Vì muốn thay đổi thời gian gặp mặt, Lâm Tri Dạng bắt đầu mỗi ngày mỗi quấy Úc Triệt, cứ cách nửa ngày lại một lần hỏi đến chuyện đổi thời gian.

Cô phát giác được rằng Úc Triệt rất không vui, nàng không chịu nghe điện thoại, càng không chịu gọi video.

Bất kể Lâm Tri Dạng làm nũng như thế nào, nàng đều kiên quyết nói nếu thứ tư không gặp thì hủy đi, nàng không muốn tiết tấu sinh hoạt bị quấy rầy.

Lâm Tri Dạng năn nỉ ỉ ôi: "Nhưng mà em muốn đến gặp chị mà ~"

Nếu thứ tư không gặp, kia liền phải cách nhau tận nửa tháng, quá vô nhân đạo, nào có loại quan hệ yêu đương nào như vậy.

"Thứ năm nha, được không chị?"

Úc Triệt ở văn phòng thấy được tin nhắn này, lại lần nữa lựa chọn không trả lời. Tóm lại, lần này không muốn đáp ứng cô.

Mới bước nửa chân vào cửa lớp, mi trái chợt nhảy lên, quả nhiên, nàng nhìn thấy Lâm Tri Dạng chống đầu ngồi bên cửa sổ. Trên người mặc một chiếc áo len màu xanh ngọc, mái tóc nâu hạt dẻ nhẹ xoăn xoa xuống, dịu dàng nhìn nàng mà cười tít mắt.

Úc Triệt đè xuống rung động trong tim, làm như không có chuyện gì mà tiếp tục đi vào lớp. Tiết học hôm nay nói về Trương Hận Thủy, thời điểm viết bốn chữ lên bảng đen, trong đầu không phải nghĩ về tình yêu thù hận của Yến Tây và Thanh Thu khi ở bên nhau, mà là trầm mê vào trò chơi của Lâm Tri Dạng.

Nàng đêm đó, tổng cộng đọc chưa hết năm trang.

Buông phấn viết, quay đầu lại tìm cô, Lâm Tri Dạng lúc này đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, lười biếng ngáp một cái.

"..." Học sinh hư.

Hai tiết học trôi qua, giữa buổi có tầm mười phút giải lao, Úc Triệt mở di động lên, thấy được tin nhắn Lâm Tri Dạng gửi đến: "Than ôi! Nhân sinh vũ trụ vạn vật đúng thời điểm, chẳng lẽ có thể bỏ qua huyền diệu trần gian để nắm lấy bi kịch thôi chăng?"

Những lời này trích từ tác phẩm , theo sau đó còn một tin nhắn: "Úc lão sư, xác định không muốn kịp thời hưởng thụ lạc thú trước mắt sao ạ?" Còn gửi thêm một cái nhãn dán "Thẹn thùng".

Vốn dĩ một tháng chỉ có thể gặp được bốn năm lần, thiếu một lần đều đáng tiếc.

Từ "bi kịch" hiện lên trong đầu khiến nàng dao động, cơn gió cuối thu từ ngoài cửa sổ thổi tới, lần lượt cuốn đi từng hơi ấm trên thân thể nàng.

Nàng trả lời: "Được rồi, tối thứ năm."

Tận hưởng lạc thú trước mắt, nói không chừng không biết khi nào, mọi thứ trước mắt đều sẽ tan thành mây khói.

Lâm Tri Dạng thõa mãn nhìn tin nhắn trả lời, lúc này cũng không có làm khó nàng, chỉ nhắn lại cho nàng một câu: "Em đi rồi."

Toàn bộ quá trình thoát khỏi lớp học cô đều mang khẩu trang, sau khi vội vả xuống lầu thì đụng phải một sinh viên đi ngược chiều, có chút ngây ngốc.

Bạn cùng phòng cô bé hớt hả đỡ lấy: "Hạ Mân, không sao chứ?"

Lâm Tri Dạng nhìn cô bé cong cong mắt cười: "Đi đường cẩn thận nha." Nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Thẳng đến khi Hạ Mân yên vị trong lớp học, vẫn là cảm thấy người vừa rồi từ cách ăn mặc đến đôi mắt cùng thanh âm kia đều rất quen thuộc, nhưng nghĩ nghĩ hồi lâu vẫn nghĩ chưa ra giống ai.

Đêm hôm đó, weibo Lâm Tri Dạng nhận được một tin nhắn: "Dạng Dạng! Hôm nay chị có đến đại học Hoài Lâm không ạ, nay em đụng vào một người, đôi mắt cùng thanh âm giống chị y đúc luôn đó."

Lâm Tri Dạng hảo tâm mà trả lời: "Đụng rất đau luôn đó."

"Thật là chị sao ạ? Lần sau lại đến, em sẽ mời chị ăn cơm! Để bồi thường cho chị nha."

"Tôi ăn ké rất lành nghề đó nha."

Buổi tối thứ tư, Lâm Tri Dạng lái xe ra hướng sân bay, đón người bạn cũ xuất ngoại trở về.

Mạnh Dữ Ca năm đó chạy trốn cư nhiên đi đến mấy trăm cái hoàng hôn bình minh, Lâm Tri Dạng từ khi quen cô ấy chưa từng tách nhau lâu như vậy, cảm xúc trăm mối nhất thời ngổn ngang, vừa vui mừng lại có một chút xót xa.

Cô cẩn thận nhìn Mạnh Dữ Ca sắp ra khỏi cổng ra, đợi đến rã rời, rốt cuộc cũng nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc. Mấy năm không gặp, Mạnh Dữ Ca trở nên trầm ổn hơn, mặt mày anh khí sắc sảo mà không kém phần thanh lãng.

Chỉ có tình cảm thân quen là thứ bất biến, cô ấy nhào lên người Lâm Tri Dạng, "Cục cưng Tiểu Dạng của tớ, nhớ cậu muốn chết luôn."



Lâm Tri Dạng vốn định châm chọc vài câu, tưởng cô ấy còn không định trở về, lại cảm thấy những lời này dễ gây mất hứng, có lẽ sẽ gợi lại những ký ức không tốt đẹp.

Vì thế xoa xoa đầu Mạnh Dữ Ca, "Bồ câu nhỏ, đừng diễn kịch, đi ăn cơm thôi."

Mạnh Dữ Ca bĩu môi: "Đồ không hiểu phong tình."

Lâm Tri Dạng đưa cô ấy đến một nhà hàng lẩu nổi tiếng phải đặt bàn trước cả một ngày, đơn giản chỉ là do Mạnh Dữ Ca nói ở nước ngoài ăn không ngon nên nghĩ ngay đến đây.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chia sẻ cuộc sống mấy năm qua của mỗi người. Tuy rằng liên lạc chưa từng cắt đứt nhưng có một số điều không gặp mặt thì rất khó để nói ra.

Các cô đều hiểu ý mà tránh đi những chủ đề có liên quan đến Kỳ Úy.

Đứng ở góc độ của Mạnh Dữ Ca, Lâm Tri Dạng vẫn là dáng vẻ kia, một túi rơm nhỏ dung mạo xinh đẹp. Sống hưởng thụ, không gò bó, không thích lãng phí tinh lực, cho nên bạn bè xung quanh vẫn chỉ có nhóm bạn này.

Nhưng Mạnh Dữ Ca luôn cảm thấy cô có tâm sự, nhiều lần muốn nói lại thôi, "Cậu vẫn còn độc thân sao", cô ấy sắc bén mà đặt câu hỏi.

Sau khi Mạnh Dữ Ca xuất ngoại không lâu, liền nghe Lâm Tri Dạng nói mình đã trở lại thời kì độc thân, cô ấy lúc đó chính mình còn đang tự liếm láp vết thương, chỉ có thể có lệ mà an ủi Lâm Tri Dạng: "Lần sau sẽ tốt hơn."

Nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, "Lần sau" tựa hồ chậm chạp vẫn chưa đến.

"Sự tình có chút phức tạp, nếu cậu muốn nghe, khả năng phải giữ bí mật." Lâm Tri Dạng chịu nói như vậy, chính là tin tưởng Mạnh Dữ Ca. Mạnh Dữ Ca miệng thực sự rất kín, tuyệt đối sẽ không đi nói lung tung.

Quan trọng nhất chính là, Mạnh Dữ Ca luôn luôn là người cậu nói bao nhiêu tôi nghe bấy nhiêu, tuyệt đối không tìm tòi đào bới thêm.

"Còn kêu phải giữ bí mật? Cậu cho rằng tớ là con nít ba tuổi sao?"

"???" Lâm Tri Dạng lập tức nở nụ cười, dùng đũa gắp rau mùi ra khỏi nồi lẩu: "Nếu vậy thật chắc cậu sẽ ném cả nồi lẩu này vào mặt tớ mất."

"Không coi tớ là con nít ba tuổi thì tốt, nói đi." Mạnh Dữ Ca nhìn cô một hồi bất đắc dĩ, một hồi cười trộm, dự cảm chuyện sẽ không phức tạp bình thường.

"Lát trên đường rồi nói đi."

Lâm Tri Dạng quyết định phải sắp xếp suy nghĩ của mình một chút trước khi nói, sau khi ăn xong đứng lên tính tiền, khi đi ngang qua Mạnh Dữ Ca, tiện tay xoa nhẹ đầu cô ấy một cái.

Khi Lâm Tri Dạng mới lên trung học vóc dáng không cao lắm, mái tóc dài xõa bồng bềnh, rất hấp dẫn người khác. Khi đó Mạnh Dữ Ca một thân cao kều, phi thường kiêu ngạo. Thường xuyên đi lại xoa xoa đầu cô. Lâm Tri Dạng rất tức giận, cảm thấy dầu dưỡng tóc mình cực khổ bôi đã bị Mạnh Dữ Ca làm trôi hơn phân nửa.

Mạnh Dữ Ca vô cùng ngứa đòn, khiêu khích nói: "Không có biện pháp nha, ai kêu cậu lùn, chờ sau này cậu cao hơn tớ, tớ quỳ cho cậu xoa nha cục cưng."

Thời gian không phụ lòng người, ba năm trôi qua, Lâm Tri Dạng cao lên được một mét bảy, và kể từ đó về sau chỉ có Mạnh Dữ Ca nhịn nhục chịu bị xoa đầu.

Lúc mới đầu Lâm Tri Dạng chỉ là muốn trả thù, sau lại tập thành thói quen, lúc nói chuyện mà không xoa đầu Mạnh Dữ Ca thì sẽ không thấy dễ chịu.

Mạnh Dữ Ca lẽo đẽo theo sau, chịu đựng khó chịu mà đá vào chân cô một cái, Lâm Tri Dạng chỉ ngửa đầu cười.

Trên đường lái xe trở về, Lâm Tri Dạng thẳng thắn nói với cô ấy: "Tớ có yêu thích một người, ở bên nhau cũng được một thời gian, nhưng không công khai, cậu là người đầu tiên biết đó. Chúng tớ ngày thường không gặp mặt, chị ấy rất để ý người khác phát hiện ra chuyện của chúng tớ, cho nên không thể công khai."

Tình huống này nghe có vẻ không lạc quan lắm, Mạnh Dữ Ca nhớ lại những chuyện đã xảy ra trên người mình vào năm đó, lo lắng thay cho Lâm Tri Dạng, "Các cậu yêu xa sao?"

"Không có, nàng cũng ở Hoài Thành, nhưng bọn tớ một tuần chỉ gặp một lần." Lâm Tri Dạng rất bình tĩnh trần thuật sự thật.

Mạnh Dữ Ca càng nghe càng không thấy đáng tin, nhíu mày, ngữ khí sắc bén lên: "Vì sao? Cô ấy không cho phép cậu nói cho người khác, ép cậu phải giấu giếm?"

"Không có ép, chỉ là một quy tắt." Lâm Tri Dạng biết Mạnh Dữ Ca lo lắng mình sẽ giẫm lên vết xe đổ, giải thích với cô ấy: "Tính tình chị ấy là như vậy, ban đầu là tớ theo đuổi chị ấy, vậy nên tớ đã chuẩn bị tâm lý rồi. Không có gì đâu, từ từ tiến lên là được."

"Từ từ tiến lên có thể," Mạnh Dữ Ca vạch trần, "Nhưng tớ không muốn thấy cậu bị tổn thương."

"Tớ hiểu rõ. Cậu yên tâm, tớ có nhiều mị lực lắm đó, chị ấy và tớ vẫn đang bí mật hẹn hò rất vui vẻ." Lâm Tri Dạng nói xong huýt sáo.

Ánh đèn vàng trong xe được bật sáng, tiếng huýt sáo vui vẻ đánh vở sự ảm đạm cuối thu, Lâm Tri Dạng thành thạo chuyển tại lái.

Khi Mạnh Dữ Ca ra nước ngoài, cô ấy đã không có thể lái xe dễ dàng như thể hạ bút thành văn được.

Cảm xúc của Lâm Tri Dạng rất dễ lây lan, Mạnh Dữ Ca nghe tiếng huýt sau cũng cười theo, đôi mày nhíu chặt dần thả lỏng.



Lâm Tri Dạng là một người cởi mở thích chia sẻ, mọi chuyện trong cuộc sống đều có thể công khai đăng lên cho thiên hạ biết. Loại sự tình này, cô nhất định đã rất vất vẻ để che giấu.

Về đến nhà mở rộng cửa, đèn điện đã được bật sáng, một mảnh giấy lớn treo ở huyền quan, bốn chữ viết lớn "Chào mừng về nhà".

Mạnh Dữ Ca che miệng, suýt nữa không nhịn được.

Không nhịn được bật cười.

Đã lâu như vậy, Lâm Tri Dạng vẫn thích tổ chức những nghi thức nhỏ vừa mộc mạc lại đáng yêu.

Cô ấy lấy di động ra chụp ảnh làm kỉ niệm, khen ngợi: "Bé Dạng, thư pháp của cậu tiến bộ rồi nha."

Lâm Tri Dạng vô cùng đồng tình, cũng làm theo chụp một tấm, đem hình ảnh đăng lên vòng bạn vè, ngồi chờ người đến khen cô viết chữ đẹp.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Dữ Ca đến ngôi nhà này, có lẽ là do Lâm Tri Dạng bày biện sắp xếp làm cho ngôi nhà này quá thoải mái, sau khi nằm xuống được năm phút, cô ấy cảm thấy tựa như mình đã sống ở đây rất lâu.

Sau khi tắm rửa rảnh rỗi, hăng hái bừng bừng lên weibo tìm ba chữ Lâm Tri Dạng, ngoài ý muốn lại thấy được chính mình.

"Đêm nay đi ăn, ngẫu nhiên gặp được nhà văn Lâm Tri Dạng, không dám đi lên quấy rầy, chỉ ở xa xa lén chụp hai tấm, người ở ngoài thật sự rất đẹp đó nha."

Bối cảnh là ở nhà hàng lẩu Lâm Tri Dạng chọn, cùng cô mặt đối mặt Mạnh Dữ Ca ngồi chỉ lộ bộ dáng yểu điệu thẹn thùng.

Cô ấy nhấn vào, thấy blogger trả lời fan "ghen tị" nói: "Dạng cười đáng yêu lắm, toàn bộ bữa ăn cực kỳ vui vẻ luôn. Cô ấy còn xoa đầu bạn mình, còn bị bạn đá cho một cái, cười chết mất thôi."

Mạnh Dữ Ca chụp màn hình gửi cho Lâm Tri Dạng: "Không nghĩ cậu bây giờ lại nổi như vậy nha."

Lâm Tri Dạng bên phòng cách vách trả lời: "Không có đâu bà, nhìn sợ quá à. (Nhưng mà chụp tớ đẹp thật nha)"

"Thật không biết xấu hổ."

Bạn bè của Lâm Tri Dạng không ngừng thả like, nhưng Úc Triệt sẽ không phải người làm những chuyện như vậy, hơn phân nửa là không có khả năng xem được bài đăng của cô.

Cách ngày, sau khi an bài tốt cho Mạnh Dữ Ca, trời chạng vạng, thời điểm Mạnh Dữ Ca ở thư phòng xử lý công việc, Lâm Tri Dạng cầm chìa khóa xe lẻn ra ngoài.

Úc Triệt cùng cô người trước người sau đi vào căn hộ, lẳng lặng mà nghe Lâm Tri Dạng gọi điện thoại nói dối: "Cậu ăn tối đi, tớ hiện tại đang bận."

"Ở công ty, bận họp đó."

"Đêm nay cậu ở nhà, cửa sổ, đèn điện nhớ tắt nha, tớ sẽ không về đâu." Bên kia không biết nói gì, Lâm Tri Dạng bị chọc trúng điểm cười: "Thì coi như là làm ca đêm ở công ty đi."

Sau khi cúp máy, Mạnh Dữ Ca phỏng chừng không chịu được khi thấy cô giấu đầu lòi đuôi, không về thì nói không về, còn làm bộ "Tra nam tra nữ trích lời."

Nhưng nói cho Mạnh Dữ Ca mình ra ngoài hẹn hò thì xấu hổ lắm.

Lâm Tri Dạng nhắn một cái nhãn dán "Cậu hiểu mà".

Mạnh Dữ Ca trả lời: "Đồ trọng sắc khinh bạn." Mới có hai buổi tối, Lâm Tri Dạng liền đem cô ấy ném ở nhà một mình.

Lâm Tri Dạng cười, ngẩng đầu, chạm ngay vào đôi mắt hờ hững của Úc Triệt. Nàng trang điểm nhẹ, nhưng mi mắt có chút u ám lãnh đạm, "Vừa rồi ai gọi đó?"

"Bạn của em."

Úc Triệt không nói lời nào mà nhìn biểu tình của cô, xoay người cầm quần áo đi vào phòng tắm, để lại một mình Lâm Tri Dạng không hiểu gì hết.

Úc Triệt vì sao vẫn không vui vậy?

Trước khi cũng có lần thay đổi thời gian gặp mặt, nàng không phải như thế mà.

Lâm Tri Dạng đứng dậy đi đến phòng tắm, bên trong không có tiếng nước, cô gõ cửa, "Úc Triệt, chúng ta nói chuyện đi."

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<< />>

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương