Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
-
Chương 196: Giao Dịch Và Cướp Đoạt
Ầm!
Một đợt khí thế mạnh mẽ đánh tới, Lưu Đỉnh và cả mấy chấp sự xung quanh bị hất bay, đụng nát mấy cái ghế dựa.
“Hừ, lúc trước là ai đã thề hứa mỗi ngày bảo đảm, nhất định sẽ tìm được hung thủ?”
Phục Ba hiện ra hình thật, con cá một đầu mười thân quái dị nhìn chăm chú vào hai người: “Dựa vào trình độ này của các ngươi, e rằng dù người ta ở dưới mí mắt các ngươi thì cũng không phát hiện ra được. Tiếp tục điều tra!”
“Vâng!” Khóe miệng Lưu Đỉnh đổ máu, cúi đầu.
Bên kia, Lục Khiêm đi theo Lộc Đài đi đến lầu sáu.
Lầu sáu không có vật gì, chỉ có một vũng ao nước màu lục đậm.
Nước ao rất cạn, vừa vặn không qua mắt cá chân.
“Nín thở ngưng thần, bảo vệ Linh đài thật chặt.”
Lộc Đài đạo nhân dẫn theo hai gã thuộc hạ lặn xuống một cái chui vào trong nước.
Ào ào!
Lục Khiêm đi xuống theo.
Cũng không đụng đến sàn nhà như trong tưởng tượng, chỉ giống như xuyên qua một tầng lá mỏng.
Chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, trước mắt đã có một kho hàng dựng đứng thật lớn.
Chỉ tính kệ hàng thôi đã có mười mấy hàng, mỗi hàng năm tầng.
Bên trên trưng bày đủ loại hộp, dược kim cần dùng khi luyện đan, Hoàng phấn, Thanh Mộc kim, Âm kim, Hoàng đan vân vân.
Còn có một ít đan dược đã luyện tốt, một cỗ dược hương ập vào trước mặt.
Phía sau kho hàng là một mảnh đất rộng lớn, trên mặt đất có Linh thảo và sinh vật có hình thù kỳ quái.
Nhện hoa, ốc sên có xác ngoài là đầu người, bộ rễ mọc trên thi thể người, từ thất khiếu mọc ra mẫu đơn tà dị.
Có mười mấy đạo đồng và đạo sĩ đang chăm sóc, nhìn thấy hai người lại đây cũng sôi nổi hành lễ, nhưng không có người nào hành lễ với Lục Khiêm.
“Đây là vườn đan và kho hàng ngươi phải tuần tra, một khi bị mất, thì đó chính là trách nhiệm của ngươi.” Lộc Đài đạo nhân lạnh lùng nói, ngay sau đó cười hung tàn: “Còn nữa ngươi thật sự cho rằng lâu chủ sẽ chống lưng cho ngươi sao? Ha ha.”
Vừa dứt lời, Lộc Đài đạo nhân đã hoàn toàn biến mất.
Lục Khiêm không để ý tới lời uy hiếp của Lộc Đài đạo nhân, đi dạo một đợt, lại cảm thấy nhàm chán, rồi đi về theo cách vừa rồi.
“Đại nhân, lâu chủ cũng quá khắc nghiệt thiếu tình cảm, cố ý sắp xếp người như vậy khiến chúng ta ghê tởm.” Trong đó có một thuộc hạ âm thầm khó chịu nói.
Lộc Đài đạo nhân cười lạnh nói:
“Người này trời sinh tính tình đa nghi, thích nhất là chơi loại thuật không chế cân bằng này, ngay cả nhi tử của mình cũng không buông tha, chơi một chút thủ đoạn chẳng phải là rất bình thường sao?”
“Vậy người này nên làm sao đây?”
“Chờ thêm một đoạn thời gian, rồi như thế như vậy…”
Mấy ngày sau, Lục Khiêm ngược lại trở nên thanh nhàn.
Nhiệm vụ luyện đan của phó chấp sự luyện đan ngược lại cũng ít.
Hơn nữa trong phòng Luyện Đan không có ai phản ứng với mình, mỗi ngày chỉ dạo một cái rồi trở về Ngưng Sát, luyện Kiếm Nang.
Qua một ngày, Lục Khiêm tỉnh lại từ trong đả tọa.
“Không có Linh Tính đan, quả nhiên tốc độ đã chậm gấp mười lần.” Lục Khiêm thở ra một ngụm trọc khí.
Nguyên liệu chính của Linh Tính đan là Linh Tính, không rõ dược liệu phụ, bình thường phẩm chất càng cao thì dược lực càng tốt.
Mặc dù không có Địa Sát Dị Thú, nhưng bình thường Nhị Khiếu Linh Tính đan cũng tăng tiến độ Ngưng Sát lên rất nhiều.
Dưới tình huống có đầy đủ đan dược, Lục Khiêm dự đoán trong một năm đến hai năm sẽ tiến vào Ngưng Sát.
Nghĩ đến đây, Âm thần của Lục Khiêm lại thoát xác một lần nữa.
Trên người còn tổng cộng hai ngàn Pháp tiền, có thể mua ba viên Linh Tính và một ít tài liệu luyện đan.
Cũng đủ để chèo chống cho mình tu luyện một hai tháng.
Địa Quật.
Sương mù quỷ âm trầm, bóng người nặng nề.
Phía tận cùng trong hang động, chủ quán đang ngủ gà ngủ gật.
Lúc này, một bóng người mặc áo choàng đi đến trước quầy hàng.
“Đạo hữu, bán thêm ba viên Linh Tính.” Giọng nam trẻ tuổi nói nói.
“Hả? Lại là ngươi?” Trong bóng đêm truyền đến tiếng cười: “Tới là tốt, gần đây vừa đến một nhóm hàng mới. Ha ha.”
Ba viên hạt châu nửa trong suốt màu lục đậm bay ra.
“Ngươi lấy nhiều đồ vật như vậy từ chỗ nào.” Lục Khiêm thử nói.
“Bí mật.” Chủ quán cười âm trầm: “Trên người đạo hữu không phải cũng có nhiều tiền sao?”
“Cũng không phải.” Lục Khiêm phủ nhận.
Thật ra chủ quán đã nói trúng rồi, Linh Tính đan rất quý, cộng thêm các tài liệu phụ khác, thì giá trị của một viên cũng nằm trong khoảng bảy tám trăm Pháp tiền.
Nếu không có đủ tài nguyên mà muốn hoàn thành Ngưng Sát trong hơn một năm, cũng thực sự hơi khó khăn.
Càng đừng nói đến đến việc luyện chế Kiếm Nang đến Tam trọng thiên.
Phải tìm được cách kiếm tiền nhanh chóng.
Thật ra trong phòng Luyện Đan cũng có mỡ để húp, nhưng Lục Khiêm chắc chắn bên trong có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm để ý mình lộ ra nhược điểm.
Vốn dĩ hắn đang che giấu tung tích, tất nhiên cũng sẽ không muốn phô trương quá nhiều.
Một đợt khí thế mạnh mẽ đánh tới, Lưu Đỉnh và cả mấy chấp sự xung quanh bị hất bay, đụng nát mấy cái ghế dựa.
“Hừ, lúc trước là ai đã thề hứa mỗi ngày bảo đảm, nhất định sẽ tìm được hung thủ?”
Phục Ba hiện ra hình thật, con cá một đầu mười thân quái dị nhìn chăm chú vào hai người: “Dựa vào trình độ này của các ngươi, e rằng dù người ta ở dưới mí mắt các ngươi thì cũng không phát hiện ra được. Tiếp tục điều tra!”
“Vâng!” Khóe miệng Lưu Đỉnh đổ máu, cúi đầu.
Bên kia, Lục Khiêm đi theo Lộc Đài đi đến lầu sáu.
Lầu sáu không có vật gì, chỉ có một vũng ao nước màu lục đậm.
Nước ao rất cạn, vừa vặn không qua mắt cá chân.
“Nín thở ngưng thần, bảo vệ Linh đài thật chặt.”
Lộc Đài đạo nhân dẫn theo hai gã thuộc hạ lặn xuống một cái chui vào trong nước.
Ào ào!
Lục Khiêm đi xuống theo.
Cũng không đụng đến sàn nhà như trong tưởng tượng, chỉ giống như xuyên qua một tầng lá mỏng.
Chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, trước mắt đã có một kho hàng dựng đứng thật lớn.
Chỉ tính kệ hàng thôi đã có mười mấy hàng, mỗi hàng năm tầng.
Bên trên trưng bày đủ loại hộp, dược kim cần dùng khi luyện đan, Hoàng phấn, Thanh Mộc kim, Âm kim, Hoàng đan vân vân.
Còn có một ít đan dược đã luyện tốt, một cỗ dược hương ập vào trước mặt.
Phía sau kho hàng là một mảnh đất rộng lớn, trên mặt đất có Linh thảo và sinh vật có hình thù kỳ quái.
Nhện hoa, ốc sên có xác ngoài là đầu người, bộ rễ mọc trên thi thể người, từ thất khiếu mọc ra mẫu đơn tà dị.
Có mười mấy đạo đồng và đạo sĩ đang chăm sóc, nhìn thấy hai người lại đây cũng sôi nổi hành lễ, nhưng không có người nào hành lễ với Lục Khiêm.
“Đây là vườn đan và kho hàng ngươi phải tuần tra, một khi bị mất, thì đó chính là trách nhiệm của ngươi.” Lộc Đài đạo nhân lạnh lùng nói, ngay sau đó cười hung tàn: “Còn nữa ngươi thật sự cho rằng lâu chủ sẽ chống lưng cho ngươi sao? Ha ha.”
Vừa dứt lời, Lộc Đài đạo nhân đã hoàn toàn biến mất.
Lục Khiêm không để ý tới lời uy hiếp của Lộc Đài đạo nhân, đi dạo một đợt, lại cảm thấy nhàm chán, rồi đi về theo cách vừa rồi.
“Đại nhân, lâu chủ cũng quá khắc nghiệt thiếu tình cảm, cố ý sắp xếp người như vậy khiến chúng ta ghê tởm.” Trong đó có một thuộc hạ âm thầm khó chịu nói.
Lộc Đài đạo nhân cười lạnh nói:
“Người này trời sinh tính tình đa nghi, thích nhất là chơi loại thuật không chế cân bằng này, ngay cả nhi tử của mình cũng không buông tha, chơi một chút thủ đoạn chẳng phải là rất bình thường sao?”
“Vậy người này nên làm sao đây?”
“Chờ thêm một đoạn thời gian, rồi như thế như vậy…”
Mấy ngày sau, Lục Khiêm ngược lại trở nên thanh nhàn.
Nhiệm vụ luyện đan của phó chấp sự luyện đan ngược lại cũng ít.
Hơn nữa trong phòng Luyện Đan không có ai phản ứng với mình, mỗi ngày chỉ dạo một cái rồi trở về Ngưng Sát, luyện Kiếm Nang.
Qua một ngày, Lục Khiêm tỉnh lại từ trong đả tọa.
“Không có Linh Tính đan, quả nhiên tốc độ đã chậm gấp mười lần.” Lục Khiêm thở ra một ngụm trọc khí.
Nguyên liệu chính của Linh Tính đan là Linh Tính, không rõ dược liệu phụ, bình thường phẩm chất càng cao thì dược lực càng tốt.
Mặc dù không có Địa Sát Dị Thú, nhưng bình thường Nhị Khiếu Linh Tính đan cũng tăng tiến độ Ngưng Sát lên rất nhiều.
Dưới tình huống có đầy đủ đan dược, Lục Khiêm dự đoán trong một năm đến hai năm sẽ tiến vào Ngưng Sát.
Nghĩ đến đây, Âm thần của Lục Khiêm lại thoát xác một lần nữa.
Trên người còn tổng cộng hai ngàn Pháp tiền, có thể mua ba viên Linh Tính và một ít tài liệu luyện đan.
Cũng đủ để chèo chống cho mình tu luyện một hai tháng.
Địa Quật.
Sương mù quỷ âm trầm, bóng người nặng nề.
Phía tận cùng trong hang động, chủ quán đang ngủ gà ngủ gật.
Lúc này, một bóng người mặc áo choàng đi đến trước quầy hàng.
“Đạo hữu, bán thêm ba viên Linh Tính.” Giọng nam trẻ tuổi nói nói.
“Hả? Lại là ngươi?” Trong bóng đêm truyền đến tiếng cười: “Tới là tốt, gần đây vừa đến một nhóm hàng mới. Ha ha.”
Ba viên hạt châu nửa trong suốt màu lục đậm bay ra.
“Ngươi lấy nhiều đồ vật như vậy từ chỗ nào.” Lục Khiêm thử nói.
“Bí mật.” Chủ quán cười âm trầm: “Trên người đạo hữu không phải cũng có nhiều tiền sao?”
“Cũng không phải.” Lục Khiêm phủ nhận.
Thật ra chủ quán đã nói trúng rồi, Linh Tính đan rất quý, cộng thêm các tài liệu phụ khác, thì giá trị của một viên cũng nằm trong khoảng bảy tám trăm Pháp tiền.
Nếu không có đủ tài nguyên mà muốn hoàn thành Ngưng Sát trong hơn một năm, cũng thực sự hơi khó khăn.
Càng đừng nói đến đến việc luyện chế Kiếm Nang đến Tam trọng thiên.
Phải tìm được cách kiếm tiền nhanh chóng.
Thật ra trong phòng Luyện Đan cũng có mỡ để húp, nhưng Lục Khiêm chắc chắn bên trong có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm để ý mình lộ ra nhược điểm.
Vốn dĩ hắn đang che giấu tung tích, tất nhiên cũng sẽ không muốn phô trương quá nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook