Bảo Bối Của Lão Đại
-
Chương 4: Tin tưởng
Sáng hôm sau chính là không thể nào dậy nổi. Bà Hạ Bích nhìn thời gian đã điểm hơn 10 giờ, lo lắng gõ cửa phòng Triệu Thái Bảo.
"Bảo, dậy chưa con. Đã trễ lắm rồi đấy"
Bên trong vẫn không chút động tĩnh. Đang định gõ cửa lần nữa, chuông cổng reo lên. Bà Hạ Bích đi ra mở cổng.
"Chào bác"
Thiếu niên đối diện khuôn phép cúi chào. Bà Hạ Bích sửng sốt trước thiếu niên kia. Chất giọng trầm ổn không nghe ra cảm xúc gì, khuôn mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, nhưng da như thế nào lại trắng xanh thế kia. Có phải đã gặp ma rồi không.
Triệu Thái Bảo chính là được thừa hưởng từ ai chắc ai cũng hiểu rồi.
"À..cháu tìm ai?"
Bà Hạ càng nhìn, càng như bị gương mặt xinh đẹp này thu hút. Ôi, so với những diễn viên Hàn Quốc còn đẹp hơn gấp nghìn lần. Có khi nào cũng là người nổi tiếng hay không?
Đối với người phụ nữ trung niên mê phim tình cảm sướt mướt của xứ sở kim chi đây. Nhìn thấy Hà Khải Thiên chính là càng nhìn càng thuận mắt.
"Triệu Thái Bảo"
"À, nó vẫn chưa dậy, cháu vào trong nhà đi " Bà Hạ kéo Hà Khải Thiên vào nhà.
Trà bánh tiếp khách hết sức nhiệt tình, bà Hạ thúc giục hắn dùng rồi hỏi mùi vị thế nào, nghe hắn nói một câu "Ăn ngon" chính là lòng vui rất nhiều.
Tiếp chuyện hơn nửa tiếng, bà Hạ càng hỏi càng không ngừng lại được, dù hắn trước mọi câu hỏi đều chỉ gật, lắc, có, không. Nhưng bà Hạ lại không ngừng được càng yêu thích.
Hỏi ra mới biết hắn và cậu là bằng tuổi, nhưng bà chính là, nhìn thế nào vẫn thấy hắn quá chững chạc rồi.
Con cái nhà ai mà lớn lên không chỉ đẹp mắt mà khí tức cũng mạnh mẽ như vậy. Chẳng bù với con bà, tuy ai cũng bảo đáng yêu, bà cũng thấy vậy đấy, nhưng con trai mà lại hình dung như thế thì..
Hà Khải Thiên không quen ánh mắt chăm chăm vào hắn như thế, nói
"Cháu đi gọi Thái Bảo"
Thấy hắn đứng lên bà Hạ cũng biết mình nãy giờ hơi quá. Chỉ cho Hà Khải Thiên phòng của cậu, bà dặn hai người ở nhà chơi, bà đi chợ chuẩn bị bữa trưa. Trước khi đi không quên dặn hắn về bệnh huyết áp của cậu.
Gật đầu đáp ứng , hắn tiễn bà Hạ Bích đi. Rồi nhanh chóng tiến về căn phòng.
Bước chân trầm ổn vang lên trong không gian yên tĩnh. Đẩy nhẹ cửa phòng, bước vào bên trong. Gương mặt vô cảm thả lòng biểu tình, đáy mắt ánh lên sự nhu hoà.
Ngồi xuống mép giường ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ kia, hắn chợt nảy lên ý định xấu xa. Bàn tay chạm lên khuôn mặt đáng yêu kia, xúc cảm mềm mịn yêu thích không thể ngừng. Từ xoa nhẹ chuyển sang ngắt nhéo, Hà Khải Thiên vô thức bật cười khi thấy cậu nhăn mày lẩm bẩm.
Nhìn đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn uỷ khuất chu lên, hắn không kìm được lòng mà cúi xuống hôn nó. Chỉ là cái hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng tên nhóc nào đó lại không biết mơ thấy gì. Đột nhiên há miệng cắn lên.
Hàm răng trắng đều gặm cắn môi hắn như đang ăn kẹo khiến hắn chỉ biết lắc đầu chịu thua. Lực cắn lại rất nhẹ, không hề đau, vậy thì để bảo bối ăn đã đi, sau hắn sẽ bắt đền bù cũng được mà.
Hà Khải Thiên chống tay giữ nguyên tư thế, mắt đầy ý cười nhìn tên nhóc mớ ngủ kia. Ngay lúc hắn đang thả lỏng phòng bị như thế, cái lưỡi nhỏ nhắn của ai kia đột nhiên vươn ra liếm liếm môi hắn, từ khoé miệng cậu phát ra tiếng thì thào thoả mãn "Kem thật ngọt...thật ngọt" Sau đó lại tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Dây thần kinh kiềm chế đứt phựt. Hà Khải Thiên âm hiểm cười, trở mình nằm đè lên người cậu. Triệu Thái Bảo bị đè nặng, rùng mình vì hơi lạnh toả ra, khẽ than thở từ mộng đẹp trở về. Cái lưỡi nhỏ nhắn khẽ liếm môi, đôi mắt mơ hồ không tiêu cự long lanh cố nhìn ra vật thể đang đè lên người mình.
Càng cố nhìn thì hình ảnh chính là càng mơ hồ, cậu từ bỏ nhắm tịt mắt, định bụng mặc kệ mà tiếp tục ngủ. Toàn bộ quá trình đều được thu vào đáy mắt xanh biếc kia. Hà Khải Thiên cúi xuống, răng nanh khẽ cắn lên đôi tai non mềm kia
"Này là do em tự chuốc lấy"
"Ơ..?!... Thiên...là anh hả?"
Nghe thấy giọng nói trầm thấp, nhiệt độ mát lạnh quen thuộc, cậu cố mở mắt lần nữa nhìn vật thể trước mặt.
Hai cánh tay trắng nõn giơ lên chạm đến mặt hắn thì bị cái lạnh làm giật mình. Khung cảnh trước mắt dần rõ ra, Triệu Thái Bảo mở to mắt nhìn thấy khuôn mặt người mình thích đang kề sát thì giật mình hét toáng
" Ahhhh!"
Tiếng hét sau đó lại hoàn toàn biến mất. Triệu Thái Bảo mở to mắt cố xác định đây là thật hay mơ.
Khuôn mặt xinh đẹp của hắn phóng đại trong tầm mắt. Nói đúng hơn chính là, trán chạm trán, mũi chạm mũi, còn môi....
Cảm nhận đến nơi quan trọng nhất đó, xúc cảm mềm mại lành lạnh của môi hắn mang lại, đánh bay mọi suy nghĩ.
Trên da mặt trắng mịn của Triệu Thái Bảo, rất nhanh chóng đỏ hồng đến tận cổ. Hai cánh tay run rẩy, nhưng là ngoan cố bám chặt lấy áo của hắn, không biết là muốn đẩy ra hay níu lại.
Hà Khải Thiên thu toàn bộ biểu tình người kia vào mắt, bá đạo nhẹ cắn cánh môi mềm ngọt kia một chút, hài lòng cảm nhận cơ thể cậu run lên. Cũng không có tiếp tục hôn lên, tốt bụng buông tha cho Triệu Thái Bảo.
"Rời giường thôi bảo bối"
Cúi xuống thì thầm vào tai cậu, cũng không chờ xem phản ứng của Triệu Thái Bảo, đã lập tức cường thế nhấc cậu lên.
Nếu là trong đầu có suy nghĩ rằng, hai thiếu niên cùng tuổi này, thân hình lại chẳng mấy chênh lệch. Hắn làm sao có thể bế cậu. Vậy thì cũng đã lầm to. Cứ xem xét một chút thân phận của hắn cũng biết. Hà Khải Thiên không chỉ là một thiếu niên 16 tuổi đơn thuần như Triệu Thái Bảo đây.
"Aaa...em tự đi..."
Cũng chỉ là hoảng sợ thốt lên, hai tay chính là vòng ôm lấy cổ người kia. Thích thú đung đưa đôi chân trắng nõn.
Cưng chiều đặt cậu xuống trước cửa phòng tắm, hôn nhẹ lên gương mặt trắng hồng kia.
"Nhanh nhé"
Triệu Thái Bảo vui vẻ lúc lắc cái đầu nhỏ, ngoan ngoãn làm vệ sinh buổi sáng.
Rất nhanh trở ra, bước đi trở thành nhún nhảy, như mèo nhỏ nhảy về phiá mỹ thiếu niên đang ngồi.
Tự nhiên ngồi vào lòng Hà Khải Thiên, để hắn chỉnh lại mái tóc vì chạy mà thoáng rối.
"Hôm nay em rất vui"
Nhìn khuôn mặt đáng yêu trong lòng hắn, đang cười vô cùng vui vẻ, khối băng trong lòng đã sớm tan mất dạng.
Ở cậu không có vẻ đẹp kinh diễm, quyến rũ hay gia thế nổi bật gì. Mắt, mũi, miệng là vô cùng bình thường khi so với những người xung quanh. Nhưng trong mắt hắn, nhìn như thế nào cũng chỉ có mình cậu lọt vào, mọi người xung quanh đều không hề tồn tại. Hà Khải Thiên tự nhận định, hắn rung động vì đó là cậu, và chỉ duy độc mình cậu.
Khẽ hôn lên đôi môi nhỏ hồng trước mặt, hắn lên tiếng.
"Làm sao lại vui như vậy? Là do được hôn anh sao?"
Tại gương mặt xinh đẹp động lòng người đó, phát ra lại là không biết xấu hổ. Chọc cho gương mặt ai kia lại được dịp đỏ lên, mới thích thú câu khoé môi.
Cả hai cùng xuống dùng bữa sáng bà Hạ chuẩn bị trước đó. Triệu Thái Bảo đối với hắn được nuông chiều thành quen, trong lúc ăn liên tục phá phách, đến cuối cùng chính là bị ai kia nghiêm mặt, ép ngồi vào lòng, từng gắp thức ăn được đút tới.
Bà Hạ về đến phòng khách, chính là bị hình ảnh ở sô pha doạ sợ.
Mỹ thiếu niên vẻ mặt đầy cưng chiều, vòng tay trắng xanh ôm lấy eo Triệu Thái Bảo. Để mặc Triệu Thái bảo ngồi trong lòng, hai tay không ngừng xoa xoa trên mặt hắn, cười đến vô cùng vui vẻ.
Đối với bà mà nói, cảm giác khi tiếp xúc với Hà Khải Thiên mang đến chính là rất khó gần, biểu cảm khi nói chuyện với bà dường như là không.
Riêng về Triệu Thái Bảo, là con bà nên bà hiểu rất rõ. Đứa trẻ này rất ngại tiếp xúc với người lạ. Từ trước đến nay chưa từng tỏ ra thân thiết với ai.
Nhưng giờ nhìn đến, con bà cư nhiên cùng với mỹ thiếu niên kia cười đùa đầy vui vẻ. Cảm giác chính là thấy được hai người vô cùng thân thiết.
Nhưng không hiểu sao, trực giác của bà lại cảm thấy. Giữa chúng không đơn thuần chỉ là bạn. Nhìn mà xem, mỹ thiếu niên ấy trong mắt đều là nâng niu con bà.
Phát hiện sự hiện diện của bà, đôi mắt xanh xinh đẹp vừa nãy đối cậu còn tràn ngập dịu dàng, giờ quay sang nhìn bà, lại khiến bà Hạ khẽ rùng mình.
Bà thấy như vừa phá chuyện tốt của người khác vậy.
Triệu Thái Bảo đơn thuần, không hề cảm nhận được điều gì bất thường. Cậu vui vẻ giúp bà Hạ xách đồ vào bếp.
Ở ngoài phòng khách, bà Hạ vẫn chưa thoát ra được cảm giác kỳ lạ lúc nãy. Nhìn đến gương mặt mỹ thiếu niên càng làm bà mơ hồ. Như thế nào một chút cảm xúc cũng không có, không phải vừa nãy còn rất vui sao.
"Cháu có thể ở lại?"
Hà Khải Thiên vẫn gương mặt lạnh tanh, đột nhiên lên tiếng. Ánh mắt từ lúc nãy đến giờ vẫn luôn hướng về nơi cậu.
Bà Hạ không phản ứng kịp, vẫn im lặng nhìn hắn. Đến khi ánh mắt xanh không để lộ một chút cảm xúc đó quay lại nhìn bà, bà vô thức gật đầu.
"Cảm ơn"
Hà Khải Thiên một đường hướng thẳng đến chỗ cậu, bước chân thoải mái như nhà mình.
Làm thế nào con bà lại quen biết được đứa trẻ kỳ lạ này. Nhưng không hiểu sao bà lại không hề muốn xa lánh mỹ thiếu niên này.
Bữa ăn diễn ra vô cùng ấm áp đối với Hà Khải Thiên. Cảm giác bữa cơm gia đình có lẽ là như thế.
Triệu Thái Bảo hồn nhiên trò chuyện như mọi khi, nhanh nhẹn gắp thức ăn cho hắn và bà.
"Anh ăn ngon không?"
"Ừm"
Vẫn chỉ một từ ngắn gọn, nhưng bà Hạ có thể thấy, ánh mắt hắn dành cho cậu, nhu hoà rất nhiều.
Mà khoan đã...
"Bảo, hai đứa con không phải cùng tuổi sao, sao lại..."
Bà giật mình khi nghe kiểu xưng hô mờ ám này.
"À, con nhỏ hơn anh ấy 3 tháng mà. Với lại, anh ấy đã nói sẽ bảo vệ, yêu thương con cả đời nữa... "
Triệu Thái Bảo cười tít mắt nói cho bà nghe. Ở bên cạnh, Hà Khải Thiên yên lặng nhìn cậu, môi khẽ cong.
Bảo vệ? Yêu thương? Nghe sao cũng không giống lời hứa của hai người bạn. Giống hứa hẹn của lứa đôi hơn. Bà buồn cười vì suy nghĩ của mình, có lẽ bà nghĩ quá nhiều rồi.
Nhìn sang Hà Khải Thiên, bà đột nhiên thấy, nếu là hắn thì có lẽ chắc chắn con bà thật sự sẽ được hạnh phúc. Bà muốn thử tin hắn một lần xem sao.
"Ừm, vậy cô giao tên nhóc quậy phá cho cháu. Cháu nhớ giữ lời đấy"
Hà Khải Thiên, nội tâm thoáng ngạc nhiên, nhưng không biểu hiện ra ngoài, ánh mắt nhìn bà không chỉ là vô cảm như trước.
"Nhất định"
Triệu Thái Bảo mè nheo đòi bằng được Hà Khải Thiên ở lại đây tối nay. Hắn vòng tay ôm lấy cậu, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại kia, lắc đầu
"Không được"
Triệu Thái Bảo giận dỗi đẩy hắn ra, bỏ đi lên phòng.
Vừa định cất bước lên dỗ cậu, chuông điện thoại đặc thù của Hà Tử Vương reo vang. Tiếp điện thoại, nghe đầu dây bên kia truyền tải đến giọng của ông, đôi mày đẹp thoáng nhíu rồi ngay lập tức dãn ra.
Tắt điện thoại, Hà Khải Thiên hướng đến bà.
"Xin lỗi"
Bà Hạ ngay từ đầu đã thấy đây không phải chỉ là đứa trẻ bình thường, cuộc gọi vừa rồi có vẻ không tốt. Bà hiểu ý hắn gật đầu
"Bảo, cứ để cô lo, cháu có việc cứ đi đi "
"Nhờ cô"
Hắn nhanh chóng rời khỏi. Tiếng động cơ vang lên rồi lập tức biến mất.
Đứa trẻ này thật là, nhờ bà nữa chứ. Trước giờ không phải đều do bà chăm sóc Triệu Thái Bảo sao.
Bà mỉm cười nhìn lên phòng cậu. Con bà thật may mắn nhỉ?
"Bảo, dậy chưa con. Đã trễ lắm rồi đấy"
Bên trong vẫn không chút động tĩnh. Đang định gõ cửa lần nữa, chuông cổng reo lên. Bà Hạ Bích đi ra mở cổng.
"Chào bác"
Thiếu niên đối diện khuôn phép cúi chào. Bà Hạ Bích sửng sốt trước thiếu niên kia. Chất giọng trầm ổn không nghe ra cảm xúc gì, khuôn mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, nhưng da như thế nào lại trắng xanh thế kia. Có phải đã gặp ma rồi không.
Triệu Thái Bảo chính là được thừa hưởng từ ai chắc ai cũng hiểu rồi.
"À..cháu tìm ai?"
Bà Hạ càng nhìn, càng như bị gương mặt xinh đẹp này thu hút. Ôi, so với những diễn viên Hàn Quốc còn đẹp hơn gấp nghìn lần. Có khi nào cũng là người nổi tiếng hay không?
Đối với người phụ nữ trung niên mê phim tình cảm sướt mướt của xứ sở kim chi đây. Nhìn thấy Hà Khải Thiên chính là càng nhìn càng thuận mắt.
"Triệu Thái Bảo"
"À, nó vẫn chưa dậy, cháu vào trong nhà đi " Bà Hạ kéo Hà Khải Thiên vào nhà.
Trà bánh tiếp khách hết sức nhiệt tình, bà Hạ thúc giục hắn dùng rồi hỏi mùi vị thế nào, nghe hắn nói một câu "Ăn ngon" chính là lòng vui rất nhiều.
Tiếp chuyện hơn nửa tiếng, bà Hạ càng hỏi càng không ngừng lại được, dù hắn trước mọi câu hỏi đều chỉ gật, lắc, có, không. Nhưng bà Hạ lại không ngừng được càng yêu thích.
Hỏi ra mới biết hắn và cậu là bằng tuổi, nhưng bà chính là, nhìn thế nào vẫn thấy hắn quá chững chạc rồi.
Con cái nhà ai mà lớn lên không chỉ đẹp mắt mà khí tức cũng mạnh mẽ như vậy. Chẳng bù với con bà, tuy ai cũng bảo đáng yêu, bà cũng thấy vậy đấy, nhưng con trai mà lại hình dung như thế thì..
Hà Khải Thiên không quen ánh mắt chăm chăm vào hắn như thế, nói
"Cháu đi gọi Thái Bảo"
Thấy hắn đứng lên bà Hạ cũng biết mình nãy giờ hơi quá. Chỉ cho Hà Khải Thiên phòng của cậu, bà dặn hai người ở nhà chơi, bà đi chợ chuẩn bị bữa trưa. Trước khi đi không quên dặn hắn về bệnh huyết áp của cậu.
Gật đầu đáp ứng , hắn tiễn bà Hạ Bích đi. Rồi nhanh chóng tiến về căn phòng.
Bước chân trầm ổn vang lên trong không gian yên tĩnh. Đẩy nhẹ cửa phòng, bước vào bên trong. Gương mặt vô cảm thả lòng biểu tình, đáy mắt ánh lên sự nhu hoà.
Ngồi xuống mép giường ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ kia, hắn chợt nảy lên ý định xấu xa. Bàn tay chạm lên khuôn mặt đáng yêu kia, xúc cảm mềm mịn yêu thích không thể ngừng. Từ xoa nhẹ chuyển sang ngắt nhéo, Hà Khải Thiên vô thức bật cười khi thấy cậu nhăn mày lẩm bẩm.
Nhìn đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn uỷ khuất chu lên, hắn không kìm được lòng mà cúi xuống hôn nó. Chỉ là cái hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng tên nhóc nào đó lại không biết mơ thấy gì. Đột nhiên há miệng cắn lên.
Hàm răng trắng đều gặm cắn môi hắn như đang ăn kẹo khiến hắn chỉ biết lắc đầu chịu thua. Lực cắn lại rất nhẹ, không hề đau, vậy thì để bảo bối ăn đã đi, sau hắn sẽ bắt đền bù cũng được mà.
Hà Khải Thiên chống tay giữ nguyên tư thế, mắt đầy ý cười nhìn tên nhóc mớ ngủ kia. Ngay lúc hắn đang thả lỏng phòng bị như thế, cái lưỡi nhỏ nhắn của ai kia đột nhiên vươn ra liếm liếm môi hắn, từ khoé miệng cậu phát ra tiếng thì thào thoả mãn "Kem thật ngọt...thật ngọt" Sau đó lại tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Dây thần kinh kiềm chế đứt phựt. Hà Khải Thiên âm hiểm cười, trở mình nằm đè lên người cậu. Triệu Thái Bảo bị đè nặng, rùng mình vì hơi lạnh toả ra, khẽ than thở từ mộng đẹp trở về. Cái lưỡi nhỏ nhắn khẽ liếm môi, đôi mắt mơ hồ không tiêu cự long lanh cố nhìn ra vật thể đang đè lên người mình.
Càng cố nhìn thì hình ảnh chính là càng mơ hồ, cậu từ bỏ nhắm tịt mắt, định bụng mặc kệ mà tiếp tục ngủ. Toàn bộ quá trình đều được thu vào đáy mắt xanh biếc kia. Hà Khải Thiên cúi xuống, răng nanh khẽ cắn lên đôi tai non mềm kia
"Này là do em tự chuốc lấy"
"Ơ..?!... Thiên...là anh hả?"
Nghe thấy giọng nói trầm thấp, nhiệt độ mát lạnh quen thuộc, cậu cố mở mắt lần nữa nhìn vật thể trước mặt.
Hai cánh tay trắng nõn giơ lên chạm đến mặt hắn thì bị cái lạnh làm giật mình. Khung cảnh trước mắt dần rõ ra, Triệu Thái Bảo mở to mắt nhìn thấy khuôn mặt người mình thích đang kề sát thì giật mình hét toáng
" Ahhhh!"
Tiếng hét sau đó lại hoàn toàn biến mất. Triệu Thái Bảo mở to mắt cố xác định đây là thật hay mơ.
Khuôn mặt xinh đẹp của hắn phóng đại trong tầm mắt. Nói đúng hơn chính là, trán chạm trán, mũi chạm mũi, còn môi....
Cảm nhận đến nơi quan trọng nhất đó, xúc cảm mềm mại lành lạnh của môi hắn mang lại, đánh bay mọi suy nghĩ.
Trên da mặt trắng mịn của Triệu Thái Bảo, rất nhanh chóng đỏ hồng đến tận cổ. Hai cánh tay run rẩy, nhưng là ngoan cố bám chặt lấy áo của hắn, không biết là muốn đẩy ra hay níu lại.
Hà Khải Thiên thu toàn bộ biểu tình người kia vào mắt, bá đạo nhẹ cắn cánh môi mềm ngọt kia một chút, hài lòng cảm nhận cơ thể cậu run lên. Cũng không có tiếp tục hôn lên, tốt bụng buông tha cho Triệu Thái Bảo.
"Rời giường thôi bảo bối"
Cúi xuống thì thầm vào tai cậu, cũng không chờ xem phản ứng của Triệu Thái Bảo, đã lập tức cường thế nhấc cậu lên.
Nếu là trong đầu có suy nghĩ rằng, hai thiếu niên cùng tuổi này, thân hình lại chẳng mấy chênh lệch. Hắn làm sao có thể bế cậu. Vậy thì cũng đã lầm to. Cứ xem xét một chút thân phận của hắn cũng biết. Hà Khải Thiên không chỉ là một thiếu niên 16 tuổi đơn thuần như Triệu Thái Bảo đây.
"Aaa...em tự đi..."
Cũng chỉ là hoảng sợ thốt lên, hai tay chính là vòng ôm lấy cổ người kia. Thích thú đung đưa đôi chân trắng nõn.
Cưng chiều đặt cậu xuống trước cửa phòng tắm, hôn nhẹ lên gương mặt trắng hồng kia.
"Nhanh nhé"
Triệu Thái Bảo vui vẻ lúc lắc cái đầu nhỏ, ngoan ngoãn làm vệ sinh buổi sáng.
Rất nhanh trở ra, bước đi trở thành nhún nhảy, như mèo nhỏ nhảy về phiá mỹ thiếu niên đang ngồi.
Tự nhiên ngồi vào lòng Hà Khải Thiên, để hắn chỉnh lại mái tóc vì chạy mà thoáng rối.
"Hôm nay em rất vui"
Nhìn khuôn mặt đáng yêu trong lòng hắn, đang cười vô cùng vui vẻ, khối băng trong lòng đã sớm tan mất dạng.
Ở cậu không có vẻ đẹp kinh diễm, quyến rũ hay gia thế nổi bật gì. Mắt, mũi, miệng là vô cùng bình thường khi so với những người xung quanh. Nhưng trong mắt hắn, nhìn như thế nào cũng chỉ có mình cậu lọt vào, mọi người xung quanh đều không hề tồn tại. Hà Khải Thiên tự nhận định, hắn rung động vì đó là cậu, và chỉ duy độc mình cậu.
Khẽ hôn lên đôi môi nhỏ hồng trước mặt, hắn lên tiếng.
"Làm sao lại vui như vậy? Là do được hôn anh sao?"
Tại gương mặt xinh đẹp động lòng người đó, phát ra lại là không biết xấu hổ. Chọc cho gương mặt ai kia lại được dịp đỏ lên, mới thích thú câu khoé môi.
Cả hai cùng xuống dùng bữa sáng bà Hạ chuẩn bị trước đó. Triệu Thái Bảo đối với hắn được nuông chiều thành quen, trong lúc ăn liên tục phá phách, đến cuối cùng chính là bị ai kia nghiêm mặt, ép ngồi vào lòng, từng gắp thức ăn được đút tới.
Bà Hạ về đến phòng khách, chính là bị hình ảnh ở sô pha doạ sợ.
Mỹ thiếu niên vẻ mặt đầy cưng chiều, vòng tay trắng xanh ôm lấy eo Triệu Thái Bảo. Để mặc Triệu Thái bảo ngồi trong lòng, hai tay không ngừng xoa xoa trên mặt hắn, cười đến vô cùng vui vẻ.
Đối với bà mà nói, cảm giác khi tiếp xúc với Hà Khải Thiên mang đến chính là rất khó gần, biểu cảm khi nói chuyện với bà dường như là không.
Riêng về Triệu Thái Bảo, là con bà nên bà hiểu rất rõ. Đứa trẻ này rất ngại tiếp xúc với người lạ. Từ trước đến nay chưa từng tỏ ra thân thiết với ai.
Nhưng giờ nhìn đến, con bà cư nhiên cùng với mỹ thiếu niên kia cười đùa đầy vui vẻ. Cảm giác chính là thấy được hai người vô cùng thân thiết.
Nhưng không hiểu sao, trực giác của bà lại cảm thấy. Giữa chúng không đơn thuần chỉ là bạn. Nhìn mà xem, mỹ thiếu niên ấy trong mắt đều là nâng niu con bà.
Phát hiện sự hiện diện của bà, đôi mắt xanh xinh đẹp vừa nãy đối cậu còn tràn ngập dịu dàng, giờ quay sang nhìn bà, lại khiến bà Hạ khẽ rùng mình.
Bà thấy như vừa phá chuyện tốt của người khác vậy.
Triệu Thái Bảo đơn thuần, không hề cảm nhận được điều gì bất thường. Cậu vui vẻ giúp bà Hạ xách đồ vào bếp.
Ở ngoài phòng khách, bà Hạ vẫn chưa thoát ra được cảm giác kỳ lạ lúc nãy. Nhìn đến gương mặt mỹ thiếu niên càng làm bà mơ hồ. Như thế nào một chút cảm xúc cũng không có, không phải vừa nãy còn rất vui sao.
"Cháu có thể ở lại?"
Hà Khải Thiên vẫn gương mặt lạnh tanh, đột nhiên lên tiếng. Ánh mắt từ lúc nãy đến giờ vẫn luôn hướng về nơi cậu.
Bà Hạ không phản ứng kịp, vẫn im lặng nhìn hắn. Đến khi ánh mắt xanh không để lộ một chút cảm xúc đó quay lại nhìn bà, bà vô thức gật đầu.
"Cảm ơn"
Hà Khải Thiên một đường hướng thẳng đến chỗ cậu, bước chân thoải mái như nhà mình.
Làm thế nào con bà lại quen biết được đứa trẻ kỳ lạ này. Nhưng không hiểu sao bà lại không hề muốn xa lánh mỹ thiếu niên này.
Bữa ăn diễn ra vô cùng ấm áp đối với Hà Khải Thiên. Cảm giác bữa cơm gia đình có lẽ là như thế.
Triệu Thái Bảo hồn nhiên trò chuyện như mọi khi, nhanh nhẹn gắp thức ăn cho hắn và bà.
"Anh ăn ngon không?"
"Ừm"
Vẫn chỉ một từ ngắn gọn, nhưng bà Hạ có thể thấy, ánh mắt hắn dành cho cậu, nhu hoà rất nhiều.
Mà khoan đã...
"Bảo, hai đứa con không phải cùng tuổi sao, sao lại..."
Bà giật mình khi nghe kiểu xưng hô mờ ám này.
"À, con nhỏ hơn anh ấy 3 tháng mà. Với lại, anh ấy đã nói sẽ bảo vệ, yêu thương con cả đời nữa... "
Triệu Thái Bảo cười tít mắt nói cho bà nghe. Ở bên cạnh, Hà Khải Thiên yên lặng nhìn cậu, môi khẽ cong.
Bảo vệ? Yêu thương? Nghe sao cũng không giống lời hứa của hai người bạn. Giống hứa hẹn của lứa đôi hơn. Bà buồn cười vì suy nghĩ của mình, có lẽ bà nghĩ quá nhiều rồi.
Nhìn sang Hà Khải Thiên, bà đột nhiên thấy, nếu là hắn thì có lẽ chắc chắn con bà thật sự sẽ được hạnh phúc. Bà muốn thử tin hắn một lần xem sao.
"Ừm, vậy cô giao tên nhóc quậy phá cho cháu. Cháu nhớ giữ lời đấy"
Hà Khải Thiên, nội tâm thoáng ngạc nhiên, nhưng không biểu hiện ra ngoài, ánh mắt nhìn bà không chỉ là vô cảm như trước.
"Nhất định"
Triệu Thái Bảo mè nheo đòi bằng được Hà Khải Thiên ở lại đây tối nay. Hắn vòng tay ôm lấy cậu, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại kia, lắc đầu
"Không được"
Triệu Thái Bảo giận dỗi đẩy hắn ra, bỏ đi lên phòng.
Vừa định cất bước lên dỗ cậu, chuông điện thoại đặc thù của Hà Tử Vương reo vang. Tiếp điện thoại, nghe đầu dây bên kia truyền tải đến giọng của ông, đôi mày đẹp thoáng nhíu rồi ngay lập tức dãn ra.
Tắt điện thoại, Hà Khải Thiên hướng đến bà.
"Xin lỗi"
Bà Hạ ngay từ đầu đã thấy đây không phải chỉ là đứa trẻ bình thường, cuộc gọi vừa rồi có vẻ không tốt. Bà hiểu ý hắn gật đầu
"Bảo, cứ để cô lo, cháu có việc cứ đi đi "
"Nhờ cô"
Hắn nhanh chóng rời khỏi. Tiếng động cơ vang lên rồi lập tức biến mất.
Đứa trẻ này thật là, nhờ bà nữa chứ. Trước giờ không phải đều do bà chăm sóc Triệu Thái Bảo sao.
Bà mỉm cười nhìn lên phòng cậu. Con bà thật may mắn nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook