Bánh Xe Định Mệnh
-
Chương 42: Đám cưới
Thời gian trôi rất nhanh, bây giờ đã là đầu tháng Sáu, Khổng Lập
Thanh chọn một ngày nắng nhẹ, dậy sớm, sau khi tiễn Chu Diệp Chương đi
làm, cô quay về phòng chỉnh trang cẩn thận, sau đó đi đến chỗ Chu lão
phu nhân.
Bước sang tháng Sáu, thời tiết ở Hồng Kông rất nóng, chín mười giờ sáng là lúc nhiệt độ bắt đầu tăng cao, không khí ẩm ướt. Khổng Lập Thanh vẫn chưa thích nghi được với thời tiết nóng ẩm ở đây, cô đã quen sống nhiều năm ở thành phố B lúc nào cũng khô ráo, bốn mùa rõ ràng, nhưng thời tiết chỉ là một phần của hoàn cảnh sống, cơ thể con người luôn có cơ chế tự điều chỉnh, thích nghi chỉ còn là vấn đề sớm muộn.
Khổng Lập Thanh cho rằng hôm nay cô có thể tự mình đi đến chỗ Chu lão phu nhân chứng tỏ khả năng thích ứng của cô đã tiến bộ thêm một bậc, từ rất xa Khổng Lập Thanh đã nhìn thấy Khổng Vạn Tường. Như lần trước cô đến, dưới gốc cây vẫn là chiếc ô che nắng bên dưới bày bộ bàn ghế hóng mát, chỉ khác là hôm nay người ngồi hóng mát ở đó không phải người lần trước.
Đặt chân lên thảm cỏ, Khổng Lập Thanh cảm thấy nội tâm yên tĩnh, cô không có nhiều khí thế nhưng lại thừa bình tâm, nơi đây phong cảnh rất đẹp, sắc xanh tràn ngập nơi nơi, ánh nắng rực rỡ nhưng không chói chang, không khí mát dịu chứ không oi ả, quả là một nơi dễ chịu.
Chầm chậm bước đến chỗ ghế hóng mát đó, Khổng Lập Thanh dường như cảm thấy trong lòng cô cũng có cơn gió mát lành nhẹ nhàng mơn man, đợi đến khi toàn cảnh lọt vào mắt, lòng cô càng yên ả thêm mấy phần.
Vạn Tường đang ngồi dựa trên ghế, hôm nay cậu bé mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, quần sooc xuông màu xanh, đầu tóc chải ngôi bóng mượt, chân đi một đôi xăng đan da mềm, dáng vẻ mới lạ này thiếu một chút hiếu động, thêm một chút nghiêm trang.
Trong tay Khổng Vạn Tường đang cầm một cuốn sách, rõ ràng là đang say mê đọc. Khổng Lập Thanh chậm rãi bước đến phía sau cậu, cô không lên tiếng, đối diện là lão phu nhân nheo mắt nhìn thấy cô đi đến cũng không lên tiếng, trên bàn để nước ép trái cây, bánh quy, bánh ngọt và mấy đồ ăn vặt cho trẻ con, Vạn Tường giọng còn non nớt đang đọc “Ông già và biển cả”, Khổng Lập Thanh hơi giật mình.
Vạn Tường không phát hiện ra mẹ đã đến, vẫn chuyên chú đọc sách. Cậu bé đọc to rõ ràng, tốc độ đọc không nhanh nhưng không bị giật cục, Khổng Lập Thanh yên lặng đứng nghe, không lên tiếng làm phiền.
Khổng Lập Thanh đứng nhìn đứa trẻ mình nuôi từ nhỏ, cảm thấy có chút lạ lẫm, cô luôn biết Khổng Vạn Tường là một cậu bé thông minh, nhưng cậu bé có một số tố chất đặc biệt sợ là cô đã không phát hiện ra.
Khổng Lập Thanh quan sát Khổng Vạn Tường, Chu lão phu nhân ở bên kia lại quan sát cô, gương mặt an nhiên của bà mang chút trầm tư. Đợi đến lúc Vạn Tường mở sang trang sau, cuối cùng bà cũng lên tiếng” “Được rồi, Vạn Tường, hôm nay đọc đến đây thôi, mẹ cháu đến thăm kìa.”
Khổng Vạn Tường ngẩng lên mắt còn không dám tin, sau đó thấy Khổng Lập Thanh mặt cậu bé lập tức lộ ra vẻ vui mừng hồn nhiên của con trẻ, vội vã buông cuốn sách trong tay, nhảy chân sáo đến bên Khổng Lập Thanh, miệng gọi to: “Mẹ.”
Bao nhiêu vui mừng gặp mẹ đều hiện hết trên khuôn mặt cậu bé, nhưng cậu cũng hơi rụt rè, không sà ngay vào lòng mẹ, chỉ là tươi cười dừng lại trước mặt cô, Khổng Lập Thanh cúi xuống ôm cậu một cái, sau đó nắn nắn người cậu hỏi: “Gần đây tốt chứ?”
“Vâng ạ.” Khổng Vạn Tường cười hết cỡ.
“Có nhớ mẹ không?”
Vạn Tường gật mạnh đầu: “Nhớ ạ.”
Không đợi Khổng Lập Thanh hỏi thêm, từ bên kia Chu lão phu nhân đã dặn dò Vạn Tường: “Vạn Tường, cháu tự chơi được không? Để bà và mẹ nói chuyện một chút.”
Vạn Tường thân mật ôm eo mẹ, ngẩng đầu nhìn rồi lại nhìn sang lão phu nhân ngoan ngoãn nói: “Vâng.” Nói xong cậu bé tụt khỏi người Khổng Lập Thanh đi đến bên lão phu nhân nghiêng người thơm lên má bà đánh “chụt” một cái, lão phu nhân cười híp mắt, rõ ràng là rất hài lòng.
Vạn Tường thơm lão phu nhân xong quay lại chỗ Khổng Lập Thanh, nắm tay mẹ, nói: “Mẹ, lát nữa nhớ tới tìm con nhé.”
Khổng Lập Thanh cười đáp lại cậu bé, Vạn Tường mới yên tâm bỏ đi. Khổng Lập Thanh nhìn cái dáng loắt choắt đi về phía trước, mấy bước đầu Vạn Tường còn bước nghiêm chỉnh chậm rãi, vừa bước đi vừa lưu luyến nhìn về phía mẹ, nhưng sau khi đi được một đoạn, lại thấy cậu bé huýt sáo, một con chó nhỏ lông trắng không biết từ đâu xồ ra, lập tức đánh mất vẻ “nghiêm chỉnh” vừa xong, vui vẻ huýt sáo điên cuồng chạy theo con chó.
Mải nhìn theo Vạn Tường, đến khi quay đầu lại Khổng Lập Thanh đã thấy lão phu nhân đứng khỏi ghế, bên cạnh không thấy có người giúp việc, Khổng Lập Thanh nhanh nhẹn bước đến bên đỡ lão phu nhân. Lão phu nhân động tác dừng lại một lát, tay trái đưa ra tựa như muốn xua cô, nhưng cánh tay đưa đến nửa đường lại đột ngột dừng lại, lão phu nhân nghiêng người nhìn Khổng Lập Thanh sau đó không nói gì, vin vào tay cô đứng lên.
Lão phu nhân vịn tay Khổng Lập Thanh đi vào nhà, bà đi rất chậm, lời nói cũng từ tốn: “Hai hôm nay ta luôn nghĩ khi nào cháu sẽ đến đây.”
Khổng Lập Thanh ngạc nhiên không hiểu nhìn lão phu nhân.
Chu lão phu nhân thong dong bước đi, nói không nhanh không chậm, nhưng nghĩ khí lại có chút nghiêm trọng: “Nếu cháu ngay cả dũng khí tự mình đi tìm con cũng không có, ta sẽ không coi trọng cháu, Chu Diệp Chương chọn một người như vậy làm vợ ta sẽ không chấp nhận.” Khổng Lập Thanh đương nhiên im lặng, trong lòng không thoải mái.
Vào trong nhà, tự nhiên có người giúp việc chạy đến thay Khổng Lập Thanh đỡ lão phu nhân, cả ba bước vào phòng khách lớn tầng một, sau đó lão phu nhân sai người giúp việc đi pha trà, tự mình bà đi đến bên cửa sổ chạm đất, Khổng Lập Thanh vẫn đứng phía sau lưng.
Ngoài cửa sổ là Vạn Tường đang chơi đùa với con chó nhỏ, A Thần không biết từ lúc nào cũng đã xuất hiện ở đó, đang đứng dựa vào một thân cây nhìn Vạn Tường chơi đùa.
Chu lão phu nhân đứng rất lâu không nói câu nào, Khổng Lập Thanh nhìn qua cửa sổ, Vạn Tường chạy nhảy, lăn lộn trên cỏ, cười đùa ầm ĩ sao mà hồn nhiên đến thế.
“Diệp Chương cũng được ta nuôi lớn như thế này.” Không báo trước, lão phu nhân đột ngột lên tiếng.
“Nhưng lúc nhỏ Diệp Chương không có được vẻ trầm tĩnh như Vạn Tường, để uốn nắn nó, bồi dưỡng cho nó tính kiên nhẫn ta đã tốn biết bao nhiêu tâm tư. Đứa trẻ đó thuở nhỏ tính tình cũng không tệ, trưởng thành rồi tính cách lại độc đoán, kín tiếng hệt như ông nội.”
Chu lão phu nhân nói rất chậm, ánh mắt xa xăm như lạc vào hồi ức, Khổng Lập Thanh bên cạnh lặng yên không lên tiếng.
Lão phu nhân nói xong lại quay về chiếc ghế bành gỗ lê ngồi, phòng khách lớn này bố trí theo phong cách phục hưng kể từ đồ gia dụng trở đi, Khổng Lập Thanh ngồi xuống chỗ lão phu nhân chỉ.
Đúng lúc người giúp việc mang trà nóng đến, lão phu nhân đưa tay đón chén trà đầu tiên, tự đưa lên trước mặt nhấp một ngụm, sau khi đặt chén xuống mới đưa tay chỉ về phía Khổng Lập Thanh nói: “Trà Long Tỉnh hái trước tiết Thanh minh, uống thử đi.”
Lão phu nhân là người hay để ý, Khổng Lập Thanh học theo tư thế của bà, khẽ nhấp một ngụm, hương trà nhàn nhạt trong miệng, không thấy có gì đặc biệt, lại đặt chén trà xuống, ý tứ ngồi yên tại đó.
Lão phu nhân vừa quan sát Khổng Lập Thanh uống trà, không bỏ sót hành động nào, vừa tự mình uống trà, đặt chén xuống bàn mới nói tiếp: “Trong một gia tộc lớn, lợi ích tiền tài thực tế kéo theo rất nhiều hệ lụy, tình người đôi khi lại nhạt nhẽo. Để tránh xảy ra những tình huống xấu, căn bản là phải duy trì được bầu không khí hòa thuận trong gia đình, mà duy trì được bầu không khí hòa thuận trong nhà hay không có quan hệ rất nhiều tới nữ chủ nhân, cả đời ta cơ bản là lo những việc này.”
Lão phu nhân nhìn Khổng Lập Thanh thong thả nói, Khổng Lập Thanh biết những chuyện bà nói đều rất quan trọng, cho nên phải yên lặng lắng nghe.
“Diệp Chương nhập hộ khẩu cho Vạn Tường, sau này tin tức các cháu kết hôn thông báo ra, bên ngoài sẽ nảy ra rất nhiều suy đoán. Riêng về thân phận Vạn Tường nhiều nhất sẽ là những nghi vấn cháu và Diệp Chương đã có con riêng từ nhiều năm trước. Nhà họ Chu thân thích đông đảo, nếu Vạn Tường không phải con Diệp Chương, khi lớn lên tình cảnh sẽ rất phức tạp, còn để ta nhận nuôi Vạn Tường, sau này vị trí của nó sẽ được đảm bảo, mà những tin đồn cũng không có cớ để tồn tại, cháu hiểu không?” Lão phu nhân nói cả một tràng dài cũng hơi mất sức, bà nhấp ngụm trà, yên lặng đợi phản ứng của Khổng Lập Thanh.
Khổng Lập Thanh cúi đầu suy nghĩ, cô cuối cùng cũng hiểu được lợi hại trong chuyện này, sợ là cách giải quyết ấy sớm đã xuất hiện trong suy nghĩ của Chu Diệp Chương, chỉ là anh không dám nói thẳng với cô. Lúc lâu sau Khổng Lập Thanh ngẩng lên nói với lão phu nhân: “Cháu hiểu rồi ạ.”
Lão phu nhân cười một tiếng: “Vạn Tường, cháu cứ yên tâm để lại, trước đây dạy dỗ Diệp Chương thế nào, nay với Vạn Tường ta hứa sẽ không kém một phần tâm sức.”
Khổng Lập Thanh gật đầu, lão phu nhân lại nói tiếp: “Sau này cháu sẽ qua lại liên tục thôi, làm nữ chủ nhân nhà họ Chu, sớm muộn cháu cũng phải về sống ở đây.”
Khổng Lập Thanh khẽ cười đáp: “Vâng ạ.”
Lão phu nhân lại nhấp một ngụm trà: “Ta biết cháu là một cô gái tốt, rất hợp với Diệp Chương, ta rất vừa lòng cháu.”
Lần đầu tiên Chu lão phu nhân khen ngợi cô, không hiểu sao Khổng Lập Thanh không thấy lòng xao động, cô lặng yên nhìn về phía lão phu nhân, bà cười khẽ, trong nụ cười là ý khen ngợi chân thành. Nụ cười này mới thực sự khiến lòng cô vui sướng, cô cũng cười, hai người ngồi nhìn nhau, nụ cười thay cho những lời không dễ nói ra.
Sau đó lão phu nhân hất tay về phía cô: “Đi đi, đưa Vạn Tường về đó chơi, đợi vài hôm nữa cháu bận lại trả nó về đây.”
Khổng Lập Thanh đứng lên cáo từ ra về, lần gặp mặt này dường như cô chẳng có cơ hội nói gì, câu chuyện từ đầu đến cuối đều nằm trong tầm kiểm soát của lão phu nhân. Cô cũng biết tài ứng đối của mình quá kém, có rất nhiều thứ phải học, cũng may lão phu nhân là người thấu tình đạt lý, không làm khó cô, ở một mức độ nào đó cũng coi như cô may mắn.
Vạn Tường sau khi đưa trở lại chỗ lão phu nhân, lịch liền đổi lại thành cuối tuần về chỗ cô còn bình thường phần lớn thời gian cậu bé ở nhà lớn. Mấy ngày sau Khổng Lập Thanh đột nhiên nhận ra lão phu nhân quả là người nhìn xa trông rộng vì cô bây giờ đã thành người bận bịu kinh khủng.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Không lâu sau lần cô đến thăm lão phu nhân, bà đột nhiên bắt đầu lên lịch cho hôn lễ của họ.
Kể từ sau khi đến Hồng Kông, chỉ có một lần trong lúc mơ ngủ Khổng Lập Thanh nghe thấy Chu Diệp Chương nhắc đến đám cưới, nhưng sau đó anh lại cũng không có thái độ gì, thành ra bản thân cô cũng không thấy đây là chuyện cấp bách. Chẳng ngờ lão phu nhân ra tay một cái là mọi chuyện rùm beng hết cả.
Mấy ngày đầu tháng Sáu qua đi, Khổng Lập Thanh bắt đầu phải tất bật chạy qua chạy lại tới chỗ lão phu nhân, hôn lễ của đích tôn nhà họ Chu phải tổ chức thật long trọng, tưng bừng. Trước tiên là đặt mua váy cưới, lễ phục, trang sức, sau đó in ấn thiệp mời, gửi phát đi, lên chương trình lễ cưới… Khổng Lập Thanh bận tối mắt tối mũi, dĩ nhiên như vậy vì thời gian quá gấp, lão phu nhân ấn định hôn lễ tổ chức vào ngày Hai mươi tám tháng Sáu, nghe nói vì đó là ngày đẹp nhất của năm, nhưng cùng lắm tất cả chỉ có hơn chục ngày chuẩn bị. Trong lúc bận rộn quay cuồng, Khổng Lập Thanh không dừng được nghĩ nhà họ Chu không ai biết nói chơi, Chu Diệp Chương nói tháng Sáu kết hôn quả nhiên là tháng Sáu kết hôn thật.
Lão phu nhân cũng không ngược đãi Khổng Lập Thanh, mời công ty tổ chức hôn lễ tốt nhất giúp cô chuẩn bị, váy cưới đặt của nhà thiết kế hàng đầu Milan, trang sức đặt mới không kể, lão phu nhân còn mang trang sức của mình sửa đổi một chút cho hợp mốt rồi tặng cô, Khổng Lập Thanh không có “nhà gái”, lão phu nhân coi như thay cô chuẩn bị của hồi môn hoàng tráng.
Trong công cuộc chuẩn bị lễ cưới, Chu Diệp Chương lại giống như người ngoài, cơ bản không tham gia vào bất cứ chuyện gì, nhưng cũng coi như chịu khó phối hợp, thử lễ phục, mua nhẫn cưới anh đều cần là có, gọi là đến. Khổng Lập Thanh đại khái cũng hiểu, đối với những người như anh, chuyện trong nhà, chuyện bên ngoài phân biệt rất rõ ràng. Trong suy nghĩ của anh những việc cưới xin như này là việc trong nhà, không cần đàn ông như anh nhúng tay vào, cho nên cô cũng không buồn tính toán. Cả ngày đều bận tối mắt tối mũi, cô chẳng có tâm tư của cô dâu mới, tới một ngày mệt mỏi thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy lịch vạn niên chỉ ngày Hai mươi tám tháng Sáu mới biết: Hôm nay là ngày mình kết hôn.
Nhà họ Chu không có ai theo đạo nhưng lão phu nhân lại chọn tổ chức hôn lễ theo phong cách Tây. Hôn lễ tổ chức tại biệt thự lão phu nhân ở, tận tối trước ngày cưới hội trường mới được bố trí. Khổng Lập Thanh và Chu Diệp Chương từ sáng sớm đã di chuyển từ nhà đến chỗ lão phu nhân.
Váy cưới của Khổng Lập Thanh may bó cho nên mặc vào cũng khá vất vả, vì vậy cô không ăn sáng, chỉ uống một chút sữa cầm hơi, sau đó ngồi trang điểm.
Trang điểm cô dâu là một quá trình lâu dài mà phức tạp, dưới lầu dần dần thêm huyên náo, Khổng Lập Thanh biết là khách khứa đã lục tục kéo đến, lòng cô tự nhiên thấy căng thẳng hồi hộp, lúc này chẳng hiểu Chu Diệp Chương bận gì mà cũng mất tăm mất tích.
Đợi thợ trang điểm làm gần xong, cuối cùng cánh cửa phòng ngủ cũ của Chu Diệp Chương cũng được mở ra, anh cuối cùng cũng xuất hiện. Lúc anh bước vào, thợ trang điểm đang tô son môi cho Khổng Lập Thanh, cô không dám cựa quậy, chỉ ngẩng lên nhìn anh một cái.
Chu Diệp Chương cả người lễ phục thẳng thớm, rất đẹp trai, nhưng cà vạt còn chưa thắt, giống như sợi dây thừng vắt trên cổ áo vậy, anh thấy Khổng Lập Thanh vẫn đang trang điểm cũng không dám làm phiền, đứng một bên chờ đợi.
Đợi trang điểm xong, Khổng Lập Thanh đứng lên, eo váy thít chặt khiến cô hơi khó thở, mạng che đầu cũng khiến cô thấy đau đau. Đột nhiên cô cảm thấy đám cưới còn xa mới lãng mạn đẹp đẽ như phim ảnh, đẹp đẽ chỉ là bày ra cho người khác xem, khổ sở vất vả thế nào chỉ có mình mình chịu, cô nhìn anh nở nụ cười méo xệch.
Chu Diệp Chương nhìn cô từ đầu đến chân, hỏi: “Không thoải mái à?”
Khổng Lập Thanh ngúc ngắc đầu nói: “Ngủ không ngon, hơi mệt chút.”
Chu Diệp Chươngsiết chặt vai cô an ủi: “Qua mấy ngày nữa là ổn thôi, đi, anh đưa em đi giới thiệu chính thức với vài người bên dưới.” Nói rồi không đợi cô phản ứng anh đã kéo tay cô.
Khổng Lập Thanh mặc áo cưới rườm rà bị Chu Diệp Chương kéo đi. Đến phòng khách nhỏ trên tầng hai đã thấy năm người ngồi tản mát trong phòng, trên sofa ba người, trên ghế cạnh cửa sổ hai người, năm người này thuộc các màu da từ năm châu bốn biển tụ họp ở đây. Lục Húc và Lâm Diên là hai người châu Á Khổng Lập Thanh đã biết, ngồi đối diện với họ lại là một người da đen, thân hình vạm vỡ. Hai người ngồi chỗ cửa sổ, một là thị dân Âu Mỹ, một là người Ả-rập, mấy người này đều nghiêm túc nhìn Khổng Lập Thanh bước vào, đôi bên ở đó nhìn nhau không nói gì.
Chu Diệp Chương là người lấy lại vẻ tự nhiên nhanh nhất, sau khi dắt tay Khổng Lập Thanh vào cửa, anh đưa cô đi thẳng tới giữa phòng, đối mặt với mấy người kia chỉ vào Khổng Lập Thanh phía sau giới thiệu: “Vợ tôi, mọi người làm quen một chút.”
Khổng Lập Thanh đứng đó không di chuyển, ngô nghê nhìn mấy người đó, bọn họ thấy cô biểu tình vụng về cũng chẳng có động thái gì. Chu Diệp Chương cũng đứng đó, im lặng nhìn bọn họ, dường như đang mất kiên nhẫn.
Tình huống bế tắc không bao lâu, người đầu tiên hành động là Lâm Diên. Cô đứng lên đi thẳng tới trước mặt Khổng Lập Thanh, sau đó đưa tay ra bắt: “Cô Khổng, chúc mừng cô.”
Khổng Lập Thanh máy móc đưa tay ra bắt lại: “Cám ơn cô.” Cô thật không rõ đang xảy ra chuyện gì.
Tiếp theo là đến Lục Húc, anh ta và Lâm Diên, động tác như nhau, lời nói như nhau, thậm chí biểu cảm hai người cũng giống nhau, sau đó là người da đen rồi đến người Âu Mỹ và người Ả-rập, họ cùng chào hỏi chúc mừng Khổng Lập Thanh xong là đứng sang bên không nói gì.
Ba người nước ngoài Khổng Lập Thanh chưa gặp tự giới thiệu về mình, người Âu Mỹ tên là John, người da đen là Eko, người Ả-rập nói tiếng Trung chưa sõi, cô đại khái nghe được tên anh ta là Saeed gì đó.
Giống như hoàn thành xong một nghi lễ, cứ như vậy không cần giải thích, Chu Diệp Chương lại kéo Khổng Lập Thanh vội vàng rời phòng khách. Bọn họ còn rất nhiều việc phải làm, trước lễ thành hôn chính thức nhà họ Chu còn có nghi lễ cúng tế tổ tiên.
Cho đến tận sau này qua lời Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh mới biết ý nghĩa thực sự của lần gặp mặt đó, hóa ra ngoài Lục Húc là trợ lý của Chu Diệp Chương ra, những người gặp hôm đó đều là trưởng đại lý kinh doanh của Chu Diệp Chương ở các châu lục khác nhau, quan hệ giữa anh và họ giống như ông chủ và trưởng quầy thời cổ đại. Lần ấy bọn họ tụ họp ở đó là muốn gặp cô, nhưng Khổng Lập Thanh biết, nhìn tình hình dường như bọn họ không được ưng ý mình cho lắm. Sau này lão phu nhân nói với cô, phụ nữ nhà họ Chu chỉ cần không tùy tiện xen vào chuyện của đàn ông, bọn họ tự khắc sẽ phục, cô mới yên tâm trở lại.
Thời tiết lúc cử hành hôn lễ hơi âm u, may mà không mưa, gió nhẹ khiến không khí mát mẻ, sân lớn biệt thự cũ nhà họ Chu tràn ngập hoa tươi và bóng màu, không gian đẹp rực rỡ và tươi mát. Khổng Lập Thanh không có họ nhà gái, tay ôm hoa cưới, khi nhạc lễ tấu lên, cô một mình bước trên thảm hoa tiến vào lễ đường, khoảng cách chỉ mấy chục mét mà cũng thấy mệt mỏi, giống như một mình cô độc trong quãng đời đã qua, thật may phía cuối con đường nay đã có người đợi cô. Người đàn ông ấy cho cô tất cả những gì cô muốn, cho dù có thể anh không phải là người hoàn mỹ nhất, nhưng với cô mà nói anh là tốt nhất. Người ta nói với cô hai người rất đẹp đôi. Có thể cùng nhau đi đến trọn đời không chỉ có tình yêu mà quan trọng hơn là sự tương hợp về tính cách, cô mỉm cười đưa tay cho anh, anh không hề chậm trễ nắm lấy bàn tay cô. Giây phút này cô không chút nghi ngờ tin rằng, anh sẽ bên cô từ nay về sau, cho dù trước mắt là trùng trùng khó khăn thì cũng không cần quay đầu nhìn lại.
Bước sang tháng Sáu, thời tiết ở Hồng Kông rất nóng, chín mười giờ sáng là lúc nhiệt độ bắt đầu tăng cao, không khí ẩm ướt. Khổng Lập Thanh vẫn chưa thích nghi được với thời tiết nóng ẩm ở đây, cô đã quen sống nhiều năm ở thành phố B lúc nào cũng khô ráo, bốn mùa rõ ràng, nhưng thời tiết chỉ là một phần của hoàn cảnh sống, cơ thể con người luôn có cơ chế tự điều chỉnh, thích nghi chỉ còn là vấn đề sớm muộn.
Khổng Lập Thanh cho rằng hôm nay cô có thể tự mình đi đến chỗ Chu lão phu nhân chứng tỏ khả năng thích ứng của cô đã tiến bộ thêm một bậc, từ rất xa Khổng Lập Thanh đã nhìn thấy Khổng Vạn Tường. Như lần trước cô đến, dưới gốc cây vẫn là chiếc ô che nắng bên dưới bày bộ bàn ghế hóng mát, chỉ khác là hôm nay người ngồi hóng mát ở đó không phải người lần trước.
Đặt chân lên thảm cỏ, Khổng Lập Thanh cảm thấy nội tâm yên tĩnh, cô không có nhiều khí thế nhưng lại thừa bình tâm, nơi đây phong cảnh rất đẹp, sắc xanh tràn ngập nơi nơi, ánh nắng rực rỡ nhưng không chói chang, không khí mát dịu chứ không oi ả, quả là một nơi dễ chịu.
Chầm chậm bước đến chỗ ghế hóng mát đó, Khổng Lập Thanh dường như cảm thấy trong lòng cô cũng có cơn gió mát lành nhẹ nhàng mơn man, đợi đến khi toàn cảnh lọt vào mắt, lòng cô càng yên ả thêm mấy phần.
Vạn Tường đang ngồi dựa trên ghế, hôm nay cậu bé mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, quần sooc xuông màu xanh, đầu tóc chải ngôi bóng mượt, chân đi một đôi xăng đan da mềm, dáng vẻ mới lạ này thiếu một chút hiếu động, thêm một chút nghiêm trang.
Trong tay Khổng Vạn Tường đang cầm một cuốn sách, rõ ràng là đang say mê đọc. Khổng Lập Thanh chậm rãi bước đến phía sau cậu, cô không lên tiếng, đối diện là lão phu nhân nheo mắt nhìn thấy cô đi đến cũng không lên tiếng, trên bàn để nước ép trái cây, bánh quy, bánh ngọt và mấy đồ ăn vặt cho trẻ con, Vạn Tường giọng còn non nớt đang đọc “Ông già và biển cả”, Khổng Lập Thanh hơi giật mình.
Vạn Tường không phát hiện ra mẹ đã đến, vẫn chuyên chú đọc sách. Cậu bé đọc to rõ ràng, tốc độ đọc không nhanh nhưng không bị giật cục, Khổng Lập Thanh yên lặng đứng nghe, không lên tiếng làm phiền.
Khổng Lập Thanh đứng nhìn đứa trẻ mình nuôi từ nhỏ, cảm thấy có chút lạ lẫm, cô luôn biết Khổng Vạn Tường là một cậu bé thông minh, nhưng cậu bé có một số tố chất đặc biệt sợ là cô đã không phát hiện ra.
Khổng Lập Thanh quan sát Khổng Vạn Tường, Chu lão phu nhân ở bên kia lại quan sát cô, gương mặt an nhiên của bà mang chút trầm tư. Đợi đến lúc Vạn Tường mở sang trang sau, cuối cùng bà cũng lên tiếng” “Được rồi, Vạn Tường, hôm nay đọc đến đây thôi, mẹ cháu đến thăm kìa.”
Khổng Vạn Tường ngẩng lên mắt còn không dám tin, sau đó thấy Khổng Lập Thanh mặt cậu bé lập tức lộ ra vẻ vui mừng hồn nhiên của con trẻ, vội vã buông cuốn sách trong tay, nhảy chân sáo đến bên Khổng Lập Thanh, miệng gọi to: “Mẹ.”
Bao nhiêu vui mừng gặp mẹ đều hiện hết trên khuôn mặt cậu bé, nhưng cậu cũng hơi rụt rè, không sà ngay vào lòng mẹ, chỉ là tươi cười dừng lại trước mặt cô, Khổng Lập Thanh cúi xuống ôm cậu một cái, sau đó nắn nắn người cậu hỏi: “Gần đây tốt chứ?”
“Vâng ạ.” Khổng Vạn Tường cười hết cỡ.
“Có nhớ mẹ không?”
Vạn Tường gật mạnh đầu: “Nhớ ạ.”
Không đợi Khổng Lập Thanh hỏi thêm, từ bên kia Chu lão phu nhân đã dặn dò Vạn Tường: “Vạn Tường, cháu tự chơi được không? Để bà và mẹ nói chuyện một chút.”
Vạn Tường thân mật ôm eo mẹ, ngẩng đầu nhìn rồi lại nhìn sang lão phu nhân ngoan ngoãn nói: “Vâng.” Nói xong cậu bé tụt khỏi người Khổng Lập Thanh đi đến bên lão phu nhân nghiêng người thơm lên má bà đánh “chụt” một cái, lão phu nhân cười híp mắt, rõ ràng là rất hài lòng.
Vạn Tường thơm lão phu nhân xong quay lại chỗ Khổng Lập Thanh, nắm tay mẹ, nói: “Mẹ, lát nữa nhớ tới tìm con nhé.”
Khổng Lập Thanh cười đáp lại cậu bé, Vạn Tường mới yên tâm bỏ đi. Khổng Lập Thanh nhìn cái dáng loắt choắt đi về phía trước, mấy bước đầu Vạn Tường còn bước nghiêm chỉnh chậm rãi, vừa bước đi vừa lưu luyến nhìn về phía mẹ, nhưng sau khi đi được một đoạn, lại thấy cậu bé huýt sáo, một con chó nhỏ lông trắng không biết từ đâu xồ ra, lập tức đánh mất vẻ “nghiêm chỉnh” vừa xong, vui vẻ huýt sáo điên cuồng chạy theo con chó.
Mải nhìn theo Vạn Tường, đến khi quay đầu lại Khổng Lập Thanh đã thấy lão phu nhân đứng khỏi ghế, bên cạnh không thấy có người giúp việc, Khổng Lập Thanh nhanh nhẹn bước đến bên đỡ lão phu nhân. Lão phu nhân động tác dừng lại một lát, tay trái đưa ra tựa như muốn xua cô, nhưng cánh tay đưa đến nửa đường lại đột ngột dừng lại, lão phu nhân nghiêng người nhìn Khổng Lập Thanh sau đó không nói gì, vin vào tay cô đứng lên.
Lão phu nhân vịn tay Khổng Lập Thanh đi vào nhà, bà đi rất chậm, lời nói cũng từ tốn: “Hai hôm nay ta luôn nghĩ khi nào cháu sẽ đến đây.”
Khổng Lập Thanh ngạc nhiên không hiểu nhìn lão phu nhân.
Chu lão phu nhân thong dong bước đi, nói không nhanh không chậm, nhưng nghĩ khí lại có chút nghiêm trọng: “Nếu cháu ngay cả dũng khí tự mình đi tìm con cũng không có, ta sẽ không coi trọng cháu, Chu Diệp Chương chọn một người như vậy làm vợ ta sẽ không chấp nhận.” Khổng Lập Thanh đương nhiên im lặng, trong lòng không thoải mái.
Vào trong nhà, tự nhiên có người giúp việc chạy đến thay Khổng Lập Thanh đỡ lão phu nhân, cả ba bước vào phòng khách lớn tầng một, sau đó lão phu nhân sai người giúp việc đi pha trà, tự mình bà đi đến bên cửa sổ chạm đất, Khổng Lập Thanh vẫn đứng phía sau lưng.
Ngoài cửa sổ là Vạn Tường đang chơi đùa với con chó nhỏ, A Thần không biết từ lúc nào cũng đã xuất hiện ở đó, đang đứng dựa vào một thân cây nhìn Vạn Tường chơi đùa.
Chu lão phu nhân đứng rất lâu không nói câu nào, Khổng Lập Thanh nhìn qua cửa sổ, Vạn Tường chạy nhảy, lăn lộn trên cỏ, cười đùa ầm ĩ sao mà hồn nhiên đến thế.
“Diệp Chương cũng được ta nuôi lớn như thế này.” Không báo trước, lão phu nhân đột ngột lên tiếng.
“Nhưng lúc nhỏ Diệp Chương không có được vẻ trầm tĩnh như Vạn Tường, để uốn nắn nó, bồi dưỡng cho nó tính kiên nhẫn ta đã tốn biết bao nhiêu tâm tư. Đứa trẻ đó thuở nhỏ tính tình cũng không tệ, trưởng thành rồi tính cách lại độc đoán, kín tiếng hệt như ông nội.”
Chu lão phu nhân nói rất chậm, ánh mắt xa xăm như lạc vào hồi ức, Khổng Lập Thanh bên cạnh lặng yên không lên tiếng.
Lão phu nhân nói xong lại quay về chiếc ghế bành gỗ lê ngồi, phòng khách lớn này bố trí theo phong cách phục hưng kể từ đồ gia dụng trở đi, Khổng Lập Thanh ngồi xuống chỗ lão phu nhân chỉ.
Đúng lúc người giúp việc mang trà nóng đến, lão phu nhân đưa tay đón chén trà đầu tiên, tự đưa lên trước mặt nhấp một ngụm, sau khi đặt chén xuống mới đưa tay chỉ về phía Khổng Lập Thanh nói: “Trà Long Tỉnh hái trước tiết Thanh minh, uống thử đi.”
Lão phu nhân là người hay để ý, Khổng Lập Thanh học theo tư thế của bà, khẽ nhấp một ngụm, hương trà nhàn nhạt trong miệng, không thấy có gì đặc biệt, lại đặt chén trà xuống, ý tứ ngồi yên tại đó.
Lão phu nhân vừa quan sát Khổng Lập Thanh uống trà, không bỏ sót hành động nào, vừa tự mình uống trà, đặt chén xuống bàn mới nói tiếp: “Trong một gia tộc lớn, lợi ích tiền tài thực tế kéo theo rất nhiều hệ lụy, tình người đôi khi lại nhạt nhẽo. Để tránh xảy ra những tình huống xấu, căn bản là phải duy trì được bầu không khí hòa thuận trong gia đình, mà duy trì được bầu không khí hòa thuận trong nhà hay không có quan hệ rất nhiều tới nữ chủ nhân, cả đời ta cơ bản là lo những việc này.”
Lão phu nhân nhìn Khổng Lập Thanh thong thả nói, Khổng Lập Thanh biết những chuyện bà nói đều rất quan trọng, cho nên phải yên lặng lắng nghe.
“Diệp Chương nhập hộ khẩu cho Vạn Tường, sau này tin tức các cháu kết hôn thông báo ra, bên ngoài sẽ nảy ra rất nhiều suy đoán. Riêng về thân phận Vạn Tường nhiều nhất sẽ là những nghi vấn cháu và Diệp Chương đã có con riêng từ nhiều năm trước. Nhà họ Chu thân thích đông đảo, nếu Vạn Tường không phải con Diệp Chương, khi lớn lên tình cảnh sẽ rất phức tạp, còn để ta nhận nuôi Vạn Tường, sau này vị trí của nó sẽ được đảm bảo, mà những tin đồn cũng không có cớ để tồn tại, cháu hiểu không?” Lão phu nhân nói cả một tràng dài cũng hơi mất sức, bà nhấp ngụm trà, yên lặng đợi phản ứng của Khổng Lập Thanh.
Khổng Lập Thanh cúi đầu suy nghĩ, cô cuối cùng cũng hiểu được lợi hại trong chuyện này, sợ là cách giải quyết ấy sớm đã xuất hiện trong suy nghĩ của Chu Diệp Chương, chỉ là anh không dám nói thẳng với cô. Lúc lâu sau Khổng Lập Thanh ngẩng lên nói với lão phu nhân: “Cháu hiểu rồi ạ.”
Lão phu nhân cười một tiếng: “Vạn Tường, cháu cứ yên tâm để lại, trước đây dạy dỗ Diệp Chương thế nào, nay với Vạn Tường ta hứa sẽ không kém một phần tâm sức.”
Khổng Lập Thanh gật đầu, lão phu nhân lại nói tiếp: “Sau này cháu sẽ qua lại liên tục thôi, làm nữ chủ nhân nhà họ Chu, sớm muộn cháu cũng phải về sống ở đây.”
Khổng Lập Thanh khẽ cười đáp: “Vâng ạ.”
Lão phu nhân lại nhấp một ngụm trà: “Ta biết cháu là một cô gái tốt, rất hợp với Diệp Chương, ta rất vừa lòng cháu.”
Lần đầu tiên Chu lão phu nhân khen ngợi cô, không hiểu sao Khổng Lập Thanh không thấy lòng xao động, cô lặng yên nhìn về phía lão phu nhân, bà cười khẽ, trong nụ cười là ý khen ngợi chân thành. Nụ cười này mới thực sự khiến lòng cô vui sướng, cô cũng cười, hai người ngồi nhìn nhau, nụ cười thay cho những lời không dễ nói ra.
Sau đó lão phu nhân hất tay về phía cô: “Đi đi, đưa Vạn Tường về đó chơi, đợi vài hôm nữa cháu bận lại trả nó về đây.”
Khổng Lập Thanh đứng lên cáo từ ra về, lần gặp mặt này dường như cô chẳng có cơ hội nói gì, câu chuyện từ đầu đến cuối đều nằm trong tầm kiểm soát của lão phu nhân. Cô cũng biết tài ứng đối của mình quá kém, có rất nhiều thứ phải học, cũng may lão phu nhân là người thấu tình đạt lý, không làm khó cô, ở một mức độ nào đó cũng coi như cô may mắn.
Vạn Tường sau khi đưa trở lại chỗ lão phu nhân, lịch liền đổi lại thành cuối tuần về chỗ cô còn bình thường phần lớn thời gian cậu bé ở nhà lớn. Mấy ngày sau Khổng Lập Thanh đột nhiên nhận ra lão phu nhân quả là người nhìn xa trông rộng vì cô bây giờ đã thành người bận bịu kinh khủng.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Không lâu sau lần cô đến thăm lão phu nhân, bà đột nhiên bắt đầu lên lịch cho hôn lễ của họ.
Kể từ sau khi đến Hồng Kông, chỉ có một lần trong lúc mơ ngủ Khổng Lập Thanh nghe thấy Chu Diệp Chương nhắc đến đám cưới, nhưng sau đó anh lại cũng không có thái độ gì, thành ra bản thân cô cũng không thấy đây là chuyện cấp bách. Chẳng ngờ lão phu nhân ra tay một cái là mọi chuyện rùm beng hết cả.
Mấy ngày đầu tháng Sáu qua đi, Khổng Lập Thanh bắt đầu phải tất bật chạy qua chạy lại tới chỗ lão phu nhân, hôn lễ của đích tôn nhà họ Chu phải tổ chức thật long trọng, tưng bừng. Trước tiên là đặt mua váy cưới, lễ phục, trang sức, sau đó in ấn thiệp mời, gửi phát đi, lên chương trình lễ cưới… Khổng Lập Thanh bận tối mắt tối mũi, dĩ nhiên như vậy vì thời gian quá gấp, lão phu nhân ấn định hôn lễ tổ chức vào ngày Hai mươi tám tháng Sáu, nghe nói vì đó là ngày đẹp nhất của năm, nhưng cùng lắm tất cả chỉ có hơn chục ngày chuẩn bị. Trong lúc bận rộn quay cuồng, Khổng Lập Thanh không dừng được nghĩ nhà họ Chu không ai biết nói chơi, Chu Diệp Chương nói tháng Sáu kết hôn quả nhiên là tháng Sáu kết hôn thật.
Lão phu nhân cũng không ngược đãi Khổng Lập Thanh, mời công ty tổ chức hôn lễ tốt nhất giúp cô chuẩn bị, váy cưới đặt của nhà thiết kế hàng đầu Milan, trang sức đặt mới không kể, lão phu nhân còn mang trang sức của mình sửa đổi một chút cho hợp mốt rồi tặng cô, Khổng Lập Thanh không có “nhà gái”, lão phu nhân coi như thay cô chuẩn bị của hồi môn hoàng tráng.
Trong công cuộc chuẩn bị lễ cưới, Chu Diệp Chương lại giống như người ngoài, cơ bản không tham gia vào bất cứ chuyện gì, nhưng cũng coi như chịu khó phối hợp, thử lễ phục, mua nhẫn cưới anh đều cần là có, gọi là đến. Khổng Lập Thanh đại khái cũng hiểu, đối với những người như anh, chuyện trong nhà, chuyện bên ngoài phân biệt rất rõ ràng. Trong suy nghĩ của anh những việc cưới xin như này là việc trong nhà, không cần đàn ông như anh nhúng tay vào, cho nên cô cũng không buồn tính toán. Cả ngày đều bận tối mắt tối mũi, cô chẳng có tâm tư của cô dâu mới, tới một ngày mệt mỏi thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy lịch vạn niên chỉ ngày Hai mươi tám tháng Sáu mới biết: Hôm nay là ngày mình kết hôn.
Nhà họ Chu không có ai theo đạo nhưng lão phu nhân lại chọn tổ chức hôn lễ theo phong cách Tây. Hôn lễ tổ chức tại biệt thự lão phu nhân ở, tận tối trước ngày cưới hội trường mới được bố trí. Khổng Lập Thanh và Chu Diệp Chương từ sáng sớm đã di chuyển từ nhà đến chỗ lão phu nhân.
Váy cưới của Khổng Lập Thanh may bó cho nên mặc vào cũng khá vất vả, vì vậy cô không ăn sáng, chỉ uống một chút sữa cầm hơi, sau đó ngồi trang điểm.
Trang điểm cô dâu là một quá trình lâu dài mà phức tạp, dưới lầu dần dần thêm huyên náo, Khổng Lập Thanh biết là khách khứa đã lục tục kéo đến, lòng cô tự nhiên thấy căng thẳng hồi hộp, lúc này chẳng hiểu Chu Diệp Chương bận gì mà cũng mất tăm mất tích.
Đợi thợ trang điểm làm gần xong, cuối cùng cánh cửa phòng ngủ cũ của Chu Diệp Chương cũng được mở ra, anh cuối cùng cũng xuất hiện. Lúc anh bước vào, thợ trang điểm đang tô son môi cho Khổng Lập Thanh, cô không dám cựa quậy, chỉ ngẩng lên nhìn anh một cái.
Chu Diệp Chương cả người lễ phục thẳng thớm, rất đẹp trai, nhưng cà vạt còn chưa thắt, giống như sợi dây thừng vắt trên cổ áo vậy, anh thấy Khổng Lập Thanh vẫn đang trang điểm cũng không dám làm phiền, đứng một bên chờ đợi.
Đợi trang điểm xong, Khổng Lập Thanh đứng lên, eo váy thít chặt khiến cô hơi khó thở, mạng che đầu cũng khiến cô thấy đau đau. Đột nhiên cô cảm thấy đám cưới còn xa mới lãng mạn đẹp đẽ như phim ảnh, đẹp đẽ chỉ là bày ra cho người khác xem, khổ sở vất vả thế nào chỉ có mình mình chịu, cô nhìn anh nở nụ cười méo xệch.
Chu Diệp Chương nhìn cô từ đầu đến chân, hỏi: “Không thoải mái à?”
Khổng Lập Thanh ngúc ngắc đầu nói: “Ngủ không ngon, hơi mệt chút.”
Chu Diệp Chươngsiết chặt vai cô an ủi: “Qua mấy ngày nữa là ổn thôi, đi, anh đưa em đi giới thiệu chính thức với vài người bên dưới.” Nói rồi không đợi cô phản ứng anh đã kéo tay cô.
Khổng Lập Thanh mặc áo cưới rườm rà bị Chu Diệp Chương kéo đi. Đến phòng khách nhỏ trên tầng hai đã thấy năm người ngồi tản mát trong phòng, trên sofa ba người, trên ghế cạnh cửa sổ hai người, năm người này thuộc các màu da từ năm châu bốn biển tụ họp ở đây. Lục Húc và Lâm Diên là hai người châu Á Khổng Lập Thanh đã biết, ngồi đối diện với họ lại là một người da đen, thân hình vạm vỡ. Hai người ngồi chỗ cửa sổ, một là thị dân Âu Mỹ, một là người Ả-rập, mấy người này đều nghiêm túc nhìn Khổng Lập Thanh bước vào, đôi bên ở đó nhìn nhau không nói gì.
Chu Diệp Chương là người lấy lại vẻ tự nhiên nhanh nhất, sau khi dắt tay Khổng Lập Thanh vào cửa, anh đưa cô đi thẳng tới giữa phòng, đối mặt với mấy người kia chỉ vào Khổng Lập Thanh phía sau giới thiệu: “Vợ tôi, mọi người làm quen một chút.”
Khổng Lập Thanh đứng đó không di chuyển, ngô nghê nhìn mấy người đó, bọn họ thấy cô biểu tình vụng về cũng chẳng có động thái gì. Chu Diệp Chương cũng đứng đó, im lặng nhìn bọn họ, dường như đang mất kiên nhẫn.
Tình huống bế tắc không bao lâu, người đầu tiên hành động là Lâm Diên. Cô đứng lên đi thẳng tới trước mặt Khổng Lập Thanh, sau đó đưa tay ra bắt: “Cô Khổng, chúc mừng cô.”
Khổng Lập Thanh máy móc đưa tay ra bắt lại: “Cám ơn cô.” Cô thật không rõ đang xảy ra chuyện gì.
Tiếp theo là đến Lục Húc, anh ta và Lâm Diên, động tác như nhau, lời nói như nhau, thậm chí biểu cảm hai người cũng giống nhau, sau đó là người da đen rồi đến người Âu Mỹ và người Ả-rập, họ cùng chào hỏi chúc mừng Khổng Lập Thanh xong là đứng sang bên không nói gì.
Ba người nước ngoài Khổng Lập Thanh chưa gặp tự giới thiệu về mình, người Âu Mỹ tên là John, người da đen là Eko, người Ả-rập nói tiếng Trung chưa sõi, cô đại khái nghe được tên anh ta là Saeed gì đó.
Giống như hoàn thành xong một nghi lễ, cứ như vậy không cần giải thích, Chu Diệp Chương lại kéo Khổng Lập Thanh vội vàng rời phòng khách. Bọn họ còn rất nhiều việc phải làm, trước lễ thành hôn chính thức nhà họ Chu còn có nghi lễ cúng tế tổ tiên.
Cho đến tận sau này qua lời Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh mới biết ý nghĩa thực sự của lần gặp mặt đó, hóa ra ngoài Lục Húc là trợ lý của Chu Diệp Chương ra, những người gặp hôm đó đều là trưởng đại lý kinh doanh của Chu Diệp Chương ở các châu lục khác nhau, quan hệ giữa anh và họ giống như ông chủ và trưởng quầy thời cổ đại. Lần ấy bọn họ tụ họp ở đó là muốn gặp cô, nhưng Khổng Lập Thanh biết, nhìn tình hình dường như bọn họ không được ưng ý mình cho lắm. Sau này lão phu nhân nói với cô, phụ nữ nhà họ Chu chỉ cần không tùy tiện xen vào chuyện của đàn ông, bọn họ tự khắc sẽ phục, cô mới yên tâm trở lại.
Thời tiết lúc cử hành hôn lễ hơi âm u, may mà không mưa, gió nhẹ khiến không khí mát mẻ, sân lớn biệt thự cũ nhà họ Chu tràn ngập hoa tươi và bóng màu, không gian đẹp rực rỡ và tươi mát. Khổng Lập Thanh không có họ nhà gái, tay ôm hoa cưới, khi nhạc lễ tấu lên, cô một mình bước trên thảm hoa tiến vào lễ đường, khoảng cách chỉ mấy chục mét mà cũng thấy mệt mỏi, giống như một mình cô độc trong quãng đời đã qua, thật may phía cuối con đường nay đã có người đợi cô. Người đàn ông ấy cho cô tất cả những gì cô muốn, cho dù có thể anh không phải là người hoàn mỹ nhất, nhưng với cô mà nói anh là tốt nhất. Người ta nói với cô hai người rất đẹp đôi. Có thể cùng nhau đi đến trọn đời không chỉ có tình yêu mà quan trọng hơn là sự tương hợp về tính cách, cô mỉm cười đưa tay cho anh, anh không hề chậm trễ nắm lấy bàn tay cô. Giây phút này cô không chút nghi ngờ tin rằng, anh sẽ bên cô từ nay về sau, cho dù trước mắt là trùng trùng khó khăn thì cũng không cần quay đầu nhìn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook