Tô Thiển nhìn cơm trứng trước mặt Tư Mặc Hàn, quả nhiên vừa mới đâm thủng lớp vỏ trứng, nhìn thấy cả rốt trong cơm chiên, anh ta liền không chút nhúc nhích một miếng, trong lòng cô càng cảm thấy không nói nên lời.

Cho dù cô biết Tư Mặc Hàn sẽ không cho cô mặt mũi nhưng cô phải nói vì bọn trẻ.

Tô Thiển vô cùng nghiêm túc nhìn Tư Mặc Hàn nói: "Tư tiên sinh, anh không thể như thế được, thận là ba của bọn trẻ, anh đóng vai trò rất quan trọng như một tấm gương hàng đầu cho con cái, sao anh có thể kén chọn như vậy, rỗi để mấy đứa nhỏ học theo chứ?
Yêu thương con cái không phải cứ một mực cung chiều rồi thuận theo bọn chúng, đúng không?
Anh nhìn bọn nhỏ đi, bọ nhỏ quá gầy, khí sắc cũng không tốt, bọn nhỏ càng cần phải ăn uống điều đồ và bố sung nhiều chất dinh dưỡng, sao ngài có thể hồ đồ để bọn nhỏ tùy ý kén chọn như vậy chứ!”
Tô Thiển đã lâu không nói nhiều như vậy.

Ngày thường quá mệt mỏi nên Tô Thiển không có thích nói nhiều, nhưng đây là vấn đề liên quan đến sức khỏe của hai đứa nhỏ, nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn xanh xao của hai đứa nhỏ, trong lòng cô liền nóng giận không rõ lý do, không thể không khách khí nói tới vấn đề lớn như vậy được.


Những người xung quanh sau khi nghe Tô Thiển nói, liền hít thở một hơi.

Chưa từng có ai dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Tư Mặc Hàn, lại còn mang theo những lời giảng đạo và phê phán rõ ràng như vậy!
Cô ấy nghĩ cô ấy là ai?
Cô ấy nghĩ Tư Mặc Hàn là ai?
Mà dám lên tiếng dạy dỗ anh ấy!
Người phụ nữ này, chết chắc rồi!
Tư Mặc Hàn cuối cùng cũng nâng mắt lên nhìn Tô Thiền, ánh mắt lạnh như băng quét về phía cô giống như một cơn gió lạnh bọc trong lớp băng.

Nếu là một người bình thường, thì đã sớm bị dọa đến lạnh run trong cái lạnh buốt giả rồi.

Tuy nhiên, Tô Thiển lại nâng cao cằm, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, cô không hề sợ hãi hay lùi bước.

Ánh mắt kiên quyết và nghiêm túc cùng với tư thế dũng cảm không sợ hãi của cô, giống như một người mẹ đang đứng ra bảo vệ con của mình trước sự nguy hiểm.

Như thể bọn nhỏ thực sự là con của cô vậy, vì bọn nhỏ, cái gì cô cũng đều dám nói, cái gì cô cũng đều dám làm!
Có lẽ vì vậy mà Tự Mặc Hàn không hề tức giận với thái độ láo xược của cổ, ngược lại trong lòng có một loại cảm giác mà trước đây anh chưa từng có, cảm giác kỳ lạ đó anh không thể giải thích được, thậm chí điều đó còn thôi thúc anh phải giải thích cho bản thân mình!

Cảm giác khác lạ khó giải thích này khiến Tư Mặc Hàn phải cau mày.

Anh không thích cảm giác bị ảnh hưởng bởi người khác.

Nhìn Tư Mặc Hàn cau mày, những người xung quanh không khỏi lo lắng nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu chờ trận nổi giận của thiếu chủ Tư Mặc Hàn mở miệng.

Tuy nhiên, điều mà ai cũng không ngờ là thay vì ra lệnh tổng cổ người phụ nữ không biết điều này ra ngoài, anh lại dửng dùng trả lời: “Sẽ không có chuyện dinh dưỡng không đồng đều, có uống thuốc bổ dưỡng.

” Thực ra, Tư Mặc Hàn dung túng cho hai đứa nhỏ kén ăn không phải vì anh cung chiều mà vì anh cảm thấy chúng quả vất vả và anh không muốn ép chúng vào những chuyện vặt vãnh như vậy.

Nhưng anh thật sự không thể mở miệng giải thích chuyện này một người phụ nữ xa lạ, cho nền anh mới trả lời như thế.

Nhưng thật ra, ngay cả bản thân Tư Mặc Hàn cũng không nhận ra rằng những gì anh nói, ở một mức độ nhất định, đều là lời giải thích ngụy tạo và ngụy biện!

Tô Thiển không nhượng bộ mà vô cùng kiên trì nói: “Điều đó sẽ không hiệu quả!
Thực phẩm bổ sung không thể hoàn toàn thay thế thực phẩm.

Có một chế độ ăn uống cân bằng là cần thiết cho sự tăng trưởng và phát triển của trẻ em!
Một sự thật đơn giản nhữ vậy, anh không hiểu à?
Những người xung quanh căng thẳng đến mức tắt thở, vì bọn họ sợ sau khi người phụ nữ đần độn này chọc giận thiếu chủ, cơn tức giận của anh sẽ đổ hết lên người bọn họ.

Còn Tư Mặc Hàn thì chỉ lạnh lùng liếc nhìn hai đứa trẻ một cái rồi nói: “Ta ăn, thì các con không còn kén ăn nữa sao?”
Tu Ngũ Hy nháy mắt tinh nghịch, như thể chắc chắn rằng Tu Mặc Hàn sẽ không ăn được, coi thường nói: "Dạ"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương