Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
-
Chương 93: Gọi là cơn ác mộng Nam Cung Thấu
Editor: Ngạn Tịnh
“E.... Ele.... gant?” Nhan Tiểu Ngư gian nan tái diễn, bày tỏ mờ mịt:
“Cái đó đúng... Cái gì?”
“Tiếng Pháp, cũng có thể gọi là, trang nhã.” Thấu thiếu gia nhắc nhở,
đôi tay đút vào túi quần, lành lạnh cười một tiếng: “Thế nào, Nhan tiểu thư vừa
rồi mới tự tay khảo nghiệm lại tự mình đặt tên cho nó, nhanh như vậy đã quên?”
Cả kinh, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình lại bị người này đầu độc,
giúp một phần tử xã hội đen thử súng, còn giúp đặt tên đưa ra thị trường, cũng
gián tiếp giúp bọn họ buôn lậu súng, biến thành cá mè một lứa, giờ rất khó để
thoát khỏi liên quan!
“Anh! Ah...” Tiểu Ngư giận sôi máu chỉ tay vào Thấu thiếu gia mà không
nói được lời nào.
Thấu thiếu gia lại bắt được tay nhỏ của Tiểu Ngư, nắm chặt trong tay, dịu
dàng cười một tiếng, tốt bụng nhắc nhở: “Nhan tiểu thư, đọc nhiều sách rồi, làm
bạn gái bản thiếu gia, vẫn là nên có văn hóa một chút thì tốt hơn”
Dứt lời, buông tay cô ra, xoay người nhẹ nhàng cất bước về phía gian
phòng ngầm dưới đất-----
Lúc rời đi, không quên bỏ lại một câu: “Phần thưởng, cây súng này sẽ là
của em, đồng bọn phạm tội của tôi.”
Đầu Nhan Tiểu Ngư, thiếu chút nữa lại hỏng mất.
Cơn ác mộng! Cơn ác mộng! Đến bao giờ cô mới có thể chạy trốn khỏi cơn
ác mộng mang tên Nam Cung Thấu này đây!
- ----------
Hạ Lãng chợt nói không ra tiếng, nhìn chằm chằm gương mặt cô gái trong ảnh,
trên mặt anh cũng trắng bệch, đôi môi bắt đầu chỉ giật mình lay động: “Cô ấy…
trước đây... đã trải qua chuyện gì..”
Người trong hình, rõ ràng là Nhan Tiểu Ngư, vết sẹo giăng đầy, vết
thương khắp người, trên người không có nơi nào không bị thương, rậm rạp chằng
chịt, lần lượt đan chéo vào nhau. Chỉ nhìn vết thương lộ ra trên cổ và đùi,
cũng làm cho người ta cảm thấy da đầu tê dại, cả người mụn nổi thành từng đám.
Nhan Tiểu Ngư, lúc này nhìn như một người phụ nữ bình thường. Nhưng rốt
cuộc thì trước đây cô đã... trải qua những chuyện gì?
“Trải qua chuyện gì, tôi cũng không điều tra được.” Sắc mặt Đường Táp
hơi trầm xuống: “Chỉ biết sau khi cô ấy vào cô nhi viện, thì được tiến hành giải
phẫu trị liệu vết thương khắp người và chữa trị những vết sẹo, sau đó mới nhặt
về được một cái mạng. Ở cô nhi viện mấy tháng, được một ông lão họ Nhan nhận
nuôi, cho tới bây giờ.”
Trái tim Hạ Lãng thắt lại, anh mím môi mỏng: “Nam Cung Thấu, có biết những
thứ này hay không?”
“Tôi có thể tra được những chuyện này, làm sao anh ta có thể không tra
ra được?” Đường táp nhìn ngắm những bức hình kia, thu lại: “Tôi nghĩ những tấm
hình này, có lẽ chính là nguyên nhân khiến cho lòng đề phòng người khác của
Nhan tiểu thư cực kỳ mạnh, mà đối với Thạch Đầu mà nói, trùng hợp đây cũng là
điều cậu ta cần biết rõ.”
Hạ Lãng ngừng một hồi lâu: “Nam Cung Thấu và Tiểu Ngư không thân không
qua lại, tất cả đều vô duyên, sao lại muốn điều tra Tiểu Ngư, muốn biết rõ tất
cả mọi chuyện của cô ấy?”
“Lãng Lãng...”
Đường táp suy nghĩ trong chốc lát, dùng cách nói tương đối dễ hiểu để trả
lời cậu ta: “Nếu như một món đồ, lần đầu tiên nhìn, sẽ thấy quen thuộc, lần thứ
hai nhìn, thấy đặc biệt, lần thứ ba nhìn lại, cảm giác đó là thứ của mình, cậu
sẽ làm như thế nào? Mà sau khi cậu gần nó, lại phát hiện trong ý thức của mình
thì vật này nên là của cậu, lại từng phải nhận thương tổn không cách nào tiếp
nhận nổi, đau thấu tới tận xương tủy, cậu sẽ muốn làm thế nào?”
“Lấy về, thương yêu, từ đó về sau coi chừng nó, không để nó chịu tổn
thương nữa.” Hạ Lãng chi tiết đáp.
“Đó là sự lựa chọn của cậu, nhưng Thấu thiếu gia thì khác.” Đường táp ngồi
trên ghế dựa, mặt mày thâm trầm: “Trong cuộc sống của Nam Cung Thấu gần như
không có hai chữ không biết, trong thế giới của Nam Cung Thấu, càng không cho
phép tồn tại chữ ‘Thua’. Bởi vì cái cảm giác quen thuộc và đặc biệt kia, tất cả
những thứ Nhan tiểu thư phải nhận, đối với Thấu thiếu gia mà nói, là một loại
khiêu khích. Cậu ta sẽ không tiếc bất cứ thủ đoạn nào, lấy được thứ mình nên
có, biết rõ mình nên làm gì, làm chuyện mình muốn làm.”
“E.... Ele.... gant?” Nhan Tiểu Ngư gian nan tái diễn, bày tỏ mờ mịt:
“Cái đó đúng... Cái gì?”
“Tiếng Pháp, cũng có thể gọi là, trang nhã.” Thấu thiếu gia nhắc nhở,
đôi tay đút vào túi quần, lành lạnh cười một tiếng: “Thế nào, Nhan tiểu thư vừa
rồi mới tự tay khảo nghiệm lại tự mình đặt tên cho nó, nhanh như vậy đã quên?”
Cả kinh, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình lại bị người này đầu độc,
giúp một phần tử xã hội đen thử súng, còn giúp đặt tên đưa ra thị trường, cũng
gián tiếp giúp bọn họ buôn lậu súng, biến thành cá mè một lứa, giờ rất khó để
thoát khỏi liên quan!
“Anh! Ah...” Tiểu Ngư giận sôi máu chỉ tay vào Thấu thiếu gia mà không
nói được lời nào.
Thấu thiếu gia lại bắt được tay nhỏ của Tiểu Ngư, nắm chặt trong tay, dịu
dàng cười một tiếng, tốt bụng nhắc nhở: “Nhan tiểu thư, đọc nhiều sách rồi, làm
bạn gái bản thiếu gia, vẫn là nên có văn hóa một chút thì tốt hơn”
Dứt lời, buông tay cô ra, xoay người nhẹ nhàng cất bước về phía gian
phòng ngầm dưới đất-----
Lúc rời đi, không quên bỏ lại một câu: “Phần thưởng, cây súng này sẽ là
của em, đồng bọn phạm tội của tôi.”
Đầu Nhan Tiểu Ngư, thiếu chút nữa lại hỏng mất.
Cơn ác mộng! Cơn ác mộng! Đến bao giờ cô mới có thể chạy trốn khỏi cơn
ác mộng mang tên Nam Cung Thấu này đây!
- ----------
Hạ Lãng chợt nói không ra tiếng, nhìn chằm chằm gương mặt cô gái trong ảnh,
trên mặt anh cũng trắng bệch, đôi môi bắt đầu chỉ giật mình lay động: “Cô ấy…
trước đây... đã trải qua chuyện gì..”
Người trong hình, rõ ràng là Nhan Tiểu Ngư, vết sẹo giăng đầy, vết
thương khắp người, trên người không có nơi nào không bị thương, rậm rạp chằng
chịt, lần lượt đan chéo vào nhau. Chỉ nhìn vết thương lộ ra trên cổ và đùi,
cũng làm cho người ta cảm thấy da đầu tê dại, cả người mụn nổi thành từng đám.
Nhan Tiểu Ngư, lúc này nhìn như một người phụ nữ bình thường. Nhưng rốt
cuộc thì trước đây cô đã... trải qua những chuyện gì?
“Trải qua chuyện gì, tôi cũng không điều tra được.” Sắc mặt Đường Táp
hơi trầm xuống: “Chỉ biết sau khi cô ấy vào cô nhi viện, thì được tiến hành giải
phẫu trị liệu vết thương khắp người và chữa trị những vết sẹo, sau đó mới nhặt
về được một cái mạng. Ở cô nhi viện mấy tháng, được một ông lão họ Nhan nhận
nuôi, cho tới bây giờ.”
Trái tim Hạ Lãng thắt lại, anh mím môi mỏng: “Nam Cung Thấu, có biết những
thứ này hay không?”
“Tôi có thể tra được những chuyện này, làm sao anh ta có thể không tra
ra được?” Đường táp nhìn ngắm những bức hình kia, thu lại: “Tôi nghĩ những tấm
hình này, có lẽ chính là nguyên nhân khiến cho lòng đề phòng người khác của
Nhan tiểu thư cực kỳ mạnh, mà đối với Thạch Đầu mà nói, trùng hợp đây cũng là
điều cậu ta cần biết rõ.”
Hạ Lãng ngừng một hồi lâu: “Nam Cung Thấu và Tiểu Ngư không thân không
qua lại, tất cả đều vô duyên, sao lại muốn điều tra Tiểu Ngư, muốn biết rõ tất
cả mọi chuyện của cô ấy?”
“Lãng Lãng...”
Đường táp suy nghĩ trong chốc lát, dùng cách nói tương đối dễ hiểu để trả
lời cậu ta: “Nếu như một món đồ, lần đầu tiên nhìn, sẽ thấy quen thuộc, lần thứ
hai nhìn, thấy đặc biệt, lần thứ ba nhìn lại, cảm giác đó là thứ của mình, cậu
sẽ làm như thế nào? Mà sau khi cậu gần nó, lại phát hiện trong ý thức của mình
thì vật này nên là của cậu, lại từng phải nhận thương tổn không cách nào tiếp
nhận nổi, đau thấu tới tận xương tủy, cậu sẽ muốn làm thế nào?”
“Lấy về, thương yêu, từ đó về sau coi chừng nó, không để nó chịu tổn
thương nữa.” Hạ Lãng chi tiết đáp.
“Đó là sự lựa chọn của cậu, nhưng Thấu thiếu gia thì khác.” Đường táp ngồi
trên ghế dựa, mặt mày thâm trầm: “Trong cuộc sống của Nam Cung Thấu gần như
không có hai chữ không biết, trong thế giới của Nam Cung Thấu, càng không cho
phép tồn tại chữ ‘Thua’. Bởi vì cái cảm giác quen thuộc và đặc biệt kia, tất cả
những thứ Nhan tiểu thư phải nhận, đối với Thấu thiếu gia mà nói, là một loại
khiêu khích. Cậu ta sẽ không tiếc bất cứ thủ đoạn nào, lấy được thứ mình nên
có, biết rõ mình nên làm gì, làm chuyện mình muốn làm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook