Bánh Xe Định Mệnh
-
Chương 2
Mùa hè nóng nực, sau cơn mưa không khí thường phảng phất chút hơi
nước nóng ẩm, người chỉ vận động nhẹ cũng toát mồ hôi. Khi Khổng Lập
Thanh lau sạch chỗ đồ bị rơi bẩn trên đường thì đầu mũi cũng nhỏ xuống
mấy giọt mồ hôi lã chã, cả người nhớp nháp khó chịu. Cô đứng dậy đi về
phía cửa sổ sát nền, kéo rèm mở cửa, hít thở chút không khí, tiện thể
quay lại hỏi Khổng Vạn Tường: “Vạn Tường, con tắm chưa?”
Khổng Vạn Tường dựa vào thành sofa ngồi thẳng lên trả lời: “Lát nữa con tắm, tắm xong là đi ngủ luôn.”
Khổng Lập Thanh chán nản vô cùng, đứa trẻ này cũng có chủ kiến quá rồi, như thế mà giống như mới lên năm sao. Khổng Lập Thanh đi đến, đưa tay sờ lên phía sau cổ Khổng Vạn Tường, cảm thấy khô sạch bèn không nói gì thêm mà quay người đi vào phòng ngủ tháo ga giường mang đi giặt.
Trong phòng tắm, tiếng động cơ quay ù ù, Khổng Lập Thanh hai tay chống lên mặt máy giặt, ngẩn ngơ nhìn đèn hiệu nhấp nháy. Người cô vẫn thấy dính dấp khó chịu nhưng vẫn muốn đợi Khổng Vạn Tường tắm rửa xong đi ngủ rồi mình mới tắm.
Cô mở vòi nước trên bồn, vốc nước lạnh lên rửa mặt, như vậy cũng khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút. Đèn trong phòng tắm là đèn vàng, bồn rửa bằng sứ trắng tinh, nước xối ào ạt, Khổng Lập Thanh cho sữa rửa mặt ra tay rồi xoa đều lên mặt, chà xát rất mạnh, như thể động tác của đàn ông.
Vốc nước lạnh lên mặt lần nữa rửa sạch những bọt xà phòng, sau đó Khổng Lập Thanh rửa tay theo đúng các bước trong quy trình rửa tay của bác sĩ, hai cánh tay gầy đưa ra trước mặt, trên làn da trắng vẫn còn vài vết sẹo rải rác. Thời gian đã khiến chúng mờ đi, chỉ còn như dấu tích sau trận thủy đậu thuở nhỏ.
Khổng Lập Thanh ngây người nhìn đám sẹo, ánh mắt đờ đẫn, cô biết tâm trạng mình lúc này rất tệ. Mỗi khi gặp áp lực trong cuộc sống là những cơn ác mộng trong ký ức lại quay trở về tìm cô tra tấn. Khổng Lập Thanh không muốn nhớ lại đoạn hồi ức đen tối đó, nhưng cô không thể tự khống chế được bản thân. Trong đầu cô những hình ảnh đáng sợ năm ấy vẫn cứ hiện về rõ mồn một: Khuôn mặt đẹp của người đàn ông tràn đầy khoái cảm bệnh hoạn, điếu thuốc lá cháy đỏ dí xuống làn da trắng muốt của cô, mùi thịt cháy khét lẹt vấn vít quanh chóp mũi…
Khổng Lập Thanh uốn cong cánh tay trước bồn rửa, duy trì tư thế kỳ lạ ấy đến hơn mười giây rồi ngẩng mạnh lên như muốn đẩy cơn ác mộng ra khỏi đầu. Máy giặt vẫn quay ù ù, vòi nước vẫn chảy ồ ạt, xung quanh rất ồn ào.
Đứng thẳng lên, trong gương là một cô gái với đôi mắt u buồn, ngũ quan bình thường, không thể coi là đẹp, chỉ có thể nói là một cô gái không xấu. Nhưng miệng cô ta lại hơi trễ xuống, tóc mái dài xòa trên trán che mất một bên mắt khiến người khác cảm thấy khuôn mặt này ẩn chứa nét âu sầu. Khổng Lập Thanh tự biết mình không phải tuýp khiến người ta yêu thích. Cô khẽ thở dài, đi đến thư phòng lấy một điếu thuốc châm lửa rồi yên lặng ngồi trên nền nhà tắm hút hết.
Khổng Lập Thanh biết mình chẳng phải là người mạnh mẽ giỏi chịu áp lực, cô đã trải qua nửa đời lao đao, sợ nhất là không thể tự mình đứng vững. Trước đây một thân một mình không sao, khó khăn, khổ sở thế nào cô cố chịu rồi cũng qua. Bây giờ cô đã có thêm một đứa trẻ năm tuổi gọi là mẹ, trẻ con phải chịu ấm ức thì không nên. Thời gian này cô đang thất nghiệp, cảm thấy áp lực quá lớn, nhưng cô không thể để Khổng Vạn Tường biết mình đang lo lắng. Cô không có tiền, cũng chưa tìm ra giải pháp, chỉ biết hút thuốc để giảm áp lực.
Không gian nhỏ hẹp của phòng tắm phút chốc đã đầy khói thuốc. Khổng Lập Thanh sợ lát nữa Khổng Vạn Tường vào tắm sẽ bị sặc khói bèn đứng dậy bật quạt thông gió. Khi ngồi lại xuống nền nhà tắm, không gian nhỏ đầy âm thanh ồn ào lại khiến cô tĩnh tâm trở lại.
Hút hết một điếu thuốc, Khổng Lập Thanh vẫn ngồi ôm gối trong nhà tắm không đứng dậy. Cô nhớ lại những năm tháng đã qua, quãng đời đó cô giống như người bộ hành đơn độc, không ánh sáng, không lối thoát. Suốt thời ấu thơ và niên thiếu chịu nhiều uất ức đã đành, qua bao nhiêu năm phấn đấu khổ cực mới có thể ra xã hội kiếm tiền, sống tự lập còn chưa được hai năm lại đã thất nghiệp.
Khổng Lập Thanh cảm thấy chuyện may mắn duy nhất mình gặp được trong những năm qua là vào được bệnh viện mà cô vừa bị sa thải ngày hôm qua.
Bệnh viện Khổng Lập Thanh làm trước đây là bệnh viện trực thuộc trường cô học, đó cũng là bệnh viện nổi tiếng nhất cả nước. Khổng Lập Thanh vừa mới tốt nghiệp, không có tiền, không có thế, vậy mà lại có thể được làm việc ở đây, chuyện này đối với cô mà nói không thể không coi là kỳ tích. Cô là kiểu người phản ứng không nhanh nhạy, đi làm được mấy tháng mới mơ hồ cảm thấy có người âm thầm nâng đỡ mình, nhưng người giúp đỡ cô lại rất tế nhị, làm việc tốt mà không hề ra mặt, vì vậy cô cũng vui vẻ vờ như không biết.
Khổng Lập Thanh thật lòng biết ơn bệnh viện. Hai năm qua cô cũng tận tâm tận lực cống hiến, không dám kiêu căng tự phụ, vào làm hai năm cũng là trau dồi hai năm.
Nhưng cho dù cô một lòng cẩn trọng, nỗ lực như vậy thì vận đen vẫn không chịu buông tha. Lần này có thể nói là một tai nạn nghề nghiệp, ca phẫu thuật hở van tim của một bệnh nhân nam mười tám tuổi gặp sự cố, máu không cầm được, bệnh nhân tử vong ngay trên bàn mổ. Bác sĩ phẫu thuật là trưởng khoa tim, Khổng Lập Thanh là trợ lý, đáng lẽ không liên quan đến sự cố kia. Không may gia đình bệnh nhân lại có thế lực, họ không thể chấp nhận chuyện người nhà mình chết trên bàn mổ, nhất định đòi kiện bệnh viện thiếu trách nhiệm. Nhà họ là quan chức cấp cao, đã muốn làm lớn chuyện, tất gây phiền phức, bệnh viện chịu sức ép từ trên xuống, đành phải kiểm điểm nội bộ, chủ nhiệm khoa phụ trách ca mổ bị giáng chức, Khổng Lập Thanh cũng trở thành con tốt thí mạng, bị sa thải để xoa dịu người nhà bệnh nhân và báo chí truyền thông.
Khổng Lập Thanh thân phận bọt bèo, chẳng có tư cách gì nói lý với bọn họ. Thậm chí xử lý nội bộ, cho nghỉ việc, không tước bằng hành nghề, không ghi vào hồ sơ cá nhân, chuyện này cũng được coi là may mắn cho cô rồi.
Khổng Lập Thanh thầm nghĩ từ nay về sau mình sẽ chẳng thể nào xin vào được một bệnh viện tốt như thế, với một mức lương cao như thế nữa. Mà cho dù xin vào làm ở đâu, cô cũng không tránh khỏi sẽ bị người ta hỏi, bệnh viện trước kia tốt như vậy, lương cao như vậy tại sao không làm nữa, sau đó sẽ là những ánh mắt dò xét lẫn nghi ngờ nhìn cô như muốn vạch trần, bóc mẽ. Như vậy làm sao cô chống đỡ được, cô thật sự chẳng biết phải trả lời những câu hỏi ấy như thế nào. Cộng thêm việc cô vốn là người kém xã giao, Khổng Lập Thanh không dám chắc tự mình có thể xin được việc mới.
Cô còn đang vò đầu bứt tóc lo lắng, bỗng có tiếng Khổng Vạn Tường gọi: “Mẹ, có người gõ cửa.”
“À”, Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn Khổng Vạn Tường có chút mơ hồ, cuối cùng sau một lúc cũng tỉnh táo lại, đứng lên, đi ra phía cửa, qua chỗ Khổng Vạn Tường còn giơ tay xoa đầu thằng bé: “Ừ, để mẹ ra mở.”
Khổng Lập Thanh từ khi dọn đến ở căn hộ này chẳng bao giờ có người đến thăm, cô bước ra gần cửa, nhìn qua mắt mèo, khuôn mặt đàn ông bị kính mắt mèo làm cho biến dạng, méo mó. Anh ta đang cau mày, khuôn mặt biểu thị sự khó chịu, Khổng Lập Thanh thở dài rồi mở cửa.
Người đàn ông bên ngoài thân hình cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, trong thời tiết nóng bức thế này vẫn nghiêm chỉnh giày da, quần dài, áo sơ mi thẳng thớm, nhìn đã thấy là mẫu đàn ông thành đạt trong xã hội.
Khổng Lập Thanh mở cửa, người đứng nép một bên, nhìn hai cúc áo ngực không cài của người đàn ông, không chào hỏi cũng chẳng mời vào nhà.
“Lập Thanh.” Người đàn ông đó lên tiếng gọi trước. Giọng nói nghe có phần thất vọng.
Khổng Lập Thanh di chuyển ánh mắt qua vai anh ta, nhìn xuống bóng lưng tối đen đổ dài bên cửa, không nói gì. Nói cho đúng thì lúc đó cô không thể nghĩ ra được điều gì. Chuyện của họ xảy ra đã nhiều năm, kỳ thực mà nói cô đã sớm quên sạch. Nhưng thân xác ngốc nghếch này cho đến hôm nay dường như vẫn đắm chìm trong những tháng năm xưa cũ, cứ nhìn thấy người đàn ông này lại cứng đơ không biết phải phản ứng thế nào.
Người đàn ông dường như cũng bị thái độ lạnh lùng của cô làm cho lúng túng, đôi mắt đẹp mông lung một hồi, cuối cũng cũng lên tiếng: “Lập Thanh, việc lần này năng lực anh có hạn, không giúp được em, thật sự xin lỗi.”
Khổng Lập Thanh cúi nhìn xuống chân, không phản ứng lại. Thật sự lúc này cô đang nghĩ: Chuyện này liên quan gì tới anh? Trên đời có vô số việc không thể trách được ai, cô sớm đã thấu hiểu đạo lý này.
Người đàn ông nhìn cô gái trước mặt, trước sau chỉ im lặng đáp lại mình. Anh chưa từng gặp kiểu phụ nữ như thế, lúc nào cũng lặng lẽ, cho dù bản thân hiểu rõ mình bị ức hiếp thì vẫn im lặng. Người không hiểu cô cho rằng cô là người kiên cường, không ngờ được thực ra cô cực kỳ yếu đuối.
Người đàn ông cũng im lặng nhìn lại cô gái, trong lòng hơi lo lắng. Anh đã bỏ lỡ mất thời khắc lần đầu tiên cô mở cửa trái tim mình. Gần đây, mỗi khi nghĩ đến năm đó, anh đều ước giá mình khôn ngoan hơn một chút thì hôm nay sẽ không phải sợ hãi khi đối diện với sự bình tĩnh đến lạnh lùng này của cô. Những năm qua anh luôn cố gắng mở cánh cửa trái tim đã khép lại đó, cố gắng tiến vào, nhưng tất cả đều là vô dụng.
Hai người cùng im lặng nhìn nhau cũng thật kỳ quặc. Khổng Lập Thanh cả người khó chịu, rất muốn đóng cửa lại. Biểu cảm thương hại trên khuôn mặt anh khiến cô tức giận. Nhưng cô biết phép lịch sự tối thiểu. Nếu giờ cô sập cửa lại, hẳn người ngoài sẽ dị nghị cô không bình thường.
Bầu không khí yên lặng khiến hai người cảm thấy ngột ngạt. Người đàn ông không biết phải nói gì trong hoàn cảnh này. Cuối cùng chỉ có thể thực hiện việc mà anh dự định làm khi đến đây. Anh ngượng ngập rút thẻ ngân hàng từ trong túi quần ra đưa cho cô: “Lập Thanh, cái này, cái này em cầm lấy, em còn phải nuôi con, không thể thiếu tiền, chuyện công việc, anh sẽ giúp em nghĩ cách.” Người đàn ông lắp bắp mấy câu như vậy rồi cố trấn tĩnh, làm như không có chuyện gì, nhưng cuối cùng hành động của anh thậm chí còn có chút hoảng loạn, anh nhét đại tấm thẻ vào tay cô và bỏ chạy về phía thang máy, thậm chí trước khi quay đầu còn không dám nhìn thẳng vào cô.
Khổng Lập Thanh đứng ở cửa, nhìn về chiếc bóng nhấp nhô theo nhịp bước của anh, mặt không biểu lộ gì. Cô nghiêng đầu ra vẻ suy nghĩ, rồi lại cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, mặt sau thẻ có viết một dãy số, chắc là mật mã, miệng cô khẽ nhếch lên.
Trong ấn tượng của Khổng Lập Thanh, người đàn ông này mãi mãi mang hình dáng đầy nhiệt huyết tuổi trẻ như lần đầu tiên cô thấy. Sức vóc vững vàng, mặt lấm tấm mồ hôi, mỗi bước anh đi, dường như toàn thân đều tỏa sáng. Bây giờ, người này ngày càng trầm tĩnh, ngày càng trưởng thành, nhưng rõ ràng anh rèn luyện còn chưa đủ, nhận ra chút hoảng hốt trong hành động của anh hôm nay khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy anh vẫn chưa trở thành người đàn ông thực thụ, vẫn là cậu thiếu niên năm đó, dù thời gian cũng để lại chút dấu vết trên cơ thể năm xưa.
Nhìn theo bóng hình vội vã như chạy trốn kia, lòng cô có gì đó như nhẹ nhõm, cô bước đến trước mặt anh cúi đầu nói nhỏ: “Sư huynh, cám ơn anh, nhưng em không thể nhận số tiền này.”
Người đàn ông cau mày nhìn cô, Khổng Lập Thanh không nói gì thêm, tay cầm thẻ ngân hàng cố chấp đưa ra trước mặt anh. Kỳ thực cô muốn nói với anh nhiều hơn những gì đã nói, câu cô muốn nói đầy đủ phải là: “Sư huynh, đều là quá khứ rồi, em đã hết hận anh từ rất lâu. Cuộc sống bao năm qua của em, chẳng có một ai đưa tay ra giúp đỡ, anh là người đầu tiên, lòng em mãi mãi khắc ghi. Nhưng trên đời này, tiền đại diện cho rất nhiều thứ, em sợ mai đây món nợ này em không trả nổi, cho nên nhất định không thể cầm tiền của anh.”
Vì bản tính lạnh lùng, Khổng Lập Thanh không thể nói nổi một câu tình cảm như thế, câu “cảm ơn anh” nói ra đã là cố gắng hết sức rồi.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô gái đứng trước mặt đang lạnh lùng cự tuyệt, lúng túng nói: “Lập Thanh, em, em…”
Chiếc thẻ trong tay cô vẫn kiên định ở trước mặt anh.
Hai người không ai chịu ai, thang máy đã lên đến nơi, cửa mở ra, ánh đèn bên trong hắt ra ngoài. Khổng Lập Thanh đối diện với thang máy đang mở, ánh mắt vẫn tĩnh lặng, miệng mím lại đầy bướng bỉnh. Người đàn ông đầu hàng, cô vẫn luôn như vậy, lặng lẽ nhưng kiên định, trước bất cứ chuyện gì đều không ồn ào nhưng lại rất cứng đầu. Cô không hề thay đổi, rất đáng ngưỡng mộ nhưng cũng khiến người ta đau lòng.
Người đàn ông chậm rãi đưa tay nhận lại tấm thẻ, Khổng Lập Thanh nhanh chóng thở phào một hơi, quay người bỏ đi mà không nói tạm biệt, vào nhà là đóng cửa, tắt đèn. Người đàn ông đứng nhìn cánh cửa nhà đóng lại phía xa, trong lòng ngọn lửa giận bùng lên, anh cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng lại không biết tìm ai để trút giận.
Sau khi Khổng Lập Thanh vào nhà liền đi đến ngồi xuống cạnh Khổng Vạn Tường cùng xem phim hoạt hình. Khổng Vạn Tường đợi cô ngồi xuống liền nằm dựa vào lòng cô, Khổng Lập Thanh đưa tay vuốt nhẹ lông mày của nó, khẽ phàn nàn: “Trời nóng như này rồi, con không sợ nóng à?”
Ti vi đang chiếu một bộ phim hoạt hình, âm thanh rất ồn ào, nhưng Khổng Lập Thanh ôm Khổng Vạn Tường xem được một lát đầu óc đã nghĩ ngợi lung tung, chuyến viếng thăm bất ngờ của người đàn ông kia tác động không nhỏ tới cô.
Người đàn ông đó là Hạ Chí Thần, đàn anh khóa trên thời đại học của Khổng Lập Thanh. Bây giờ nghĩ lại chuyện ngày đó, Khổng Lập Thanh vẫn có cảm giác nghẹn ngào khó nói thành lời. Hồi ấy, cô còn chưa va chạm nhiều, nghe lời xúi bẩy, ngốc nghếch chạy đi thể hiện tình yêu với người đó, để rồi bị chính đám người đó khinh rẻ. Lần tổn thương đó cho dù là nội tình bên trong cũng khó nói rõ có phải cô bị bạn bè xấu cố tình lừa gạt hay không, nhưng thời khắc đó Khổng Lập Thanh đã phải nếm trải nỗi đau như bị lột da, đến bây giờ nghĩ lại cũng không thể nhớ được cảm giác đau đớn đó thế nào nữa. Có điều đám người làm tổn thương cô ngày ấy, theo thời gian hình bóng họ trong lòng cô cũng mờ dần đi. Chỉ là Khổng Lập Thanh không nghĩ tới, trong khi cô gần như đã quên được sự việc đau lòng ấy thì vị sư huynh kiêu ngạo hung hăng năm đó cho đến giờ vẫn ôm trong lòng nỗi áy náy với cô. Như vậy mà nói, anh kỳ thực cũng không phải người xấu, ai trong lúc trẻ dại mà chẳng làm chuyện không nên? Cô cũng muốn nói rõ nhưng không có cơ hội.
Khổng Lập Thanh chìm đắm trong mớ suy tư, nghĩ đi nghĩ lại còn khẽ cười. Khổng Vạn Tường ở bên cạnh dùng khuỷu tay huých huých Khổng Lập Thanh: “Mẹ, mẹ, lại có người gõ cửa.”
“Ừm.” Khổng Lập Thanh giật mình tỉnh lại, nhìn qua Khổng Vạn Tường, phía cửa quả nhiên lại bắt đầu truyền tới tiếng gõ nhè nhẹ. Hôm nay khách viếng thăm nhà cô thật quá nhiều. Khổng Lập Thanh miễn cưỡng đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái phục trang rất đẹp, mặc bộ jumpsuit[1] màu hồng phấn rất model, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ, nhưng nhìn kỹ lại thấy vẻ đẹp ấy có chút nhếch nhác. Mái tóc dài vốn được búi cao cẩn thận lúc này đã có mấy lọn bung ra, lòa xòa trước trán, bộ quần áo đắt tiền bị dính mấy vệt máu tươi, nhưng xem ra có lẽ không phải máu cô ấy, bởi tuy thần sắc người này có phần hoảng loạn nhưng vẫn có thể đứng vững một mình.
[1] Jumpsuit: Trang phục áo liền quần.
Cô gái ấy là hàng xóm của Khổng Lập Thanh, cho dù không quá thân nhưng cũng từng gặp nhau nói chuyện mấy lần trong thang máy.
Cô gái hơi quẫn bách, đôi tay gập trước bụng, ánh mắt Khổng Lập Thanh dừng trên bộ móng tay được sơn sửa rất đẹp của cô gái, những ngón tay thanh tú trắng xanh dính vệt máu tươi hồng hồng cho người ta cảm giác ma mị: “Chị Khổng, em có người bạn bị thương, có thể phiền chị qua đó xem giúp một chút không?”
Cô gái hàng xóm yêu cầu thẳng thừng như vậy khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy tất lại là một việc xui xẻo kinh khủng nào đó tìm đến mình.
Phía sau cô gái hàng xóm còn có một người nữa. Khổng Lập Thanh thấy đó là một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, dáng người rất cao, mặt mũi khôi ngô. Anh ta cứ đứng yên ở đó, cho dù nhìn rõ ràng nhưng vẫn có cảm giác cả con người này như chìm trong bóng tối. Khuôn mặt anh ta không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn cô mang lại một cảm giác áp bức mãnh liệt. Trực giác nhạy bén cho Khổng Lập Thanh biết đây là một người rất đặc biệt. Cuộc sống bình thường của cô không dễ gì gặp phải loại người này. Cô linh cảm thấy, người đàn ông này, cho dù khuôn mặt không biểu hiện gì nhưng trên người anh ta lại ẩn giấu một loại khí phách áp đảo, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng có cảm giác cưỡng ép.
“Bị đâm, không thể đi bệnh viện?” Khổng Lập Thanh sau một hồi trầm mặc cuối cùng cũng lên tiếng hỏi. Con người cô xưa nay đều như vậy, cho dù là gặp chuyện gì, phản ứng dường như luôn chậm hơn nửa nhịp. Nhưng ngược lại Khổng Lập Thanh cũng là người có đầu óc phân tích, khi đã nói, không bao giờ thừa lời, lời nói luôn đi thẳng vào trọng tâm vấn đề. Tính cách này của cô nếu được ngồi vào vị trí lãnh đạo, chắc chắn sẽ trở thành nhà lãnh đạo giỏi, có tài nhận định. Nhưng số phận có phán quyết riêng của nó, từ khi sinh ra, số việc Khổng Lập Thanh được tự quyết định quả thật không nhiều, có điều cô cũng chẳng thuộc loại người tham vọng, cho nên thường khiến người khác cảm thấy cô là người kín tiếng khó gần.
Một người tính cách mâu thuẫn đến kỳ lạ, đây là cảm nhận khi lần đầu tiên Lục Húc gặp Khổng Lập Thanh, cho dù trước khi chạm mặt, anh ta đã biết cô là bà mẹ đơn thân nhà hàng xóm của Dương Khả.
Trong cuộc sống hàng ngày Lục Húc đã gặp vô số hạng người, và trong ấn tượng của anh ta, người có thân phận giống như Khổng Lập Thanh này, hoặc sẽ là kiểu phụ nữ kiên cường mạnh mẽ, hoặc sẽ là kiểu phụ nữ yếu đuối thu mình lại, nhưng dù là kiểu nào thì cũng đều có chút vấn đề. Trước khi đứng đây, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải dùng chút thủ đoạn ép buộc, không ngờ một câu cô đã nói hết ra hoàn cảnh của bọn họ, rõ ràng không dễ bị người khác lung lạc, thuộc tuýp có tài quan sát, cũng rất thông minh. Lúc này cô có vẻ đang suy nghĩ rất căng thẳng, biểu cảm khuôn mặt lại không che giấu, rõ là người rất đơn giản, không phải kiểu lòng dạ khó lường. Bình thường người không có tâm địa như vậy, tâm hồn thanh thản, tính tình hoạt bát, nhưng người này nhìn thế nào cũng thấy u sầu, tính cách quá mâu thuẫn, đó là ấn tượng đầu tiên của Lục Húc về Khổng Lập Thanh.
“Chị Khổng, mau giúp bọn em một chút.” Bọn họ không để cho Khổng Lập Thanh có thời gian suy nghĩ, Dương Khả đã lên tiếng giục lần nữa.
Khổng Lập Thanh nhìn lên cô gái trước mặt, cô biết cô ấy tên là Dương Khả, trước đây đã có vài lần nói chuyện ngoài thang máy. Trong ấn tượng của Khổng Lập Thanh, Dương Khả luôn là một cô gái xinh đẹp hoạt bát, lần nào xuất hiện cũng trang điểm cẩn thận, khuôn mặt luôn nở nụ cười. Cô biết cô gái này là kiểu phụ nữ khôn ngoan, cuộc sống hẳn phải có ít nhiều thăng trầm. Nhưng lúc này cô gái ấy khuôn mặt đầy vẻ âu lo, cho dù là đang nhìn mình nhưng Khổng Lập Thanh cảm nhận mọi sự chú ý của cô ấy đều dồn vào người đàn ông đứng phía sau. Ánh mắt Dương Khả như đang cầu khẩn cô lại dường như đang gửi gắm một thông điệp nào đó mà cô không thể nào lý giải.
Khổng Lập Thanh cau mày nhìn người phụ nữ trước mắt lần nữa, cuối cùng cũng nói: “Hai người đợi một lát, tôi đi lấy hộp cứu thương.”
Khổng Lập Thanh quay người đi vào nhà, cô không đóng cửa nhưng cũng không mời khách vào nhà, bỏ mặc hai người kia đứng đợi. Khổng Lập Thanh vào thư phòng lấy hộp cứu thương cỡ lớn, lúc trở ra phòng khách cô ngồi xổm xuống trước mặt Khổng Vạn Tường, nhìn thẳng vào đôi mắt thằng bé: “Vạn Tường, bạn cô hàng xóm bị bệnh, mẹ qua đó khám giúp, lát nữa mẹ đóng cửa ngoài, con ở trong nhà xem ti vi đợi mẹ về tắm cho rồi đi ngủ, có được không?”
“Vâng.” Khổng Vạn Tường ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Khổng Lập Thanh đứng dậy, xoa xoa đầu Khổng Vạn Tường, cuối cùng không kìm được dặn dò: “Lát nữa, bất kể bên ngoài có động tĩnh gì, con cũng không được mở cửa, nhớ chưa?”
Cậu bé ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cô.
“Nghe lời, mẹ đi một lát về ngay.”
“Vâng.” Cậu bé lại ngoan ngoãn gật đầu.
Khổng Vạn Tường dựa vào thành sofa ngồi thẳng lên trả lời: “Lát nữa con tắm, tắm xong là đi ngủ luôn.”
Khổng Lập Thanh chán nản vô cùng, đứa trẻ này cũng có chủ kiến quá rồi, như thế mà giống như mới lên năm sao. Khổng Lập Thanh đi đến, đưa tay sờ lên phía sau cổ Khổng Vạn Tường, cảm thấy khô sạch bèn không nói gì thêm mà quay người đi vào phòng ngủ tháo ga giường mang đi giặt.
Trong phòng tắm, tiếng động cơ quay ù ù, Khổng Lập Thanh hai tay chống lên mặt máy giặt, ngẩn ngơ nhìn đèn hiệu nhấp nháy. Người cô vẫn thấy dính dấp khó chịu nhưng vẫn muốn đợi Khổng Vạn Tường tắm rửa xong đi ngủ rồi mình mới tắm.
Cô mở vòi nước trên bồn, vốc nước lạnh lên rửa mặt, như vậy cũng khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút. Đèn trong phòng tắm là đèn vàng, bồn rửa bằng sứ trắng tinh, nước xối ào ạt, Khổng Lập Thanh cho sữa rửa mặt ra tay rồi xoa đều lên mặt, chà xát rất mạnh, như thể động tác của đàn ông.
Vốc nước lạnh lên mặt lần nữa rửa sạch những bọt xà phòng, sau đó Khổng Lập Thanh rửa tay theo đúng các bước trong quy trình rửa tay của bác sĩ, hai cánh tay gầy đưa ra trước mặt, trên làn da trắng vẫn còn vài vết sẹo rải rác. Thời gian đã khiến chúng mờ đi, chỉ còn như dấu tích sau trận thủy đậu thuở nhỏ.
Khổng Lập Thanh ngây người nhìn đám sẹo, ánh mắt đờ đẫn, cô biết tâm trạng mình lúc này rất tệ. Mỗi khi gặp áp lực trong cuộc sống là những cơn ác mộng trong ký ức lại quay trở về tìm cô tra tấn. Khổng Lập Thanh không muốn nhớ lại đoạn hồi ức đen tối đó, nhưng cô không thể tự khống chế được bản thân. Trong đầu cô những hình ảnh đáng sợ năm ấy vẫn cứ hiện về rõ mồn một: Khuôn mặt đẹp của người đàn ông tràn đầy khoái cảm bệnh hoạn, điếu thuốc lá cháy đỏ dí xuống làn da trắng muốt của cô, mùi thịt cháy khét lẹt vấn vít quanh chóp mũi…
Khổng Lập Thanh uốn cong cánh tay trước bồn rửa, duy trì tư thế kỳ lạ ấy đến hơn mười giây rồi ngẩng mạnh lên như muốn đẩy cơn ác mộng ra khỏi đầu. Máy giặt vẫn quay ù ù, vòi nước vẫn chảy ồ ạt, xung quanh rất ồn ào.
Đứng thẳng lên, trong gương là một cô gái với đôi mắt u buồn, ngũ quan bình thường, không thể coi là đẹp, chỉ có thể nói là một cô gái không xấu. Nhưng miệng cô ta lại hơi trễ xuống, tóc mái dài xòa trên trán che mất một bên mắt khiến người khác cảm thấy khuôn mặt này ẩn chứa nét âu sầu. Khổng Lập Thanh tự biết mình không phải tuýp khiến người ta yêu thích. Cô khẽ thở dài, đi đến thư phòng lấy một điếu thuốc châm lửa rồi yên lặng ngồi trên nền nhà tắm hút hết.
Khổng Lập Thanh biết mình chẳng phải là người mạnh mẽ giỏi chịu áp lực, cô đã trải qua nửa đời lao đao, sợ nhất là không thể tự mình đứng vững. Trước đây một thân một mình không sao, khó khăn, khổ sở thế nào cô cố chịu rồi cũng qua. Bây giờ cô đã có thêm một đứa trẻ năm tuổi gọi là mẹ, trẻ con phải chịu ấm ức thì không nên. Thời gian này cô đang thất nghiệp, cảm thấy áp lực quá lớn, nhưng cô không thể để Khổng Vạn Tường biết mình đang lo lắng. Cô không có tiền, cũng chưa tìm ra giải pháp, chỉ biết hút thuốc để giảm áp lực.
Không gian nhỏ hẹp của phòng tắm phút chốc đã đầy khói thuốc. Khổng Lập Thanh sợ lát nữa Khổng Vạn Tường vào tắm sẽ bị sặc khói bèn đứng dậy bật quạt thông gió. Khi ngồi lại xuống nền nhà tắm, không gian nhỏ đầy âm thanh ồn ào lại khiến cô tĩnh tâm trở lại.
Hút hết một điếu thuốc, Khổng Lập Thanh vẫn ngồi ôm gối trong nhà tắm không đứng dậy. Cô nhớ lại những năm tháng đã qua, quãng đời đó cô giống như người bộ hành đơn độc, không ánh sáng, không lối thoát. Suốt thời ấu thơ và niên thiếu chịu nhiều uất ức đã đành, qua bao nhiêu năm phấn đấu khổ cực mới có thể ra xã hội kiếm tiền, sống tự lập còn chưa được hai năm lại đã thất nghiệp.
Khổng Lập Thanh cảm thấy chuyện may mắn duy nhất mình gặp được trong những năm qua là vào được bệnh viện mà cô vừa bị sa thải ngày hôm qua.
Bệnh viện Khổng Lập Thanh làm trước đây là bệnh viện trực thuộc trường cô học, đó cũng là bệnh viện nổi tiếng nhất cả nước. Khổng Lập Thanh vừa mới tốt nghiệp, không có tiền, không có thế, vậy mà lại có thể được làm việc ở đây, chuyện này đối với cô mà nói không thể không coi là kỳ tích. Cô là kiểu người phản ứng không nhanh nhạy, đi làm được mấy tháng mới mơ hồ cảm thấy có người âm thầm nâng đỡ mình, nhưng người giúp đỡ cô lại rất tế nhị, làm việc tốt mà không hề ra mặt, vì vậy cô cũng vui vẻ vờ như không biết.
Khổng Lập Thanh thật lòng biết ơn bệnh viện. Hai năm qua cô cũng tận tâm tận lực cống hiến, không dám kiêu căng tự phụ, vào làm hai năm cũng là trau dồi hai năm.
Nhưng cho dù cô một lòng cẩn trọng, nỗ lực như vậy thì vận đen vẫn không chịu buông tha. Lần này có thể nói là một tai nạn nghề nghiệp, ca phẫu thuật hở van tim của một bệnh nhân nam mười tám tuổi gặp sự cố, máu không cầm được, bệnh nhân tử vong ngay trên bàn mổ. Bác sĩ phẫu thuật là trưởng khoa tim, Khổng Lập Thanh là trợ lý, đáng lẽ không liên quan đến sự cố kia. Không may gia đình bệnh nhân lại có thế lực, họ không thể chấp nhận chuyện người nhà mình chết trên bàn mổ, nhất định đòi kiện bệnh viện thiếu trách nhiệm. Nhà họ là quan chức cấp cao, đã muốn làm lớn chuyện, tất gây phiền phức, bệnh viện chịu sức ép từ trên xuống, đành phải kiểm điểm nội bộ, chủ nhiệm khoa phụ trách ca mổ bị giáng chức, Khổng Lập Thanh cũng trở thành con tốt thí mạng, bị sa thải để xoa dịu người nhà bệnh nhân và báo chí truyền thông.
Khổng Lập Thanh thân phận bọt bèo, chẳng có tư cách gì nói lý với bọn họ. Thậm chí xử lý nội bộ, cho nghỉ việc, không tước bằng hành nghề, không ghi vào hồ sơ cá nhân, chuyện này cũng được coi là may mắn cho cô rồi.
Khổng Lập Thanh thầm nghĩ từ nay về sau mình sẽ chẳng thể nào xin vào được một bệnh viện tốt như thế, với một mức lương cao như thế nữa. Mà cho dù xin vào làm ở đâu, cô cũng không tránh khỏi sẽ bị người ta hỏi, bệnh viện trước kia tốt như vậy, lương cao như vậy tại sao không làm nữa, sau đó sẽ là những ánh mắt dò xét lẫn nghi ngờ nhìn cô như muốn vạch trần, bóc mẽ. Như vậy làm sao cô chống đỡ được, cô thật sự chẳng biết phải trả lời những câu hỏi ấy như thế nào. Cộng thêm việc cô vốn là người kém xã giao, Khổng Lập Thanh không dám chắc tự mình có thể xin được việc mới.
Cô còn đang vò đầu bứt tóc lo lắng, bỗng có tiếng Khổng Vạn Tường gọi: “Mẹ, có người gõ cửa.”
“À”, Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn Khổng Vạn Tường có chút mơ hồ, cuối cùng sau một lúc cũng tỉnh táo lại, đứng lên, đi ra phía cửa, qua chỗ Khổng Vạn Tường còn giơ tay xoa đầu thằng bé: “Ừ, để mẹ ra mở.”
Khổng Lập Thanh từ khi dọn đến ở căn hộ này chẳng bao giờ có người đến thăm, cô bước ra gần cửa, nhìn qua mắt mèo, khuôn mặt đàn ông bị kính mắt mèo làm cho biến dạng, méo mó. Anh ta đang cau mày, khuôn mặt biểu thị sự khó chịu, Khổng Lập Thanh thở dài rồi mở cửa.
Người đàn ông bên ngoài thân hình cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, trong thời tiết nóng bức thế này vẫn nghiêm chỉnh giày da, quần dài, áo sơ mi thẳng thớm, nhìn đã thấy là mẫu đàn ông thành đạt trong xã hội.
Khổng Lập Thanh mở cửa, người đứng nép một bên, nhìn hai cúc áo ngực không cài của người đàn ông, không chào hỏi cũng chẳng mời vào nhà.
“Lập Thanh.” Người đàn ông đó lên tiếng gọi trước. Giọng nói nghe có phần thất vọng.
Khổng Lập Thanh di chuyển ánh mắt qua vai anh ta, nhìn xuống bóng lưng tối đen đổ dài bên cửa, không nói gì. Nói cho đúng thì lúc đó cô không thể nghĩ ra được điều gì. Chuyện của họ xảy ra đã nhiều năm, kỳ thực mà nói cô đã sớm quên sạch. Nhưng thân xác ngốc nghếch này cho đến hôm nay dường như vẫn đắm chìm trong những tháng năm xưa cũ, cứ nhìn thấy người đàn ông này lại cứng đơ không biết phải phản ứng thế nào.
Người đàn ông dường như cũng bị thái độ lạnh lùng của cô làm cho lúng túng, đôi mắt đẹp mông lung một hồi, cuối cũng cũng lên tiếng: “Lập Thanh, việc lần này năng lực anh có hạn, không giúp được em, thật sự xin lỗi.”
Khổng Lập Thanh cúi nhìn xuống chân, không phản ứng lại. Thật sự lúc này cô đang nghĩ: Chuyện này liên quan gì tới anh? Trên đời có vô số việc không thể trách được ai, cô sớm đã thấu hiểu đạo lý này.
Người đàn ông nhìn cô gái trước mặt, trước sau chỉ im lặng đáp lại mình. Anh chưa từng gặp kiểu phụ nữ như thế, lúc nào cũng lặng lẽ, cho dù bản thân hiểu rõ mình bị ức hiếp thì vẫn im lặng. Người không hiểu cô cho rằng cô là người kiên cường, không ngờ được thực ra cô cực kỳ yếu đuối.
Người đàn ông cũng im lặng nhìn lại cô gái, trong lòng hơi lo lắng. Anh đã bỏ lỡ mất thời khắc lần đầu tiên cô mở cửa trái tim mình. Gần đây, mỗi khi nghĩ đến năm đó, anh đều ước giá mình khôn ngoan hơn một chút thì hôm nay sẽ không phải sợ hãi khi đối diện với sự bình tĩnh đến lạnh lùng này của cô. Những năm qua anh luôn cố gắng mở cánh cửa trái tim đã khép lại đó, cố gắng tiến vào, nhưng tất cả đều là vô dụng.
Hai người cùng im lặng nhìn nhau cũng thật kỳ quặc. Khổng Lập Thanh cả người khó chịu, rất muốn đóng cửa lại. Biểu cảm thương hại trên khuôn mặt anh khiến cô tức giận. Nhưng cô biết phép lịch sự tối thiểu. Nếu giờ cô sập cửa lại, hẳn người ngoài sẽ dị nghị cô không bình thường.
Bầu không khí yên lặng khiến hai người cảm thấy ngột ngạt. Người đàn ông không biết phải nói gì trong hoàn cảnh này. Cuối cùng chỉ có thể thực hiện việc mà anh dự định làm khi đến đây. Anh ngượng ngập rút thẻ ngân hàng từ trong túi quần ra đưa cho cô: “Lập Thanh, cái này, cái này em cầm lấy, em còn phải nuôi con, không thể thiếu tiền, chuyện công việc, anh sẽ giúp em nghĩ cách.” Người đàn ông lắp bắp mấy câu như vậy rồi cố trấn tĩnh, làm như không có chuyện gì, nhưng cuối cùng hành động của anh thậm chí còn có chút hoảng loạn, anh nhét đại tấm thẻ vào tay cô và bỏ chạy về phía thang máy, thậm chí trước khi quay đầu còn không dám nhìn thẳng vào cô.
Khổng Lập Thanh đứng ở cửa, nhìn về chiếc bóng nhấp nhô theo nhịp bước của anh, mặt không biểu lộ gì. Cô nghiêng đầu ra vẻ suy nghĩ, rồi lại cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, mặt sau thẻ có viết một dãy số, chắc là mật mã, miệng cô khẽ nhếch lên.
Trong ấn tượng của Khổng Lập Thanh, người đàn ông này mãi mãi mang hình dáng đầy nhiệt huyết tuổi trẻ như lần đầu tiên cô thấy. Sức vóc vững vàng, mặt lấm tấm mồ hôi, mỗi bước anh đi, dường như toàn thân đều tỏa sáng. Bây giờ, người này ngày càng trầm tĩnh, ngày càng trưởng thành, nhưng rõ ràng anh rèn luyện còn chưa đủ, nhận ra chút hoảng hốt trong hành động của anh hôm nay khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy anh vẫn chưa trở thành người đàn ông thực thụ, vẫn là cậu thiếu niên năm đó, dù thời gian cũng để lại chút dấu vết trên cơ thể năm xưa.
Nhìn theo bóng hình vội vã như chạy trốn kia, lòng cô có gì đó như nhẹ nhõm, cô bước đến trước mặt anh cúi đầu nói nhỏ: “Sư huynh, cám ơn anh, nhưng em không thể nhận số tiền này.”
Người đàn ông cau mày nhìn cô, Khổng Lập Thanh không nói gì thêm, tay cầm thẻ ngân hàng cố chấp đưa ra trước mặt anh. Kỳ thực cô muốn nói với anh nhiều hơn những gì đã nói, câu cô muốn nói đầy đủ phải là: “Sư huynh, đều là quá khứ rồi, em đã hết hận anh từ rất lâu. Cuộc sống bao năm qua của em, chẳng có một ai đưa tay ra giúp đỡ, anh là người đầu tiên, lòng em mãi mãi khắc ghi. Nhưng trên đời này, tiền đại diện cho rất nhiều thứ, em sợ mai đây món nợ này em không trả nổi, cho nên nhất định không thể cầm tiền của anh.”
Vì bản tính lạnh lùng, Khổng Lập Thanh không thể nói nổi một câu tình cảm như thế, câu “cảm ơn anh” nói ra đã là cố gắng hết sức rồi.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô gái đứng trước mặt đang lạnh lùng cự tuyệt, lúng túng nói: “Lập Thanh, em, em…”
Chiếc thẻ trong tay cô vẫn kiên định ở trước mặt anh.
Hai người không ai chịu ai, thang máy đã lên đến nơi, cửa mở ra, ánh đèn bên trong hắt ra ngoài. Khổng Lập Thanh đối diện với thang máy đang mở, ánh mắt vẫn tĩnh lặng, miệng mím lại đầy bướng bỉnh. Người đàn ông đầu hàng, cô vẫn luôn như vậy, lặng lẽ nhưng kiên định, trước bất cứ chuyện gì đều không ồn ào nhưng lại rất cứng đầu. Cô không hề thay đổi, rất đáng ngưỡng mộ nhưng cũng khiến người ta đau lòng.
Người đàn ông chậm rãi đưa tay nhận lại tấm thẻ, Khổng Lập Thanh nhanh chóng thở phào một hơi, quay người bỏ đi mà không nói tạm biệt, vào nhà là đóng cửa, tắt đèn. Người đàn ông đứng nhìn cánh cửa nhà đóng lại phía xa, trong lòng ngọn lửa giận bùng lên, anh cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng lại không biết tìm ai để trút giận.
Sau khi Khổng Lập Thanh vào nhà liền đi đến ngồi xuống cạnh Khổng Vạn Tường cùng xem phim hoạt hình. Khổng Vạn Tường đợi cô ngồi xuống liền nằm dựa vào lòng cô, Khổng Lập Thanh đưa tay vuốt nhẹ lông mày của nó, khẽ phàn nàn: “Trời nóng như này rồi, con không sợ nóng à?”
Ti vi đang chiếu một bộ phim hoạt hình, âm thanh rất ồn ào, nhưng Khổng Lập Thanh ôm Khổng Vạn Tường xem được một lát đầu óc đã nghĩ ngợi lung tung, chuyến viếng thăm bất ngờ của người đàn ông kia tác động không nhỏ tới cô.
Người đàn ông đó là Hạ Chí Thần, đàn anh khóa trên thời đại học của Khổng Lập Thanh. Bây giờ nghĩ lại chuyện ngày đó, Khổng Lập Thanh vẫn có cảm giác nghẹn ngào khó nói thành lời. Hồi ấy, cô còn chưa va chạm nhiều, nghe lời xúi bẩy, ngốc nghếch chạy đi thể hiện tình yêu với người đó, để rồi bị chính đám người đó khinh rẻ. Lần tổn thương đó cho dù là nội tình bên trong cũng khó nói rõ có phải cô bị bạn bè xấu cố tình lừa gạt hay không, nhưng thời khắc đó Khổng Lập Thanh đã phải nếm trải nỗi đau như bị lột da, đến bây giờ nghĩ lại cũng không thể nhớ được cảm giác đau đớn đó thế nào nữa. Có điều đám người làm tổn thương cô ngày ấy, theo thời gian hình bóng họ trong lòng cô cũng mờ dần đi. Chỉ là Khổng Lập Thanh không nghĩ tới, trong khi cô gần như đã quên được sự việc đau lòng ấy thì vị sư huynh kiêu ngạo hung hăng năm đó cho đến giờ vẫn ôm trong lòng nỗi áy náy với cô. Như vậy mà nói, anh kỳ thực cũng không phải người xấu, ai trong lúc trẻ dại mà chẳng làm chuyện không nên? Cô cũng muốn nói rõ nhưng không có cơ hội.
Khổng Lập Thanh chìm đắm trong mớ suy tư, nghĩ đi nghĩ lại còn khẽ cười. Khổng Vạn Tường ở bên cạnh dùng khuỷu tay huých huých Khổng Lập Thanh: “Mẹ, mẹ, lại có người gõ cửa.”
“Ừm.” Khổng Lập Thanh giật mình tỉnh lại, nhìn qua Khổng Vạn Tường, phía cửa quả nhiên lại bắt đầu truyền tới tiếng gõ nhè nhẹ. Hôm nay khách viếng thăm nhà cô thật quá nhiều. Khổng Lập Thanh miễn cưỡng đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái phục trang rất đẹp, mặc bộ jumpsuit[1] màu hồng phấn rất model, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ, nhưng nhìn kỹ lại thấy vẻ đẹp ấy có chút nhếch nhác. Mái tóc dài vốn được búi cao cẩn thận lúc này đã có mấy lọn bung ra, lòa xòa trước trán, bộ quần áo đắt tiền bị dính mấy vệt máu tươi, nhưng xem ra có lẽ không phải máu cô ấy, bởi tuy thần sắc người này có phần hoảng loạn nhưng vẫn có thể đứng vững một mình.
[1] Jumpsuit: Trang phục áo liền quần.
Cô gái ấy là hàng xóm của Khổng Lập Thanh, cho dù không quá thân nhưng cũng từng gặp nhau nói chuyện mấy lần trong thang máy.
Cô gái hơi quẫn bách, đôi tay gập trước bụng, ánh mắt Khổng Lập Thanh dừng trên bộ móng tay được sơn sửa rất đẹp của cô gái, những ngón tay thanh tú trắng xanh dính vệt máu tươi hồng hồng cho người ta cảm giác ma mị: “Chị Khổng, em có người bạn bị thương, có thể phiền chị qua đó xem giúp một chút không?”
Cô gái hàng xóm yêu cầu thẳng thừng như vậy khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy tất lại là một việc xui xẻo kinh khủng nào đó tìm đến mình.
Phía sau cô gái hàng xóm còn có một người nữa. Khổng Lập Thanh thấy đó là một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, dáng người rất cao, mặt mũi khôi ngô. Anh ta cứ đứng yên ở đó, cho dù nhìn rõ ràng nhưng vẫn có cảm giác cả con người này như chìm trong bóng tối. Khuôn mặt anh ta không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn cô mang lại một cảm giác áp bức mãnh liệt. Trực giác nhạy bén cho Khổng Lập Thanh biết đây là một người rất đặc biệt. Cuộc sống bình thường của cô không dễ gì gặp phải loại người này. Cô linh cảm thấy, người đàn ông này, cho dù khuôn mặt không biểu hiện gì nhưng trên người anh ta lại ẩn giấu một loại khí phách áp đảo, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng có cảm giác cưỡng ép.
“Bị đâm, không thể đi bệnh viện?” Khổng Lập Thanh sau một hồi trầm mặc cuối cùng cũng lên tiếng hỏi. Con người cô xưa nay đều như vậy, cho dù là gặp chuyện gì, phản ứng dường như luôn chậm hơn nửa nhịp. Nhưng ngược lại Khổng Lập Thanh cũng là người có đầu óc phân tích, khi đã nói, không bao giờ thừa lời, lời nói luôn đi thẳng vào trọng tâm vấn đề. Tính cách này của cô nếu được ngồi vào vị trí lãnh đạo, chắc chắn sẽ trở thành nhà lãnh đạo giỏi, có tài nhận định. Nhưng số phận có phán quyết riêng của nó, từ khi sinh ra, số việc Khổng Lập Thanh được tự quyết định quả thật không nhiều, có điều cô cũng chẳng thuộc loại người tham vọng, cho nên thường khiến người khác cảm thấy cô là người kín tiếng khó gần.
Một người tính cách mâu thuẫn đến kỳ lạ, đây là cảm nhận khi lần đầu tiên Lục Húc gặp Khổng Lập Thanh, cho dù trước khi chạm mặt, anh ta đã biết cô là bà mẹ đơn thân nhà hàng xóm của Dương Khả.
Trong cuộc sống hàng ngày Lục Húc đã gặp vô số hạng người, và trong ấn tượng của anh ta, người có thân phận giống như Khổng Lập Thanh này, hoặc sẽ là kiểu phụ nữ kiên cường mạnh mẽ, hoặc sẽ là kiểu phụ nữ yếu đuối thu mình lại, nhưng dù là kiểu nào thì cũng đều có chút vấn đề. Trước khi đứng đây, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải dùng chút thủ đoạn ép buộc, không ngờ một câu cô đã nói hết ra hoàn cảnh của bọn họ, rõ ràng không dễ bị người khác lung lạc, thuộc tuýp có tài quan sát, cũng rất thông minh. Lúc này cô có vẻ đang suy nghĩ rất căng thẳng, biểu cảm khuôn mặt lại không che giấu, rõ là người rất đơn giản, không phải kiểu lòng dạ khó lường. Bình thường người không có tâm địa như vậy, tâm hồn thanh thản, tính tình hoạt bát, nhưng người này nhìn thế nào cũng thấy u sầu, tính cách quá mâu thuẫn, đó là ấn tượng đầu tiên của Lục Húc về Khổng Lập Thanh.
“Chị Khổng, mau giúp bọn em một chút.” Bọn họ không để cho Khổng Lập Thanh có thời gian suy nghĩ, Dương Khả đã lên tiếng giục lần nữa.
Khổng Lập Thanh nhìn lên cô gái trước mặt, cô biết cô ấy tên là Dương Khả, trước đây đã có vài lần nói chuyện ngoài thang máy. Trong ấn tượng của Khổng Lập Thanh, Dương Khả luôn là một cô gái xinh đẹp hoạt bát, lần nào xuất hiện cũng trang điểm cẩn thận, khuôn mặt luôn nở nụ cười. Cô biết cô gái này là kiểu phụ nữ khôn ngoan, cuộc sống hẳn phải có ít nhiều thăng trầm. Nhưng lúc này cô gái ấy khuôn mặt đầy vẻ âu lo, cho dù là đang nhìn mình nhưng Khổng Lập Thanh cảm nhận mọi sự chú ý của cô ấy đều dồn vào người đàn ông đứng phía sau. Ánh mắt Dương Khả như đang cầu khẩn cô lại dường như đang gửi gắm một thông điệp nào đó mà cô không thể nào lý giải.
Khổng Lập Thanh cau mày nhìn người phụ nữ trước mắt lần nữa, cuối cùng cũng nói: “Hai người đợi một lát, tôi đi lấy hộp cứu thương.”
Khổng Lập Thanh quay người đi vào nhà, cô không đóng cửa nhưng cũng không mời khách vào nhà, bỏ mặc hai người kia đứng đợi. Khổng Lập Thanh vào thư phòng lấy hộp cứu thương cỡ lớn, lúc trở ra phòng khách cô ngồi xổm xuống trước mặt Khổng Vạn Tường, nhìn thẳng vào đôi mắt thằng bé: “Vạn Tường, bạn cô hàng xóm bị bệnh, mẹ qua đó khám giúp, lát nữa mẹ đóng cửa ngoài, con ở trong nhà xem ti vi đợi mẹ về tắm cho rồi đi ngủ, có được không?”
“Vâng.” Khổng Vạn Tường ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Khổng Lập Thanh đứng dậy, xoa xoa đầu Khổng Vạn Tường, cuối cùng không kìm được dặn dò: “Lát nữa, bất kể bên ngoài có động tĩnh gì, con cũng không được mở cửa, nhớ chưa?”
Cậu bé ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cô.
“Nghe lời, mẹ đi một lát về ngay.”
“Vâng.” Cậu bé lại ngoan ngoãn gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook