Bảo Bối Con Là Ai
-
Chương 78
“Mọi người đều biết anh rể và chị tôi là thanh mai trúc mã, nhưng không ai nghĩ đến tôi, thật ra thì tôi cũng lớn lên cùng anh ta, hơn nữa so với chị tôi, hai chúng tôi ở chung một chỗ còn lâu hơn chị ấy” Phan Văn Thiệu nói với Tiêu Thời.
“Vừa mới đầu, tình cảm rất u mê, tính tôi hồi đó không như bây giờ, cũng vì có một người chị quá xuất sắc nên tôi khá hướng nội, hơn mười tuổi,bắt đầu bước vào giai đoạn trưởng thành, tôi không có tình cảm đặc biệt gì vời anh ta, đối với Đảm Nhiên Duy cũng giống như người thân trong gia đình mà thôi. Cho đến khi… tôi học cấp hai”
Đảm Nhiên Duy bằng tuổi với Phan Văn Lệ, lớn hơn Phan Văn Thiệu 3 tuổi.
Lúc Phan Văn Thiệu lên cấp 3, Đảm Nhiên Duy và Phan Văn Lệ đang học đại học, lúc ấy, trong nhà Đảm Nhiên Duy xảy ra chuyện, tâm tình của hắn không vui, thường xuyên đến tìm Phan Văn Thiệu rủ y ra ngoài.
Giữa hai người bắt đầu có sự qua lại, càng về sau Đảm Nhiên Duy và Phan Văn Thiệu càng trở nên mờ ám.
Khi đó Phan Văn Thiệu vẫn còn rất kinh sợ, mặc dù y thích Đảm Nhiên Duy nhưng không dễ dàng tiếp nhận loại quan hệ này. Nhưng Đảm Nhiên Duy biểu hiện rất kiên quyết, thứ sáu hàng tuần hắn đều chờ trước cổng trường học Phan Văn Thiệu đón y.
Vì vậy Phan Văn Thiệu cuối cùng vẫn đáp ứng Đảm Nhiên Duy.
Lúc y lén lút qua lại với Đảm Nhiên Duy, đang chìm trong tình yêu thuở niên thiếu thì có một lần, y nghe thấy ba và chị gái cãi nhau ở trong phòng, nguyên nhân chính là vì Đảm Nhiên Duy, lúc đó, y mới biết chị vẫn luôn thích Đảm Nhiên Duy.
Tính tình Phan Văn Lệ vô cùng mạnh mẽ, từ nhỏ thích cái gì nhất quyết phải nắm chặt trong tay, đối với chuyện tình cảm cũng thế. Đảm Nhiên Duy tính tình hơi nhu nhược, đối với việc Phan Văn Lệ có ý với hắn, hắn cũng biết, nhưng bởi vì Phan Văn Lệ chưa từng nói rõ, hắn cũng không chính thức cự tuyệt, cứ lập lờ mãi.
Bởi vậy, hai người đối mặt với Phan Văn Lệ có chút lúng túng.
Ngay khi Phan Văn Thiệu và Đảm Nhiên Duy xác định mối quan hệ của mình, Phan Văn Lệ liền phát giác ra. Phan Văn Lệ lúc ấy trực tiếp tìm Phan Văn Thiệu cho y một bạt tai “Mày điên rồi sao?”
Phan Văn Thiệu từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị chị động chân động tay, hơn nữa, khi đó y sợ bại lộ quan hệ với Đảm Nhiên Duy, không dám ho he một câu.
Sau đó, Phan Văn Lệ đem chuyện y thích đàn ông nói cho ba mẹ biết, chẳng qua không nói đến việc y đang ở cùng Đản Duy Nhiên.
Đoạn thời gian đó, đối với Phan Văn Thiệu mà nói giống như một cơn ác mộng, ba nhốt y trong nhà, không cho y đi đến trường, mẹ mỗi ngày khóc khuyên y không ở cùng đàn ông, bọn họ đều cho rằng y là tên biến thái, thậm chí lúc này, họ còn định đưa y đi gặp bác sĩ.
Mà lúc này, đối với Phan Văn Thiệu mà nói, người quan trọng nhất lại âm thầm rút lui.
Bởi vì Phan Văn Thiệu và Phan Văn Lệ đều giấu diếm, không ai biết người ở cùng cùng Phan Văn Thiệu chính là Đảm Nhiên Duy, mà Đảm Nhiên Duy rất lâu sau mới đến thăm gia đình Phan Văn Thiệu, trong thời gian đó, hắn cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi và hối hận với lựa chọn của mình, cuối cùng bỏ mặc Phan Văn Thiệu, mà đón nhận Phan Văn Lệ. (anh chỉ đến bên em lúc buồn, còn những ngày vui anh ở nơi đâu… tăng tằng tắng tăng tăng tắng tăng…)
“Đáng tiếc” Phan Văn Thiệu nói những lời này mang theo chút giễu cợt “Tôi cũng chẳng cải tà quy chính được.”
Làm trị liệu cũng không thay đổi được y là “Đồng tính luyến ái”, lại càng khiến y ngang ngược và phóng túng hơn.
Ba y dù có đánh mắng đến thế nào, thậm chí đuổi y ra khỏi nhà cũng chẳng thay đổi được gì.
Mà khi đó, Đản Duy Nhiên đã ở cùng với Phan Văn Lệ, hắn đã từng thử muốn khuyên Phan Văn Thiệu, nhưng Phan Văn Thiệu không còn muốn nói chuyện với hắn nữa.
Cứ thế, qua nhiều năm sau, Phan Văn Thiệu và Đảm Nhiên Duy không nói chuyện với nhau quá năm câu, không chỉ vì Phan Văn Thiệu không muốn đối mặt hắn, Phan Văn Lệ cũng chưa bao giờ cho phép Đảm Nhiên Duy và Phan Văn Thiệu đơn độc ở chung, cô phải kè kè bến hắn mới thấy yên tâm.
Tiêu Thời ôm sau lưng Phan Văn Thiệu, nhẹ nhàng nói: “Cho nên, anh làm những việc kia chỉ để thị uy với ba anh và chị gái sao?”
Phan Văn Thiệu nở nụ cười có chút lãnh đạm “Không phải bọn họ cho rằng đồng tính luyến ái là biến thái sao? Vậy tôi thành biến thái luôn cho họ thấy.”
Tạo hình rất khoa trương, mặc trang phục sặc sỡ của nữ giới, phóng túng suốt ngày, bọn họ nghĩ đồng tính luyến ái như thế nào thì y càng biểu hiện cho họ thấy.
Vừa mới đầu là phản nghịch, y thấy ba cau mày nhăn mặt, chị gái chán ghét ra mặt, còn có Đảm Nhiên Duy thỉnh thoảng thấy áy náy, khiến y cảm thấy rất vui vẻ.
Thời gian cứ thế trôi đi, Phan Văn Thiệu cảm thấy những người đó không còn ảnh hưởng đến tâm tình của y nữa rồi, nhưng sự phóng túng đã thành thói quen của y. Thói quen một khi tạo thành sẽ rất khó thay đổi, mà y thấy thay đổi cũng vô nghĩa.
Tiêu Thời đưa tay chạm vào gương mặt của y, lại đột nhiên phát hiện chiếc khăn đang che mắt y có chút ẩm ướt “Anh khóc à?” hắn hỏi y.
Phan Văn Thiệu phủ nhận “Có gì mà phải khóc.”
Nhưng thật sự là y đang khóc, những lời này, y chưa từng nói với ai, kể cả bạn thân của y là Lăng Dịch.
Chuyện đó đối với y là một vết sẹo sâu trong tim, nhìn bề ngoài thì không thấy gì, nhưng thật ra bên trong đang chảy máu, cho dù đụng nhẹ cũng sẽ đau. Nếu như vết thương liền lại, Phan Văn Thiệu cần gì phải biến cuộc sống của mình thành địa ngục như thế.
Tiêu Thời ôm Phan Văn Thiệu, nhẹ nhàng hôn lỗ tai của cùng tóc y, mang theo lực đạo trấn an lòng người “Thật ra thì không cần thiết”.
Phan Văn Thiệu hít sâu một hơi: “Tôi biết không cần thiết.”
Tiêu Thời hỏi y: “Anh vẫn như vậy là vì cái gì?”
Phan Văn Thiệu có chút mờ mịt “Tôi cũng không biết nữa, cũng không biết cần thay đổi để làm gì? Tôi không thay đổi mà chẳng có ai mong sự thay đổi đó cả.”
Tiêu Thời nhẹ nhàng hỏi: “Nếu như tôi mong thì sao?”
Phan Văn Thiệu hơi ngẩn ra.
Tiêu Thời nói tiếp: “Anh biết tại sao hôm nay tôi đến tìm anh không?”
Thật ra Phan Văn Thiệu không biết, mặc dù y luôn dò xét Tiêu Thời, cũng muốn phá ranh giới cuối cùng, nhưng y biết Tiêu Thời sẽ không dễ thỏa hiệp.
Sau đó Tiêu Thời nói: “Tôi chỉ muốn, nếu như chúng ta tiến tới với nhau, điều kiện đầu tiên để tôi nguyện ý làm cùng anh đó chính là phải có tình cảm với nhau trước.”
Phan Văn Thiệu đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh hơn, y mơ hồ cảm nhận được ý của Tiêu Thời, rồi lại thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Tiêu Thời hôn càng trở nên nóng bỏng.
Phan Văn Thiệu không khỏi ngẩng đầu lên, yết hầu chuyển động liên tục, nói: “Cậu đã nói, thay vì mất đi, không bằng không bắt đầu.”
Tiêu Thời dùng giọng trầm thấp nói cho y biết: “Đó là bởi vì, mong muốn có được còn chưa đủ khẩn cấp.”
Phan Văn Thiệu nghe những lời này, cảm thấy da thịt toàn thân hơi có chút tê dại, hô hấp của y dồn dập, hỏi: “Vậy bây giờ cậu muốn có được cái gì?”
Tiêu Thời nói với y: “Tôi đã để anh ngủ, tôi muốn gì anh còn chưa rõ ràng sao?”
Phan Văn Thiệu không trả lời, cảm giác được thân thể Tiêu Thời càng dán chặt y hơn, một tay cũng vuốt ve dọc theo thân thể của đối phương. Y dự cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra, y hiểu ý đồ của Tiêu Thời lại không thể phản kháng. Không đúng, không phải là không thể, mà là không muốn phản kháng.
Y đứng không vững, đưa tay ra muốn vịn vào cửa sổ trước mặt, lúc này Tiêu Thời không ngăn cản y, nhưng khi y vươn tay ra lại không chạm được vào cái gì cả.
Bọn họ không đứng gần cửa sổ.
Tiêu Thời đột nhiên cắn khăn lụa, kéo xuống một góc, Phan Văn Thiệu dùng sức mở mắt ra nhìn, lúc mở ra phát hiện mình còn đứng cách cửa sổ một đoạn, hơn nữa trong phòng không mở đèn, cả phòng tối đen, dù có đứng đối diện chỉ sợ cái gì cũng không thấy được.
Phan Văn Thiệu hô hấp gấp gáp, Tiêu Thời càng dịch xuống dưới, y càng thả lỏng cơ thể mình, mặc dù hơi khó khăn để giữ thăng bằng, nhưng y vịn vào tay Tiêu Thời, cố gắng kiên trì chịu đựng.
Trong phòng khách tối om, Phan Văn Thiệu trong tư thể đứng thẳng không được tự nhiên, lần đầu tiên dung túng cho một người đàn ông xâm chiếm thân thể mình. Trừ sau lưng dựa vào Tiêu Thời, y không có gì để dựa vào.
Thật ra thì loại cảm giác này cũng không đến nỗi tệ, Phan Văn Thiệu suy nghĩ trong lòng.
Sau khi nằm lên giường thì Phan Văn Thiệu không được tự nhiên, lật người lại, bên cạnh y, Tiêu Thời nằm ở trên giường, đưa thay sờ sờ tóc của y.
Phan Văn Thiệu không nhịn được ai oán nói: “Vẫn là kĩ thuật của tôi khác hơn một chút.”
Tiêu Thời nghe vậy chỉ cười cười.
Lẳng lặng nằm một lúc, Phan Văn Thiệu ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thời “Cho nên lí do chính đến tìm tôi, là cậu khẩn cấp muốn giải quyết à?”
Tiêu Thời không trả lời, ngược lại hỏi y: “Bây giờ anh muốn nữa sao?”
Phan Văn Thiệu nói: “Thế nào cũng được, không quan trọng.”
“Thật không?” Tiêu Thời hỏi.
Phan Văn Thiệu bắt được tay của hắn, hôn lên tay một cái “Thật.”
Tiêu Thời tiếp tục nói: “Vậy chuyện kia, nếu tôi muốn anh thay đổi thì sao?”
Phan Văn Thiệu trầm mặc trong chốc lát, sau đó trầm giọng trả lời hắn: “Nếu như là cậu, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
Phan Văn Thiệu không đem đống y phục hoa lá cành trong tủ vứt đi, cũng không thay đổi một số thói quen lúc trước, nhưng rất lâu rồi y không đến quán rượu nữa, cũng không liên lạc với những tình nhân cũ.
Nhưng mà, sau khi Tiêu Thời dọn đến nhà y ở, thỉnh thoảng y sẽ mặc đồ của Tiêu Thời.
Gần tới ngày Chủ Nhật, Phan Văn Thiệu định đến tiệm cắt tóc.
Y hẹn Tiêu Thời cùng nhau ăn cơm tối, sau khi ăn cơm tối sẽ cùng Tiêu Thời đi mua quần áo.
Nói là cùng Tiêu Thời mua quần áo, thật ra thì cũng là đi mua quần áo cho Phan Văn Thiệu, bây giờ y bắt đầu có thói quen mặc chung đồ với Tiêu Thời.
Ở cửa hàng quần áo, Phan Văn Thiệu chọn hai bộ quần áo đưa cho Tiêu Thời, để cho hắn đi thử.
Tiêu Thời hỏi y: “Sao anh không đi thử?”
Phan Văn Thiệu thờ ơ nói: “Dù sao cậu mặc vừa thì tôi cũng sẽ mặc vừa, tôi lười đi thử, mặc vào tôi xem thử nào.”
Tiêu Thời đành đi thử quần áo.
Phan Văn Thiệu nhìn thoáng mấy bộ quần áo trưng trước mặt, tình cờ ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông đang nhìn y.
Người kia là Đảm Nhiên Duy.
Phan Văn Thiệu hơi ngẩn người, nhưng ngay sau đó lại thoải mái gật đầu chào Đảm Nhiên Duy.
Đảm Nhiên Duy vẫn nhìn Phan Văn Thiệu.
Đã lâu rồi hắn không gặp Phan Văn Thiệu, lần gần nhất là lúc Phan Văn Thiệu đón bọn họ ở sân bay. Mỗi lần gặp nhau đều bị kẹt giữa Phan Văn Lệ và Phan Văn Thiệu, Đảm Nhiên Duy cũng cảm thấy rất khó chịu, nhất là khi thấy Phan Văn Thiệu phóng túng, hắn lại càng khổ sở hơn. Năm đó là hắn hèn yếu, vì thế hắn cảm thấy rất có lỗi với Phan Văn Thiệu, hắn muốn bù đắp lại chút gì đó cho Phan Văn Thiệu, nhưng lại ngại Phan Văn Lệ, hắn không có cách nào đến gần Phan Văn Thiệu.
Nhưng hôm nay, Phan Văn Thiệu đã không giống như trong quá khứ.
Hôm nay Phan Văn Thiệu ăn mặc rất bình thường, trên người là áo sơ mi trắng, quần màu nâu nhạt, tóc cắt gọn gàng nhìn rất tinh thần, ngũ quan tuấn tú càng được phơi bày rõ ràng.
Dĩ nhiên, trừ bề ngoài, quan trọng hơn là Đảm Nhiên Duy cảm thấy Phan Văn Thiệu cũng đã thay đổi trạng thái.
Tựa như bây giờ, Phan Văn Thiệu gật đầu chào hắn, có thể thoải mái mỉm cười với hắn.
Đảm Nhiên Duy đột nhiên muốn đi tới trước mặt Phan Văn Thiệu, hỏi y rốt cuộc là thế nào, nhưng trước đó hắn lại nhìn xung quanh, bởi vì hắn đang cùng Phan Văn Lệ đi dạo, hắn sợ bị Phan Văn Lệ thấy hắn nói chuyện với Phan Văn Thiệu.
Phan Văn Thiệu lại không hề muốn nói chuyện cùng Đảm Nhiên Duy, cũng không phải trong lòng còn khúc mắc, chẳng qua không có gì để nói.
�
Lúc Đảm Nhiên Duy gần đến, Tiêu Thời đã thay xong quần áo, từ trong phòng thử áo đi ra.
Phan Văn Thiệu nhìn về phía Tiêu Thời, khen một tiếng: “Rất tuấn tú.”
Tiêu Thời cười cười, đồng thời cũng chú ý tới Đảm Nhiên Duy, lúc trước đã nhìn hình nên cũng nhận ra.
Phan Văn Thiệu tiến lên từng bước, sửa sang lại cổ áo cho Tiêu Thời.
Đảm Nhiên Duy quan sát động tác của y, đột nhiên hiểu quan hệ của hai người.
Thái độ của Tiêu Thời rất thản nhiên, nói với Phan Văn Thiệu: “Không giới thiệu chút à?”
Phan Văn Thiệu biết hắn cố ý nhưng vẫn nói: “Đây là anh rể tôi” sau đó nói với Đảm Nhiên Duy “Đây bạn của tôi.”
Đảm Nhiên Duy nói: “Hai người…”
Phan Văn Thiệu không để ý đến hắn nữa, đưa cho Tiêu Thời một bộ quần áo “Muốn đi thử chút không?”
Tiêu Thời nhận lấy.
Đảm Nhiên Duy vốn có vài lời muốn nói với Tiêu Thời, nhưng khi thấy hình ảnh hiện tại của hai người họ, đột nhiên không mở miệng nữa, cuối cùng chỉ nói: “Không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước.”
Đây là lần đầu tiên Đảm Nhiên Duy nhận ra Phan Văn Thiệu đã vượt qua chuyện cũ trong quá khứ, hắn cảm thấy bước có chút phiêu phiêu, năm đó là do bản thân lựa chọn buông tay, nhiều năm như vậy, nhìn Phan Văn Thiệu bị hành hạ, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, nhưng đến lúc này, Đảm Nhiên Duy lại cảm thấy khó chịu khi bị bỏ lại.
Hắn ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt tìm kiếm Phan Văn Lệ.
Tiêu Thời đang thay quần áo, Phan Văn Thiệu ở bên ngoài gõ cửa, chuyển cho hắn một bộ quần áo nữa.
Nhân dịp cửa vừa mới mở ra, Tiêu Thời đã kéo Phan Văn Thiệu vào.
“Gặp lại anh rể, anh có cảm tưởng gì?”
Phan Văn Thiệu nhún vai một cái “Không có gì cả.”
“Thật?”
Phan Văn Thiệu nghiêm túc suy nghĩ một chút “Cậu đẹp trai hơn anh ta.”
“Cám ơn.”
“Không cần khách khí.”
HOÀN
“Vừa mới đầu, tình cảm rất u mê, tính tôi hồi đó không như bây giờ, cũng vì có một người chị quá xuất sắc nên tôi khá hướng nội, hơn mười tuổi,bắt đầu bước vào giai đoạn trưởng thành, tôi không có tình cảm đặc biệt gì vời anh ta, đối với Đảm Nhiên Duy cũng giống như người thân trong gia đình mà thôi. Cho đến khi… tôi học cấp hai”
Đảm Nhiên Duy bằng tuổi với Phan Văn Lệ, lớn hơn Phan Văn Thiệu 3 tuổi.
Lúc Phan Văn Thiệu lên cấp 3, Đảm Nhiên Duy và Phan Văn Lệ đang học đại học, lúc ấy, trong nhà Đảm Nhiên Duy xảy ra chuyện, tâm tình của hắn không vui, thường xuyên đến tìm Phan Văn Thiệu rủ y ra ngoài.
Giữa hai người bắt đầu có sự qua lại, càng về sau Đảm Nhiên Duy và Phan Văn Thiệu càng trở nên mờ ám.
Khi đó Phan Văn Thiệu vẫn còn rất kinh sợ, mặc dù y thích Đảm Nhiên Duy nhưng không dễ dàng tiếp nhận loại quan hệ này. Nhưng Đảm Nhiên Duy biểu hiện rất kiên quyết, thứ sáu hàng tuần hắn đều chờ trước cổng trường học Phan Văn Thiệu đón y.
Vì vậy Phan Văn Thiệu cuối cùng vẫn đáp ứng Đảm Nhiên Duy.
Lúc y lén lút qua lại với Đảm Nhiên Duy, đang chìm trong tình yêu thuở niên thiếu thì có một lần, y nghe thấy ba và chị gái cãi nhau ở trong phòng, nguyên nhân chính là vì Đảm Nhiên Duy, lúc đó, y mới biết chị vẫn luôn thích Đảm Nhiên Duy.
Tính tình Phan Văn Lệ vô cùng mạnh mẽ, từ nhỏ thích cái gì nhất quyết phải nắm chặt trong tay, đối với chuyện tình cảm cũng thế. Đảm Nhiên Duy tính tình hơi nhu nhược, đối với việc Phan Văn Lệ có ý với hắn, hắn cũng biết, nhưng bởi vì Phan Văn Lệ chưa từng nói rõ, hắn cũng không chính thức cự tuyệt, cứ lập lờ mãi.
Bởi vậy, hai người đối mặt với Phan Văn Lệ có chút lúng túng.
Ngay khi Phan Văn Thiệu và Đảm Nhiên Duy xác định mối quan hệ của mình, Phan Văn Lệ liền phát giác ra. Phan Văn Lệ lúc ấy trực tiếp tìm Phan Văn Thiệu cho y một bạt tai “Mày điên rồi sao?”
Phan Văn Thiệu từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị chị động chân động tay, hơn nữa, khi đó y sợ bại lộ quan hệ với Đảm Nhiên Duy, không dám ho he một câu.
Sau đó, Phan Văn Lệ đem chuyện y thích đàn ông nói cho ba mẹ biết, chẳng qua không nói đến việc y đang ở cùng Đản Duy Nhiên.
Đoạn thời gian đó, đối với Phan Văn Thiệu mà nói giống như một cơn ác mộng, ba nhốt y trong nhà, không cho y đi đến trường, mẹ mỗi ngày khóc khuyên y không ở cùng đàn ông, bọn họ đều cho rằng y là tên biến thái, thậm chí lúc này, họ còn định đưa y đi gặp bác sĩ.
Mà lúc này, đối với Phan Văn Thiệu mà nói, người quan trọng nhất lại âm thầm rút lui.
Bởi vì Phan Văn Thiệu và Phan Văn Lệ đều giấu diếm, không ai biết người ở cùng cùng Phan Văn Thiệu chính là Đảm Nhiên Duy, mà Đảm Nhiên Duy rất lâu sau mới đến thăm gia đình Phan Văn Thiệu, trong thời gian đó, hắn cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi và hối hận với lựa chọn của mình, cuối cùng bỏ mặc Phan Văn Thiệu, mà đón nhận Phan Văn Lệ. (anh chỉ đến bên em lúc buồn, còn những ngày vui anh ở nơi đâu… tăng tằng tắng tăng tăng tắng tăng…)
“Đáng tiếc” Phan Văn Thiệu nói những lời này mang theo chút giễu cợt “Tôi cũng chẳng cải tà quy chính được.”
Làm trị liệu cũng không thay đổi được y là “Đồng tính luyến ái”, lại càng khiến y ngang ngược và phóng túng hơn.
Ba y dù có đánh mắng đến thế nào, thậm chí đuổi y ra khỏi nhà cũng chẳng thay đổi được gì.
Mà khi đó, Đản Duy Nhiên đã ở cùng với Phan Văn Lệ, hắn đã từng thử muốn khuyên Phan Văn Thiệu, nhưng Phan Văn Thiệu không còn muốn nói chuyện với hắn nữa.
Cứ thế, qua nhiều năm sau, Phan Văn Thiệu và Đảm Nhiên Duy không nói chuyện với nhau quá năm câu, không chỉ vì Phan Văn Thiệu không muốn đối mặt hắn, Phan Văn Lệ cũng chưa bao giờ cho phép Đảm Nhiên Duy và Phan Văn Thiệu đơn độc ở chung, cô phải kè kè bến hắn mới thấy yên tâm.
Tiêu Thời ôm sau lưng Phan Văn Thiệu, nhẹ nhàng nói: “Cho nên, anh làm những việc kia chỉ để thị uy với ba anh và chị gái sao?”
Phan Văn Thiệu nở nụ cười có chút lãnh đạm “Không phải bọn họ cho rằng đồng tính luyến ái là biến thái sao? Vậy tôi thành biến thái luôn cho họ thấy.”
Tạo hình rất khoa trương, mặc trang phục sặc sỡ của nữ giới, phóng túng suốt ngày, bọn họ nghĩ đồng tính luyến ái như thế nào thì y càng biểu hiện cho họ thấy.
Vừa mới đầu là phản nghịch, y thấy ba cau mày nhăn mặt, chị gái chán ghét ra mặt, còn có Đảm Nhiên Duy thỉnh thoảng thấy áy náy, khiến y cảm thấy rất vui vẻ.
Thời gian cứ thế trôi đi, Phan Văn Thiệu cảm thấy những người đó không còn ảnh hưởng đến tâm tình của y nữa rồi, nhưng sự phóng túng đã thành thói quen của y. Thói quen một khi tạo thành sẽ rất khó thay đổi, mà y thấy thay đổi cũng vô nghĩa.
Tiêu Thời đưa tay chạm vào gương mặt của y, lại đột nhiên phát hiện chiếc khăn đang che mắt y có chút ẩm ướt “Anh khóc à?” hắn hỏi y.
Phan Văn Thiệu phủ nhận “Có gì mà phải khóc.”
Nhưng thật sự là y đang khóc, những lời này, y chưa từng nói với ai, kể cả bạn thân của y là Lăng Dịch.
Chuyện đó đối với y là một vết sẹo sâu trong tim, nhìn bề ngoài thì không thấy gì, nhưng thật ra bên trong đang chảy máu, cho dù đụng nhẹ cũng sẽ đau. Nếu như vết thương liền lại, Phan Văn Thiệu cần gì phải biến cuộc sống của mình thành địa ngục như thế.
Tiêu Thời ôm Phan Văn Thiệu, nhẹ nhàng hôn lỗ tai của cùng tóc y, mang theo lực đạo trấn an lòng người “Thật ra thì không cần thiết”.
Phan Văn Thiệu hít sâu một hơi: “Tôi biết không cần thiết.”
Tiêu Thời hỏi y: “Anh vẫn như vậy là vì cái gì?”
Phan Văn Thiệu có chút mờ mịt “Tôi cũng không biết nữa, cũng không biết cần thay đổi để làm gì? Tôi không thay đổi mà chẳng có ai mong sự thay đổi đó cả.”
Tiêu Thời nhẹ nhàng hỏi: “Nếu như tôi mong thì sao?”
Phan Văn Thiệu hơi ngẩn ra.
Tiêu Thời nói tiếp: “Anh biết tại sao hôm nay tôi đến tìm anh không?”
Thật ra Phan Văn Thiệu không biết, mặc dù y luôn dò xét Tiêu Thời, cũng muốn phá ranh giới cuối cùng, nhưng y biết Tiêu Thời sẽ không dễ thỏa hiệp.
Sau đó Tiêu Thời nói: “Tôi chỉ muốn, nếu như chúng ta tiến tới với nhau, điều kiện đầu tiên để tôi nguyện ý làm cùng anh đó chính là phải có tình cảm với nhau trước.”
Phan Văn Thiệu đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh hơn, y mơ hồ cảm nhận được ý của Tiêu Thời, rồi lại thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Tiêu Thời hôn càng trở nên nóng bỏng.
Phan Văn Thiệu không khỏi ngẩng đầu lên, yết hầu chuyển động liên tục, nói: “Cậu đã nói, thay vì mất đi, không bằng không bắt đầu.”
Tiêu Thời dùng giọng trầm thấp nói cho y biết: “Đó là bởi vì, mong muốn có được còn chưa đủ khẩn cấp.”
Phan Văn Thiệu nghe những lời này, cảm thấy da thịt toàn thân hơi có chút tê dại, hô hấp của y dồn dập, hỏi: “Vậy bây giờ cậu muốn có được cái gì?”
Tiêu Thời nói với y: “Tôi đã để anh ngủ, tôi muốn gì anh còn chưa rõ ràng sao?”
Phan Văn Thiệu không trả lời, cảm giác được thân thể Tiêu Thời càng dán chặt y hơn, một tay cũng vuốt ve dọc theo thân thể của đối phương. Y dự cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra, y hiểu ý đồ của Tiêu Thời lại không thể phản kháng. Không đúng, không phải là không thể, mà là không muốn phản kháng.
Y đứng không vững, đưa tay ra muốn vịn vào cửa sổ trước mặt, lúc này Tiêu Thời không ngăn cản y, nhưng khi y vươn tay ra lại không chạm được vào cái gì cả.
Bọn họ không đứng gần cửa sổ.
Tiêu Thời đột nhiên cắn khăn lụa, kéo xuống một góc, Phan Văn Thiệu dùng sức mở mắt ra nhìn, lúc mở ra phát hiện mình còn đứng cách cửa sổ một đoạn, hơn nữa trong phòng không mở đèn, cả phòng tối đen, dù có đứng đối diện chỉ sợ cái gì cũng không thấy được.
Phan Văn Thiệu hô hấp gấp gáp, Tiêu Thời càng dịch xuống dưới, y càng thả lỏng cơ thể mình, mặc dù hơi khó khăn để giữ thăng bằng, nhưng y vịn vào tay Tiêu Thời, cố gắng kiên trì chịu đựng.
Trong phòng khách tối om, Phan Văn Thiệu trong tư thể đứng thẳng không được tự nhiên, lần đầu tiên dung túng cho một người đàn ông xâm chiếm thân thể mình. Trừ sau lưng dựa vào Tiêu Thời, y không có gì để dựa vào.
Thật ra thì loại cảm giác này cũng không đến nỗi tệ, Phan Văn Thiệu suy nghĩ trong lòng.
Sau khi nằm lên giường thì Phan Văn Thiệu không được tự nhiên, lật người lại, bên cạnh y, Tiêu Thời nằm ở trên giường, đưa thay sờ sờ tóc của y.
Phan Văn Thiệu không nhịn được ai oán nói: “Vẫn là kĩ thuật của tôi khác hơn một chút.”
Tiêu Thời nghe vậy chỉ cười cười.
Lẳng lặng nằm một lúc, Phan Văn Thiệu ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thời “Cho nên lí do chính đến tìm tôi, là cậu khẩn cấp muốn giải quyết à?”
Tiêu Thời không trả lời, ngược lại hỏi y: “Bây giờ anh muốn nữa sao?”
Phan Văn Thiệu nói: “Thế nào cũng được, không quan trọng.”
“Thật không?” Tiêu Thời hỏi.
Phan Văn Thiệu bắt được tay của hắn, hôn lên tay một cái “Thật.”
Tiêu Thời tiếp tục nói: “Vậy chuyện kia, nếu tôi muốn anh thay đổi thì sao?”
Phan Văn Thiệu trầm mặc trong chốc lát, sau đó trầm giọng trả lời hắn: “Nếu như là cậu, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
Phan Văn Thiệu không đem đống y phục hoa lá cành trong tủ vứt đi, cũng không thay đổi một số thói quen lúc trước, nhưng rất lâu rồi y không đến quán rượu nữa, cũng không liên lạc với những tình nhân cũ.
Nhưng mà, sau khi Tiêu Thời dọn đến nhà y ở, thỉnh thoảng y sẽ mặc đồ của Tiêu Thời.
Gần tới ngày Chủ Nhật, Phan Văn Thiệu định đến tiệm cắt tóc.
Y hẹn Tiêu Thời cùng nhau ăn cơm tối, sau khi ăn cơm tối sẽ cùng Tiêu Thời đi mua quần áo.
Nói là cùng Tiêu Thời mua quần áo, thật ra thì cũng là đi mua quần áo cho Phan Văn Thiệu, bây giờ y bắt đầu có thói quen mặc chung đồ với Tiêu Thời.
Ở cửa hàng quần áo, Phan Văn Thiệu chọn hai bộ quần áo đưa cho Tiêu Thời, để cho hắn đi thử.
Tiêu Thời hỏi y: “Sao anh không đi thử?”
Phan Văn Thiệu thờ ơ nói: “Dù sao cậu mặc vừa thì tôi cũng sẽ mặc vừa, tôi lười đi thử, mặc vào tôi xem thử nào.”
Tiêu Thời đành đi thử quần áo.
Phan Văn Thiệu nhìn thoáng mấy bộ quần áo trưng trước mặt, tình cờ ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông đang nhìn y.
Người kia là Đảm Nhiên Duy.
Phan Văn Thiệu hơi ngẩn người, nhưng ngay sau đó lại thoải mái gật đầu chào Đảm Nhiên Duy.
Đảm Nhiên Duy vẫn nhìn Phan Văn Thiệu.
Đã lâu rồi hắn không gặp Phan Văn Thiệu, lần gần nhất là lúc Phan Văn Thiệu đón bọn họ ở sân bay. Mỗi lần gặp nhau đều bị kẹt giữa Phan Văn Lệ và Phan Văn Thiệu, Đảm Nhiên Duy cũng cảm thấy rất khó chịu, nhất là khi thấy Phan Văn Thiệu phóng túng, hắn lại càng khổ sở hơn. Năm đó là hắn hèn yếu, vì thế hắn cảm thấy rất có lỗi với Phan Văn Thiệu, hắn muốn bù đắp lại chút gì đó cho Phan Văn Thiệu, nhưng lại ngại Phan Văn Lệ, hắn không có cách nào đến gần Phan Văn Thiệu.
Nhưng hôm nay, Phan Văn Thiệu đã không giống như trong quá khứ.
Hôm nay Phan Văn Thiệu ăn mặc rất bình thường, trên người là áo sơ mi trắng, quần màu nâu nhạt, tóc cắt gọn gàng nhìn rất tinh thần, ngũ quan tuấn tú càng được phơi bày rõ ràng.
Dĩ nhiên, trừ bề ngoài, quan trọng hơn là Đảm Nhiên Duy cảm thấy Phan Văn Thiệu cũng đã thay đổi trạng thái.
Tựa như bây giờ, Phan Văn Thiệu gật đầu chào hắn, có thể thoải mái mỉm cười với hắn.
Đảm Nhiên Duy đột nhiên muốn đi tới trước mặt Phan Văn Thiệu, hỏi y rốt cuộc là thế nào, nhưng trước đó hắn lại nhìn xung quanh, bởi vì hắn đang cùng Phan Văn Lệ đi dạo, hắn sợ bị Phan Văn Lệ thấy hắn nói chuyện với Phan Văn Thiệu.
Phan Văn Thiệu lại không hề muốn nói chuyện cùng Đảm Nhiên Duy, cũng không phải trong lòng còn khúc mắc, chẳng qua không có gì để nói.
�
Lúc Đảm Nhiên Duy gần đến, Tiêu Thời đã thay xong quần áo, từ trong phòng thử áo đi ra.
Phan Văn Thiệu nhìn về phía Tiêu Thời, khen một tiếng: “Rất tuấn tú.”
Tiêu Thời cười cười, đồng thời cũng chú ý tới Đảm Nhiên Duy, lúc trước đã nhìn hình nên cũng nhận ra.
Phan Văn Thiệu tiến lên từng bước, sửa sang lại cổ áo cho Tiêu Thời.
Đảm Nhiên Duy quan sát động tác của y, đột nhiên hiểu quan hệ của hai người.
Thái độ của Tiêu Thời rất thản nhiên, nói với Phan Văn Thiệu: “Không giới thiệu chút à?”
Phan Văn Thiệu biết hắn cố ý nhưng vẫn nói: “Đây là anh rể tôi” sau đó nói với Đảm Nhiên Duy “Đây bạn của tôi.”
Đảm Nhiên Duy nói: “Hai người…”
Phan Văn Thiệu không để ý đến hắn nữa, đưa cho Tiêu Thời một bộ quần áo “Muốn đi thử chút không?”
Tiêu Thời nhận lấy.
Đảm Nhiên Duy vốn có vài lời muốn nói với Tiêu Thời, nhưng khi thấy hình ảnh hiện tại của hai người họ, đột nhiên không mở miệng nữa, cuối cùng chỉ nói: “Không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước.”
Đây là lần đầu tiên Đảm Nhiên Duy nhận ra Phan Văn Thiệu đã vượt qua chuyện cũ trong quá khứ, hắn cảm thấy bước có chút phiêu phiêu, năm đó là do bản thân lựa chọn buông tay, nhiều năm như vậy, nhìn Phan Văn Thiệu bị hành hạ, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, nhưng đến lúc này, Đảm Nhiên Duy lại cảm thấy khó chịu khi bị bỏ lại.
Hắn ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt tìm kiếm Phan Văn Lệ.
Tiêu Thời đang thay quần áo, Phan Văn Thiệu ở bên ngoài gõ cửa, chuyển cho hắn một bộ quần áo nữa.
Nhân dịp cửa vừa mới mở ra, Tiêu Thời đã kéo Phan Văn Thiệu vào.
“Gặp lại anh rể, anh có cảm tưởng gì?”
Phan Văn Thiệu nhún vai một cái “Không có gì cả.”
“Thật?”
Phan Văn Thiệu nghiêm túc suy nghĩ một chút “Cậu đẹp trai hơn anh ta.”
“Cám ơn.”
“Không cần khách khí.”
HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook