Bang Chủ Giá Lâm
-
Chương 5: Cứu sống !
“Hắc-xì”_ Văn Tuyền từ từ mở mắt. Cô cảm thấy người mình như bị một tảng đá đèlen mình; đầu đau như búa bổ. Chắc có lẽ bị cảm nên mới cảm thấy như vậy. Văn Tuyền ngồi dậy, cô thấy một con sói ‘đè’ lên thân hình của cô . Con sói có bộ lông màu đỏ rực trên trán có một viên ngọc màu xanh biếc đang nhắm mắt ngủ. Khiếp đảm, xém tí cô hét toán lên nhưng cô kiềm lại được . Cô sợ mình kêu lên con sói sẽ tỉnh lại và ăn thịt mình .
Văn Tuyền quên mất rằng, hôm qua cô té ngã trước cửa hang mà con sói này có lẽ là ân nhân cứu mạng cô . Nhịp tim Văn Tuyền tăng nhanh giữ dội, cô vuốt ngực để bình tĩnh lại, sau đó từ từ rút mình ra khỏi con sói nhưng chỉ được một nửa thì con sói tỉnh dậy. Văn Tuyền run run theo bản năng giơ chân đạp con sói , sau đó chạy vào phía góc hang vì con sói đã chắn phía ngoài. Văn Tuyền cảm thấy hối hận vì đã làm điều đó, con sói từ từ tiến lại gần cô gầm gừ một cách kính động , Văn Tuyền hoảng hốt khóc thét nhắm mắt lại, thật lạ con sói nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của cô, rồi gí đầu nó vào đầu cô khẽ lắc lư như đang muốn an ủi cô. Văn Tuyền lập tức nín khóc cô ngạc nhiên nhìn con sói nói:
- Em là …Vô Tình …. Phải không ?_ Văn Tuyền năm 14 tuổi mới hiểu được số phận đau đớn của mình oán trách cuộc đời vô tình cô đã đăt tên cho chú chó màu hồng cô nuôi là Vô Tình nhưng chưa được nửa năm nó cũng như tên của nó ,vô tình rời bỏ cô, chính là lúc cô quyết định rời nhà bỏ đi.
Con sói vui mừng hú tiếng dài, tỏ rõ sự hưng phấn. Còn với Văn Tuyền ở nơi âm u xa lạ, vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh, Văn Tuyền nhận thấy sự hiện diện của Vô Tình như một ánh sáng từ thiên đường . Thật tốt quá cô có người thân, cô không cô độc . Không kiềm chế được nước mắt cô rơi xuống ôm chầm lấy Vô Tình khóc ,Vô tình cũng “NGAO” lên một tiếng rồi lặng yên. Cả hang động rộng lớn chỉ còn lại tiếng thút thít khóc của Văn Tuyền ,và hình ảnh một người một sói ôm nhau .
Văn Tuyền quên mất rằng, hôm qua cô té ngã trước cửa hang mà con sói này có lẽ là ân nhân cứu mạng cô . Nhịp tim Văn Tuyền tăng nhanh giữ dội, cô vuốt ngực để bình tĩnh lại, sau đó từ từ rút mình ra khỏi con sói nhưng chỉ được một nửa thì con sói tỉnh dậy. Văn Tuyền run run theo bản năng giơ chân đạp con sói , sau đó chạy vào phía góc hang vì con sói đã chắn phía ngoài. Văn Tuyền cảm thấy hối hận vì đã làm điều đó, con sói từ từ tiến lại gần cô gầm gừ một cách kính động , Văn Tuyền hoảng hốt khóc thét nhắm mắt lại, thật lạ con sói nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của cô, rồi gí đầu nó vào đầu cô khẽ lắc lư như đang muốn an ủi cô. Văn Tuyền lập tức nín khóc cô ngạc nhiên nhìn con sói nói:
- Em là …Vô Tình …. Phải không ?_ Văn Tuyền năm 14 tuổi mới hiểu được số phận đau đớn của mình oán trách cuộc đời vô tình cô đã đăt tên cho chú chó màu hồng cô nuôi là Vô Tình nhưng chưa được nửa năm nó cũng như tên của nó ,vô tình rời bỏ cô, chính là lúc cô quyết định rời nhà bỏ đi.
Con sói vui mừng hú tiếng dài, tỏ rõ sự hưng phấn. Còn với Văn Tuyền ở nơi âm u xa lạ, vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh, Văn Tuyền nhận thấy sự hiện diện của Vô Tình như một ánh sáng từ thiên đường . Thật tốt quá cô có người thân, cô không cô độc . Không kiềm chế được nước mắt cô rơi xuống ôm chầm lấy Vô Tình khóc ,Vô tình cũng “NGAO” lên một tiếng rồi lặng yên. Cả hang động rộng lớn chỉ còn lại tiếng thút thít khóc của Văn Tuyền ,và hình ảnh một người một sói ôm nhau .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook