Bảo Bối Của Chủ Tịch
-
Chương 19: Không trả lời nghĩa là ....đồng ý!
Newyork
“Cảm ơn anh...” Ngồi trên xe, Hạ Tử Yên lên tiếng.
“Về chuyện gì? “
“Đã đưa tôi đi ăn! “ cô ngây thơ trả lời làm anh bật cười. Anh còn tưởng có chuyện gì cô mới cảm ơn. Không ngờ lại là chuyện bữa ăn.
“Anh cười gì đấy? “ cô nhăn mặt hỏi.
“À không có gì! “ nói xong anh chăm chú lái xe, không khí trở nên im lặng.
Chiếc xe Ferrari của anh dừng lại ở một vùng đất cách xa thành phố. Cô ngạc nhiên hỏi
“Anh....đưa tôi đến đây làm gì? “
“Đi chơi! “ anh trả lời ngắn gọn.
“Đây là nơi hoang vắng.... Anh đưa tôi đến đây là có ý đồ gì?.... Tôi nói cho anh biết, anh không được làm bậy đó!” Vẻ mặt cô có chút lo lắng. Anh rốt cuộc có ý đồ gì chứ? Rõ ràng anh là tên biến thái, sao cô lại đồng ý đi với anh chứ?
“Em nghĩ sao......thì là vậy đấy!!! “ anh cười nham hiểm rồi ghé sát mặt cô. Hạ Tử Yên vội vàng đẩy anh ra rồi dùng tay che ngực lại. Mặt đỏ bừng lên
“Tôi đùa thôi! Xuống xe đi.... Tôi đưa em đến một nơi! “
“Đi đâu vậy? “ thấy anh đã xuống xe, cô vội chạy theo.
Anh dừng lại ở một ngôi nhà cũ, rồi quay lại nói với cô.
“Vào thôi! “
“Ừ....” Hạ Tử Yên theo anh vào bên trong căn nhà. Mặc dù đã cũ nhưng vẫn rất sạch sẽ như mỗi ngày đều có người quét dọn. Nội thất trong căn nhà rất đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế cũ, một kệ sách sát cửa sổ và một cái lò sưởi. Đang say sưa ngắm căn nhà thì câu nói của Dương Hiểu Phàm làm cô bừng tỉnh.
“Em nhìn gì vậy? Đi thôi! “
“À.....không có gì? “ Cô đi theo anh đến một vườn hoa.
“Woa!!! Đẹp thật đó...... là anh trồng à?”
“Không!.... là mẹ tôi trồng!”
“Cái này...... Là hoa Lavender? “ Hạ Tử Yên bước đến bên cạnh những bông hoa màu tím.
“Ừ...là trước đây mẹ tôi trồng!” Ngừng một lát Dương Hiểu Phàm đi đến bên chiếc xích đu ngồi xuống, vẻ mặt trầm tư “Em biết nó có ý nghĩa gì không? Nó mang ý nghĩa chờ đợi tình yêu! “
“Chờ đợi tình yêu? Là tình yêu của ai?”
“Đó là tình yêu của bố tôi! Bố tôi chưa bao giờ dành tình yêu cho mẹ tôi.... cho nên bà ấy cứ mãi đợi....!” nói đến đây anh lại cười giễu.
“Vậy... Mẹ anh đã sống ở đây sao?”
“Ừ.... từ khi tôi ra đời...tôi chưa bao giờ được nhận tình thương của ông ta! ông ta xem tôi như là một đứa con hoang! Cho nên tôi và mẹ tôi phải sống ở đây cho đến khi bà ấy qua đời!”
“Mẹ anh.....bà ấy mất rồi sao? Tôi.... Tôi xin lỗi.... Tôi không cố ý!! “ Hạ Tử Yên bước đến ngồi cạnh anh. Cô không ngờ đằng sau vẻ công tử nhà giàu kia lại là một tuổi thơ không hạnh phúc. Thấy Hạ Tử Yên áy náy xin lỗi, Anh chỉ cười, đưa tay vuốt tóc cô
“Không sao?? Dù sao cũng là do tôi kể cho em nghe trước!.....em không cần xin lỗi! “
“Ờ... tôi đi tưới cây nhé! “ đỏ mặt trước hành động của anh cô vội lảng sang chuyện khác
“ Vậy chúng ta cùng tưới!” Dương Hiểu Phàm đứng dậy cầm vòi nước đến chỗ cô.
“Aaa! Anh làm gì vậy? “ nhân lúc cô không để anh cầm vòi nước đưa về phía cô làm nước văng tung tóe.
“Tôi có làm gì đâu? Chỉ lỡ tay thôi! “
“Anh...” cô không biết nói gì nên cầm vòi nước xịt lại vào người anh.
“Hạ Tử Yên.... Em giỏi lắm! “
“Aaa...đừng mà! “
“Hahaha....xem em có còn dám xịt nước vào người tôi! “
Hai người cứ xịt nước lẫn nhau cho đến khi cả hai ướt tơi tả.
•••••*•••••
“Em vào nhà đi! Ở đây lạnh lắm đó! “ Dương Hiểu Phàm lấy áo của mình mặc cho cô.
“Cảm ơn anh!” cô nhìn anh rồi lại nhìn lên trời “Hôm nay....tôi rất vui!”
“Vậy.... Em có muốn như vậy cả cuộc đời không?”
“Ơ.....tôi... “.
Dương Hiểu Phàm xoay người cô lại đối diện với mình: “ Tử Yên.... Em còn chưa trả lời anh! Em có đồng ý không?”
“Tôi.... “ nhìn vào ánh mắt của anh cô lại muốn trả lời là đồng ý. Nhưng không hiểu sao là không nói được
“Em thế nào? “
“.......” đáp lại câu hỏi của anh là sự im lặng từ cô. Hạ Tử Yên vẫn chưa chắc chắn được tình cảm của mình, cô muốn hiểu thêm về con người anh.
“Nếu em không trả lời nghĩa là đồng ý!”
“Nhưng....... “ chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình thì anh đã kịp chặn môi cô lại bằng một nụ hôn. Hạ Tử Yên không chống cự mà hòa mình vào nụ hôn đó của anh. Cho đến khi cô sắp không thở được thì anh mới buông ra. Những người con gái trước mặt đang thở hổn hểnh thì anh lại nhếch môi cười.
“Anh còn cười? “ cô tức giận nói.
“Tử Yên.... Em biết không! Em chính là mối tình đầu của tôi! “
“Mối tình đầu? “ có nên tin lời anh không đây? người như anh Tại sao bây giờ mới có tình đầu?
“Em không tin à?”
“Tất nhiên! “
“Từ trước đến giờ tôi gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp! Nhưng đó chỉ là vui đùa...còn đối với em thì tôi lại có cảm giác khác! Em không giống họ em ngây thơ trong sáng và rất tốt bụng!”
Nghe được lời nói của anh, cô không khỏi đỏ mặt vội vàng chạy vào nhà. Nhưng đã bị anh kéo lại, đặt xuống trán cô một nụ hôn.
“Cảm ơn anh...” Ngồi trên xe, Hạ Tử Yên lên tiếng.
“Về chuyện gì? “
“Đã đưa tôi đi ăn! “ cô ngây thơ trả lời làm anh bật cười. Anh còn tưởng có chuyện gì cô mới cảm ơn. Không ngờ lại là chuyện bữa ăn.
“Anh cười gì đấy? “ cô nhăn mặt hỏi.
“À không có gì! “ nói xong anh chăm chú lái xe, không khí trở nên im lặng.
Chiếc xe Ferrari của anh dừng lại ở một vùng đất cách xa thành phố. Cô ngạc nhiên hỏi
“Anh....đưa tôi đến đây làm gì? “
“Đi chơi! “ anh trả lời ngắn gọn.
“Đây là nơi hoang vắng.... Anh đưa tôi đến đây là có ý đồ gì?.... Tôi nói cho anh biết, anh không được làm bậy đó!” Vẻ mặt cô có chút lo lắng. Anh rốt cuộc có ý đồ gì chứ? Rõ ràng anh là tên biến thái, sao cô lại đồng ý đi với anh chứ?
“Em nghĩ sao......thì là vậy đấy!!! “ anh cười nham hiểm rồi ghé sát mặt cô. Hạ Tử Yên vội vàng đẩy anh ra rồi dùng tay che ngực lại. Mặt đỏ bừng lên
“Tôi đùa thôi! Xuống xe đi.... Tôi đưa em đến một nơi! “
“Đi đâu vậy? “ thấy anh đã xuống xe, cô vội chạy theo.
Anh dừng lại ở một ngôi nhà cũ, rồi quay lại nói với cô.
“Vào thôi! “
“Ừ....” Hạ Tử Yên theo anh vào bên trong căn nhà. Mặc dù đã cũ nhưng vẫn rất sạch sẽ như mỗi ngày đều có người quét dọn. Nội thất trong căn nhà rất đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế cũ, một kệ sách sát cửa sổ và một cái lò sưởi. Đang say sưa ngắm căn nhà thì câu nói của Dương Hiểu Phàm làm cô bừng tỉnh.
“Em nhìn gì vậy? Đi thôi! “
“À.....không có gì? “ Cô đi theo anh đến một vườn hoa.
“Woa!!! Đẹp thật đó...... là anh trồng à?”
“Không!.... là mẹ tôi trồng!”
“Cái này...... Là hoa Lavender? “ Hạ Tử Yên bước đến bên cạnh những bông hoa màu tím.
“Ừ...là trước đây mẹ tôi trồng!” Ngừng một lát Dương Hiểu Phàm đi đến bên chiếc xích đu ngồi xuống, vẻ mặt trầm tư “Em biết nó có ý nghĩa gì không? Nó mang ý nghĩa chờ đợi tình yêu! “
“Chờ đợi tình yêu? Là tình yêu của ai?”
“Đó là tình yêu của bố tôi! Bố tôi chưa bao giờ dành tình yêu cho mẹ tôi.... cho nên bà ấy cứ mãi đợi....!” nói đến đây anh lại cười giễu.
“Vậy... Mẹ anh đã sống ở đây sao?”
“Ừ.... từ khi tôi ra đời...tôi chưa bao giờ được nhận tình thương của ông ta! ông ta xem tôi như là một đứa con hoang! Cho nên tôi và mẹ tôi phải sống ở đây cho đến khi bà ấy qua đời!”
“Mẹ anh.....bà ấy mất rồi sao? Tôi.... Tôi xin lỗi.... Tôi không cố ý!! “ Hạ Tử Yên bước đến ngồi cạnh anh. Cô không ngờ đằng sau vẻ công tử nhà giàu kia lại là một tuổi thơ không hạnh phúc. Thấy Hạ Tử Yên áy náy xin lỗi, Anh chỉ cười, đưa tay vuốt tóc cô
“Không sao?? Dù sao cũng là do tôi kể cho em nghe trước!.....em không cần xin lỗi! “
“Ờ... tôi đi tưới cây nhé! “ đỏ mặt trước hành động của anh cô vội lảng sang chuyện khác
“ Vậy chúng ta cùng tưới!” Dương Hiểu Phàm đứng dậy cầm vòi nước đến chỗ cô.
“Aaa! Anh làm gì vậy? “ nhân lúc cô không để anh cầm vòi nước đưa về phía cô làm nước văng tung tóe.
“Tôi có làm gì đâu? Chỉ lỡ tay thôi! “
“Anh...” cô không biết nói gì nên cầm vòi nước xịt lại vào người anh.
“Hạ Tử Yên.... Em giỏi lắm! “
“Aaa...đừng mà! “
“Hahaha....xem em có còn dám xịt nước vào người tôi! “
Hai người cứ xịt nước lẫn nhau cho đến khi cả hai ướt tơi tả.
•••••*•••••
“Em vào nhà đi! Ở đây lạnh lắm đó! “ Dương Hiểu Phàm lấy áo của mình mặc cho cô.
“Cảm ơn anh!” cô nhìn anh rồi lại nhìn lên trời “Hôm nay....tôi rất vui!”
“Vậy.... Em có muốn như vậy cả cuộc đời không?”
“Ơ.....tôi... “.
Dương Hiểu Phàm xoay người cô lại đối diện với mình: “ Tử Yên.... Em còn chưa trả lời anh! Em có đồng ý không?”
“Tôi.... “ nhìn vào ánh mắt của anh cô lại muốn trả lời là đồng ý. Nhưng không hiểu sao là không nói được
“Em thế nào? “
“.......” đáp lại câu hỏi của anh là sự im lặng từ cô. Hạ Tử Yên vẫn chưa chắc chắn được tình cảm của mình, cô muốn hiểu thêm về con người anh.
“Nếu em không trả lời nghĩa là đồng ý!”
“Nhưng....... “ chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình thì anh đã kịp chặn môi cô lại bằng một nụ hôn. Hạ Tử Yên không chống cự mà hòa mình vào nụ hôn đó của anh. Cho đến khi cô sắp không thở được thì anh mới buông ra. Những người con gái trước mặt đang thở hổn hểnh thì anh lại nhếch môi cười.
“Anh còn cười? “ cô tức giận nói.
“Tử Yên.... Em biết không! Em chính là mối tình đầu của tôi! “
“Mối tình đầu? “ có nên tin lời anh không đây? người như anh Tại sao bây giờ mới có tình đầu?
“Em không tin à?”
“Tất nhiên! “
“Từ trước đến giờ tôi gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp! Nhưng đó chỉ là vui đùa...còn đối với em thì tôi lại có cảm giác khác! Em không giống họ em ngây thơ trong sáng và rất tốt bụng!”
Nghe được lời nói của anh, cô không khỏi đỏ mặt vội vàng chạy vào nhà. Nhưng đã bị anh kéo lại, đặt xuống trán cô một nụ hôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook