Giữa Lăng Húc và Hình Dĩnh Phong xuất hiện phút trầm mặc ngắn ngủi.

Qua một lúc lâu Hình Dĩnh Phong mới hỏi cậu: “Là của anh ta à?” Nói câu ấy chỉ có thể ám chỉ là Lăng Dịch mà thôi.

Hình Dĩnh Phong là người không thích xem vào chuyện của người khác, trước kia Lăng Húc không muốn nói thì hắn ta cũng chẳng bao giờ hỏi. Nhưng bây giờ lại tò mò không chịu được.

Mặc dù đang nói chuyện điện thoại, nhưng Lăng Húc vẫn tưởng tượng được ra vẻ mặt của Hình Dĩnh Phong, thoáng cái mặt cậu trở nên đỏ ửng, đáp: “Đúng vậy.”

Hình Dĩnh Phong nói: “Cậu đã nhớ ra rồi, tôi tin cậu cũng đã có quyết định của riêng mình, cũng không cần tôi chen miệng vào.”

“Cảm ơn cậu” Lăng Húc còn nhớ rõ trước kia lựa chọn nói cho Hình Dĩnh Phong biết chân tướng, cậu biết Hình Dĩnh Phong hoàn toàn duy trì cậu.

Hình Dĩnh Phong bình tĩnh lên tiếng: “Không cần cảm ơn, anh em có gì phải câu nệ như thế.”

Nghe được câu này, Lăng Húc nghẹ giọng hỏi: “Dĩnh Phong, người bạn làm ở bệnh viện trước kia cậu có còn liên lạc nữa không?”

Cậu nhắc tới vị bác sĩ phẫu thuật cho mình trước kia, đó là một bệnh viện tư nhân, ông chủ là bạn của Hình Dĩnh Phong .

Hình Dĩnh Phong nói: “Có, cậu có cần tôi liên lạc giúp cậu không?”

Lăng Húc chần chờ một chút, hỏi hắn: “Nếu như tôi không muốn đứa bé này thì sao?”

Hình Dĩnh Phong hơi ngẩn ra, “Cậu chắc chắn chứ?”

“Vẫn chưa” Lăng Húc nói, “Tôi chỉ muốn biết có thể hay không thôi.”

Hình Dĩnh Phong nói: “Tôi nghĩ không phải cậu muốn biết là có thể hay không, cậu chỉ cần xác định cậu có muốn đứa bé này hay không, dù sao nó cũng là một sinh mạng.”

Lăng Húc trầm mặc trong chốc lát, nói: “Tôi biết.”

Cúp điện thoại, Lăng Húc đưa thay sờ sờ bụng của mình, cậu biết rõ bản thân không thể qua loa ra quyết định.

Lăng Dịch xem được một căn nhà.

Bởi vì Lăng Húc yêu cầu một căn nhà phải gần chỗ làm việc, gần đó cũng phải có trường tiểu học, cho nên Lăng Dịch chỉ có thể tìm đến môi giới nhà đất.

Anh nhìn trúng căn biệt thự đang treo bán, mọi thứ đều rất thích hợp, xung quanh cũng khá yên tĩnh, nhưng mà giá của nó lại không hề rẻ tí nào.

Chủ nhật, Lăng Dịch đưa Lăng Húc và Thiên Thiên đi xem nhà.

Xe đỗ ở tán cây bên đường, xe qua lại rất ít, Lăng Dịch nói cho Lăng Húc biết, bên trái là các tiểu khu của trường quân đội, bên phải là biệt thự.

Sau khi đỗ xe xong, Lăng Húc bế Thiên Thiên xuống.

Thiên Thiên vừa nhìn thấy biệt thự trước mặt liền phát ra một tiếng “Oa”, nó thấy ngạc nhiên, bởi vì biết thự rao bán này được thiết kế theo phong cách châu Âu, tường đều được sơn màu trắng, cửa sổ đều làm từ gỗ sồi, lầu hai có một cái ban công rất rộng, trên nóc nhà đều là đỉnh nhọn nhỏ. Chủ nhân trước đây rất có mắt thưởng thức, giữa vườn hoa còn có đài phun nước

Lăng Dịch hỏi Thiên Thiên: “Thích không?”

Thiên Thiên nói: “Giống như trong truyện cổ tích vậy.” Nó cảm thấy căn biệt thự rao bán như từ trong truyện ra vậy.

Phía sau biệt thự cách một bức tường có một cái hồ, tên là Thanh Khê, là hồ nhân tạo của khu vực này, Thanh Khê nổi tiếng là hồ của các biệt thự hạng sang.

Chỗ này chắc chắn giá không hề rẻ tí nào, nhưng đối với Lăng Dịch mà nói, giá cả vốn không phải là điều quan trọng. Anh quyết định thật nhanh mua căn biệt thự này, nhưng vì là nhà cũ, mà nhiều chỗ cũng cần trùng tu lại nên có thể phải mất một năm nữa mới vào ở được.

Nếu như tính chính xác, khi đó trong nhà cũng vừa có thêm một sinh linh ra đời.

Lăng Húc đi xem một vòng quanh biệt thự, phát hiện trong vườn hoa có cả một chiếc bập bênh, cũng đã hơi cũ rồi, hình như lâu rồi chưa được tra dầu, vậy mà cậu còn gọi Thiên Thiên tới ngồi lên, mỗi người một đầu cùng nhau chơi bập bênh.

Thiên Thiên làm sao so được với cân nặng của Lăng Húc, nó ngồi ở một bên ấn xuống cả nửa ngày mà vẫn không ấn được xuống, loay hoay mãi vẫn ở trên không trung.

Lăng Húc cười ha ha.

Lăng Dịch đứng ở phía sau cậu khẽ vỗ lên vai, nói: “Cẩn thận gãy cán.”

Lúc này Lăng Húc mới từ từ hạ xuống, để cho Thiên Thiên chạm được tới mặt đất, nói: “Cái bập bênh này sửa lại một tí đi.”

Lăng Dịch hỏi hắn: “Thế nào, nơi này được không?”

Lăng Húc nhìn xung quanh một vòng, nói “Tốt lắm, em rất thích nơi này.” Sau khi nói xong, cậu lại nói rất nhỏ, như tự nói với chính mình, “Đứa bé cũng giữ đi, sau này sẽ có nhiều người cùng Thiên Thiên chơi bập bênh.”

Cậu quyết định giữ đứa bé này lại.

Tuy là nhỏ nhưng Lăng Dịch vẫn nghe thấy, anh cảm thấy vô cùng kích động, chẳng qua anh cố kìm nén cảm xúc của mình mà thôi, anh đưa bàn tay nắm lấy bả vai Lăng Húc, nói: “Được.”

Đối với những thứ đã để lỡ trong quá khứ, Lăng Dịch dù sao cũng muốn bù đắp lại cho cậu.

Sau khi có được quyết định chính thức của cậu, Lăng Dịch liền lập tức liên lạc cho Hình Dĩnh Phong. Nếu Lăng Húc sợ để cho người khác biết, vậy thì mọi thứ cứ an bài như Hình Dĩnh Phong đã làm năm đó, khống chế phạm vi người biết đến chuyện này nhỏ nhất.

Tất cả mọi chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải chuyện gì lớn.

Lăng Húc cũng không định bỏ công việc hiện tại. Không giống như khi đi lính, công việc bây giờ cường độ không cao, cậu vẫn có thể tiếp tục làm được.

Chẳng qua là trước và sau khi sinh phải xin nghỉ phép, quản lý nhất định sẽ không đồng ý, cũng không biết nếu cậu xin nghỉ phép lâu như thế liệu quản lý có đuổi việc cậu luôn không?

Chắc sẽ là không, dầu gì là một người có năng lực, có rất nhiều nhà hàng muốn mời cậu về làm.

Lúc này, Lăng Húc mới nhận ra giá trị của một con người có chuyên môn cao trong nghề.

Ngày đó, sau khi về đến nhà, Lăng Húc ôm Thiên Thiên, nói với nó: “Ba tặng con một em gái có được không?”

Thiên Thiên kinh ngạc mở to hai mắt, “Em gái ở đâu ra ạ?”

Lăng Húc nói với nó: “Con đến như thế nào thì em cũng sẽ đến như thế.”

Thiên Thiên lập tức hỏi: “Ba sinh sao?”

Lăng Húc thầm rủa trong lòng Lăng Dịch thật đáng ghét, sao cứ cường điệu là cậu sinh, cậu lầm bầm trong miệng, “Dù sao cũng chỉ có mình con, con có muốn em hay không?”

Thiên Thiên liền nói: “Nếu là do ba sinh thì con muốn.”

Lăng Húc ôm chặt Thiên Thiên, hôn lên má nó, “Muốn sao? Nếu không muốn thì nói là không muốn.”

Nếu như Thiên Thiên không hy vọng có em, Lăng Húc cảm thấy không biết nên giải quyết như thế nào, dù thế nào đi nữa cậu có Thiên Thiên cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Thiên Thiên ra sức gật đầu, giòn giả lên tiếng: “Muốn!”

Vậy mà Lăng Húc cùng không như lời nói, cho Thiên Thiên một đứa em gái, thành viên thứ tư ra đời, lại vẫn là nam. (Snoo: hicccc, phải là con gái chứ, con gái mới đáng yêu)

Lăng Húc thật tâm muốn có một đứa con gái, Lăng Dịch thì thấy thế nào cũng được.

Thiên Thiên cũng hơi thất vọng, nó nhìn em trai của nó, vẻ mặt kinh ngạc, “Đây là em gái sao ạ?” Nó thấy rõ ràng đây là em trai mà.

“Là em trai ” Lăng Dịch nói cho nó biết.

Thiên Thiên không chịu, nói “Ba nói là sinh em gái mà.”

“Ba con cũng đâu có biết, con đừng nghe ba con nói bậy ” Lăng Dịch rất kiên nhẫn giải thích với Thiên Thiên.

Cuối cùng Thiên Thiên nhỏ giọng hỏi một câu: “Có thể biến thành em gái được không ạ?”

Lăng Dịch nói cho nó biết: “Không thể, bảo bảo, đây là em trai của con, đến sờ lên má em đi.”

Thiên Thiên đưa tay chọc chọc má tiểu bảo bảo trong ngực Lăng Dịch, sau đó ngẩng đầu lên mỉm cười với Lăng Dịch.

Lăng Dịch kéo nó đến gần, hôn một cái lên trán của nó.

Đến vấn đề đặt tên cho em nó, Lăng Húc chần chờ hỏi Lăng Dịch: “Gọi là Lăng Định Duệ có được không?”

“Không được” Lăng Dịch mặt không thay đổi cự tuyệt Lăng Húc.

Lăng Húc nói: “Thôi tùy anh đi, em không có ý kiến.”

Cuối cùng Lăng Dịch đặt tên cho con là Lăng Hàn Duệ, nhủ danh liền kêu là Đệ Đệ, cả nhà cũng gọi bé là Đệ Đệ.

Mặc dù lúc đầu Thiên Thiên thấy hơi thất vọng, nhưng rất nhanh nó đã chấp nhận mình có em trai chứ không phải em gái, em trai bây giờ còn nhỏ, vì thế mỗi ngày nó đều đi qua giường của em, mong em trai nhanh lớn để còn chơi cùng với nó.

Lúc này, Thiên Thiên đã lên tiểu học rồi.

Qua hơn một tháng, cả nhà bọn họ đều chuyển vào biệt thự mới.

Lăng Húc rất nhanh trở về với đống công việc của mình, mà phòng ốc quá lớn, lại có tiểu hài tử, trong nhà không có ai có thể chăm nên đành mời bảo mẫu. Lăng Dịch mời một đôi vợ chồng tầm tuổi trung niên, vợ thì nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, còn chồng thì chăm sóc vườn hoa kiêm tài xế, còn mời thêm một bà vú, chuyên biệt chăm sóc em bé mới ra đời.

Gia đình tự nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Đối với con trai mới ra đời, biết Lăng Húc là mẹ ruột của em bé chỉ trừ có hắn và Thiên Thiên, thì còn có mỗi Hình Dĩnh Phong, ngay cả Phan Văn Thiệu cũng không biết.

Phan Văn Thiệu cảm thấy rất kỳ quái, y cho rằng đứa bé là do Lăng Dịch tìm người đẻ thuê.

Lăng Dịch không có thừa nhận cũng không phủ nhận.

Thật ra Phan Văn Thiệu rất hâm mộ hoàn cảnh hiện tại của hai người “Vừa lúc mỗi người đều có một đứa con trai, chẳng ai thiệt thòi gì cả.”

Ngày đó mừng sinh nhật Đệ Đệ tròn một tuổi, bé con cũng đã biết đi, thỉnh thoảng Thiên Thiên vẫn phải cầm tay đỡ em trai đi.

Lăng Dịch không mở tiệc lớn mời khách, chỉ mời một số bạn bè thân quen tới chung vui, mà Lăng Húc cũng chỉ mời mỗi Hình Dĩnh Phong đến.

Thật ra cậu rất muốn mời mẹ tới, nhưng suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể nói với mẹ rằng đó là con của Lăng Dịch, không thể để mẹ biết đó cũng là con của cậu, cho nên có mời mẹ tới hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Bọn họ ngồi ngoài sân uống trà, nhìn Thiên Thiên đang đỡ Đệ Đệ tập đi.

Nghe lời nói của Phan Văn Thiệu, Lăng Dịch nói: “Vốn không ai thua thiệt ai, có mấy đứa cũng không quan trọng.”

Phan Văn Thiệu cười lắc đầu.

Hình Dĩnh Phong mang theo quà tới, hắn mua hai ngọc bài, cho Thiên Thiên cùng đệ đệ một người một cái.

Thiên Thiên đã lâu không gặp Hình Dĩnh Phong, vẫn cảm thấy thân thiết như cũ, thậm chí còn ngồi lên vai hắn chơi trò máy bay.

Hình Dĩnh Phong nói đùa bảo Thiên Thiên đến ở với hắn.

Nghe được câu này, Thiên Thiên lập tức chạy đến ôm lấy eo Lăng Dịch.

Buổi tối, Lăng Húc đưa hai đứa con về phòng ngủ, đắp chăn cẩn thận mới trở về phòng mình.

Bây giờ phòng quá lớn, ngược lại cậu lại thấy nó hơi bất tiện, vẫn thích ở nhà cũ kia hơn. Nhưng giống như Lăng Dịch nói, phòng rộng còn để cho hai trứa trẻ có không gian chơi đùa, mỗi ngày ở trên ban công nhìn hai đứa con nô đùa, cảm thấy cuộc sống thật mỹ mãn.

Vốn lúc đầu nói sẽ nuôi Kim Mao, cuối cùng lại nuôi giống Samoyed.

Nguyên nhân là bởi vì Thiên Thiên thích, khi nó lần đầu tiên thấy Samoyed, nó đã rất thích, quyết định gọi là Công Chúa. Lúc ấy Lăng Húc cải chính lời nó nói là Công Chó, thế nhưng nó lại kiên trì đây là một Công Chúa Bạch Tuyết.

Hôm nay lúc có khách đến, Lăng Dịch xích Công Chúa xích lại, đợi đến khi khách về rồi mới thả ra.

Công Chúa rất hưng phấn, ngoe nguẩy cái đuôi đùa với Thiên Thiên, bị Lăng Húc nhìn thấy kêu Thiên Thiên đến nói: “Con mau đi tắm rửa rồi lên lầu đi, không nghịch chó nữa!”

Thiên Thiên nói: “Con không nghịch chó, con chơi với Công chúa mà.” (Snoo: I like it! I like it!) Bạn đang �

Lăng Húc nói: “Chó chơi với con cũng không được, mau đi tắm đi!” (Snoo: =”=)

Thiên Thiên có chút không cam lòng, nhưng vẫn xoay người chạy lên tầng.

Lăng Dịch nghe được đối thoại của bọn họ, trước khi đi ngủ, khẽ khàng khuyên cậu: “Thiên Thiên đã lớn rồi, nói gì cũng phải chú ý một chút.”

Lăng Húc vừa cởi quần áo vừa nói: “Em đã chú ý lắm rồi.”

Sau khi cởi xong, Lăng Húc nằm xuống trước, nghiêng qua hôn lên trán Lăng Dịch, nói: “Bảo bối ngủ ngon.”

Lăng Dịch đưa tay vuốt cái trán nhìn cậu, “Em xem anh là con trai em đó à?”

Lăng Húc: “Đều là bảo bối của em, sao lại nhạy cảm như vậy chứ? Nào đến đây!” cậu vỗ vỗ trán của mình, “Cho anh hôn lại đấy.”

Lăng Dịch đứng dậy, tiến tới đặt một nụ hôn trên môi của Lăng Húc, “Ngủ ngon, ” anh nói “Anh yêu em.”

“Ừ” Lăng Húc lên tiếng, trầm mặc một lát bổ sung: “1.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương