Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi
-
Chương 101: Truy nã
Mộc Thương Lãng đem Đoan Mộc Ngưng đi, Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng cùng hai nhóc con Địa Tinh cũng lập tức thu thập hành lý rời khỏi khách điếm.
Bởi vì Hỏa Vân và Bạch Hồ thật sự quá mức dẫn nhân chú mục, hơn nữa còn có hai đứa nhỏ đi theo, phải lo lắng đủ điều, vì thế Phong Vô Uyên liền đi thuê một chiếc xe ngựa.
Không biết có phải vì Đoan Mộc Ngưng không có ở bên cạnh hay không, hay là Phong Vô Uyên thực sự không thích ở gần người khác, Phượng Quân đại nhân tôn quý cư nhiên tình nguyện ra ngoài đánh xe ngựa. [Ngư Ngư: Vô Uyên giận dỗi rồi!!]
Huyễn Nguyệt Trừng chui ra khỏi xe liền thấy Phượng Quân đại nhân đang đánh xe đưa mắt nhìn xa xa.
“Nhớ nhóc con kia sao?” Ngồi xuống ngay bên cạnh, nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Phong Vô Uyên.
“Ngươi lúc đó chẳng phải……”
“Ha ha.”
Nếu không phải hành trình đến Hổ tộc lần này thật sự rất nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ không bắt hai đứa nhỏ kia quay về.
“Đợi tới lúc Ngưng Nhi tỉnh lại, nhất định sẽ cực kỳ tức giận.” Phong Vô Uyên mở miệng nói, trong mắt hàm chứa ý cười.
“Ngươi đúng là có phúc mà không biết hưởng.” Nhìn đôi mắt chứa đầy ý cười của Phong Vô Uyên, Huyễn Nguyệt Trừng cũng nhớ đứa nhỏ trong lòng của mình: “Vẫn là nhanh chóng đem chuyện xử lý tốt hết đi, sau đó quay về.”
“Ân.”
Hy vọng nhóc con trong thời gian này ngoan ngoãn một chút.
Chính là nhóc con có thể ngoan ngoãn được sao? Đáp án này chỉ có ông trời cùng nhóc đó biết.
……
“A — quá phận rồi –”
Một trận kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu phát ra từ trong phòng ở một tứ hợp viện (bốn dãy nhà hợp lại thành hình vuông hay chữ nhật tạo thành một cái phủ nho nhỏ) vang lên, ngay sau đó là tiếng đập đồ đạc.
Nghe được tiếng bạo động kinh khủng ở trong phòng truyền ra, thị nữ bưng điểm tâm đứng ở ngoài cửa sợ tới mức toàn thân phát run.
Không phải nói Tiểu Các chủ tính tình tốt lắm sao? Hiện tại đây là tình huống gì a???
Oành –
Trong lúc thị nữ đang nghĩ nghĩ, trong phòng lại truyền tới một trận nổ kịch liệt, thị nữ mặt mày xanh lét, lập tức bưng điểm tâm chạy trối chết.
“Đại nhân, cứu mạng a!!!”
Mộc Thương Lãng sáng sớm mới mặc xong quần áo, chợt nghe thấy tiếng la thất thanh của thị nữ.
Mộc Thương Lãng khẽ thở dài, không cần nghĩ cũng biết cái người làm cho thị nữ kia hét tới kinh thiên động nhân kia là ai rồi.
Mở cửa ra liền thấy thị nữ chạy trốn thở hổn hển quỳ trên mặt đất, gương mặt đỏ bừng bừng, nhưng điểm tâm đang bưng một chút cũng không bị đổ ra ngoài, đủ để thấy thị nữ này thực không đơn giản.
Kỳ thực tứ hợp viện này chính là một trong những khu căn cứ thu thập tình báo của “Tuyệt”, vì để che dấu thân phận, cho nên mới làm thành một tòa nhà cực kỳ bình thường.
Ngày trước Phong Vô Uyên yêu cầu hắn mang Đoan Mộc Ngưng trở lại Phượng tộc, vì sợ Đoan Mộc Ngưng giữa đường tỉnh lại náo loạn, cho nên hắn trực tiếp mang y tới đây, quả thực Các chủ nhà bọn họ vừa tỉnh liền nháo tới điên cuồng.
“Tiểu Các chủ đã tỉnh!?”
“Bẩm đại nhân, Các chủ tỉnh, nhưng phòng Các chủ đã sắp phá hư rồi….. Nô tỳ…..” Thị nữ nhớ tới trận nổ trong phòng lúc nãy, toàn thân không khỏi phát run.
Ngày hôm qua, nàng và một đám thị nữ thấy đại nhân ôm Các chủ vào cửa, Các chủ thực đáng yêu a….
Hơn nữa, vì nàng bốc thăm trúng, được phép hầu hạ Tiểu các chủ, trong lòng còn vui vẻ…..
“Ta đi nhìn xem, đưa điểm tâm cho ta….. Còn có, ngươi đi xem Mộ công tử đã tỉnh lại chưa, nếu đã tỉnh thì liền…. kêu y tới chỗ Tiểu Các chủ.” Đau đầu a.
Tiểu Các chủ rất ít khi phát điên, nhưng mỗi lần bộc phát thì chỉ có Phượng Quân mới khống chế nổi y…. Chẳng lẽ thực sự phải kê đơn cho y ngủ mê rồi lôi y về Phượng tộc thật sao?
Không thể ý đến thị nữ đã rời đi, Mộc Thương Lãng bưng điểm tâm đi tìm Đoan Mộc Ngưng.
“Các chủ, thuộc hạ đem điểm tâm tới.”
Oanh –
Đáp lại câu nói hắn là một tiếng nổ, theo sau chính là một cái ghế phá nát cửa bay qua đỉnh đầu Mộc Thương Lãng, nếu mà bay thấp hơn nửa tấc, Mộc Thương Lãng khẳng định cái đầu của mình nhất định nát bét.
“……” Cơn tức này ghê gớm thật…..
“Bước vào.” Thanh âm thúy thúy của đứa nhỏ vang lên, cực kỳ tức giận.
Đẩy cửa bước vào, ánh vào mắt Mộc Thương Lãng là căn phòng hỗn loạn như mới vừa bị cơn lốc quét qua, ngoài cái giường Đoan Mộc Ngưng đang ngồi, toàn bộ đồ đạc bài trí trong phòng đều hoàn toàn thay đổi, đủ để thấy nhóc con lần này thực sự động khí (tức giận).
Tiểu Các chủ tức giận thực đúng là không phải khủng bố bình thường, bản thân hắn còn không thể tưởng tượng nổi nhóc con này như thế nào có thể phá banh hết toàn bộ mọi thứ như vậy a.
“Tiểu các chủ, nên dùng điểm tâm, ngày hôm qua ngươi không có dùng bữa, nhất định là đói bụng rồi.” Mộc Thương Lãng thu liễm, tận lực khiến mình không nhìn tới đám hỗn loạn trước mắt.
“Ra vẻ.” Ngồi ở trên gường, nhóc con bọc chăn thuận miệng nói ra hai từ.
“A…..” Ra vẻ? Ra vẻ ở chỗ nào?
Đoan Mộc Ngưng vừa nói, Mộc Thương Lãng mơ hồ, đưa mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng ở cái bàn gãy hết bốn chân.
Không chú ý tới biểu tình cứng ngắc của Mộc Thương Lãng, nhóc con chậm rãi mở miệng: “Đây là làm sao?”
Hôm qua bị Phong Vô Uyên đánh ngất, hôm nay vừa mở mắt liền phát hiện mình đang một nơi xa lạ, cách bày trí ở đây không phải như trong khách điếm, nhưng cũng không phải kiểu cách trong Phượng điện.
Kết quả, Đoan Mộc Ngưng lại nhớ tới Phong Vô Uyên cư nhiên dám đánh ngất mình, bắt đầu bốc hỏa, vì vậy, mọi thứ trước mắt đều được trưng dụng làm vật cho y trút giận, kết quả là, căn phòng sạch sẽ sáng sủa biến thành căn phòng tan hoang giống như có bão cấp 12 mới vừa đi ngang qua.
“Bẩm Các chủ, đây là một tứ hợp viện ‘Tuyệt’ dùng để thu thập tình báo.” Phất tay để một thị nữ đứng ngoài cửa dọn dẹp phòng lại một lần nữa, Mộc Thương Lãng đáp: “Cách Kính Việt Thành chỉ có nửa ngày đường.”
“Nửa ngày, sau khi dùng cơm liền trở về Kính Việt Thành tìm Vô Uyên.” Một cước đá văng cái chăn trên người, Đoan Mộc Ngưng chậm rãi mở miệng.
“A….. Nhưng mà Phượng Quân……” Bảo thuộc hạ mang ngươi về Phượng tộc nha.
“Không quay về.” Mộc Thương Lãng còn chưa nói xong, Đoan Mộc Ngưng đã lập tức mở miệng đánh gãy, đôi mắt trong veo như nước quỷ dị nhìn hắn: “Ta muốn trở về.”
“Phượng Quân nhất định sẽ bẻ xương ta.”
“Ngươi muốn đưa ta đi tìm Vô Uyên, hay muốn chỗ này thành bình địa?” Mặc thêm quần áo, nhóc con nhìn thẳng vào Mộc Thương Lãng, hoa hoa lệ lệ uy hiếp.
“Tiểu Các chủ, xin giơ cao đánh khẽ a, nếu nơi này bị ngài san thành bình địa, Tuyệt Trần sẽ giết ta mất.” Mộc Thương Lãng thiếu chút nữa đã suy sụp hoàn toàn.
[Đường chủ Tuyệt Trần mỹ nhân phụ trách tài vụ của ‘Tuyệt’.]
Đem nơi này san thành bình địa, nếu trước mặt là đứa nhỏ khác hắn có thể không tin, nhưng năng lực của Đoan Mộc Ngưng có bao nhiêu cường hãn, hắn đã nhất thanh nhị sở (biết rõ ràng), đừng nói là một tòa tứ hợp viện, một tòa thành muốn san thành bình địa cũng là khả năng nằm trong tầm với.
Tiểu Các chủ của bọn họ không phải là đứa nhỏ bình thường.
“Ngươi nếu sợ bị Vô Uyên bẻ xương, có thể không cần đi theo, ta gọi người khác đi cùng là được.” Chậm rì rì mang giày vào.
“Không không không, thuộc hạ không sợ, thuộc hạ muốn đi cùng.” Mộc Thương Lãng trong lòng rơi lệ.
Phong Vô Uyên là loại người khủng bố còn muốn khủng bố hơn, hắn đã không thể đem Tiểu Các chủ trở về Phượng tộc, nếu lại để y đi một mình với người khác, lỡ phát sinh cái gì vạn nhất, xương hắn không phải chỉ bị bẻ gãy thôi đâu, Phong Vô Uyên sẽ trực tiếp nghiền luôn người hắn ra thành tro đó.
Hơn nữa Lôi tộc…. Còn có nam nhân kia cũng làm cho hắn cực để ý…..
Nghĩ nghĩ, Mộc Thương Lãng tự dưng đỏ mặt, sau đó khuôn mặt nhưng bảng phối màu không ngừng biến hóa.
Đoan Mộc Ngưng nhìn nam nhân đang bưng điểm tâm sắc mặt không ngừng biến hóa, cảm thấy rất thú vị.
Tiểu Lãng Lãng của y hình như có điểm không được bình thường.
“Tiểu Lãng Lãng.” Mỉm cười, Đoan Mộc Ngưng khẽ gọi.
Nào biết mật thám đại nhân thông minh cũng có lúc ngẩn người xuất thần, không kịp phản ứng.
“Tiểu Lãng Lãng!!” Một tiếng rống thanh thúy của sư tử Hà Đông từ cái miệng nhỏ nhắn phun ra, khiến nguyên đám chim chóc đậu trên cây sợ bay tán loạn.
“Vâng!!” Hoàn hồn, Mộc Thương Lãng quỳ xuống: “Xin hỏi Tiểu các chủ có gì phân phó?”
Nhìn Mộc Thương Lãng quỳ xuống, Đoan Mộc Ngưng khẽ nhíu mày, âm thầm thở dài một hơi.
Không biết Tiểu Lãng Lãng có tâm sự gì, cư nhiên lại có thể khiến cho hắn phân thần đến vậy.
Hình như từ lúc hắn giả làm Vô Uyên đến Phong Duyên Thành, sau đó đột nhiên lại chạy về, đã bắt đầu trở nên kỳ quái.
“Không có gì, ta đói bụng, ra ngoài tiểu đình dùng bữa đi.” Đoan Mộc Ngưng nhảy xuống giường, ra ngoài.
“Vâng.” Đứng dậy đi theo Đoan Mộc Ngưng, Mộc Thương Lãng trong lòng không ngừng ra lệnh bắt buộc mình không được ngẩn người nữa.
Sáng sớm đập phá phòng, đem tức giận phát tiết ra ngoài, Đoan Mộc Ngưng lại khôi phục dáng vẻ lười biếng thường ngày, một tay nâng cằm một tay dùng thìa múc một muỗng cháo cho vào miệng.
“Đầu bếp ở đây nấu cũng ngon ha.”
“Tiểu các chủ thích là tốt rồi.” Nhìn thấy Đoan Mộc Ngưng ngoan ngoãn dùng bữa, Mộc Thương Lãng buông lỏng tâm tình.
Nhưng mà, mật thám đại nhân hoàn toàn không thể tưởng tượng được câu tiếp theo của nhóc con khiến hắn lại muốn suy sụp lần hai.
“Hạ lệnh xuống, bảo người truy nã Vô Uyên và hồ ly đại ca!!”
Bởi vì Hỏa Vân và Bạch Hồ thật sự quá mức dẫn nhân chú mục, hơn nữa còn có hai đứa nhỏ đi theo, phải lo lắng đủ điều, vì thế Phong Vô Uyên liền đi thuê một chiếc xe ngựa.
Không biết có phải vì Đoan Mộc Ngưng không có ở bên cạnh hay không, hay là Phong Vô Uyên thực sự không thích ở gần người khác, Phượng Quân đại nhân tôn quý cư nhiên tình nguyện ra ngoài đánh xe ngựa. [Ngư Ngư: Vô Uyên giận dỗi rồi!!]
Huyễn Nguyệt Trừng chui ra khỏi xe liền thấy Phượng Quân đại nhân đang đánh xe đưa mắt nhìn xa xa.
“Nhớ nhóc con kia sao?” Ngồi xuống ngay bên cạnh, nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Phong Vô Uyên.
“Ngươi lúc đó chẳng phải……”
“Ha ha.”
Nếu không phải hành trình đến Hổ tộc lần này thật sự rất nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ không bắt hai đứa nhỏ kia quay về.
“Đợi tới lúc Ngưng Nhi tỉnh lại, nhất định sẽ cực kỳ tức giận.” Phong Vô Uyên mở miệng nói, trong mắt hàm chứa ý cười.
“Ngươi đúng là có phúc mà không biết hưởng.” Nhìn đôi mắt chứa đầy ý cười của Phong Vô Uyên, Huyễn Nguyệt Trừng cũng nhớ đứa nhỏ trong lòng của mình: “Vẫn là nhanh chóng đem chuyện xử lý tốt hết đi, sau đó quay về.”
“Ân.”
Hy vọng nhóc con trong thời gian này ngoan ngoãn một chút.
Chính là nhóc con có thể ngoan ngoãn được sao? Đáp án này chỉ có ông trời cùng nhóc đó biết.
……
“A — quá phận rồi –”
Một trận kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu phát ra từ trong phòng ở một tứ hợp viện (bốn dãy nhà hợp lại thành hình vuông hay chữ nhật tạo thành một cái phủ nho nhỏ) vang lên, ngay sau đó là tiếng đập đồ đạc.
Nghe được tiếng bạo động kinh khủng ở trong phòng truyền ra, thị nữ bưng điểm tâm đứng ở ngoài cửa sợ tới mức toàn thân phát run.
Không phải nói Tiểu Các chủ tính tình tốt lắm sao? Hiện tại đây là tình huống gì a???
Oành –
Trong lúc thị nữ đang nghĩ nghĩ, trong phòng lại truyền tới một trận nổ kịch liệt, thị nữ mặt mày xanh lét, lập tức bưng điểm tâm chạy trối chết.
“Đại nhân, cứu mạng a!!!”
Mộc Thương Lãng sáng sớm mới mặc xong quần áo, chợt nghe thấy tiếng la thất thanh của thị nữ.
Mộc Thương Lãng khẽ thở dài, không cần nghĩ cũng biết cái người làm cho thị nữ kia hét tới kinh thiên động nhân kia là ai rồi.
Mở cửa ra liền thấy thị nữ chạy trốn thở hổn hển quỳ trên mặt đất, gương mặt đỏ bừng bừng, nhưng điểm tâm đang bưng một chút cũng không bị đổ ra ngoài, đủ để thấy thị nữ này thực không đơn giản.
Kỳ thực tứ hợp viện này chính là một trong những khu căn cứ thu thập tình báo của “Tuyệt”, vì để che dấu thân phận, cho nên mới làm thành một tòa nhà cực kỳ bình thường.
Ngày trước Phong Vô Uyên yêu cầu hắn mang Đoan Mộc Ngưng trở lại Phượng tộc, vì sợ Đoan Mộc Ngưng giữa đường tỉnh lại náo loạn, cho nên hắn trực tiếp mang y tới đây, quả thực Các chủ nhà bọn họ vừa tỉnh liền nháo tới điên cuồng.
“Tiểu Các chủ đã tỉnh!?”
“Bẩm đại nhân, Các chủ tỉnh, nhưng phòng Các chủ đã sắp phá hư rồi….. Nô tỳ…..” Thị nữ nhớ tới trận nổ trong phòng lúc nãy, toàn thân không khỏi phát run.
Ngày hôm qua, nàng và một đám thị nữ thấy đại nhân ôm Các chủ vào cửa, Các chủ thực đáng yêu a….
Hơn nữa, vì nàng bốc thăm trúng, được phép hầu hạ Tiểu các chủ, trong lòng còn vui vẻ…..
“Ta đi nhìn xem, đưa điểm tâm cho ta….. Còn có, ngươi đi xem Mộ công tử đã tỉnh lại chưa, nếu đã tỉnh thì liền…. kêu y tới chỗ Tiểu Các chủ.” Đau đầu a.
Tiểu Các chủ rất ít khi phát điên, nhưng mỗi lần bộc phát thì chỉ có Phượng Quân mới khống chế nổi y…. Chẳng lẽ thực sự phải kê đơn cho y ngủ mê rồi lôi y về Phượng tộc thật sao?
Không thể ý đến thị nữ đã rời đi, Mộc Thương Lãng bưng điểm tâm đi tìm Đoan Mộc Ngưng.
“Các chủ, thuộc hạ đem điểm tâm tới.”
Oanh –
Đáp lại câu nói hắn là một tiếng nổ, theo sau chính là một cái ghế phá nát cửa bay qua đỉnh đầu Mộc Thương Lãng, nếu mà bay thấp hơn nửa tấc, Mộc Thương Lãng khẳng định cái đầu của mình nhất định nát bét.
“……” Cơn tức này ghê gớm thật…..
“Bước vào.” Thanh âm thúy thúy của đứa nhỏ vang lên, cực kỳ tức giận.
Đẩy cửa bước vào, ánh vào mắt Mộc Thương Lãng là căn phòng hỗn loạn như mới vừa bị cơn lốc quét qua, ngoài cái giường Đoan Mộc Ngưng đang ngồi, toàn bộ đồ đạc bài trí trong phòng đều hoàn toàn thay đổi, đủ để thấy nhóc con lần này thực sự động khí (tức giận).
Tiểu Các chủ tức giận thực đúng là không phải khủng bố bình thường, bản thân hắn còn không thể tưởng tượng nổi nhóc con này như thế nào có thể phá banh hết toàn bộ mọi thứ như vậy a.
“Tiểu các chủ, nên dùng điểm tâm, ngày hôm qua ngươi không có dùng bữa, nhất định là đói bụng rồi.” Mộc Thương Lãng thu liễm, tận lực khiến mình không nhìn tới đám hỗn loạn trước mắt.
“Ra vẻ.” Ngồi ở trên gường, nhóc con bọc chăn thuận miệng nói ra hai từ.
“A…..” Ra vẻ? Ra vẻ ở chỗ nào?
Đoan Mộc Ngưng vừa nói, Mộc Thương Lãng mơ hồ, đưa mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng ở cái bàn gãy hết bốn chân.
Không chú ý tới biểu tình cứng ngắc của Mộc Thương Lãng, nhóc con chậm rãi mở miệng: “Đây là làm sao?”
Hôm qua bị Phong Vô Uyên đánh ngất, hôm nay vừa mở mắt liền phát hiện mình đang một nơi xa lạ, cách bày trí ở đây không phải như trong khách điếm, nhưng cũng không phải kiểu cách trong Phượng điện.
Kết quả, Đoan Mộc Ngưng lại nhớ tới Phong Vô Uyên cư nhiên dám đánh ngất mình, bắt đầu bốc hỏa, vì vậy, mọi thứ trước mắt đều được trưng dụng làm vật cho y trút giận, kết quả là, căn phòng sạch sẽ sáng sủa biến thành căn phòng tan hoang giống như có bão cấp 12 mới vừa đi ngang qua.
“Bẩm Các chủ, đây là một tứ hợp viện ‘Tuyệt’ dùng để thu thập tình báo.” Phất tay để một thị nữ đứng ngoài cửa dọn dẹp phòng lại một lần nữa, Mộc Thương Lãng đáp: “Cách Kính Việt Thành chỉ có nửa ngày đường.”
“Nửa ngày, sau khi dùng cơm liền trở về Kính Việt Thành tìm Vô Uyên.” Một cước đá văng cái chăn trên người, Đoan Mộc Ngưng chậm rãi mở miệng.
“A….. Nhưng mà Phượng Quân……” Bảo thuộc hạ mang ngươi về Phượng tộc nha.
“Không quay về.” Mộc Thương Lãng còn chưa nói xong, Đoan Mộc Ngưng đã lập tức mở miệng đánh gãy, đôi mắt trong veo như nước quỷ dị nhìn hắn: “Ta muốn trở về.”
“Phượng Quân nhất định sẽ bẻ xương ta.”
“Ngươi muốn đưa ta đi tìm Vô Uyên, hay muốn chỗ này thành bình địa?” Mặc thêm quần áo, nhóc con nhìn thẳng vào Mộc Thương Lãng, hoa hoa lệ lệ uy hiếp.
“Tiểu Các chủ, xin giơ cao đánh khẽ a, nếu nơi này bị ngài san thành bình địa, Tuyệt Trần sẽ giết ta mất.” Mộc Thương Lãng thiếu chút nữa đã suy sụp hoàn toàn.
[Đường chủ Tuyệt Trần mỹ nhân phụ trách tài vụ của ‘Tuyệt’.]
Đem nơi này san thành bình địa, nếu trước mặt là đứa nhỏ khác hắn có thể không tin, nhưng năng lực của Đoan Mộc Ngưng có bao nhiêu cường hãn, hắn đã nhất thanh nhị sở (biết rõ ràng), đừng nói là một tòa tứ hợp viện, một tòa thành muốn san thành bình địa cũng là khả năng nằm trong tầm với.
Tiểu Các chủ của bọn họ không phải là đứa nhỏ bình thường.
“Ngươi nếu sợ bị Vô Uyên bẻ xương, có thể không cần đi theo, ta gọi người khác đi cùng là được.” Chậm rì rì mang giày vào.
“Không không không, thuộc hạ không sợ, thuộc hạ muốn đi cùng.” Mộc Thương Lãng trong lòng rơi lệ.
Phong Vô Uyên là loại người khủng bố còn muốn khủng bố hơn, hắn đã không thể đem Tiểu Các chủ trở về Phượng tộc, nếu lại để y đi một mình với người khác, lỡ phát sinh cái gì vạn nhất, xương hắn không phải chỉ bị bẻ gãy thôi đâu, Phong Vô Uyên sẽ trực tiếp nghiền luôn người hắn ra thành tro đó.
Hơn nữa Lôi tộc…. Còn có nam nhân kia cũng làm cho hắn cực để ý…..
Nghĩ nghĩ, Mộc Thương Lãng tự dưng đỏ mặt, sau đó khuôn mặt nhưng bảng phối màu không ngừng biến hóa.
Đoan Mộc Ngưng nhìn nam nhân đang bưng điểm tâm sắc mặt không ngừng biến hóa, cảm thấy rất thú vị.
Tiểu Lãng Lãng của y hình như có điểm không được bình thường.
“Tiểu Lãng Lãng.” Mỉm cười, Đoan Mộc Ngưng khẽ gọi.
Nào biết mật thám đại nhân thông minh cũng có lúc ngẩn người xuất thần, không kịp phản ứng.
“Tiểu Lãng Lãng!!” Một tiếng rống thanh thúy của sư tử Hà Đông từ cái miệng nhỏ nhắn phun ra, khiến nguyên đám chim chóc đậu trên cây sợ bay tán loạn.
“Vâng!!” Hoàn hồn, Mộc Thương Lãng quỳ xuống: “Xin hỏi Tiểu các chủ có gì phân phó?”
Nhìn Mộc Thương Lãng quỳ xuống, Đoan Mộc Ngưng khẽ nhíu mày, âm thầm thở dài một hơi.
Không biết Tiểu Lãng Lãng có tâm sự gì, cư nhiên lại có thể khiến cho hắn phân thần đến vậy.
Hình như từ lúc hắn giả làm Vô Uyên đến Phong Duyên Thành, sau đó đột nhiên lại chạy về, đã bắt đầu trở nên kỳ quái.
“Không có gì, ta đói bụng, ra ngoài tiểu đình dùng bữa đi.” Đoan Mộc Ngưng nhảy xuống giường, ra ngoài.
“Vâng.” Đứng dậy đi theo Đoan Mộc Ngưng, Mộc Thương Lãng trong lòng không ngừng ra lệnh bắt buộc mình không được ngẩn người nữa.
Sáng sớm đập phá phòng, đem tức giận phát tiết ra ngoài, Đoan Mộc Ngưng lại khôi phục dáng vẻ lười biếng thường ngày, một tay nâng cằm một tay dùng thìa múc một muỗng cháo cho vào miệng.
“Đầu bếp ở đây nấu cũng ngon ha.”
“Tiểu các chủ thích là tốt rồi.” Nhìn thấy Đoan Mộc Ngưng ngoan ngoãn dùng bữa, Mộc Thương Lãng buông lỏng tâm tình.
Nhưng mà, mật thám đại nhân hoàn toàn không thể tưởng tượng được câu tiếp theo của nhóc con khiến hắn lại muốn suy sụp lần hai.
“Hạ lệnh xuống, bảo người truy nã Vô Uyên và hồ ly đại ca!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook