Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
-
Chương 87: Trải qua chuyện gì
"Đường Táp! Anh đây là muốn tôi làm thịt anh sao, để tôi ra ngoài,
để tôi ra ngoài đi, a a a a!"
Hạ Lãng lén lút vượt ngục thất bại lần thứ một trăm hai mươi,
đang cố hết sức giãy giụa trong tay vệ sĩ, cậu tức giận gào thét về
phía Đường thiếu gia đang mặc áo khoác dài màu trắng đứng trong phòng
thí nghiệm bên kia: “Đường Táp, tôi cảnh cáo anh, anh đang có hành vi bắt cóc
hoàng tộc, phải chịu trách nhiệm với quốc gia, anh còn không thả tôi đi, cẩn
thận khơi mào vấn đề giữa hai quốc gia đó. Tôi muốn nữ vương phái binh lính
đến đập bỏ tất cả phòng thí nghiệm của anh, tôi muốn phá hủy tất cả tài liệu
thí nghiệm..."
"Lãng Lãng, cậu không mệt hay sao?"
Đường thiếu gia xỏ dép lê đi tới, xoa xoa mái tóc quăn của mình, bất
lực khuyên nhủ: “Tôi nói với cậu rồi, dưa hái xanh không ngọt, Nhan Tiểu
Ngư và cậu không có duyên, cô ấy là người mà Thạch Đầu coi trọng!"
"Tiểu Ngư là của tôi, cô ấy mới không phải của tên Thạch Đầu
thối kia! Nhà họ Đường các người và nhà Nam Cung là một đám hồ ly, thông
đồng cấu kết với nhau mưu đồ ngăn cản tình yêu đích thực của tôi và Tiểu
Ngư, không có cửa đâu! Tôi sẽ không thỏa hiệp!"
Hạ Lãng hất tay Đường Táp ra rồi quang minh lẫm liệt mà gào thét,
sau đó cậu ta đá văng vệ sĩ, tiếp tục chạy thẳng một đường trong phòng
thí nghiệm, ném không ít tài liệu và dụng cụ thí nghiệm của Đường thiếu
gia xuống đất, cậu đi qua chỗ nào thì chỗ đó liền biến thành một
mảnh hỗn độn.
Đường Táp chịu không nổi liền nhắc nhở phía sau Hạ Lãng: "Hạ
Lãng, không ít tài liệu ở đây đều là dự án hợp tác nghiên cứu vũ khí
của nhà họ Đường và nhà Nam Cung, cậu còn gây rối nữa, lỡ gây ra tổn thất
lớn..."
Dừng một chút, Đường Táp nhíu mi: “Nhà tôi là do một tay chị tôi
quản lý, cậu cũng biết rõ nếu cậu dám ở chỗ này nói một câu không sợ
Đường đại tiểu thư thì tôi sẽ mặc cho cậu đập phá, cũng lập tức để cậu
đi."
Nhắc tới đại tiểu thư Đường Sảng đứng đầu nhà họ Đường, Hạ Lãng lập
tức dừng giãy giụa, không tiếp tục làm gì nữa.
Đường Sảng nổi tiếng là mỹ nhân băng sơn lạnh lùng nhất nhì
trong giới xã hội đen, mỹ nhân hai súng làm mưa làm gió nhiều năm qua
không ai dám khiêu khích, đừng nói là Hạ Lãng, trên đời này cũng không có
mấy người dám chọc vào Đường mỹ nhân.
Dám cắt đứt đường tiền tài của Đường gia cô, đừng nói là phế
bỏ, Đường tiểu thư còn cho nổ tung mộ tổ tiên ba đời của ngươi là vẫn
còn nhẹ!
May là chị mình có sức ảnh hưởng mạnh, vừa nhắc tới thì tên tiểu tử
này lập tức yên ổn.
Đường Táp cảm khái một tiếng rồi đi lên trước, nhìn bộ dạng nhỏ bé
của Hạ Lãng đang đứng ở giữa bãi chiến trường bừa bộn thì nhất thời lại
cảm thấy không đành lòng, vì vậy giọng nói cũng mềm đi: "Lãng Lãng,
anh Đường đã chuẩn bị xong đồ ăn ngon và thứ cho cậu giải trí ở đây
rồi. Cậu an phận ở lại phòng thí nghiệm này ngây ngô hai ngày, anh Đường
đồng ý với cậu, hai ngày sau chuyện thành phố D được xử lý xong, tôi nhất
định sẽ để cậu ra ngoài, có được không?"
"Không tin!" Hạ Lãng bĩu môi một cái, nhìn Đường Táp hừ lạnh:
“Từ lúc nhỏ anh đã bắt đầu lừa gạt tôi, lần nào cũng nuốt lời, Đường Táp
anh chính là tên đại lừa gạt!"
Đường Táp xoa xoa trán, nụ cười có chút bất lực: “Được rồi, tôi là
tên lừa gạt. Vậy cậu nói đi, như thế nào mới chịu tin tôi?"
"Tôi muốn bọn họ cút đi!" Hạ thiếu gia chỉ vào những cận
vệ cường tráng kia.
Đường thiếu gia phất tay một cái, bọn cận vệ thức thời lui xuống. Lúc
này ánh mắt Hạ Lãng di chuyển một cái, nhấc chân chuẩn bị chạy như điên
đến một cánh cửa khác ——
Cậu không ngờ rằng vừa quay người đã lập tức bị Đường thiếu gia kịp
thời bắt lấy cánh tay và chặn bước chân cậu lại.
"Lãng Lãng, anh Đường hơi ngây ngô một chút, nhưng cũng không phải
là kẻ ngu ngốc. Trò lạt mềm buộc chặt của cậu quá rõ ràng rồi.” Đường
Táp vừa than thở vừa kéo Hạ Lãng đang gào thét hoảng loạn trở lại một
chỗ sâu trong phòng thí nghiệm, sau đó Đường Táp cầm ra một chồng đồ đến
trước mặt cậu, bất lực nói: “Coi như tôi phục cậu rồi! Đây là điều kiện
trao đổi —— tôi cho cậu xem tài liệu bí mật về Nhan Tiểu Ngư, cậu bảo đảm
ở lại phòng thí nghiệm này ba ngày, không gây chuyện cho tôi, thế nào?"
Tuy Hạ Lãng bị thu hút nhưng trên mặt vẫn là vẻ ngang ngược, cậu ta hừ
một cái, nói: "Vậy phải xem hồ sơ cá nhân của anh có giá trị hay
không..."
Ào!
Mười mấy tấm hình rơi tán loạn ở trước mặt Hạ Lãng, từ trên cao rơi
xuống, phô bày ra, mà ở giữa chính là hình ảnh Nhan Tiểu Ngư mới mười mấy
tuổi.
"Đây là những hình ảnh của Nhan tiểu thư ở cô nhi viện lúc
mười bốn tuổi bị người khác tận lực ẩn giấu." Đường Táp kể, chỉ vào
những tấm hình: “Tôi đã điều tra kỹ toàn bộ một lần, không có dấu hiệu
làm giả, cũng không có dấu vết photoshop, toàn bộ đều là hình thật..."
"Cô ấy..."
Bỗng nhiên Hạ Lãng gượng gạo lên tiếng, cậu nhìn chằm chằm mặt
cô gái kia, sắc mặt không khỏi trắng bệch, môi cũng bắt đầu run run: “Cô
ấy... trước đây… đã phải trải qua chuyện gì..."
để tôi ra ngoài đi, a a a a!"
Hạ Lãng lén lút vượt ngục thất bại lần thứ một trăm hai mươi,
đang cố hết sức giãy giụa trong tay vệ sĩ, cậu tức giận gào thét về
phía Đường thiếu gia đang mặc áo khoác dài màu trắng đứng trong phòng
thí nghiệm bên kia: “Đường Táp, tôi cảnh cáo anh, anh đang có hành vi bắt cóc
hoàng tộc, phải chịu trách nhiệm với quốc gia, anh còn không thả tôi đi, cẩn
thận khơi mào vấn đề giữa hai quốc gia đó. Tôi muốn nữ vương phái binh lính
đến đập bỏ tất cả phòng thí nghiệm của anh, tôi muốn phá hủy tất cả tài liệu
thí nghiệm..."
"Lãng Lãng, cậu không mệt hay sao?"
Đường thiếu gia xỏ dép lê đi tới, xoa xoa mái tóc quăn của mình, bất
lực khuyên nhủ: “Tôi nói với cậu rồi, dưa hái xanh không ngọt, Nhan Tiểu
Ngư và cậu không có duyên, cô ấy là người mà Thạch Đầu coi trọng!"
"Tiểu Ngư là của tôi, cô ấy mới không phải của tên Thạch Đầu
thối kia! Nhà họ Đường các người và nhà Nam Cung là một đám hồ ly, thông
đồng cấu kết với nhau mưu đồ ngăn cản tình yêu đích thực của tôi và Tiểu
Ngư, không có cửa đâu! Tôi sẽ không thỏa hiệp!"
Hạ Lãng hất tay Đường Táp ra rồi quang minh lẫm liệt mà gào thét,
sau đó cậu ta đá văng vệ sĩ, tiếp tục chạy thẳng một đường trong phòng
thí nghiệm, ném không ít tài liệu và dụng cụ thí nghiệm của Đường thiếu
gia xuống đất, cậu đi qua chỗ nào thì chỗ đó liền biến thành một
mảnh hỗn độn.
Đường Táp chịu không nổi liền nhắc nhở phía sau Hạ Lãng: "Hạ
Lãng, không ít tài liệu ở đây đều là dự án hợp tác nghiên cứu vũ khí
của nhà họ Đường và nhà Nam Cung, cậu còn gây rối nữa, lỡ gây ra tổn thất
lớn..."
Dừng một chút, Đường Táp nhíu mi: “Nhà tôi là do một tay chị tôi
quản lý, cậu cũng biết rõ nếu cậu dám ở chỗ này nói một câu không sợ
Đường đại tiểu thư thì tôi sẽ mặc cho cậu đập phá, cũng lập tức để cậu
đi."
Nhắc tới đại tiểu thư Đường Sảng đứng đầu nhà họ Đường, Hạ Lãng lập
tức dừng giãy giụa, không tiếp tục làm gì nữa.
Đường Sảng nổi tiếng là mỹ nhân băng sơn lạnh lùng nhất nhì
trong giới xã hội đen, mỹ nhân hai súng làm mưa làm gió nhiều năm qua
không ai dám khiêu khích, đừng nói là Hạ Lãng, trên đời này cũng không có
mấy người dám chọc vào Đường mỹ nhân.
Dám cắt đứt đường tiền tài của Đường gia cô, đừng nói là phế
bỏ, Đường tiểu thư còn cho nổ tung mộ tổ tiên ba đời của ngươi là vẫn
còn nhẹ!
May là chị mình có sức ảnh hưởng mạnh, vừa nhắc tới thì tên tiểu tử
này lập tức yên ổn.
Đường Táp cảm khái một tiếng rồi đi lên trước, nhìn bộ dạng nhỏ bé
của Hạ Lãng đang đứng ở giữa bãi chiến trường bừa bộn thì nhất thời lại
cảm thấy không đành lòng, vì vậy giọng nói cũng mềm đi: "Lãng Lãng,
anh Đường đã chuẩn bị xong đồ ăn ngon và thứ cho cậu giải trí ở đây
rồi. Cậu an phận ở lại phòng thí nghiệm này ngây ngô hai ngày, anh Đường
đồng ý với cậu, hai ngày sau chuyện thành phố D được xử lý xong, tôi nhất
định sẽ để cậu ra ngoài, có được không?"
"Không tin!" Hạ Lãng bĩu môi một cái, nhìn Đường Táp hừ lạnh:
“Từ lúc nhỏ anh đã bắt đầu lừa gạt tôi, lần nào cũng nuốt lời, Đường Táp
anh chính là tên đại lừa gạt!"
Đường Táp xoa xoa trán, nụ cười có chút bất lực: “Được rồi, tôi là
tên lừa gạt. Vậy cậu nói đi, như thế nào mới chịu tin tôi?"
"Tôi muốn bọn họ cút đi!" Hạ thiếu gia chỉ vào những cận
vệ cường tráng kia.
Đường thiếu gia phất tay một cái, bọn cận vệ thức thời lui xuống. Lúc
này ánh mắt Hạ Lãng di chuyển một cái, nhấc chân chuẩn bị chạy như điên
đến một cánh cửa khác ——
Cậu không ngờ rằng vừa quay người đã lập tức bị Đường thiếu gia kịp
thời bắt lấy cánh tay và chặn bước chân cậu lại.
"Lãng Lãng, anh Đường hơi ngây ngô một chút, nhưng cũng không phải
là kẻ ngu ngốc. Trò lạt mềm buộc chặt của cậu quá rõ ràng rồi.” Đường
Táp vừa than thở vừa kéo Hạ Lãng đang gào thét hoảng loạn trở lại một
chỗ sâu trong phòng thí nghiệm, sau đó Đường Táp cầm ra một chồng đồ đến
trước mặt cậu, bất lực nói: “Coi như tôi phục cậu rồi! Đây là điều kiện
trao đổi —— tôi cho cậu xem tài liệu bí mật về Nhan Tiểu Ngư, cậu bảo đảm
ở lại phòng thí nghiệm này ba ngày, không gây chuyện cho tôi, thế nào?"
Tuy Hạ Lãng bị thu hút nhưng trên mặt vẫn là vẻ ngang ngược, cậu ta hừ
một cái, nói: "Vậy phải xem hồ sơ cá nhân của anh có giá trị hay
không..."
Ào!
Mười mấy tấm hình rơi tán loạn ở trước mặt Hạ Lãng, từ trên cao rơi
xuống, phô bày ra, mà ở giữa chính là hình ảnh Nhan Tiểu Ngư mới mười mấy
tuổi.
"Đây là những hình ảnh của Nhan tiểu thư ở cô nhi viện lúc
mười bốn tuổi bị người khác tận lực ẩn giấu." Đường Táp kể, chỉ vào
những tấm hình: “Tôi đã điều tra kỹ toàn bộ một lần, không có dấu hiệu
làm giả, cũng không có dấu vết photoshop, toàn bộ đều là hình thật..."
"Cô ấy..."
Bỗng nhiên Hạ Lãng gượng gạo lên tiếng, cậu nhìn chằm chằm mặt
cô gái kia, sắc mặt không khỏi trắng bệch, môi cũng bắt đầu run run: “Cô
ấy... trước đây… đã phải trải qua chuyện gì..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook