Diêu Bân canh giữ ở ngoài cửa, khuôn mặt vẫn lộ vẻ hung ác nhưng mồ hôi lạnh lại nhỏ từng giọt từng giọt ở sau lưng…

Dù sao chủ nhân đang ở bên trong “trộm tinh”, mắt thấy sẽ bị “tình nhân” đương nhiệm đột nhiên xông tới bắt được, loại hình ảnh này, nói thế nào ai cũng không thích nhìn thấy.

“Tiêu tiên sinh, thiếu gia đang mát xa ở bên trong, tôi nghĩ anh tốt nhất nên đi một gian khác.” Diêu Bân đưa tay ngăn cậu lại.

Tuy rằng Diêu Bân cũng rất không thích hành động cố nhét “lễ vật” của La Bình, nhưng nếu có thể làm cho Thụy Hành Phong rời khỏi sát tinh Tiêu Mặc Vũ này, anh đương nhiên là giơ hai tay hai chân tán thành.

“Vậy vừa lúc a.” Tiêu Mặc Vũ cười mặt mày hớn hở, “Thời gian gần đây bận muốn điên rồi, cũng không có rảnh rỗi liên lạc tình cảm với thiếu gia nhà anh, không nghĩ tới hôm nay mới đến “Nhân vật nổi tiếng” thả lỏng một chút, liền tình cờ như vậy, một người mát xa rất không thú vị a, hai người nói nói cười cười mới có ý tứ, rõ ràng kêu thêm một nhân viên mát xa đến căn phòng này, tôi cùng với Hành Phong có thể tâm sự.” Dứt lời, cậu liền vọt lên phía trước.

“Tiêu tiên sinh!”

Diêu Bân giống như môn thần che ở trước mặt cậu, vẫn không nhúc nhích.

Khóe môi vẫn duy trì độ cung cong lên, nhưng ý cười lại tự biến mất trong mắt Tiêu Mặc Vũ, thủ nhi đại chi, có vẻ sắc bén làm người không rét mà run. “Diêu Bân, tôi biết anh vẫn là một vệ sĩ thật trung thành, nhưng mà, có một số việc cũng đừng quá nguyên tắc? Tránh ra!”

“Tiêu tiên sinh, mong đừng làm cho tôi khó xử, thiếu gia sẽ không thích người khác can thiệp vào chuyện riêng của ngài ấy.” Diêu Bân thấp giọng nói, nội tâm rùng mình.

Áp lực trong mắt cậu ta, làm ngay cả người quen nhìn sóng gió như anh cũng có cảm giác không chịu nổi.

Anh luôn nghĩ Tiêu Mặc Vũ chính là một luật sư lòng dạ hiểm độc lấy mầu thị nhân, cũng không biết cậu ta lại có ánh mắt sắc bén như vậy.

“Riêng tư? Riêng tư cái gì? Chẳng lẽ anh ấy làm chuyện gì không dám cho người biết ở bên trong sao?” Trong nụ cười của Tiêu Mặc Vũ tỏa ra hàn ý nhè nhẹ.

Một giọt mồ hôi lạnh, rốt cuộc nhỏ xuống cái trán của Diêu Bân.

Tiêu Mặc Vũ đột nhiên bước lên từng bước, cả người dán sát vào cơ thể Diêu Bân…

“Tiêu tiên sinh?” Diêu Bân lập tức cứng đờ cả người.

“Anh có thể gọi tôi Mặc Vũ…” Tiêu Mặc Vũ ghé vào lỗ tai anh chậm rãi nói, khóe môi nhếch lên, khóe mắt đuôi mày tràn ngập vẻ hấp dẫn quyến rũ.

“Diêu Bân, hiện tại tôi mới phát hiện, hóa ra bộ dạng anh không khó coi nha, chẳng những không khó coi, ngược lại rất có vị đàn ông…”

Tiêu Mặc Vũ duỗi đùi phải ra, chen vào giữa hai chân Diêu Bân, bắt đầu nhẹ nhàng ma xát, hai tay cũng làm càn ôm lấy thắt lưng anh, vuốt ve lên xuống đường cong thắt lưng rắn chắc, động tác tràn ngập ý tứ khiêu khích.

“Tiêu tiên sinh, xin tự trọng!”

Diêu Bân đáng thương nào đã từng chịu qua loại khiêu khích này?

Từ nhỏ đến lớn rèn luyện làm vệ sĩ, cả đầu óc đều là tư tưởng phục vụ vì Thụy gia, đối với chuyện cảm tình cho tới bây giờ đều trì độn đến cạy cũng cạy không ra, cho dù bên cạnh có xuất hiện phụ nữ, mười người thì cả mười đều bị vẻ mặt hung thần ác sát của anh dọa chạy, hơn nữa do anh nghĩ thân phận mình là một vệ sĩ, nên cố áp lực dục vọng ở phương diện này, không cho phép bản thân phóng túng, sống đến nay đã hơn ba mươi tuổi, kinh nghiệm trên phương diện cảm tình cơ hồ là số không, hiện tại gặp được Tiêu Mặc Vũ kinh nghiệm phong phú, làm sao là đối thủ của cậu?

“Tiêu tiên sinh… Xin cậu tự trọng…”

Nắm tay nắm chặt lại buông ra… Tuy rằng rất muốn hất vai đẩy cậu ra, nhưng cậu ta dù sao cũng là bạn giường của Thụy Hành Phong, không thể dễ dàng làm cậu bị thương. Nhưng mà chân chính làm anh phát điên chính là… Đáng giận, rốt cuộc anh trúng tà gì, bị cậu ta giở trò, cư nhiên toàn thân lại ẩn ẩn nóng lên, cậu em nhỏ cũng bắt đầu không an phận ngẩng đầu! Thiếu gia… Xin lỗi… Đợi lát nữa tôi sẽ mổ bụng tạ tội! Diêu Bân hò hét giữa dòng lệ trong lòng…

“Ngoại trừ hai câu “Tiêu tiên sinh” cùng “Xin tự trọng” này, anh không còn cái gì để nói sao?” Tiêu Mặc Vũ cười khẽ ra tiếng, một ngụm cắn lên gáy của anh, dùng răng nanh kéo lên một khối da nhỏ, lại dùng đầu lưỡi ấm áp tinh tế liếm mút…

Diêu Bân hít một hơi, rốt cuộc không thể nhẫn nại, lúc đang muốn cầm hai vai của cậu ta để đẩy cậu ta ra, đột nhiên, cửa phòng mát xa mở ra…

Thật sự là thời cơ chuẩn đến không thể chuẩn hơn! Cả người Diêu Bân thạch hóa, từng chút từng chút, máy móc quay đầu… Đối diện với con ngươi đen không hề có độ ấm của Thụy Hành Phong, lạnh lùng nhìn chằm chằm một màn trước mắt này: hai tay của anh ái muội khoát lên trên vai Tiêu Mặc Vũ, cả người Tiêu Mặc Vũ thì chặn cả người anh, ở trên người anh xoay đến xoay đi, đồng thời dùng môi nhiệt tình mút vào cổ anh…

“Thiếu gia!”

Diêu Bân giống như bị điện giật, một tay đẩy Tiêu Mặc Vũ ra, thô lỗ lau nơi bị cậu ta hôn qua, khuôn mặt vốn âm trầm đã nóng đến đỏ bừng, đủ để luộc trứng chim. Thụy Hành Phong không nói được một lời, tầm mắt không hề độ ấm, từ trên người anh ta, dần dần chuyển qua trên người Tiêu Mặc Vũ vẫn đặt ở trên người anh ta như trước.

“Hi, Hành Phong, thật tình cờ, lại ở chỗ này gặp được anh.” Tiêu Mặc Vũ cười vẻ mặt rất vô tội, cực kỳ xán lạn.

“Vào đây!” Thụy Hành Phong quát khẽ một tiếng, nắm chặt cánh tay Tiêu Mặc Vũ, kéo cậu vào trong phòng, đồng thời nói với Du Ba: “Cậu có thể đi.”

“Nhưng mà…”

“Cậu. có.thể. đi”

Thụy Hành Phong lặp lại từng chữ từng chữ, trong thanh âm có lực áp bách không thể cãi lời, Du Ba không dám nói thêm gì, vội vàng đi ra ngoài.

Một tay đóng cửa thật mạnh, Thụy Hành Phong dùng một tay liền thoải mái đè lại Tiêu Mặc Vũ, áp đảo cậu thật mạnh lên trên cửa.

“Anh làm sao vậy?” Tiêu Mặc Vũ biết rõ còn cố hỏi, khóe môi mỉm cười, nhìn khuôn mặt cương nghị dầy đặc sương lạnh của người đàn ông.

“Em đã đói bụng đến mức phải ăn quàng sao?”

Tầm mắt khiếp người của đối phương giống như dã thú, dường như giây tiếp theo liền có thể xé rách cậu.

“Bụng đói ăn quàng chính là anh đi.” Tiêu Mặc Vũ không có chút nào sợ sệt, cao thấp quét mắt nhìn thân thể trần trụi chỉ quấn một cái khăn tắm của anh.

“Cậu trai vừa rồi kia mấy tuổi, mười tám? Hai mươi? Thụy Hành Phong, anh rõ ràng đã là một ông chú, còn muốn trâu già gặm cỏ non sao?”

“Tôi mới ba mươi lăm tuổi!” Thụy Hành Phong cắn răng quát.

“Chúng ta còn chưa chấm dứt, trước lúc chưa chấm dứt, bạn giường cũng tốt, mà bạn tình cũng được, mặc kệ là anh nhận định quan hệ giữa chúng ta như thế nào, em cũng không cho phép anh lăng nhăng.” Tiêu Mặc Vũ nhìn chằm chằm vào anh, “Nếu anh dám thượng người khác, em liền thượng Diêu Bân!”

“Đây là uy hiếp sao? Tiêu Mặc Vũ, coi như cậu có gan!”

Thụy Hành Phong tức điên rồi, giận dữ phản cười. Sinh ra đến bây giờ, còn chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với anh như vậy, Tiêu Mặc Vũ xem như người đầu tiên.

“Đúng thì thế nào? Thụy Hành Phong, có gan anh ở ngay nơi này làm chết em đi, nếu không cũng đừng nghĩ đi vụng trộm! Anh hưởng qua hương vị của em, chẳng lẽ còn muốn đi nếm của người khác?”

Ánh mắt Tiêu Mặc Vũ biến đổi, bỗng nhiên bò hai tay lên cổ Thụy Hành Phong, ở nơi cách bờ môi của anh không đến một tấc, chậm rãi phun ra hơi thở ái muội, khẽ vươn đầu lưỡi, lúc có lúc không liếm lên khóe môi của người đàn ông…

“Có ai có thể so sánh tốt hơn em? Ai có thể giống như em, kẹp anh vừa chặt lại vừa thích? Ai có thể giống em, vừa có thể nóng tựa như một ngọn lửa, lại có thể mềm tựa như một hồ nước? Ai có thể không chút do dự liếm lão nhị của anh, cho anh bay lên trời? Ai có sự chịu đựng này, cùng anh làm một lần lại một lần, còn có ai, anh nói đi?” Vừa nói, vừa vuốt ve dục vọng của anh, làm cho nó cương cứng lên.

Dục vọng điên cuồng, dần dần biến thành dục hỏa nóng cháy. Tuy rằng hiện tại rất muốn một tay bóp chết cậu ta, nhưng cậu ta nói thật sự chính xác, bạn giường lui tới cũng đã trải qua không ít, nhưng không có một ai so ra tốt hơn cậu ta. Trừ bỏ cậu ta, ai cũng không thể làm cho anh tận hứng như thế, mỗi một lần đều như làm đủ phân lượng cả đời, càng không ai có thể thể mới ngồi vào vị trí trong thời gian ngắn, vào lúc anh đang trong cơn giận dữ, còn có thể làm nó trong chốc lát chuyển hóa thành ***. Tâm tình mâu thuẫn kịch liệt va chạm trong ***g ngực, vừa chán ghét cậu ta, rồi lại không thể dễ dàng phản bác cậu ta, vừa muốn đẩy cậu ta ra, nhưng rồi hạ thể căng cứng lại điên cuồng kêu gào muốn cậu ta… Không đợi anh hoàn toàn rửa sạch tình tự của bản thân, Tiêu Mặc Vũ liền dính sát vào người anh, chặn lên bờ môi của anh, chủ động đưa lên một nụ hôn nóng cháy.

“Shit!” Thụy Hành Phong khẽ rủa một tiếng, lại bại bởi hấp dẫn của cậu ta, há mồm ngậm lấy đầu lưỡi cậu ta đưa tới, bắt đầu hung hăng mút vào… Nụ hôn mang theo thô lỗ cùng ý nghĩ đọ sức, cho nhau gặm cắn, cho nhau ràng buộc, cho nhau phát tiết tức giận, rồi lại ngoài tức giận, châm lên ngọn lửa dục vọng lan tràn trên thân thể hai người, cũng làm cho nó càng bốc càng cao, càng ngày càng nóng cháy… Thụy Hành Phong một bên hôn, một bên thô lỗ giật áo khoác của cậu ra, xé mở áo sơmi, tùy ý cúc áo văng ra tứ tung, cũng rút ra thắt lưng của cậu ta, giật khóa kéo, chực đưa tay vào chạm đến chỗ yếu ớt của cậu ta, lực tay anh cũng không dịu dàng, nhưng cũng không nhận được chống cự nào.

“A…” Tiêu Mặc Vũ lập tức đè cánh tay anh lại, trong mũi lại phát ra thanh âm khêu gợi.

Rõ ràng chán ghét *** đãng của người thanh niên này, rồi lại không thể khống chế mà bị nó hấp dẫn, lần đầu tiên Thụy Hành Phong sinh ra nghi vấn với sức kiềm chế đáng kiêu ngạo từ trước đến nay của mình, mang theo một loại tức giận ngay cả bản thân cũng không thể lý giải, anh đưa ngón trỏ cùng ngón giữa đến miệng Tiêu Mặc Vũ, lạnh lùng nói: “Liếm nó.”

Tiêu Mặc Vũ hé miệng, đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay của người đàn ông, lại dùng khoang miệng mềm mại ngậm cả nó vào, nuốt vào thật sâu rồi liếm mút, dùng nước bọt ẩm ướt làm nó ướt sũng. Từ trên đầu ngón tay truyền đến hương vị giống đực của người đàn ông, thân thể trần trụi của anh ta chỉ quấn một cái khăn tắm, giống như pho tượng David, thân thể thành thục tản ra vẻ xinh đẹp, điều này làm cho dục vọng của cậu lập tức bùng cháy lên, hậu huyệt rung động từng cơn, sinh ra khát vọng bị xâm nhập. Một bên liếm, Tiêu Mặc Vũ một bên ngước khóe mắt liếc về phía người đàn ông, giữa đôi môi mềm mại, đầu lưỡi nho nhỏ đỏ tươi như ẩn như hiện, trong mắt tràn đầy hào quang, giống như đoạt đi tất cả nhan sắc của thiên hạ. Ánh mắt của Thụy Hành Phong càng trở nên thâm trầm, anh lột quần lót của cậu ra ném sang một bên, bại lộ ra nửa người dưới của cậu, nâng một chân cậu ta lên, đem ngón tay đã được thấm ướt, chậm rãi đâm vào trong mật huyệt của cậu ta.

“A…”

Tư thế cơ thể có chút khó khăn, Tiêu Mặc Vũ hít khí thật sâu, điều chỉnh vị trí của mình, phối hợp với ngón tay của người đàn ông, làm tốt công tác bôi trơn. Đầu tiên lấy ngón tay đâm vài cái, Thụy Hành Phong cảm thấy khá ổn rồi, liền lập tức lột khăn tắm đang quấn ở bên hông ra, lộ ra phân thân dĩ nhiên đang cương cứng, để một chân của cậu đặt ở trên cánh tay, nâng lên cái mông của cậu, nhìn thật vào đôi mắt ướt nước của cậu, rồi đâm thẳng về phía trước… Thong thả, biểu tượng giống đực cương cứng của anh để ở cửa vào hậu huyệt mềm mại của cậu, lún thật sâu vào… Tiêu Mặc Vũ ôm lấy cổ anh, cảm thấy mật huyệt của mình tự động khép mở, nuốt vào từng tấc từng tấc giống đực nóng bỏng của anh, loại cảm giác cứng rắn nóng bỏng này, lập tức làm cho cậu có chút say.

“Chậm một chút…”

“Muốn tôi chậm, chỗ đó của em sẽ không cắn chặt như vậy.” Thụy Hành Phong thở nói, thẳng lưng đâm vào chỗ sâu nhất của cậu.

Cái mông non mềm chạm chạm vào lông mu hơi cứng của người đàn ông, biết anh đã hoàn toàn thúc vào đến gốc, hai má không khỏi ẩn ẩn nóng lên. Anh hoàn toàn nhồi của mình vào, ở trong cơ thể cậu, vừa có chút đau đớn, nhưng càng nhiều hơn chính là thỏa mãn cùng sung sướng, mật huyệt mẫn cảm không tự chủ được bắt đầu mấp máy. Thụy Hành Phong rủa khẽ một tiếng, mật huyệt của cậu ta vừa ướt lại vừa nóng, thứ nam tính bị nội bích nóng ướt mút vào, khoái cảm đánh thẳng đến ót. Hai tay hung hăng bấu vào cái mông co dãn mười phần của cậu ta, Thụy Hành Phong bắt đầu công thành chiếm đất.

“A… Ưm…”

Khoái cảm tình giao, cùng loại mơ màng như say rượu, làm cho người ta choáng váng không thôi. Phía sau lưng để ở trên ván cửa cứng rắn, mật huyệt nhu nhược thừa nhận đoạt lấy điên cuồng của người đàn ông, mỗi một lần ma xát, đều kích động ra từng chuỗi tia lửa. Tiêu Mặc Vũ chỉ cảm thấy toàn thân vừa tê vừa dại, dục vọng không tự chủ được nhếch lên, theo động tác trên diện rộng của người đàn ông mà nhảy lên không ngừng, phần đỉnh lại ồ ồ chảy ra mật nước dính dính.

“Sao em lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Thật sự chỉ là tình cờ?” Thụy Hành Phong vừa luật động ở trên người cậu, vừa đem đầu lưỡi linh hoạt với vào trong lỗ tai của cậu, liếm láp trên dưới. Toàn thân Tiêu Mặc Vũ đều rất mẫn cảm, nhất là trong quá trình mập hợp, ngay cả một khiêu khích rất nhỏ cũng không chịu nổi. Quả nhiên, vừa liếm một cái thân thể cậu liền bắt đầu run rẩy khe khẽ, mật huyệt cũng theo bản năng siết chặt phân thân của anh.

“Anh nói sao?” Tiêu Mặc Vũ nâng lên khóe mắt phiếm hồng, dừng ở trước mắt người đàn ông giống như dã thú này, “Nếu em nói, em đặt máy nghe trộm ở trên người anh, anh có tin hay không?”

“Tôi tin em là người điên, nhưng không tin tôi sẽ ngốc như vậy, ngay cả bị em đặt máy nghe trộm cũng không biết.” Thụy Hành Phong lạnh lùng nhếch khóe môi, lại là một đợt đâm chọc kịch liệt.

“A…”

Tiêu Mặc Vũ nhất thời nhăn lại đôi mày thanh tú, toàn thân chấn động, “Đừng quên… Em làm nghề gì… Quan hệ của luật sư chính là rất rộng…”

“À? Vậy tôi đây về sau cần phải cẩn thận làm việc.” Thụy Hành Phong nín thở, từ trên dập xuống giống như đóng cọc, hung hăng đem cây thép nóng bỏng lần nữa đâm vào trong nội bích nóng ướt của cậu.

“A a… Quá sâu…”

Tiêu Mặc Vũ lắc đầu phát ra thanh âm buồn khổ, khóe mắt hẹp dài chứa đầy sương mù, nhanh chóng ngưng tụ ở trong đôi mắt đen như u đàm, trong suốt lóe ra, lộ ra vẻ sáng bóng như trân châu, lơ đãng trong nháy mắt, lại đột nhiên nát, hóa thành vẻ tuyệt mỹ khó có thể bắt giữ. Thụy Hành Phong nhoài người về phía trước, muốn bắt giữ phần xinh đẹp này, có một giọt nước mắt chảy đến đầu lưỡi, nếm qua là hương vị mặn mặn, cùng lúc đó, tư thế cơ thể biến hóa khéo léo, làm cho giống đực cắm ở bên trong càng thêm xâm nhập, mật huyệt của đối phương giống như không chịu nổi gánh nặng, liên tục run rẩy sợ hãi, chặt đến cơ hồ muốn bắt anh bắn ra.

“Ăn ngon lắm.”

Anh liếm lên khóe mắt vì khoái cảm mà không ngừng tràn ra nước mắt của cậu, đầu lưỡi đùa bỡn lông mi đen dày của cậu, sau đó, cánh tay dùng sức nhẹ nhàng ôm cậu lên.

“A…”

Cảm giác bay lên thình lình xảy ra làm cho Tiêu Mặc Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng ôm sát cổ của anh, hai chân kẹp chặt thắt lưng của anh ta… Tư thế này làm cho phân thân thô dài ở trong cơ thể đâm tới cực điểm ở chỗ sâu nhất, làm cho cậu không nhịn được mà cả người phát run… Thụy Hành Phong không để cho cậu có thời gian thở dốc liền đi về phía giường mát xa, mỗi một bước đi, phân thân liền càng đâm sâu vào trong nội bích non mềm của cậu.

“A…” Khoái cảm run rẩy bắt đầu khởi động toàn thân, Tiêu Mặc Vũ đầu choáng mắt hoa ôm lấy người đàn ông, phát ra thanh âm ngọt ngào. Cả thế giới là một mảnh hắc ám, chỉ còn lại có người đàn ông trước mắt cùng phân thân nóng bỏng đang chôn sâu ở trong cơ thể, cậu đã không còn muốn để ý đến điều gì, không còn bận tậm đến cái gì nữa.

“Thật sự là thân thể *** đãng, chẳng qua là ôm lấy em, vậy mà cũng sắp đạt cao trào sao?”

Thụy Hành Phong theo dõi ánh mắt của cậu, khẽ thả cậu ngã vào trên giường, chính mình cũng lập tức đuổi kịp, nâng hai chân thon dài của cậu lên, lấy tư thế cơ thể bình thường lần thứ hai đâm vào, hung hăng thúc thật mạnh…

“Ô…” Nội bích của cậu đã sắp tới cao trào, không chịu nổi kích thích mãnh liệt như thế, liền bắt đầu co rút lại từng đợt…

“Nhanh như vậy đã không chịu được? Tôi còn lâu mới có thể chấm dứt nha.” Thanh âm có vẻ châm chọc khẽ chui vào trong lỗ tai cậu, Thụy Hành Phong thành thạo đong đưa phần eo.

“Không cần chấm dứt… A… Thực thoải mái… rất thoải mái a…”

Tiêu Mặc Vũ nằm ở trên giường, nhẹ nhàng lắc đầu, hai tay túm chặt lấy ga giường, cặp đùi thon dài nhẹ nhàng cọ lên mông của người đàn ông, phối hợp với những cú thúc của người đàn ông, uyển chuyển nghênh đón. Chân tay của cậu giống như cây mạn đằng mềm mại cứng cỏi, mỗi một lần vặn vẹo đều nở rộ ra phong tình diễm lệ khó có thể hình dung. Đôi mắt ướt át, cặp môi mềm mại sưng đỏ, hai má ửng hồng… Hun đúc ra một khuôn mặt xinh đẹp hãm sâu vào ***, mang theo mị lực hấp dẫn trí mạng, làm cho người ta say mê thần trí. Ngực Thụy Hành Phong run lên, dục hỏa càng đốt lại càng nóng cháy, cuốn sạch cả anh lẫn cậu vào trong, triền miên phóng túng tựa như không cách nào ngừng.

Rốt cuộc, sau một cú thúc hung ác của anh, Tiêu Mặc Vũ đạt được cao trào trong tiếng rên rỉ khàn khàn…

Thân thể cậu bám chặt vào người anh không thả, đem hai gò má ướt mồ hôi dán vào hõm vai của anh, cả người run rẩy hộc ra từng dòng chất lỏng động tình, mà anh lại thở dốc nhíu mi, hưởng thụ khoái cảm được mật huyệt của cậu kẹp chặt, đồng thời nín thở mặc cho xúc động phun ra… Sau khi cao trào, hai mắt Tiêu Mặc Vũ thất thần, toàn thân xụi lơ như bùn, nhưng mà người đàn ông còn chưa giải phóng, phân thân nóng bỏng vẫn như trước cắm ở trong cơ thể cậu, hơi hơi nảy lên, cơ hồ đồng bộ với trái tim của cậu. Thật vất vả có thể bình ổn hơi thở, khẽ mở đôi mắt hẹp dài, Tiêu Mặc Vũ liếm liếm khóe môi của mình, lấy đôi mắt ướt át nhìn người đàn ông, “Anh sao còn chưa bắn?”

Thụy Hành Phong hừ một tiếng, “Lúc này mới vài cú thúc thôi mà đã muốn làm cho tôi bắn, vậy em cũng quá coi thường lực kéo dài của tôi rồi.”

Thật sự là người đàn ông ác liệt! Tiêu Mặc Vũ khẽ nở nụ cười, nắm lấy tóc người đàn ông, co rút cái mông lại, hung hăng kẹp anh một chút, “Được rồi, chúng ta đây sẽ lại đại chiến ba trăm hiệp, xem lần này ai bắn ra trước…” Dứt lời, cậu liền tiến lên, chủ động hôn lên môi của anh… Sau khi trao đổi một nụ hôn nồng nhiệt như thị uy, Thụy Hành Phong hơi hơi cong khóe môi, “Tôi nhận khiêu chiến của em.” Dứt lời, anh rút ra bản thân, lật sấp người cậu lại, kéo cao cái mông của cậu lên làm cho cậu lấy tư thế nằm úp sấp đối diện với mình, sau đó, một tay cầm lấy phân thân vẫn cương cứng như trước, đâm thật sâu vào.

“A…”

Bởi vì đã bắn tinh, mật huyệt so với bất cứ thời điểm nào còn mẫn cảm hơn, loại cảm giác nóng rát lập tức bị tràn đầy này làm cho Tiêu Mặc Vũ đầu váng mắt hoa, hai tay nắm chặt lấy ga giường… Không đợi cậu thở dốc, Thụy Hành Phong lại hung hăng thúc vào, cảm giác phong phú tràn đầy làm cho cậu rên rỉ không ngừng.

“Này này, nhìn bộ dáng này của em, còn nói cùng với tôi đại chiến ba trăm hiệp sao?” Thụy Hành Phong hảo tâm nhếch khóe môi, cảm giác chinh phục làm cho anh cực kỳ thỏa mãn.

“Hiện tại… Còn không có… Phân thắng bại đâu… Đừng đắc ý quá sớm…” Tiêu Mặc Vũ vừa thở dốc vừa nói.

“Được, vậy chúng ta lại tiếp tục.”

Thụy Hành Phong liền lập tức cúi người xuống, cả người dán lên thân thể cậu, ***g ngực nóng ấm để ở sau tấm lưng bóng loáng của cậu, anh không áp dụng phương thức đâm chọc kịch liệt, mà là đâm vào toàn bộ, rồi từng chút từng chút nghiền nát đảo quanh chỗ mềm mại mẫn cảm nhất… Đồng thời tay anh cũng không hề rảnh rỗi, liên tục chạy xung quanh ***g ngực bóng loáng tinh tế của cậu, một đôi tay nhẹ nhàng trượt xuống, cầm lấy bộ vị yếu ớt của cậu, bắt đầu sục…

“A a…”

Loại đâm nông mỗi một lần đều nghiền nát đến cực điểm này, so với thế công mạnh mẽ kịch liệt còn có cảm giác hơn, toàn thân Tiêu Mặc Vũ đều phát run từng cơn, trước mắt đốm lửa văng khắp nơi, khoái cảm mãnh liệt mà đến, cơ hồ làm cậu hóa thành một hồ nước xuân.

“Thoải mái không? Em thích tôi làm như vậy với em đúng không.”

Thụy Hành Phong phủ lên tai cậu khẽ hà hơi, cũng vô cùng thân thiết cắn vành tai của cậu, hưởng thụ bao vậy của nội bích nóng ướt của cậu. Thân thể đối phương giống như một khối mĩ ngọc nhẵn nhụi bóng loáng, theo đánh sâu vào của anh mà nhẹ nhàng run rẩy, mồ hồi từng chút chảy ra, lóe ra ánh sáng bóng loáng trên da thịt màu ngà. Tuy rằng không nhìn được vẻ mặt của cậu ta, nhưng hai tay cậu đang túm chặt lấy ga giường, đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch, Thụy Hành Phong không nhịn được mà đan ngón tay vào giữa kẽ tay của cậu, cùng cậu mười ngón quấn chặt. Anh mê say trong thân thể làm kẻ khác thần hồn điên đảo kia của cậu, dần dần tăng nhanh lực đạo đâm chọc, khai quật khoái cảm lớn hơn nữa. Thú tính cùng cảm giác chinh phục trời sinh của đàn ông làm cho phân thân nóng cháy của anh giống như muốn phá hỏng hết thảy mà đâm sâu vào trong cơ thể cậu, làm cho cậu liên tục kêu rên. Rên rỉ gợi cảm theo đó mà đến của cậu vô cùng mê hoặc, muốn nghe được càng nhiều thanh âm của cậu ta, Thụy Hành Phong dần dần mất đi khống chế, một lần so với một lần càng thêm cuồng dã nhảy vào trong cơ thể cậu, giống như con ngựa hoang bắt đầu rong ruổi, khoái cảm mãnh liệt như thủy triều vọt tới, làm cho cả hai bên đều gần như bùng nổ.

“Ô… Em thích… A… Cho em nhiều một chút nữa…” Tiêu Mặc Vũ dán sát mặt vào ga giường, như khóc như than mà lắc lắc đầu.

Cậu đã phân không ra rốt cuộc là mình đang ở địa ngục hay ở thiên đường, chỉ biết nhếch cái mông lên thật cao, thừa nhận tham vọng không ngừng của người đàn ông phía sau, giống như thế giới sắp diệt vong, cùng anh ta liều chết triền miên. Quyến rũ của cậu càng dụ phát dục hỏa điên cuồng của anh, phân thân bị cậu ôm chặt nóng đến sắp cùng cậu hòa thành một thể, mà thân thể cậu giống như rong nước dưới đáy biển, chặt chẽ cuốn lấy anh, mút anh thật sâu vào bên trong, thở dốc ồ ồ càng trở nên nặng hơn, trêu chọc ngọn lửa dục vọng, càng đốt càng mạnh! Khoái cảm khi thân thể kết hợp khó có thể nói rõ, khoái cảm giống như pháo hoa bùng nổ rực rỡ, từng cơn từng cơn đưa cả hai lên cao trào… Vận động kịch liệt thời gian dài, làm cho thân thể Thụy Hành Phong thấm đầy mồ hôi. Anh khẽ nhướn thân trên, kéo thắt lưng của cậu gần lại, làm cho cậu càng thêm gần sát vào mình, cơ hồ rút ra toàn bộ, sau đó lại đâm vào thật sâu, làm thành truy kích mạnh mẽ như pháo nổ, hai tay đồng thời thô lỗ xoa nắn cặp mông của cậu… Anh nín thở đưa đẩy vòng eo tinh tráng, hạ thể từng chút từng chút đánh lên cánh mông của cậu, thân thể theo đó rung động, cái mông căng tròn do vận động mạnh mẽ mà lộ ra lõm nhỏ khêu gợi, mồ hôi trong suốt bám trên da thịt màu đồng cổ vị đàn ông mười phần, có vẻ đặc biệt gợi cảm. Có lẽ qua thật lâu, có lẽ chỉ là vài phút mà thôi, Thụy Hành Phong cảm thấy khoái cảm ở bụng dưới càng ngày càng mãnh liệt, phân thân không thể khống chế mà bắt đầu co rút…

Sắp rồi, anh cũng sắp cao trào rồi! Cơ hồ cùng lúc đó, toàn thân Tiêu Mặc Vũ lại vặn vẹo kịch liệt, nội bích phút chốc kẹp chặt anh, bị cậu kẹp một cách bất ngờ không kịp phòng bị như vậy, Thụy Hành Phong rên lên một tiếng, lại thúc thật sâu vài cái, liền phun ra chất lỏng nóng bỏng… Cơ hồ cùng lúc đó, Tiêu Mặc Vũ cũng bùng nổ, mật huyệt co rút chặt một đợt lại tiếp một đợt, khoái cảm đánh sâu vào làm cho hai mắt cậu biến thành màu đen, ở trong sung sướng quá độ mà ngất đi, nhưng thân thể cậu vẫn theo bản năng có phản ứng, nội bích không ngừng co rút cắn chặt phân thân trong cơ thể, toàn thân phiếm đỏ, ngay cả đầu nhũ cũng không tự giác mà sưng thẳng lên, mật nước phun ra thấm ướt ga giường dưới thân… Cảm giác mê muội trong đầu dần dần rút đi, Thụy Hành Phong chậm rãi từ trong cao trào cực khoái lui ra ôm cậu vào lòng… Cậu ta mất đi tri giác nên cực kỳ mềm mại, giống một con mèo nhỏ ôn thuần nằm ở trong lòng anh, Thụy Hành Phong nhẹ vỗ về khuôn mặt ướt mồ hôi của cậu, hồi tưởng lại hoan ái kinh tâm động phách vừa rồi. Kích tình cùng kích thích như vậy, dục vọng chinh phục được thỏa mãn hoàn toàn như vậy, từ bất luận trên người kẻ nào cũng chưa từng nếm được, trừ bỏ cậu ta, chỉ có cậu ta mà thôi. Đối với một bạn giường mà có cảm giác mãnh liệt như thế này, phải chăng đã quá rồi?

Thụy Hành Phong không thể không một lần nữa bình tĩnh xem xét kỹ mối quan hệ cùng cậu ta này, vừa rồi cậu ta cuồng vọng không hề phân rõ phải trái, dám chạy đến địa bàn của anh can thiệp vào “việc tư” của anh, cũng giở trò với Diêu Bân, không một điều nào không vượt quá giới tuyến xác định của Thụy Hành Phong, bất kì là điều gì, đều có thể làm cho anh phẩy tay áo bỏ đi, vĩnh viễn đoạt tuyệt quan hệ với người thanh niên này. Nhưng anh lại không làm, chẳng những không làm, ngược lại còn không nhịn được hấp dẫn của cậu ta, cùng cậu ta tận tình cuồng hoan, còn từ trên người cậu ta nếm được thỏa mãn trước nay chưa từng có. Hiện tại anh có thể lý giải, vì sao La Bình lại lo lắng như vậy, nếu hắn biết Tiêu Mặc Vũ tự tiện chạy tới phá hỏng chuyện tốt hắn tỉ mỉ bày ra, không biết lại sẽ có biểu tình như thế nào. Nghĩ đến một đống phiền toái mà người đàn ông này làm ra, Thụy Hành Phong không khỏi có chút đau đầu.

“Ưm…” Tiêu Mặc Vũ phát ra tiếng nức nở giống như mèo con, cọ cọ lên hõm vai anh, chậm rãi mở mắt, “Em làm sao vậy?”

“Làm quá thích, em hôn mê.” Thụy Hành Phong khôi phục khuôn mặt không có biểu tình, buông cậu ra, giúp Tiêu Mặc Vũ đứng lên…

Tuy rằng biểu tình luôn lạnh lùng, nhưng phần lớn thời điểm, Thụy Hành Phong đều là một tình nhân cùng bạn giường tương đương xứng chức, không hề thiếu săn sóc. Tiêu Mặc Vũ im lặng không lên tiếng, cúi đầu, ngoan ngoãn mặc anh điều khiển.

Ngạc nhiên khi con mèo nhỏ bình thường giương nanh múa vuốt giờ phút này sao lại im lặng như thế, Thụy Hành Phong tò mò cúi đầu nhìn cậu, chỉ thấy cậu cắn môi dưới, cả khuôn mặt đỏ như trứng tôm được nấu chín, bộ dáng xấu hổ lúng túng giống như thiếu niên ngây thơ chưa hiểu sự đời.

“Tiêu Mặc Vũ, em đây là biểu tình gì hả.” Thụy Hành Phong không nhịn được bật cười, tươi cười khó gặp, độ ấm mặc dù nhạt nhưng lại gợi cảm vô song.

Tiêu Mặc Vũ ngước mắt hung hăng trừng anh, “Không cho cười!”

“Đại chiến ba trăm hiệp?” Thụy Hành Phong nắm lấy cằm cậu, nhìn vào trong đôi mắt của cậu, “Một hiệp em liền hôn mê như vậy, còn nói mạnh miệng cái gì.”

“Nhưng không phải anh còn bị em kẹp một cái liền bắn ra sao?” Tiêu Mặc Vũ không cam lòng trừng anh, cậu của giờ phút này, rất giống con mèo nhỏ đang nhe răng với chủ nhân.

“Ai bảo em cắn tôi chặt như vậy…”

Người đàn ông dán sát vào bên tai cậu khẽ cười, thanh âm từ tính trêu chọc nội tâm cậu, mặt của anh chậm rãi hướng cậu cúi xuống… Tiêu Mặc Vũ ý thức được mà nhắm mắt lại, thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt của người đàn ông… Nhưng mà, đợi vài giây cũng không thấy có động tác gì. Cậu mở to mắt, chống lại con ngươi đen sâu không thấy đáy của người đàn ông, chảy xuôi vẻ xa cách cùng đạm mạc mà cậu nhìn không thấu, thậm chí còn có một tia… Chán ghét? Ngay sau đó, Thụy Hành Phong liền thả cậu ra, hơi thở ấm áp nhất thời rời xa làm cho cậu buồn bã mất mát. Luôn như vậy, thường thường vào lúc cậu cảm thấy mình cách anh gần một chút, lại bị anh lạnh lùng đẩy ra, luôn như vậy… Vừa rồi trong tình sự nhiệt liệt, hai người nước sữa hòa nhau, giống như tâm linh phù hợp, có phải đó chỉ là lỗi giác của cậu không? Hẳn là lỗi giác thôi! Cậu chính là bạn giường của anh, quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ có tính, chỉ có tính mà thôi. Tiêu Mặc Vũ thở dài thật sâu ở trong lòng, dừng ở bóng dáng đang bỏ đi của người đàn ông… Lần này cũng không ngoại lệ. Chỉ là không biết vì sao, hôm nay bóng dáng bỏ đi của anh lại lạnh lùng quyết tuyệt như vậy, khóe mắt Tiêu Mặc Vũ bắt đầu kinh hoảng, nổi lên dự cảm rất không tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương