Bằng Lăng Tím - Hạnh Phúc Là Anh
-
Chương 12: Nhớ nhung là hi vọng của em
Hi nhi , có lẽ em sẽ trách anh vô tình hờ hững , nhưng anh thật sự hạnh phúc cùng mãn nguyện mỗi khi đứng dưới sân trường , bên góc cây Bằng Lăng tháng năm nở rộ chỉ chờ đợi một nụ cười tươi sáng của em , hay chỉ là những phút thầm lặng , đứng dưới hiên nhà ngắm nhìn em ngân nga hát khi trời đổ mưa … Hạnh phúc đối với anh như vậy , là bất tận yêu thương cũng là vô tận đau đớn …
“ Reng …”
Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học . Từng đoàn từng đoàn sinh viên tấp nập bước ra khỏi cổng trường đại học Thanh Viễn .
Trong dòng người đông nghịt giữa con phố , hai bóng người nho nhỏ nhanh nhẹn len lỏi chạy về phía cổng trường .
Tây Nhược Hi một thân áo sơ mi trắng đơn giản phối cùng với quần bò đen làm tăng nét trẻ trung trong sáng của người thiếu nữ . Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn gàng ra đằng sau lưng . Trên ương mắt trắng nõn tinh khiết là đôi mắt đen tròn trong vắt tựa hồ nước mùa thu , bị che lấp bởi đôi kính cận nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của đôi mắt mà còn tăng thêm mấy phần trí thức . Trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi vì mệt mỏi bởi còn một quãng khá xa nữa mới đến được trạm xe .
-Xong rồi ! Mình sắp trễ xe buýt mất thôi !
-Thôi nào , có sao đâu chứ. Cùng lắm tớ với cậu đi bộ về thôi !
-Nói như cậu …
Tây Nhược Hi tang nhanh nhịp điệu bước chân , hi vọng có thể đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày , bỏ mặc cả tiếng kêu của Lâm Hạ Vi ở phía sau lưng . Hôm nay giáo sư nhờ học sinh chăm ngoan cô đây ở lại trường để phân loại kỷ yếu cùng hồ sơ các học sinh , làm ngốn hết cả tiếng đồng hồ. Báo hại cô cùng Hạ Vi sắp bị lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày . Phải nói , ở cái đất Hà thành tấp nập như thế này thì việc có thể bắt được một chuyến xe buýt coi như là hi hữu a !
Hi vọng rằng mình không trễ xe .
Cô chạy ra đến cổng trường thì chợt khững lại trước đám đông . Thật kì lạ , tại sao hôm nay mọi người lại tụ tập đông thế nhỉ? Vốn không phải là người thích xen vào chuyện người khác nên Tây Nhược Hi nhanh chân đi vòng ra đám đông , thế nhưng …
-A ! Cô ấy kia kìa .
Một tiếng nói của một bạn học nào đó cất lên làm cho cả đám người chợt quay sang cùng nhìn về phía Tây Nhược Hi . Bước chân cô khẽ dừng lại , đôi mắt lúng túng cùng bất ngờ nhìn theo hướng bọn họ đang rẽ hàng ra . Đôi môi bé nhỏ chợt hé mở , đôi mắt mở to bất ngờ với hình ảnh đang diễn ra trước mắt .
Dưới ánh nắng nhẹ nhàng , ấm áp của mùa hạ , anh đứng đó để cho từng cơn gió man mác thổi qua làm bay bay mái tóc tạo thành một bức tranh vô cùng sống động khiến cho bao cô gái trầm trồ ngưỡng mộ .
Này …
Quân Hạo, mối tình đầu của cô. Anh lặng im đứng đó , mở đôi mắt dịu dàng câu hồn lạc phách nhìn cô , khụy gối dưới mặt đường , trên tay là bó hoa Mẫu Đơn đỏ rực tươi thắm .
-Tây Nhược Hi , em có bằng lòng làm bạn gái anh không ?
Xung quanh là tiếng những nữ sinh trẻ trầm trồ ngưỡng mộ . Đôi hắn càng toát lên vẻ mị hoặc , tự tin hơn nữa .
Tây Nhược Hi , tôi không tin là lần này tôi không bắt được em .
Cô lẳng lặng nhìn anh bằng đôi mắt điềm tĩnh đến lạ thường, không chút gợn sóng hồng trần.
Anh …
Đã từng là ánh dương mỗi sớm mai trong cuộc đời cô …
Đã từng là con gió mát trưa hè của những tháng ngày cô đơn , buồn bã …
Đã từng là ngọn lửa nồng nàn sưởi ấm cô trong những ngày đông giá lạnh …
Đã từng …
Kiếp trước , anh cũng đã từng tỏ tình với cô giống như thế này . Bó hoa Mẫu Đơn này đã từng làm cho cô cảm thấy hạnh phúc . Nụ cười này đã từng làm con tim cô xốn xang. Đã từng có một tình yêu rất đẹp giữa bọn họ. Nhưng tất cả bây giờ chỉ còn là dĩ vãng …
Tây Nhược Hi hờ hững quay người bước đi , bỏ lại hiện trường một đám người chết trân trước hành động của cô .
Quân Hạo thực sự bất ngờ , anh không ngờ cô có thể thờ ơ đến như vậy . Tại sao chứ ? Cách này vốn hiệu quả lắm kia mà . Tây Nhược Hi này càng lúc càng khó hiểu .
Xin a! Người đàn ông đẹp trai như vậy , hiếm có khó tìm đến như vậy mà cô gái này thì lại ngoảnh mặt bỏ đi sao ?
Lâm Hạ Vi hớn hở chạy đến bên Tây Nhược Hi , khẽ thì thầm bên tai cô .
-Này, cậu tu mấy kiếp rồi mới may mắn thế đấy , mau mau nhận lời đi !
-Nhận cái gì chứ . mau đi thôi …
Tây Nhược Hi đang định quay lưng bỏ đi thì một bóng lưng quen thuộc đập vào mắt làm trái tim cô đập chậm lại , bước chân cũng vô thức dừng lại . Đôi mắt màu đen láy sáng lên óng ánh tựa viên đá quý , đảo lại nhìn thậ kĩ góc khuất nho nhỏ nơi sân trường , rồi vội vàng nhấc chân muốn chạy đến .
Mắt thấy Tây Nhược Hi định ý xoay người bỏ đi , Quân Hạo bỗng có một cảm giác không cam tâm nặng nề . Hắn đứng bật dậy, cánh tay níu chặt lấy bàn tay cô , đôi mắt toát lên vẻ dịu dàng nồng thắm, đôi môi mỉm cười hướng Tây Nhược Hi.
-Nhược Hi , anh thích em thật lòng mà!
Tây Nhược Hi bực bội liếc mắt nhìn bàn tay đang níu lấy tay mình , trong thâm tâm là tràn ngập chán ghét cùng khó chịu .
-Xin anh tự trọng , buông tay tôi ra .
Sự khó chịu của cô không chỉ thể hiện trong lòng , tren gương mặt mà còn cả trong những lời nói sắc bén làm cho Quân Hạo sững người buông tay cô .
Tây Nhược Hi không thèm để ý gương mặt sững sờ của hắn , sự xôn xao của tất cả mọi người xung quanh cả cô bạn thân Lâm Hạ Vi còn đang giật mình đứng lại nhìn cô bằng đôi mắt khâm phục . Cô không bận tâm tất cả điều đó , bởi vì cô nhìn thấy anh .
Cô chạy nhanh đến bên dưới hàng cây Bằng Lăng , những cánh hoa tươi thắm , có hé mở , có nở rộ … Khung cảnh vẫn như vậy chỉ là không còn thấy đôi mắt màu hổ phách quen thuộc ấy đâu .
Anh đi rồi sao ? Hay vốn dĩ chỉ là một mình cô nhớ mong hoài niệm …
Tây Nhược Hi thẫn thờ nhìn cây hoa tím biếc , bên lề đường còn lác đác rơi vài cánh hoa , là mỏng manh , là yếu ớt, là thất vọng trong tim, cũng là mong manh hi vọng…
Cô mệt mỏi tựa xuống bên vệ đường , ngẩng đầu nhìn từng cánh hoa phiêu dật trong gió, giã từ cành cây nhánh cội bay bay theo làn gió man mát buổi chiều hè . Trước mắt dường như trở nên nhạt nhòa hơn , trong tim là tiếng kêu răng rắc đổ vỡ .
Dương ca ca , sao anh lâu về quá vậy ? Hi nhi rất nhớ rất nhớ anh !
Santruyen.com
( uồi uồi , dạo này mị bị cảm cúm òi , nên các tình yêu có thể hay không cho ta ít
“ Reng …”
Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học . Từng đoàn từng đoàn sinh viên tấp nập bước ra khỏi cổng trường đại học Thanh Viễn .
Trong dòng người đông nghịt giữa con phố , hai bóng người nho nhỏ nhanh nhẹn len lỏi chạy về phía cổng trường .
Tây Nhược Hi một thân áo sơ mi trắng đơn giản phối cùng với quần bò đen làm tăng nét trẻ trung trong sáng của người thiếu nữ . Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn gàng ra đằng sau lưng . Trên ương mắt trắng nõn tinh khiết là đôi mắt đen tròn trong vắt tựa hồ nước mùa thu , bị che lấp bởi đôi kính cận nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của đôi mắt mà còn tăng thêm mấy phần trí thức . Trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi vì mệt mỏi bởi còn một quãng khá xa nữa mới đến được trạm xe .
-Xong rồi ! Mình sắp trễ xe buýt mất thôi !
-Thôi nào , có sao đâu chứ. Cùng lắm tớ với cậu đi bộ về thôi !
-Nói như cậu …
Tây Nhược Hi tang nhanh nhịp điệu bước chân , hi vọng có thể đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày , bỏ mặc cả tiếng kêu của Lâm Hạ Vi ở phía sau lưng . Hôm nay giáo sư nhờ học sinh chăm ngoan cô đây ở lại trường để phân loại kỷ yếu cùng hồ sơ các học sinh , làm ngốn hết cả tiếng đồng hồ. Báo hại cô cùng Hạ Vi sắp bị lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày . Phải nói , ở cái đất Hà thành tấp nập như thế này thì việc có thể bắt được một chuyến xe buýt coi như là hi hữu a !
Hi vọng rằng mình không trễ xe .
Cô chạy ra đến cổng trường thì chợt khững lại trước đám đông . Thật kì lạ , tại sao hôm nay mọi người lại tụ tập đông thế nhỉ? Vốn không phải là người thích xen vào chuyện người khác nên Tây Nhược Hi nhanh chân đi vòng ra đám đông , thế nhưng …
-A ! Cô ấy kia kìa .
Một tiếng nói của một bạn học nào đó cất lên làm cho cả đám người chợt quay sang cùng nhìn về phía Tây Nhược Hi . Bước chân cô khẽ dừng lại , đôi mắt lúng túng cùng bất ngờ nhìn theo hướng bọn họ đang rẽ hàng ra . Đôi môi bé nhỏ chợt hé mở , đôi mắt mở to bất ngờ với hình ảnh đang diễn ra trước mắt .
Dưới ánh nắng nhẹ nhàng , ấm áp của mùa hạ , anh đứng đó để cho từng cơn gió man mác thổi qua làm bay bay mái tóc tạo thành một bức tranh vô cùng sống động khiến cho bao cô gái trầm trồ ngưỡng mộ .
Này …
Quân Hạo, mối tình đầu của cô. Anh lặng im đứng đó , mở đôi mắt dịu dàng câu hồn lạc phách nhìn cô , khụy gối dưới mặt đường , trên tay là bó hoa Mẫu Đơn đỏ rực tươi thắm .
-Tây Nhược Hi , em có bằng lòng làm bạn gái anh không ?
Xung quanh là tiếng những nữ sinh trẻ trầm trồ ngưỡng mộ . Đôi hắn càng toát lên vẻ mị hoặc , tự tin hơn nữa .
Tây Nhược Hi , tôi không tin là lần này tôi không bắt được em .
Cô lẳng lặng nhìn anh bằng đôi mắt điềm tĩnh đến lạ thường, không chút gợn sóng hồng trần.
Anh …
Đã từng là ánh dương mỗi sớm mai trong cuộc đời cô …
Đã từng là con gió mát trưa hè của những tháng ngày cô đơn , buồn bã …
Đã từng là ngọn lửa nồng nàn sưởi ấm cô trong những ngày đông giá lạnh …
Đã từng …
Kiếp trước , anh cũng đã từng tỏ tình với cô giống như thế này . Bó hoa Mẫu Đơn này đã từng làm cho cô cảm thấy hạnh phúc . Nụ cười này đã từng làm con tim cô xốn xang. Đã từng có một tình yêu rất đẹp giữa bọn họ. Nhưng tất cả bây giờ chỉ còn là dĩ vãng …
Tây Nhược Hi hờ hững quay người bước đi , bỏ lại hiện trường một đám người chết trân trước hành động của cô .
Quân Hạo thực sự bất ngờ , anh không ngờ cô có thể thờ ơ đến như vậy . Tại sao chứ ? Cách này vốn hiệu quả lắm kia mà . Tây Nhược Hi này càng lúc càng khó hiểu .
Xin a! Người đàn ông đẹp trai như vậy , hiếm có khó tìm đến như vậy mà cô gái này thì lại ngoảnh mặt bỏ đi sao ?
Lâm Hạ Vi hớn hở chạy đến bên Tây Nhược Hi , khẽ thì thầm bên tai cô .
-Này, cậu tu mấy kiếp rồi mới may mắn thế đấy , mau mau nhận lời đi !
-Nhận cái gì chứ . mau đi thôi …
Tây Nhược Hi đang định quay lưng bỏ đi thì một bóng lưng quen thuộc đập vào mắt làm trái tim cô đập chậm lại , bước chân cũng vô thức dừng lại . Đôi mắt màu đen láy sáng lên óng ánh tựa viên đá quý , đảo lại nhìn thậ kĩ góc khuất nho nhỏ nơi sân trường , rồi vội vàng nhấc chân muốn chạy đến .
Mắt thấy Tây Nhược Hi định ý xoay người bỏ đi , Quân Hạo bỗng có một cảm giác không cam tâm nặng nề . Hắn đứng bật dậy, cánh tay níu chặt lấy bàn tay cô , đôi mắt toát lên vẻ dịu dàng nồng thắm, đôi môi mỉm cười hướng Tây Nhược Hi.
-Nhược Hi , anh thích em thật lòng mà!
Tây Nhược Hi bực bội liếc mắt nhìn bàn tay đang níu lấy tay mình , trong thâm tâm là tràn ngập chán ghét cùng khó chịu .
-Xin anh tự trọng , buông tay tôi ra .
Sự khó chịu của cô không chỉ thể hiện trong lòng , tren gương mặt mà còn cả trong những lời nói sắc bén làm cho Quân Hạo sững người buông tay cô .
Tây Nhược Hi không thèm để ý gương mặt sững sờ của hắn , sự xôn xao của tất cả mọi người xung quanh cả cô bạn thân Lâm Hạ Vi còn đang giật mình đứng lại nhìn cô bằng đôi mắt khâm phục . Cô không bận tâm tất cả điều đó , bởi vì cô nhìn thấy anh .
Cô chạy nhanh đến bên dưới hàng cây Bằng Lăng , những cánh hoa tươi thắm , có hé mở , có nở rộ … Khung cảnh vẫn như vậy chỉ là không còn thấy đôi mắt màu hổ phách quen thuộc ấy đâu .
Anh đi rồi sao ? Hay vốn dĩ chỉ là một mình cô nhớ mong hoài niệm …
Tây Nhược Hi thẫn thờ nhìn cây hoa tím biếc , bên lề đường còn lác đác rơi vài cánh hoa , là mỏng manh , là yếu ớt, là thất vọng trong tim, cũng là mong manh hi vọng…
Cô mệt mỏi tựa xuống bên vệ đường , ngẩng đầu nhìn từng cánh hoa phiêu dật trong gió, giã từ cành cây nhánh cội bay bay theo làn gió man mát buổi chiều hè . Trước mắt dường như trở nên nhạt nhòa hơn , trong tim là tiếng kêu răng rắc đổ vỡ .
Dương ca ca , sao anh lâu về quá vậy ? Hi nhi rất nhớ rất nhớ anh !
Santruyen.com
( uồi uồi , dạo này mị bị cảm cúm òi , nên các tình yêu có thể hay không cho ta ít
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook