Bảo Bối Của Chủ Tịch
Chương 38: Dịu dàng (1)

Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại ở một nhà hàng lớn.

" Thiếu phu nhân! thiếu gia đang ở bên trong....mời cô vào! " một vệ sĩ thận trọng nói.

"Được rồi.... Cảm ơn! "

Sao Lăng Thiên lại cho người đưa mình tới đây? Không phải những lần trước đều về thẳng nhà sao? Không lẽ...

Cô đang suy nghĩ thì không may đụng phải một bức tường thịt.

"A..... Xin lỗi!! "

Mùi hương quen thuộc lại xông vào mũi cô.... Là Lăng Thiên?? Hạ Tử Di ngước nhìn người trước mặt.

"Đau không? " Anh vịn vai cô ôn nhu hỏi.

"Anh....."

"Lần sau phải cẩn thận! "

Hạ Tử Di vô cùng bất ngờ trước hành động dịu dàng quan tâm của anh. Cô chỉ gật đầu.

"Được rồi.... Chúng ta đi ăn thôi! "

Hai người vừa ngồi xuống bàn ăn thì một giọng nói đanh đá vang lên từ phía sau Tử Di.

"Là Lăng thiếu và phu nhân sao? Trùng hợp thật.... " Cô ta không ai khác chính là Hà Tư Diệp.

Giọng nói này.....rất quen, là cô gái trong điện thoại!! Thì ra cô gái đó là Hà Tư Diệp! Sao cô lại cảm thấy khó chịu chứ?

"Hà Tư Diệp! " Lăng Thiên liếc nhìn người trước mặt mình. Cô ta còn định bày trò gì đây?

"Không biết em có thể ngồi chung không? "

"Không được! " Hà Tư Diệp vừa nói xong thì Lăng Thiên vội phản đối.

"Vậy.... "

"Không sao! Cô cứ ngồi đi...." Lần này đến lượt Tử Di lên tiếng

Nghe Tử Di nói vậy, Hà Tư Diệp đạt được mục đích liền nở một nụ cười đắt ý.

"Vậy.....cảm ơn thiếu phu nhân! "

---------

"Anh ăn đi...... Chắc anh vẫn thích nó như trước đây chứ? " Hà Tư Diệp gắp một miếng mực bỏ vào chén anh với vẻ quan tâm.

"Xin lỗi..... đó chỉ là trước đây! Bây giờ tôi không còn thích nó nữa!!" Lăng Thiên chán ghét bỏ miếng mực ra khỏi chén.

Nhìn thấy Hà Tư Diệp quan tâm Lăng Thiên, Không hiểu sao cô cảm thấy rất khó chịu..... thì ra trước đây hai người rất thân thiết!

"Tôi cảm thấy không khỏe..... Tôi về trước đây! "Tử Di đứng dậy cầm túi xách bước đi thì bị anh kéo lại.

"Tôi đưa em về! "

"À.... Nếu cô cảm thấy không khỏe thì cứ về trước tôi ngồi ăn một mình cũng được!" Hà Tư Diệp tươi cười nói.

Hạ Tử Di mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.... rồi sẽ có một ngày Lăng Thiên là của tôi!!

~~~*~~~~~~

Không khí trong xe vô cùng ngột ngạt hai người không ai nói câu nào cho đến khi về tới nhà.

"Thiếu gia....thiếu phu nhân! "

Cô không nói gì chỉ trực tiếp đi thẳng lên lầu.

"Thiếu gia.... Cậu vừa về chắc còn mệt! Để tôi...."

"Không cần.. " Lăng Thiên đi theo cô lên lầu.

Bước vào phòng anh không thấy cô đâu mà chỉ nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Nhếch mép cười, anh ngồi xuống giường.

Một lát sau cánh cửa phòng tắm mở ra Hạ Tử Di mặc trên người bộ đồ ngủ kín mít khiến anh ngạc nhiên. Cô đang làm gì vậy? Đề phòng sao?

"Sao anh không đi tắm đi! "

Một tuần không gặp em không có gì để nói với tôi sao?"

"Nói.... Nói gì chứ? " cô nhận ra được sự nguy hiểm từ trong lời nói của anh.

"Chẳng hạn như chuyện..... em trở lại làm ở bệnh viện!"

"

Bác sĩ nói tôi có thể đến đi làm..... nó không ảnh hưởng gì đến đứa trẻ cả?"

"Nhưng tôi không cho phép!!! Em nghỉ.... tôi nên phạt em thế nào đây?" Anh tiến đến gần nâng cằm cô lên hỏi. Động tác của anh, hơi thở của anh khiến Từ Di căng thẳng, bất an. Lúc đầu là cô còn muốn gọi điện thoại tới cho anh nhưng mà lại là một người phụ nữ nhận, nhưng mới rồi biết người phụ nữ nhận điện thoại là Hà Tư Diệp thì chợt không muốn nói nữa.

"Tôi....." Một nụ hôn nóng bỏng ập đến làm Tử Di không bất ngờ đầy người anh ra nhưng bàn tay anh vội giữ gáy cô lại, tiếp tục hôn. Tay còn lại không yên phận luồn vào trong áo ngủ của Tử Di.

Một tuần không gặp, anh rất nhớ cái miệng nhỏ nhắn này. Lăng Thiên dùng sức khuấy đầu lưỡi nhỏ của cô, cảm giác vừa tê dại vừa đau khiến hai tay Tử Di không ngừng đẩy lồng ngực cứng rắn của anh. Anh ta thật là thô lỗ! Tại sao có thể dùng sức mà hôn như vậy? Có phải muốn cắn dứt đầu lưỡi cô hay không? Bàn chân mệt mỏi, thắt lưng cũng đau. Anh cắn càng làm cho miệng cô đau, Hạ Tử Di làm sao cũng không tránh được lồng ngực của anh.

"Chúng ta lên giường đi." Giọng nói anh vừa thấp lại vừa khàn. Sau khi buông môi cô ra, cúi người xuống ôm lấy cô. Vẻ mặt cô bất lực cùng dung nhan động lòng người càng làm cho anh muốn ra sức ức hiếp. 

"Bác sĩ nói không được." Thân thể được đặt nhẹ nhàng trên giường lớn, lúc bàn tay to của anh chuẩn bị kéo quần cô xuống, Tử Di vội vàng giữ tay anh lại, không để cho anh di chuyển.

Vì thân thể của cô cùng đứa nhỏ trong bụng, anh nhất định phải nhịn. Bởi vì ngấm ngầm chịu đựng, trên trán của anh đã lấm tấm mồ hôi hột. Nhưng mà anh không muốn cứ như vậy bỏ qua cho cô, đôi tay tà ác lôi kéo tay nhỏ bé của cô thẳng xuống phía dưới.

"Tôi sẽ...nhẹ nhàng! " Lăng Thiên rời khỏi môi, chuyển sang liếm láp vành tai cô. Làm cả người Tử Di như có dòng điện chạy qua. Sao mình lại có phản ứng quái quỷ này chứ?? không được!! mình không thể động lòng với anh ta!!!

~~~~~*~~~~~

"Ting ting"

Hạ Tử Yên nghe tiếng chuông liền chạy ra mở cửa.

"Ai vậy? "

Người ở trước mặt cô không ai khác là Dương Hiểu Phàm.

"Tiểu Yên.."

"Anh tới đây làm gì?? Chỗ tôi không tiếp anh.....mời anh về cho!!" Hạ Tử Yên nói xong thì tay cũng tiện kéo cửa lại.

"Tiểu Yên.....anh muốn nói chuyện với em! Cho anh một cơ hội được không? " Dương Hiểu Phàm vội chặn cánh cửa đang đóng lại.

"Tôi không muốn nghe! Anh về đi!" Hạ Tử Yên vẫn giọng điệu lạnh lùng, vô tình.

"Tiểu Yên..... là trước đây anh sai..... anh không nên đùa giỡn trước tình cảm của em! Nhưng bây giờ anh biết mình cần em...." Dương Hiểu Phàm nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng nói.

"Anh về đi!" Hạ Tử Yên hất tay anh ra khỏi tay mình.

"Tiểu Yên.....anh yêu em! Hãy cho anh một cơ hội! Anh hứa sẽ không làm tổn thương em... Tin anh! Được không?? "

"Làm sao tôi tin anh được khi từ trước tới giờ...anh chưa bao giờ thật lòng với tôi?? Tất cả đều là giả dối.... nó đã kết thúc rồi nên anh đừng làm phiền tôi nữa!!"

Hạ Tử Yên nhìn Dương Hiểu Phàm với đôi mắt ngấn nước... Cô có nên tin anh hay không đây? Nếu như cô nghe trái tim mình thì có sai lầm một lần nữa không? Bao nhiêu câu hỏi khiến đầu cô rối bời!!

"Anh biết nói vậy em sẽ không tin....nhưng bây giờ anh thực sự yêu em... Anh không thể nhường em cho người khác được!! Anh cần em.. "

"Anh cần tôi!.....Còn bạn gái anh....thì sao?"

"Bạn gái?? Em đang nói Hàn Nhụy Ái sao?.....cô ấy không phải bạn gái anh!! Chỉ là bạn thôi!!"

"Bạn?? Làm sao tôi tin chứ..... Hai người rất thân thiết cơ mà... "

"Không...... Là cô ấy đeo đuổi anh!! Nếu như chúng ta làm lại từ đầu.... Anh sẽ không gặp cô ấy nữa... Được không?? " Dương Hiểu Phàm đưa tay vịn vai cô chân thành nói.

"Vậy.... "

"Cho anh một cơ hội..... Được không? "

Cô không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Những lời này đã lay động trái tim Hạ Tử Yên một lần nữa...

Dương Hiểu Phàm trong lòng vô cùng vui vẻ, anh ôm cô vào lòng mỉm cười hạnh phúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương