Bàng Môn Tả Đạo
-
Chương 29
Lưu Ngọc trong lòng kinh hoàng nhảy dựng lên, bị “lời ngon tiếng ngọt” này mê hoặc, sớm quên chính mình ban đầu đang hỏi cái gì. Gặp Bích Linh chỉ câu một ngón tay, đã liền ngoan ngoãn đi theo hắn, thậm chí còn chủ động cung cấp tai cùng đuôi cho hắn ngoạn.
Thẳng đến khi trở về trúc ốc ngoài thành Dương Châu, gặp lại cây đào đã nở rộ, y mới từ cái miệng thao thao bất tuyệt của Trương Triệu Huyền biết được chân tướng sự tình.
Nguyên lai sau khi y lấy tim ra, Diệp Thanh đã dùng định hồn chú để bảo vệ hồn phách của y, đem y biến thành con bổn miêu cái gì cũng không hiểu.
Nguyên lai Bích Linh vì cứu y, không chỉ rút kiếm đến chỉ vào Diệp Thanh, mà còn chạy tới cái đảo kì quái kia cầu tiên thảo.
Nguyên lai Bích Linh toàn thân đầu thương tích, là do y mà nên.
Lưu Ngọc tuy rằng chưa từng vọng tưởng tới cảnh này, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng lúc đó của Bích Linh, đắc ý đến cả nhếch cao cái đuôi.
Nói lầm bầm.
Phong thuỷ luân chuyển, cuối cùng cũng đến phiên con mèo nhỏ này hãnh diện.
Từ nay về sau, y muốn đem tảng đá kia dẫm nát dưới chân, yêu sao cho đến lăn lộn giày vò, thuận tiện lại hút khô tinh khí của hắn!
Lưu Ngọc tính toán nghe mà nổ đến đôm đốp, đáng tiếc vừa đến trước mặt Bích Linh, lại hoàn toàn không kiêu ngạo nổi, không chỉ cái đuôi bị túm trụ, cái tai cũng bị kéo lấy, hơn nữa…….gia khoả kia thế nhưng còn thường thường cắn y nha!
Làm ơn đi, ta mới là miêu được không?
Thế nhưng Bích Linh lại làm không biết chán, trong lúc nằm ở trên giường dưỡng thương, luôn dùng đôi con ngươi sâu thẳm như nước nhìn chằm chằm Lưu Ngọc.Thấy con bổn miêu chân yếu tay mềm nào đó không nén nổi tình cảm mà tự động sáp lại gần mặc cho hắn chà đạp.
Như thế qua vài ngày, thương thế của Bích Linh dần dần khỏi hắn, mà Lưu Ngọc cuối cùng cũng không thể chịu đựng được hắn quấy rầy, hô tô một tiếng ta mặc kệ, leo lên cây đào cạnh cửa sổ thổi khúc, kiên quyết cùng hắn bảo trì khoảng cách.
“Lưu Ngọc” Bích Linh thuỷ chung bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, mặt không chút thay đổi nói:
“Lại đây.”
Lưu Ngọc hừ hừ, lướt nhẹ mà đem đầu xoay qua một bên, căn bản không thèm để ý tới hắn.
Bích Linh nguyên bản có thể đi đến bắt y, nhưng do dự một lát. lại chụp vỗ ván giường, thoáng phóng nhu thanh(âm thanh mềm mại):
“Lưu Ngọc ta có thứ này muốn cho ngươi xem.”
Lỗ tai Lưu Ngọc lập tức dựng đứng lên, nhưng vẫn quật cường lắc lắc đầu, tầm mắt lại lặng lẽ chuyển a chuyển.
Bích Linh như có như không thở dài, chậm rãi từ dưới gối đầu lấy một một cái bao, rồi lại chậm rãi mở ra – đinh đinh đang đang, tiếng chuông thanh thuý không ngừng vang lên.
Lưu Ngọc cả người chấn động, liền liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, con ngươi oánh lục toát ra quang mang, nhất thời phi thân xuống, trực tiếp nhào vào trong lòng Bích Linh, một tay đoạt lấy cái chuông, tay kia lại nắm lên một khối ngọc bội, kinh hỉ vạn phần reo lên:
“Ngươi đem mấy thứ này nhặt trở về?”
Lúc trước thời điểm Bích Linh đem bọc nhỏ ném xuống vách núi, y cũng không biết bao nhiêu thương tâm.
Bích Linh yên lặng không nói, chỉ thân thủ nắm ở thắt lưng Lưu Ngọc, một chút lại một chút chải vuốt mái tóc dài mềm mại.
Lưu Ngọc hưng phấn muốn chết, giống như trước đây đem mấy tiểu ngoạn ý này đeo lên người mình, đếm phiên cái chuông đồng đang, lại đột nhiên bị Bích Linh đoạt lấy.
“Ta lần trước giúp ngươi mang được một hồi, bất quá ngươi hở ra là liền há mốm cắn, cuối cùng đành gỡ xuống.” Bích Linh vừa nói, một bên đem chuông tỉ mỉ đeo lên cổ tay Lưu Ngọc. Vẻ mặt hắn thật chuyên chú, ngữ khí cũng nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn lược qua đau đớn lúc trước, ôm lấy Lưu Ngọc, lại không kìm được thống khổ trong tâm.
Lưu Ngọc đương nhiên hoàn toàn không biết gì, chỉ cười hì hì gảy chuông.
Đinh đinh đang đang
Thanh âm thanh thuý dễ nghe
Bích Linh nhịn không được bắt lấy tay Lưu Ngọc, nhẹ nhàng hôn một cái hỏi:
“Thích không?”
“Ân”
“Lần sau vào thành, lại mua mấy thứ này đi.”
“Hảo”
Bích Linh vừa lòng gật gật đầu, khoé miệng cong lên, mơ hồ có thể xem như đang cười, lại hỏi:
“Như vậy, có thể vẫy đuôi cho ta chơi không?”
“……”
Một trận im lặng.
Sắc mặt Lưu Ngọc đen đi hơn phân nửa, hưng tợn trừng lớn con ngươi, đột nhiên từ trong lòng Bích Linh nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ta muốn đem mấy thứ ngoạn ý này biến đi!”
Nói xong, dùng sức đè chính mình đè lại hai cái tai miêu xù lông.
Bích Linh lẳng lặng nhìn y, cũng không nói lời phản đối.
Nhưng mà đợi rất lâu sau đó, cái tai kia chỉ là hơi hơi run rẩy, một chút biến hoá cũng không phát sinh, cái đuôi phía sai lắc lắc đung đưa, không ngừng hấp dẫn ánh mắt Bích Linh.
Không có biện pháp, Lưu Ngọc dù sao trái tim cũng đã đào ra tặng người, cho nên hiện giờ tuy tính mạng được bảo vệ, một chút đạo hạnh trước đây lại bị huỷ đến không còn một mảnh. Nếu không phải có Bích Linh hỗ trợ, y ngay cả hình ngường cũng đều hoá không ra, chứ đừng nói đến chuyện biến đi cái tai cùng cái đuôi đáng ghét này.
Bất quá….
Lưu Ngọc vòng vỏ lưu chuyển cặp đá mắt mèo xinh đẹp, đáy lòng không ngừng cười hắc hắc.
Đạo hạnh này nọ, còn có thể một lần nữa tu luyện, dù sao…..y còn có một đường tắt bàng môn tả đạo.
Lưu Ngọc càng nghĩ càng đắc ý, mắt loan loan, mi loan loan, dốc sức cọ cọ, hai tay ôm lấy thắt lưng Bích Linh, bạc thần (môi) dán lên hai má Bích Linh, hàm hàm hồ hồ nói nhỏ:
“Tảng đá ca, ta quyết đinh từ hôm nay sẽ hảo hảo tu luyện.”
“Ác?”
“Ngươi có nguyện ý giúp ta không?”
“……”
Bích Linh sắc mâu biến trầm, bỗng dưng giữ chặt lấy thắt lưng Lưu Ngọc, không báo trước hôn trụ môi y, đầu lưỡi linh hoạt mở ra khớp hàm, tiến quân thần tốc, tuỳ ý chà đạp. Động tác của hắn lược ngại trúc trắc ( không lưu loát), thâm chí có thể nói là thô lỗ, nhưng vẫn hôn đến Lưu Ngọc đầu óc choáng váng, sau khi cờ hồ không thở nổi, mới hơi thối lui một chút, nghiêm trang nói:
“Hảo, ta giúp ngươi.”
“Thật sao? Vậy ngươi…..”
“Bất quá, nếu ngươi tính toán chuyên tâm tu luyện, tự nhiên phải tuân theo một thứ tự quy củ.”
“Di? Quy củ?” sẽ không phải loại quy củ mà y nghĩ muốn đi?
Lưu Ngọc kinh ngạc trợn to hai mắt, Bích Linh lại hoàn toàn không nhìn vẻ mặt y, còn thật sự nhận thức điểm đầu một cái, từng chữ từng chữ nói:
“Đầu tiên, điều thứ nhất chính là – thanh tâm quả dục – ngăn ham muốn, tâm trong sáng.”
“Meo!” Kêu thảm thiết.
Thẳng đến khi trở về trúc ốc ngoài thành Dương Châu, gặp lại cây đào đã nở rộ, y mới từ cái miệng thao thao bất tuyệt của Trương Triệu Huyền biết được chân tướng sự tình.
Nguyên lai sau khi y lấy tim ra, Diệp Thanh đã dùng định hồn chú để bảo vệ hồn phách của y, đem y biến thành con bổn miêu cái gì cũng không hiểu.
Nguyên lai Bích Linh vì cứu y, không chỉ rút kiếm đến chỉ vào Diệp Thanh, mà còn chạy tới cái đảo kì quái kia cầu tiên thảo.
Nguyên lai Bích Linh toàn thân đầu thương tích, là do y mà nên.
Lưu Ngọc tuy rằng chưa từng vọng tưởng tới cảnh này, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng lúc đó của Bích Linh, đắc ý đến cả nhếch cao cái đuôi.
Nói lầm bầm.
Phong thuỷ luân chuyển, cuối cùng cũng đến phiên con mèo nhỏ này hãnh diện.
Từ nay về sau, y muốn đem tảng đá kia dẫm nát dưới chân, yêu sao cho đến lăn lộn giày vò, thuận tiện lại hút khô tinh khí của hắn!
Lưu Ngọc tính toán nghe mà nổ đến đôm đốp, đáng tiếc vừa đến trước mặt Bích Linh, lại hoàn toàn không kiêu ngạo nổi, không chỉ cái đuôi bị túm trụ, cái tai cũng bị kéo lấy, hơn nữa…….gia khoả kia thế nhưng còn thường thường cắn y nha!
Làm ơn đi, ta mới là miêu được không?
Thế nhưng Bích Linh lại làm không biết chán, trong lúc nằm ở trên giường dưỡng thương, luôn dùng đôi con ngươi sâu thẳm như nước nhìn chằm chằm Lưu Ngọc.Thấy con bổn miêu chân yếu tay mềm nào đó không nén nổi tình cảm mà tự động sáp lại gần mặc cho hắn chà đạp.
Như thế qua vài ngày, thương thế của Bích Linh dần dần khỏi hắn, mà Lưu Ngọc cuối cùng cũng không thể chịu đựng được hắn quấy rầy, hô tô một tiếng ta mặc kệ, leo lên cây đào cạnh cửa sổ thổi khúc, kiên quyết cùng hắn bảo trì khoảng cách.
“Lưu Ngọc” Bích Linh thuỷ chung bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, mặt không chút thay đổi nói:
“Lại đây.”
Lưu Ngọc hừ hừ, lướt nhẹ mà đem đầu xoay qua một bên, căn bản không thèm để ý tới hắn.
Bích Linh nguyên bản có thể đi đến bắt y, nhưng do dự một lát. lại chụp vỗ ván giường, thoáng phóng nhu thanh(âm thanh mềm mại):
“Lưu Ngọc ta có thứ này muốn cho ngươi xem.”
Lỗ tai Lưu Ngọc lập tức dựng đứng lên, nhưng vẫn quật cường lắc lắc đầu, tầm mắt lại lặng lẽ chuyển a chuyển.
Bích Linh như có như không thở dài, chậm rãi từ dưới gối đầu lấy một một cái bao, rồi lại chậm rãi mở ra – đinh đinh đang đang, tiếng chuông thanh thuý không ngừng vang lên.
Lưu Ngọc cả người chấn động, liền liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, con ngươi oánh lục toát ra quang mang, nhất thời phi thân xuống, trực tiếp nhào vào trong lòng Bích Linh, một tay đoạt lấy cái chuông, tay kia lại nắm lên một khối ngọc bội, kinh hỉ vạn phần reo lên:
“Ngươi đem mấy thứ này nhặt trở về?”
Lúc trước thời điểm Bích Linh đem bọc nhỏ ném xuống vách núi, y cũng không biết bao nhiêu thương tâm.
Bích Linh yên lặng không nói, chỉ thân thủ nắm ở thắt lưng Lưu Ngọc, một chút lại một chút chải vuốt mái tóc dài mềm mại.
Lưu Ngọc hưng phấn muốn chết, giống như trước đây đem mấy tiểu ngoạn ý này đeo lên người mình, đếm phiên cái chuông đồng đang, lại đột nhiên bị Bích Linh đoạt lấy.
“Ta lần trước giúp ngươi mang được một hồi, bất quá ngươi hở ra là liền há mốm cắn, cuối cùng đành gỡ xuống.” Bích Linh vừa nói, một bên đem chuông tỉ mỉ đeo lên cổ tay Lưu Ngọc. Vẻ mặt hắn thật chuyên chú, ngữ khí cũng nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn lược qua đau đớn lúc trước, ôm lấy Lưu Ngọc, lại không kìm được thống khổ trong tâm.
Lưu Ngọc đương nhiên hoàn toàn không biết gì, chỉ cười hì hì gảy chuông.
Đinh đinh đang đang
Thanh âm thanh thuý dễ nghe
Bích Linh nhịn không được bắt lấy tay Lưu Ngọc, nhẹ nhàng hôn một cái hỏi:
“Thích không?”
“Ân”
“Lần sau vào thành, lại mua mấy thứ này đi.”
“Hảo”
Bích Linh vừa lòng gật gật đầu, khoé miệng cong lên, mơ hồ có thể xem như đang cười, lại hỏi:
“Như vậy, có thể vẫy đuôi cho ta chơi không?”
“……”
Một trận im lặng.
Sắc mặt Lưu Ngọc đen đi hơn phân nửa, hưng tợn trừng lớn con ngươi, đột nhiên từ trong lòng Bích Linh nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ta muốn đem mấy thứ ngoạn ý này biến đi!”
Nói xong, dùng sức đè chính mình đè lại hai cái tai miêu xù lông.
Bích Linh lẳng lặng nhìn y, cũng không nói lời phản đối.
Nhưng mà đợi rất lâu sau đó, cái tai kia chỉ là hơi hơi run rẩy, một chút biến hoá cũng không phát sinh, cái đuôi phía sai lắc lắc đung đưa, không ngừng hấp dẫn ánh mắt Bích Linh.
Không có biện pháp, Lưu Ngọc dù sao trái tim cũng đã đào ra tặng người, cho nên hiện giờ tuy tính mạng được bảo vệ, một chút đạo hạnh trước đây lại bị huỷ đến không còn một mảnh. Nếu không phải có Bích Linh hỗ trợ, y ngay cả hình ngường cũng đều hoá không ra, chứ đừng nói đến chuyện biến đi cái tai cùng cái đuôi đáng ghét này.
Bất quá….
Lưu Ngọc vòng vỏ lưu chuyển cặp đá mắt mèo xinh đẹp, đáy lòng không ngừng cười hắc hắc.
Đạo hạnh này nọ, còn có thể một lần nữa tu luyện, dù sao…..y còn có một đường tắt bàng môn tả đạo.
Lưu Ngọc càng nghĩ càng đắc ý, mắt loan loan, mi loan loan, dốc sức cọ cọ, hai tay ôm lấy thắt lưng Bích Linh, bạc thần (môi) dán lên hai má Bích Linh, hàm hàm hồ hồ nói nhỏ:
“Tảng đá ca, ta quyết đinh từ hôm nay sẽ hảo hảo tu luyện.”
“Ác?”
“Ngươi có nguyện ý giúp ta không?”
“……”
Bích Linh sắc mâu biến trầm, bỗng dưng giữ chặt lấy thắt lưng Lưu Ngọc, không báo trước hôn trụ môi y, đầu lưỡi linh hoạt mở ra khớp hàm, tiến quân thần tốc, tuỳ ý chà đạp. Động tác của hắn lược ngại trúc trắc ( không lưu loát), thâm chí có thể nói là thô lỗ, nhưng vẫn hôn đến Lưu Ngọc đầu óc choáng váng, sau khi cờ hồ không thở nổi, mới hơi thối lui một chút, nghiêm trang nói:
“Hảo, ta giúp ngươi.”
“Thật sao? Vậy ngươi…..”
“Bất quá, nếu ngươi tính toán chuyên tâm tu luyện, tự nhiên phải tuân theo một thứ tự quy củ.”
“Di? Quy củ?” sẽ không phải loại quy củ mà y nghĩ muốn đi?
Lưu Ngọc kinh ngạc trợn to hai mắt, Bích Linh lại hoàn toàn không nhìn vẻ mặt y, còn thật sự nhận thức điểm đầu một cái, từng chữ từng chữ nói:
“Đầu tiên, điều thứ nhất chính là – thanh tâm quả dục – ngăn ham muốn, tâm trong sáng.”
“Meo!” Kêu thảm thiết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook