Bằng Lan Giang Nguyệt
-
Chương 17: Tâm sự
Edit & Beta: Direct Kill
Triệu vương gia có một bản lĩnh, đó là vô luận ngày trước phát sinh chuyện gì, ngày sau y vẫn có thể mặt không biến sắc, chuyện trò vui vẻ.
Buổi trưa tỉnh lại, y và Từ Phong Cận ngồi cùng bàn ăn cơm, còn hỏi hắn tối qua ngủ có ngon hay không.
Từ Phong Cận lòng tràn đầy chờ mong nhìn y rơi vào trạng thái quẫn bách, nhưng không thể thực hiện được, thất vọng đến cực điểm, xúc một muỗm cháo hoa to cho vào miệng, lại thấy Trình Kiều bưng thuốc tiến vào nói với Triệu Úc: “Người coi miếu hôm nay xuống núi nên đã nhờ nô tài đổi thuốc cho vương gia, phương thuốc cũng thay đổi, nói là không đắng như trước nữa, nếu không trước tiên vương gia nếm thử xem, có thể uống hay không?”
Trình Kiều vốn tưởng rằng chủ tử nhà mình sẽ dây dưa hồi lâu, ai ngờ Triệu vương gia bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
Từ Phong Cận nâng cằm mỉm cười nói: “Vương gia hôm nay không sợ đắng nữa sao?”
Triệu Úc nói: “Bản vương chỉ là không thích đắng, không phải không uống được.”
Từ Phong Cận hỏi: “Thế sao trước đây vương gia không uống?”
Triệu Úc chuyện đương nhiên nói: “Người sống trên cõi đời này, chung quy vẫn muốn vì thứ mình không thích, giãy giụa một hồi.”
Chỉ là tùy hứng không chịu uống thuốc, lại vặn vẹo tăng lên đến mức độ cao như thế. Từ Phong Cận coi như bội phục, hắn đứng dậy đi tới trước mặt Trình Kiều, cầm qua thuốc trị thương: “Ta giúp vương gia đổi thuốc.”
Trình Kiều vừa muốn nói không được, chỉ thấy Triệu Úc vung tay ra hiệu cho hắn lui xuống.
Vết thương trên lưng đã khép lại rất nhanh, Từ Phong Cận cởi lý y Triệu vương gia xuống, muốn giở lại trò cũ, bất chợt nhìn thấy bên dưới vai phải y còn có một vết sẹo, nhìn qua có vẻ rất sâu, như có thể nhìn cả thấy xương, trí mạng vô cùng. Từ Phong Cận cẩn thận sờ lên, mặt ngoài lồi lõm, hỏi: “Vương gia thân phận cao quý, thị vệ vô số, sao lại để bị thương nặng như thế?”
Triệu Úc nói: “Đương nhiên là vì vi phu ưu tú.”
Từ Phong Cận bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Ta đang nghiêm túc thỉnh giáo vương gia.”
Triệu Úc: “Ta cũng đang nghiêm túc trả lời vương phi.” Lại hỏi một câu không liên quan: “Vương phi là cảm thấy hâm mộ cuộc sống của người hoàng thất?”
Từ Phong Cận nhìn vết sẹo kia cảm thấy nhức nhối, động tác trên tay nhẹ nhàng chậm lại không ít, ngoài miệng nói: “Đương nhiên, có tiền có quyền, giường cao gối mềm, còn có thịt cá để ăn suốt ngày.”
Triệu Úc cười hắn: “Xem ra vương phi yêu thích cuộc sống như thế, nhưng vương phi không biết, ngoài những thứ đó ra còn có tranh đấu không ngớt, ngươi lừa ta gạt.”
Từ Phong Cận nói: “Chuyện đó cùng vương gia có can hệ gì?”
Triệu Úc đáp: “Trong cung hậu phi hoàng tử đông đảo, thế nhưng ngôi vị hoàng đế chỉ có một.”
Từ Phong Cận hỏi: “Vương gia cùng ta nói những lời này, không sợ ta đi tố giác ngài đại bất kính?”
Triệu Úc nói: “Ngươi chắc chắn sẽ không.”
Từ Phong Cận lại hỏi: “Sao ngài biết ta sẽ không?”
Triệu Úc nói: “Vương phi là người do ta chọn, ta tất nhiên sẽ tin ngươi.”
Từ Phong Cận cầm sa bố, quấn vòng quanh ngực y, tỉ mỉ băng bó: “Nhưng ta thấy vương gia không phải người muốn tranh cướp ngôi vị, chẳng lẽ là mắt ta vụng về? Ngài cũng muốn ngôi vị hoàng đế?”
Triệu Úc hỏi: “Vương phi cảm thấy thế nào?”
Từ Phong Cận quấn xong vết thương: “Ta cảm thấy vương gia càng yêu thích trồng hoa nuôi chim hơn.”
Triệu Úc im lặng để hắn giúp mình mặc xiêm y, cầm quạt xếp đi tới thảo đình trong viện, mời hắn cùng ngồi xuống, nhìn trời cao mây trắng, trò chuyện với nhau.
Vết thương trên lưng Triệu vương gia có khi y bảy tám tuổi, suýt chút nữa thì mất cả tính mạng, trường kiếm nhuộm đỏ xuyên qua lưng, đau đến nỗi y không phát được ra tiếng, sinh ra ở hoàng cung không phải tất cả đều tốt, được sủng ái có người đỏ mắt, quá thông tuệ cũng khiến người ghen tỵ, bệ hạ sủng y, coi trọng y quá mức, nhưng không biết rằng ngoài kia bao nhiêu người như hổ sói rình mồi nhìn chằm chằm y.
Triệu Úc nói: “Ta mới ngã trên mặt đất, cung nữ ám sát liền tự sát, nàng không phải người trong cung, nên bây giờ vẫn chưa tìm được ai đứng sau chủ mưu.”
Từ Phong Cận tức giận vỗ bàn, bất bình thay y: “Tại sao lại có người ác độc như vậy? Há chẳng phải quá oan ức cho vương gia?”
Triệu Úc cười ra hiệu cho hắn ngồi xuống: “Có thể giữ lại được tính mạng là tốt rồi, lúc đó cánh tay phải suýt nữa bị phế bỏ, bây giờ có thể hoạt động như thường, cũng là nhờ năm đó người coi miếu còn làm thái y ở hoàng cung.”
Từ Phong Cận hiểu rõ: Không trách người coi miếu quen biết với Triệu Úc.
“Sau chuyện đó mẫu phi và ca ca của ta sợ hãi đến hoảng loạn, cửa cũng không dám cho ta ra, sách cũng không dám để ta đọc.”
Từ Phong Cận hỏi: “Cho nên Vương gia mới làm bộ sống phóng túng vô học, khiến người khác không cảnh giác?”
Triệu Úc cong cong mắt khích lệ hắn: “Vương phi thật thông minh.”
Từ Phong Cận nói: “Này tính gì thông minh, nếu là ta, ta cũng sẽ làm như vậy, dù sao không gì quan trọng hơn tính mạng.” Nhớ tới chuyện tối hôm qua, lại hỏi: “Nhưng ta nghe đồn Triệu vương gia quanh năm lưu luyến khói hoa, thế nào lại cảm thấy ngài giống như người chưa từng trải qua chuyện này? Chẳng lẽ vương gia chỉ đi thanh lâu uống trà?”
Triệu vương gia trừng mắt nhìn, không nghĩ hắn lại hỏi thẳng tuột như vậy, ho nhẹ một tiếng nói: “Đúng là đi uống trà” sau liền thay lời tra hỏi hắn: “Vương phi nghĩ sao về hai chữ phu thê.”
Từ Phong Cận không chút suy nghĩ: “Bái đường thành thân sau đó thành phu thê, còn muốn thế nào nữa?”
“Bản vương ngược lại cảm thấy, phu thê thì phải yêu nhau thật sự, tương kính như tân (tôn trọng lẫn nhau).” Sau đó nhìn về phía Từ Phong Cận ôn hoà nói: “Nói ra không sợ vương phi chê cười, bản vương mặc dù sống ở hoàng cung, có thể thê thiếp thành đàn, nhưng lại si tâm vọng tưởng, muốn nhất phu nhất thê, có thể cùng người kia một lòng có nhau, bạc đầu giai lão.”
Từ Phong Cận hỏi: “Thế vương gia bây giờ, sẽ vì thê tử thực sự của mình mà tận lực bảo vệ bản thân sao?”
Triệu Úc cười nói: “Chuyện này cũng không cần tận lực, chỉ là chưa gặp được người ngưỡng mộ trong lòng, thảng như nếu không thích, sao có thể để da thịt kề cận? Đây là chuyện đại sự giữa hai người, là phụ trách, trân trọng lẫn nhau.”
Từ Phong Cận nghe y nói chuyện, cảm thấy tối hôm qua bản thân mình quá mức lỗ mãng, hắn nói: “Hai bên tình nguyện nào có dễ dàng như vậy, tuy nhiên so sánh với vương gia, ta mới thấy bản thân tùy tiện rất nhiều…”
Triệu Úc cầm lấy quạt xếp gõ gõ trán hắn, thấp giọng sửa chữa: “Vương phi chỉ là nghịch ngợm, không phải tùy tiện.”
Triệu vương gia càng ôn nhã, Từ Phong Cận càng cảm thấy tối hôm qua mình như một trò hề, nhìn đáy mắt phản chiếu bóng trăng của Triệu Úc, càng ảo não vò đầu: “Tối qua là ta lỗ mãng, ta không biết trong lòng vương gia nghĩ như thế nào, chỉ muốn cố ý đùa ngài, muốn nhìn ngài xấu mặt.”
Triệu Úc cười nghi ngờ hỏi: “Vì sao phải nhìn ta xấu mặt?”
Từ Phong Cận bĩu môi nói: “Vương gia luôn trêu đùa ta, ta là người thích mềm không thích cứng, đương nhiên không muốn chịu thua, luôn muốn hòa với ngài một trận. Nhưng nếu như biết vương gia coi trọng chuyện này như vậy, ta chắc chắn sẽ không đùa loạn.” Lại nói: “Ta ở nam quán thấy chuyện này rất nhiều lần, chợt quên mất bản thân và người khác không giống nhau.”
Triệu Úc đột nhiên nói: “Để cho ta xem.”
Từ Phong Cận: “Hả?”
Triệu vương gia chờ hắn ngẩng đầu, nói rõ: “Vương phi nói mình không giống với người khác, để bản vương xem thử, là nhiều hơn con mắt, hay nhiều hơn cái miệng?”
Từ Phong Cận ngơ ngác, trong lòng một trận khó giải thích được: “Ta…”
Triệu Úc cầm quạt xếp trong tay gập lại, ý cười dần dần lan rộng: “Chuyện tối qua vương phi đừng nên tự trách mình, bản vương không có để trong lòng.”
Hai người hiếm thấy hàn huyên hồi lâu, chạng vạng Triệu Úc trở về phòng, Từ Phong Cận đi nhà ăn bê cơm, hắn quay đầu lại nhìn bóng lưng Triệu Úc, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được.
Tính toán một chút, dù sao tối qua là hắn sai, mấy ngày tới phải tận tâm chăm sóc Triệu Úc, xem như bù đắp.
Triệu vương gia có một bản lĩnh, đó là vô luận ngày trước phát sinh chuyện gì, ngày sau y vẫn có thể mặt không biến sắc, chuyện trò vui vẻ.
Buổi trưa tỉnh lại, y và Từ Phong Cận ngồi cùng bàn ăn cơm, còn hỏi hắn tối qua ngủ có ngon hay không.
Từ Phong Cận lòng tràn đầy chờ mong nhìn y rơi vào trạng thái quẫn bách, nhưng không thể thực hiện được, thất vọng đến cực điểm, xúc một muỗm cháo hoa to cho vào miệng, lại thấy Trình Kiều bưng thuốc tiến vào nói với Triệu Úc: “Người coi miếu hôm nay xuống núi nên đã nhờ nô tài đổi thuốc cho vương gia, phương thuốc cũng thay đổi, nói là không đắng như trước nữa, nếu không trước tiên vương gia nếm thử xem, có thể uống hay không?”
Trình Kiều vốn tưởng rằng chủ tử nhà mình sẽ dây dưa hồi lâu, ai ngờ Triệu vương gia bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
Từ Phong Cận nâng cằm mỉm cười nói: “Vương gia hôm nay không sợ đắng nữa sao?”
Triệu Úc nói: “Bản vương chỉ là không thích đắng, không phải không uống được.”
Từ Phong Cận hỏi: “Thế sao trước đây vương gia không uống?”
Triệu Úc chuyện đương nhiên nói: “Người sống trên cõi đời này, chung quy vẫn muốn vì thứ mình không thích, giãy giụa một hồi.”
Chỉ là tùy hứng không chịu uống thuốc, lại vặn vẹo tăng lên đến mức độ cao như thế. Từ Phong Cận coi như bội phục, hắn đứng dậy đi tới trước mặt Trình Kiều, cầm qua thuốc trị thương: “Ta giúp vương gia đổi thuốc.”
Trình Kiều vừa muốn nói không được, chỉ thấy Triệu Úc vung tay ra hiệu cho hắn lui xuống.
Vết thương trên lưng đã khép lại rất nhanh, Từ Phong Cận cởi lý y Triệu vương gia xuống, muốn giở lại trò cũ, bất chợt nhìn thấy bên dưới vai phải y còn có một vết sẹo, nhìn qua có vẻ rất sâu, như có thể nhìn cả thấy xương, trí mạng vô cùng. Từ Phong Cận cẩn thận sờ lên, mặt ngoài lồi lõm, hỏi: “Vương gia thân phận cao quý, thị vệ vô số, sao lại để bị thương nặng như thế?”
Triệu Úc nói: “Đương nhiên là vì vi phu ưu tú.”
Từ Phong Cận bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Ta đang nghiêm túc thỉnh giáo vương gia.”
Triệu Úc: “Ta cũng đang nghiêm túc trả lời vương phi.” Lại hỏi một câu không liên quan: “Vương phi là cảm thấy hâm mộ cuộc sống của người hoàng thất?”
Từ Phong Cận nhìn vết sẹo kia cảm thấy nhức nhối, động tác trên tay nhẹ nhàng chậm lại không ít, ngoài miệng nói: “Đương nhiên, có tiền có quyền, giường cao gối mềm, còn có thịt cá để ăn suốt ngày.”
Triệu Úc cười hắn: “Xem ra vương phi yêu thích cuộc sống như thế, nhưng vương phi không biết, ngoài những thứ đó ra còn có tranh đấu không ngớt, ngươi lừa ta gạt.”
Từ Phong Cận nói: “Chuyện đó cùng vương gia có can hệ gì?”
Triệu Úc đáp: “Trong cung hậu phi hoàng tử đông đảo, thế nhưng ngôi vị hoàng đế chỉ có một.”
Từ Phong Cận hỏi: “Vương gia cùng ta nói những lời này, không sợ ta đi tố giác ngài đại bất kính?”
Triệu Úc nói: “Ngươi chắc chắn sẽ không.”
Từ Phong Cận lại hỏi: “Sao ngài biết ta sẽ không?”
Triệu Úc nói: “Vương phi là người do ta chọn, ta tất nhiên sẽ tin ngươi.”
Từ Phong Cận cầm sa bố, quấn vòng quanh ngực y, tỉ mỉ băng bó: “Nhưng ta thấy vương gia không phải người muốn tranh cướp ngôi vị, chẳng lẽ là mắt ta vụng về? Ngài cũng muốn ngôi vị hoàng đế?”
Triệu Úc hỏi: “Vương phi cảm thấy thế nào?”
Từ Phong Cận quấn xong vết thương: “Ta cảm thấy vương gia càng yêu thích trồng hoa nuôi chim hơn.”
Triệu Úc im lặng để hắn giúp mình mặc xiêm y, cầm quạt xếp đi tới thảo đình trong viện, mời hắn cùng ngồi xuống, nhìn trời cao mây trắng, trò chuyện với nhau.
Vết thương trên lưng Triệu vương gia có khi y bảy tám tuổi, suýt chút nữa thì mất cả tính mạng, trường kiếm nhuộm đỏ xuyên qua lưng, đau đến nỗi y không phát được ra tiếng, sinh ra ở hoàng cung không phải tất cả đều tốt, được sủng ái có người đỏ mắt, quá thông tuệ cũng khiến người ghen tỵ, bệ hạ sủng y, coi trọng y quá mức, nhưng không biết rằng ngoài kia bao nhiêu người như hổ sói rình mồi nhìn chằm chằm y.
Triệu Úc nói: “Ta mới ngã trên mặt đất, cung nữ ám sát liền tự sát, nàng không phải người trong cung, nên bây giờ vẫn chưa tìm được ai đứng sau chủ mưu.”
Từ Phong Cận tức giận vỗ bàn, bất bình thay y: “Tại sao lại có người ác độc như vậy? Há chẳng phải quá oan ức cho vương gia?”
Triệu Úc cười ra hiệu cho hắn ngồi xuống: “Có thể giữ lại được tính mạng là tốt rồi, lúc đó cánh tay phải suýt nữa bị phế bỏ, bây giờ có thể hoạt động như thường, cũng là nhờ năm đó người coi miếu còn làm thái y ở hoàng cung.”
Từ Phong Cận hiểu rõ: Không trách người coi miếu quen biết với Triệu Úc.
“Sau chuyện đó mẫu phi và ca ca của ta sợ hãi đến hoảng loạn, cửa cũng không dám cho ta ra, sách cũng không dám để ta đọc.”
Từ Phong Cận hỏi: “Cho nên Vương gia mới làm bộ sống phóng túng vô học, khiến người khác không cảnh giác?”
Triệu Úc cong cong mắt khích lệ hắn: “Vương phi thật thông minh.”
Từ Phong Cận nói: “Này tính gì thông minh, nếu là ta, ta cũng sẽ làm như vậy, dù sao không gì quan trọng hơn tính mạng.” Nhớ tới chuyện tối hôm qua, lại hỏi: “Nhưng ta nghe đồn Triệu vương gia quanh năm lưu luyến khói hoa, thế nào lại cảm thấy ngài giống như người chưa từng trải qua chuyện này? Chẳng lẽ vương gia chỉ đi thanh lâu uống trà?”
Triệu vương gia trừng mắt nhìn, không nghĩ hắn lại hỏi thẳng tuột như vậy, ho nhẹ một tiếng nói: “Đúng là đi uống trà” sau liền thay lời tra hỏi hắn: “Vương phi nghĩ sao về hai chữ phu thê.”
Từ Phong Cận không chút suy nghĩ: “Bái đường thành thân sau đó thành phu thê, còn muốn thế nào nữa?”
“Bản vương ngược lại cảm thấy, phu thê thì phải yêu nhau thật sự, tương kính như tân (tôn trọng lẫn nhau).” Sau đó nhìn về phía Từ Phong Cận ôn hoà nói: “Nói ra không sợ vương phi chê cười, bản vương mặc dù sống ở hoàng cung, có thể thê thiếp thành đàn, nhưng lại si tâm vọng tưởng, muốn nhất phu nhất thê, có thể cùng người kia một lòng có nhau, bạc đầu giai lão.”
Từ Phong Cận hỏi: “Thế vương gia bây giờ, sẽ vì thê tử thực sự của mình mà tận lực bảo vệ bản thân sao?”
Triệu Úc cười nói: “Chuyện này cũng không cần tận lực, chỉ là chưa gặp được người ngưỡng mộ trong lòng, thảng như nếu không thích, sao có thể để da thịt kề cận? Đây là chuyện đại sự giữa hai người, là phụ trách, trân trọng lẫn nhau.”
Từ Phong Cận nghe y nói chuyện, cảm thấy tối hôm qua bản thân mình quá mức lỗ mãng, hắn nói: “Hai bên tình nguyện nào có dễ dàng như vậy, tuy nhiên so sánh với vương gia, ta mới thấy bản thân tùy tiện rất nhiều…”
Triệu Úc cầm lấy quạt xếp gõ gõ trán hắn, thấp giọng sửa chữa: “Vương phi chỉ là nghịch ngợm, không phải tùy tiện.”
Triệu vương gia càng ôn nhã, Từ Phong Cận càng cảm thấy tối hôm qua mình như một trò hề, nhìn đáy mắt phản chiếu bóng trăng của Triệu Úc, càng ảo não vò đầu: “Tối qua là ta lỗ mãng, ta không biết trong lòng vương gia nghĩ như thế nào, chỉ muốn cố ý đùa ngài, muốn nhìn ngài xấu mặt.”
Triệu Úc cười nghi ngờ hỏi: “Vì sao phải nhìn ta xấu mặt?”
Từ Phong Cận bĩu môi nói: “Vương gia luôn trêu đùa ta, ta là người thích mềm không thích cứng, đương nhiên không muốn chịu thua, luôn muốn hòa với ngài một trận. Nhưng nếu như biết vương gia coi trọng chuyện này như vậy, ta chắc chắn sẽ không đùa loạn.” Lại nói: “Ta ở nam quán thấy chuyện này rất nhiều lần, chợt quên mất bản thân và người khác không giống nhau.”
Triệu Úc đột nhiên nói: “Để cho ta xem.”
Từ Phong Cận: “Hả?”
Triệu vương gia chờ hắn ngẩng đầu, nói rõ: “Vương phi nói mình không giống với người khác, để bản vương xem thử, là nhiều hơn con mắt, hay nhiều hơn cái miệng?”
Từ Phong Cận ngơ ngác, trong lòng một trận khó giải thích được: “Ta…”
Triệu Úc cầm quạt xếp trong tay gập lại, ý cười dần dần lan rộng: “Chuyện tối qua vương phi đừng nên tự trách mình, bản vương không có để trong lòng.”
Hai người hiếm thấy hàn huyên hồi lâu, chạng vạng Triệu Úc trở về phòng, Từ Phong Cận đi nhà ăn bê cơm, hắn quay đầu lại nhìn bóng lưng Triệu Úc, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được.
Tính toán một chút, dù sao tối qua là hắn sai, mấy ngày tới phải tận tâm chăm sóc Triệu Úc, xem như bù đắp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook