Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
-
Chương 69: Sờ soạng xong rồi muốn quỵt nợ
Cửa thư phòng chưa khép lại hoàn toàn, còn chút khe hở.
Cô nhìn vào bên trong thấy Thấu thiếu gia ngồi ở ngay giữa, đang mở hội nghị qua video với nhà Nam Cung
Anh nghe báo cáo, thỉnh thoảng nói mấy câu mệnh lệnh, cân nhắc thấp giọng đáp vài tiếng, giọng điệu trầm thấp, mỗi khi ra một quyết định gì, giữa hai hàng lông mày thể hiện vẻ thành thục và quả quyết lạnh lùng, đáng để tất cả mọi cô gái mê luyến.
Chỉ mới hai mươi mốt, nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả một gia tộc xã hội đen, nắm rõ tình hình mở rộng súng đạn ở mỗi một nơi trên thế giới, đây là năng lực của Nam Cung Thấu.
Nhan Tiểu Ngư nghe giọng anh ra lệnh, cặp kính trên mặt thể hiện phong độ trí thức của Nam Cung Thấu, không khỏi kính nể anh mấy phần.
Không phải ở năng lực của anh, mà là ở nguyên tắc giao dịch của anh, cùng với việc chăm sóc, sắp xếp cho những người vô tội, còn có không giao dịch ma túy, giống như cho cô cảm giác đây là lần đầu tiên cô biết Nam Cung Thấu, cũng làm cô rõ ràng nhận thức của cô đối với giới xã hội đen là quá phiến diện rồi.
"Vào đi."
Họp xong, Thấu thiêu gia liền ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Tiểu Ngư.
Bị phát hiện rồi!
Nhan Tiểu Ngư 囧, không thể làm gì khác hơn là kiên trì mở cửa đi vào.
Khi cô đứng ở cửa, Thấu thiếu gia nghiêng đầu thì sững lại, ánh mắt hứng thú, nhìn cô mặc chiếc áo sơ mi của mình, chân mày khẽ nhướng lên.
Áo sơ mi lớn không thể che giấu được đường cong xinh đẹp của cô, thậm chí được ánh nắng sớm chiếu rọi càng lộ vẻ lung linh hấp dẫn, mặt mũi ngây thơ ngốc nghếch, chân dài trắng nõn, đi chân không nhẹ nhàng, mát mẻ, lại gợi cảm.
"Cô luôn đợi tôi ra lệnh mới chịu di chuyển sao?" Thấu thiếu gia lấy kính xuống, bất mãn: “Tới đây, đến chỗ của tôi."
Tiểu Ngư nhìn dáng vẻ chỉnh tề của anh, chẳng biết tại sao mỗi khi ánh mắt của anh nhìn cô thì trái tim cô lại loạn nhịp.
Cô bất đắc dĩ tiến đến, đứng trước mặt Nam Cung Thấu.
"Ai cho cô mặc áo của bản thiếu gia?" Thấu thiếu gia nhướng mày.
Tiểu Ngư không tự nhiên kéo áo: “Ngại quá, tôi không tìm được quần áo của mình, tôi sẽ giặt sạch sẽ cho Nam Cung tiên sinh, là phẳng gấp gọn mới trả về."
Hình như Thấu thiếu gia cũng không có ý làm khó cô, chỉ nhìn cô một lát rồi nhỏ giọng ra lệnh: “Đi ra ngoài đi."
Nhan Tiểu Ngư không hiểu, cũng a một tiếng liền xoay người đi --
Lúc này Thấu thiếu gia đứng lên, cơ thể cao lớn đến gần cô, tay nắm chặt cằm cô, cúi đầu, liền ngậm lấy môi cô.
Nhanh nhưng dịu dàng.
Không kịp chuẩn bị.
Tiểu Ngư kinh hãi, anh... anh...
Chỉ là khẽ hôn, cũng không xâm nhập sâu.
Nam Cung Thấu khẽ hôn, lại buông cô ra, bình tĩnh lệnh cho cô: “Đi chuẩn bị bữa sáng đi."
Tiểu Ngư bị anh hôn đến hoảng hồn, nhất thời đỏ mặt: “Anh! Anh ra lệnh thì ra lệnh, anh hôn tôi làm gì?"
"Nhan Tiểu Ngư, sờ soạng xong rồi muốn quỵt nợ hả?" Thấu thiếu gia nhìn cô, mặt mày nguy hiểm: “Cô không biết không chịu trách nhiệm với tôi sẽ có kết quả gì sao?"
Cô nhìn vào bên trong thấy Thấu thiếu gia ngồi ở ngay giữa, đang mở hội nghị qua video với nhà Nam Cung
Anh nghe báo cáo, thỉnh thoảng nói mấy câu mệnh lệnh, cân nhắc thấp giọng đáp vài tiếng, giọng điệu trầm thấp, mỗi khi ra một quyết định gì, giữa hai hàng lông mày thể hiện vẻ thành thục và quả quyết lạnh lùng, đáng để tất cả mọi cô gái mê luyến.
Chỉ mới hai mươi mốt, nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả một gia tộc xã hội đen, nắm rõ tình hình mở rộng súng đạn ở mỗi một nơi trên thế giới, đây là năng lực của Nam Cung Thấu.
Nhan Tiểu Ngư nghe giọng anh ra lệnh, cặp kính trên mặt thể hiện phong độ trí thức của Nam Cung Thấu, không khỏi kính nể anh mấy phần.
Không phải ở năng lực của anh, mà là ở nguyên tắc giao dịch của anh, cùng với việc chăm sóc, sắp xếp cho những người vô tội, còn có không giao dịch ma túy, giống như cho cô cảm giác đây là lần đầu tiên cô biết Nam Cung Thấu, cũng làm cô rõ ràng nhận thức của cô đối với giới xã hội đen là quá phiến diện rồi.
"Vào đi."
Họp xong, Thấu thiêu gia liền ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Tiểu Ngư.
Bị phát hiện rồi!
Nhan Tiểu Ngư 囧, không thể làm gì khác hơn là kiên trì mở cửa đi vào.
Khi cô đứng ở cửa, Thấu thiếu gia nghiêng đầu thì sững lại, ánh mắt hứng thú, nhìn cô mặc chiếc áo sơ mi của mình, chân mày khẽ nhướng lên.
Áo sơ mi lớn không thể che giấu được đường cong xinh đẹp của cô, thậm chí được ánh nắng sớm chiếu rọi càng lộ vẻ lung linh hấp dẫn, mặt mũi ngây thơ ngốc nghếch, chân dài trắng nõn, đi chân không nhẹ nhàng, mát mẻ, lại gợi cảm.
"Cô luôn đợi tôi ra lệnh mới chịu di chuyển sao?" Thấu thiếu gia lấy kính xuống, bất mãn: “Tới đây, đến chỗ của tôi."
Tiểu Ngư nhìn dáng vẻ chỉnh tề của anh, chẳng biết tại sao mỗi khi ánh mắt của anh nhìn cô thì trái tim cô lại loạn nhịp.
Cô bất đắc dĩ tiến đến, đứng trước mặt Nam Cung Thấu.
"Ai cho cô mặc áo của bản thiếu gia?" Thấu thiếu gia nhướng mày.
Tiểu Ngư không tự nhiên kéo áo: “Ngại quá, tôi không tìm được quần áo của mình, tôi sẽ giặt sạch sẽ cho Nam Cung tiên sinh, là phẳng gấp gọn mới trả về."
Hình như Thấu thiếu gia cũng không có ý làm khó cô, chỉ nhìn cô một lát rồi nhỏ giọng ra lệnh: “Đi ra ngoài đi."
Nhan Tiểu Ngư không hiểu, cũng a một tiếng liền xoay người đi --
Lúc này Thấu thiếu gia đứng lên, cơ thể cao lớn đến gần cô, tay nắm chặt cằm cô, cúi đầu, liền ngậm lấy môi cô.
Nhanh nhưng dịu dàng.
Không kịp chuẩn bị.
Tiểu Ngư kinh hãi, anh... anh...
Chỉ là khẽ hôn, cũng không xâm nhập sâu.
Nam Cung Thấu khẽ hôn, lại buông cô ra, bình tĩnh lệnh cho cô: “Đi chuẩn bị bữa sáng đi."
Tiểu Ngư bị anh hôn đến hoảng hồn, nhất thời đỏ mặt: “Anh! Anh ra lệnh thì ra lệnh, anh hôn tôi làm gì?"
"Nhan Tiểu Ngư, sờ soạng xong rồi muốn quỵt nợ hả?" Thấu thiếu gia nhìn cô, mặt mày nguy hiểm: “Cô không biết không chịu trách nhiệm với tôi sẽ có kết quả gì sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook