Băng Xuyên Tiệm Noãn
-
C74: Chương 74
Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 73
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Mấy ngày đầu tháng Mười còn nóng muốn bong đầu, nhưng chỉ cần một trận mưa thì cái se lạnh của mùa thu đã ập đến. Trong một đêm, lá cây đã được sơn một lớp áo vàng, ướt đẫm nước mưa, cuộn trò vì tắm mát.
Lâm Tri Dạng thay chiếc hoodie màu xám đậm có thiêu hoa hồng ở ngực trái và là áo đôi với Úc Triệt.
Hôm ra ngoài xem phim, Úc Triệt mặc một chiếc khác, màu trắng kem. Chị đeo khẩu trang, quần jean bó sát màu xanh nhạt, kết hợp với giày cổ cao, thật sự giống sinh viên.
Phong cách không liên quan gì đến Úc Triệt nhưng vì Lâm Tri Dạng khen nên mặc.
Nhưng khi Lâm Tri Dạng khen chị trẻ tuổi, trông chị bẽn lẽn, ánh sáng nhỏ trong mắt đã làm mất niềm vui trong lòng.
Khen như này thực dụng hơn là khen xinh.
Úc Thành đánh vô lăng, ngắt đi dòng suy nghĩ lạc lõng của Lâm Tri Dạng: "Vết thương lành chưa?"
Đang trong thời kỳ kinh nguyệt, cô hơi cáu kỉnh. Lòng thầm mắng rằng hỏi gì vô nghĩa, nếu không lành thì có thể ra cửa chắc?
Ngoài miệng vẫn đáp: "Tốt rồi, không sao."
Vốn tưởng chuyện lớn như gặp phụ huynh thì Lâm Tri Dạng phải trang điểm, chải chuốt, lộng lẫy các kiểu.
Úc Thành đứng dưới lầu đợi nửa tiếng cho Lâm Tri Dạng chuẩn bị.
Kết quả, chỉ mười phút đã ngồi lên ghế phụ. Không son, không phấn, chỉ mặc quần áo đơn giản. Thậm chí không bằng lần đầu gặp anh, hôm đó Lâm Tri Dạng mặc một chiếc váy đỏ tươi.
Dù táo bạo và lộ liễu nhưng ít nhất vẫn để tâm.
Hôm nay không quá tập trung.
Chỉ ngồi đó ngáp một cái, chào Úc Thành rồi bắt đầu trả lời tin nhắn, vừa gõ vừa cười.
Úc Thành khó hiểu, sao người này có thể thả lỏng như vậy? Đi gặp ba vợ tương lai, có thể gặp chút ra oai phủ đầu nhưng vẫn thoải mái thế này.
Còn tuỳ ý hơn nhiều so với lúc gặp anh.
"Tiểu Lâm, em căng thẳng không?" Anh không nhịn được.
"Vượt năm ải, chém sáu tướng." Mắt Lâm Tri Dạng cong cong. "Em với Úc Triệt đã đủ nghi thức để bên nhau."
(Quan Vũ vượt 5 ải, chém 6 tướng, có nghĩa là vượt qua mọi chông gai. Mấy bạn có thể google để xem, này là Tam Quốc Diễn Nghĩa, hơi nhiều nên mình không giải thích được ở đây)
Cô tự an ủi bản thân rằng tình yêu dễ dàng có được sẽ không trân trọng.
Cô không phải là kiểu người như vậy.
Đầu tiên là bị giáo sư Úc cẩn thận và nhạy cảm tra tấn cả năm. Sau đó chưa kịp chuẩn bị gì mà gặp luôn Úc Thành và Giang Dung Tâm. Rồi giáp mặt với Úc Hân trong đêm mưa ấy và xảy ra tai nạn. Cuối cùng là sự xuất hiện của ông lớn phía sau - đồng chí Úc An Tuần.
Có thể viết cuốn sách.
Tục ngữ nói đại nạn không chết, tất hạnh phúc cuối đời.
Bị tai nạn, mặc dù không có việc gì nhưng làm Lâm Tri Dạng sợ chết khiếp. Song, kể từ đó cô trở nên quyết tâm hơn.
Ngay cả ông trời cũng không thể tách cô ra khỏi Úc Triệt chứ đừng nói đến bản thân cô.
"Ba anh nói một là một, em nghe thôi, đừng cãi ông." Úc Thành cảm thấy Tiểu Lâm như bé con không sợ cọp nên quyết định đưa lời khuyên: "Ông cụ ăn mềm không ăn cứng."
Không nói cũng không sao, khóe miệng Lâm Tri Dạng vẫn cười nhưng ánh mắt lạnh như băng: "Lần trước Úc Triệt quỳ đến tím cả gối, đó cũng là dấu hiệu ông cố chấp chăng?"
Úc Thành ho hai tiếng, bào chữa cho ba: "Úc Triệt cứng đầu, tự mình quỳ. Sau đó ba tức, mắng anh sao không kéo em ấy lên."
Lâm Tri Dạng ước gì mình có thể trợn mắt. Lòng nghĩ, nếu một người cha bình thường thì con mới quỳ phải có người đỡ chứ.
Bôi thuốc cho Úc Triệt mấy ngày mới mờ được một chút thâm. Cô tức đến ngứa răng nhưng không muốn nói xấu người nhà chị trước mặt Úc Triệt.
Không gặp thì thôi đi, giờ biệt sắp thấy Úc An Tuần, sự oán giận đã lấn át căng thẳng.
Úc Thành dẫn Tiểu Lâm vào thang máy, tiếp tục nói về gia đình: "Ba anh rất thương Úc Triệt, trong ba anh em, ông yêu con bé nhất. Vì hôm đó em ấy quỳ nên mới đổi lại cuộc gặp gỡ này, anh đoán vậy."
Ông cụ đau lòng.
Mặc dù nhập viện nhưng Úc An Tuần vẫn bận tối mặt tối mày, thế nên không phải ai muốn gặp là gặp. Mấy người trước đây mà Úc Triệt thích cũng không đến được trước mặt ông.
Lâm Tri Dạng là người đầu tiên.
Sau khi đưa cô vào phòng bệnh, Úc Thành bước ra và đóng cửa, đứng bên ngoài nghe ngóng.
Cuộc chiến giữa Lâm Tri Dạng và em gái cùng Úc gia làm anh thấy nhiệt huyết dâng trào.
Dù anh là người Úc gia, trông Tiểu Lâm không thích anh lắm nhưng anh vẫn rất ngưỡng mộ.
Nếu chị hai biết chắc mắng anh một trận mất, hỏi xem anh có tỉnh không.
Nhưng anh ngưỡng mộ thật, từ tận đáy lòng.
Nếu là anh, anh có chịu đựng đến bây giờ không? Có lẽ vụ tai nạn trong đêm mưa ấy cũng đủ để anh chạy trối chết.
Anh cảm kích vì anh và Giang Dung Tâm yêu nhau, môn đăng hộ đối, không có những trắc trở như này.
Nếu không, anh sẽ đau khổ như Úc Triệt ngày xưa.
Úc An Tuần không nằm trên giường, ông đang ngồi xe lăn và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Tri Dạng thở dài: Khí thế quá lớn.
Người hơn sáu mươi mà khí chất thật sự quá tốt. Dù ông ngồi trên xe nhưng tư thế vẫn ngay thẳng. Ông không có dấu hiệu của tuổi già, ánh mắt chuyển sang Lâm Tri Dạng, tràn đầy sự trấn áp.
Ông đeo kính, chống khuỷu tay lên thành ghế, mười ngón tay nhau, ông nhấc cằm: "Ngồi đi."
"Vâng ạ." Lâm Tri Dạng không khách sáo, dời ghế và ngồi cách ông một mét.
Úc An Tuần nhìn, thấy cô nhanh nhẹn, trầm giọng hỏi: "Vết thương lành chưa?"
"Cảm ơn bác, lành rất nhanh ạ." Lâm Tri Dạng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Vô nghĩa thật, sao người Úc gia toàn nói mấy điều vô nghĩa vậy?
Trừ cục cưng Úc Triệt ít nói thôi.
"Mấy đứa còn trẻ nên mau lành."
Úc An Tuần che giấu sự thất bại tràn ngập cơ thể. Ông bị ngã có một cái mà phải nhập viện đến bây giờ.
Lâm Tri Dạng nhận thấy hàm ý trong lời ông: "Còn bao lâu bác xuất viện?"
Úc An Tuần lắc đầu: "Cũng phải hai tháng."
"Vậy bác phải chăm sóc mình cho tốt." Bớt lo chuyện thiên hạ, giữ sức ăn thêm cơm.
Cuộc trò chuyện vô nghĩ, như thể người lớn đang hỏi thăm con cháu.
Trông Lâm Tri Dạng thoải mái, vui vẻ nhưng thật sự là diễn quá thành nghiện, vừa diễn vừa chửi.
Sau khi kết thúc cảnh quay, Úc An Tuần nhìn: "Tôi gọi cháu đến thì cháu cũng hiểu nên ý của tôi."
Tới.
Lâm Tri Dạng lười suy nghĩ: "Cháu không rõ, bác nói cho cụ thể được không ạ?"
Úc An Tuần lạnh giọng: "Mong cháu rời khỏi Úc Triệt."
"Nga, rời bỏ chị ấy và sau đó?"
Mặt ngoài không dao động nhưng trong lòng đang chửi. Lại là cái lối mòn này.
"Tiếp tục để chị ấy đi coi mắt? Giả ngu giả ngơ? Để chị ấy đơn thân độc mã nhìn mấy người cuồng hoan?"
"Thứ cho cháu nói thẳng. Bác, nếu bác nghĩ như vậy, hoặc cảm thấy con gái bác thà rằng chết còn hơn sống với cháu. Vậy thì, bác không xứng làm ba đâu ạ. À không, thậm chí con người cũng không xứng."
Lâm Tri Dạng nói xong thấy thoải mái hết cả người. Tuy nhiên, sau đó cô lo lắng, muốn đứng ra bảo vệ Úc Triệt nhưng vô tình tàn nhẫn.
Bất ngờ, Úc An Tuần không tức giận mà sẵn sàng kiềm chế tính tình với người lạ.
Ông im lặng hồi lâu, sau đó từ từ hỏi: "Cháu cảm thấy cháu đang nói chuyện với ai?"
Một câu đơn giản nhưng sắc bén đến tận cùng.
Lâm Tri Dạng cũng ăn mềm không ăn cứng, cười: "Đối với cháu, bác là ai cũng không quan trọng. Nếu không phải vì Úc Triêt thì bác đâu có cơ hội nói chuyện với cháu, phải không?"
Nếu không phải bác là cha Úc Triệt thì đâu ai rảnh phí thời gian đến để nghe bác lảm nhảm. Về danh phận này kia, đối với dân thường nhỏ bé thì không có gì đáng sợ.
Như là lần đầu tiên Úc An Tuần nghe cách nói chuyện như này, cảm thấy mới mẻ, ông không giận nhưng cũng không cười.
"Vậy cháu không muốn tự mình đi?"
"Không có gì khác nhau." Lâm Tri Dạng thở dài, hình như họ nghĩ cô ngu: "Úc Triệt biết hết chuyện bác làm rồi. Nếu giờ bác đuổi cháu, lén tìm cháu nói chuyện thì đều chung một kết cục."
Mặt Úc An Tuần âm u: "Kết cục gì?"
"Không nói rõ, sợ nói nhẹ." Lâm Tri Dạng bâng quơ doạ ông.
Doạ người thôi mà, ai chẳng biết?
"Nếu bác vẫn muốn khuyên cháu tự nguyện rời đi thì thôi, kết thúc cuộc nói chuyện này tại đây đi. Hai chúng ta đừng tốn nhiều lời để thuyết phục nhau, chị Úc Triệt cũng nói hệt như vậy. Thà cháu dẫn bác đi dạo ngắm cảnh còn hơn."
Úc An Tuần im lặng.
Lâm Tri Dạng không nhìn ông, nhàn nhã nhìn ra ngoài, vô cùng hứng thú: "Môi trường ở đây thật sự rất tốt, tốt hơn nơi cháu ở."
Những lời đe dọa, nghiêm khắc không thể nói ra. Úc An Tuần cứng họng, không trả lời được. Cô bé trước mặt là một cục bông gòn, đánh vào không hả giận mà chỉ làm mình tức đến cười.
Úc Triệt thích người như vậy sao?
Trong nhà chỉ có Úc Thành vui vẻ, hoạt bát nhưng không thấy Úc Triệt quan tâm đến anh hai như thế. Úc An Tuần cho rằng con mình cũng ăn mềm không ăn cứng, lại chẳng nghĩ bị đánh bại bởi chiêu này.
Trong mắt Úc An Tuần, Lâm Tri Dạng thực sự chỉ là một đứa trẻ.
Mặc chiếc áo mà học sinh thích mặt, hai tai đút túi, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con bé không sợ ông, cũng không sợ sự đe doạ từ ông.
Đúng như con bé ấy nói. Dù con bé rời đi hay trực tiếp đuổi đi thì Úc Triệt vẫn sẽ đoạn tuyệt với gia đình.
Và đoạn tuyệt là kết quả nhẹ nhàng nhất.
Úc Triệt im lặng suốt ngần ấy năm lại bởi vì con bé trước mặt mà cãi với Úc Hân, thừa nhận mình thích người cùng giới.
Lòng Úc An Tuần sáng như gương, lần này không phải chuyện trẻ con chơi đồ hàng mà là sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Nhưng Lâm Tri Dạng có phần "tự kiêu", hôm nay dám vô lễ là bởi vì biết Úc Triệt sẽ bảo vệ mình.
Nghĩ đến đây, mặt Úc An Tuần trở nên khó coi hơn.
Đây không phải vấn đề dễ giải quyết, nếu sau này thêm rắc rối thì liệu gia đình còn bình yên không?
Ông không thích mấy đứa nhỏ quậy phá và không nghe lời.
Hai người ngồi yên cho đến khi Úc An Tuần thấy chán, muốn đuổi Lâm Tri Dạng đi thì Lâm Tri Dạng chủ động lên tiếng.
"Cháu biết, bác gọi cháu đến không phải để bắt cháu ra đi." Cô hiểu rằng nếu không nói rõ sẽ không có cơ hội, tự giác đưa ra lối thoát: "Bác muốn cháu ở lại, ở lại bên Úc Triệt thật lâu."
"Nếu không, cháu không xứng làm lãng phí thời gian của bác."
Úc An Tuần cười lạnh: "Giờ mới hiểu sao?"
Lâm Tri Dạng hít hít mũi, nói thật: "Lúc nãy hơi bực mình, giờ đã bình tĩnh."
"Nhưng mấy lời lúc nãy của cháu làm tôi có ấn tượng xấu, đang suy nghĩ xem nên thay đổi quyết định không."
"Đừng vậy bác ạ." Lâm Tri Dạng ngoan ngoãn đứng một bên, nở nụ cười best seller: "Bác đừng lo, chắc chắn con sẽ đối xử tốt với Úc Triệt, đây mới là điều quan trọng nhất."
"Cháu ở nhà không đi làm, Úc Triệt còn phải nấu cơm cho cháu. Tốt là vậy sao?" Úc An Tuần không rảnh, chuyện nên hỏi đã hỏi xong.
"Cháu có đi làm." Lâm Tri Dạng bào chữa, cúi đầu trước ông, giới thiệu chi tiết các khoản thu nhập hàng tháng của bản thân.
Sợ Úc An Tuần cho rằng ít, cô còn đảm bảo: "Và ba cháu làm kinh doanh, bác biết mà, nếu nuôi không được Úc Triệt thì cháu chạy qua ăn bám ông ấy."
"....."
Trong sự im lặng của ông, Lâm Tri Dạng mở album ảnh: "Đây, bác xem, này là mấy món cháu mới học được. Cháu không phải bình hoa, cháu là bình nước nóng."
Câu cuối cùng khiến Úc An Tuần, người đã bỏ thuốc lá nhiều năm phải hút một điếu, ông không nói gì.
Đang "báo cáo", không biết Úc Triệt cần gặp cô vì lý do gì nên gọi video.
Úc An Tuần chưa kịp nhìn rõ, Lâm Tri Dạng đã bấm vào trả lời, vui vẻ quay camera vào mình và Úc An Tuần.
Úc An Tuần: "?"
Úc Triệt: "?"
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Mấy ngày đầu tháng Mười còn nóng muốn bong đầu, nhưng chỉ cần một trận mưa thì cái se lạnh của mùa thu đã ập đến. Trong một đêm, lá cây đã được sơn một lớp áo vàng, ướt đẫm nước mưa, cuộn trò vì tắm mát.
Lâm Tri Dạng thay chiếc hoodie màu xám đậm có thiêu hoa hồng ở ngực trái và là áo đôi với Úc Triệt.
Hôm ra ngoài xem phim, Úc Triệt mặc một chiếc khác, màu trắng kem. Chị đeo khẩu trang, quần jean bó sát màu xanh nhạt, kết hợp với giày cổ cao, thật sự giống sinh viên.
Phong cách không liên quan gì đến Úc Triệt nhưng vì Lâm Tri Dạng khen nên mặc.
Nhưng khi Lâm Tri Dạng khen chị trẻ tuổi, trông chị bẽn lẽn, ánh sáng nhỏ trong mắt đã làm mất niềm vui trong lòng.
Khen như này thực dụng hơn là khen xinh.
Úc Thành đánh vô lăng, ngắt đi dòng suy nghĩ lạc lõng của Lâm Tri Dạng: "Vết thương lành chưa?"
Đang trong thời kỳ kinh nguyệt, cô hơi cáu kỉnh. Lòng thầm mắng rằng hỏi gì vô nghĩa, nếu không lành thì có thể ra cửa chắc?
Ngoài miệng vẫn đáp: "Tốt rồi, không sao."
Vốn tưởng chuyện lớn như gặp phụ huynh thì Lâm Tri Dạng phải trang điểm, chải chuốt, lộng lẫy các kiểu.
Úc Thành đứng dưới lầu đợi nửa tiếng cho Lâm Tri Dạng chuẩn bị.
Kết quả, chỉ mười phút đã ngồi lên ghế phụ. Không son, không phấn, chỉ mặc quần áo đơn giản. Thậm chí không bằng lần đầu gặp anh, hôm đó Lâm Tri Dạng mặc một chiếc váy đỏ tươi.
Dù táo bạo và lộ liễu nhưng ít nhất vẫn để tâm.
Hôm nay không quá tập trung.
Chỉ ngồi đó ngáp một cái, chào Úc Thành rồi bắt đầu trả lời tin nhắn, vừa gõ vừa cười.
Úc Thành khó hiểu, sao người này có thể thả lỏng như vậy? Đi gặp ba vợ tương lai, có thể gặp chút ra oai phủ đầu nhưng vẫn thoải mái thế này.
Còn tuỳ ý hơn nhiều so với lúc gặp anh.
"Tiểu Lâm, em căng thẳng không?" Anh không nhịn được.
"Vượt năm ải, chém sáu tướng." Mắt Lâm Tri Dạng cong cong. "Em với Úc Triệt đã đủ nghi thức để bên nhau."
(Quan Vũ vượt 5 ải, chém 6 tướng, có nghĩa là vượt qua mọi chông gai. Mấy bạn có thể google để xem, này là Tam Quốc Diễn Nghĩa, hơi nhiều nên mình không giải thích được ở đây)
Cô tự an ủi bản thân rằng tình yêu dễ dàng có được sẽ không trân trọng.
Cô không phải là kiểu người như vậy.
Đầu tiên là bị giáo sư Úc cẩn thận và nhạy cảm tra tấn cả năm. Sau đó chưa kịp chuẩn bị gì mà gặp luôn Úc Thành và Giang Dung Tâm. Rồi giáp mặt với Úc Hân trong đêm mưa ấy và xảy ra tai nạn. Cuối cùng là sự xuất hiện của ông lớn phía sau - đồng chí Úc An Tuần.
Có thể viết cuốn sách.
Tục ngữ nói đại nạn không chết, tất hạnh phúc cuối đời.
Bị tai nạn, mặc dù không có việc gì nhưng làm Lâm Tri Dạng sợ chết khiếp. Song, kể từ đó cô trở nên quyết tâm hơn.
Ngay cả ông trời cũng không thể tách cô ra khỏi Úc Triệt chứ đừng nói đến bản thân cô.
"Ba anh nói một là một, em nghe thôi, đừng cãi ông." Úc Thành cảm thấy Tiểu Lâm như bé con không sợ cọp nên quyết định đưa lời khuyên: "Ông cụ ăn mềm không ăn cứng."
Không nói cũng không sao, khóe miệng Lâm Tri Dạng vẫn cười nhưng ánh mắt lạnh như băng: "Lần trước Úc Triệt quỳ đến tím cả gối, đó cũng là dấu hiệu ông cố chấp chăng?"
Úc Thành ho hai tiếng, bào chữa cho ba: "Úc Triệt cứng đầu, tự mình quỳ. Sau đó ba tức, mắng anh sao không kéo em ấy lên."
Lâm Tri Dạng ước gì mình có thể trợn mắt. Lòng nghĩ, nếu một người cha bình thường thì con mới quỳ phải có người đỡ chứ.
Bôi thuốc cho Úc Triệt mấy ngày mới mờ được một chút thâm. Cô tức đến ngứa răng nhưng không muốn nói xấu người nhà chị trước mặt Úc Triệt.
Không gặp thì thôi đi, giờ biệt sắp thấy Úc An Tuần, sự oán giận đã lấn át căng thẳng.
Úc Thành dẫn Tiểu Lâm vào thang máy, tiếp tục nói về gia đình: "Ba anh rất thương Úc Triệt, trong ba anh em, ông yêu con bé nhất. Vì hôm đó em ấy quỳ nên mới đổi lại cuộc gặp gỡ này, anh đoán vậy."
Ông cụ đau lòng.
Mặc dù nhập viện nhưng Úc An Tuần vẫn bận tối mặt tối mày, thế nên không phải ai muốn gặp là gặp. Mấy người trước đây mà Úc Triệt thích cũng không đến được trước mặt ông.
Lâm Tri Dạng là người đầu tiên.
Sau khi đưa cô vào phòng bệnh, Úc Thành bước ra và đóng cửa, đứng bên ngoài nghe ngóng.
Cuộc chiến giữa Lâm Tri Dạng và em gái cùng Úc gia làm anh thấy nhiệt huyết dâng trào.
Dù anh là người Úc gia, trông Tiểu Lâm không thích anh lắm nhưng anh vẫn rất ngưỡng mộ.
Nếu chị hai biết chắc mắng anh một trận mất, hỏi xem anh có tỉnh không.
Nhưng anh ngưỡng mộ thật, từ tận đáy lòng.
Nếu là anh, anh có chịu đựng đến bây giờ không? Có lẽ vụ tai nạn trong đêm mưa ấy cũng đủ để anh chạy trối chết.
Anh cảm kích vì anh và Giang Dung Tâm yêu nhau, môn đăng hộ đối, không có những trắc trở như này.
Nếu không, anh sẽ đau khổ như Úc Triệt ngày xưa.
Úc An Tuần không nằm trên giường, ông đang ngồi xe lăn và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Tri Dạng thở dài: Khí thế quá lớn.
Người hơn sáu mươi mà khí chất thật sự quá tốt. Dù ông ngồi trên xe nhưng tư thế vẫn ngay thẳng. Ông không có dấu hiệu của tuổi già, ánh mắt chuyển sang Lâm Tri Dạng, tràn đầy sự trấn áp.
Ông đeo kính, chống khuỷu tay lên thành ghế, mười ngón tay nhau, ông nhấc cằm: "Ngồi đi."
"Vâng ạ." Lâm Tri Dạng không khách sáo, dời ghế và ngồi cách ông một mét.
Úc An Tuần nhìn, thấy cô nhanh nhẹn, trầm giọng hỏi: "Vết thương lành chưa?"
"Cảm ơn bác, lành rất nhanh ạ." Lâm Tri Dạng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Vô nghĩa thật, sao người Úc gia toàn nói mấy điều vô nghĩa vậy?
Trừ cục cưng Úc Triệt ít nói thôi.
"Mấy đứa còn trẻ nên mau lành."
Úc An Tuần che giấu sự thất bại tràn ngập cơ thể. Ông bị ngã có một cái mà phải nhập viện đến bây giờ.
Lâm Tri Dạng nhận thấy hàm ý trong lời ông: "Còn bao lâu bác xuất viện?"
Úc An Tuần lắc đầu: "Cũng phải hai tháng."
"Vậy bác phải chăm sóc mình cho tốt." Bớt lo chuyện thiên hạ, giữ sức ăn thêm cơm.
Cuộc trò chuyện vô nghĩ, như thể người lớn đang hỏi thăm con cháu.
Trông Lâm Tri Dạng thoải mái, vui vẻ nhưng thật sự là diễn quá thành nghiện, vừa diễn vừa chửi.
Sau khi kết thúc cảnh quay, Úc An Tuần nhìn: "Tôi gọi cháu đến thì cháu cũng hiểu nên ý của tôi."
Tới.
Lâm Tri Dạng lười suy nghĩ: "Cháu không rõ, bác nói cho cụ thể được không ạ?"
Úc An Tuần lạnh giọng: "Mong cháu rời khỏi Úc Triệt."
"Nga, rời bỏ chị ấy và sau đó?"
Mặt ngoài không dao động nhưng trong lòng đang chửi. Lại là cái lối mòn này.
"Tiếp tục để chị ấy đi coi mắt? Giả ngu giả ngơ? Để chị ấy đơn thân độc mã nhìn mấy người cuồng hoan?"
"Thứ cho cháu nói thẳng. Bác, nếu bác nghĩ như vậy, hoặc cảm thấy con gái bác thà rằng chết còn hơn sống với cháu. Vậy thì, bác không xứng làm ba đâu ạ. À không, thậm chí con người cũng không xứng."
Lâm Tri Dạng nói xong thấy thoải mái hết cả người. Tuy nhiên, sau đó cô lo lắng, muốn đứng ra bảo vệ Úc Triệt nhưng vô tình tàn nhẫn.
Bất ngờ, Úc An Tuần không tức giận mà sẵn sàng kiềm chế tính tình với người lạ.
Ông im lặng hồi lâu, sau đó từ từ hỏi: "Cháu cảm thấy cháu đang nói chuyện với ai?"
Một câu đơn giản nhưng sắc bén đến tận cùng.
Lâm Tri Dạng cũng ăn mềm không ăn cứng, cười: "Đối với cháu, bác là ai cũng không quan trọng. Nếu không phải vì Úc Triêt thì bác đâu có cơ hội nói chuyện với cháu, phải không?"
Nếu không phải bác là cha Úc Triệt thì đâu ai rảnh phí thời gian đến để nghe bác lảm nhảm. Về danh phận này kia, đối với dân thường nhỏ bé thì không có gì đáng sợ.
Như là lần đầu tiên Úc An Tuần nghe cách nói chuyện như này, cảm thấy mới mẻ, ông không giận nhưng cũng không cười.
"Vậy cháu không muốn tự mình đi?"
"Không có gì khác nhau." Lâm Tri Dạng thở dài, hình như họ nghĩ cô ngu: "Úc Triệt biết hết chuyện bác làm rồi. Nếu giờ bác đuổi cháu, lén tìm cháu nói chuyện thì đều chung một kết cục."
Mặt Úc An Tuần âm u: "Kết cục gì?"
"Không nói rõ, sợ nói nhẹ." Lâm Tri Dạng bâng quơ doạ ông.
Doạ người thôi mà, ai chẳng biết?
"Nếu bác vẫn muốn khuyên cháu tự nguyện rời đi thì thôi, kết thúc cuộc nói chuyện này tại đây đi. Hai chúng ta đừng tốn nhiều lời để thuyết phục nhau, chị Úc Triệt cũng nói hệt như vậy. Thà cháu dẫn bác đi dạo ngắm cảnh còn hơn."
Úc An Tuần im lặng.
Lâm Tri Dạng không nhìn ông, nhàn nhã nhìn ra ngoài, vô cùng hứng thú: "Môi trường ở đây thật sự rất tốt, tốt hơn nơi cháu ở."
Những lời đe dọa, nghiêm khắc không thể nói ra. Úc An Tuần cứng họng, không trả lời được. Cô bé trước mặt là một cục bông gòn, đánh vào không hả giận mà chỉ làm mình tức đến cười.
Úc Triệt thích người như vậy sao?
Trong nhà chỉ có Úc Thành vui vẻ, hoạt bát nhưng không thấy Úc Triệt quan tâm đến anh hai như thế. Úc An Tuần cho rằng con mình cũng ăn mềm không ăn cứng, lại chẳng nghĩ bị đánh bại bởi chiêu này.
Trong mắt Úc An Tuần, Lâm Tri Dạng thực sự chỉ là một đứa trẻ.
Mặc chiếc áo mà học sinh thích mặt, hai tai đút túi, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con bé không sợ ông, cũng không sợ sự đe doạ từ ông.
Đúng như con bé ấy nói. Dù con bé rời đi hay trực tiếp đuổi đi thì Úc Triệt vẫn sẽ đoạn tuyệt với gia đình.
Và đoạn tuyệt là kết quả nhẹ nhàng nhất.
Úc Triệt im lặng suốt ngần ấy năm lại bởi vì con bé trước mặt mà cãi với Úc Hân, thừa nhận mình thích người cùng giới.
Lòng Úc An Tuần sáng như gương, lần này không phải chuyện trẻ con chơi đồ hàng mà là sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Nhưng Lâm Tri Dạng có phần "tự kiêu", hôm nay dám vô lễ là bởi vì biết Úc Triệt sẽ bảo vệ mình.
Nghĩ đến đây, mặt Úc An Tuần trở nên khó coi hơn.
Đây không phải vấn đề dễ giải quyết, nếu sau này thêm rắc rối thì liệu gia đình còn bình yên không?
Ông không thích mấy đứa nhỏ quậy phá và không nghe lời.
Hai người ngồi yên cho đến khi Úc An Tuần thấy chán, muốn đuổi Lâm Tri Dạng đi thì Lâm Tri Dạng chủ động lên tiếng.
"Cháu biết, bác gọi cháu đến không phải để bắt cháu ra đi." Cô hiểu rằng nếu không nói rõ sẽ không có cơ hội, tự giác đưa ra lối thoát: "Bác muốn cháu ở lại, ở lại bên Úc Triệt thật lâu."
"Nếu không, cháu không xứng làm lãng phí thời gian của bác."
Úc An Tuần cười lạnh: "Giờ mới hiểu sao?"
Lâm Tri Dạng hít hít mũi, nói thật: "Lúc nãy hơi bực mình, giờ đã bình tĩnh."
"Nhưng mấy lời lúc nãy của cháu làm tôi có ấn tượng xấu, đang suy nghĩ xem nên thay đổi quyết định không."
"Đừng vậy bác ạ." Lâm Tri Dạng ngoan ngoãn đứng một bên, nở nụ cười best seller: "Bác đừng lo, chắc chắn con sẽ đối xử tốt với Úc Triệt, đây mới là điều quan trọng nhất."
"Cháu ở nhà không đi làm, Úc Triệt còn phải nấu cơm cho cháu. Tốt là vậy sao?" Úc An Tuần không rảnh, chuyện nên hỏi đã hỏi xong.
"Cháu có đi làm." Lâm Tri Dạng bào chữa, cúi đầu trước ông, giới thiệu chi tiết các khoản thu nhập hàng tháng của bản thân.
Sợ Úc An Tuần cho rằng ít, cô còn đảm bảo: "Và ba cháu làm kinh doanh, bác biết mà, nếu nuôi không được Úc Triệt thì cháu chạy qua ăn bám ông ấy."
"....."
Trong sự im lặng của ông, Lâm Tri Dạng mở album ảnh: "Đây, bác xem, này là mấy món cháu mới học được. Cháu không phải bình hoa, cháu là bình nước nóng."
Câu cuối cùng khiến Úc An Tuần, người đã bỏ thuốc lá nhiều năm phải hút một điếu, ông không nói gì.
Đang "báo cáo", không biết Úc Triệt cần gặp cô vì lý do gì nên gọi video.
Úc An Tuần chưa kịp nhìn rõ, Lâm Tri Dạng đã bấm vào trả lời, vui vẻ quay camera vào mình và Úc An Tuần.
Úc An Tuần: "?"
Úc Triệt: "?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook