Bảo Bối Đừng Hòng Trốn Thoát!
-
159: Lạc Vũ Đê Mê
Đương nhiên trong khoản thời gian mà Tịch Vãn đang suy nghĩ ấy thì khuôn mặt điển trai kia của Lạc Vũ bất giác đê mê chẳng còn chút lý trí gì đáng nói cả.
Hắn nhẹ nhàng đưa bàn tay lên vuốt ve lấy khuôn mặt xinh đẹp kia của Tịch Vãn.
Lạc Vũ đưa ánh mắt si mê nhìn về phía Tịch Vãn như muốn khắc sâu hình dáng này vào trong tim vậy, bàn tay to lớn của Lạc Vũ vô thức đưa xuống nắm lấy đôi gò bồng đào căng tròn của Tịch Vãn mà xoa bóp đôi lúc lại dùng ngón tay xoe lấy nhị hoa trên đó làm cô rung rẩy.
Chỉ sau một khoản thời gian trôi qua Lạc Vũ thấy động tác của Tịch Vãn đã chậm lại hắn liền biết cô mỏi mệt rồi nên mở miệng nói.
" Vợ à, hay là em dùng hai như này giúp tôi ra hết nhé.
"
Nói xong Lạc Vũ lại đưa đôi bàn tay ra nắm lấy gò bồng đào căng tròn kia của Tịch Vãn như ám chỉ cô dùng thứ này vậy, mà Tịch Vãn thật sự khiếp sợ với cái trình độ bền bỉ của tên này nên chẳng thèm để tâm cách xưng hô quái lạ kia một chút nào.
Tịch Vãn liền vươn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ra nắm lấy đôi gò bồng đào căng tròn của mình ép chặt lấy cái vật to lớn của Lạc Vũ vào trên trong khe rãnh mà ma sát lên xuống một cách nhẹ nhàng rồi đến nhanh chóng.
" Ưm.
.
Ưm! Vợ à, yêu em chết mất.
"
Đầu óc Lạc Vũ như muốn nổ tung cái xúc cảm này thật sự không thể nào chịu nỗi được mà bắt đầu hoảng loạn nói ra những câu thật từ trong đáy lòng mình.
Ánh mắt yêu thương của Lạc Vũ nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi kia của Tịch Vãn thì có nuông chiều đưa bàn tay ra vuốt ve lấy những giọt mồ hôi ấy.
Mà Tịch Vãn nghe được lời nói và hành động này của Lạc Vũ liền rùng mình khiếp sợ chẳng phải trước kia hắn nói cô chỉ là một con đ.
iếm thôi hay sao ? Chắc chắn những lời này là lúc không tỉnh táo mới như thế ?
Nghĩ rõ ràng mọi chuyện Tịch Vãn liền tập trung vào chuyên môn của mình mà ma sát cái vật to lớn ấy lên xuống nhanh chóng, thỉnh thoảng lại vươn chiếc lưỡi tinh xảo ra l.
iếm l.
áp lấy cái đầu bóng loáng của vật to lớn làm cho Lạc Vũ điên tiết.
" Aaaa! Mẹ nó, không chịu nổi rồi.
"
Chẳng biết đã trôi qua bao nhiêu lâu khi nghe thấy thanh am nỉ non của Lạc Vũ thì thân thể hắn cũng căng cứng ưỡng hông nâng cái vật to lớn lên cao mà rung rẩy, Tịch Vãn hiểu được cái tên này muốn ra nên chẳng e ngại mà nhanh chóng đưa bàn tay mềm mại cầm lấy cái vật to lớn đầy gân guốc kia bỏ vào miệng mà ngậm lấy rồi l.
iếm m.
út.
Chỉ sau vài hơi thở Tịch Vãn cảm nhận được từng ngõ ngách trong khoan miệng mình đều ngập tràng lấy tinh hoa của Lạc Vũ chẳng sót nơi nào cả.
" Ọe! ọe! "
Những bởi vì mang thai nên Tịch Vãn không kiềm được cơn xúc động mà vội vã nhã cái vật còn to lớn của Lạc Vũ mà nôn ra, cũng may giây phút đó Tịch Vãn nhanh trí nôn hết vào đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình như sợ nó rơi mất vậy.
Nếu rơi mất thì lần này cô thảm rồi.
Tịch Vãn thất được tinh hoa của hắn ngập tràng đôi bàn tay của mình liền thở phào nhẹ nhỏm biết lần này thoát nạn rồi.
Nhưng cô cảm thấy cái vật kia còn rất to lớn và đang ngẩng đầu rỉ ra từng giọt tinh hoa.
Tịch Vãn sợ chết khiếp liền mở miệng ngậm nó vào trong mà l.
iếp l.
áp như kẹo ngọt muốn nuốt hết những thứ còn vướn đó xuống bụng của mình, chỉ sau vài hơi thở thì Tịch Vãn đã dùng miệng mình làm sạch cái vật to lớn ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook