Editor: May

Nhưng, giờ phút này cô mới phát hiện, anh là Diêm Vương, Diêm Vương vô tình vô ý!

Những tiểu tâm tư đơn thuần kia của cô ở trong mắt anh, đã sớm biến thành thủ đoạn đê tiện thập ác không thể tha.

“Ưm……”

Trong miệng Đường Tâm Niệm không chịu khống chế phát ra một tiếng than nhẹ, lý trí của cô dần dần bị cắn nuốt, sắc mặt càng thêm ửng hồng, da thịt tuyết trắng lộ ở bên ngoài váy trắng nhiễm một tầng màu hồng phấn nhàn nhạt, không biết đã khiến đôi mắt của bao nhiêu gã đàn ông trên thuyền nhìn thẳng.

Đôi mắt đen lạnh băng kia của Tần Lệ Tước càng là khinh thường lại liếc nhìn cô một cái, đi nhanh rời đi.

Trong mông lung, cô nhìn thấy một người phụ nữ ngồi xổm trước mặt cô, duỗi tay vỗ vỗ mặt cô, mang theo khinh thường mở miệng “Biết vì sao cô trúng thuốc không?”

Đường Tâm Niệm hung hăng cắn môi nhìn rõ người trước mắt, người phụ nữ trước mắt này là người cô quen thuộc không thôi,

“Là tôi”

Người phụ nữ kia nhẹ nhàng phun ra hai chữ, giữa môi đỏ bừng mang theo nụ cười bạc tình, lặng yên thổi ở bên tai cô.

“Lại nói cho cô biết một chuyện, biết Tiểu Bảo là con của ai không?”

“Chính là đứa bé năm đó cô bất tỉnh lưu lại với người đàn ông kia!”

Đường Tâm Niệm mở to hai mắt nhìn cô ta, Tiểu Bảo lại có thể là con của cô, cô lại không biết,

“Cô đi tìm chết đi! Tôi sẽ trở thành mẹ kế của nó, tôi sẽ thay cô yêu anh ấy thật tốt!” Ivy đắc ý nâng khóe môi.

Đường Tâm Niệm dùng hết một tia lý trí cuối cùng của mình, ở một phút cuối cùng cắn lên cánh tay của cô ta.

Cùng với người phụ nữ hét thảm một tiếng, trên mặt Đường Tâm Niệm bị người phụ nữ kia hung hăng cào ra vài vết máu, móng tay mảnh dài hung hăng cào vào trong bề ngoài tốt hơn cô ta kia, huỷ hoại nửa khuôn mặt.

“Hầu hạ cô ta cho tốt”

Người phụ nữ kia đứng lên, hung hăng đá một chân ở trên người cô, đi nhanh rời đi.

Mấy gã đàn ông vây chung quanh dã sớm động ý niệm với cô, hiện giờ nhìn thấy Tần Lệ Tước đều đi rồi, càng là không hề kiêng kị chạy về phía Đường Tâm Niệm, tuy huỷ hoại nửa khuôn mặt, nhưng dáng người này cũng đủ để cho bọn họ ** một lần.

“Cút ngay”

Đường Tâm Niệm cực kỳ hận, đứng lên trên bánh xe phụ boong tàu, điên cuồng chạy qua vòng bảo hộ của con tàu, ở trong tiếng kinh hô của mọi người, nhảy xuống.

Nước biển lạnh lẽo không ngừng ngấm vào thân thể cô, rót vào miệng mũi cô, hơi thở trong ngực bị cướp đoạt từng chút một. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương