Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
-
Chương 7: Tập hợp
Nhét tiền vào trong ngực, Phong Linh vui vẻ ra khỏi Quan phủ. Không hổ là nhà đại quan, ra tay rất hào phóng.
Vừa mới ra ngoài đã thấy Bảo Bảo đứng đợi ở cửa.
“Bảo Bảo? Sao con lại ở chỗ này?”.
Bảo Bảo tiến lên kéo mẹ, nhìn xung quanh, lôi nàng đến một góc, móc trong ngực ra một bức họa: “Nương, nương nhìn xem đây có phải là nương không?”.
Phong Linh nhìn thấy, suýt nữa thì rớt cằm: “Người nào thất đức như vậy? Nhất định phải lôi vét sẹo cũ của người ta ra mới vui à?”.
Trên bức hình là một nữ nhân rất mập, không khéo, đó chính là Phong Linh 6 năm trước.
Bảo Bảo bất đắc dĩ xoa trán, chỉ chỉ chữ bên cạnh: “Đây mới là trọng điểm”.
Phong Linh trợn to hai mắt nhìn: “Vương phi yêu quý của bổn vương mất tích 6 năm trước tìm khắp nơi không có tung tích. Do đó thông báo, ai tìm được thưởng một vạn lượng.... Một vạn lượng?!”.
Phong Linh nghiêm túc nhìn con trai: “Ngươi đi báo cho người ta biết nương ở đâu, là một vạn lượng đó, dù thế nào cũng không thể để người khác lấy được!”. ( tự bán mình)
Bảo Bắc lắc đầu: “Đó cũng không phải là trọng điểm”.
“Vậy thì cái gì mới là trọng điểm?”. Phong Linh cẩn thận nhìn một lần nữa, cuối cùng tròng mắt suýt lồi ra ngoài: “Dạ, Dạ, Dạ Dập Tuyên?!”.
“Bingo!”. Bảo Bảo vỗ tay: “Đó mới là mấu chốt của vấn đề!”.
Kinh hãi, quái lạ.
Hai mẹ con ngồi bệt dưới đất, nhìn chằm chằm bức họa trên mặt đất. Bảo Bảo hoài nghi: “Đây là bộ dạng của nương sáu năm trước, bọn họ mất tin tức đã 6 năm, chứng tỏ từ khi nương đi người ta không tìm kiếm nương. Tại sao bây giờ lại muốn đi tìm? Lại còn trả tiề thưởng cao như vậy? Càng kỳ quái hơn là rõ ràng nương gả cho Dạ Vô Hàm, tại sao Dạ Dập Tuyên lại nói nương là Vương phi của hắn?”.
Phong Linh như nhớ ra gì vội nói: “Đúng rồi, nương đã gặp Dạ Vô Hàm ở Quan phủ, nhưng mà hắn không nhận ra nương”.
“Hắn còn tới nơi này?”. Bảo Bảo rất ghét hắn, đặc biệt càng ghét hắn khi biết Bảo Bảo còn trong bụng nương thì nương bị hắn đuổi ra khỏi Vương phủ thì trong lòng càng ghét tên này.
“Bây giờ con có thể kết luận Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên làm việc riêng lẻ”.
Phong Linh ảo não vò bức họa ném sang bên cạnh: “Ai biết trong hồ lô của họ bán thuốc gì [1]? Nhưng mà chắc chắn không phải là chuyện gì tốt!”. Nàng nghiêng đầu nhìn con trai: “Không thì chúng ta bỏ chạy đi”.
[1] trong hồ lô bán thuốc gì: không biết không đoán được đang nghĩ gì.
“Không biết chuyện gì đã chạy thì không được”. Bảo Bảo cười tà khí. Dám động đến nương của nó, nó sẽ không tha cho bọn họ!
Đừng thấy con trai nàng mới có 5 tuổi mà coi thường, nó là tâm phúc của nàng, bình thường mọi việc trong nhà đều do con trai quyết định, lần này cũng không ngoại lệ. Ba năm trước nàng mới đến thành Ngư Dương, mọi người chắc chắn sẽ không thể liên tưởng Phong Tam Nương và Niếp Tố Tố là một được.
Dạ Vô Hàm ra khỏi Quan phủ [2], còn chưa lê xe ngựa đã thấy hai mẹ con ở trong góc. Hắn dừng lại, ánh mắt quét qua khuôn mặt của Bảo Bảo, sau đó nhìn vào khuôn mặt lười biếng không phòng bị của Phong Linh.
[2]: trong bản convert là vương phủ =.=
“Hàm Vương?”. Thị vệ thân cận mặt lạnh Phi Ưng nhỏ giọng nhắc nhở: “Đã đến lúc rồi”.
“Ừ”. Thu hồi tầm mắt, Dạ Vô Hàm lên xe ngựa. Một lúc sau, hắn vén rèm lên nói: “Tra một chút về Phong Tam Nương”.
“Dạ”.
Vừa mới ra ngoài đã thấy Bảo Bảo đứng đợi ở cửa.
“Bảo Bảo? Sao con lại ở chỗ này?”.
Bảo Bảo tiến lên kéo mẹ, nhìn xung quanh, lôi nàng đến một góc, móc trong ngực ra một bức họa: “Nương, nương nhìn xem đây có phải là nương không?”.
Phong Linh nhìn thấy, suýt nữa thì rớt cằm: “Người nào thất đức như vậy? Nhất định phải lôi vét sẹo cũ của người ta ra mới vui à?”.
Trên bức hình là một nữ nhân rất mập, không khéo, đó chính là Phong Linh 6 năm trước.
Bảo Bảo bất đắc dĩ xoa trán, chỉ chỉ chữ bên cạnh: “Đây mới là trọng điểm”.
Phong Linh trợn to hai mắt nhìn: “Vương phi yêu quý của bổn vương mất tích 6 năm trước tìm khắp nơi không có tung tích. Do đó thông báo, ai tìm được thưởng một vạn lượng.... Một vạn lượng?!”.
Phong Linh nghiêm túc nhìn con trai: “Ngươi đi báo cho người ta biết nương ở đâu, là một vạn lượng đó, dù thế nào cũng không thể để người khác lấy được!”. ( tự bán mình)
Bảo Bắc lắc đầu: “Đó cũng không phải là trọng điểm”.
“Vậy thì cái gì mới là trọng điểm?”. Phong Linh cẩn thận nhìn một lần nữa, cuối cùng tròng mắt suýt lồi ra ngoài: “Dạ, Dạ, Dạ Dập Tuyên?!”.
“Bingo!”. Bảo Bảo vỗ tay: “Đó mới là mấu chốt của vấn đề!”.
Kinh hãi, quái lạ.
Hai mẹ con ngồi bệt dưới đất, nhìn chằm chằm bức họa trên mặt đất. Bảo Bảo hoài nghi: “Đây là bộ dạng của nương sáu năm trước, bọn họ mất tin tức đã 6 năm, chứng tỏ từ khi nương đi người ta không tìm kiếm nương. Tại sao bây giờ lại muốn đi tìm? Lại còn trả tiề thưởng cao như vậy? Càng kỳ quái hơn là rõ ràng nương gả cho Dạ Vô Hàm, tại sao Dạ Dập Tuyên lại nói nương là Vương phi của hắn?”.
Phong Linh như nhớ ra gì vội nói: “Đúng rồi, nương đã gặp Dạ Vô Hàm ở Quan phủ, nhưng mà hắn không nhận ra nương”.
“Hắn còn tới nơi này?”. Bảo Bảo rất ghét hắn, đặc biệt càng ghét hắn khi biết Bảo Bảo còn trong bụng nương thì nương bị hắn đuổi ra khỏi Vương phủ thì trong lòng càng ghét tên này.
“Bây giờ con có thể kết luận Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên làm việc riêng lẻ”.
Phong Linh ảo não vò bức họa ném sang bên cạnh: “Ai biết trong hồ lô của họ bán thuốc gì [1]? Nhưng mà chắc chắn không phải là chuyện gì tốt!”. Nàng nghiêng đầu nhìn con trai: “Không thì chúng ta bỏ chạy đi”.
[1] trong hồ lô bán thuốc gì: không biết không đoán được đang nghĩ gì.
“Không biết chuyện gì đã chạy thì không được”. Bảo Bảo cười tà khí. Dám động đến nương của nó, nó sẽ không tha cho bọn họ!
Đừng thấy con trai nàng mới có 5 tuổi mà coi thường, nó là tâm phúc của nàng, bình thường mọi việc trong nhà đều do con trai quyết định, lần này cũng không ngoại lệ. Ba năm trước nàng mới đến thành Ngư Dương, mọi người chắc chắn sẽ không thể liên tưởng Phong Tam Nương và Niếp Tố Tố là một được.
Dạ Vô Hàm ra khỏi Quan phủ [2], còn chưa lê xe ngựa đã thấy hai mẹ con ở trong góc. Hắn dừng lại, ánh mắt quét qua khuôn mặt của Bảo Bảo, sau đó nhìn vào khuôn mặt lười biếng không phòng bị của Phong Linh.
[2]: trong bản convert là vương phủ =.=
“Hàm Vương?”. Thị vệ thân cận mặt lạnh Phi Ưng nhỏ giọng nhắc nhở: “Đã đến lúc rồi”.
“Ừ”. Thu hồi tầm mắt, Dạ Vô Hàm lên xe ngựa. Một lúc sau, hắn vén rèm lên nói: “Tra một chút về Phong Tam Nương”.
“Dạ”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook