Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
-
Chương 174: Chuyện ngu như vậy ta chỉ làm một lần duy nhất
Thần Hoàng cười.
Không ai nghe được Phong Linh đã nói gì, chỉ biết là, ngay lúc nàng té xỉu, thái tử đã nhanh chóng lướt tới chỗ nàng như một tia chớp.
Xung quanh bỗng chốc im lặng.
Thần Hoàng ôm Phong Linh, bước nhanh vào phòng trong.
“Nguyệt........”
Dạ Lạc Dao cúi đầu, dưới khăn phượng là khuôn mặt đầy nước mắt, “Chỉ còn phu thê giao bái nữa là chúng ta thành phu thê rồi........”
Bảo Bảo nhìn theo bóng lưng của Thần Hoàng và Phong Linh, vui vẻ cười.
Trong Thanh Nhạc Cung, vẫn là phòng Phong Linh từng ở.
Phong Linh nằm không yên, lật người, “Rầm” cắm đầu ngã xuống đất. Nàng kêu đau một tiếng, mắt chưa mở ra, đã nhận thấy một đôi tay có lực ôm nàng lên.
“Ta vẫn luôn thắc mắc, nàng như vậy, sao vẫn có thể sống được đến tận bây giờ?”
Phong Linh nghe thấy giọng nói này, bỗng chốc tỉnh táo hẳn, nàng mở mắt ra, kinh hãi, “Dạ Tàn Nguyệt?! Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đang bái đường sao?”
Thần Hoàng đang mặc một bộ áo rộng thùng thình màu bạc, cố tình làm dáng mở rộng cổ áo, lộ ngực. Hắn cười tà, tiến gần nàng, “Giờ mới hỏi việc này, không phải quá muộn sao?”
“Ngươi có ý gì?”
Trong tim Phong Linh dần dâng lên một dự cảm xấu, nàng nhướng mày suy nghĩ hồi lâu, vừa rồi......... Tiệc cưới........
“Ôi trời ơi!” Nàng vỗ mạnh vào đầu mình, thần ơi, nhanh chóng tới hốt nàng đi đi! Nàng rốt cuộc đã làm gì vậy chứ?
Thần Hoàng buồn cười nhìn vẻ mặt nàng, vừa lòng gật gật đầu, “Nhớ ra? Rất tốt! Vậy nàng cho ta câu trả lời thoả đáng đi!”
Phong Linh ngẩn ra, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, “Câu trả lời gì? Ta không cố ý!”
“Không cố ý?’ Thần Hoàng khoa trương cười to ba tiếng, “Ha ha ha! Trước mặt nhiều người như vậy, sống chết ôm ta không buông tay, còn vừa khóc vừa gào, nói không để cho ta thành thân, giờ chỉ một câu ‘Không cố ý’, muốn chối sạch việc này? Không dễ vậy đâu!”
Phong Linh cứng đờ, toàn thân đổ mồ hôi hột, chỉ chỉ mình, “Ta, sống chết ôm ngươi không buông tay?? Còn, vừa khóc vừa gào??”
“Ừ ~”
Phong Linh hít sâu một hơi, im lặng bước xuống giường, mang giầy vào, bước ra ngoài.
Thần Hoàng ngạc nhiên, kéo nàng, “Nàng đi đâu?”
“Đi chết.”
“...........”
“Ngươi đừng kéo ta, để ta chết đi cho xong! Một đời sáng suốt của ta, hình tượng của ta! Về sau ta còn mặt mũi nào gặp người nữa?!”
Thần Hoàng đau đầu, xốc cổ áo nàng lên, kéo nàng trở về, vứt nàng xuống giường như vứt một đống rác. Phong Linh còn muốn nhào lên, Thần Hoàng liền nhanh chóng đè nàng lại, “Nàng còn tiếp tục ồn ào nữa, ta sẽ hôn nàng đó!”
Câu uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, Phong Linh lập tức an tĩnh lại, Thần Hoàng buông tay, bộ dạng cao ngạo như chim công, đi qua đi lại trong phòng, “Nói đi, nàng định chịu trách nhiệm thế nào?”
“Việc này.... Dạ Tàn Nguyệt, ngươi muốn bắt nạt người phải không?” Phong Linh làm liều, ngồi dậy, hai tay bắt chéo, ra vẻ còn du côn hơn hắn, “Tiền không có, mạng càng không có!”
Thần Hoàng dừng bước, xoay người đối diện với nàng, cười nói: “Như nàng mong muốn, hôn lễ của ta bị hủy bỏ, trở thành chuyện cười cho các đại thần, thêm chuyện cho toàn dân bàn luận khi rảnh rỗi, trở thành lợi thế để kẻ địch đả kích ta. Nếu lương tâm nàng không thấy áy náy thì nàng cứ một mực chối bỏ trách nhiệm đi!”
Phong Linh nghe xong, há miệng nói không nên lời, bả vai dần dần chùng xuống, “Ta....... Ta không cố ý.”
“Quá muộn rồi!”
“Ta chỉ....... Hây!” nàng thở dài một tiếng, ảo não nói, “Giờ nói gì cũng vô ích, họa do ta gây ra, ta sẽ một mình gánh chịu! Ngươi yên tâm, ta sẽ ngay lập tức đi nói với hoàng thượng và công chúa Lạc Dao, ta sẽ trả lại cho ngươi một hôn lễ!”
Phong Linh nói xong, lại đi ra ngoài. Thần Hoàng duỗi tay, nắm cổ áo, kéo nàng trở về, mắt sáng quắc, “Không cần thiết.”
Phong Linh ngơ ngác nhìn hắn, “Là........ Là sao?”
Hắn kéo mạnh một chút, Phong Linh liền ngã vào lòng hắn, hắn siết chặt tay, “Ta đã cho nàng một cơ hội lựa chọn, là tự nàng quyết định! Chuyện ngu như vậy ta chỉ làm một lần duy nhất, giờ, ta quyết không buông tay nữa!”
Xong đời!
Phong Linh thầm kêu một tiếng, nàng đúng là heo mà! Một con heo thiếu não!
Đúng lúc này, cửa phòng bị người đá văng ra.
“Dạ Vô Hàm!”
Sắc mặt Dạ Vô Hàm hết sức khó coi, xanh mét bất thường, môi cũng xám xịt, bước chân không vững. Hắn không nói một lời, đi tới kéo Phong Linh ra ngoài.
Thần Hoàng chợt nhíu mày, kéo lại.
Thần Hoàng không kéo Phong Linh, mà là Dạ Vô Hàm, đặt tay lên mạnh môn của Dạ Vô Hàm.
Thần Hoàng kinh ngạc nói, “Ngươi......”
Dạ Vô Hàm đẩy tay hắn ra, chặn lời hắn, “Không liên quan gì tới ngươi.”
Phong Linh cũng thấy có gì đó không bình thường, nàng vội vàng kéo tay Dạ Vô Hàm, “Vô Hàm, ngươi bị sao vậy?”
Dạ Vô Hàm lắc đầu, “Về phủ trước, xe ngựa đã đợi ở ngoài cung rồi!”
Thần Hoàng nhíu mày, “Không muốn chết thì hãy yên đây!” nói xong, lập tức ra khỏi phòng. Ngay lúc này, Dạ Vô Hàm bỗng phun ra một búng máu, văng cả lên người Phong Linh.
Phong Linh sốt ruột, “Vô Hàm!” nàng dìu Dạ Vô Hàm đi đến giường. Dạ Vô Hàm dùng nội lực khống chế độc trong người, nắm chặt tay Phong Linh, ánh mắt sâu đến mức làm lòng người đau. Hắn đều biết hết, nhưng không hề nói một lời.
“Vương gia!” Huyền Phong và Phi Ưng chạy tới, lo lắng kêu, “Vương gia, ngài sao rồi? Chúng ta phải đi nhanh thôi!”
“Muốn cho chủ nhân của các ngươi không được thấy mặt trời ngày mai sao?” Thần Hoàng lạnh lùng khiển trách, sau đó xô cửa bước vào, đẩy Phong Linh ra, ngồi xuống giường, thô lỗ kéo áo Dạ Vô Hàm, “Hãy nhớ, ngươi nợ ta một mạng!”
Dạ Vô Hàm muốn đẩy tay hắn ra, “Ngươi không cứu, ta cũng không chết được!”
“Có muốn cá hay không? Ta vừa đi ra khỏi cánh cửa này một khắc, ngươi sẽ lập tức được gặp Diêm Vương!”
Phong Linh dù không biết chuyện gì, nhưng nghe vậy cũng biết tình hình nguy cấp, nàng vội nắm lấy tay Thần Hoàng, “Cứu hắn! Cầu ngươi, cứu hắn!”
Dạ Vô Hàm nhíu mi, “Tam Nương, đừng nhờ kẻ đáng ghét này!”
Thần Hoàng giễu cợt nói, “Mặt mũi của Phong Tam Nương nàng thật lớn, vừa mở miệng ra là đáng giá một mạng ngươi ngay! Ra ngoài chờ đi!”
Phong Linh nhìn Dạ Vô Hàm gật đầu, “Ta ở bên ngoài, có gì cần, cứ gọi ta!”
Dạ Vô Hàm không nói gì. Thần Hoàng nhướng mày, nhét một viên thuốc vào miệng Dạ Vô Hàm, sau đó lập tức vận công bức độc ra cho hắn.
Dạ Vô Hàm biết lúc này không thể phân tâm, dù có không tình nguyện đi nữa, cũng phải đè xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thần Hoàng hỏi.
Dạ Vô Hàm, nghĩ nghĩ nói, “Trong phòng Diêu hoàng hậu có con đường bí mật.”
“Ta biết.”
Dạ Vô Hàm nheo mắt, hơi nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi biết?”
“Đừng nổi giận, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.” Thần Hoàng tà ác nhắc nhở.
Không ai nghe được Phong Linh đã nói gì, chỉ biết là, ngay lúc nàng té xỉu, thái tử đã nhanh chóng lướt tới chỗ nàng như một tia chớp.
Xung quanh bỗng chốc im lặng.
Thần Hoàng ôm Phong Linh, bước nhanh vào phòng trong.
“Nguyệt........”
Dạ Lạc Dao cúi đầu, dưới khăn phượng là khuôn mặt đầy nước mắt, “Chỉ còn phu thê giao bái nữa là chúng ta thành phu thê rồi........”
Bảo Bảo nhìn theo bóng lưng của Thần Hoàng và Phong Linh, vui vẻ cười.
Trong Thanh Nhạc Cung, vẫn là phòng Phong Linh từng ở.
Phong Linh nằm không yên, lật người, “Rầm” cắm đầu ngã xuống đất. Nàng kêu đau một tiếng, mắt chưa mở ra, đã nhận thấy một đôi tay có lực ôm nàng lên.
“Ta vẫn luôn thắc mắc, nàng như vậy, sao vẫn có thể sống được đến tận bây giờ?”
Phong Linh nghe thấy giọng nói này, bỗng chốc tỉnh táo hẳn, nàng mở mắt ra, kinh hãi, “Dạ Tàn Nguyệt?! Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đang bái đường sao?”
Thần Hoàng đang mặc một bộ áo rộng thùng thình màu bạc, cố tình làm dáng mở rộng cổ áo, lộ ngực. Hắn cười tà, tiến gần nàng, “Giờ mới hỏi việc này, không phải quá muộn sao?”
“Ngươi có ý gì?”
Trong tim Phong Linh dần dâng lên một dự cảm xấu, nàng nhướng mày suy nghĩ hồi lâu, vừa rồi......... Tiệc cưới........
“Ôi trời ơi!” Nàng vỗ mạnh vào đầu mình, thần ơi, nhanh chóng tới hốt nàng đi đi! Nàng rốt cuộc đã làm gì vậy chứ?
Thần Hoàng buồn cười nhìn vẻ mặt nàng, vừa lòng gật gật đầu, “Nhớ ra? Rất tốt! Vậy nàng cho ta câu trả lời thoả đáng đi!”
Phong Linh ngẩn ra, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, “Câu trả lời gì? Ta không cố ý!”
“Không cố ý?’ Thần Hoàng khoa trương cười to ba tiếng, “Ha ha ha! Trước mặt nhiều người như vậy, sống chết ôm ta không buông tay, còn vừa khóc vừa gào, nói không để cho ta thành thân, giờ chỉ một câu ‘Không cố ý’, muốn chối sạch việc này? Không dễ vậy đâu!”
Phong Linh cứng đờ, toàn thân đổ mồ hôi hột, chỉ chỉ mình, “Ta, sống chết ôm ngươi không buông tay?? Còn, vừa khóc vừa gào??”
“Ừ ~”
Phong Linh hít sâu một hơi, im lặng bước xuống giường, mang giầy vào, bước ra ngoài.
Thần Hoàng ngạc nhiên, kéo nàng, “Nàng đi đâu?”
“Đi chết.”
“...........”
“Ngươi đừng kéo ta, để ta chết đi cho xong! Một đời sáng suốt của ta, hình tượng của ta! Về sau ta còn mặt mũi nào gặp người nữa?!”
Thần Hoàng đau đầu, xốc cổ áo nàng lên, kéo nàng trở về, vứt nàng xuống giường như vứt một đống rác. Phong Linh còn muốn nhào lên, Thần Hoàng liền nhanh chóng đè nàng lại, “Nàng còn tiếp tục ồn ào nữa, ta sẽ hôn nàng đó!”
Câu uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, Phong Linh lập tức an tĩnh lại, Thần Hoàng buông tay, bộ dạng cao ngạo như chim công, đi qua đi lại trong phòng, “Nói đi, nàng định chịu trách nhiệm thế nào?”
“Việc này.... Dạ Tàn Nguyệt, ngươi muốn bắt nạt người phải không?” Phong Linh làm liều, ngồi dậy, hai tay bắt chéo, ra vẻ còn du côn hơn hắn, “Tiền không có, mạng càng không có!”
Thần Hoàng dừng bước, xoay người đối diện với nàng, cười nói: “Như nàng mong muốn, hôn lễ của ta bị hủy bỏ, trở thành chuyện cười cho các đại thần, thêm chuyện cho toàn dân bàn luận khi rảnh rỗi, trở thành lợi thế để kẻ địch đả kích ta. Nếu lương tâm nàng không thấy áy náy thì nàng cứ một mực chối bỏ trách nhiệm đi!”
Phong Linh nghe xong, há miệng nói không nên lời, bả vai dần dần chùng xuống, “Ta....... Ta không cố ý.”
“Quá muộn rồi!”
“Ta chỉ....... Hây!” nàng thở dài một tiếng, ảo não nói, “Giờ nói gì cũng vô ích, họa do ta gây ra, ta sẽ một mình gánh chịu! Ngươi yên tâm, ta sẽ ngay lập tức đi nói với hoàng thượng và công chúa Lạc Dao, ta sẽ trả lại cho ngươi một hôn lễ!”
Phong Linh nói xong, lại đi ra ngoài. Thần Hoàng duỗi tay, nắm cổ áo, kéo nàng trở về, mắt sáng quắc, “Không cần thiết.”
Phong Linh ngơ ngác nhìn hắn, “Là........ Là sao?”
Hắn kéo mạnh một chút, Phong Linh liền ngã vào lòng hắn, hắn siết chặt tay, “Ta đã cho nàng một cơ hội lựa chọn, là tự nàng quyết định! Chuyện ngu như vậy ta chỉ làm một lần duy nhất, giờ, ta quyết không buông tay nữa!”
Xong đời!
Phong Linh thầm kêu một tiếng, nàng đúng là heo mà! Một con heo thiếu não!
Đúng lúc này, cửa phòng bị người đá văng ra.
“Dạ Vô Hàm!”
Sắc mặt Dạ Vô Hàm hết sức khó coi, xanh mét bất thường, môi cũng xám xịt, bước chân không vững. Hắn không nói một lời, đi tới kéo Phong Linh ra ngoài.
Thần Hoàng chợt nhíu mày, kéo lại.
Thần Hoàng không kéo Phong Linh, mà là Dạ Vô Hàm, đặt tay lên mạnh môn của Dạ Vô Hàm.
Thần Hoàng kinh ngạc nói, “Ngươi......”
Dạ Vô Hàm đẩy tay hắn ra, chặn lời hắn, “Không liên quan gì tới ngươi.”
Phong Linh cũng thấy có gì đó không bình thường, nàng vội vàng kéo tay Dạ Vô Hàm, “Vô Hàm, ngươi bị sao vậy?”
Dạ Vô Hàm lắc đầu, “Về phủ trước, xe ngựa đã đợi ở ngoài cung rồi!”
Thần Hoàng nhíu mày, “Không muốn chết thì hãy yên đây!” nói xong, lập tức ra khỏi phòng. Ngay lúc này, Dạ Vô Hàm bỗng phun ra một búng máu, văng cả lên người Phong Linh.
Phong Linh sốt ruột, “Vô Hàm!” nàng dìu Dạ Vô Hàm đi đến giường. Dạ Vô Hàm dùng nội lực khống chế độc trong người, nắm chặt tay Phong Linh, ánh mắt sâu đến mức làm lòng người đau. Hắn đều biết hết, nhưng không hề nói một lời.
“Vương gia!” Huyền Phong và Phi Ưng chạy tới, lo lắng kêu, “Vương gia, ngài sao rồi? Chúng ta phải đi nhanh thôi!”
“Muốn cho chủ nhân của các ngươi không được thấy mặt trời ngày mai sao?” Thần Hoàng lạnh lùng khiển trách, sau đó xô cửa bước vào, đẩy Phong Linh ra, ngồi xuống giường, thô lỗ kéo áo Dạ Vô Hàm, “Hãy nhớ, ngươi nợ ta một mạng!”
Dạ Vô Hàm muốn đẩy tay hắn ra, “Ngươi không cứu, ta cũng không chết được!”
“Có muốn cá hay không? Ta vừa đi ra khỏi cánh cửa này một khắc, ngươi sẽ lập tức được gặp Diêm Vương!”
Phong Linh dù không biết chuyện gì, nhưng nghe vậy cũng biết tình hình nguy cấp, nàng vội nắm lấy tay Thần Hoàng, “Cứu hắn! Cầu ngươi, cứu hắn!”
Dạ Vô Hàm nhíu mi, “Tam Nương, đừng nhờ kẻ đáng ghét này!”
Thần Hoàng giễu cợt nói, “Mặt mũi của Phong Tam Nương nàng thật lớn, vừa mở miệng ra là đáng giá một mạng ngươi ngay! Ra ngoài chờ đi!”
Phong Linh nhìn Dạ Vô Hàm gật đầu, “Ta ở bên ngoài, có gì cần, cứ gọi ta!”
Dạ Vô Hàm không nói gì. Thần Hoàng nhướng mày, nhét một viên thuốc vào miệng Dạ Vô Hàm, sau đó lập tức vận công bức độc ra cho hắn.
Dạ Vô Hàm biết lúc này không thể phân tâm, dù có không tình nguyện đi nữa, cũng phải đè xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thần Hoàng hỏi.
Dạ Vô Hàm, nghĩ nghĩ nói, “Trong phòng Diêu hoàng hậu có con đường bí mật.”
“Ta biết.”
Dạ Vô Hàm nheo mắt, hơi nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi biết?”
“Đừng nổi giận, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.” Thần Hoàng tà ác nhắc nhở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook