Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi
Chương 145: Cầu hôn

Phong Vô Uyên mất tích nửa năm, đột nhiên trở về bằng cách rớt từ trên trời rớt xuống, khiến cho người trong Phượng tộc đều lâm vào trạng thái hưng phấn ồn ào, Phượng lâu sáng sớm đã đầy tiếng ồn cực kỳ náo nhiệt.

Tuy tất cả mọi người đều cảm thấy rất vui vì sự trở lại của Phong Vô Uyên, nhưng cũng không có ai dám đến trước cửa phòng ngủ quấy rối Phong Vô Uyên.

Bởi vì bọn họ đều biết cái lần trở về này, Phượng Quân của bọn họ đã mệt muốn chết rồi.

Đôi hồng mâu mang theo ý cười nhu hòa thản nhiên, Phong Vô Uyên nhìn người đang oa ngủ ở trong lòng mình, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Đoan Mộc Ngưng, cực kỳ đẹp mắt, đẹp đến khiến tim hắn đập thình thịch.

Bỏ qua hết tất cả mọi thứ theo hắn trở về đại lục Thiên Vực, về lại Phượng tộc, khiến tâm hắn động, rốt cục cũng buông được nỗi bất an trong lòng.

Ôn nhu gạt mấy sợi tóc tán loạn trên mặt Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên cúi người khẽ hôn lên trán y.

“Ngô…… Vô Uyên……”

Trong lúc ngủ mơ không biết cảm nhận được cái hôn khe khẽ của Phong Vô Uyên hay là mơ thấy cái gì đó, cái miệng hồng hồng chu lên, xê dịch thân mình, dán sát vào lồng ngực của Phong Vô Uyên tiếp tục ngủ.

Nhìn nhóc con trong lòng không tự chủ mà thân cận với mình, trong lòng Phong Vô Uyên cực kỳ ấm áp, kéo lại chăn cho Đoan Mộc Ngưng, nhẹ nhàng xuống giường.

Nửa năm không về lại, hiển nhiên tộc vụ đã chất thành đống, hơn nữa cũng nên hướng các trưởng lão công đạo một chút.

Các trưởng lão tuy vì sự trở về của hắn mà tràn đầy vui mừng, nhưng công phu niệm kinh vẫn không hề bị tụt lùi, hắn cũng không muốn bị cả đám lải nhải vào tai mình.

Đợi Phong Vô Uyên rửa mặt chải đầu xong bước ra khỏi Phượng điện, quả nhiên đã thấy các trưởng lão đang đứng chờ ngoài cửa.

Thấy Phong Vô Uyên bước ra, các trưởng lão đều khom người hành lễ: “Phượng Quân.”

“Ân, đi thôi.” Phong Vô Uyên ngắn gọn bảo, vững vàng bước ra khỏi cửa Phượng điện.

Các trưởng lão dạt ra hai bên, để Phong Vô Uyên đi qua trước, sau đó mới cách hai bước bước theo sau Phong Vô Uyên.

Tộc trưởng thế hệ này có khuy tâm lực (năng lực đọc lén tâm của người khác), cũng không thích ở cùng người gần người, hai bước này chính là khoảng cách an toàn cho trưởng lão và cả Phong Vô Uyên.

Sau khi Phong Vô Uyên dẫn chúng trưởng lão đến Thần điện, một bóng dáng màu lam đột ngột lóe ra, dừng ngay trước mắt Phong Vô Uyên.

“Điện Vũ tham kiến Phượng Quân.” Điện Vũ ôm một chồng quyển trục, quỳ gối. [gần như quên mất người này rồi.]

“Ân, đi thôi.” Phong Vô Uyên gật gật đầu, phất tay miễn lễ cho Điện Vũ rồi chậm rãi đi qua.

Điện Vũ đứng lên, vui vẻ đi theo.

Lúc Đoan Mộc Ngưng tỉnh lại, Phong Vô Uyên đã rời khỏi Phượng điện được nửa canh giờ, hàng mi nhẹ nhàng lay động, mở đôi mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ lên.

Nào biết vừa mở mắt, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú to đùng ngay trước mặt, mơ mơ màng màng buồn buồn ngủ ngủ gì đó đều bị đánh bay.

“A—” Đoan Mộc Ngưng sợ hãi kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa đã tự quăng bản thân xuống giường: “Ngươi…. Y sư, ngươi đang làm cái gì a? Muốn hù chết ta sao?!!”

Thật là, lúc y từ đại lục Thiên Vực trở lại hiện thế còn chưa có chết, nếu vừa quay lại nơi này mà bị hù chết, quả là cái chuyện rất không có lời nha.

“Đang nhìn ngươi a!!” Lục Lân Phi đúng đắn nói, đôi mắt màu lục vẫn chăm chú nhìn Đoan Mộc Ngưng.

“Mặt ta có cái gì đẹp?” Đoan Mộc Ngưng giận.

“Đương nhiên là có a, ta thật ngạc nhiên nha, rời khỏi Phượng tộc nửa năm, Phượng Quân đại nhân của chúng ta cho ngươi ăn cái giống chi lại có thể để cho ngươi lớn mau như vậy!!??” Lục Lân Phi đưa tay vỗ vỗ cằm.

“Mới không có cái chuyện kỳ quái đó!!” Đoan Mộc Ngưng phát điên: “Ta vốn mười lăm tuổi, trước kia từ hiện thế đến đây phải xuyên qua đường hầm thời không cho nên mới bị biến thành trẻ sơ sinh!!!”

“Không hiểu.” Lục Lân Phi nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Ngươi không hiểu ta cũng không có biện pháp giải thích cho ngươi hiểu.” Đoan Mộc Ngưng buông tay, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lúc trước phải sửa lại số liệu y đã muốn tự đem mình bức đến điên rồi, nếu bây giờ còn bắt y đi giải thích cho Lục Lân Phi nữa, y thề không điên không ăn tiền mà.

Lục Lân Phi nhìn Đoan Mộc Ngưng nhíu mày, sau đó lắc lắc đầu: “Vật nhỏ ngươi, cho dù lớn cũng không có chút đáng yêu nào.”

Đoan Mộc Ngưng lè lưỡi, lầu bầu: “Hừ, Vô Uyên thích là tốt rồi.”

“Nhóc con này….” Đưa tay xoa đầu Đoan Mộc Ngưng, khóe miệng Lục Lân Phi gợi lên tia cười yếu ớt: “Có thể trở về là tốt rồi.”

Cái tay đang xoa tóc tuy làm cho Đoan Mộc Ngưng trong lòng bất mãn, nhưng nghe Lục Lân Phi nói, khóe miệng liền nhếch lên cười.

“Cám ơn dược sư!!”

Ở hiện thế có phụ hoàng, ba ba còn có gia gia thúc thúc yêu thương, mà ở thế giới này lại có Phong Vô Uyên sủng ái, có mọi người yêu thương, Đoan Mộc Ngưng cảm thấy mình thực hạnh phúc thực hạnh phúc.

“Đừng nói ngon ngọt, bên ngoài đã chuẩn bị đồ ăn sáng, mau rửa mặt chải đầu rồi ăn đi.” Lại xoa đầu Đoan Mộc Ngưng một lát Lục Lân Phi mới xoay người rời đi.

Sau khi được Phong Vô Uyên đem toàn bộ chuyện tình trong lúc mình biến mất nói ra, các trưởng lão đều lâm vào một trận kinh ngạc.

“Kia….. Phượng Quân ngài nói, cái thế giới ngài tới kia vài ngày nơi đó chính bằng mấy tháng thời gian ở đây sao?” Trưởng lão lớn tuổi nhất ngồi gần nhất kinh ngạc mở miệng nói.

“Đúng vậy, chính là như thế.” Phong Vô Uyên nhìn Điện Vũ vì hắn trình công văn, trả lời.

“Như vậy…. Như vậy đêm qua thiếu niên đi cùng tộc chủ….” Một tộc trưởng khác chậm rãi mở miệng nói

“Đó là Ngưng Nhi.” Vẫn là giọng điệu thản nhiên, kiệm lời như kiệm vàng, hiếm khi lại kiên nhẫn giải đáp cho các vị lão nhân.

Nếu là trước kia, Phong Vô Uyên tuyệt đối sẽ không có kiên nhẫn như thế, bởi vì sự kiên nhẫn của hắn chỉ trao cho Đoan Mộc Ngưng, nhưng lần này mất tích lâu như vậy, hắn sợ các trưởng lão lo lắng quá mức hỏi tới hỏi lui cho nên mới có thể kiên nhẫn như thế.

“Nhưng mà…. Nhưng mà tiểu công tử chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi….. Hiện tại lại…..”

“Ngưng Nhi vốn mười lăm tuổi, lần đầu đến đại lục này có sai sót, cho nên mới biến thành trẻ sơ sinh.” Phong Vô Uyên thản nhiên nói, đối với chuyện của Đoan Mộc Ngưng, hắn cũng không muốn giải thích nhiều.

“Nhưng là……”

“Đủ.” Phượng Quân đại nhân sắc mặt trầm xuống, rốt cục thì kiên nhẫn cũng dùng hết .

Thấy Phong Vô Uyên sắc mặt lạnh lùng, trưởng lão lập tức ngậm miệng lại.

Trong lúc cả đám ngậm miệng yên tĩnh, một gã trưởng lão chậm rãi giơ tay.

“Tộc trưởng….. Thuộc hạ còn có chuyện cần báo cáo.” Trưởng lão sợ hãi rụt rè, thỉnh thoảng vụng trộm ngẩng đầu nhìn Phong Vô Uyên, nhìn xem hắn có tức giận hay không.

“Chuyện gì?” Tiếp tục cúi đầu phê duyệt công văn.

“Là như vậy, vì chuyện tộc trưởng đột ngột mất tích này, các trưởng lão chúng thần đề nghị thủ lĩnh tộc mau chóng thành hôn, nguyên bản tính để cho Phong chủ thành hôn, nhưng tộc trưởng hiện tại đã trở lại….. Cho nên…..” Trưởng lão kia ấp a ấp úng, nhìn hắn một bộ thấy chết không sờn nén sợ hãi mà nói hết, lại nghĩ tộc trưởng có thể hay không mà dùng một chưởng đánh chết hắn.

“Đúng vậy đúng vậy.” Vài trưởng lão khác cũng đều gật đầu phụ họa.

“Phượng Quân, tuổi ngài cũng không còn nhỏ, nên thành gia.” Đại trưởng lão cũng phụ họa.

“Thành gia.” Rốt cục, Phượng Quân đại nhân vĩ đại chậm rãi ngẩng đầu, đôi môi xinh đẹp nhếch lên: “Thật là đúng lúc.”Nói xong, cuộn lại quyển trục giao cho Điện Vũ ở bên cạnh.

Chúng trưởng lão thấy Phong Vô Uyên cư nhiên dễ dàng thỏa hiệp, đều lộ ra biểu tình vui vẻ.

“Như vậy…… Châu Trường mời ngài nhìn qua, đây đều là cô nương quý gia trong tộc chúng ta….” Trưởng lão ngồi ở ghế hạng bét lập tức đẩy một đống bức họa lên.

Nào biết, đám tranh kia còn chưa đẩy tới nửa đường, Phong Vô Uyên đã đứng dậy.

“Nếu muốn thành gia, bản quân đã sớm chọn được người rồi.” Nhớ tới người kia, khóe miệng Phong Vô Uyên lại gợi lên tia cười khẽ.

“Tộc chủ, ngài có ý trung nhân!!”

“Là ai??!!”

“Đúng vậy, vị cô nương ấy là ai?”

Trên mặt chúng trưởng lão tràn đầy vẻ vui mừng.

Liếc mắt nhìn chúng trưởng lão một cái, khóe miệng câu lên, Phong Vô Uyên nâng bước đi ra ngoài.

Thấy Phong Vô Uyên rời đi, chúng trưởng lão cũng hoang mang rối loạn lập tức đứng dậy đi theo.

Lúc Phong Vô Uyên quay về, Đoan Mộc Ngưng vừa vặn dùng xong bữa sáng, hiện đang ngồi trong đình viện Phượng điện cầm trong tay cái thứ tròn tròn hình dạng quái lạ…. Bọ rùa.

“Ngưng Nhi.”

“Vô Uyên ngươi đã trở lại!!” Thấy Phong Vô Uyên đã trở lại, Đoan Mộc Ngưng buông cái thứ trong tay ra, trên mặt lộ ra ý cười óng ánh.

“Ngưng Nhi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Đến bên cạnh Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên nắm lấy tay y.

“Ai? Chuyện gì?” Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng không khỏi khẩn trương lên.

Vô Uyên có điểm kỳ quái nga…. Xảy ra chuyện gì sao?

“Các trưởng lão nói ta đã đến tuổi thành hôn.” Chậm rãi nói, Phong Vô Uyên lập tức động thân, quỳ xuống.” Cho nên, cầu Ngưng Nhi ngươi gả cho ta đi.”

Sau đó, không để cho Đoan Mộc Ngưng trấn tĩnh lại tinh thần, nhẹ nhàng hạ xuống mu bàn tay y một nụ hôn.

Chúng trưởng lão theo sát ở đằng sau thấy một màn trước mắt, miệng đều trương thành chữ ‘o’ thật to, đủ để nhét cả quả trứng chim vào rồi.

[Phượng Quân] tộc chủ của bọn họ cư nhiên cầu hôn với…. một gã thiếu niên!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương