Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ
-
7: Âm Mưu Bắt Đầu Rồi
" Ha đáng ghét! Từ từ!.
người ta đâu có chạy đâu mà "
Trong phòng kín ba cặp nam nữ đang chơi trò mèo vờn chuột với nhau, một cô gái trẻ với vẻ ngoài nóng bỏng sexy ngồi cả người ngồi lên đùi của người đàn ông, một cô gái bên cạnh thì nằm lõa thể trên ghế bị người đàn ông thèm thuồng mà đè, bên tường cạnh bên có một đôi nam nữ đang thở hồng hộc dính lấy nhau tiếng ngạc trong phòng quá lớn ánh sáng xanh đỏ lấp lánh mờ ảo tạo tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ ngập ngùng thay phiên nhau thốt ra.
Bên ngoài hành lanh một nhóm ba người đàn ông vẻ mặt lạnh lẽo đang đi, người ở giữa có vẻ có khí thế hơn hai người bên cạnh thì phải.
Hai thanh niên tách nhau ra hai bên đi đến ngó vào quan sát tình hình từng phòng cho đến khi hết dãy mới đi lại bên cạnh người đàn ông mà báo cáo, nhìn cũng đoán được bọn họ là quản lý hoặc chủ của nơi này.
" Anh Đạo không có bất thường "
Người đàn ông nét mặt lạnh lẽo bất biến mà tiếp nhận, đạt hết thì rời đi tiếp thôi.
Chuông điện thoại trong túi quần của hắn bổng Ting! một vài lần hắn lấy ra nhìn vào màn hình hiện lên tin nhắn mess đến.
- Là Hạ Nghi Mạch gửi đến cho bạn : Đạo cậu nhớ hôm sau đi học nhóm mình cần họp làm bài thuyết trình nhóm đó nhen!
Hai hàng chân mày đang bình thường liền nhếch lên đôi mắt cũng mở rộng vẻ mặt hiện lên sự châm biếm khinh thường, môi tự nhiên nhếch lên cười một cái, biểu tình của hắn khiến hai người bên cạnh trở nên căng thẳng, không biết là ai đang nằm trong tầm ngắm của lão đại nữa biết!.
Người đàn ông mang danh đại ca này không ai khác là Trần Danh Đạo, một kẻ hai mặt nhan hiểm và cực kì nguy hiểm và bạo lực.
Với vỏ bọc là sinh viên năm 2 bên trong hoạt động dưới con đường bất hợp pháp ( mua bán ***, kinh doanh quán karaoke phake, mua bán ma túy ) Trần Danh Đạo là đại ca của băng nhóm XT, một băng nhóm giang hồ cợm cán làm nhiều chuyện phi pháp.
Theo bước chân của hắn tới trước một cửa phòng hắn mở cửa bước vào, hai thằng đệ đứng ngoài.
Hắn đi tới sofa ngồi xuống lấy bao thuốc lá từ trong túi quần sau ra mồi một điếu mà hút, khuôn mặt hắn phủ đầy sự trầm tư, một người phụ nữ từ trong bước ra trên người chỉ khoác lên mỗi chiếc áo tắm màu trắng đại trà được cố định bằng hai dây buột giữa eo, cô ta đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn nhìn hắn bẳng ánh mắt si mê đưa tình, Trần Danh Đạo có vẻ quá quen với dáng vẻ này của cô ta nêb không mấy quan tâm đến, vẻ mặt cô ta liền tức khắc trở nên khó chịu luồng hai chánh tay của mình nằm lấy bắp tay của hắn đưa người nghiên gần về cơ thể ắn cố ý để vòng 1 to tròn mát rợi động chạn vào da thịt của người đàn ông.
" Anh Đạo~ Hôm nay có chuyện gì không vui à? Anh có biết em đợi anh ở đây bao lâu rồi không? "
" Là hai tiếng đấy ! "
Trần Danh Đạo bỏ ngay điếu thuốc hút dỡ xuống gạt tàn trên bàn quay mặt nhìn cô ta, đôi mắt đen hoắc thâm sâu đang phán xét từng chi tiết, nhìn người phụ nữ dụ hoặc quyến rủ trước mặt hắn cảm thấy khá hứng thú khẽ nhếch miệng cười đắc ý, bàn ta thô to không vòng vo mà đem lột bỏ chiếc áo choàng tắm trên người cô ta ra, chôn đầu vô hai đồi núi lớn mà khám phá.
Trần Tư Tư như ý nguyện khuôn mặt tràn đầy sắc xuân thỏa mãn cô ta hai tay ôm lấy đầu người đàn ông ấn vào tùy ý để cho hắn muốn làm gì làm miệng hé mở lại thốt ra những âm thanh rên rỉ mờ ám.
" Tư Tư! Em thật biết cách quyến rủ người mà, để ông đây từ từ dạy dỗ em nhé ! "
Nói rồi hắn vồ lấy hôn lấy môi cô ta, hôn cuồng dập mạnh bạo mút lấy lưỡi nhau từ từ đi vào trong nằm xuống giường.
! ! ! ! ! ! ! ! !.
Phòng ngủ của Hạ Nghi Mạch
Châu Duật Thần ngủ được một lát liền tỉnh dậy cúi đầu nhìn bảo bối được ôm trong lòng mình anh cảm thấy thực sự bình yên vui vẻ, nhẹ ngồi dậy rời giường chỉnh lại quần áo mặc lại chiếc áo khoác lên người, xem đồng hòi đeo tay hiện tại đã hơn 15h chiều rồi anh phải quay lại công tay thôi có một số công việc cần anh giải quyết liền.
Dẫu không nỡ những anh vẫn phải đi, anh hạ người cúi xuống xoa lấy gương mặt nhỏ của cô hiện tại cô đang ngủ rất ngoan, nhìn khuôn mặt thon gọn xinh xắn đáng yêu của cô anh không kìm lòng được lại vụng trộm hôn lên môi cô một cái rõ cưng chiều, ánh mắt nhìn cô thì hết phần ôn nhu sủng ái.
" Thật không nỡ xa em! mà! "
Anh chần chờ lưu luyến mãi chưa chịu đi, thật tình nếu được anh muốn mang trói cô bên mình bên cạnh anh mọi lúc.
" Bất quả tang anh vụng trộm chiếm tiện nghi em nha! "
Hạ Nghi Mạch bất ngờ mở mắt bắm lấy bàn tay anh đang sờ mặt mình mấy giây liền ngồi dậy bỏ hai chân xuống giường vòng tay qua eo anh rồi ôm lấy, ngẩn đầu mỉm cười nhìn anh.
Châu Duật Thần vui vẻ yêu chiều mà bật cười cúi đầu đối mặt với cô " Em dậy từ khi nào vậy? "
" Từ lúc anh dậy là em cũng dậy rồi ! "
" Hay lắm vậy mà còn giả vờ vẫn còn ngủ? Em nghịch ngượm quá đấy "
Anh khuỵu gối ngồi xuống nắm lấy hai cánh tay cô đem ra ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn xoa xoa
" Em phối hợp theo anh đó còn gì!.
nhìn xem ai kia còn hôn trộm em đây hen? "
" Được! Được! Em nói gì cũng đúng, bây giờ anh phải đi rồi em ngoan, ngày mai anh tới đón em về nhà mình nha "
" Nhà mình? "
" Ừhm là nhà của hai chúng ta "
Nghi Mạch hai mắt tròn ngơ ngơ nhìn anh, trong đầu hiện tại chỉ toàn là nhà của mình, nhà của hai chúng ta, nhà của mình, nhà của hai chúng ta! !
Châu Duật Thần mỉm cười xoa đầu cô một cái rồi đứng dậy rời đi, xuống tới giữa cầu thang gặp hai vợ chồng ông Hạ đang ngồi đọc sách.
" Cậu út đi bây giờ à? " Phương Lan lên tiếng hỏi
" Ừ công ty em có việc cần phải giải quyết nên phải đi liền "
Hạ Quân Trần đẩy nhẹ gọng kính ngẩn mặt nhìn về hướng anh nói : " Nếu bận thì đi đi sau này có thời gian về đây chơi "
Châu Duật Thần từng bước đi xuống cầu thang vui vẻ mà đáp lại " Em biết rồi về sau em sẽ thường xuyên về chơi với mọi người "
" Sáng em cho người tới đón hai người anh chị chuẩn bị đi nhé, tận hưởng kì nghỉ sắp tới "
" Ừ anh chị biết rồi "
Anh rời khỏi nhà đi ra cổng đã có xe đợi trước sẳn rồi, lăn bánh di chuyển tới tòa nhà anh làm việc.
18h30 phút tối, Hạ Nghi Mạch cùng ăn tối với ba mẹ, trên bàn ăn cô không mấy tập trung gắp được một miếng bỏ vào chén tay cầm đũa sốc sốc cơm lên đầu cúi xuống nhưng ánh mắt không nhìn vào chén cơm mà nhìn bị chi phối bởi điều gì đó, nét mặt hồng hào hai cái má bánh bao căng tròn đôi môi hồng đào căng mọng, Nghi Mạch không thuộc loại quá đẹp xuất sắc nổi bật gì nhưng những đường nét trên gương mặt lại ưa nhìn thanh tú cô có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu lại có nét tinh nghịch linh động.
Mỗi mắt nhìn của những người khác nhau thì cô lại mang một vẻ đẹp khác nhau.
Trong mắt ba mẹ cô luôn là cô công chúa nhỏ được cưng chiều yêu thương.
Trong mắt thầy cô Hạ Nghi Mạch là một học trò giỏi ngoan ngõan và nhiệt tình.
Trong mắt bạn bè, bạn thân, thì cô lại là một cô gái rất nghịch ngợm thích làm nũng đôi khi lại dẹo lố quá mức khiến họ chỉ biết bật cười, bất lực nhưng họ biết đó là bản chất thật của cô, một Hạ Nghi Mạch vô tư dễ gần nhưng lại thông minh và tinh tế giàu tình cảm.
Còn đối với Châu Duật Thần dẫu cho là quá khứ hay hiện tại Mạch Mạch, bé con, luôn là cả trái tim cả yêu thương, dù cô có nghịch ngợm thích làm nũng thích bày trò trêu người ra thì anh vẫn vậy vẫn luôn bao dung cưng chiều và yêu thương cô, ở bên cạnh cô sự ấm áp ôn nhu của anh mới có đất dụng võ.
" Tiểu Mạch con sao vậy? "
Bà Phương Lan để ý thấy cô con gái cưng không chú tâm ăn tối nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngơ của cô nên lên tiếng hỏi.
" Con gái của ba có chuyện gì à? Có chuyện thì gì nói ba mẹ biết có khi hai người già này sẽ giúp được con "
Hạ Quân Trần đặt đũa xuống ngang qua miệng chén nhìn cô rồi hỏi, Nghi Mạch nghe giọng ba mẹ liền trở về thực tại không còn mơ mộng suy nghĩ về anh nữa, cô nhìn hai người nở một nụ cười tươi rói rồi nói: " Không có gì đâu ba mẹ!.
con chỉ là nhớ một chút chuyện vui thôi hai người không cần quá lo lắng cho con đâu, con gái của ba mẹ nay đã lớn rồi!"
Hai ông bà nghe cô nói vậy chỉ biết cười cười hai người họ thay phiên nhau gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô bỏ đến đầy vung luôn.
" Vậy con gái lớn ăn nhiều vô, ăn hết không được bỏ lãng phí đó nhé "
" Con gái ăn đi ăn cho mau lớn hơn nữa "
Hạ Nghi Mạch nhìn xuống chén cơm đầy ụ thức ăn liền vui vẻ nó gì chứ việc cô giỏi nhất là ăn đó, cô có thể ăn nhiều gấp 2 người bình thường luôn chắc có lẽ thức ăn ngon quá cô không kiếm chế được.
" Dạ con xin tuân lệnh ! "
" Mà ba mẹ cũng ăn đi, ngon lắm "
Miệng cô nhai nhóm nhém đén nổi căng ú lên hai bên miệng không khác gì con thỏ háu ăn, cả nhà cùng nhau ăn cơm rất vui vẻ.
Trái ngược với không khí ấm cúng vui vẻ tràn đầy tiếng nói cười của bên cô thì bên anh lại có một mặt khác tương phản hoàn toàn.
Giờ này mà anh vẫn còn bận rộn mệt mài làm việc trong văn phòng của mình, nhìn nét mặt thấy rõ sự mệt mõi hai đôi mắt nặng trĩu nhìn chăm chăm vô giải quyết đống tài liệu, tài liệu không chỉ riêng tiếng Việt mà vòn có cả tiếng Anh nữa.
Phan Huy Nam cậu ấy đi tới gõ cửa, xin phéo bước vào, cậu ta đi vào trên tay xách một túi đồ ăn, cậu biết thừa sếp của mình lại bỏ bữa nên khi nãy đi ăn đã đặc biệt mua đồ ăn về cho anh.
Huy Nam đặt túi đồ ăn xuống bàn lấy ra hộp thức ăn, hôm nay cậu mua cơm có mực xào và ít thịt kho, nay có canh củ cải, đã có đồ ăn thì phải có nước uốn chứ cậu mua ngay một chai nước suối ướp lạnh cho anh.
Thư ký Phan ngẩn đầu nhìn anh thấy người vẫn đang bận làm việc vì thế cậu chỉ nói một câu ngắn gọn rồi rời đi.
" Chủ tịch tôi có mua cơm cho ngài rồi đó, anh tới ăn chút đi tôi đi làm việc tiếp đây "
Châu Duật Thần nhìn cậu rồi đi, lặng người thở ra một hơi đứng dậy đi tới chỗ bàn kính ngồi xuống ghế sofa nhìn họp thức ăn trên bàn, nghĩ cũng lạ cái cậu thư ký này của anh sao lại rảnh quan tâm anh như vậy nhỉ, trước giờ làm việc anh đâu có dễ dãi đâu rất nghiêm khắc và kỷ luật, cậu ta theo anh cũng lâu rồi từ ngày công ty mới thành lập đến vị thế phát triển vững chắc như ngày hôm nay, đúng là nghĩ lại cũng cực cho cậu ta nhiều rồi.
Phải thưởng cho cậu ta một chút gì mới được, anh lấy điện thoại bấm chuyển ngay vào tài khoản của cậu ta liền 50 triệu.
Tiếng chuông điện thoại reo lên có cuộc gọi đến từ facebook là bé con của anh Mạch Mạch gọi đến.
" Alo "
" Xin chào anh đẹp trai "
Vì cô gọi video nên hai người nhìn thấy nhau rõ, Nghi Mạch cười vui vẻ đưa tay lên chào anh, Duật Thần mỉm cười nhìn cô ánh mắt rõ diui dàng thâm tình.
" Anh bây giờ đang làm gì đó? "
".
.
Anh đang chuẩn bị ăn tối "
" Bây giờ anh mới ăn sao? Đã hơn 7h30 tối rồi"
" Ừ bây giờ anh mới anh vì công việc nhiều quá anh quên "
" Hửmh!.
em nghĩ đúng mà anh lại ham công việc mà bỏ bữa nữa, anh ấy công việc có nhiều, hay bận đến đâu thì sức khỏe bản thân vẫn phải lo chứ? Không ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ thì lấy sức khỏe đâu mà làm việc.
Anh cứ như vậy em lo lắng đó có biết không hả? "
Cô nói một lèo rất nhanh khiến anh không kịp đáp lại, nhìn thấy gương mặt đang giận dỗi và lo lắng kia của cô lòng anh muốn mềm ra, anh nhớ cô rồi nhìn thấy cô lại muốn ôm cô hôn cô, quả thật bé con của anh làm anh tâm không yên được mà.
" Mạch Mạch "
" Hả! em đây "
" Anh nhớ em rồi! Nhớ đến mức ăn không ngon mà làm việc cũng không tập trung nổi luôn "
" Anh đừng đánh trống lãng, em đang nói chuyện anh bỏ quên sức khỏe của bản thân kia chứ không phải chuyện này "
" Bây giờ anh đặt điện thoại ra xa rồi ăn cơm đi, em sẽ canh chừng anh "
Anh bất lực miệng muốn cười nhưng đã vội ngăn lại làm theo lời cô mà để điện thoại vào các gác điện thoại kéo ra xa một chút đủ để cô thấy rõ anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook