Thẩm Thanh Thu đang mải miết ngắm nhìn ái đồ nhà mình thì bỗng nhiên, Thượng Thanh Hoa từ đâu xuất hiện.

Lần này, Thượng Thanh Hoa còn dẫn theo cả Nguyệt Dạ Vô Ưu theo nữa.

Thẩm Thanh Thu sửng sốt, nói với Thượng Thanh Hoa:

- Nơi này rất nguy hiểm, ngươi mang theo nàng đến làm gì?

- Ta cũng đâu có muốn, nàng nói nếu ta không mang theo nàng, nàng sẽ ném ta sang Bắc Cương ngủ chung với gấu tuyết aaaaaa!!!!

Thượng Thanh Hoa mếu máo đáp trả

Bỗng dưng pháo hoa cầu cứu được môn sinh đang thi bắn lên.Các chưởng môn cùng phong chủ đang rất hoang mang. Bởi vì mỗi một bông pháo hoa phóng lên, đại biểu cho một đệ tử gặp phải ma vật cực kỳ đáng sợ, tính mạng bị uy hiếp!

Cũng đã đến lúc rồi... Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ trong đầu.

Thượng Thanh Hoa kéo áo Thẩm Thanh Thu? , nói:

-Thật sự phải làm vậy ư? Không còn cách nào khác sao?

Nguyệt Dạ Vô Ưu đến, nói với hai người:

-Yên tâm, cho dù Lạc Băng Hà có rơi xuống Vô Gian, y cũng sẽ không sao đâu. Ta đã để cho hai người sống lại, chỉ vì muốn đối y tốt hơn thôi. Sau này nếu y có quay lại, ta cũng sẽ bảo vệ các ngươi.

Nếu như mình đẩy y xuống, sau này y sẽ chỉ tìm mình trả thù, không liên lụy ai khác. Chỉ cần như vậy là được rồi.

Tại sao tim ta lại đau thế này? Hình như ... ta....

.

.

.

.

.


Lạc Băng Hà đang chuyên tâm tìm thêm Ma vật thì Bỗng dưng nghe tiếng sột soạt ở bụi cây gần đó. Tưởng là ma vật ai dè lại thấy một mảng y phục màu xanh.

Y gọi thử:

-Sư tôn?

Thẩm Thanh Thu nghe thấy tiếng, xác định là của lạc Băng Hà, liền tìm cách chui ra. Cơ mà bụi cây vướng quá, ra không nổi. Hắn mới gọi:

- Băng Hà , còn không mau ra đây giúp ta!!!!!!

Lạc Băng Hà khẽ phì cười, sau đó kéo Thẩm Thanh Thu ra khỏi bụi cây. Vừa ra khỏi, hắn đã hỏi:

- Không sao chứ?

- Đệ tử không sao.

Lạc Băng Hà được hắn hỏi thăm mà vui đến muốn bay lên trời luôn

Xem xét xung quanh, đảm bảo không có ai rồi Thẩm Thanh Thu cầm tay Lạc Băng Hà chạy đi.Chẳng ngờ được Thượng Thanh Hoa xuất hiện oanh liệt... cái rắm ý. Thượng Thanh Hoa đang chạy thừa sống bán chết về phía Thẩm Thanh Thu. Đằng sau là một con ma vật cỡ lớn và một bóng người. Gã đi đến đâu, băng mọc theo đến đó.

Thế mòe nào cái tên lạnh như bà chúa tuyết kia lại xuất hiện ở đây a!!!

Mạc Bắc Quân... Nhìn thấy tên này, Thẩm Thanh Thu có xúc động muốn phun tào. Sao cái tên này lại ở đây?

Mà sắc mặt của Thượng Thanh Hoa lúc này, lại sợ đến mức trắng bệch.

Ta đã cố chạy trốn khỏi hắn... tại sao?

Loạn rồi loạn rồi, toàn bộ lộn xộn hết rồi!

Thượng Thanh Hoa nhìn thấy Mạc Bắc Quân, liền muốn thừa nước chạy trốn.Đáng tiếc đã bị gã phát hiện. Mạc Bắc Quân hơi hơi nghiêng đầu, hình dáng tuấn lãng cứng cỏi một nửa chìm trong bóng tối, làm cho lòng người phát lạnh. Thượng Thanh Hoa lại đi trước từng bước, gã chỉ vung tay lên, Thượng Thanh Hoa đã bị một cỗ mãnh lực thình lình hất đến giữa không trung, đụng vào một thanh gỗ, hôn mê bất tỉnh.

Lạc Băng Hà nhìn cái Mạc Bắc Quân tự dưng xuất hiện nơi này. Mặc dù nội tâm phun trào như nào, bên trong vẫn im lặng, che trước mặt Thẩm Thanh THu.

Mạc Bắc Quân "A" một tiếng, như là phát hiện một thứ có thể khêu gợi hứng thú của gã


Mạc Bắc Quân nói:

-Ngươi là đệ tử Thương Khung Sơn phái?


Lạc Băng Hà đáp:

-Thương Khung Sơn phái Thanh Tĩnh Phong tọa đệ tử Lạc Băng Hà, lĩnh giáo các hạ cao chiêu

Mạc Bắc Quân bỗng nhiên cười lạnh nói:

-Tiên giả không tiên, ma giả không ma. Thú vị.

Thẩm Thanh Thu liền nói:

- Ngươi mau rời nơi này.

Mặc kệ y có chạy đi đâu thì trời đã định y phải nhảy xuống vực thẳm Vô Gian rồi.

Lạc Băng Hà mặc kệ, y đứng im, nói:

- Ta không đi. Ta phải ở cùng sư tôn.

Mạc Bắc Quân nói:

-Cũng tốt, ta đây liền nhìn xem, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng, liệu có thể chiến một trận với ta không!



Ngươi dám nói thế. Sau này ngươi sẽ phải hối hận vì nói vậy với Băng Hà nhà ta.

Thẩm Thanh Thu rút ra Tu Nhã, tiến về phía Mạc Bắc Quân kia. Tuy t vi của hắn không yếu nhưng Ma quân kế tục ma giới có chuẩn tính gian lận, chính là Ma quân tân nhận có thể trực tiếp kế thừa bảy phần công lực của Ma quân đời trước, đời đời tích lũy, có thể nghĩ, Tu vi của hắn ở trước mặt Mạc Bắc Quân căn bản không đủ để đấu.

Gã đơn chưởng cùng Thẩm Thanh Thu đối song chưởng, lại còn áp đảo chiếm thế thượng phong, cảm thấy không hứng thú, phát lực đánh văng Thẩm Thanh Thu. Hắn bị gã đánh ra ngoài, phun một búng máu , chết chân tại chỗ.


Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu bị chưởng lực tổn thương nội tạng, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo. Đôi mắt y hóa đỏ ngầu đến đáng sợ, cầm Chính Dương, nhắm thẳng vào Mạc Bắc Quân mà đánh.

Mạc Bắc Quân cảm thấy được biến hóa làm cho người ta sợ hãi này, hai mắt phát ra ánh sáng lạnh hưng phấn:

-Trước tiên giải quyết sư tôn rách việc này của ngươi, lại đến chiến.


Trong không khí bỗng nhiên từ hư vô đọng thành một cả vật thể kiếm băng đen tinh khiết, nháy mắt phân thành hàng trăm kiếm băng xếp thành hàng, từ bốn phương tám hướng vây quanh đâm vào Thẩm Thanh Thu ở giữa!


Lạc Băng Hà ma khí bộc phát, hai mắt đỏ ngầu ,nhìn Mạc Bắc Quân rất đáng sợ.Bốn phương tám hướng trên không, kiếm trận chi chít dày đặc bị đập vỡ, từng hạt tuyết đen rơi xuống, đẹp không tả xiết.... lúc này còn đẹp cái rắm gì?

Mạc Bắc Quân trực tiếp đưa một đạo quang lưu màu đỏ tươi nhập vào trong trán Lạc Băng Hà.


Trực tiếp thấy sợ.

Mạc Bắc QUân xong việc, vác theo Thượng Thanh Hoa rời khỏi nơi này.

Thấy một màn này rồi Thẩm Thanh Thu cố gắng đứng dậy, nói:

- Băng Hà, Ngươi nên trở về với nơi ngươi nên ở.

Lạc Băng Hà quay lại, thì thấy Thẩm Thanh Thu cầm kiếm , chĩa về phía mình. Y nói:

-Sư tôn, người thật muốn giết ta

Thẩm Thanh Thu lòng đau như cắt, nói:

-Ta không muốn giết ngươi, chỉ là, vừa rồi tên kia nói không sai. Nhân giới vốn không phải là nơi ngươi có khả năng ở lâu. Ngươi nên trở về nơi thuộc về ngươi

Lạc Băng Hà liền nói lại:

- Sư tôn đừng làm vậy, ta thật tâm chỉ muốn được ở bên người, lại khó vậy sao? Ngươi thật sự muốn đẩy ta?

Thẩm Thanh Thu đau lòng. Suy cho cùng cũng không nỡ giơ kiếm về phía y. Hắn buông Tu Nhã xuống, ôm chầm lấy Lạc Băng Hà, nói:

-Ta thật sự không muốn. Nếu như ngươi không phải người ma tộc, có lẽ ta đã không đối với ngươi như vậy. Ta không muốn... không muốn...

Sau đó buông Lạc Băng Hà ra, ánh mắt đượm buồn. Hắn nói với y:


- Lạc Băng Hà, hình như ta thích ngươi rồi...thì phải. Sau này có trở về, hãy tìm ta. Ta sẽ luôn chờ ngươi. Còn giờ... tạm biệt.

Nói xong, hắn dứt khoát đẩy y xuống vực thẳm vô gian sâu không thấy đáy.

Chỉ là hắn nghe được rất rõ tiếng của Lạc Băng Hà vọng từ dưới lên:

- NƯƠNG TỬ, ĐỢI SAU NÀY TA TRỞ VỀ, TA SẼ CƯỚI NGƯƠI. MAU CHUẨN BỊ HỈ PHỤC ĐI

Lúc này Nguyệt Dạ Vô Ưu đến, thấy Thẩm Thanh Thu đangngồi thẫn thờ trước nơi vực thẳm đã khép lại. Nguyệt Dạ đến, không một lời, đánh ngất Thẩm Thanh Thu, bế hắn đi khỏi nơi vực thẳm này.






















Sau một hồi thấy màn sư đồ ân ái, các khanh cảm thấy thế nào. Chứ trẫm cay mắt quá rồi, rửa mắt đây.

:)))))

Bạn trẻ Nguyệt Dạ sau này sẽ bị Ma tôn ghim chặt vì tọi bế nương tử của ổng:))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương