Bánh Xe Định Mệnh
-
Chương 6
Đôi môi Lục Húc hơi động, cuối cùng lại không nói gì, cũng không đứng nhìn Khổng Lập Thanh nữa mà dứt khoát xoay người bước đi.
“Làm phiền rồi, cô Khổng, chào cô.” Lục Húc dừng ở cửa khách sáo nói câu tạm biệt.
Khổng Lập Thanh vịn tay vào cửa cũng khách khí đáp lại: “Tạm biệt. Anh đi đường cẩn thận.”
Lục Húc nhìn cô cười cười, bước vào trong thang máy.
Khổng Lập Thanh đóng cửa đi vào nhà, lòng không gợn suy nghĩ, lúc đi ngang qua thùng rác đặt bên sofa, cô tiện tay ném chiếc danh thiếp kia vào.
Đêm nay Khổng Lập Thanh lên mạng đăng hồ sơ năng lực trên rất nhiều trang người tìm việc, lúc bế Vạn Tường đi tiểu đêm, cuối cùng Khổng Lập Thanh cũng cảm thấy buồn ngủ. Cô tắt máy tính, vệ sinh cá nhân rồi lên giường ôm Vạn Tường, trước khi nhắm mắt, Khổng Lập Thanh điểm nhanh lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, lòng thầm cầu nguyện Thượng Đế phù hộ cô sớm tìm được công việc để cuộc sống trở lại bình thường.
Trên thế giới này, phía sau mỗi câu chuyện luôn có nhiều ẩn số, Khổng Lập Thanh vốn thông minh nên sớm thấu hiểu đạo lý này. Nhưng trong hoàn cảnh sống đơn điệu và hạn hẹp như của Khổng Lập Thanh mà cô có thể quan sát hay phân tích thấu đáo được một trong những ẩn số ấy cũng là chuyện quá khó khăn rồi. Cho nên phân tích sự việc xảy ra, Khổng Lập Thanh rút kết luận: Sau chuyện cô từ chối nhận số tiền Lục Húc mang đến, quan hệ giữa cô và Chu Diệp Chương sẽ dừng ở đó. Cô chỉ là một nhân vật bình thường đã hết giá trị lợi dụng cũng chẳng có sợi dây tình cảm nào với bọn họ. Khổng Lập Thanh thực ra mà nói rất thông minh, nhưng trải nghiệm không nhiều đã khiến cô luôn nhìn mọi chuyện theo hướng đơn giản hóa, từ bụng ta suy ra bụng người như thế. Cô đã bỏ qua sự phức tạp trong bản tính con người, hoặc là với hoàn cảnh của cô cũng không thể tưởng tượng nổi thế giới này có một bộ phận người đứng trên đỉnh cao, họ nắm đại quyền và hành động vô cùng nhanh như vậy.
Khổng Lập Thanh không biết và cũng không tưởng tượng nổi, người đàn ông tên Chu Diệp Chương rời nhà cô vào tối hôm trước, thì sáng hôm sau, báo cáo điều tra chi tiết về cô đã được đặt trên bàn làm việc của anh ta.
Tập báo cáo này dài đến bảy, tám trang, cho dù không chi tiết đến mức liệt kê một ngày Khổng Lập Thanh ăn mấy bữa, vào nhà vệ sinh mấy lần nhưng những chuyện lớn chuyện nhỏ của cô từ tên thầy cô giáo thời cấp ba cho tới đại học… đều có ghi chép đầy đủ. Bản báo cáo này vừa chân thực vừa chi tiết, qua từng mốc thời gian đều có thể hình dung rõ ràng về con người và cuộc sống của Khổng Lập Thanh, đằng sau bản báo cáo thậm chí còn có mấy kiểu ảnh mới nhất của cô.
Nói những bức ảnh ấy là mới nhất cũng không phải nói quá, bởi vì bối cảnh của chúng chính là vườn trẻ ở trường mẫu giáo vào buổi chiều hôm Khổng Lập Thanh đến đón Khổng Vạn Tường. Trong số đó có một tấm chụp Khổng Lập Thanh đang chăm chú quan sát bọn trẻ vui chơi, cô đứng nhìn về hướng mặt trời đang lặn, một tay giơ lên ngang trán che mắt, đuôi mắt nheo nheo, khóe miệng cong cong. Có thể là do góc chụp, ánh mặt trời cuối ngày vây quanh cô tôn lên đường nét hiền hòa của khuôn mặt, nhìn Khổng Lập Thanh trong bức hình đó có thần hơn rất nhiều. Chu Diệp Chương cầm bức ảnh lên ngắm một lúc rồi nhẹ nhàng đặt nó trở lại bàn, anh điều chỉnh ghế ngồi xoay về phía cửa sổ, khuỷu tay tì lên thành ghế, bàn tay chống cằm nhìn ra bầu trời mờ tối.
Căn phòng Chu Diệp Chương đang ngồi rất rộng, một mặt tường là cửa kính, ngoài cửa sổ là cảnh thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn. Đứng bên cửa kính nhìn ra ngoài, Chu Diệp Chương có cảm giác cả thành phố đang nằm dưới chân mình vậy. Căn phòng dùng màu chủ đạo là màu nâu trầm cho nên có cảm giác giống phòng ngủ, nhưng đối diện với chiếc giường lớn trang trí hoa lệ lại là một giá sách và bàn làm việc cỡ lớn. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn, không gian mờ mờ, bóng đồ đạc đổ dài trên nền nhà, phòng rất rộng nhưng cách bài trí tổng thể lại khiến người ta có cảm giác bí bách, không thoải mái.
Chu Diệp Chương đứng nhìn ra ngoài cửa sổ không lâu lại quay ghế ngồi, anh ngả người trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng tư thế này không duy trì được lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ, anh lập tức mở mắt.
Gõ cửa dường như chỉ là động tác đánh tiếng của người bên ngoài, ngay khi dứt tiếng gõ, cửa được mở ra, người đi vào là Lục Húc. Chu Diệp Chương nhìn chiếc cặp số trong tay anh ta, ánh mắt có chút thay đổi.
Lục Húc bước đến đứng đối diện với ông chủ, cách bàn làm việc, anh ta đặt chiếc cặp số xuống, nói: “Anh Chu, như anh dự đoán, cô ấy không nhận.”
Chu Diệp Chương mặt không đổi, anh hơi uể oải đứng dậy khỏi ghế, thờ ơ nói: “Tặng quà người này cũng phải có thủ đoạn mới được.” Chu Diệp Chương đưa tập tài liệu đến trước mặt Lục Húc: “Cậu đọc đi, sau này chú ý sắp xếp một chút, nhớ làm kín đáo, không được ảnh hưởng tới cuộc sống của cô ấy.”
Lục Húc cầm tập tài liệu, tiện tay giở hai trang, Chu Diệp Chương đi vòng qua bàn làm việc đến vỗ vỗ vai Lục Húc: “Tôi muốn nghỉ, cậu mang về xem, xem xong mang trả cho tôi.”
Lục Húc hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Chu Diệp Chương không nói gì thêm, đi thẳng vào phòng tắm, Lục Húc bước ra khỏi phòng, căn phòng lại lần nữa chìm vào bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra.
Vì Chu Diệp Chương đã có chỉ thị nên chỉ mấy ngày sau là Khổng Lập Thanh tìm được việc, đương nhiên chuyện này ẩn tình thế nào Khổng Lập Thanh không hề biết.
Thời gian này cô gửi rất nhiều hồ sơ xin việc trên mạng, cô đã học được chiêu ứng tuyển lợi hại này, một hồ sơ gửi đi, đổi lại là mấy bệnh viện hồi đáp, nhưng đều là những bệnh viện ngoại thành. Thành phố B này người khôn của khó, cạnh tranh khốc liệt, không quen biết lại muốn tìm việc trong bệnh viện nội thành thì chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Hai ngày nay Khổng Lập Thanh cũng đã nghĩ đến việc đưa Khổng Vạn Tường chuyển ra ngoại thành sống, ở đó tuy chất lượng cuộc sống không được như ở thành phố nhưng tiền nhà rẻ hơn thành phố B này nhiều. Cô bán căn nhà đang ở chuyển tới ngoại thành làm việc, nói không chừng cuộc sống sẽ dễ thở hơn. Đấy là nghĩ đi nhưng Khổng Lập Thanh cũng phải nghĩ lại, chuyển ra ngoại thành phải lo bán nhà, mua nhà, tìm việc, chuyển trường… từng ấy nói thì dễ, làm thì khó.
Khổng Lập Thanh vẫn đang trăn trở với việc chuyển nhà ra ngoại thành, nhưng chưa kịp nghĩ sâu hơn đã nhận được thông báo mời đến phỏng vấn của một bệnh viện hạng ba ở thành phố B này, thông báo lại không gửi qua email mà là có người gọi đến số máy bàn nhà cô, nói năng cũng rất lịch sự.
Khổng Lập Thanh lắp ba lắp bắp xác nhận lại thời gian phỏng vấn với người của bệnh viện đó, rồi mơ mơ hồ hồ đặt điện thoại xuống nhìn ra cửa sổ không dám tin. Cô sống đến từng này năm rồi, chưa từng may mắn như thế bao giờ. Cho nên không cần thắc mắc vì sao lúc này cô nhìn ra ngoài như muốn biết mặt trời mọc lên từ phía Tây không. Ngoài cửa sổ là ánh nắng chói chang đến nhức mắt của mặt trời đang lửng lơ trên đỉnh, lúc này không thể biết mặt trời mọc lên từ phía nào, nhưng Khổng Lập Thanh biết mình không nằm mơ, cô giống như vừa thoát khỏi kiếp nạn, cô tìm được việc làm rồi.
Phỏng vấn chỉ là thủ tục, thời gian vỏn vẹn độ uống một tách trà, thái độ khách khí của người phỏng vấn khiến cô cảm thấy rất lạ. Đi phỏng vấn mà không bị hỏi câu nào khiến Khổng Lập Thanh vô cùng ngỡ ngàng, chỉ sau mấy câu trao đổi đơn giản họ đã sắp xếp xong công việc cho cô. Tình huống này khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Khổng Lập Thanh lần này được phân đến khoa sản, phụ trách bệnh nhân ngoại trú. Vị chủ nhiệm khoa lúc tiếp nhận cô còn dùng cách nói rất khách sáo, hỏi cô có hài lòng không, còn gợi ý nếu cô không thích cũng có thể yêu cầu điều chỉnh.
Đối với bệnh viện ở Trung Quốc, bác sĩ y tá khi bị phân đến khu ngoại trú đều coi như không có tương lai, bệnh nhân ngoại trú không cần làm phẫu thuật, như vậy công việc nhẹ nhàng nhưng không có cơ hội thăng tiến. Bác sĩ mà bị chuyển từ phòng cấp cứu tới khu ngoại trú thì đều mang ý nghĩa như là phạm nhân bị đày ra biên ải chịu tội. Nhưng Khổng Lập Thanh lại cảm thấy trong hoàn cảnh hiện tại, đây là công việc trong mơ với mình. Cô là người không có tham vọng, mong muốn lớn nhất là tìm được một công việc ổn định, có thể nuôi dưỡng tốt Khổng Vạn Tường là được rồi. Đối với chuyện phấn đấu trên con đường sự nghiệp, cô nghĩ chậm một vài năm cũng chẳng vấn đề gì. Cô ở cùng Khổng Vạn Tường, đi làm từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều càng thích hợp chăm sóc cậu bé. Sau này cô không cần dùng đồng hồ báo thức để đánh thức Vạn Tường, cũng không phải trực đêm bỏ mặc Vạn Tường ở nhà ngủ một mình. Bệnh viện này trả Khổng Lập Thanh mức lương cũng không kém gì mức lương ở bệnh viện cô từng làm, Khổng Lập Thanh đương nhiên rất mãn nguyện mà đồng ý.
Kỳ thực trong chuyện này Khổng Lập Thanh không hề hay biết là, Lục Húc tìm được một vị quan chức cao cấp, tiếp cận từng cấp từng cấp để sắp xếp chuyện này. Đợi đến khi người này hoàn thành xong nhiệm vụ mới bố trí công việc cho Khổng Lập Thanh. Lục Húc biết trong chuyện lần này có nhiều khúc mắc nên trước buổi phỏng vấn, đích thân anh ta còn bố trí một chuyến đi đến bệnh viện, trực tiếp giám sát công việc, nhớ Khổng Lập Thanh còn phải nuôi Khổng Vạn Tường nên đã chọn cho cô công việc này. Việc sắp xếp tiến hành chu đáo như vậy cho nên cô hoàn toàn không thể biết được nội tình.
Tìm được việc tốt, Khổng Lập Thanh thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, lúc đón Khổng Vạn Tường tan học, còn cao hứng bế cậu bé từ trên xe xuống, thơm lên má cậu một cái rõ mạnh.
Vạn Tường rất tinh ý nhận ra tâm trạng vui vẻ của mẹ, bèn ôm lấy cổ cô, bàn tay đưa lên lau nước miếng dính trên má, phụng phịu trách: “Mẹ, các bạn nhìn đấy.”
Khổng Lập Thanh cười ha ha nói: “Chơi thêm một lát hãy lên nhà.”
Vạn Tường tuột xuống khỏi tay Khổng Lập Thanh: “Đi xe đạp.”
“Được, không thành vấn đề.” Khổng Lập Thanh đồng ý ngay.
Đồ chơi của Khổng Vạn Tường không nhiều. Lúc Khổng Lập Thanh đón cậu bé về, cậu bé còn có dấu hiệu của trẻ tự kỷ, cả ngày đều ngồi im không nói không cười không hoạt động gì. Khổng Lập Thanh lúc đó vừa mới đi làm, cô cũng bận không có thời gian đưa Vạn Tường đi chọn mua đồ chơi. Sau này Vạn Tường dạn dĩ hơn một chút thì họ cùng chơi ở vườn trẻ, Khổng Vạn Tường lại là đứa bé quá biết điều, không bao giờ mè nheo đòi mua đồ gì.
Trước đây không lâu, tham gia hoạt động truyền thông đại chúng, ngày công có thể dùng đổi đồ, Khổng Lập Thanh dùng số ngày công tích lũy mấy năm của mình đổi cho Khổng Vạn Tường chiếc xe đạp. Dạo này Khổng Lập Thanh hầu như ngày nào cũng đưa Vạn Tường xuống sân khu nhà để tập xe, học trò mới nên cậu bé rất thích.
Ở cùng khu nhà với Khổng Lập Thanh toàn là tầng lớp trung lưu, rất nhiều nhà là cả gia đình ở cùng trong một căn hộ, khu chung cư không tránh khỏi phải xả rác, cư dân phương Bắc lại có thói quen mang rác để ở ngoài hành lang. Khổng Lập Thanh sống trên tầng cao nhất, cả tầng có hai căn hộ, không có hành lang, cho nên rác phải để ở cầu thang thoát hiểm. Nhà nhà đều mang rác ra hành lang để cho nên dù rác không nhiều, cũng không làm vướng lối đi lại nhưng nhìn rất mất mỹ quan, cũng rất mất vệ sinh, nhắc nhở vô số lần nhưng vẫn không thay đổi được tình hình. Khổng Lập Thanh có thói quen sạch sẽ, Dương Diêu Khả hàng xóm của cô cũng là người sạch sẽ cho nên cầu thang thoát hiểm tầng cô là sạch nhất. Khổng Lập Thanh để xe đạp của Khổng Vạn Tường trong góc của cầu thang thoát hiểm, cô thực sự cũng không có cách nào khác, giá như trong nhà rộng hơn một chút, cô cũng không phải làm thế.
Hai mẹ con dắt xe đạp vào thang máy đi xuống sân, Khổng Lập Thanh dặn dò Vạn Tường chú ý cẩn thận khi tự chơi, sau đó cô ngồi sang một bên xem đám trẻ con vui vẻ chơi đùa.
Khổng Vạn Tường đạp xe chầm chậm, không chạy theo vòng như những đứa trẻ lớn hơn, cậu bé điều khiển xe đi theo đường thẳng. Ngồi nghiêm chỉnh trên yên xe, bàn chân chỉ nhấn nhẹ xuống pê-đan như sợ làm nó đau. Khổng Lập Thanh ngồi bên quan sát, thi thoảng cậu bé bị ngã, cô sẽ chạy đến đỡ nó ngồi dậy.
Khổng Vạn Tường mỗi lần bị ngã xe, trong cơn đau theo bản năng luôn quay đầu nhìn về phía Khổng Lập Thanh, Khổng Lập Thanh lại luôn quay đầu nhìn sang hướng khác giả vờ như không nhìn thấy nó. Cô không dạy Vạn Tường theo sách vở hay khoa học, từ nhỏ đến lớn không được ai dạy dỗ cho nên khi cô dạy Vạn Tường, mọi thứ gần như làm theo bản năng. Khổng Lập Thanh nghĩ, trẻ con nhất định muốn được cưng chiều, nhưng bố mẹ nhất định cũng không nên cưng chiều con ra mặt, như thế đứa trẻ sẽ dễ sinh hư.
Khổng Vạn Tường loạng choạng ngã xe mấy lần đã bắt đầu đi thành thạo hơn. Lúc quẹo xe không phải lần nào cũng ngã nữa, cậu bé thuận lợi đạp mấy vòng, bắt đầu có can đảm tăng tốc, Khổng Lập Thanh hài lòng nhìn cậu bé đạp xe lướt qua mặt như một cơn gió vui vẻ gọi mình: “Mẹ, mẹ nhìn xem.”
Khổng Lập Thanh ở phía sau cũng lớn tiếng phối hợp, khen ngợi hết lời: “Ôi, Vạn Tường đã biết quẹo xe rồi, tuyệt quá.”
Vạn Tường cười tít mắt, miệng khẽ “Wow” một tiếng, lướt qua Khổng Lập Thanh.
Khổng Vạn Tường càng chơi càng hăng, đến mức có phần mải chơi quên cả đường về, vận động nhiều đến nỗi mặt đã lấm tấm mồ hôi mà vẫn chưa muốn ngừng. Nhưng thói đời vui quá hóa buồn, khi Vạn Tường một lần nữa thực hành kỹ thuật quẹo xe, do đã thấm mệt, không làm chủ được tốc độ, chiếc xe bị đổ nhào sang một bên. Khổng Lập Thanh biết cú ngã này rất đau, nhưng cô cũng không quá lo lắng, chầm chậm đi đến đó.
Vạn Tường đã tự mình bò dậy, đang ngồi trên đất, chiếc xe chổng kềnh bên cạnh, hai bánh vẫn quay tròn. Cậu bé cúi đầu nhìn vết máu rịn ra trên đầu gối nhưng không khóc.
Khổng Lập Thanh ngồi xổm trước mặt Vạn Tường, xem xét vết thương trên đầu gối cho thằng bé, đúng như cô nghĩ, đầu gối Vạn Tường chỉ là bị trầy da, không quá nghiêm trọng, cô nhẹ giọng hỏi: “Đau không con?”
Khổng Vạn Tường bưng mặt đứng lên, mắt ngân ngấn nước, muốn khóc nhưng lại cố kìm nước mắt không cho chảy xuống. Khổng Vạn Tường là đứa trẻ có ngoại hình kế thừa được những nét đẹp của bố và mẹ, cho dù bây giờ đang còn là một đứa bé, khuôn mặt chưa có góc cạnh, nhưng nhìn đã thấy môi hồng răng trắng, ngũ quan thanh tú, cứ theo đó mà đoán sau này hẳn sẽ là một anh chàng đẹp trai. Khuôn mặt cậu bé bây giờ hiện rõ vẻ chịu đựng, muốn khóc mà không dám khóc. Khổng Lập Thanh nhìn Vạn Tường một lát, đột nhiên bật cười, cô giơ tay bẹo má cậu bé: “Con muốn khóc thì cứ khóc đi, nhịn làm gì?”
Bị Khổng Lập Thanh trêu như vậy, cũng không cãi lại, nó muốn cười nhưng lại ngượng, vậy là cúi đầu chui tọt vào vòng tay Khổng Lập Thanh.
Cô ôm Vạn Tường đứng dậy, dịu dàng hỏi: “Chúng ta không chơi nữa, về nhà bôi thuốc được không?”
Vạn Tường gục trong vòng ôm ấm áp, nói nhỏ: “Mẹ, Vạn Tường đau muốn chết luôn.”
“Mẹ biết rồi, lát nữa về nhà bôi thuốc sẽ đỡ.” Khổng Lập Thanh an ủi mấy câu rồi bế cậu bé vào trong khu nhà.
Bôi thuốc cho Vạn Tường xong, Khổng Lập Thanh để cậu bé tự ngồi xem ti vi còn mình thì xuống sân khu nhà cất xe đạp.
Lúc này đã là chập choạng tối, xung quanh khu nhà đều đã lên đèn. Khổng Lập Thanh xuống sân dựng xe lên, lúc chuẩn bị dắt xe vào nhà, mắt cô thoáng thấy bóng người đi về phía mình. Ánh sáng hơi yếu, Khổng Lập Thanh không có cách nào nhìn rõ, cũng không có ý định nhìn rõ, Vạn Tường còn đang ở nhà đợi cô. Nhưng khi cô đẩy xe đi vào khu nhà, chuẩn bị đưa tay bấm thang máy thì phía sau truyền đến giọng đàn ông: “Lập Thanh.”
Khổng Lập Thanh nhắm mắt, quả nhiên là Hạ Chí Thần, cô bất đắc dĩ quay người lại.
Hạ Chí Thần quay lưng về phía ánh dương sắp lặn, biểu cảm trên mặt anh ta không nhìn rõ được: “Lập Thanh, dạo này em ổn không? Anh tiện đường đi qua đây nên đến thăm em.”
Khổng Lập Thanh cảm thấy hơi bất lực, cũng thấy rất phiền, nhưng cô là kiểu người dù có ghét người khác đến đâu cũng không nói ra những lời quá khích, đành chỉ biết cúi đầu đứng đó im lặng không nói gì.
Hai năm nay hầu như Khổng Lập Thanh ngày nào cũng nhìn thấy người đàn ông này. Bởi lẽ họ vốn làm cùng một khoa. Lần Khổng Lập Thanh xảy ra chuyện, anh ta cũng là một trong những người bênh vực cho cô. Nhưng hai năm này Khổng Lập Thanh cũng luôn có ý tránh mặt. Có điều tránh mặt cũng chỉ là cách vạn bất đắc dĩ. Người này những năm gần đây dường như cũng đã quen thái độ đó của cô nên không phàn nàn gì, luôn lặng lẽ chấp nhận. Thế nhưng hôm nay anh ta có vẻ đang bị kích thích bởi điều gì đó, bỗng nhiên nôn nóng khác thường: “Lập Thanh, em không có gì để nói với anh sao? Chuyện năm đó anh thực sự không biết, mà vẫn không thể được tha thứ sao? Lẽ nào chúng ta không thể là bạn bè bình thường được?”
Hạ Chí Thần hỏi liên tiếp mấy câu, Khổng Lập Thanh bối rối không biết nên phản ứng thế nào. Con người cô tương đối nhu nhược, bị người khác dồn ép một chút là sẽ không biết phải làm sao ngay, cô mấp máy miệng định nói nhưng rồi lại không biết phải nói gì mới được. Thật sự thì câu chuyện giữa họ còn xa mới đơn giản như suy nghĩ của Hạ Chí Thần. Cha của Hạ Chí Thần là phó giám đốc bệnh viện Khổng Lập Thanh làm trước đây. Mà công việc tại đó của Khổng Lập Thanh cũng là do Hạ Chí Thần sắp xếp, cho nên Khổng Lập Thanh vào làm chưa bao lâu mẹ anh ta đã tìm đến cô.
Sau hai năm, Khổng Lập Thanh vẫn còn nhớ như in ánh mắt khinh miệt của người phụ nữ đó, bà ta cảnh cáo Khổng Lập Thanh đã không giỏi chẳng giàu thì đừng có suy nghĩ trèo cao. Bà ta còn nói, nể mặt con trai, có thể đồng ý thu xếp công việc cho cô, nhưng chỉ cần bà ta nghe được phong thanh tin đồn tình cảm giữa hai người, bà ta sẽ làm cho cô không chỉ mất việc mà còn mất luôn cả cơ hội ở lại thành phố B này.
Thực sự mà nói, nếu là sai lầm thời tuổi trẻ, cô có gì mà không thể tha thứ, nhưng chuyện này nữa thì không được, cô muốn yên thân, cô còn phải nuôi con, cho nên dù thế nào cũng chỉ có thể làm một người yên phận.
Khổng Lập Thanh ngây ngô cúi đầu đứng đó, cô cảm thấy đến lúc này tất cả đã qua rồi, cô cũng đã không còn làm ở bệnh viện đó nữa. Vậy cô có cần giải thích với Hạ Chí Thần một chút không. Khổng Lập Thanh ngẩng lên mấp máy miệng định nói, nhưng những gì cô nhìn thấy đã khiến cô lập tức sững lại.
Hạ Chí Thần quay lưng vào nên không nhìn thấy, Khổng Lập Thanh đứng đối diện với anh ta lại nhìn rất rõ, phía đối diện đang có ba người đi vào, một người là Dương Diêu Khả, hàng xóm của cô, người nữa là Chu Diệp Chương, hai người đi ngang nhau. Chu Diệp Chương ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm trọng pha chút lạnh lùng, phía sau là một anh chàng trẻ tuổi, thoạt nhìn dường như không cùng đường với hai người kia, cậu ta ăn mặc bụi bặm, mái tóc cắt tỉa cầu kỳ, mặt thanh tú như con gái.
Chu Diệp Chương có lẽ đã nhìn thấy hai bọn cô từ rất xa nhưng khi bọn họ đến gần Khổng Lập Thanh lại thấy có vẻ anh không nhìn ai cả, ánh mắt hời hợt, lại gì đó mông lung bất định. Chu Diệp Chương dừng lại phía sau Hạ Chí Thần, giọng nói lạnh lùng pha chút kẻ cả: “Anh chắn đường tôi.”
“Làm phiền rồi, cô Khổng, chào cô.” Lục Húc dừng ở cửa khách sáo nói câu tạm biệt.
Khổng Lập Thanh vịn tay vào cửa cũng khách khí đáp lại: “Tạm biệt. Anh đi đường cẩn thận.”
Lục Húc nhìn cô cười cười, bước vào trong thang máy.
Khổng Lập Thanh đóng cửa đi vào nhà, lòng không gợn suy nghĩ, lúc đi ngang qua thùng rác đặt bên sofa, cô tiện tay ném chiếc danh thiếp kia vào.
Đêm nay Khổng Lập Thanh lên mạng đăng hồ sơ năng lực trên rất nhiều trang người tìm việc, lúc bế Vạn Tường đi tiểu đêm, cuối cùng Khổng Lập Thanh cũng cảm thấy buồn ngủ. Cô tắt máy tính, vệ sinh cá nhân rồi lên giường ôm Vạn Tường, trước khi nhắm mắt, Khổng Lập Thanh điểm nhanh lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, lòng thầm cầu nguyện Thượng Đế phù hộ cô sớm tìm được công việc để cuộc sống trở lại bình thường.
Trên thế giới này, phía sau mỗi câu chuyện luôn có nhiều ẩn số, Khổng Lập Thanh vốn thông minh nên sớm thấu hiểu đạo lý này. Nhưng trong hoàn cảnh sống đơn điệu và hạn hẹp như của Khổng Lập Thanh mà cô có thể quan sát hay phân tích thấu đáo được một trong những ẩn số ấy cũng là chuyện quá khó khăn rồi. Cho nên phân tích sự việc xảy ra, Khổng Lập Thanh rút kết luận: Sau chuyện cô từ chối nhận số tiền Lục Húc mang đến, quan hệ giữa cô và Chu Diệp Chương sẽ dừng ở đó. Cô chỉ là một nhân vật bình thường đã hết giá trị lợi dụng cũng chẳng có sợi dây tình cảm nào với bọn họ. Khổng Lập Thanh thực ra mà nói rất thông minh, nhưng trải nghiệm không nhiều đã khiến cô luôn nhìn mọi chuyện theo hướng đơn giản hóa, từ bụng ta suy ra bụng người như thế. Cô đã bỏ qua sự phức tạp trong bản tính con người, hoặc là với hoàn cảnh của cô cũng không thể tưởng tượng nổi thế giới này có một bộ phận người đứng trên đỉnh cao, họ nắm đại quyền và hành động vô cùng nhanh như vậy.
Khổng Lập Thanh không biết và cũng không tưởng tượng nổi, người đàn ông tên Chu Diệp Chương rời nhà cô vào tối hôm trước, thì sáng hôm sau, báo cáo điều tra chi tiết về cô đã được đặt trên bàn làm việc của anh ta.
Tập báo cáo này dài đến bảy, tám trang, cho dù không chi tiết đến mức liệt kê một ngày Khổng Lập Thanh ăn mấy bữa, vào nhà vệ sinh mấy lần nhưng những chuyện lớn chuyện nhỏ của cô từ tên thầy cô giáo thời cấp ba cho tới đại học… đều có ghi chép đầy đủ. Bản báo cáo này vừa chân thực vừa chi tiết, qua từng mốc thời gian đều có thể hình dung rõ ràng về con người và cuộc sống của Khổng Lập Thanh, đằng sau bản báo cáo thậm chí còn có mấy kiểu ảnh mới nhất của cô.
Nói những bức ảnh ấy là mới nhất cũng không phải nói quá, bởi vì bối cảnh của chúng chính là vườn trẻ ở trường mẫu giáo vào buổi chiều hôm Khổng Lập Thanh đến đón Khổng Vạn Tường. Trong số đó có một tấm chụp Khổng Lập Thanh đang chăm chú quan sát bọn trẻ vui chơi, cô đứng nhìn về hướng mặt trời đang lặn, một tay giơ lên ngang trán che mắt, đuôi mắt nheo nheo, khóe miệng cong cong. Có thể là do góc chụp, ánh mặt trời cuối ngày vây quanh cô tôn lên đường nét hiền hòa của khuôn mặt, nhìn Khổng Lập Thanh trong bức hình đó có thần hơn rất nhiều. Chu Diệp Chương cầm bức ảnh lên ngắm một lúc rồi nhẹ nhàng đặt nó trở lại bàn, anh điều chỉnh ghế ngồi xoay về phía cửa sổ, khuỷu tay tì lên thành ghế, bàn tay chống cằm nhìn ra bầu trời mờ tối.
Căn phòng Chu Diệp Chương đang ngồi rất rộng, một mặt tường là cửa kính, ngoài cửa sổ là cảnh thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn. Đứng bên cửa kính nhìn ra ngoài, Chu Diệp Chương có cảm giác cả thành phố đang nằm dưới chân mình vậy. Căn phòng dùng màu chủ đạo là màu nâu trầm cho nên có cảm giác giống phòng ngủ, nhưng đối diện với chiếc giường lớn trang trí hoa lệ lại là một giá sách và bàn làm việc cỡ lớn. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn, không gian mờ mờ, bóng đồ đạc đổ dài trên nền nhà, phòng rất rộng nhưng cách bài trí tổng thể lại khiến người ta có cảm giác bí bách, không thoải mái.
Chu Diệp Chương đứng nhìn ra ngoài cửa sổ không lâu lại quay ghế ngồi, anh ngả người trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng tư thế này không duy trì được lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ, anh lập tức mở mắt.
Gõ cửa dường như chỉ là động tác đánh tiếng của người bên ngoài, ngay khi dứt tiếng gõ, cửa được mở ra, người đi vào là Lục Húc. Chu Diệp Chương nhìn chiếc cặp số trong tay anh ta, ánh mắt có chút thay đổi.
Lục Húc bước đến đứng đối diện với ông chủ, cách bàn làm việc, anh ta đặt chiếc cặp số xuống, nói: “Anh Chu, như anh dự đoán, cô ấy không nhận.”
Chu Diệp Chương mặt không đổi, anh hơi uể oải đứng dậy khỏi ghế, thờ ơ nói: “Tặng quà người này cũng phải có thủ đoạn mới được.” Chu Diệp Chương đưa tập tài liệu đến trước mặt Lục Húc: “Cậu đọc đi, sau này chú ý sắp xếp một chút, nhớ làm kín đáo, không được ảnh hưởng tới cuộc sống của cô ấy.”
Lục Húc cầm tập tài liệu, tiện tay giở hai trang, Chu Diệp Chương đi vòng qua bàn làm việc đến vỗ vỗ vai Lục Húc: “Tôi muốn nghỉ, cậu mang về xem, xem xong mang trả cho tôi.”
Lục Húc hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Chu Diệp Chương không nói gì thêm, đi thẳng vào phòng tắm, Lục Húc bước ra khỏi phòng, căn phòng lại lần nữa chìm vào bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra.
Vì Chu Diệp Chương đã có chỉ thị nên chỉ mấy ngày sau là Khổng Lập Thanh tìm được việc, đương nhiên chuyện này ẩn tình thế nào Khổng Lập Thanh không hề biết.
Thời gian này cô gửi rất nhiều hồ sơ xin việc trên mạng, cô đã học được chiêu ứng tuyển lợi hại này, một hồ sơ gửi đi, đổi lại là mấy bệnh viện hồi đáp, nhưng đều là những bệnh viện ngoại thành. Thành phố B này người khôn của khó, cạnh tranh khốc liệt, không quen biết lại muốn tìm việc trong bệnh viện nội thành thì chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Hai ngày nay Khổng Lập Thanh cũng đã nghĩ đến việc đưa Khổng Vạn Tường chuyển ra ngoại thành sống, ở đó tuy chất lượng cuộc sống không được như ở thành phố nhưng tiền nhà rẻ hơn thành phố B này nhiều. Cô bán căn nhà đang ở chuyển tới ngoại thành làm việc, nói không chừng cuộc sống sẽ dễ thở hơn. Đấy là nghĩ đi nhưng Khổng Lập Thanh cũng phải nghĩ lại, chuyển ra ngoại thành phải lo bán nhà, mua nhà, tìm việc, chuyển trường… từng ấy nói thì dễ, làm thì khó.
Khổng Lập Thanh vẫn đang trăn trở với việc chuyển nhà ra ngoại thành, nhưng chưa kịp nghĩ sâu hơn đã nhận được thông báo mời đến phỏng vấn của một bệnh viện hạng ba ở thành phố B này, thông báo lại không gửi qua email mà là có người gọi đến số máy bàn nhà cô, nói năng cũng rất lịch sự.
Khổng Lập Thanh lắp ba lắp bắp xác nhận lại thời gian phỏng vấn với người của bệnh viện đó, rồi mơ mơ hồ hồ đặt điện thoại xuống nhìn ra cửa sổ không dám tin. Cô sống đến từng này năm rồi, chưa từng may mắn như thế bao giờ. Cho nên không cần thắc mắc vì sao lúc này cô nhìn ra ngoài như muốn biết mặt trời mọc lên từ phía Tây không. Ngoài cửa sổ là ánh nắng chói chang đến nhức mắt của mặt trời đang lửng lơ trên đỉnh, lúc này không thể biết mặt trời mọc lên từ phía nào, nhưng Khổng Lập Thanh biết mình không nằm mơ, cô giống như vừa thoát khỏi kiếp nạn, cô tìm được việc làm rồi.
Phỏng vấn chỉ là thủ tục, thời gian vỏn vẹn độ uống một tách trà, thái độ khách khí của người phỏng vấn khiến cô cảm thấy rất lạ. Đi phỏng vấn mà không bị hỏi câu nào khiến Khổng Lập Thanh vô cùng ngỡ ngàng, chỉ sau mấy câu trao đổi đơn giản họ đã sắp xếp xong công việc cho cô. Tình huống này khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Khổng Lập Thanh lần này được phân đến khoa sản, phụ trách bệnh nhân ngoại trú. Vị chủ nhiệm khoa lúc tiếp nhận cô còn dùng cách nói rất khách sáo, hỏi cô có hài lòng không, còn gợi ý nếu cô không thích cũng có thể yêu cầu điều chỉnh.
Đối với bệnh viện ở Trung Quốc, bác sĩ y tá khi bị phân đến khu ngoại trú đều coi như không có tương lai, bệnh nhân ngoại trú không cần làm phẫu thuật, như vậy công việc nhẹ nhàng nhưng không có cơ hội thăng tiến. Bác sĩ mà bị chuyển từ phòng cấp cứu tới khu ngoại trú thì đều mang ý nghĩa như là phạm nhân bị đày ra biên ải chịu tội. Nhưng Khổng Lập Thanh lại cảm thấy trong hoàn cảnh hiện tại, đây là công việc trong mơ với mình. Cô là người không có tham vọng, mong muốn lớn nhất là tìm được một công việc ổn định, có thể nuôi dưỡng tốt Khổng Vạn Tường là được rồi. Đối với chuyện phấn đấu trên con đường sự nghiệp, cô nghĩ chậm một vài năm cũng chẳng vấn đề gì. Cô ở cùng Khổng Vạn Tường, đi làm từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều càng thích hợp chăm sóc cậu bé. Sau này cô không cần dùng đồng hồ báo thức để đánh thức Vạn Tường, cũng không phải trực đêm bỏ mặc Vạn Tường ở nhà ngủ một mình. Bệnh viện này trả Khổng Lập Thanh mức lương cũng không kém gì mức lương ở bệnh viện cô từng làm, Khổng Lập Thanh đương nhiên rất mãn nguyện mà đồng ý.
Kỳ thực trong chuyện này Khổng Lập Thanh không hề hay biết là, Lục Húc tìm được một vị quan chức cao cấp, tiếp cận từng cấp từng cấp để sắp xếp chuyện này. Đợi đến khi người này hoàn thành xong nhiệm vụ mới bố trí công việc cho Khổng Lập Thanh. Lục Húc biết trong chuyện lần này có nhiều khúc mắc nên trước buổi phỏng vấn, đích thân anh ta còn bố trí một chuyến đi đến bệnh viện, trực tiếp giám sát công việc, nhớ Khổng Lập Thanh còn phải nuôi Khổng Vạn Tường nên đã chọn cho cô công việc này. Việc sắp xếp tiến hành chu đáo như vậy cho nên cô hoàn toàn không thể biết được nội tình.
Tìm được việc tốt, Khổng Lập Thanh thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, lúc đón Khổng Vạn Tường tan học, còn cao hứng bế cậu bé từ trên xe xuống, thơm lên má cậu một cái rõ mạnh.
Vạn Tường rất tinh ý nhận ra tâm trạng vui vẻ của mẹ, bèn ôm lấy cổ cô, bàn tay đưa lên lau nước miếng dính trên má, phụng phịu trách: “Mẹ, các bạn nhìn đấy.”
Khổng Lập Thanh cười ha ha nói: “Chơi thêm một lát hãy lên nhà.”
Vạn Tường tuột xuống khỏi tay Khổng Lập Thanh: “Đi xe đạp.”
“Được, không thành vấn đề.” Khổng Lập Thanh đồng ý ngay.
Đồ chơi của Khổng Vạn Tường không nhiều. Lúc Khổng Lập Thanh đón cậu bé về, cậu bé còn có dấu hiệu của trẻ tự kỷ, cả ngày đều ngồi im không nói không cười không hoạt động gì. Khổng Lập Thanh lúc đó vừa mới đi làm, cô cũng bận không có thời gian đưa Vạn Tường đi chọn mua đồ chơi. Sau này Vạn Tường dạn dĩ hơn một chút thì họ cùng chơi ở vườn trẻ, Khổng Vạn Tường lại là đứa bé quá biết điều, không bao giờ mè nheo đòi mua đồ gì.
Trước đây không lâu, tham gia hoạt động truyền thông đại chúng, ngày công có thể dùng đổi đồ, Khổng Lập Thanh dùng số ngày công tích lũy mấy năm của mình đổi cho Khổng Vạn Tường chiếc xe đạp. Dạo này Khổng Lập Thanh hầu như ngày nào cũng đưa Vạn Tường xuống sân khu nhà để tập xe, học trò mới nên cậu bé rất thích.
Ở cùng khu nhà với Khổng Lập Thanh toàn là tầng lớp trung lưu, rất nhiều nhà là cả gia đình ở cùng trong một căn hộ, khu chung cư không tránh khỏi phải xả rác, cư dân phương Bắc lại có thói quen mang rác để ở ngoài hành lang. Khổng Lập Thanh sống trên tầng cao nhất, cả tầng có hai căn hộ, không có hành lang, cho nên rác phải để ở cầu thang thoát hiểm. Nhà nhà đều mang rác ra hành lang để cho nên dù rác không nhiều, cũng không làm vướng lối đi lại nhưng nhìn rất mất mỹ quan, cũng rất mất vệ sinh, nhắc nhở vô số lần nhưng vẫn không thay đổi được tình hình. Khổng Lập Thanh có thói quen sạch sẽ, Dương Diêu Khả hàng xóm của cô cũng là người sạch sẽ cho nên cầu thang thoát hiểm tầng cô là sạch nhất. Khổng Lập Thanh để xe đạp của Khổng Vạn Tường trong góc của cầu thang thoát hiểm, cô thực sự cũng không có cách nào khác, giá như trong nhà rộng hơn một chút, cô cũng không phải làm thế.
Hai mẹ con dắt xe đạp vào thang máy đi xuống sân, Khổng Lập Thanh dặn dò Vạn Tường chú ý cẩn thận khi tự chơi, sau đó cô ngồi sang một bên xem đám trẻ con vui vẻ chơi đùa.
Khổng Vạn Tường đạp xe chầm chậm, không chạy theo vòng như những đứa trẻ lớn hơn, cậu bé điều khiển xe đi theo đường thẳng. Ngồi nghiêm chỉnh trên yên xe, bàn chân chỉ nhấn nhẹ xuống pê-đan như sợ làm nó đau. Khổng Lập Thanh ngồi bên quan sát, thi thoảng cậu bé bị ngã, cô sẽ chạy đến đỡ nó ngồi dậy.
Khổng Vạn Tường mỗi lần bị ngã xe, trong cơn đau theo bản năng luôn quay đầu nhìn về phía Khổng Lập Thanh, Khổng Lập Thanh lại luôn quay đầu nhìn sang hướng khác giả vờ như không nhìn thấy nó. Cô không dạy Vạn Tường theo sách vở hay khoa học, từ nhỏ đến lớn không được ai dạy dỗ cho nên khi cô dạy Vạn Tường, mọi thứ gần như làm theo bản năng. Khổng Lập Thanh nghĩ, trẻ con nhất định muốn được cưng chiều, nhưng bố mẹ nhất định cũng không nên cưng chiều con ra mặt, như thế đứa trẻ sẽ dễ sinh hư.
Khổng Vạn Tường loạng choạng ngã xe mấy lần đã bắt đầu đi thành thạo hơn. Lúc quẹo xe không phải lần nào cũng ngã nữa, cậu bé thuận lợi đạp mấy vòng, bắt đầu có can đảm tăng tốc, Khổng Lập Thanh hài lòng nhìn cậu bé đạp xe lướt qua mặt như một cơn gió vui vẻ gọi mình: “Mẹ, mẹ nhìn xem.”
Khổng Lập Thanh ở phía sau cũng lớn tiếng phối hợp, khen ngợi hết lời: “Ôi, Vạn Tường đã biết quẹo xe rồi, tuyệt quá.”
Vạn Tường cười tít mắt, miệng khẽ “Wow” một tiếng, lướt qua Khổng Lập Thanh.
Khổng Vạn Tường càng chơi càng hăng, đến mức có phần mải chơi quên cả đường về, vận động nhiều đến nỗi mặt đã lấm tấm mồ hôi mà vẫn chưa muốn ngừng. Nhưng thói đời vui quá hóa buồn, khi Vạn Tường một lần nữa thực hành kỹ thuật quẹo xe, do đã thấm mệt, không làm chủ được tốc độ, chiếc xe bị đổ nhào sang một bên. Khổng Lập Thanh biết cú ngã này rất đau, nhưng cô cũng không quá lo lắng, chầm chậm đi đến đó.
Vạn Tường đã tự mình bò dậy, đang ngồi trên đất, chiếc xe chổng kềnh bên cạnh, hai bánh vẫn quay tròn. Cậu bé cúi đầu nhìn vết máu rịn ra trên đầu gối nhưng không khóc.
Khổng Lập Thanh ngồi xổm trước mặt Vạn Tường, xem xét vết thương trên đầu gối cho thằng bé, đúng như cô nghĩ, đầu gối Vạn Tường chỉ là bị trầy da, không quá nghiêm trọng, cô nhẹ giọng hỏi: “Đau không con?”
Khổng Vạn Tường bưng mặt đứng lên, mắt ngân ngấn nước, muốn khóc nhưng lại cố kìm nước mắt không cho chảy xuống. Khổng Vạn Tường là đứa trẻ có ngoại hình kế thừa được những nét đẹp của bố và mẹ, cho dù bây giờ đang còn là một đứa bé, khuôn mặt chưa có góc cạnh, nhưng nhìn đã thấy môi hồng răng trắng, ngũ quan thanh tú, cứ theo đó mà đoán sau này hẳn sẽ là một anh chàng đẹp trai. Khuôn mặt cậu bé bây giờ hiện rõ vẻ chịu đựng, muốn khóc mà không dám khóc. Khổng Lập Thanh nhìn Vạn Tường một lát, đột nhiên bật cười, cô giơ tay bẹo má cậu bé: “Con muốn khóc thì cứ khóc đi, nhịn làm gì?”
Bị Khổng Lập Thanh trêu như vậy, cũng không cãi lại, nó muốn cười nhưng lại ngượng, vậy là cúi đầu chui tọt vào vòng tay Khổng Lập Thanh.
Cô ôm Vạn Tường đứng dậy, dịu dàng hỏi: “Chúng ta không chơi nữa, về nhà bôi thuốc được không?”
Vạn Tường gục trong vòng ôm ấm áp, nói nhỏ: “Mẹ, Vạn Tường đau muốn chết luôn.”
“Mẹ biết rồi, lát nữa về nhà bôi thuốc sẽ đỡ.” Khổng Lập Thanh an ủi mấy câu rồi bế cậu bé vào trong khu nhà.
Bôi thuốc cho Vạn Tường xong, Khổng Lập Thanh để cậu bé tự ngồi xem ti vi còn mình thì xuống sân khu nhà cất xe đạp.
Lúc này đã là chập choạng tối, xung quanh khu nhà đều đã lên đèn. Khổng Lập Thanh xuống sân dựng xe lên, lúc chuẩn bị dắt xe vào nhà, mắt cô thoáng thấy bóng người đi về phía mình. Ánh sáng hơi yếu, Khổng Lập Thanh không có cách nào nhìn rõ, cũng không có ý định nhìn rõ, Vạn Tường còn đang ở nhà đợi cô. Nhưng khi cô đẩy xe đi vào khu nhà, chuẩn bị đưa tay bấm thang máy thì phía sau truyền đến giọng đàn ông: “Lập Thanh.”
Khổng Lập Thanh nhắm mắt, quả nhiên là Hạ Chí Thần, cô bất đắc dĩ quay người lại.
Hạ Chí Thần quay lưng về phía ánh dương sắp lặn, biểu cảm trên mặt anh ta không nhìn rõ được: “Lập Thanh, dạo này em ổn không? Anh tiện đường đi qua đây nên đến thăm em.”
Khổng Lập Thanh cảm thấy hơi bất lực, cũng thấy rất phiền, nhưng cô là kiểu người dù có ghét người khác đến đâu cũng không nói ra những lời quá khích, đành chỉ biết cúi đầu đứng đó im lặng không nói gì.
Hai năm nay hầu như Khổng Lập Thanh ngày nào cũng nhìn thấy người đàn ông này. Bởi lẽ họ vốn làm cùng một khoa. Lần Khổng Lập Thanh xảy ra chuyện, anh ta cũng là một trong những người bênh vực cho cô. Nhưng hai năm này Khổng Lập Thanh cũng luôn có ý tránh mặt. Có điều tránh mặt cũng chỉ là cách vạn bất đắc dĩ. Người này những năm gần đây dường như cũng đã quen thái độ đó của cô nên không phàn nàn gì, luôn lặng lẽ chấp nhận. Thế nhưng hôm nay anh ta có vẻ đang bị kích thích bởi điều gì đó, bỗng nhiên nôn nóng khác thường: “Lập Thanh, em không có gì để nói với anh sao? Chuyện năm đó anh thực sự không biết, mà vẫn không thể được tha thứ sao? Lẽ nào chúng ta không thể là bạn bè bình thường được?”
Hạ Chí Thần hỏi liên tiếp mấy câu, Khổng Lập Thanh bối rối không biết nên phản ứng thế nào. Con người cô tương đối nhu nhược, bị người khác dồn ép một chút là sẽ không biết phải làm sao ngay, cô mấp máy miệng định nói nhưng rồi lại không biết phải nói gì mới được. Thật sự thì câu chuyện giữa họ còn xa mới đơn giản như suy nghĩ của Hạ Chí Thần. Cha của Hạ Chí Thần là phó giám đốc bệnh viện Khổng Lập Thanh làm trước đây. Mà công việc tại đó của Khổng Lập Thanh cũng là do Hạ Chí Thần sắp xếp, cho nên Khổng Lập Thanh vào làm chưa bao lâu mẹ anh ta đã tìm đến cô.
Sau hai năm, Khổng Lập Thanh vẫn còn nhớ như in ánh mắt khinh miệt của người phụ nữ đó, bà ta cảnh cáo Khổng Lập Thanh đã không giỏi chẳng giàu thì đừng có suy nghĩ trèo cao. Bà ta còn nói, nể mặt con trai, có thể đồng ý thu xếp công việc cho cô, nhưng chỉ cần bà ta nghe được phong thanh tin đồn tình cảm giữa hai người, bà ta sẽ làm cho cô không chỉ mất việc mà còn mất luôn cả cơ hội ở lại thành phố B này.
Thực sự mà nói, nếu là sai lầm thời tuổi trẻ, cô có gì mà không thể tha thứ, nhưng chuyện này nữa thì không được, cô muốn yên thân, cô còn phải nuôi con, cho nên dù thế nào cũng chỉ có thể làm một người yên phận.
Khổng Lập Thanh ngây ngô cúi đầu đứng đó, cô cảm thấy đến lúc này tất cả đã qua rồi, cô cũng đã không còn làm ở bệnh viện đó nữa. Vậy cô có cần giải thích với Hạ Chí Thần một chút không. Khổng Lập Thanh ngẩng lên mấp máy miệng định nói, nhưng những gì cô nhìn thấy đã khiến cô lập tức sững lại.
Hạ Chí Thần quay lưng vào nên không nhìn thấy, Khổng Lập Thanh đứng đối diện với anh ta lại nhìn rất rõ, phía đối diện đang có ba người đi vào, một người là Dương Diêu Khả, hàng xóm của cô, người nữa là Chu Diệp Chương, hai người đi ngang nhau. Chu Diệp Chương ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm trọng pha chút lạnh lùng, phía sau là một anh chàng trẻ tuổi, thoạt nhìn dường như không cùng đường với hai người kia, cậu ta ăn mặc bụi bặm, mái tóc cắt tỉa cầu kỳ, mặt thanh tú như con gái.
Chu Diệp Chương có lẽ đã nhìn thấy hai bọn cô từ rất xa nhưng khi bọn họ đến gần Khổng Lập Thanh lại thấy có vẻ anh không nhìn ai cả, ánh mắt hời hợt, lại gì đó mông lung bất định. Chu Diệp Chương dừng lại phía sau Hạ Chí Thần, giọng nói lạnh lùng pha chút kẻ cả: “Anh chắn đường tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook