Cả đoàn người dần dần tiến vào Mê Vụ,ngày đầu tiên trải qua vô cùng thuận lợi,mọi người giết được rất nhiều ma thứ,đúng là thực chiến mới biết được kinh nghiệm đáng quý thế nào.

Có những con ma thú rất chi là xảo quyệt,đoàn người Nguyệt Lan phải ăn nhiều đau khổ với chúng.

Sau một ngày chiến đấu đoàn người nhìn rất chi là tàn tạ,Nguyệt Lan lấy trong nhẫn không gian ra một bộ y phục,nàng dùng Thủy nguyên tố để làm sạch thân mình.

Nguyệt Thần và mấy người Lâm Thanh đi đến dòng suối gần đấy để tắm xua đi mùi máu tanh nồng của ma thú trên người.

Lúc mọi người đến nơi đã thấy Nguyệt Lan đang lấy dụng cụ để nướng thịt,trước khi đi nàng đã dặn mẫu thân chuẩn bị một ít gia vị sẵn cho nàng.

Lúc nhìn thấy mọi người,nàng bảo Nguyệt Thần và Lâm Thanh xẻ thịt ma thú để nướng,những người còn lại đi tìm cành cây để nướng thịt.

Khi đồ đạc chuẩn bị xong,Nguyệt Lan xiên hết thịt ma thú vào cái que rồi dùng hỏa nguyên tố để đốt lửa.

Nàng quét một ít lớp gia vị lên,chỉ một lúc sau mùi hương ngào ngạt bốc lên.


Cả một ngày đánh giết ma thú mọi người đều đã mệt và đói run người,mùi thịt nướng chín ai nấy đều chảy nước miếng.

Nguyệt Lan chia cho mỗi người một xiên,ai nấy đều ăn ngấu nghiến,cảm giác như họ bị bỏ đói từ rất lâu rồi.

Nguyệt Thần vừa ăn miệng vừa nhồm nhoàm nói
"Tỷ Tỷ người ướp gia vị gì mà ngon vậy ạ,đệ muốn một xâu nữa ".

Mọi người đều nhao nhao xin thêm,Lâm Thanh thấy vậy lắc đầu cười nói :
"Quận chúa người cứ ăn đi để thuộc hạ nướng cho ạ ".

Nguyệt Lan cười :
"Vậy ngươi xẻ thêm thịt rồi xiên đi,để ta ướp gia vị,món nướng này không có gia vị thì sẽ không ngon".

Lâm Thanh ăn nhanh xâu thịt rồi bắt đầu xẻ thịt,cậu ta làm nhanh chóng và xiên vào mấy cái que nhọn dài.

Ăn uống no nê mọi người mới cảm thấy thoải mái đỡ mệt.

Nguyệt Lan nói :
"Trong rừng có nhiều loại sẽ săn mồi về đêm,càng tối nguy hiểm rình rập càng nhiều,giờ ta sẽ chia ra làm ba tốp chia nhau ra để trực đêm"
"Ta và Nguyệt Thần một đội,Lâm Thanh và Hạ Vũ một đội,còn ba người còn lại một đội.

Tuy nhiên để đảm bảo an toàn ta sẽ giăng kết giới ở đây những ma thú dưới cấp sáu sẽ không vào được,còn cấp bảy trở lên không có tác dụng ".

"Các người canh gác cũng phải ở trong kết giới,nếu có hiện tượng lạ không được tự ý truy đuổi mà phải gọi mọi người cùng dậy".

Lâm Thanh liền nói :
"Vậy thuộc hạ canh gác trước cho mọi người nghỉ ngơi trước đi ".


Nguyệt Lan gật đầu :
"Khung giờ này an toàn hơn,ca giữa là lúc nguy hiểm ngươi gọi ta và Nguyệt Thần dậy ,ta sẽ canh ca hai,còn ba người còn lại ca ba,từ giờ đến khi rời khỏi mê vụ chúng ta sẽ sắp xếp như vậy".

Nói rồi nàng nhắm mắt hai tay kết ấn tạo ta kết giới vừa đủ thoải mái cho mọi người ngồi nghỉ ngơi.

Tất cả mọi người cùng ngồi xuống nhắm mắt để tu luyện (đó cũng là một cách nghỉ ngơi của ma pháp sư,thật ra Nguyệt Lan có thể đưa mọi người vào Tử Nguyệt Tháp nhưng nàng không muốn,nàng muốn mọi người phải có tính đoàn kết và tính quan sát không thể lơ là trước mọi hoàn cảnh).

Buổi tối đầu tiên trôi qua trong yên bình,có một số ma thú cấp bậc thấp cứ lượn lờ bay xung quanh nhưng vì có kết giới nên chúng không vào được.

Nguyệt Thần là đáng thương nhất,lần đầu tiên cậu thấy tụ tập quá nhiều ma thú thế này,may mà tỷ tỷ đã giăng kết giới chứ nếu không chiến đấu cả đêm lẫn ngày không biết bọn họ có thể trụ được mấy hôm.

Thảo nào người ta nói Mê Vụ Sâm Lâm là một nơi nguy hiểm ma thú ăn không nhả xương là như thế,nếu bị chúng bắt được thì sẽ bị xâu xé đến thảm hại.

Đấy là thực lực bọn họ so với Đông Lâm đại lục cũng thuộc loại tinh anh đấy.

Ngày hôm sau đoàn người không đi ngoài rìa nữa mà đi vào sâu hơn vào bên trong ,càng vào sâu có nghĩa là nguy hiểm sẽ càng lớn hơn.

Nguyệt Lan căn dặn phải đi cùng với nhau không được tự ý chiến đấu,nếu nguy hiểm quá có thể cùng nhau chỉ cần tích lũy nhiều kinh nghiệm là được.


Nàng quay ra nói :
"Trong đây khả năng sẽ có ma thú cấp năm và cấp sáu thực lực của chúng e rằng ngang với cấp bậc đế sư sơ kỳ và trung kỳ.

Tuy nhiên sức chiến đấu của chúng lại bền bỉ và khỏe hơn chúng ta,nếu giết được cấp năm cấp sáu chúng ta có thể lấy được nội đan của chúng đến hội đấu giá bán được kim tệ ".

Đám người Lâm Thanh biết tầm quan trọng của sự việc nên yên tĩnh lắng nghe.

Bỗng xào xạc tiếng lá cây,một hổ to lớn xuất hiện,nó nhe nanh múa vuốt,nước dãi chảy dài,nó đã bị bỏ đói từ rất lâu rồi.

Nguyệt Lan bình tĩnh nói :
"Đó là ma thú cấp năm Nguyệt Thần đệ lên đi nó vừa sức với đệ ".

Nguyệt Thần từ hôm qua đến giờ chém giết khá nhiều ma thú nên cậu không còn lúng túng như ngày hôm qua nữa.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương