Bằng Lan Giang Nguyệt
-
Chương 33: Xoay chuyển
Edit & Beta: Direct Kill
Từ gia có thể có bí mật gì động trời? Triệu Úc đã sớm điều tra, ngoại trừ nương của Từ Phong Cận là người đẹp nhất thôn ra, những chuyện khác đều thường thường không đáng quan tâm. Thuở thiếu thời của Từ Phong Cận cũng xem như là sóng gió, từ nhỏ đã sinh hoạt ở nam quán, từng mấy năm làm đầu bảng, sống ở phòng tốt nhất nam quán, năm mười hai tuổi bị người chiếm tiện nghi nên có ý định nhảy sông, cuộc sống về sau không khó khăn gì, bản thân hắn mạnh mẽ, hơn nữa còn có Dư Tam Nương luôn âm thầm làm chỗ dựa, Dư Tam Nương hơi một tý lại đòi đập tiệm phá quán, đến tai quan phủ cũng bày ra tư thế tiền không có chỉ có một cái mạng, sợ đến nỗi toàn bộ Thanh Nhạc phường rồi cả phố Bắc Tà Nhai đều không ai dám động vào hắn. Nghe nói lúc thường hắn luôn tiếp đón khách nhân rất nhiệt tình, nếu gặp phải khách nhân dễ bắt bí, hắn sẽ ra sức chiếm tiện nghi, nếu đụng tới đá cứng hắn sẽ tìm đường lui để có thể trở ra, tuy rằng nhiều năm qua ăn không ít đòn roi từ Dư Tam Nương, nhưng sinh hoạt rất tốt. Từ Phong Cận ở chốn khói hoa thành Lâm An cũng coi như người khác biệt, dù sao thì những người hồng nhất trong câu lan đều là những người ôn nhã tài hoa, tất cả đều được bồi dưỡng như tiểu thư khuê các hay công tử phú quý để bồi tiếp đám thanh quan, đầu tiên là phải tài năng xuất chúng, thậm chí có người còn hào phóng khéo léo hơn so với nhưng tiểu thư khuê các, đơn thuần thẹn thùng…
Đúng rồi, thanh quan? Nói cách khác…
Triệu Úc suy nghĩ nửa ngày, đặt sách lên bàn cờ, đã không còn sớm nữa, giường không thể không nằm, cảm thấy đến giờ đi ngủ, Từ Phong Cận nhìn Triệu Úc đi tới, vốn cho rằng y sẽ như trước đây quy ước với mình ba điều, đang chuẩn bị trùm chăn kín mít, lại thấy Triệu vương gia trầm ngâm chốc lát như là khó có thể mở miệng nói: “Vương phi cũng biết bản vương là người chưa từng trải, nếu sau này có gì không ổn, kính xin vương phi chỉ điểm một hai điều.”
Từ Phong Cận nhất thời sững sờ, lại có đôi chút buồn cười, mắt thấy Triệu Úc động thủ lấy xuống ngọc bội bên hông rồi thoát y phục ra, trong mắt loé ra vẻ kinh ngạc rồi ngay lập tức cười rộ lên: “Vương gia muốn ta chỉ điểm như thế nào?”
Áo lót bên trong của Triệu Úc chưa cởi hẳn, vạt áo nửa mở nửa khép hiện ra xương quai xanh và lồng ngực, y ôm lấy người Từ Phong Cận đem hắn đặt ở dưới thân, trầm giọng nói: “Vương phi muốn làm chuyện gì với ta, thì chỉ điểm cái đó.”
Từ Phong Cận nghi ngờ bám lên vai y, đầu ngón tay từ vạt áo trượt tới cổ, từ lần đầu tiên mớm thuốc hắn đã phát hiện Triệu Úc đối với chuyện giường chiếi thập phần nghiêm cẩn cùng ngây ngô, tâm tư hắn không sâu như Triệu vương gia, đương nhiên phải dựa vào hành động để đánh bại y, hơn nữa sau này động tâm với Triệu vương gia rồi, hắn càng cảm thấy khi y lộ ra vẻ khốn quẫn phi thường đáng yêu, nhưng nếu làm chuyện ấy, lại có chút do dự, cũng không phải do hắn không muốn cùng Triệu Úc thân cận, mà là…
Động tác trên tay Từ Phong Cận không dừng, ngón tay chạm vào sống lưng căng thẳng của Triệu Úc, nhưng vô luận thân thể phản ứng ra sao, trên mặt Triệu vương gia đều hiện ra vẻ thản nhiên bình tĩnh, nghĩ lần này có chuẩn bị mà đến, vẫn chưa cảm thấy e lệ, y nhìn chăm chú Từ Phong Cận nửa ngày, thấy con ngươi hắn hơi đổi, khắp nơi phong tình, trên tay lại do do dự dự không dám bắt đầu.
Triệu Úc từ đầu đã không để ý Từ Phong Cận xuất thân ra sao, tựa như những ký ức đó chỉ là cát bụi. Nhưng quả nhiên trước đó vài ngày người này chỉ là phô trương thanh thế, nếu y càng sợ hắn táy máy tay chân, hắn sẽ càng trắng trợn không kiêng dè, nhưng nếu như y không kiêng dè gì nữa, hắn lại sợ đầu sợ đuôi, hiển nhiên chỉ là tiểu bại hoại ăn mềm sợ cứng. Triệu Úc đưa ra kết luận, nở một nụ cười khó ai phát hiện.
Từ Phong Cận tinh ý nhìn thấy nụ cười đầy nguy hiểm của y, trong lòng căng thẳng: Y cười gì thế.
Triệu vương gia nắm đúng thời cơ xoay chuyển thế cuộc, lúc này bất động thanh sắc nắm vành tai mềm mại của Từ Phong Cận, thấp giọng gọi hắn: “Vương phi?”
Từ Phong Cận chỉ cảm thấy bên tai tê dại, ho nhẹ một tiếng: “Vương gia có muốn nghe bí mật trong sách nữa không?”
Triệu vương gia đáp: “Nếu vương phi muốn nói thì nói, nếu không muốn nói, bản vương sẽ đoán thử xem sao?”
Từ Phong Cận: “Như vậy vương gia cũng có thể đoán được?”
Triệu Úc thấp giọng cười cười, dường như cánh tay chống đỡ thân thể hơi mỏi, liền nằm nghiêng đối diện nhéo chóp mũi hắn: “Nên không phải đại sự, chắc hẳn là vương phi giúp đỡ bà chủ đoạt quá nhiều sinh ý của người khác, bị người ta đỏ mắt muốn học lỏm bí kíp, vương phi bất đắc dĩ phải dùng bìa sách này để đánh lừa, không cho người khác lấy đi thôi.”
Từ Phong Cận trừng mắt nhìn, cả kinh nói: “Sao vương gia có thể đoán được…”
Triệu Úc lại nhéo mũi hắn: “Vương phi thật đúng là tên nhóc lừa đảo, vì muốn câu dẫn bản vương trên giường, dĩ nhiên còn cố làm ra vẻ bí ẩn với bản vương.”
Từ Phong Cận nhìn kiện tơ lụa trên người Triệu Úc từ từ trượt xuống bả vai, khó khăn nuốt nước miếng, trong lòng lấy làm lạ tự hỏi: Bây giờ rốt cuộc là ai đang câu dẫn ai?
Trong lòng Triệu Úc nghĩ gì, Từ Phong Cận nắm chắc, y thật sự nghĩ rằng hắn sẽ không dám? Có phải quá coi thường hắn hay chăng? Dù sao đi nữa từ nhỏ hắn đã ở nơi phong nguyệt mà lớn lên, dù chưa từng ăn thịt lợn, nhưng cũng đã thấy không ít lợn chạy qua, cũng còn hơn Triệu vương gia đi thanh lâu uống trà ăn điểm tâm.
Trước đó vài ngày Từ Phong Cận mới quyết tâm từ bỏ tâm tư tranh đấu nay lại bị Triệu vương gia khiêu khích lên, hắn xoay người trèo lên trên người y, cúi đầu hôn xuống, sau đó đắc ý dào dạt mà ngẩng đầu lên, muốn nhìn một chút dáng dấp mặt đỏ tim đập thẹn thùng của Triệu Úc, nhưng chỉ thấy khuôn mặt Triệu vương gia mang ý cười nồng đậm, giơ tay ôm phía sau gáy hắn, đem hắn áp xuống dưới, thấp giọng nói: “Bản vương chỉ cùng vương phi hôn môi, nếu như nơi nào không tốt, vương phi phải dạy dỗ ta.” Dứt lời, chỉ cảm thấy môi răng giao hòa, Từ Phong Cận hoảng thần chốc lát, liền bị đầu lưỡi dẻo dai thăm dò vào nơi sâu xa trong miệng, cướp đi hô hấp.
Khí tức ấm áp quanh quẩn bên mũi không tiêu tan, Từ Phong Cận tỉnh lại liền nghe đến một tiếng cười khẽ, tiếng cười kia như là khiêu khích, hắn nhất thời quên mất hít thở, Từ Phong Cận lập tức lại đổi khách làm chủ, hắn không cam lòng yếu thế mà mút vào cắn liếm, ôm lấy Triệu vương gia liếm láp, làm cho hai người hổn hển thở dốc liên tục.
Từ gia có thể có bí mật gì động trời? Triệu Úc đã sớm điều tra, ngoại trừ nương của Từ Phong Cận là người đẹp nhất thôn ra, những chuyện khác đều thường thường không đáng quan tâm. Thuở thiếu thời của Từ Phong Cận cũng xem như là sóng gió, từ nhỏ đã sinh hoạt ở nam quán, từng mấy năm làm đầu bảng, sống ở phòng tốt nhất nam quán, năm mười hai tuổi bị người chiếm tiện nghi nên có ý định nhảy sông, cuộc sống về sau không khó khăn gì, bản thân hắn mạnh mẽ, hơn nữa còn có Dư Tam Nương luôn âm thầm làm chỗ dựa, Dư Tam Nương hơi một tý lại đòi đập tiệm phá quán, đến tai quan phủ cũng bày ra tư thế tiền không có chỉ có một cái mạng, sợ đến nỗi toàn bộ Thanh Nhạc phường rồi cả phố Bắc Tà Nhai đều không ai dám động vào hắn. Nghe nói lúc thường hắn luôn tiếp đón khách nhân rất nhiệt tình, nếu gặp phải khách nhân dễ bắt bí, hắn sẽ ra sức chiếm tiện nghi, nếu đụng tới đá cứng hắn sẽ tìm đường lui để có thể trở ra, tuy rằng nhiều năm qua ăn không ít đòn roi từ Dư Tam Nương, nhưng sinh hoạt rất tốt. Từ Phong Cận ở chốn khói hoa thành Lâm An cũng coi như người khác biệt, dù sao thì những người hồng nhất trong câu lan đều là những người ôn nhã tài hoa, tất cả đều được bồi dưỡng như tiểu thư khuê các hay công tử phú quý để bồi tiếp đám thanh quan, đầu tiên là phải tài năng xuất chúng, thậm chí có người còn hào phóng khéo léo hơn so với nhưng tiểu thư khuê các, đơn thuần thẹn thùng…
Đúng rồi, thanh quan? Nói cách khác…
Triệu Úc suy nghĩ nửa ngày, đặt sách lên bàn cờ, đã không còn sớm nữa, giường không thể không nằm, cảm thấy đến giờ đi ngủ, Từ Phong Cận nhìn Triệu Úc đi tới, vốn cho rằng y sẽ như trước đây quy ước với mình ba điều, đang chuẩn bị trùm chăn kín mít, lại thấy Triệu vương gia trầm ngâm chốc lát như là khó có thể mở miệng nói: “Vương phi cũng biết bản vương là người chưa từng trải, nếu sau này có gì không ổn, kính xin vương phi chỉ điểm một hai điều.”
Từ Phong Cận nhất thời sững sờ, lại có đôi chút buồn cười, mắt thấy Triệu Úc động thủ lấy xuống ngọc bội bên hông rồi thoát y phục ra, trong mắt loé ra vẻ kinh ngạc rồi ngay lập tức cười rộ lên: “Vương gia muốn ta chỉ điểm như thế nào?”
Áo lót bên trong của Triệu Úc chưa cởi hẳn, vạt áo nửa mở nửa khép hiện ra xương quai xanh và lồng ngực, y ôm lấy người Từ Phong Cận đem hắn đặt ở dưới thân, trầm giọng nói: “Vương phi muốn làm chuyện gì với ta, thì chỉ điểm cái đó.”
Từ Phong Cận nghi ngờ bám lên vai y, đầu ngón tay từ vạt áo trượt tới cổ, từ lần đầu tiên mớm thuốc hắn đã phát hiện Triệu Úc đối với chuyện giường chiếi thập phần nghiêm cẩn cùng ngây ngô, tâm tư hắn không sâu như Triệu vương gia, đương nhiên phải dựa vào hành động để đánh bại y, hơn nữa sau này động tâm với Triệu vương gia rồi, hắn càng cảm thấy khi y lộ ra vẻ khốn quẫn phi thường đáng yêu, nhưng nếu làm chuyện ấy, lại có chút do dự, cũng không phải do hắn không muốn cùng Triệu Úc thân cận, mà là…
Động tác trên tay Từ Phong Cận không dừng, ngón tay chạm vào sống lưng căng thẳng của Triệu Úc, nhưng vô luận thân thể phản ứng ra sao, trên mặt Triệu vương gia đều hiện ra vẻ thản nhiên bình tĩnh, nghĩ lần này có chuẩn bị mà đến, vẫn chưa cảm thấy e lệ, y nhìn chăm chú Từ Phong Cận nửa ngày, thấy con ngươi hắn hơi đổi, khắp nơi phong tình, trên tay lại do do dự dự không dám bắt đầu.
Triệu Úc từ đầu đã không để ý Từ Phong Cận xuất thân ra sao, tựa như những ký ức đó chỉ là cát bụi. Nhưng quả nhiên trước đó vài ngày người này chỉ là phô trương thanh thế, nếu y càng sợ hắn táy máy tay chân, hắn sẽ càng trắng trợn không kiêng dè, nhưng nếu như y không kiêng dè gì nữa, hắn lại sợ đầu sợ đuôi, hiển nhiên chỉ là tiểu bại hoại ăn mềm sợ cứng. Triệu Úc đưa ra kết luận, nở một nụ cười khó ai phát hiện.
Từ Phong Cận tinh ý nhìn thấy nụ cười đầy nguy hiểm của y, trong lòng căng thẳng: Y cười gì thế.
Triệu vương gia nắm đúng thời cơ xoay chuyển thế cuộc, lúc này bất động thanh sắc nắm vành tai mềm mại của Từ Phong Cận, thấp giọng gọi hắn: “Vương phi?”
Từ Phong Cận chỉ cảm thấy bên tai tê dại, ho nhẹ một tiếng: “Vương gia có muốn nghe bí mật trong sách nữa không?”
Triệu vương gia đáp: “Nếu vương phi muốn nói thì nói, nếu không muốn nói, bản vương sẽ đoán thử xem sao?”
Từ Phong Cận: “Như vậy vương gia cũng có thể đoán được?”
Triệu Úc thấp giọng cười cười, dường như cánh tay chống đỡ thân thể hơi mỏi, liền nằm nghiêng đối diện nhéo chóp mũi hắn: “Nên không phải đại sự, chắc hẳn là vương phi giúp đỡ bà chủ đoạt quá nhiều sinh ý của người khác, bị người ta đỏ mắt muốn học lỏm bí kíp, vương phi bất đắc dĩ phải dùng bìa sách này để đánh lừa, không cho người khác lấy đi thôi.”
Từ Phong Cận trừng mắt nhìn, cả kinh nói: “Sao vương gia có thể đoán được…”
Triệu Úc lại nhéo mũi hắn: “Vương phi thật đúng là tên nhóc lừa đảo, vì muốn câu dẫn bản vương trên giường, dĩ nhiên còn cố làm ra vẻ bí ẩn với bản vương.”
Từ Phong Cận nhìn kiện tơ lụa trên người Triệu Úc từ từ trượt xuống bả vai, khó khăn nuốt nước miếng, trong lòng lấy làm lạ tự hỏi: Bây giờ rốt cuộc là ai đang câu dẫn ai?
Trong lòng Triệu Úc nghĩ gì, Từ Phong Cận nắm chắc, y thật sự nghĩ rằng hắn sẽ không dám? Có phải quá coi thường hắn hay chăng? Dù sao đi nữa từ nhỏ hắn đã ở nơi phong nguyệt mà lớn lên, dù chưa từng ăn thịt lợn, nhưng cũng đã thấy không ít lợn chạy qua, cũng còn hơn Triệu vương gia đi thanh lâu uống trà ăn điểm tâm.
Trước đó vài ngày Từ Phong Cận mới quyết tâm từ bỏ tâm tư tranh đấu nay lại bị Triệu vương gia khiêu khích lên, hắn xoay người trèo lên trên người y, cúi đầu hôn xuống, sau đó đắc ý dào dạt mà ngẩng đầu lên, muốn nhìn một chút dáng dấp mặt đỏ tim đập thẹn thùng của Triệu Úc, nhưng chỉ thấy khuôn mặt Triệu vương gia mang ý cười nồng đậm, giơ tay ôm phía sau gáy hắn, đem hắn áp xuống dưới, thấp giọng nói: “Bản vương chỉ cùng vương phi hôn môi, nếu như nơi nào không tốt, vương phi phải dạy dỗ ta.” Dứt lời, chỉ cảm thấy môi răng giao hòa, Từ Phong Cận hoảng thần chốc lát, liền bị đầu lưỡi dẻo dai thăm dò vào nơi sâu xa trong miệng, cướp đi hô hấp.
Khí tức ấm áp quanh quẩn bên mũi không tiêu tan, Từ Phong Cận tỉnh lại liền nghe đến một tiếng cười khẽ, tiếng cười kia như là khiêu khích, hắn nhất thời quên mất hít thở, Từ Phong Cận lập tức lại đổi khách làm chủ, hắn không cam lòng yếu thế mà mút vào cắn liếm, ôm lấy Triệu vương gia liếm láp, làm cho hai người hổn hển thở dốc liên tục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook