Bảo Bảo Phúc Hắc Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
-
94: Màn Kịch Còn Đang Phía Trước
Ấn đường Tư Cảnh Vực cau lại, đồng tử giãn nở nhìn chằm chằm vào định vị đang đứng yên một chỗ.
Tâm tình của người đàn ông dấy lên một cảm giác khó chịu tột cùng, trong lòng chửi thề một câu, người phụ nữ này rốt cuộc đang làm gì mà dừng lại khách sạn đã qua ba tiếng mà không thấy rời đi.
Lẽ nào đang chim chuột với người đàn ông khác không phải hắn?
Nghĩ cũng phải, ai bảo người phụ nữ của hắn nhan sắc tuyệt trần, năng lực siêu phàm, cùng với ánh mắt biết nói có thể làm xiêu lòng biết bao cánh mày râu.
Càng ngẫm nghĩ, Tư Cảnh Vực càng hoài nghi đến một người.
Dạo gần đây hắn thấy Diệp Noãn thi thoảng vẫn lén lút con trai mình đi gặp người đàn ông xa lạ.
Mà tối nay hắn cũng nhận được tin nhắn từ Diệp Sở An, thằng bé nói Diệp Noãn ăn mặc lộng lẫy đi gặp bạn học cũ, đối tượng lại là nam giới.
Nghe đến đây, lửa ghen trong đáy lòng người đàn ông bùng cháy mãnh liệt, hận không thể lao đến nơi Diệp Noãn đang dừng chân để mà cưỡng chế đưa cô về.
Nhưng vì phải láng lại giải quyết một số việc trọng đại, cho nên Tư Cảnh Vực đã nhẫn nhịn cho qua việc này.
Ừ thì họp mặt bạn cũ, ăn mặc bắt mắt đi dùng bữa cùng nhau trong nhà hàng cao cấp cũng chẳng sao, nhưng đằng này sau khi ăn uống xong lại dừng chân tại khách sạn có dịch vụ năm sao, có động thái mờ ám.
Điện thoại trên bàn làm việc rung lên, Tư Cảnh Vực nhíu mày đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại hiện một đoạn tin nhắn được gửi đến, hắn ngay lập tức bấm vào giao diện wechat, thấy mục tin nhắn người lại gửi đến một đoạn video hơn một phút.
Tư Cảnh Vực không do dự gì mà bấm vào xem, trong video hiện cảnh người đàn ông với vóc dáng cao ráo đưa một cô gái mặc chiếc váy trắng vào trong khách sạn đặt phòng.
Mà người phụ nữ đó không ai khác chính là Diệp Noãn! Dù không nhìn rõ khuôn mặt của cô nhưng Tư Cảnh Vực ngay lập tức nhận ra, trên cổ tay của cô vẫn còn đang đeo tín vật mà hắn trao tặng.
Kẻ thần bí đó còn tốt bụng để lại địa chỉ cũng như số phòng.
Khách sạn Nam Cương, số phòng ba linh bảy.
Giờ đã là nửa đêm, ngoài trời truyền đến từng trận gió cuồng phong.
Tại sao tình huống này lại hết sức quen thuộc đến vậy?
Tư Cảnh Vực không chần chừ thêm giây lát, lập tức khoác đại chiếc áo choàng rồi rời khỏi phòng, phóng xe nhanh đến nơi đến địa chỉ mà người kia đưa cho.
Hắn không thèm xuất trình căn cước công dân, ngay trực tiếp bước vào thang máy, bấm lên tầng số ba, tìm đến số phòng mà Diệp Noãn cùng với người đàn ông kia đang gian gian díu díu.
Tư Cảnh Vực nhấc chân lên định đạp văng cánh cửa, nhưng chợt nhận ra cửa không khóa trái, thậm chí còn hé mở ra một khoảng trống có thể nhìn một góc nhỏ trong căn phòng.
Người đàn ông hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, cố gắng trấn an tâm trí mình rằng người phụ nữ của mình chỉ là người bị hại.
Tư Cảnh Vực từ từ đẩy cửa ra, đập vào mắt hắn là cảnh một nam một nữ đang quấn quýt ôm nhau, nửa thân trên trần trụi không một mảnh vải che thân, nửa dưới được chiếc mền trắng che đậy.
Sắc mặt của người đàn ông tối sầm lại, vươn tay ra chạm vào công tác đèn.
Căn phòng bỗng chốc ngập trong ánh đèn điện.
Diệp Noãn mỉm cười, trong lòng thầm đếm con số từ một đến mười.
Tư Cảnh Vực phóng tầm nhìn sắc bén vào bóng lưng mảnh mai của Diệp Noãn, thái dương hằn lên vài đường gân xanh trông thật dữ tợn, hai tay cuộn tròn thành được quyền, hàm răng nghiến chặt lại với nhau tạo ra âm thanh ken két.
Không nằm ngoài dự đoán của Diệp Noãn, người đàn bà có mưu kế hèn mọn đã xuất hiện.
“Tiểu Mẫn, đã bảo với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có uống cocktail quá nhiều! Không biết lượng sức mình, tửu lượng thì quá kém.”
Dư Diệu chật vật dìu một người phụ nữ trong trạng thái say xỉn.
Cô ta vờ như không có chuyện gì xảy ra, đến khi lướt qua Tư Cảnh Vực bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn ở góc độ nhiên, trong lòng thầm mừng đắc ý.
“Ayyo, người quen!”
Cô ta cố nặn nụ cười ngạc nhiên, ánh mắt ra hiệu với gã đàn ông đang đứng trong bóng tối.
Khi gã ta đến, Dư Diệu giao phó cho người đó đưa cô gái tên Tiểu Mẫn về phòng, còn mình bước đến bên cạnh Tư Cảnh Vực.
“Vực, sao anh lại ở đây?”
Dư Diệu tỏ vẻ vô cùng thân thiết với Tư Cảnh Vực, hai tay đan lại ôm lấy cánh tay buông lỏng của hắn, nửa thân trên cạ vào người hắn, ánh mắt dịu dàng ngước lên nhìn người đàn ông.
“Sao anh không trả lời em?”
Giọng điệu sến súa khiến cho Diệp Noãn đang giả vờ ngủ muốn mắc ói, song cô vẫn giữ được bình tĩnh, nín thở dường như đang mong chờ phản ứng của Tư Cảnh Vực.
Hắn lạnh nhạt hất tay của ả ta ra, sau đó bước vào trong phòng.
Dư Diệu lẽo đẽo theo sau, đột nhiên cô ta ôm miệng lại, ngạc nhiên nói lớn.
“Kìa, chẳng phải Diệp Noãn đây sao?”
Diệp Noãn nhếch môi cười, sau đó ngồi dậy.
Mái tóc suôn mượt rủ xuống che đi bờ vai gợi cảm, chất giọng hờ hững thoát ra khỏi cuống họng.
“Phải thì đã sao? Mà không phải thì sao?”
Cô ngẩng mặt lên, đầu hơi nghiêng nhìn về phía Tư Cảnh Vực.
“Anh thấy tình huống này có quen không?”
Đáy mắt của Tư Cảnh Vực khẽ giật, mở miệng định nói điều gì đó bỗng nhiên bị Dư Diệu ngang nhiên lên tiếng cướp thoại.
“Diệp Noãn, cô đúng là mặt dày vô sỉ! Loại phụ nữ lẳng lơ, trăng hoa như có quyền gì mà hỏi Vực như vậy?”
Tư Cảnh Vực im lặng không nói gì, đôi mắt điềm tĩnh dõi theo sắc mặt của Diệp Noãn.
“Cô nghĩ tôi là hạng người như vậy sao?”
Diệp Noãn cười lạnh, rời khỏi giường đồng thời hai tay vươn ra sau kéo một đường khóa lên ngang lưng.
“Tôi là hạng người như vậy chẳng phải do cô mà ra sao, có phải không Dư tiểu thư?”
“Ý cô là gì? Cô đang nghi ngờ tôi động thủ?”
“Cô nhột sao?”
Vừa nói Diệp Noãn tiến lại gần Dư Diệu, con ngươi sâu thẳm không tiêu điểm mà nhìn đăm chiêu lấy vẻ mặt ngây thơ vô tội của ả đàn bà trước mặt.
“Cô đã làm những gì, đáng lẽ cô là người hiểu rõ nhất! Cô hãm hại tôi để Tư Cảnh Vực hiểu lầm tôi, từ đó làm cho mối quan hệ của chúng tôi rạn nứt.
Nhà cô ba đời làm con giáp thứ mười ba, đến đời cô cũng giữ vững bản sắc truyền thống của dòng họ mình sao? Đúng là dơ dáy!”
Tính kiêu căng, cao ngạo của Dư Diệu nào chịu nhẫn nhịn trước lời nói phỉ báng của Diệp Noãn.
Cô ta ngay lập tức hùng hổ xông đến, giơ cao tay định táng cho Diệp Noãn một cái bạt tai.
Nào ngơ lòng bàn tay chưa chạm vào da mặt của Diệp Noãn, cổ tay của cô ta truyền đến một trận đau nhức, giây sau bị Diệp Noãn bẻ ngược tay khống chế lại sau lưng.
“Cô lên mặt định dạy dỗ ai? Hồ ly tinh chưa vắt sạch mũi, trình độ còn non nớt đòi bật lại một đứa đã dày dặn kinh nghiệm phản đòn với hàng chục con giáp thứ mười ba khác.
Về soi lại gương xem mặt mình nó dày đến cỡ nào, mài hàng nghìn con dao cũng chẳng thể giúp mặt cô mỏng đi.”
Dư Diệu ra sức giãy giụa tìm cách thoát khỏi tay của Diệp Noãn.
Nhưng cô ta càng giãy giụa bao nhiêu, xương khớp truyền đến từng trận đau tê tái bấy nhiêu.
Bất lực cô ta văng ra những câu nhục mạ, nguyền rủa Diệp Noãn.
Những lời chưa nói hết đã bị Diệp Noãn đánh cho tơi bời, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù xù.
ngôn tình hài
Dư Diệu bị Diệp Noãn đánh không còn đường thoái lui, bị cô đẩy ngã xuống nền nhà mát lạnh.
Ngay sau đó Diệp Noãn nửa ngồi nửa quỳ xuống đối diện với cô ta, vươn tay ra nắm lấy tóc giật về phía sau khiến cho Dư Diệu ngửa mặt đối mặt với cô.
“Dăm ba chiêu trò bỏ thuốc kích tình, cô nghĩ sẽ hãm hại được tôi sao? Trước khi hành động cô có tính toán không vậy? Có phải cô đang thắc mắc rằng tại sao nam nữ ở chung phòng, cùng hạ một liều thuốc mà không xảy ra quan hệ với nhau có phải không? Nói cho cô biết, tôi đã quá đỗi quen thuộc với màn trả thù của trà xanh rồi, cho nên tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng.”
“Với lại cô không được may mắn như mấy ả đàn bà khác.
Cô tưởng bạn tôi bị chuốc thuốc sẽ làm chuyện đó với tôi sao? Xin lỗi, cậu ta không có hứng thú với phụ nữ!"
Diệp Noãn nhếch môi cười lạnh một cái, sau đó buông cô ta ra, đứng dậy nhìn về phía Tư Cảnh Vực.
Người đàn ông không nói gì, lặng lẽ đi đến cởi áo choàng khoác lên người cô như lần trước, sau đó đưa cô rời đi.
Lúc này Lục Chiến Đình đã rời khỏi giường, trên người mặc quần áo chỉnh chu, ném cho cô ra một cái nhìn đầy cảnh cáo, sau đó nhấc gót rời đi, để lại cô ta cô đơn lẻ loi một mình trong căn phòng.
Hai tay Dư Diệu siết chặt lại, cười rống lên một giọng điệu trông thật rùng rợn.
Ai bảo kế hoạch của cô ta đã chấm dứt? Đó chỉ là màn mở đầu, còn rất nhiều điều kịch tính đang chờ đợi ở phía trước.
“Tư Cảnh Vực, lần này anh thua thật rồi!”
Vào thời điểm cô và Tư Cảnh Vực cách cửa thang máy chưa tới năm bước chân, bỗng sau lưng xuất hiện hai gã đàn ông.
Bọn họ nhanh chóng từ trong tay lấy ra một ông xi lanh bé, chỉ trong chốc lát đã bơm chất lỏng lên cổ của hai người.
Thuốc một lần nữa tác dụng, vài giây ngắn ngủi đã xảy ra phản ứng.
Cả hai người cảm thấy choáng váng, tầm nhìn trước mắt trở nên mơ hồ, ngay sau đó ngất lịm đi.
Đêm đó, một chuyến xe đã đưa hai người đi về nơi rất xa, đến một vực thẳm heo hút chưa từng có người biết đến..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook