Bằng Lan Giang Nguyệt
-
Chương 31: Chuyện phiếm
Edit & Beta: Direct Kill
Trình Kiều đứng ở trước cổng vương phủ nhìn đông nhìn tây hồi lâu, rốt cuộc nhìn thấy hai người Triệu Từ chậm rãi trở về, hắn vội vàng nghênh đón, còn chưa kịp hỏi chuyện, đã bị Từ Phong Cận miễn cưỡng nhét vào tay một chiếc đèn hoa đăng, Trình Kiều nhất thời không dám nhận, chỉ lo bị lừa, hỏi hắn: “Ngươi làm gì?”
Từ Phong Cận cười đến chân tình: “Khổ cực Trình Kiều ca rồi, đèn này tặng ngươi.”
Trình Kiều sốt sắng hỏi: “Vì sao tặng ta?”
Từ Phong Cận đương nhiên đáp: “Tặng thì tặng thôi, còn cần có lý do?” Sau đó chuyển giọng nhẹ nhàng hỏi Triệu Úc: “Giờ ta hồi phủ hả?”
Triệu Úc nói: “Trở về đi, nhớ nghỉ ngơi sớm.”
Từ Phong Cận chắp tay sau lưng gật đầu liên tục, lại nói: “Ngài cũng vậy.”
Nói xong, hai người liền nhìn nhau một hồi lâu, Trình Kiều đứng ở một bên nhìn Từ Phong Cận, lại liếc nhìn Triệu Úc, cuối cùng đưa mắt dừng trên đèn hoa đăng, thầm nghĩ: Sao cảm thấy hai người này có chút kỳ quái?
Bình minh ngày kế, Từ Phong Cận dẫn theo Sầm Linh đi đến trạch viện của Tiêu thế tử, Tiêu Địch đến đây năm, sáu ngày, cũng đến lúc nên trở về. Mới bước vào cửa, chỉ thấy tùy tùng hay đi theo bên người Tiêu Địch đi đến trước mặt, Từ Phong Cận hỏi: “Thế tử chưa dậy sao?”
Tùy tùng chắp tay hành lễ: “Bẩm Vương phi, thế tử đã dậy, tuy nhiên hôm nay có chút tâm sự, mặt ủ mày chau cả buổi.”
Từ Phong Cận trợn mắt: “Mặt ủ mày chau? Hắn không nỡ rời xa ta sao?”
“Chuyện này thuộc hạ không biết.” Tùy tùng không nói ra được nguyên nhân, Từ Phong Cận tự mình đến xem, mới vừa bước vào phòng khách, quả nhiên thấy Tiêu Địch ngồi ở trước bàn rầu rĩ không vui, trên đất còn có bát trà bị đánh đổ, thấy có người đi vào sợ đến giật mình, lắp bắp hỏi: “Sao, sao ngươi lại tới đây?”
Từ Phong Cận nhíu mày, đặt mông ngồi bên cạnh hắn, tự châm trà cho mình: “Nghe nói thế tử có tâm sự?”
Tiêu Địch cau mày, miệng khẽ động, muốn nói lại thôi: “Không có chuyện gì.”
Từ Phong Cận không tin: “Thực sự không có chuyện?”
Tiêu Địch nói: “Không có chuyện gì, hôm nay vương phi tới làm gì?”
Từ Phong Cận cười nói: “Đương nhiên là tới cám ơn ngươi, cám ơn ngươi tối qua đốt đèn giúp ta.” Lại nói: “Tuy rằng thời gian thế tử tới đây không dài, nhưng chúng ta cũng coi như vừa gặp đã quen, không biết thế tử có thể nể mặt mũi, cùng ta kết giao tri kỷ?”
Tiêu Địch nháy mắt mấy cái: “Tri kỷ? Ta có thể nào cùng ngươi làm bằng hữu.”
Từ Phong Cận hỏi: “Tại sao không thể? Hẳn là thế tử cảm thấy thân phận ta thấp kém, cũng giống thế nhân chê cười ta?”
“Không có, bản thân ngươi sống như vậy, nào quản miệng lưỡi thế gian nói gì tới mình, chỉ là ta…” Tiêu Địch mân mê miệng, dừng một chút xoay đầu sang chỗ khác: “Ta… Ta không thích ngươi, ngươi đoạt Úc ca đi rồi, ta không muốn cùng ngươi làm tri kỷ.”
Thẳng đến trưa, Từ Phong Cận vẫn chưa xuất hiện ở ngoại trạch, Triệu Úc ngồi ở trước cửa sổ lật sách, Trình Kiều cầm một cái chổi lông gà phủi phủi dọn dẹp án thư, thỉnh thoảng nhìn ngoài sân một cái, Triệu Úc liếc nhìn hắn nói: “Nếu như ngươi muốn về nhà, thì trực tiếp nói với ta một tiếng, đừng có coi sách như mặt bản vương mà phủi.”
Tay Trình Kiều run lên, vội đáp: “Không không, không muốn về nhà, là nô tài lo lắng.”
Triệu Úc nói: “Nói một chút, nghĩ gì thế.”
Trình Kiều thả chổi lông gà xuống đi tới bên người Triệu Úc, cẩn thận nói: “Nô tài nghe nói, hôm nay Từ Phong Cận đi tìm Tiêu thế tử, bị đánh đuổi ra ngoài, nô tài nghĩ bây giờ hắn còn chưa tới, có phải là đem chuyện này đặt ở trong lòng, cảm thấy bản thân bị ghét bỏ, xấu hổ không muốn gặp người khác.”
Triệu Úc lật trang sách: “Không phải ngươi vẫn luôn không vừa mắt với hắn sao?”
Trình Kiều rầu rĩ: “Này, chuyện này không giống nhau, dẫu sao mặt ngoài hắn cũng là vương phi của Úc vương phủ, còn Tiêu thế tử là người ngoài, lại dám đánh đuổi vương phi như thế? Ngài nói Từ Phong Cận bình thường dai như đỉa, đuổi đánh cũng không đi, bây giờ phải mất mặt tới cỡ nào, mới không dám đến đây.”
Triệu Úc nhìn bộ dạng vừa ghét bỏ vừa trông ngóng của hắn, đột nhiên hỏi: “Hôm nay nhà bếp nấu món điểm tâm gì?”
Trình Kiều “A” một tiếng, suy nghĩ một chút nói: “Là bánh phù dung.”
Bánh phù dung, vừa ngọt vừa mềm xốp, đặt trong mâm ngọc, bảy tám miếng một tầng, từng tầng từng tầng xếp lên nhau thành bảo tháp, đỉnh tháp còn rắc một ít lá sen vụn để gợi mùi, ăn vào như tan trong miệng, ngọt mà không ngấy.
Trình Kiều nghĩ mãi không ra, vì sao Triệu Úc lại đặt chỗ điểm tâm này vào trong phòng, chẳng lẽ chủ nhân của hắn thay đổi khẩu vị? Hay muốn đổi mới? Thật khó mà trả lời… Việc này nghĩ không ra thì thôi vậy, hôm nay Triệu Úc và mấy người Thiệu Sơn hẹn nhau ở tiên lâu uống trà, hắn còn phải đi chuẩn bị xe ngựa.
Từ khi chia tay nhau ở Phong Vũ Đình, Triệu Úc và bằng hữu đã mấy tháng không gặp, Trần Tử Hằng gầy đi không ít, thấy Triệu Úc vào cửa, đứng dậy hành lễ, quy củ mà bái tạ một phen, Triệu Úc ra hiệu cho hắn ngồi xuống, cười nói: “Tử Hằng khách khí với ta làm gì, chỉ là giúp đỡ chút việc nhỏ, không cần quan tâm.”
Trần Tử Hằng nói: “Là ta bị ma sai quỷ ám, mới vừa nhậm chức đã phạm vào sai lầm lớn.”
Hôm nay không có người khác, gọi rượu Hoa Sơn tốt nhất, cùng mọi người uống rượu trò chuyện, Thiệu Sơn tự mình châm trà, hỗ kính mấy chén nhân tiện bày tỏ mọi chuyện khi trước coi như không có gì, trên bài trà chỉ nói chuyện phiếm bình phẩm thơ ca tranh họa, không bàn chuyện triều chính.
Phó Nguyên là con trai của lễ bộ thị lang, nói: “Lần trước ta có nhìn thấy một bộ ‘nhạc cổ trâm hoa đồ’, mặt trên vẽ một vị tiên nữ kiều diễm không gì tả nổi, y phục thoát tục, tay áo bồng bềnh, mày liễu mắt phượng rực, đẹp đến mức khiến ta mẩn mê, tuy nhiên chất giấy lại ố vàng, hình như không được bảo vệ kỹ, trên mặt có không ít vết mốc, sợ là mua được cũng không sửa được.”
Thiệu Sơn vội hỏi: “Thật đẹp giống như ngươi nói sao?”
Phó Nguyên đáp: “Ta còn có thể gạt ngươi sao, quả thật rất đẹp, tuy nhiên bức tranh đó cũng phải có niên đại hơn trăm năm, chắc hẳn là của tiền triều, nếu không phải chất giấy quá kém, lại còn mốc, ta sẽ mua luôn để mỗi tháng có thể nhìn nàng.”
Thiệu Sơn bất mãn: “Đùa cái gì thế, nói tới nói lui sống động như thế, nhưng mấy người chúng ta chưa ai nhìn thấy, nào biết ngươi nói thật hay nói điêu.”
Phó Nguyên: “Ha, ta gạt ngươi làm gì? Đúng rồi đúng rồi, nhìn mặt có chút giống Úc vương phi, nếu như vương phi ôn nhu chút thì tốt hơn.”
Thiệu Sơn nói: “Thật sự đẹp như vậy.”
“Đương nhiên.”
“Vậy ta cũng không kì lạ, trở về quý phủ Thất gia ngắm tẩu tử còn hơn.”
Trần Tử Hằng nguyên bản còn có tâm uống trà, nghe Thiệu Sơn nói xong trên mặt liền tiu nghỉu, chua ngoa nói: “Hắn là một tên tiểu quan làm sao có thể so sánh với người trong bức họa.”
Thiệu Sơn đáp: “Sao không thể?”
“Phó Nguyên nói người trong bức họa như tiên tử, ngươi lấy một tên hạ đẳng như hắn so sánh với tiên tử, còn ra thể thống gì nữa…”
“Tử Hằng.” Trần Tử Hằng còn chưa dứt lời, Triệu Úc đã thả chén trà xuống bàn, lạnh lùng gọi tên hắn.
Trần Tử Hằng giương mắt, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt cười như không cười của Triệu Úc, lúc này cũng không nói ra được y có chỗ nào khác với ngày thường, thế nhưng lại khiến sau lưng Trần Tử Hằng phát lạnh: “… Vương gia.”
Triệu Úc nói: “Lần trước ở Phong Vũ Đình không phải bản vương chỉ tùy tiện nói một chút, ta không quản hắn xuất thân ra sao, là câu lan trong viện kể chuyện hát rong, hay là gánh xiếc giang hồ diễn trò mua vui, hắn hôm nay nếu đã làm vương phi của Úc vương, thì chính là phu nhân của bản vương, lời này bản vương không muốn nói thêm lần thứ ba, nếu như Tử Hằng xác thực không muốn cùng bản vương kết giao, ngày sau tụ họp, không cần đến nữa.”
Triệu Úc vẫn chưa nổi giận, cũng không ra tay đánh người, y ngồi ngay ngắn ở vị trí cũ, trời quang trăng sáng rộng rãi mà sáng sủa, lại từng chữ từng câu, không cho người khác nghi ngờ.
Trình Kiều đứng ở trước cổng vương phủ nhìn đông nhìn tây hồi lâu, rốt cuộc nhìn thấy hai người Triệu Từ chậm rãi trở về, hắn vội vàng nghênh đón, còn chưa kịp hỏi chuyện, đã bị Từ Phong Cận miễn cưỡng nhét vào tay một chiếc đèn hoa đăng, Trình Kiều nhất thời không dám nhận, chỉ lo bị lừa, hỏi hắn: “Ngươi làm gì?”
Từ Phong Cận cười đến chân tình: “Khổ cực Trình Kiều ca rồi, đèn này tặng ngươi.”
Trình Kiều sốt sắng hỏi: “Vì sao tặng ta?”
Từ Phong Cận đương nhiên đáp: “Tặng thì tặng thôi, còn cần có lý do?” Sau đó chuyển giọng nhẹ nhàng hỏi Triệu Úc: “Giờ ta hồi phủ hả?”
Triệu Úc nói: “Trở về đi, nhớ nghỉ ngơi sớm.”
Từ Phong Cận chắp tay sau lưng gật đầu liên tục, lại nói: “Ngài cũng vậy.”
Nói xong, hai người liền nhìn nhau một hồi lâu, Trình Kiều đứng ở một bên nhìn Từ Phong Cận, lại liếc nhìn Triệu Úc, cuối cùng đưa mắt dừng trên đèn hoa đăng, thầm nghĩ: Sao cảm thấy hai người này có chút kỳ quái?
Bình minh ngày kế, Từ Phong Cận dẫn theo Sầm Linh đi đến trạch viện của Tiêu thế tử, Tiêu Địch đến đây năm, sáu ngày, cũng đến lúc nên trở về. Mới bước vào cửa, chỉ thấy tùy tùng hay đi theo bên người Tiêu Địch đi đến trước mặt, Từ Phong Cận hỏi: “Thế tử chưa dậy sao?”
Tùy tùng chắp tay hành lễ: “Bẩm Vương phi, thế tử đã dậy, tuy nhiên hôm nay có chút tâm sự, mặt ủ mày chau cả buổi.”
Từ Phong Cận trợn mắt: “Mặt ủ mày chau? Hắn không nỡ rời xa ta sao?”
“Chuyện này thuộc hạ không biết.” Tùy tùng không nói ra được nguyên nhân, Từ Phong Cận tự mình đến xem, mới vừa bước vào phòng khách, quả nhiên thấy Tiêu Địch ngồi ở trước bàn rầu rĩ không vui, trên đất còn có bát trà bị đánh đổ, thấy có người đi vào sợ đến giật mình, lắp bắp hỏi: “Sao, sao ngươi lại tới đây?”
Từ Phong Cận nhíu mày, đặt mông ngồi bên cạnh hắn, tự châm trà cho mình: “Nghe nói thế tử có tâm sự?”
Tiêu Địch cau mày, miệng khẽ động, muốn nói lại thôi: “Không có chuyện gì.”
Từ Phong Cận không tin: “Thực sự không có chuyện?”
Tiêu Địch nói: “Không có chuyện gì, hôm nay vương phi tới làm gì?”
Từ Phong Cận cười nói: “Đương nhiên là tới cám ơn ngươi, cám ơn ngươi tối qua đốt đèn giúp ta.” Lại nói: “Tuy rằng thời gian thế tử tới đây không dài, nhưng chúng ta cũng coi như vừa gặp đã quen, không biết thế tử có thể nể mặt mũi, cùng ta kết giao tri kỷ?”
Tiêu Địch nháy mắt mấy cái: “Tri kỷ? Ta có thể nào cùng ngươi làm bằng hữu.”
Từ Phong Cận hỏi: “Tại sao không thể? Hẳn là thế tử cảm thấy thân phận ta thấp kém, cũng giống thế nhân chê cười ta?”
“Không có, bản thân ngươi sống như vậy, nào quản miệng lưỡi thế gian nói gì tới mình, chỉ là ta…” Tiêu Địch mân mê miệng, dừng một chút xoay đầu sang chỗ khác: “Ta… Ta không thích ngươi, ngươi đoạt Úc ca đi rồi, ta không muốn cùng ngươi làm tri kỷ.”
Thẳng đến trưa, Từ Phong Cận vẫn chưa xuất hiện ở ngoại trạch, Triệu Úc ngồi ở trước cửa sổ lật sách, Trình Kiều cầm một cái chổi lông gà phủi phủi dọn dẹp án thư, thỉnh thoảng nhìn ngoài sân một cái, Triệu Úc liếc nhìn hắn nói: “Nếu như ngươi muốn về nhà, thì trực tiếp nói với ta một tiếng, đừng có coi sách như mặt bản vương mà phủi.”
Tay Trình Kiều run lên, vội đáp: “Không không, không muốn về nhà, là nô tài lo lắng.”
Triệu Úc nói: “Nói một chút, nghĩ gì thế.”
Trình Kiều thả chổi lông gà xuống đi tới bên người Triệu Úc, cẩn thận nói: “Nô tài nghe nói, hôm nay Từ Phong Cận đi tìm Tiêu thế tử, bị đánh đuổi ra ngoài, nô tài nghĩ bây giờ hắn còn chưa tới, có phải là đem chuyện này đặt ở trong lòng, cảm thấy bản thân bị ghét bỏ, xấu hổ không muốn gặp người khác.”
Triệu Úc lật trang sách: “Không phải ngươi vẫn luôn không vừa mắt với hắn sao?”
Trình Kiều rầu rĩ: “Này, chuyện này không giống nhau, dẫu sao mặt ngoài hắn cũng là vương phi của Úc vương phủ, còn Tiêu thế tử là người ngoài, lại dám đánh đuổi vương phi như thế? Ngài nói Từ Phong Cận bình thường dai như đỉa, đuổi đánh cũng không đi, bây giờ phải mất mặt tới cỡ nào, mới không dám đến đây.”
Triệu Úc nhìn bộ dạng vừa ghét bỏ vừa trông ngóng của hắn, đột nhiên hỏi: “Hôm nay nhà bếp nấu món điểm tâm gì?”
Trình Kiều “A” một tiếng, suy nghĩ một chút nói: “Là bánh phù dung.”
Bánh phù dung, vừa ngọt vừa mềm xốp, đặt trong mâm ngọc, bảy tám miếng một tầng, từng tầng từng tầng xếp lên nhau thành bảo tháp, đỉnh tháp còn rắc một ít lá sen vụn để gợi mùi, ăn vào như tan trong miệng, ngọt mà không ngấy.
Trình Kiều nghĩ mãi không ra, vì sao Triệu Úc lại đặt chỗ điểm tâm này vào trong phòng, chẳng lẽ chủ nhân của hắn thay đổi khẩu vị? Hay muốn đổi mới? Thật khó mà trả lời… Việc này nghĩ không ra thì thôi vậy, hôm nay Triệu Úc và mấy người Thiệu Sơn hẹn nhau ở tiên lâu uống trà, hắn còn phải đi chuẩn bị xe ngựa.
Từ khi chia tay nhau ở Phong Vũ Đình, Triệu Úc và bằng hữu đã mấy tháng không gặp, Trần Tử Hằng gầy đi không ít, thấy Triệu Úc vào cửa, đứng dậy hành lễ, quy củ mà bái tạ một phen, Triệu Úc ra hiệu cho hắn ngồi xuống, cười nói: “Tử Hằng khách khí với ta làm gì, chỉ là giúp đỡ chút việc nhỏ, không cần quan tâm.”
Trần Tử Hằng nói: “Là ta bị ma sai quỷ ám, mới vừa nhậm chức đã phạm vào sai lầm lớn.”
Hôm nay không có người khác, gọi rượu Hoa Sơn tốt nhất, cùng mọi người uống rượu trò chuyện, Thiệu Sơn tự mình châm trà, hỗ kính mấy chén nhân tiện bày tỏ mọi chuyện khi trước coi như không có gì, trên bài trà chỉ nói chuyện phiếm bình phẩm thơ ca tranh họa, không bàn chuyện triều chính.
Phó Nguyên là con trai của lễ bộ thị lang, nói: “Lần trước ta có nhìn thấy một bộ ‘nhạc cổ trâm hoa đồ’, mặt trên vẽ một vị tiên nữ kiều diễm không gì tả nổi, y phục thoát tục, tay áo bồng bềnh, mày liễu mắt phượng rực, đẹp đến mức khiến ta mẩn mê, tuy nhiên chất giấy lại ố vàng, hình như không được bảo vệ kỹ, trên mặt có không ít vết mốc, sợ là mua được cũng không sửa được.”
Thiệu Sơn vội hỏi: “Thật đẹp giống như ngươi nói sao?”
Phó Nguyên đáp: “Ta còn có thể gạt ngươi sao, quả thật rất đẹp, tuy nhiên bức tranh đó cũng phải có niên đại hơn trăm năm, chắc hẳn là của tiền triều, nếu không phải chất giấy quá kém, lại còn mốc, ta sẽ mua luôn để mỗi tháng có thể nhìn nàng.”
Thiệu Sơn bất mãn: “Đùa cái gì thế, nói tới nói lui sống động như thế, nhưng mấy người chúng ta chưa ai nhìn thấy, nào biết ngươi nói thật hay nói điêu.”
Phó Nguyên: “Ha, ta gạt ngươi làm gì? Đúng rồi đúng rồi, nhìn mặt có chút giống Úc vương phi, nếu như vương phi ôn nhu chút thì tốt hơn.”
Thiệu Sơn nói: “Thật sự đẹp như vậy.”
“Đương nhiên.”
“Vậy ta cũng không kì lạ, trở về quý phủ Thất gia ngắm tẩu tử còn hơn.”
Trần Tử Hằng nguyên bản còn có tâm uống trà, nghe Thiệu Sơn nói xong trên mặt liền tiu nghỉu, chua ngoa nói: “Hắn là một tên tiểu quan làm sao có thể so sánh với người trong bức họa.”
Thiệu Sơn đáp: “Sao không thể?”
“Phó Nguyên nói người trong bức họa như tiên tử, ngươi lấy một tên hạ đẳng như hắn so sánh với tiên tử, còn ra thể thống gì nữa…”
“Tử Hằng.” Trần Tử Hằng còn chưa dứt lời, Triệu Úc đã thả chén trà xuống bàn, lạnh lùng gọi tên hắn.
Trần Tử Hằng giương mắt, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt cười như không cười của Triệu Úc, lúc này cũng không nói ra được y có chỗ nào khác với ngày thường, thế nhưng lại khiến sau lưng Trần Tử Hằng phát lạnh: “… Vương gia.”
Triệu Úc nói: “Lần trước ở Phong Vũ Đình không phải bản vương chỉ tùy tiện nói một chút, ta không quản hắn xuất thân ra sao, là câu lan trong viện kể chuyện hát rong, hay là gánh xiếc giang hồ diễn trò mua vui, hắn hôm nay nếu đã làm vương phi của Úc vương, thì chính là phu nhân của bản vương, lời này bản vương không muốn nói thêm lần thứ ba, nếu như Tử Hằng xác thực không muốn cùng bản vương kết giao, ngày sau tụ họp, không cần đến nữa.”
Triệu Úc vẫn chưa nổi giận, cũng không ra tay đánh người, y ngồi ngay ngắn ở vị trí cũ, trời quang trăng sáng rộng rãi mà sáng sủa, lại từng chữ từng câu, không cho người khác nghi ngờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook