Tại phòng số một-tầng 89

An Tử Yến khuôn mặt đầy tức khí bước vào phòng. Cánh cửa bị đóng mạnh kêu “rầm” một tiếng rõ to, làm cho Khang Thái đứng bên cạnh giật thót mình. Hình như anh cùng với người trợ lý của mình vừa bước ra từ trong một cuộc họp đầy căng thẳng kéo dài suốt từ sáng đến tận bây giờ đã là đầu buổi chiều.

- Đúng là một lũ người ngu ngốc không có lương tâm, kiếm tiền, kiếm lời..ngoài những thứ đó ra không còn biết đến thứ gì nữa sao???- Thật là đáng hận.- Rồi anh vung tay hất hết mọi thứ trên bàn xuống đất- Thế nhưng kì lạ mấy khung hình của An Tử Đinh vẫn nằm yên vị ngay ngắn trên bàn..

- Cậu bớt giận đi, dù sao họ cũng là những cổ đông lớn, họ đã đưa ra ý kiến vậy, cũng đã tung “ SM” ra rồi, chỉ đáng ghét là cái tên “ Đường Kí Thế” kia lại nhân lúc cậu đi ra ngoài mà khẽ âm thầm làm chuyện không minh bạch..

- Cậu đừng nói nữa, tôi chỉ hận mình là sao cái lần đó lại nương tay cho hắn, giờ hắn nghỉ làm rồi, trốn ra nước ngoài rồi, nhưng việc thu hồi lại cái đó thật sự không dễ dàng.

- An Tử Yến à, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn mà, trước tiên giờ chúng ta mau nghĩ cách để thu hổi lại thôi.

- Được rồi cậu ra ngoài chút đi, tớ cần yên tĩnh một mình- An Tử Yến lạnh giọng nói

- Ừh, tớ không làm phiền cậu nữa – Khang Thái bước ra ngoài, anh hiểu rõ người bạn nhưng cũng là cấp trên của mình, những lúc như thế này tốt nhất là đừng nói gì nhiều -Cánh cửa căn phòng khép lại.

Lúc này An Tử Yến mới tựa đầu ngồi ngã lưng ra chiếc ghế xoay, tay tay bóp bóp trán. Anh thực sự cảm thấy mệt. Nhiều lúc anh cảm thấy ghê tởm và khinh miệt cái giới kinh doanh này, đầy rẫy những mưu mô lọc lừa, dối trá. Chỉ biết có mỗi lợi nhuận, còn tính mạng, sự an nguy của khách hàng đều là những thứ rác rưởi.

Thế rồi anh bất giác đưa mắt về chiếc khung hình có tấm ảnh của đứa em trai mà anh yêu thương nhất trên đời nở một nụ cười nhẹ. An Tử Đỉnh, báu vật của anh, thứ mà anh quý giá nhất trên đời…

Rồi từng dòng ký ức hiện về trong tâm trí của An Tử Yến.

Đó là những ngày khi anh còn rất nhỏ, chỉ là một cậu bé mới bốn năm tuổi thôi nhưng đã không ít lần cậu bé An Tử Yến chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau, bố còn đập phá đồ đạc trong nhà đến khi mọi thứ đều tan nát. Lúc ấy cậu chỉ biết khóc và ôm mẹ thật chặt mà thôi. Nhưng đâu chỉ có vậy, bố cuả cậu– An Tuấn mỗi lần mẹ đi vắng đều mang An Tử Yến ra, lật úp cậu xuống mà đánh, đánh cho đến lúc mông của cậu đầy những máu, đầy vết bầm, chỗ xanh, chỗ tím, chỗ đỏ thẫm. Đánh cho đến khi cậu không còn nước mắt để khóc, cho đến khi cậu chui vào gầm bàn để trốn.

An Tuấn không thể đánh mẹ của An Tử Yến dù rất chán ghét cô, cho nên từ khi đứa con mới lên 5 ông ta đã trút giận lên đầu nó. Số là trước kia, An Tuấn cũng là một cậu ấm con nhà giàu có quyền có thế, nhưng chẳng may sa cơ lỡ vận – vì thế đành phải chấp nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu với người con gái chưa từng gặp mặt, An Tuấn hận đến chết người con gái tên Yến Hân kia, An Tuấn luôn cho rằng vì cô mà ông ta phải chia tay mối tình sâu đậm với một cô gái quán bar. Nhưng An Tuấn không hề biết rằng, người hại gia đình ông tán gia bại sản chính là cô người tình kia. Yến Hân mặc dù cũng chưa từng gặp mặt qua An Tuấn trước đó nhưng vốn là con gái của một gia đình gia giáo, biết hy sinh vì đại cục cho nên bằng lòng nuốt nước mắt vào trong gả cho An Tuấn dù bản thân cô cũng đã có một tình yêu đẹp với một nhà đạo diễn..

Từ lúc gả về cho An Tuấn, Yến Hân đã bắt đầu một cuộc hôn nhân đầy bi kịch, tuy thân thể không bị dày vò gì nhưng tinh thần thì từng phút từng giây đều bị tra tấn. Cũng may, lúc đó bố mẹ chồng thương cô nên cô cũng an ủi phần nào.

An Tuấn sợ nhất là bố của mình nên đã mấy lần định ra tay đánh Yến Hân nhưng vì ánh mắt của bố nên đành nhịn, ông ta lại đi tìm kiếm một thứ tra tấn khác đó chính là “ Bạo lực tinh thần”. và cả “ Bạo lực….” nữa

Và An Tử Yến đã được sinh ra trong một lần như thế.. Điều đó lại khiến An Tuấn càng chán ghét Yến Hân hơn, lại càng căm ghét đứa con của mình hơn. Tại sao nó lại được sinh ra vậy, nó là thứ quái quỷ gì vậy??.

An Tử Yến tuy được sinh ra trong một hoàn cảnh như thế nhưng cậu chính là niềm an ủi của mẹ, có cậu, mẹ vơi đi được nỗi uất hận về những lời chì chiết của người đàn ông đầu ấp tay gối kia…

Thế nhưng địa ngục trần gian thực sự bắt đầu khi cậu tròn sáu tuổi, ông bà nội và ông bà ngoại đột ngột qua đời khi trên đường về từ chuyến du lịch.

An Tuấn lại vin vào lý do vì Yến Hân và An Tử Yến cùng bố mẹ cô khắc chết bố mẹ ông ta, và thế là ông ta mỗi ngày trở về đều biến căn nhà biệt thự nhà họ Yến kia trở thành địa ngục, nơi từng là một thời tổ ấm nuôi dưỡng người vợ của An Tuấn nên người…

An Tử Yến sống trong nỗi đau bị hành hạ về thể xác, cùng nước mắt của mẹ mỗi ngày mà cứ thế lớn lên. Cậu nhiều khi cũng không hiểu tại sao mẹ lại không ly dị quách người chồng đáng sợ này..

Mười tuổi, cậu trở nên lầm lì, hay cáu giận. Cậu ngoài học hành thật chăm chỉ ra thì chẳng có ai làm bạn, cậu phải tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc. Với lại hoàn cảnh gia đình như thế làm sao cậu có đủ can đảm để làm thân với một ai đó..cậu cảm thấy nhục nhã và xấu hổ lắm, vì bố của cậu là một con thú vật…

Mười tuổi cậu có thêm một đứa em trai, cũng được sinh ra trong một lần người cha quái vật ấy …bạo lực…với mẹ cậu.

Cậu lúc đầu khi em mới sinh ra không hiểu sao lại thấy ghét nó, lạnh lùng với nó. Hay là vì cậu thương nó, vì nó rồi sẽ giống như cuộc đời cậu, phải lớn lên với một người cha như thú vật. Lúc ấy cậu nghĩ sao nó không chết luôn đi để được đầu thai vào một nhà khác tốt hơn..cậu nghĩ thế mà nước mắt đầm đìa..

Thế nhưng trong một lần cậu lân la đến bên chiếc nôi đặt đứa bé trai sơ sinh, nhỏ xíu vì bị sinh thiếu tháng, cậu để tay trên thành nôi, chợt nó đưa bàn tay nhỏ xíu của mình nắm lấy tay của cậu rồi mỉm cười, một cái nắm yếu ớt đó lại giống như sức mạnh giúp cậu vượt qua tất cả những nỗi đau trong cuộc đời mình..và cũng là lời nhắn nhủ bảo cậu phải thương yêu nó suốt cuộc đời

Mười tuổi cậu phải trải qua một nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời..em trai được sáu tháng, mẹ cậu qua đời sau cơn sản hậu vì một thời gian dài bị hành hạ về tinh thần và thể xác..

Mười tuổi cậu trở thành bảo mẫu, trở thành cha và thành mẹ của đứa em trai bé bỏng đáng thương kia..

Mười tuổi cậu phải đi đến bệnh viện mỗi ngày để xin sữa về cho em…

Mười tuổi…cậu phải sống dưới sự hành hạ và đánh đập của bố…nhưng vẫn kiên cường để bảo vệ đứa em mấy lần suýt bị ông bố tàn ác giết chết…

……………………………………………………….

An Tử Yến nước mắt đầm đìa…anh bừng tỉnh cơn ác mộng một lần nữa…

Nhưng rồi lại nhìn lên tấm hình trong điện thoại là khuôn mặt đáng yêu của An Tử Đinh, mọi thứ đau thương cũng theo đó mà tan biến. Anh chạy ra siêu thị mua một số thức ăn về để làm bữa tối cho em trai bảo bối của mình. Hôm nay ngày đầu tiên, An Tử Đinh vào học năm thứ nhất cao trung vì sợ cậu sẽ đói sau khi tan học về.

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương