Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi
Chương 129: Cứu người trong thạch thất

“Truyền thừa?”

Lời nói của Hùng cục cưng khiến nhóc con đang lọ mọ tìm đường lại bắt đầu phát huy tính hiếu kỳ.

“Lúc trước Tiểu chủ nhân cho Hùng cục cưng xem tư liệu tương quan của đại lục Thiên Vực, bên trong có một quyển trục nói về sự truyền thừa năng lực giữa các Linh thuật sư.” Đối với năng lực của Đoan Mộc Ngưng, Hùng cục cưng hoàn toàn tín nhiệm, không sợ nhóc con phân tâm nghe nó nói mà để bại lộ hành tung, Hùng cục cưng chỉ lo nếu nó mà nói chậm một giây, tiểu chủ nhân hiếu kỳ của nó nhất định sẽ bắt đầu loạn: “Khi một Linh thuật sư muốn truyền lại linh lực cho một người khác, chỉ cần để người kia uống máu của mình là được. Trên đại lục Thiên Vực này, có một số người tâm hoài bất quỹ (tâm địa độc ác), muốn có lực lượng cường đại liền không tiếc ra tay sát hại các Linh thuật sư, thậm chí còn tàn nhẫn đến mức ăn cả huyết nhục của bọn họ.”

Nghe Hùng cục cưng nói, Đoan Mộc Ngưng dừng lại cước bộ, ngồi xổm đằng sau cây, mặt nhăn mày nhíu.

“Ăn thịt đồng loại? Thật…. Thật ghê tởm….”

“Linh thuật mà người ở đại lục Thiên Vực này nói chính là một loại năng lượng ma pháp, chỉ là do bất đồng về cách gọi mà thôi, có thể nói năng lực của Phượng Quân và tiên lực của chủ nhân không giống nhau. Linh lực tồn tại ở trong cơ thể, lưu chuyển như máu, có thể tăng cường năng lực thân thể, cho nên chuyện ăn thịt uống máu người này rất có thể xảy ra, đương nhiên những chuyện như vậy là tối kỵ của toàn bộ đại lục Thiên Vực, một khi phát hiện sẽ bị tru sát…. Theo truyền thuyết, cũng chỉ có ma quỷ mới có thể hung tàn như thế.” Hùng cục cưng an ủi Đoan Mộc Ngưng, nó đương nhiên biết tiểu chủ nhân lá gan lớn tuyệt đối không sợ.

“Nhưng hiện tại đang có một Yêu tinh tộc….” Đoan Mộc Ngưng rầu rĩ lẩm bẩm: “Nếu không nhanh chóng giải quyết, sợ là cả đại lục này sẽ rối loạn.”

“Ân.”

Một người một Trí Não vừa nói chuyện với nhau vừa mò mẫm đến một tòa thạch thất thì ngừng lại, Đoan Mộc Ngưng linh hoạt leo lên nấp trên một thân cây, nhìn chằm chằm vào thủ vệ đang canh giữ thạch thất.

Nhân số không nhiều lắm, chỉ có hai người, nhưng nhìn trang phục bọn họ đang mặc có thể thấy bọn họ không phải là người, hẳn là yêu tinh.

Hừ, nguyên cả một thạch thất nhốt cả đám tộc trưởng có linh lực cường đại, chỉ phái có hai người trấn giữ, Yêu tinh tộc là quá mức tin tưởng vào năng lực của hai kẻ này hay là do tất cả tộc trưởng đều đã bị hạ dược?

Đoan Mộc Ngưng trong lòng đoán nguyên nhân là cái cuối cùng, bởi vì hai kẻ thủ vệ kia nhìn qua không có lấy một điểm chuyên nghiệp, đông oai tây oai, ngẫu nhiên ngáp mấy cái liền.

Nếu như vậy, tự y có thể dễ dàng đối phó rồi.

“Tiểu chủ nhân, con yêu tinh kia trở lại phòng rồi, đã sẵn sàng.” Ngay lúc Đoan Mộc Ngưng đang tính toán, Hùng cục cưng nhìn thấy hình ảnh gà con truyền về, nhắc nhở Đoan Mộc Ngưng.

Đoan Mộc Ngưng tập trung lại, đôi mắt đen trong như nước hơi nheo lại.

Oanh –

Đột nhiên, một trận nổ mạnh kịch liệt từ trong một tòa đại lâu ở xa truyền đến, nháy mắt, Hổ tộc im lặng trở nên ồn ào.

Cơ hội tới !

Đoan Mộc Ngưng rùng mình một cái, thừa dịp hai gã thủ vệ yêu tinh kia bối rối vì trận nổ, bóng dáng nho nhỏ ngồi xổm trên cây đột nhiên nháy mắt biến mất.

Tuy khu động tiên lực để chạy, tốc độ không nhanh như Thiên Phượng – thuần huyết thống phượng hoàng, nhưng Đoan Mộc Ngưng cũng không kém, chỉ cần dùng nửa giây đã xuất hiện ngay phía sau thủ vệ.

Giơ dao hung hăng đập xuống gáy tên yêu tinh, gã còn lại chưa kịp phản ứng đã bị Đoan Mộc Ngưng tiếp tục đập thêm phát – ngất tại chỗ.

Một yêu tinh khác phát hiện đồng bọn bị đánh ngất, rất nhanh liền phản ứng lại, hướng Đoan Mộc Ngưng mà công kích.

Năng lực chiến đấu hiếu sát của Yêu tinh tộc cho dù mạnh tới cỡ nào, thì hiện tại bị đột ngột đánh lén như thế, khó tránh khỏi có một chút bối rối, Đoan Mộc Ngưng chính là dựa vào điểm này mà tiến.

Công kích của gã yêu tinh kia vừa tới, bóng dáng nháy mắt đã hóa thành một tàn ảnh, công kích trật, nhóc con lại xuất hiện ngay phía trên gã.

Giơ chân đạp xuống, một kích này nháy mắt đã đem gã yêu tinh đạp bẹp dí, mà ở phía xa không ngừng vang lên từng trận nổ, hiển nhiên gà con điện giật cũng đang không ngừng cố gắng.

Hơn nữa còn có Trí Não có thể nhìn thấy toàn bộ hình ảnh gà con truyền về, Đoan Mộc Ngưng cũng không lo Mộ Niệm Hựu sẽ bị Yêu tinh tộc làm gì đó, quan trọng trước mắt chính là cứu toàn bộ tộc trưởng, chỉ cần đám tộc trưởng này thoát ra, bầy yêu tinh kia sẽ không còn đáng sợ nữa.

Đoan Mộc Ngưng sờ soạng lên người thủ vệ, rất nhanh liền tìm thấy một cái chìa khóa, đang lúc y định tìm cái ổ, thì lại phát hiện cửa cư nhiên lại không có ổ khóa.

“Nếu cửa không có ổ khóa, như vậy chắc chắn là dùng cơ quan mật để đóng….” Đoan Mộc Ngưng than thở, áp lỗ tai lên tường, sau đó đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ.

Gõ gõ vài cái, nhóc con liền biết cơ quan đang nằm ở chỗ nào, ngay lúc tìm thấy một cục đất nhô lên to bằng đầu gối người lớn, tay nhỏ bé trực tiếp ấn một cái liền nghe thấy tiếng trượt rất khẽ, cửa đá chậm rãi mở ra.

Cơ quan cạm bẫy trên đại lục Thiên Vực này đều rất thô sơ, nhưng đối với người chưa được ‘tiến hóa’ lắm mà nói, có thể coi là nguy hiểm, thạch thất này rõ ràng đã được chuyên gia thiết kế, hơn nữa người này đối với cơ quan mật cũng rất am hiểu, bất quá, thạch thất này đối với Đoan Mộc Ngưng mà nói chỉ là một món đồ chơi trẻ con.

Nhóc con chà chà tay, hai mắt sáng lấp lánh bước vào.

Vào trong thạch thất, Đoan Mộc Ngưng liền nhìn thấy một hành lang thật dài, nếu là bình thường, nhóc con nhất định sẽ hưng trí bừng bừng từng bước đi dò thám cạm bẫy, sau đó phá giải, bất quá hôm nay tình huống lại không cho phép.

“Ai….. Thật là đáng tiếc, bất quá không còn cách nào.” Xuất ra đạn đạn cầu, Đoan Mộc Ngưng tiếc hận lắc đầu, vung tay ném đạn đạn cầu tới trước.

Hi lý rầm –

Hưu hưu hưu –

Một trận âm thanh cơ quan cạm bẫy phát động, dao bén tên nhọn, đao quang kiếm ảnh đều lộ diện đầy đủ trên hành lang khiến cho người ta hoa cả mắt.

Tiếp được đạn đạn cầu bắn trở về, Đoan Mộc Ngưng chậm rãi bước dọc theo đường biên, cơ quan mật ở đại lục này có đặc điểm, là chỉ phát động có một lần, một khi đã khởi động, như vậy sẽ không khởi động lại lần nữa.

Cũng bởi vì vậy mà lúc trước Đoan Mộc Ngưng bên trong Thiên Ki Các mới có thể phá giải toàn bộ cơ quan hứng thú đến vậy.

Cơ quan cạm bẫy đã phá xong, Đoan Mộc Ngưng tiếp tục đi, rất nhanh đã đến trước một gian phòng bên trong thạch thất, nguyên lai chìa khóa trên người thủ vệ kia là dùng để mở phòng này.

Lấy chìa khóa ra, Đoan Mộc Ngưng kiễng chân, tra chìa vào lỗ, xoay, ‘rắc’ một cái, cửa mở ra.

Nhóc con nhẹ đẩy cửa ra, từ ngoài cửa nhìn vào liền thấy một đám người nhốt bên trong sắc mặt tái nhợt, những tộc trưởng khác y không biết, nhưng Huyễn Nguyệt Trừng thì Đoan Mộc Ngưng biết, vừa thấy hắn, nhóc con lập tức nhảy vào.

“Hồ Ly ca ca!!”

Tựa vào tường, Huyễn Nguyệt Trừng cố hết sức khởi động thân mình nhìn Đoan Mộc Ngưng, trên mặt lộ ra tia kinh ngạc.

“Tiểu Ngưng…. Ngươi sao lại đến đây?”

“Ta đương nhiên là tới cứu các ngươi.” Nhóc con đương nhiên nói, hoàn toàn không nghĩ tới mình hiện tại chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, thật sự là không thuyết phục nổi người ta tin mà.

Đương nhiên cái ý nghĩ “lời nói kia không có sức thuyết phục” là của những tộc trưởng kia, không phải của Huyễn Nguyệt Trừng.

“Ha ha ha…. Cứu chúng ta, chỉ bằng nhóc con ngươi sao?” Một tộc trưởng không biết ở tộc nào trực tiếp xem thường Đoan Mộc Ngưng.

“Chỉ bằng ta!” Đoan Mộc Ngưng là người không chịu thua, bị người ta xem thường trong lòng đương nhiên khó chịu, bất quá y là một đứa nhỏ thiện lương, không thèm chấp nhặt tộc trưởng kia.

“Tiểu công tử, không phải chúng ta xem thường ngươi, chúng ta hiện tại toàn thân vô lực, hơn nữa linh lực lại bị phong ấn, thật sự là hữu tâm vô lực a.” Một vị tộc trưởng khác nhẹ nhàng lắc đầu.

“Yên tâm yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị rồi, tuy rằng không biết có được không!” Nhóc con lấy bình dược tề của Lục Lân Phi cho y ra khỏi túi áo: “Hồ Ly ca ca, ngươi ngửi thử trước đi, xem có hiệu quả không.”

Mở bình dược ra, Đoan Mộc Ngưng đem chai dược tề để sát vào mũi Huyễn Nguyệt Trừng.

Huyễn Nguyệt Trừng biết năng lực của Đoan Mộc Ngưng, đương nhiên sẽ không hoài nghi y, khẽ ngửi mùi dược tề.

Một cỗ mùi vị cay xè xộc thẳng vào mũi, Huyễn Nguyệt Trừng nhíu mày, xoay mặt che tay hắc xì liên tục mấy cái.

“Hồ đế, ngươi không sao chứ?”

“Nhóc con, đó là gì vậy?”

Đối với nghi vấn của các tộc trưởng khác, Đoan Mộc Ngưng không có tâm tư giải đáp thắc mắc cho bọn họ, hiện tại nhóc con chỉ lo thuốc này rốt cuộc có thể dùng được hay không thôi.

“Hồ Ly ca ca, thế nào?”

“Mùi tuy không được tốt cho lắm, nhưng ta hình như cảm thấy thoải mái hơn….” Nắm tay, khóe miệng Huyễn Nguyệt Trừng gợi lên tia cười yếu ớt: “Linh lực cũng rất nhanh bắt đầu khôi phục….”

Huyễn Nguyệt Trừng nói như vậy, Đoan Mộc Ngưng liền mỉm cười, ngay cả những tộc trưởng khác cũng khó nén hưng phấn.

Ngay lúc nhóc con vui vẻ vì giải dược có hiệu quả, nút tai lại truyền đến tiếng của Hùng cục cưng.

“Tiểu chủ nhân, gà con điện giật bị tên yêu tinh kia đánh bay ra ngoài cửa sổ rồi, tình huống không ổn!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương