Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?
-
Chương 252: Món quà bất ngờ
Màn hình tối đen lập tức lóe sáng lên, hình ảnh bên trong ngày một rõ hơn dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng.
Bên trong hiện lên hình ảnh một người đàn ông bị trói chặt hai tay ra sau ghế, đôi mắt được bịt kín bằng một tấm vải màu đen tuyền, miệng không ngừng la lớn lên.
Trước mặt người đàn ông nọ là một chiếc bàn lớn gồm rất nhiều thứ dụng cụ tra tấn đáng sợ.
Một lưỡi cưa sắt, một con dao sắc lẻm, hai cái búa, ba cái kìm và một túi đinh thép cỡ lớn.
Mỹ Quyên ngẩng mặt lên nhìn Minh Hào bằng ánh mắt khó hiểu, khóe môi cô ta hơi nhếch lên tỏ vẻ khinh thường rồi nói.
- Món quà mà anh muốn tặng cho tôi là đây? Người này là ai? Có liên quan gì tới tôi sao?
Thân ảnh mờ nhạt bên trong màn hình có liên quan gì tới cô ta ư? Nực cười. Bộ Minh Hào hết chuyện để làm rồi à?
- Đến bây giờ thì cô đã biết lý do tôi mời cô tới đây rồi đúng không? Tôi thật sự muốn biết rằng tại sao cô luôn năm lần bảy lượt hãm hại Khánh Tường.
Từng ngón tay thon dài gõ thành từng nhịp trên bàn, tạo ra âm thanh lóc cóc rất vui tai. Phong thái tùy ý của Minh Hào hiện giờ thật khiến cho người ta liên tưởng tới hình ảnh một người đang thoải mái xem trò vui trước mặt, mặc dù kịch bản người này đã biết gần hết. Nhưng vẫn muốn coi diễn xuất của diễn viên đạt tới mức nào mà thôi.
Đối mặt với sự ung dung không chút giận dữ nào của Minh Hào khi nhắc tới việc mình làm hại Khánh Tường. Trong lòng Mỹ Quyên lại càng dâng lên một cảm xúc sợ hãi đến lạ.
Nếu như Minh Hào biểu lộ sự tức giận ra bên ngoài, nếu như anh ấy tùy tiện mắng nhiếc cô ta hay thậm chí cả việc động tay động chân thì có lẽ Mỹ Quyên sẽ bớt sợ hãi như bây giờ.
Cái sự nhẹ nhàng từ tốn của Minh Hào bây giờ lại càng khiến cho cô ta khiếp sợ hơn. Vì Mỹ Quyên không thể đoán được tâm trạng hiện tại của anh để tìm cách đối phó cho ổn thỏa.
Ẩn sau nụ cười giảo hoạt kia không chừng lại là tâm địa ác độc đến cùng cực.
Vì thế cho nên Mỹ Quyên sẽ chọn cách im lặng trước mọi câu hỏi mà Minh Hào đưa ra, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Phải khiến cho anh ta tức đến nỗi phải ra tay với cô ta, như thế cô ta lại có lý do để chống lại Minh Hào rồi.
Suy nghĩ là như thế đấy. Nhưng mà đời đâu như mơ. Nếu Mỹ Quyên đã nghĩ tới quy tắc im lặng là vàng thì không lẽ một tay cáo già như Minh Hào lại chịu thua?
Thật tình mà nói. Ngoại trừ Khánh Tường ra, Minh Hào là người cực kì gian xảo đối với mọi người. Không một ai có thể qua mặt được anh cả.
Minh Hào biết tất cả, ngay cả việc đọc suy nghĩ trong đầu của đối phương. Chỉ có điều lúc đó Minh Hào chọn cách im lặng để cho qua chuyện hay quyết tâm tra khảo tới cùng mà thôi.
Cái trò trẻ con này của Mỹ Quyên có thể qua mặt được Minh Hào sao? Ngủ đi rồi mơ nhé.
Khóe môi Minh Hào khẽ cong lên một chút, anh đắc ý nhìn Mỹ Quyên rồi nói.
- Cô cho rằng tôi không biết cô đang suy nghĩ gì sao? Trước đây tôi không có khái niệm ra tay hành hạ phụ nữ, nhất là thai phụ. Cô đừng hi vọng tôi sẽ động tay động chân với cô. Nhưng có điều, những gì cô gây ra cho tôi và Khánh Tường tôi sẽ bắt cô trả cho bằng hết.
Vừa dứt lời, tấm khăn che mắt của người đàn ông bên kia màn hình đột nhiên bị rơi xuống, nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị, khuôn mặt phảng phất nét mệt mỏi. Mỹ Quyên lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Người đó... không phải là Trung Hiếu sao?
Đôi môi hơi run rẩy, nhanh chóng đưa hai tay lên dụi mắt như không tin vào mắt của mình, Mỹ Quyên khó hiểu hỏi.
- Không phải bây giờ anh ấy đang đi công tác nước ngoài hay sao? Các người đã làm gì anh ấy rồi.
Minh Hào thong thả ngửa cổ uống một ngụm vang đỏ, sau đó thích thú nhìn bộ dạng hoảng hốt tột độ của Mỹ Quyên rồi nói.
- Chỉ cần tôi muốn, cho dù có ở dưới địa phủ tôi cũng sẽ kéo hắn ta sống dậy. Có điều, tôi không muốn động tay động chân với hạng người thấp kém này xíu nào cả. Nhưng mà, người phụ nữ của hắn ta không an phận, cứ năm lần bảy lượt hãm hại người của tôi.
Dừng lại một chút, Minh Hào vân vê con dao sắc nhọn sáng loáng trên tay mình, ánh mắt ma mị như quỷ hút máu chăm chăm ngắm nghía món vũ khí vô tình này. Sau đó hướng mắt về phía Mỹ Quyên, nở nụ cười yêu nghiệt rồi nói.
- Cô đoán xem tôi sẽ làm gì với món đồ chơi dơ bẩn này đây?
Bên trong hiện lên hình ảnh một người đàn ông bị trói chặt hai tay ra sau ghế, đôi mắt được bịt kín bằng một tấm vải màu đen tuyền, miệng không ngừng la lớn lên.
Trước mặt người đàn ông nọ là một chiếc bàn lớn gồm rất nhiều thứ dụng cụ tra tấn đáng sợ.
Một lưỡi cưa sắt, một con dao sắc lẻm, hai cái búa, ba cái kìm và một túi đinh thép cỡ lớn.
Mỹ Quyên ngẩng mặt lên nhìn Minh Hào bằng ánh mắt khó hiểu, khóe môi cô ta hơi nhếch lên tỏ vẻ khinh thường rồi nói.
- Món quà mà anh muốn tặng cho tôi là đây? Người này là ai? Có liên quan gì tới tôi sao?
Thân ảnh mờ nhạt bên trong màn hình có liên quan gì tới cô ta ư? Nực cười. Bộ Minh Hào hết chuyện để làm rồi à?
- Đến bây giờ thì cô đã biết lý do tôi mời cô tới đây rồi đúng không? Tôi thật sự muốn biết rằng tại sao cô luôn năm lần bảy lượt hãm hại Khánh Tường.
Từng ngón tay thon dài gõ thành từng nhịp trên bàn, tạo ra âm thanh lóc cóc rất vui tai. Phong thái tùy ý của Minh Hào hiện giờ thật khiến cho người ta liên tưởng tới hình ảnh một người đang thoải mái xem trò vui trước mặt, mặc dù kịch bản người này đã biết gần hết. Nhưng vẫn muốn coi diễn xuất của diễn viên đạt tới mức nào mà thôi.
Đối mặt với sự ung dung không chút giận dữ nào của Minh Hào khi nhắc tới việc mình làm hại Khánh Tường. Trong lòng Mỹ Quyên lại càng dâng lên một cảm xúc sợ hãi đến lạ.
Nếu như Minh Hào biểu lộ sự tức giận ra bên ngoài, nếu như anh ấy tùy tiện mắng nhiếc cô ta hay thậm chí cả việc động tay động chân thì có lẽ Mỹ Quyên sẽ bớt sợ hãi như bây giờ.
Cái sự nhẹ nhàng từ tốn của Minh Hào bây giờ lại càng khiến cho cô ta khiếp sợ hơn. Vì Mỹ Quyên không thể đoán được tâm trạng hiện tại của anh để tìm cách đối phó cho ổn thỏa.
Ẩn sau nụ cười giảo hoạt kia không chừng lại là tâm địa ác độc đến cùng cực.
Vì thế cho nên Mỹ Quyên sẽ chọn cách im lặng trước mọi câu hỏi mà Minh Hào đưa ra, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Phải khiến cho anh ta tức đến nỗi phải ra tay với cô ta, như thế cô ta lại có lý do để chống lại Minh Hào rồi.
Suy nghĩ là như thế đấy. Nhưng mà đời đâu như mơ. Nếu Mỹ Quyên đã nghĩ tới quy tắc im lặng là vàng thì không lẽ một tay cáo già như Minh Hào lại chịu thua?
Thật tình mà nói. Ngoại trừ Khánh Tường ra, Minh Hào là người cực kì gian xảo đối với mọi người. Không một ai có thể qua mặt được anh cả.
Minh Hào biết tất cả, ngay cả việc đọc suy nghĩ trong đầu của đối phương. Chỉ có điều lúc đó Minh Hào chọn cách im lặng để cho qua chuyện hay quyết tâm tra khảo tới cùng mà thôi.
Cái trò trẻ con này của Mỹ Quyên có thể qua mặt được Minh Hào sao? Ngủ đi rồi mơ nhé.
Khóe môi Minh Hào khẽ cong lên một chút, anh đắc ý nhìn Mỹ Quyên rồi nói.
- Cô cho rằng tôi không biết cô đang suy nghĩ gì sao? Trước đây tôi không có khái niệm ra tay hành hạ phụ nữ, nhất là thai phụ. Cô đừng hi vọng tôi sẽ động tay động chân với cô. Nhưng có điều, những gì cô gây ra cho tôi và Khánh Tường tôi sẽ bắt cô trả cho bằng hết.
Vừa dứt lời, tấm khăn che mắt của người đàn ông bên kia màn hình đột nhiên bị rơi xuống, nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị, khuôn mặt phảng phất nét mệt mỏi. Mỹ Quyên lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Người đó... không phải là Trung Hiếu sao?
Đôi môi hơi run rẩy, nhanh chóng đưa hai tay lên dụi mắt như không tin vào mắt của mình, Mỹ Quyên khó hiểu hỏi.
- Không phải bây giờ anh ấy đang đi công tác nước ngoài hay sao? Các người đã làm gì anh ấy rồi.
Minh Hào thong thả ngửa cổ uống một ngụm vang đỏ, sau đó thích thú nhìn bộ dạng hoảng hốt tột độ của Mỹ Quyên rồi nói.
- Chỉ cần tôi muốn, cho dù có ở dưới địa phủ tôi cũng sẽ kéo hắn ta sống dậy. Có điều, tôi không muốn động tay động chân với hạng người thấp kém này xíu nào cả. Nhưng mà, người phụ nữ của hắn ta không an phận, cứ năm lần bảy lượt hãm hại người của tôi.
Dừng lại một chút, Minh Hào vân vê con dao sắc nhọn sáng loáng trên tay mình, ánh mắt ma mị như quỷ hút máu chăm chăm ngắm nghía món vũ khí vô tình này. Sau đó hướng mắt về phía Mỹ Quyên, nở nụ cười yêu nghiệt rồi nói.
- Cô đoán xem tôi sẽ làm gì với món đồ chơi dơ bẩn này đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook