Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử
-
Chương 8
Edit: Tam Quân
“Gà Hoa Điêu! Gà!”
Thuận Tử bật tỉnh, hai tay với lấy khoảng không. Tam ca ngồi đọc sách bên cạnh, nghe thấy thế bèn búng trán hắn.
“Đầy đầu chỉ có ăn! Ngươi cũng không thử nghĩ coi, vô duyên vô cớ làm sao có gà rớt ven đường cho ngươi nhặt?”
“Của ngươi ta đánh rơi mà! Tam ca, còn nửa con nữa đâu? Đệ cố ý chừa cho Bính Bính ăn đó.” Thuận Tử xoa trán, vừa nhìn trái nhìn phải. Ủa? Nhà mình mà?
“Thuận Tử, thuốc tam ca cho ngươi là muốn giúp người đè người kia cướp thượng phong, chứ không phải cho người tự thuốc mình rồi nằm ngang để người ta ăn sạch!” Kỳ Ế lạnh mặt cáu kỉnh.
“Đệ… Đệ không nghe rõ… Nhưng Bính Bính rất tốt với đệ…”
“Trước khi ngươi có giá trị lợi dụng thì hắn phải tốt với ngươi thôi. Ngươi là con hồ ly y mang đi từ miếu nhà chúng ta, nên y chỉ xem người là thú cưng chiêu tài cát tường mà thôi. Theo ta thấy, mấy ngày nay, ngươi triền miên với y đã không ít, đủ cho ngươi lưu giữ cái tưởng niệm rồi.”
Tam ca bảo tôi tớ và đệ đệ muội muội trong coi Thuận Tử nghiêm mật, không cho hắn có cơ hội chuồn ra Kỳ phủ thêm lần nữa.
Cao Bính về đến nhà, phát hiện Thuận Tử mất tích, nóng nảy lật ngược cả phủ đệ cũng không tìm ra tung tích. Y hỏi thăm hàng xóm, nghe nói có một tên lấm la lấm lét dùng con gà bắt cóc Thuận Tử rồi. Cao Bính điều tra một phen, nhanh chóng tra ra Ngụy Toa Nam.
Khi đó, Ngụy Toa Nam còn đang bó bột cánh tay, đang uống thuốc thì Cao Bính mặt lạnh xông vào, một hàng người theo sau đều mang đao kiếm. Gia đinh và thê thiếp Ngụy Toa Nam hoảng sợ bỏ chạy, chỉ còn lại Cao Bính và người y mang tới.
Cao Bính đè vai Ngụy Toa Nam một cái, vai Ngụy Toa Nam trật khớp.
“Ta hỏi ngươi đáp, nếu có giấu diếm, ta cho ngươi chết không chỗ chôn!”
Ngụy Toa Nam lập tức một năm một mười nhận tội, còn không quên cầu xin van nài, nước mắt ràn rụa. Đột nhiên bốc lên mùi tanh hôi, hóa ra hắn bị dọa tè ra quần. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng nghĩ rằng người luôn ôn hòa với người ngoài như Cao Bính cũng có thủ đoạn quyết đoán bực này. Hơn nữa, nhìn khí thế hung thần ác sát của y, tuyệt đối nói được làm được!
“Quỷ áo trắng tóc trắng?”
Cao Bính từ Ngụy Toa Nam chiêu ra tình hình thực tế, cái người có thể tự do thay đổi hình thái của Thuận Tử, còn yêu thương đưa em ấy đi hẳn là người nhà của em ấy. Nên tới vẫn phải tới. Vì vậy, Cao Bính quyết định thu thập hành lý, chuẩn bị một phen, cuối cùng dẫn một đội nhân mã, khua chiêng gõ trống mang lễ vật đến miếu hồ tiên dưới chân núi Thanh Vân Sơn một lần nữa.
Y quyết định tam môi lục sính, danh môi chính chước mà lấy Thuận Tử về nhà!
Cao Bính đến Miếu Hồ Tiên thì ba quỳ chín lạy, hai tay chấp lại, nói to ý đồ đến. Tiếng nói trầm thấp hùng hậu của y quanh quất trong miếu, cống phẩm quà tặng chất đầy cả tòa Miếu Hồ Tiên. Làm náo nhiệt tới mức thôn xóm thành trấn quanh đó đều bị hấp dẫn tới. Ngay cả một ít tiên yêu thần quỷ người ma nhàn rỗi khắp lục giới đều xen lẫn vào đoàn người hoặc ẩn thân đi xem náo nhiệt. Bởi bọn họ đều nghe nói, tên nhân loại này muốn đến cưới Lục Thập Lục trên núi Thanh Vân Sơn. Mà khắp lục giới đều biết, muốn cưới bất luận con tiên hồ nào đều phải bước qua khảo nghiệm của Tam gia hỉ nộ vô thường nào đó!
Cao Bính quỳ trước bàn thờ, cứ ba quỳ chín lại, rồi lại nói ý đồ đến, ngay cả dàn tấu đàn thổi sáo đều mệt nghiêng trái ngã phải, mồ hôi chảy ròng ròng khắp người Cao Bính, nhưng hắn vẫn giữ nguyên nét mặt kiên định.
Lúc này, một trận gió xoáy vụt đến, Y Thần giữ chức thú cưỡi ôm Kỳ Ế hiện ra trên bàn thờ, Kỳ Ế vung tay, cho nam nhân hai bạt tay vang dội.
Tiên yêu thần quỷ người ma chen lấn như nêm cối xung quanh đều không hẹn mà cùng hít ngược một hơi, căng cứng cơ thể. Bởi bọn họ biết, đây mới chỉ là ra oai phủ đầu mà thôi.
“Gà Hoa Điêu! Gà!”
Thuận Tử bật tỉnh, hai tay với lấy khoảng không. Tam ca ngồi đọc sách bên cạnh, nghe thấy thế bèn búng trán hắn.
“Đầy đầu chỉ có ăn! Ngươi cũng không thử nghĩ coi, vô duyên vô cớ làm sao có gà rớt ven đường cho ngươi nhặt?”
“Của ngươi ta đánh rơi mà! Tam ca, còn nửa con nữa đâu? Đệ cố ý chừa cho Bính Bính ăn đó.” Thuận Tử xoa trán, vừa nhìn trái nhìn phải. Ủa? Nhà mình mà?
“Thuận Tử, thuốc tam ca cho ngươi là muốn giúp người đè người kia cướp thượng phong, chứ không phải cho người tự thuốc mình rồi nằm ngang để người ta ăn sạch!” Kỳ Ế lạnh mặt cáu kỉnh.
“Đệ… Đệ không nghe rõ… Nhưng Bính Bính rất tốt với đệ…”
“Trước khi ngươi có giá trị lợi dụng thì hắn phải tốt với ngươi thôi. Ngươi là con hồ ly y mang đi từ miếu nhà chúng ta, nên y chỉ xem người là thú cưng chiêu tài cát tường mà thôi. Theo ta thấy, mấy ngày nay, ngươi triền miên với y đã không ít, đủ cho ngươi lưu giữ cái tưởng niệm rồi.”
Tam ca bảo tôi tớ và đệ đệ muội muội trong coi Thuận Tử nghiêm mật, không cho hắn có cơ hội chuồn ra Kỳ phủ thêm lần nữa.
Cao Bính về đến nhà, phát hiện Thuận Tử mất tích, nóng nảy lật ngược cả phủ đệ cũng không tìm ra tung tích. Y hỏi thăm hàng xóm, nghe nói có một tên lấm la lấm lét dùng con gà bắt cóc Thuận Tử rồi. Cao Bính điều tra một phen, nhanh chóng tra ra Ngụy Toa Nam.
Khi đó, Ngụy Toa Nam còn đang bó bột cánh tay, đang uống thuốc thì Cao Bính mặt lạnh xông vào, một hàng người theo sau đều mang đao kiếm. Gia đinh và thê thiếp Ngụy Toa Nam hoảng sợ bỏ chạy, chỉ còn lại Cao Bính và người y mang tới.
Cao Bính đè vai Ngụy Toa Nam một cái, vai Ngụy Toa Nam trật khớp.
“Ta hỏi ngươi đáp, nếu có giấu diếm, ta cho ngươi chết không chỗ chôn!”
Ngụy Toa Nam lập tức một năm một mười nhận tội, còn không quên cầu xin van nài, nước mắt ràn rụa. Đột nhiên bốc lên mùi tanh hôi, hóa ra hắn bị dọa tè ra quần. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng nghĩ rằng người luôn ôn hòa với người ngoài như Cao Bính cũng có thủ đoạn quyết đoán bực này. Hơn nữa, nhìn khí thế hung thần ác sát của y, tuyệt đối nói được làm được!
“Quỷ áo trắng tóc trắng?”
Cao Bính từ Ngụy Toa Nam chiêu ra tình hình thực tế, cái người có thể tự do thay đổi hình thái của Thuận Tử, còn yêu thương đưa em ấy đi hẳn là người nhà của em ấy. Nên tới vẫn phải tới. Vì vậy, Cao Bính quyết định thu thập hành lý, chuẩn bị một phen, cuối cùng dẫn một đội nhân mã, khua chiêng gõ trống mang lễ vật đến miếu hồ tiên dưới chân núi Thanh Vân Sơn một lần nữa.
Y quyết định tam môi lục sính, danh môi chính chước mà lấy Thuận Tử về nhà!
Cao Bính đến Miếu Hồ Tiên thì ba quỳ chín lạy, hai tay chấp lại, nói to ý đồ đến. Tiếng nói trầm thấp hùng hậu của y quanh quất trong miếu, cống phẩm quà tặng chất đầy cả tòa Miếu Hồ Tiên. Làm náo nhiệt tới mức thôn xóm thành trấn quanh đó đều bị hấp dẫn tới. Ngay cả một ít tiên yêu thần quỷ người ma nhàn rỗi khắp lục giới đều xen lẫn vào đoàn người hoặc ẩn thân đi xem náo nhiệt. Bởi bọn họ đều nghe nói, tên nhân loại này muốn đến cưới Lục Thập Lục trên núi Thanh Vân Sơn. Mà khắp lục giới đều biết, muốn cưới bất luận con tiên hồ nào đều phải bước qua khảo nghiệm của Tam gia hỉ nộ vô thường nào đó!
Cao Bính quỳ trước bàn thờ, cứ ba quỳ chín lại, rồi lại nói ý đồ đến, ngay cả dàn tấu đàn thổi sáo đều mệt nghiêng trái ngã phải, mồ hôi chảy ròng ròng khắp người Cao Bính, nhưng hắn vẫn giữ nguyên nét mặt kiên định.
Lúc này, một trận gió xoáy vụt đến, Y Thần giữ chức thú cưỡi ôm Kỳ Ế hiện ra trên bàn thờ, Kỳ Ế vung tay, cho nam nhân hai bạt tay vang dội.
Tiên yêu thần quỷ người ma chen lấn như nêm cối xung quanh đều không hẹn mà cùng hít ngược một hơi, căng cứng cơ thể. Bởi bọn họ biết, đây mới chỉ là ra oai phủ đầu mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook