Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
-
Chương 214: Đừng khóc nữa
Minh Thiên hồ là một
trong những cảnh đẹp nhất của kinh thành. Bốn phía xanh um tươi tốt, mặt hồ mù sương, người chèo thuyền du ngoạn không ít, các công tủ tình
chàng ý thiếp cũng đến đây.
Phong Linh bọc mình thật chặt, timg một cái cây thô to có thể đỡ được nàng, ngồi dưới tàng cây. Trên cây là một đốm lửa đỏ chói mắt.
“Này, hắn tới”. Hồng Ngọc ngồi trên cao nhìn được xa, thấy bóng dáng Dạ Vô Hàm đang đi tới.
Phong Linh đứng lên xoay người, khi nàng nhìn thấy Dạ Vô Hàm thì nỗi đau trong đáy lòng lại trở nên bén nhọn.
“Các ngươi ở đây nói chuyện, ta đi dạo”. Hồng Ngọc rất thức thời nhảy xuống cây, không lo lắng mà đi dạo nơi khác.
Dạ Vô Hàm nhìn tinh thần có vẻ sảng khoái, dáng vẻ phong nhã, trong tay phe phấ quạt, đi đến đâu hấp dẫn ánh mắt các tiểu thư đến đó, làm người ta muốn hỏi thăm đây là công tử nhà nào.
Hắn đi tới trước mặt Phong Linh, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, cười nói. “Lần này du ngoạn khẳng định tâm tình của nàng không tệ”.
Phong Linh áy náy cúi đầu. “Ngươi không mắng ta? Không tức giận ta?”.
“Ha ha”, hắn cười khẽ, dùng cây quạt gõ nhẹ vào đầu nàng, “Mặc kệ nàng làm cái gì ta đều không tức giận”.
Phong Linh quả là gấp đến nỗi không ngóc đầu lên được, hắn càng nhẹ nhàng bao dung nàng để nàng không bị áp lực thì nàng càng cảm thấy mình quá đáng!
Cách đó không xa, trên một chiếc thuyền nhỏ, ngồi trong mui thuyền có một lớn một nhỏ.
Thần Hoàng giơ “thiên lý nhãn” nhìn chòng chọc hai người bên kia bờ, thấy động tác thân mật của Dạ Vô Hàm thì gương mặt tuần tú vặn vẹo. Bảo Bảo ngồi bên cạnh ăn quả nho, bắt chéo chân, chân nhỏ lắc lắc nhắc nhở hắn. “Nhất định không thể để cho bọn họ phát hiện ra chúng ta, nếu không con làm sao còn mặt mũi!”.
Thần Hoàng trừng mắt nhìn hắn. “Tiểu tử, con rốt cuộc là người của nước nào?”.
“Ha ha, con chỉ đứng bên phía nương con mà thôi”.
Thần Hoàng không để ý tới hắn, lại tiếp tục nhìn chằm chằm.
Bên bờ, Phong Linh cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói. “Đột nhiên ta lại mập, ta rất sợ, cũng không biết phải đối mặt làm sao với các ngươi, càng không muốn người bên cạnh vì ta mà vất vả. Cho nên, ta chỉ có thể vô dụng lựa chọn cách trốn tránh…..”.
“Ta đều biết”. Dạ Vô Hàm cầm tay nàng, mỉm cười nói. “Bây giờ nàng đã trở lại, chứng tỏ nàng đã nghĩ thông suốt, cái này quan trọng hơn bất cứ cái gì”.
Phong Linh cắn môi, hạ quyết tâm nói. “Vô Hàm, ta……..”.
“Suỵt ~”. Dạ Vô Hàm đột nhiên đè môi nàng lại. “Cái gì cũng không cần nói, Tam Nương. Ta hiểu nàng còn hơn hiểu mình, trong lòng nàng nghĩ gì ta đều rõ ràng”. Hắn rũ mắt xuống, ánh mắt ảm đạm nhưng vẫn mỉm cười nói. “Nàng có nhớ ta đã từng nói, ta không phải là cha nàng, ta không yếu ớt như ông ấy. Cho nên đừng dùng vẻ mặt giống như tội nhân, nó không thích hợp với nàng, càng sẽ ô nhục ta, nàng hiểu không?”.
Phong Linh nhìn hắn, đôi mắt đỏ lên. “Ngươi không trách ta sao? Nói cho cùng, ta là nữ nhân xấu đùa bỡn tình cảm của ngươi, ngay cả tư cách để ngươi tha thứ cũng không có”.
Dạ Vô Hàm nghiêm mặt. “Ta không cho phép nàng nói mình như vậy, nàng không hề đùa bỡn tình cảm của bất cứ người nào, là ta, do ta đã tổn thương đến nàng, không quý trọng nàng”.
“Không phải”. Phong Linh lắc đầu, nước mắt rơi càng nhiều. “Ngươi rất tốt, tốt đến nỗi có thời điểm ta tự ti mặc cảm. Mặc dù ta không biết tình cảm của ta đối với ngươi là mê luyến nhiều hơn hay yêu nhiều hơn, nhưng ta đã từng bỏ tình cảm ra là thật. Có lẽ ta nói lời này có vẻ như ta kiểu cách, chẳng qua ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, đối với ta mà nói, ngươi đã từng là người quan trọng như vậy trong lòng ta”.
Đã từng…….
Từ đó xa xỉ cỡ nào lại không thể nói thêm được gì.
Dạ Vô Hàm nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, mỉm cười. “Ta rất hối hận vì đã từng để nàng rơi nước mắt. Mặc dù không có cơ hội ở bên cạnh nàng, nhưng mà nàng hãy đồng ý với ta, đừng làm mình bị thương, đừng khóc nữa, được không?”.
Phong Linh cắn chặt môi, gật đầu.
Trên thuyền, sắc mặt Thần Hoàng đã khó coi tới cực điểm. Hắn quăng “thiên lý nhãn” đi, định dùng khinh công đi qua đó, sau đó ngẩn ra, cúi đầu, vạt áo của hắn đang bị Bảo Bảo kéo.
“Nương đã từng nói, xúc động là ma quỷ”.
Thần Hoàng nhìn chằm chằm nó hồi lâu, từ từ thu lại tức giận, ngồi xuống, lại nhìn về phía bờ.
Dạ Vô Hàm buông nàng ra, ánh mắt nhìn như không nhìn quét qua chiếc thuyền nhỏ bất động trên mặt hồ, khóe miệng khẽ giương lên. “Tam Nương, cửa chính của Hàm Vương phủ vĩnh viễn rộng mở vì nàng”. Nói xong, hắn quay người đi, vẫn là phong độ phi phàm, không hề thua kém.
Phong Linh rất ghét bản thân minh, nói không tổn thương, kết quả còn làm người ta bị tổn thương rất sâu.
Sau lưng đột nhiên có một vòng tay ấm áp. “Này, ta có thể dễ dàng tha thứ cho nàng lần này. Lần sau không cho phép gặp hắn một mình”.
Giọng Thần Hoàng bá đạo, tràn đầy ghen tức.
Phong Linh không cảm thấy ngoài ý muốn khi hắn theo tới, nàng đẩy tay hắn ra, nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn. Đột nhiên nàng chú ý đến chiếc thuyền đằng sau. “Bảo Bảo?”.
Thần Hoàng ngẩn ra, đánh nhẹ đầu một cái. “Đáng chết, để quên tiểu tử kia ở trên thuyển rồi”.
Hắn xoay người lại, vội thi triể khinh công, đưa Bảo Bảo về bờ. Bảo Bảo hết sức bình tĩnh lườm hai người một cái. “Hai người cứ không quan tâm đến con đi”.
Thần Hoàng buồn cười ôm nó vào ngực. “Có muốn học mấy chiêu thức mới không, coi như là đền bù tổn thất”.
“Thật sao?”. Cặp mắt Bảo Bảo sáng lên, vội vàng gật đầu. “Con muốn”.
Phong Linh đi sau, kháng nghị nói. “Không được, Bảo Bảo còn nhỏ như vậy, xương cốt đang trổ mã, không thích hợp võ công”.
Hai người cùng quay đầu lại, trăm miệng một lời nói. “Chuyện của nam nhân, nữ nhân không cần chen miệng!”.
Phong Linh tức giận. “Các ngươi không cần quan tâm đến ta đi!”.
*…………..*
Trong khách sạn, Nghi Nhân và hai tùy tùng đang an tĩnh ăn cơm trưa. Đột nhiên có vài người đi vào. Đi đầu là một nam tử mặc áo gấm, tuấn mỹ như vẽ, ánh mắt sắc bén nhìn qua, nhìn thẳng vào Nghi Nhân, khẽ cười đi tới.
Đức Tử và Ngân Mãn thấy thế, vẻ mặt khẽ biến, định đứng dậy thì lại bị ánh mắt của Nghi Nhân ngăn lại.
“Thế chủ từ xa tới tại sao lại không lên tiếng chào hỏi vậy?”.
Giọng nói quen thuộc khiến Nghi Nhân ngẩng đầu lên. “Hàm Vương, ta với ngài rất quen thuộc sao?”.
Ánh mắt Dạ Vô Hàm mỉm cười, trời sinh tuấn dật nên nhìn hắn rất thân thiện. “Này danh của thế chủ, bổn vương sớm nghe như sấm giật bên tai, hẳn là tri kỷ đã lâu”.
“Hả?”. Nghi Nhân bỏ đũa xuống, ánh mắt trong suốt. “Vương gia của Minh Tịch hoàng triều cũng thích nịnh hót sao?”.
Phi Ưng và Huyền Phong tối sầm mặt, giận đến nỗi muốn tiến lên, Dạ Vô Hàm khoát tay chặn lại, “Chờ ở bên ngoài”.
“Vương gia………”.
“Lui ra”.
“…….Vâng”.
Hai người miễn cưỡng lui ra ngoài.
Nghi Nhân quét mắt một vòng nhìn Đức Tử và Mãn Ngân đang cười trộm. “Lui ra”.
“A, tuân lệnh”.
Phòng khách to như vậy chỉ còn lại Dạ Vô Hàm và Nghi Nhân.
Phong Linh bọc mình thật chặt, timg một cái cây thô to có thể đỡ được nàng, ngồi dưới tàng cây. Trên cây là một đốm lửa đỏ chói mắt.
“Này, hắn tới”. Hồng Ngọc ngồi trên cao nhìn được xa, thấy bóng dáng Dạ Vô Hàm đang đi tới.
Phong Linh đứng lên xoay người, khi nàng nhìn thấy Dạ Vô Hàm thì nỗi đau trong đáy lòng lại trở nên bén nhọn.
“Các ngươi ở đây nói chuyện, ta đi dạo”. Hồng Ngọc rất thức thời nhảy xuống cây, không lo lắng mà đi dạo nơi khác.
Dạ Vô Hàm nhìn tinh thần có vẻ sảng khoái, dáng vẻ phong nhã, trong tay phe phấ quạt, đi đến đâu hấp dẫn ánh mắt các tiểu thư đến đó, làm người ta muốn hỏi thăm đây là công tử nhà nào.
Hắn đi tới trước mặt Phong Linh, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, cười nói. “Lần này du ngoạn khẳng định tâm tình của nàng không tệ”.
Phong Linh áy náy cúi đầu. “Ngươi không mắng ta? Không tức giận ta?”.
“Ha ha”, hắn cười khẽ, dùng cây quạt gõ nhẹ vào đầu nàng, “Mặc kệ nàng làm cái gì ta đều không tức giận”.
Phong Linh quả là gấp đến nỗi không ngóc đầu lên được, hắn càng nhẹ nhàng bao dung nàng để nàng không bị áp lực thì nàng càng cảm thấy mình quá đáng!
Cách đó không xa, trên một chiếc thuyền nhỏ, ngồi trong mui thuyền có một lớn một nhỏ.
Thần Hoàng giơ “thiên lý nhãn” nhìn chòng chọc hai người bên kia bờ, thấy động tác thân mật của Dạ Vô Hàm thì gương mặt tuần tú vặn vẹo. Bảo Bảo ngồi bên cạnh ăn quả nho, bắt chéo chân, chân nhỏ lắc lắc nhắc nhở hắn. “Nhất định không thể để cho bọn họ phát hiện ra chúng ta, nếu không con làm sao còn mặt mũi!”.
Thần Hoàng trừng mắt nhìn hắn. “Tiểu tử, con rốt cuộc là người của nước nào?”.
“Ha ha, con chỉ đứng bên phía nương con mà thôi”.
Thần Hoàng không để ý tới hắn, lại tiếp tục nhìn chằm chằm.
Bên bờ, Phong Linh cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói. “Đột nhiên ta lại mập, ta rất sợ, cũng không biết phải đối mặt làm sao với các ngươi, càng không muốn người bên cạnh vì ta mà vất vả. Cho nên, ta chỉ có thể vô dụng lựa chọn cách trốn tránh…..”.
“Ta đều biết”. Dạ Vô Hàm cầm tay nàng, mỉm cười nói. “Bây giờ nàng đã trở lại, chứng tỏ nàng đã nghĩ thông suốt, cái này quan trọng hơn bất cứ cái gì”.
Phong Linh cắn môi, hạ quyết tâm nói. “Vô Hàm, ta……..”.
“Suỵt ~”. Dạ Vô Hàm đột nhiên đè môi nàng lại. “Cái gì cũng không cần nói, Tam Nương. Ta hiểu nàng còn hơn hiểu mình, trong lòng nàng nghĩ gì ta đều rõ ràng”. Hắn rũ mắt xuống, ánh mắt ảm đạm nhưng vẫn mỉm cười nói. “Nàng có nhớ ta đã từng nói, ta không phải là cha nàng, ta không yếu ớt như ông ấy. Cho nên đừng dùng vẻ mặt giống như tội nhân, nó không thích hợp với nàng, càng sẽ ô nhục ta, nàng hiểu không?”.
Phong Linh nhìn hắn, đôi mắt đỏ lên. “Ngươi không trách ta sao? Nói cho cùng, ta là nữ nhân xấu đùa bỡn tình cảm của ngươi, ngay cả tư cách để ngươi tha thứ cũng không có”.
Dạ Vô Hàm nghiêm mặt. “Ta không cho phép nàng nói mình như vậy, nàng không hề đùa bỡn tình cảm của bất cứ người nào, là ta, do ta đã tổn thương đến nàng, không quý trọng nàng”.
“Không phải”. Phong Linh lắc đầu, nước mắt rơi càng nhiều. “Ngươi rất tốt, tốt đến nỗi có thời điểm ta tự ti mặc cảm. Mặc dù ta không biết tình cảm của ta đối với ngươi là mê luyến nhiều hơn hay yêu nhiều hơn, nhưng ta đã từng bỏ tình cảm ra là thật. Có lẽ ta nói lời này có vẻ như ta kiểu cách, chẳng qua ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, đối với ta mà nói, ngươi đã từng là người quan trọng như vậy trong lòng ta”.
Đã từng…….
Từ đó xa xỉ cỡ nào lại không thể nói thêm được gì.
Dạ Vô Hàm nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, mỉm cười. “Ta rất hối hận vì đã từng để nàng rơi nước mắt. Mặc dù không có cơ hội ở bên cạnh nàng, nhưng mà nàng hãy đồng ý với ta, đừng làm mình bị thương, đừng khóc nữa, được không?”.
Phong Linh cắn chặt môi, gật đầu.
Trên thuyền, sắc mặt Thần Hoàng đã khó coi tới cực điểm. Hắn quăng “thiên lý nhãn” đi, định dùng khinh công đi qua đó, sau đó ngẩn ra, cúi đầu, vạt áo của hắn đang bị Bảo Bảo kéo.
“Nương đã từng nói, xúc động là ma quỷ”.
Thần Hoàng nhìn chằm chằm nó hồi lâu, từ từ thu lại tức giận, ngồi xuống, lại nhìn về phía bờ.
Dạ Vô Hàm buông nàng ra, ánh mắt nhìn như không nhìn quét qua chiếc thuyền nhỏ bất động trên mặt hồ, khóe miệng khẽ giương lên. “Tam Nương, cửa chính của Hàm Vương phủ vĩnh viễn rộng mở vì nàng”. Nói xong, hắn quay người đi, vẫn là phong độ phi phàm, không hề thua kém.
Phong Linh rất ghét bản thân minh, nói không tổn thương, kết quả còn làm người ta bị tổn thương rất sâu.
Sau lưng đột nhiên có một vòng tay ấm áp. “Này, ta có thể dễ dàng tha thứ cho nàng lần này. Lần sau không cho phép gặp hắn một mình”.
Giọng Thần Hoàng bá đạo, tràn đầy ghen tức.
Phong Linh không cảm thấy ngoài ý muốn khi hắn theo tới, nàng đẩy tay hắn ra, nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn. Đột nhiên nàng chú ý đến chiếc thuyền đằng sau. “Bảo Bảo?”.
Thần Hoàng ngẩn ra, đánh nhẹ đầu một cái. “Đáng chết, để quên tiểu tử kia ở trên thuyển rồi”.
Hắn xoay người lại, vội thi triể khinh công, đưa Bảo Bảo về bờ. Bảo Bảo hết sức bình tĩnh lườm hai người một cái. “Hai người cứ không quan tâm đến con đi”.
Thần Hoàng buồn cười ôm nó vào ngực. “Có muốn học mấy chiêu thức mới không, coi như là đền bù tổn thất”.
“Thật sao?”. Cặp mắt Bảo Bảo sáng lên, vội vàng gật đầu. “Con muốn”.
Phong Linh đi sau, kháng nghị nói. “Không được, Bảo Bảo còn nhỏ như vậy, xương cốt đang trổ mã, không thích hợp võ công”.
Hai người cùng quay đầu lại, trăm miệng một lời nói. “Chuyện của nam nhân, nữ nhân không cần chen miệng!”.
Phong Linh tức giận. “Các ngươi không cần quan tâm đến ta đi!”.
*…………..*
Trong khách sạn, Nghi Nhân và hai tùy tùng đang an tĩnh ăn cơm trưa. Đột nhiên có vài người đi vào. Đi đầu là một nam tử mặc áo gấm, tuấn mỹ như vẽ, ánh mắt sắc bén nhìn qua, nhìn thẳng vào Nghi Nhân, khẽ cười đi tới.
Đức Tử và Ngân Mãn thấy thế, vẻ mặt khẽ biến, định đứng dậy thì lại bị ánh mắt của Nghi Nhân ngăn lại.
“Thế chủ từ xa tới tại sao lại không lên tiếng chào hỏi vậy?”.
Giọng nói quen thuộc khiến Nghi Nhân ngẩng đầu lên. “Hàm Vương, ta với ngài rất quen thuộc sao?”.
Ánh mắt Dạ Vô Hàm mỉm cười, trời sinh tuấn dật nên nhìn hắn rất thân thiện. “Này danh của thế chủ, bổn vương sớm nghe như sấm giật bên tai, hẳn là tri kỷ đã lâu”.
“Hả?”. Nghi Nhân bỏ đũa xuống, ánh mắt trong suốt. “Vương gia của Minh Tịch hoàng triều cũng thích nịnh hót sao?”.
Phi Ưng và Huyền Phong tối sầm mặt, giận đến nỗi muốn tiến lên, Dạ Vô Hàm khoát tay chặn lại, “Chờ ở bên ngoài”.
“Vương gia………”.
“Lui ra”.
“…….Vâng”.
Hai người miễn cưỡng lui ra ngoài.
Nghi Nhân quét mắt một vòng nhìn Đức Tử và Mãn Ngân đang cười trộm. “Lui ra”.
“A, tuân lệnh”.
Phòng khách to như vậy chỉ còn lại Dạ Vô Hàm và Nghi Nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook