Bảo Bối Bé Nhỏ, Trở Về Bên Anh
-
Chương 1
Có lẽ, em đã yêu anh từ rất lâu rồi
Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em
Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em
Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi
Em yêu anh
-----
-"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê....
" Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế"
Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu...
-" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên uống một cách tao nhã
Cô ta chế giễu, cợt nhã tôi, tôi cũng nhịn. Tôi chỉ muốn bên cạnh "anh" thôi, nhìn anh...và chăm sóc cho anh...Thế là đủ
Bỗng
"Á.... Cô cố ý phải không?! Thấy tôi dọn vào đây ở cô ganh tị phải không?! Dám đem nước nóng đổ vào ly trà tôi phải không?! Muốn đuổi tôi đi phải không?!Vậy thì cô chịu đi"
Nói xong thì cô ta hất ly trà vào người Minh Tuyết. Còn chưa đủ, cô ta đứng lên cho thêm 2 cái tát " ba...ba"
Cảm thấy trên người rất rát, rất khó chịu nhưng phải làm gì cho đúng đây. Không làm anh nổi giận mà mình cũng bình an phải làm sao bây giờ ?!
Nhìn xung quanh, dường như bọn người hầu cũng giả vờ như không có chuyện gì...thật vô tâm
Bỗng, có tiếng âm trầm phát lên, tôi biết là anh đã về, tôi mừng rỡ muốn nhìn anh nhưng không dám ngẩng đầu lên
-"Chuyện gì xảy ra" -Hắn nhìn xung quanh như xem xét, nhìn đến tôi ánh mắt hắn có thể xuyên qua tâm trí tôi lại vô cùng lạnh lẽo
-"Tước ,Anh về rồi, em đang chờ anh đấy" Đổi thái độ 180° , giờ đây Mộ Ánh Ngọc như con mèo nhỏ nhu nhược tựa vào hắn
- Rốt cuộc mọi chuyện giờ là thế nào - Hắn lạnh lùng nói
- A~ Mọi chuyện là bla...bla...bla- Mộ Ánh Ngọc kể lại mọi chuyện còn thêm mắm bỏ muối nhưng toàn có lợi cho ả mà thôi
Hắn vừa nghe vừa dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Diệp Minh Tuyết làm tôi rét run
Ngày hôm nay không cho cô ta ăn cơm- Nghe rõ không
Hắn quay đầu nhìn Mộ Ánh Ngọc hết sức yêu chiều hỏi : Em có bị thương không?"
Như vậy cũng gần 1 năm rồi nhỉ, tôi quen rồi....Nắm chặt chỗ bỏng của mình. Kìm nén nỗi đau cũng như nước mắt không cho tuông ra...
Xin lỗi m.n nghen. Mấy ngày nay Luna ss đi học xa nên không gần gũi với máy tính mà dt của luna viết dấu không đc m.n thông cảm nha
Nhưng tại sao ngay cả cái nhìn, anh cũng chưa từng nhìn em
Cứ bị anh xem là người vô hình, là kì đà cản mũi, em biết anh rất ghét em
Nhưng tất cả em không quan tâm, chỉ có thể nhìn anh từ phía sau... là em cảm thấy thật mãn nguyện rồi
Em yêu anh
-----
-"Sao cô chậm vậy, cô là rùa hay họ hàng với rùa sao?!. Tôi chờ đến khát khô cả cổ họng đây này" - Chỉ nghe thôi cũng biết người này có tài rao bán thịt heo ngoài chợ, cãi lộn thuê chắc khỏi phải chê....
" Ánh Ngọc, mình xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng như thế"
Tôi biết giờ đây tôi đã là vợ của "anh" nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.Tôi không dám nói gì hay cãi với Ánh Ngọc chỉ vì tôi "chả là gì" hết đối với nơi đây. Nói là vợ chỉ là tôi nâng bản thân lên cho có chút giá trị với nơi này. Nhưng trên thực tế tôi không bằng 1 người hầu...
-" Sao. Ý kiến gì sao. Tôi nói này, Minh Tuyết. Bộ dạng lúc này của cô rất thích hợp với cô đấy....Cô biết không...Tiện Nhân.Haha..." Cô ta ra vẻ tiểu thư nâng ly trà lên uống một cách tao nhã
Cô ta chế giễu, cợt nhã tôi, tôi cũng nhịn. Tôi chỉ muốn bên cạnh "anh" thôi, nhìn anh...và chăm sóc cho anh...Thế là đủ
Bỗng
"Á.... Cô cố ý phải không?! Thấy tôi dọn vào đây ở cô ganh tị phải không?! Dám đem nước nóng đổ vào ly trà tôi phải không?! Muốn đuổi tôi đi phải không?!Vậy thì cô chịu đi"
Nói xong thì cô ta hất ly trà vào người Minh Tuyết. Còn chưa đủ, cô ta đứng lên cho thêm 2 cái tát " ba...ba"
Cảm thấy trên người rất rát, rất khó chịu nhưng phải làm gì cho đúng đây. Không làm anh nổi giận mà mình cũng bình an phải làm sao bây giờ ?!
Nhìn xung quanh, dường như bọn người hầu cũng giả vờ như không có chuyện gì...thật vô tâm
Bỗng, có tiếng âm trầm phát lên, tôi biết là anh đã về, tôi mừng rỡ muốn nhìn anh nhưng không dám ngẩng đầu lên
-"Chuyện gì xảy ra" -Hắn nhìn xung quanh như xem xét, nhìn đến tôi ánh mắt hắn có thể xuyên qua tâm trí tôi lại vô cùng lạnh lẽo
-"Tước ,Anh về rồi, em đang chờ anh đấy" Đổi thái độ 180° , giờ đây Mộ Ánh Ngọc như con mèo nhỏ nhu nhược tựa vào hắn
- Rốt cuộc mọi chuyện giờ là thế nào - Hắn lạnh lùng nói
- A~ Mọi chuyện là bla...bla...bla- Mộ Ánh Ngọc kể lại mọi chuyện còn thêm mắm bỏ muối nhưng toàn có lợi cho ả mà thôi
Hắn vừa nghe vừa dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Diệp Minh Tuyết làm tôi rét run
Ngày hôm nay không cho cô ta ăn cơm- Nghe rõ không
Hắn quay đầu nhìn Mộ Ánh Ngọc hết sức yêu chiều hỏi : Em có bị thương không?"
Như vậy cũng gần 1 năm rồi nhỉ, tôi quen rồi....Nắm chặt chỗ bỏng của mình. Kìm nén nỗi đau cũng như nước mắt không cho tuông ra...
Xin lỗi m.n nghen. Mấy ngày nay Luna ss đi học xa nên không gần gũi với máy tính mà dt của luna viết dấu không đc m.n thông cảm nha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook