”Sẽ không, sẽ không đầu!”
Tô Thiển nhanh chóng xoa đầu nhỏ của Tử Ngữ Hy để vỗ về: “Miễn là con cần, mẹ sẽ ở bên con và sẽ không bao giờ rời xa con!”
Tư Mặc Hàn hơi cau mày khi nghe thấy điều này.

Tư, Ngũ Hy có thể không hiểu được ẩn ý của Tô Thiến, nhưng anh thì hiểu.

Chỉ cần bọn trẻ cần, cô sẽ ở bên cạnh chúng.

Nếu một ngày chúng không cần cô nữa, cô sẽ lặng lẽ rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Xem ra người phụ nữ vô cùng hiểu rõ thân phận và địa vị của mình, cổ còn biết điều hơn anh tưởng.

Nhưng, tại sao cô có thể tự biết thân phận và có chừng mực như vậy, điều đó lại khiến trong lòng anh cảm thấy có một chút mờ hồ khó chịu?
"Thật tuyệt vời!
Con biết mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới l Tư Ngũ Hy vui vẻ vươn bàn tay nhỏ bé đầy thịt của mình ra: "Vậy thì chúng ta hãy móc ngoéo đi “Được thôi!”
Tô Thiển duỗi ngón út ra, nhẹ nhàng móc vào ngón út của Tư Ngữ Hy, cùng cô bé giao ước, nụ cười trên gương mặt của bọn trễ đều vô cùng rạng rỡ.


Mà Tư Triết Hy không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, không cam lòng bị yếu thế, liền lập tức duỗi ngón út ra móc ngoéo với Tổ Thiển.

Bức tranh hài hòa này khiến tâm trạng của Tư Mặc Hàn tốt hơn, anh phá lệ chủ động hỏi: "Đêm qua các con ngủ có ngon không?”
Lúc này, Tư Ngũ Hy mới quay đầu nhìn về phía Tư Mặc Hàn, có chút kinh ngạc nói: "Ơ, ba này, sao ba lại ở đây vậy?
Tư Mặc Hàn không khỏi nhưởng mày.

Anh đã ở đây suốt đêm, bọn trẻ trước đó hoàn toàn không có chú ý tới sao.

Hai đứa này thật vô lương tâm, sau khi có "Mẹ" liền một lòng một dạ lao vào người cô ấy, chẳng lẽ bọn nhỏ muỗn vứt bỏ hoàn toàn người ba này sao?
Tự Ngữ Hy nhìn biểu cảm của Tư Mặc Hàn liền biết bản thân đã nói sai rồi, sau khi lè lưỡi nghịch ngợm, Tư Ngữ Hy liền trở mình đứng dậy, nhảy vào vòng tay của Tử Mặc Hàn, làm nũng nói: "Con hạnh phúc lắm, buổi sáng thức dậy mở mắt ra, đều có cả ba và mẹ ở bên cạnh.

Điều này khiến con cảm thấy hạnh phúc và vui vô cùng!
Ba à, con yêu ba lắm đó!”
Ôm bé con dễ thương ở trong tay, Tư Mặc Hàn làm sao có thể có nửa phần cáu kỉnh, đặc biệt là cái miệng vừa dễ thương vừa ngọt ngào của bọn nhỏ.


Tuy nhiên, Tư Mặc Hàn không thể nói những lời sến sủa như vậy, anh chỉ nhàn nhạt nói: "Rửa mặt chải đầu đi rồi ăn sáng!”
"Um um!”
Tư Ngữ Hy rõ ràng là rất phấn khích, nhảy ra khỏi vòng tay của Tư Mặc Hàn, đi chân trần chạy vào phòng tắm.

”Ai da, phải mang dép vào chứ.


Tô Thiển thấy thế liền kêu lên một tiếng, sau đó cô một tay ôm Tu Triết Hy, tay kia cầm dép của Tu Ngũ Hy chạy theo, tận tình khuyên bảo nói: "Lần sau không được để chân trần chạy trên đất, rất dễ bị cảm lạnh đấy, con biết chưa?”
Tư Ngũ Hy ngoan ngoãn gật đầu, cười nói: "Con biết rồi!
Cảm ơn mẹ đã quan tâm nhắc nhở!
Tô Thiển nhịn không được mà nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, nói: "Trên đời này làm sao lại có một thiên thần nhỏ đáng yêu như con vậy chứ.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Ngữ Hy liền đỏ bừng, đôi mắt to long lanh nhìn Tô Thiển nghiêm túc nói: "Con không phải là một thiên thần nhỏ!
Nhưng con có một người mẹ là thiên thần!”
Khi mẹ không có ở đây, con không phải là thiên thần nhỏ.

Sau khi có mẹ ở bên cạnh, con mới trở thành một thiên thần nhỏ" Nói xong, Tư Ngữ Hy dường như có một chút lo lắng, liền ôm Tô Thiển khổng buông tay, lại nói: "Cho nên mẹ ngàn vạn lần đừng rời bỏ con nha!
Chỉ cần có mẹ ở đây, con sẽ là thiển thần nhỏ của mẹ.

Nhưng nếu mẹ bỏ con! ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương