Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Chương 234: Tiễn ngươi đến một nơi tốt

Thần Hoàng đi vào và nhìn thấy Nghi Nhân đang ngồi đó thản nhiên, trên bàn ở trước mặt hắn đã để sẵn một bầu rượu và hai cái ly.

“Sao thế? Ngươi muốn ta uống rượu tiễn ngươi đi sao?”.

Thần Hoàng ngồi xuống đối diện với nàng ta, trong con ngươi tràn đầy sát khí.

Nghi Nhân không nhanh không chậm rót một ly rượu đưa tới, thấy Thần Hoàng không có ý muốn nhận thì nàng ta cười một tiếng, “Nếu như muốn Phong Tam Nương sống thì tốt nhất thái tử vẫn nên làm theo những gì ta nói”.

Thần Hoàng chớp chớp mắt sau đó quả quyết nhận lấy, cạn sạch.

Nhờ đó mà Nghi Nhân kiểm chứng được suy đoán của mình, quả nhiên là Thần Hoàng không tìm được Phong Tam Nương, hắn vẫn cho rằng nàng ta đang ở trong tay mình! Vậy thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều rồi.

Nàng ta khẽ mỉm cười, bình tĩnh thong dong mà nói, “Thái tử mang theo nhiều người như vậy là muốn tới bắt ta sao?”.

“Không”, Thần Hoàng nở nụ cười tà mị, đến gần nàng nói, “Ta tới để giết ngươi”.

“Ha ha, giết ta? Chẳng lẽ thái tử không sợ ta sẽ giết chết Phong Tam Nương trước sao?”.

“Sợ”, Thần Hoàng gật đầu, chớp mắt một cái, “Cho nên bây giờ ngươi mới còn sống”.

Lãnh Tàng Tâm đứng sau lưng cũng không nhịn được nữa, nàng tiến lên nói, “Chủ nhân, nói lời vô dụng với nàng ta làm gì! Chúng ta vào tìm Tam Nương thôi!”. Nói xong nàng rút kiếm định lên lầu.

“Càn rỡ!”. Mãn Ngân đuổi theo, đánh nhau với nàng, sau đó những người áo xám tro cũng xông lên đánh với đám người Đức Tử.

Bốn phía, đánh nhau.

Ở trung tâm, Thần Hoàng và Nghi Nhân vẫn bình chân như vại ngồi ở đó, uống hết ly này đến ly khác.

“Có lẽ Phiên bang sẽ không giữ được”. Thần Hoàng nói.

“Ừ”, Nghi Nhân khẽ đáp một tiếng, “Chỉ cần ta còn sống một ngày thì vẫn sẽ đi tìm các ngươi báo thù”.

“Ha ha, không cần phải phiền phức vậy, lát nữa ta sẽ tiễn ngươi đến một nơi thoải mái”.

“Vậy thì tốt, để Phong Tam Nương đi cùng ta”. Nghi Nhân cười một tiếng, “Ta cũng cảm thấy khá thích nàng”.

Thần Hoàng vừa nghe thì nụ cười của hắn càng đáng sợ hơn, “Những gì ngươi làm với Tam Nương chắc chắn ta sẽ đòi lại, bây giờ ngươi nên hiểu, uống rượu chỉ là hơn vài chén thôi (uống rượu chỉ kéo dài thời gian được một lúc)”. Nói xong hắn chủ động rót rượu cho nàng.

Nghi Nhân nhận lấy, nàng ta uống xong, trong nháy mắt cái bàn vỡ ra. Thần Hoàng phi thân đánh tới, Nghi Nhân đã đoán trước được điều đó cho nên nàng tránh được. Hai người giống như sao hỏa đụng phải trái đất, “Bốp bốp” chỉ đánh vài chưởng nhưng lại phát ra uy lực mạnh mẽ.

Trong khách sạn người người đánh nhau túi bụi, bên ngoài bỗng nhiên có một nhóm người tới, còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy có người nói, “Nữ nhân! Nàng đang ở đâu?”.

Lãnh Tàng Tâm đang trên lầu, vừa đánh vừa tìm Phong Linh. Nàng vừa nghe thấy giọng nói này thì vui vẻ, “Xú nam nhân, nếu như chàng không tới thì buổi tối đừng hòng lên giường của ta”.

Địch Cuồng liếc mắt đã thấy nàng, tức giận rống lên, “Ngươi đám đánh nữ nhân của lão tử, muốn chết!”.

Hắn đề khí nhay lên, Lãnh Tàng Tâm nói, “Chàng đánh thay ta, ta đi tìm Tam Nương”.

“Được, nàng đi tìm lão đại, chỗ này giao cho ta!”.

Những người áo xám tro công thêm những sát thủ của Xích Diễm bang do Địch Cuồng đưa đến khiến thuộc hạ của Nghi Nhân càng lúc càng không chống đỡ được. Cuối cùng, chỉ còn lại Mãn Ngân và Đức Tử ương ngạnh chống cự, còn Nghi Nhân thì đang bị Thần Hoàng dồn vào một góc, nàng ta khiếp sợ nhìn hắn. Nàng biết hắn lợi hại, biết là võ công của hắn rất quỷ dị, nhưng mà nàng lại không ngờ được hắn lại lợi hại đến mức này! Cho đến nay, ngoại trừ sư phụ nàng là Vũ Tường ra, nàng còn chưa thua người nào khác!

Lúc nàng còn đang kinh ngạc thì Thần Hoàng đưa tay đánh gãy kiếm của nàng, tốc độ nhanh đến kinh người, đánh một chưởng lên ngực nàng. Nghi Nhân đụng người vào bức tường phía sau, sau đó khạc ra một ngụm máu tươi, còn chưa đợi nàng hồi hồn thì Thần Hoàng đánh một quyền về phía nàng. Nghi Nhân cuống quít tránh ra nhưng lại bị Thần Hoàng đưa tay giữ chặt mạch môn.

“Thế chủ!”. Mãn Ngân và Đức Tử muốn đi lên nhưng lại bị Địch Cuồng ngăn lại.

“Nói đi, nàng ấy đang ở đâu?”. Thần Hoàng giữ chặt, ánh mắt bức người.

Nghi Nhân thở hổn hển, cười lạnh, “Ngươi có thể giết ta”.

Thần Hoàng cười, “Không, ta sẽ không giết ngươi”. Ngón tay hắn vỗ lên gương mặt xinh đẹp, “Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, giết đi thì rất đáng tiếc”.

“Ngươi ——”. Nghi Nhân chấn động, “Ngươi nói cái gì?”.

Thần Hoàng meo mắt, ánh mắt lạnh lùng. Một tay hắn nắm lấy áo của nàng, lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì “Xoẹt” một tiếng, Thần Hoàng xé chiếc áo nàng đang mặc, nhìn thấy bên trong là bọc ngực màu trắng, tất cả mọi người đều sửng sốt. Tất cả những tùy tùng mà nàng mang tới đều trợn to hai mắt, bọn hắn không thể tin được những gì mình thấy, Thế chủ của bọn hắn….. là nữ nhân?

“Khốn kiếp, ta muốn giết chết ngươi!”. Đức Tử nổi giận, liều mạng muốn xông lên nhưng Địch Cuồng thu hồi ánh mắt đang nhìn Nghi Nhân, lạnh lùng đạp hắn một cước, “Ngươi đàng hoàng một chút”.

Mãn Ngân cũng tức giận đến nỗi ngực phập phồng, “Thái tử, giết người cũng không quá mức như vậy, các ngươi làm như vậy có phải là quá đáng không!”.

“Quá đáng?”. Lãnh Tàng Tâm cười nhạo một tiếng, “Những điều này so với những gì các ngươi làm với Tam Nương thì có tính là gì”.

Toàn thân Nghi Nhân run rẩy, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu cao ngạo nói, “Dạ Tàn Nguyệt, có gan thì ngươi cứ giết ta, nếu không ta nhất định sẽ làm cho ngươi phải trả giá thật lớn”.

Thần Hoàng tiến tới, bàn tay đùa cợt phủ lên ngực nàng, “Nơi này có lẽ chưa có ai chạm qua nhỉ”.

Động tác của hắn trêu đùa khiến Nghi Nhân cảm thấy bị sỉ nhục, nàng cắn răng nhìn chằm chằm vào Thần Hoàng, “Giết ta đi”.

Thần Hoàng cười lạnh, “Nàng đang ở đâu?”.

“Cả đời này ngươi đừng mong nhìn thấy nàng!”.

Trong mắt Thần Hoàng xẹt qua một tia tàn nhẫn, “Xoạt”, lại là tiếng vải bị xé rách.

Ánh mắt Địch Cuồng nhảy tới, Lãnh Tàng Tâm tiến tới đánh hắn một cái, “Chàng muốn chết à? Còn không nhắm mắt lại!”.

“Nàng yên tâm, lòng của lão tử ở trên người nàng rồi, đối với mặt hàng này cũng sẽ không động lòng, chỉ là”. Địch Cuồng cười hì hì, “Không nhìn mới là lạ”.

Nghi Nhân nhắm chặt mắt lại, toàn thân run lẩy bẩy. Ánh mắt bốn phía xung quanh như những lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt của nàng. Nàng cắn môi, ngạo nghễ đứng đó, không để cho mình mất đi tia tự ái cuối cùng.

Thần Hoàng dùng chân nâng thanh kiếm lên, nhắm ngay tim nàng, lạnh lùng nói, “Ta hỏi lại lần cuối, nàng ở đâu?”.

“Hừ”, Nghi Nhân bĩu môi, “Ngươi vĩnh viễn sẽ không gặp lại được nàng”.

Đôi mắt Thần Hoàng lạnh lùng, nhắc kiếm, không do dự đâm xuống……….

“Dừng tay!”.

Theo âm thanh này, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, người áo xám tro cảnh giác ngăn trước mặt Thần Hoàng.

Nghi Nhân thấy hắn thì sửng sốt, “Vũ Tường……..”.

Trên mặt Vũ Tường vẫn là chiếc mặt nạ bạc, khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của nàng thì lửa giận thiêu đốt hai mắt hắn, hắn không nói hai lời cởi y phục khoác lên người nàng. Thần Hoàng đảo mắt qua, cũng không hề ngăn cản mà lười biếng nói, “Ngươi muốn chết chôn cất nàng ta hay là đến để tìm cái chết?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương