Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?
-
Chương 30: Nếu anh nói thích em, thì em có tin không?
Minh Hào giật mình ngồi dậy, anh đưa tay lên che mặt vì chói, ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời đã soi chiếu vào căn phòng từ bao giờ.
Liếc qua chiếc gối bên cạnh, Minh Hào thở dài. Lẽ nào mọi chuyện đêm qua chỉ là mơ? Nhưng tại sao cảm giác lại chân thật như thế cơ? Anh còn cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi Khánh Tường cơ mà.
Haizzzzzz
Minh Hào bước vào phòng tắm rồi xả nước. Dòng nước mát lạnh cứ thế gội rửa cơ thể anh.
Anh cần phải tỉnh táo lại mới được.
Minh Hào lững thững bước ra ngoài với tâm trạng không mấy vui vẻ. Lại phải trải qua một ngày không có Khánh Tường nữa rồi.
Khánh Tường! Khi nào em mới quay về đây?
Vừa bước ra khỏi phòng, Minh Hào bị thu hút bởi hương thơm ngào ngạt của đồ ăn. Mùi hương chẳng mấy chốc đã lan toả khắp ngôi nhà.
Anh đi theo mùi hương thơm phức ấy tới cửa bếp thì khựng người lại. Minh Hào tròn mắt nhìn về phía trước. Ở đó có hình bóng mà anh ngày đêm mong nhớ. Không suy nghĩ nhiều, Minh Hào nhanh chóng tiến tới và ôm gọn Khánh Tường vào lòng.
Khánh Tường bị Minh Hào làm cho giật mình, rơi cả chiếc muôi xuống sàn nhà, tạo ra âm thanh rất to.
- Anh... Anh làm gì vậy?
- Đừng động đậy, cho anh ôm em một chút.
Minh Hào thì thầm vào tai Khánh Tường, vì anh cao hơn cô một cái đầu nên phải cúi đầu xuống, kê vào chiếc cổ mảnh mai của Khánh Tường.
Khánh Tường cũng không động đậy, để yên cho anh ôm.
Minh Hào tham lam hít hương thơm trên người Khánh Tường, mùi hương này rất giống mùi của người đêm qua nằm cạnh anh.
Vậy là không phải mơ, Khánh Tường đã thật sự trở về rồi.
- Tại sao em đi mà không báo cho anh biết? Em có biết anh lo lắm không hả?
Ôm Khánh Tường một lúc lâu sau, Minh Hào mới lên tiếng hỏi cô, câu hỏi này cũng làm Khánh Tường hơi bất ngờ.
Khánh Tường không ngờ anh lại quan tâm tới cô như thế. Vì nếu đơn giản là người ở nhờ thì khi cô vắng nhà anh phải vui vì được thoải mái hơn chứ. Sao anh lại lo?
- Em không có số điện thoại của anh nên không liên lạc với anh được
Khánh Tường đột nhiên suy nghĩ ra một cái cớ rất hay, Minh Hào không thể nào bắt bẻ cô được nữa.
Ôi mình thật thông minh!
- Em đưa di động của em cho anh.
Ngẫm nghĩ một hồi cũng thấy đúng. Minh Hào ngỏ ý muốn lưu số di động của mình trong điện thoại Khánh Tường. Ai đời ở chung với nhau mấy tháng trời rồi mà không có số điện thoại để liên lạc với nhau. Mà chỉ toàn liên lạc qua messenger mà thôi.
Kì thật chứ!
Nhưng có số rồi Minh Hào lại đau đầu không biết lưu tên mình trong danh bạ của cô là gì. Lưu tên là Minh Hào thì lại thấy tầm thường quá. Người yêu? Không không, hai người chưa tiến triển tới mức đó.
Ôi thật đau đầu.
Khánh Tường đứng bên cạnh thấy anh cứ loay hoay bấm điện thoại thì bật cười. Để lộ ra cái răng khểnh xinh chết người. Bây giờ thì cô đã hiểu được sự trống vắng khi ở trong căn biệt thự kia là gì rồi.
Vì nơi đó không có Minh Hào.
Thú thật thì cô đã quen với cảm giác có Minh Hào ở cạnh rồi, quen với cảm giác được anh chăm chút cho từng miếng ăn, giấc ngủ. Anh đang dần dần bước vào thế giới của cô một cách tự nhiên, không chút phức tạp như mấy người trước.
Và có lẽ như, một góc băng giá nào đó trong trái tim của Khánh Tường đã bị sự dịu dàng, ấm áp của anh làm cho sụp đổ rồi.
Sau một hồi miệt mài suy nghĩ, cuối cùng Minh Hào cũng đã nghĩ ra được cái tên thích hợp để lưu trong danh bạ của Khánh Tường rồi. Anh trả lại di động cho Khánh Tường, thuận tay ôm cô vào lòng rồi thì thầm.
- Nếu bây giờ anh nói anh thích em, liệu em có tin không?
Khánh Tường nhanh chóng đẩy anh ra, cô nở nụ cười với anh
- Đừng có đùa, anh mau ăn đi rồi đi làm. Không trễ giờ sếp trừ lương thì mệt đó.
Bạn nhỏ nào đó cười thầm trong bụng
Anh đây là sếp lớn mà ai dám trừ lương.
Nhưng rồi Minh Hào cũng ngoan ngoãn nghe lời, anh tận hưởng bữa sáng thơm ngon đó chính tay Khánh Tường nấu. Xong rồi nhanh chóng ra ngoài đi làm
Ngôi nhà bây giờ chỉ còn mỗi Khánh Tường, cô tò mò lấy di động ra xem anh lưu tên gì. Xem xong Khánh Tường hoá đá tại chỗ.
Minh Hào lưu tên trong danh bạ của cô là bạn cùng nhà.
WTF? Anh muốn mọi người suy nghĩ đen tối đi hay sao?
Khánh Tường bình tĩnh suy nghĩ trước khi gọi điện thoại mắng Minh Hào một trận. Đồng ý là bạn cùng nhà, nhưng là khác phòng. Ok?
Khánh Tường nào có biết, cái ngày trở thành bạn cùng nhà và cùng phòng thật sự đang đến rất gần rồi.
Liếc qua chiếc gối bên cạnh, Minh Hào thở dài. Lẽ nào mọi chuyện đêm qua chỉ là mơ? Nhưng tại sao cảm giác lại chân thật như thế cơ? Anh còn cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi Khánh Tường cơ mà.
Haizzzzzz
Minh Hào bước vào phòng tắm rồi xả nước. Dòng nước mát lạnh cứ thế gội rửa cơ thể anh.
Anh cần phải tỉnh táo lại mới được.
Minh Hào lững thững bước ra ngoài với tâm trạng không mấy vui vẻ. Lại phải trải qua một ngày không có Khánh Tường nữa rồi.
Khánh Tường! Khi nào em mới quay về đây?
Vừa bước ra khỏi phòng, Minh Hào bị thu hút bởi hương thơm ngào ngạt của đồ ăn. Mùi hương chẳng mấy chốc đã lan toả khắp ngôi nhà.
Anh đi theo mùi hương thơm phức ấy tới cửa bếp thì khựng người lại. Minh Hào tròn mắt nhìn về phía trước. Ở đó có hình bóng mà anh ngày đêm mong nhớ. Không suy nghĩ nhiều, Minh Hào nhanh chóng tiến tới và ôm gọn Khánh Tường vào lòng.
Khánh Tường bị Minh Hào làm cho giật mình, rơi cả chiếc muôi xuống sàn nhà, tạo ra âm thanh rất to.
- Anh... Anh làm gì vậy?
- Đừng động đậy, cho anh ôm em một chút.
Minh Hào thì thầm vào tai Khánh Tường, vì anh cao hơn cô một cái đầu nên phải cúi đầu xuống, kê vào chiếc cổ mảnh mai của Khánh Tường.
Khánh Tường cũng không động đậy, để yên cho anh ôm.
Minh Hào tham lam hít hương thơm trên người Khánh Tường, mùi hương này rất giống mùi của người đêm qua nằm cạnh anh.
Vậy là không phải mơ, Khánh Tường đã thật sự trở về rồi.
- Tại sao em đi mà không báo cho anh biết? Em có biết anh lo lắm không hả?
Ôm Khánh Tường một lúc lâu sau, Minh Hào mới lên tiếng hỏi cô, câu hỏi này cũng làm Khánh Tường hơi bất ngờ.
Khánh Tường không ngờ anh lại quan tâm tới cô như thế. Vì nếu đơn giản là người ở nhờ thì khi cô vắng nhà anh phải vui vì được thoải mái hơn chứ. Sao anh lại lo?
- Em không có số điện thoại của anh nên không liên lạc với anh được
Khánh Tường đột nhiên suy nghĩ ra một cái cớ rất hay, Minh Hào không thể nào bắt bẻ cô được nữa.
Ôi mình thật thông minh!
- Em đưa di động của em cho anh.
Ngẫm nghĩ một hồi cũng thấy đúng. Minh Hào ngỏ ý muốn lưu số di động của mình trong điện thoại Khánh Tường. Ai đời ở chung với nhau mấy tháng trời rồi mà không có số điện thoại để liên lạc với nhau. Mà chỉ toàn liên lạc qua messenger mà thôi.
Kì thật chứ!
Nhưng có số rồi Minh Hào lại đau đầu không biết lưu tên mình trong danh bạ của cô là gì. Lưu tên là Minh Hào thì lại thấy tầm thường quá. Người yêu? Không không, hai người chưa tiến triển tới mức đó.
Ôi thật đau đầu.
Khánh Tường đứng bên cạnh thấy anh cứ loay hoay bấm điện thoại thì bật cười. Để lộ ra cái răng khểnh xinh chết người. Bây giờ thì cô đã hiểu được sự trống vắng khi ở trong căn biệt thự kia là gì rồi.
Vì nơi đó không có Minh Hào.
Thú thật thì cô đã quen với cảm giác có Minh Hào ở cạnh rồi, quen với cảm giác được anh chăm chút cho từng miếng ăn, giấc ngủ. Anh đang dần dần bước vào thế giới của cô một cách tự nhiên, không chút phức tạp như mấy người trước.
Và có lẽ như, một góc băng giá nào đó trong trái tim của Khánh Tường đã bị sự dịu dàng, ấm áp của anh làm cho sụp đổ rồi.
Sau một hồi miệt mài suy nghĩ, cuối cùng Minh Hào cũng đã nghĩ ra được cái tên thích hợp để lưu trong danh bạ của Khánh Tường rồi. Anh trả lại di động cho Khánh Tường, thuận tay ôm cô vào lòng rồi thì thầm.
- Nếu bây giờ anh nói anh thích em, liệu em có tin không?
Khánh Tường nhanh chóng đẩy anh ra, cô nở nụ cười với anh
- Đừng có đùa, anh mau ăn đi rồi đi làm. Không trễ giờ sếp trừ lương thì mệt đó.
Bạn nhỏ nào đó cười thầm trong bụng
Anh đây là sếp lớn mà ai dám trừ lương.
Nhưng rồi Minh Hào cũng ngoan ngoãn nghe lời, anh tận hưởng bữa sáng thơm ngon đó chính tay Khánh Tường nấu. Xong rồi nhanh chóng ra ngoài đi làm
Ngôi nhà bây giờ chỉ còn mỗi Khánh Tường, cô tò mò lấy di động ra xem anh lưu tên gì. Xem xong Khánh Tường hoá đá tại chỗ.
Minh Hào lưu tên trong danh bạ của cô là bạn cùng nhà.
WTF? Anh muốn mọi người suy nghĩ đen tối đi hay sao?
Khánh Tường bình tĩnh suy nghĩ trước khi gọi điện thoại mắng Minh Hào một trận. Đồng ý là bạn cùng nhà, nhưng là khác phòng. Ok?
Khánh Tường nào có biết, cái ngày trở thành bạn cùng nhà và cùng phòng thật sự đang đến rất gần rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook