Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ
-
2: Lời Thừa Nhận Muộn Màng
Trần Danh nhẻn miệng khinh thường nhìn hai vợ chồng già trước mặt
" Tôi muốn gì cũng cho tôi? Nhưng đáng tiếc thứ tôi muốn bà không cho được ! "
" Cậu muốn gì mới chịu buông tha cho con bé đây? "
" Tôi muốn gì ư? Nếu tôi muốn mạng của em trai bà thì bà có cho tôi không? "
Tới Đây Nguyễn Phương Lan câm lặng, nhìn người con trai đang dập đầu bên cạnh lại nhìn con gái của mình, một người là con gái ruột một người là cậu em trai đã sống cùng mình hơn chục năm dù không phải em trai ruột nhưng đối với bà Duật Thần còn thân thiết hơn cả chữ nuôi đó, bắt chọn một trong hai sao bà có thể?
Tới đây anh bổng dừng động tác dập đầu lại nhìn sang chị mình mà nhẹ môi cười, đến lúc anh trả nợ cho nhà họ Nguyễn rồi, mạng anh sao được thôi chỉ cần anh chết là mọi chuyện sẽ chấm dứt đúng không?
" Chị đồng ý với cậu ta đi, muốn mạng em thôi mà không sao em có thể cho cậu ta "
" Nhưng mà...!"
Anh lắc đầu quay sang nhìn hắn rồi nói tiếp " Cậu muốn mạng tôi? Được tôi cho cậu chỉ cần cậu đồng ý với tôi tha cho con bé và thả mọi người đi thì tôi tùy cậu xử lý "
Trần Danh Đạo nhìn anh bằng nữa tầm mắt khinh thường mà nói " Mày có tư cách gì bàn điều kiện với tao? Tao muốn mày chết mà phải chết nhìn đi bây giờ tao đang là người nắm giữ sinh mạng ! Muốn tao tha cho bọn họ và con nhỏ này? Để tao suy nghĩ, tùy tâm trạng "
" Cậu...hết thuốc chữa rồi ! "
Hắn đột nhiên buông tay ra khỏi người cô
" Tao đổi ý rồi vì thấy mày thành tâm dập đầy cầu xin nên tao sẽ tha cho cô vợ hờ này của mình một đường sống, còn đám người kia tao không biết "
Hạ Nghi Mạch nghi hoặc nhìn hắn " Anh tha cho tôi? ".
" Đúng vậy, dù sao chúng mình cũng từng là bạn tốt mà đúng không? "
Cô tròn mắt nhìn gương mặt đang cười một cách tự nhiên của hắn, trong lòng không tin tưởng cô chắc chắn rằng hắn đang có âm mưu nào đó! Phải đề phòng cảnh giác mới được.
" Pằng! "
Một viên đạn xẹt ngang qua tầm mắt của cô, trúng vào vai của Châu Duật Thần, Nghi Mạch trợn mắt kinh người nhìn anh vội quay lưng mà chạy lại, chỉ cách mấy bước chân thôi mà, cô đã không kịp chạy tới cô cảm thấy một cảm giác đau đớn từ ngực mình truyền ra, một mảnh máu đỏ từ từ lan ra làm chiếc áo cưới màu trắng của cô bị nhiễm màu.
Cô gục người xuống cơ thể như bị rứt ra rất đau...rất đau...khiến hơi thở của cô bị đứt đoạn...nặng nề...Châu Duật Thần bị hắn bắn bất ngờ chưa kịp đau đớn thì một trận kinh hoàng đổ ngay trước mắt anh, người con gái anh yêu từ từ ngã gục xuống trước phát súng xuyên qua tim, hốt hoảng mà dựng người chạy lại đỡ lấy cơ thể cô.
Nguyễn Phương Lan chưa kịp hoàn hồn trước phát súng bắn vào em trai mình thì cô con gái đã bị tên cầm thú kia bắn xuyên qua ngực, nhất thời mà kinh hoảng đến mức ngất đi.
Nằm trong vòng tay của anh, Nghi Mạch dù đau nhưng vẫn cố gắng không biểu lộ ra ngoài, thì ra cảm giác cận kề cái chết là như thế này cô hiểu rồi,...ha...
" Tiểu Mạch ! Con đừng có nhắm mắt, cố lên cậu sẽ đưa con tới bệnh viện "
" Cậu nhỏ....Duật Thần....anh sau này sẽ không cần tránh né em nữa, em chết rồi thì anh sẽ bớt phiền hơn "
Anh chạm vào gương mặt đang khắc khổ cố gắng nén chịu đó, lắc lắc cái đầu to phủ nhận không chấp nhận, không phải mà từ trước đến giờ anh không bao giờ nghỉ cô gây phiền đến mình cả, anh tránh né cô là sợ cô bị người đời dị nghị ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, anh không muốn cô chết càng không muốn cô rời xa anh.
" Không phải, không phải như thế...!là anh sai anh sai...!em đừng có bỏ anh đi có được không..."
" Em mệt rồi muốn ngủ.....!"
Đôi mắt cô từ từ đóng lại bàn tay như cành không thân mà rơi xuống khỏi bàn tay anh, cô mệt rồi cô muốn ngủ cô đã chịu đủ rồi, tạm biệt anh người đàn ông em yêu, ba mẹ à con gái bất hiếu...xin lỗi.....
Ôm lấy mặt cô nhìn cô đôi mắt từ từ đóng lại mà hoảng sợ đau lòng đến cực độ, đôi mắt anh giờ đỏ ngầu nước mắt trào ra chảy xuống, anh không tin vào sự thật đau đớn như kẻ điên mà ôm lấy gương mặt của cô gọi mãi gọi mãi lay mãi mà cô vẫn không đáp trả lời anh.
" Bé con à...em nhìn anh đi làm ơn....làm ơn mà...!sau này anh sẽ không tránh né em nữa, em muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm đừng rời bỏ anh mà, anh xin em....hưc...haw..a...hức!!!...Áaaaaaaaa!!! "
Anh đau khổ mà gào lớn khóc lớn, sự tình tĩnh từ trước đến nay bây giờ chẳng còn gì cả, trái tim anh bây giờ nó đau lắm còn đau hơn cả bị tra tấn..
.người con gái trong vòng tay anh giờ đã triệt để nhắm mắt, hơi thở nhịp đập không còn nữa, anh đã thật mất đi cô rồi.
" Đúng là đáng thương....đáng thương thế nào cảm giác tận mắt thấy người mình yêu chết trước mặt mình ra sao? Có phải rất đau đớn tuyệt vọng không? "
" Châu Duật Thần mày thấm chưa! "
" Ha Ha Ha Ha Ha !!! "
Mặc kệ những lời hắn nói anh ôm cô trong vòng tay hôn lên trán cô một cái rồi nghẹn ngào đau đớn mà nói ra, những lời giấu từ sâu trong lòng bấy lâu nay " Bé con...Anh yêu em, yêu từ rất lâu rồi "
* Chỉ là anh không dám nói, không dám đối diện dũng cảm với tình cảm này.
* Anh xin lỗi...đợi anh...rất nhanh anh sẽ tới tìm em .
Lúc này cảnh sát mới đến, họ tập vào.
" Cảnh sát đây tất cả đứng yên, dơ tay lên bỏ vũ khí xuống "
Đồng bọn của hắn bị khống chế cảnh sát chỉ mũi súng về phía hắn, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Trần Danh Đạo không có chút gì là sợ hãi hay hối cải cả, cái mặt vẫn nghênh nghênh thách thức cảnh sát.
" Ha muốn bắt tao? Đừng mơ "
Hắn nói rồi đưa súng nhắm về phía Châu Duật Thần muốn bắt anh nhưng chưa kịp bóp cò đã bị cảnh sát xử tử, mấy phát đạn xuyên qua cơ thể hắn, khiến hắn ngã gục mà chết đi.
Châu Duật Thần nhìn cây súng ngắn vừa rơi ra từ trong tay hắn ta ngay trước mặt mình, tay liền nắm lấy lặng nhìn xuống cô một lần sau cùng môi khẽ nở nụ cười hạnh phúc tiếc nuối, nhắm thẳng vào đầu mà tự vẫn.
Mọi người không can ngăn kịp một trận máu bắn tung tóe phủ đầy sàn nhà tô điểm lên khắp chiếc váy cưới trắng xinh đẹp của Hạ Nghi Mạch, hai người ôm nhau cùng nhau kết thúc mối duyên lỡ này.
Hẹn kiếp sau hai người có thể gặp nhau anh nhất định sẽ không bỏ lỡ em nữa, không hèn nhát mà đẩy em ra xa, lần sau gặp lại đổi lại anh tiến bước phía em nhé.!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook