Bán Yêu Tư Đằng
-
Quyển 7 - Chương 4
Ngoài công trường chỉ có hai hướng đi, hoặc là ra hoặc là vào Nang Khiêm. Lần này không cần Tư Đằng nói, Nhan Phúc Thụy cũng biết đường đi vào.
Xe buýt đến vùng nông thôn của Nang Khiêm chỉ chạy theo giờ cố định, muốn linh hoạt chỉ có cách là thuê xe. Sau khi trả giá năm lần bảy lượt, cuối cùng lúc ngồi lên xe rồi Nhan Phúc Thụy vẫn thấy tiếc đứt ruột, nhưng lại ngại nói toạc ra, nên giở trò khôn vặt cố ý móc ví tiền ra trước mặt Tư Đằng, vừa đếm xấp tiền giấy còn lại bên trong vừa than ngắn thở dài.
Tư Đằng biết rõ nhưng vẫn mặc kệ, Nhan Phúc Thụy đáng thương ngồi đếm vài lần mà không đạt được hiệu quả như mong muốn, lại khiến cậu tài xế ngồi phía trước cứ nhìn mình chăm chăm, nhất thời ông sinh lòng cảnh giác vội vàng bỏ tiền vào, tự an ủi: Tất cả đều vì sư phụ, tiền tài là vật ngoài thân, nếu may mắn có thể khiến tiểu thư Tư Đằng tan đi nỗi căm hận với sư phụ cũng đáng giá. Rồi ông lại nghĩ, tiểu thư Tư Đằng còn giúp Nhà Ngói trả thù, dựa theo giá thị trường tiền thù lao cũng rất cao rồi, nếu tính toán như vậy thì số tiền ông vừa tiêu có đáng là gì đâu.
Nghĩ như thế xong ông lại cảm thấy vô cùng áy náy vì hành vi của mình, thế là tiếp theo Nhan Phúc Thụy rất tận tụy, dựa theo căn dặn lúc trước của Tư Đằng, đến nhà nào có người cũng tích cực hỏi thăm: Hai ngày nay có thấy xe của tỉnh khác chạy qua không? Có thấy gã đàn ông để râu quai nón trông khá hung tợn nào không? Hay là có gã đàn ông nào mà trông hung ác không? Vì dù sao râu có thể cạo đi mà.
Cũng may là nơi này nằm chếch gần về phía vùng biên giới, đường đi không có ngã rẽ nào, xe tỉnh ngoài lại ít, đã nghe ngóng được rằng hai ngày nay đúng là có mấy xe chạy qua, một chiếc xe việt dã, một xe từ thiện, một chiếc xe bán tải và một chiếc xe tải lớn là loại thường thấy ở các công trường.
Nhan Phúc Thụy cảm thấy chiếc "xe tải công trường" kia rất đáng nghi, dọc đường cứ nhìn xung quanh tìm kiếm. Đường đất đi dằn xóc chòng chành, không ít dãy núi nhấp nhô, phía đằng trước nữa mới có đường bằng. Tư Đằng bảo tài xế dừng lại, xuống xe xem xét.
Núi non thung lũng đều tập trung ở phía lối vào, nếu còn tìm xa hơn nữa thì đã rời khỏi địa phận Nang Khiêm. Tư Đằng nghĩ ngợi rồi bảo tài xế quay đầu xe, nhưng dặn anh ta chạy chậm lại, gần đó nếu có đường lên đèo thì phải đi lên xem thử.
Lần này khá tốn thời gian, đến chạng vạng, Nhan Phúc Thụy đang cúi đầu gà gật thì bỗng nghe thấy Tư Đằng nói: "Dừng lại, chính là nơi này!"
Nhan Phúc Thụy giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện trời đã sắp tối. Đây là một căn nhà kiểu Tạng nằm giữa sườn núi, sân rộng rãi, bên cạnh còn có chuồng nuôi dê, cạnh chuồng có một chiếc xe mười sáu chỗ màu trắng đang đỗ. Dưới chân núi không xa có khói bếp bốc lên, đèn sáng lác đác, tổng cộng khu này có khoảng sáu bảy hộ.
Cho tài xế lái đi, Tư Đằng đứng trước sân quan sát. Nhà này cách xa chân núi, đứng đơn độc, đã lâu không có vết tích người ở. Lúc đi vào Nhan Phúc Thụy hỏi: "Tiểu thư Tư Đằng, sao cô lại cảm thấy chính là đây?"
Tư Đằng đáp lời: "Ông đoán xem?"
Đoán ư? Tiểu thư Tư Đằng bảo ông đoán tất nhiên không phải là thuận miệng nói chơi rồi, nhất định là muốn khảo nghiệm ông đây mà. Nhan Phúc Thụy nhất thời thấy khẩn trương, không đuổi theo cô đi vào trong, mà vòng quanh chiếc xe kia để nghiên cứu.
Lúc đến gần buồng lái, ông đưa tay định kéo thử thì vừa mới kéo, cửa xe đã mở ra. Chuyển qua phía thùng xe sau, cửa cũng chỉ được đóng hờ, mở ra xem thấy một đống sách giáo khoa nằm lộn xộn cạnh cửa, nhìn vào sâu hơn thấy một chiếc tủ lạnh vuông vức.
...
Nhan Phúc Thụy liền chạy xồng xộc vào nhà, vừa chạy vừa la hét: "Tiểu thư Tư Đằng, tôi đoán ra rồi! Tôi..."
Ông bỗng giật mình im bặt. Trời đã tối sầm nhưng tiểu thư Tư Đằng lại không buồn bật đèn. Nhìn từ bên ngoài, nhà này hoàn toàn là phong cách xây dựng của người Tạng, trên cửa vẽ hình Bát Bảo Phật Môn (1). Trong nhà gần như trống rỗng, chỉ có một chiếc ghế xếp. Tư Đằng ngồi trên ghế, trong tay là một cuộn tranh đã mở ra, bên cạnh còn có một chiếc rương màu đen dài đang mở nắp.
(1) Bát Bảo người Tạng hay còn được gọi là Bát Bảo Phật Môn, Phật giáo gọi là tám vật cát tường bao gồm: vỏ ốc trắng, bình báu, lọng báu, kết cát tường, bánh xe vàng, cá vàng, hoa sen, cây phướn thắng lợi.
Cô hỏi: "Ông đoán ra được gì?"
Giọng cô hơi lạ nhưng Nhan Phúc Thụy không nghĩ nhiều đến thế, vội vàng khoe khoang những điều mình đã điều tra được ở bên ngoài: "Tiểu thư Tư Đằng, chiếc xe kia đúng là có vấn đề. Đầu tiên, nó vốn là chiếc xe chở đồ từ thiện đem quyên tặng, toàn là sách vở, nhưng chỗ này lại hoàn toàn không có trường học. Tôi cũng vào buồng sau xe xem xét rồi, nhưng mấy thứ đồ quyên tặng kia bị vứt bừa bãi, còn có cả dấu chân giẫm lên, làm sao giống như là được đem đi quyên tặng chứ? Buồng sau còn có băng keo dài thượt, dây kẽm và dây thừng. Tôi xem trên tivi, đây là những thứ bọn bắt cóc hay dùng, tiểu thư Tư Đằng, ban đầu chắc chắn là Tần Phóng bị giấu trên chiếc xe này. Còn có một chiếc tủ lạnh nữa, nhưng không có điện nên cũng không giống là để vận chuyển nước đá. Tôi đoán là bọn bắt cóc sợ người ta điều tra, thỉnh thoảng sẽ nhốt Tần Phóng vào tủ lạnh..."
Nói đến đây, ông lại không dám chắc lắm. Tủ lạnh đóng lại không có không khí, nhốt Tần Phóng vào đó không phải cậu ấy sẽ bị ngộp chết hay sao? Mà ông nói nhiều như vậy, tiểu thư Tư Đằng thấy thế nào? Nhan Phúc Thụy lòng đầy hi vọng nhìn Tư Đằng, trông cô có vẻ thất thần nhưng hai bàn tay nắm lấy cuộn tranh thì càng lúc càng siết chặt...
Nhan Phúc Thụy nuốt nước bọt, thăm dò gọi: "Tiểu thư Tư Đằng? Tiểu thư Tư Đằng?"
Tư Đằng chợt hoàn hồn: "Chuyện gì?"
Chuyện gì á? Nhan Phúc Thụy thất vọng tột độ, ông hiếm khi suy nghĩ minh mẫn như vậy, tất cả những điều ông phân tích vừa rồi hóa ra cô lại không nghe thấy gì cả ư?
Nhan Phúc Thụy ủ rũ: "Tiểu thư Tư Đằng, không phải cô bảo tôi đoán sao? Sao cô vừa nhìn đã cảm thấy chiếc xe đó có vấn đề thế?"
Tư Đằng liếc nhìn ông: "Ông không nhìn biển số xe hả? Biển số Chiết Giang đấy!"
***
Trời đã tối đen, Giả Quế Chi cầm đèn pin đi phía trước, đi vài bước liền dừng lại nhìn thế núi, rồi lại vừa đi vừa nhìn vào bản đồ da trâu trong tay. Tần Phóng và Chu Vạn Đông khiêng băng ca đặt thi thể Triệu Giang Long, bước cao bước thấp theo sau.
Đã vào trong núi được một ngày, phần lớn thời gian đều là đi xuống dốc, Tần Phóng khiêng đầu trước của băng ca nên vô cùng lao lực. Chu Vạn Đông trói cổ tay anh bằng dây kẽm còn chưa thấy đủ, mắt cá chân anh cũng cột bằng dây thừng, khoảng cách dây chừng nửa mét. Nói cách khác, khoảng cách bước chân anh không thể nào quá nửa mét, thỉnh thoảnh phải bước đi vội vàng hoặc là sải dài, anh sẽ bị lảo đảo. Ban đầu mỗi lần anh bị vấp ngã đều bị Chu Vạn Đông mắng, sau đó chắc hẳn là mắng cũng đã mệt, gã nhặt theo khúc cây, chỉ cần thấy không bằng lòng là đánh anh tới tấp.
Có một lần gã đánh trúng vào ót Tần Phóng khiến trước mặt anh tối sầm, khuỵu ngã luôn trên mặt đất. Thi thể Triệu Giang Long được bao kín bằng chăn bông lăn xuống, Giả Quế Chi mới nổi giận mắng Chu Vạn Đông: "Lỡ đánh chết người thì mình cậu khiêng đấy nhé!"
Chu Vạn Đông phẫn nộ, nhưng không còn đánh anh nữa, chẳng qua là lại luôn miệng chửi mắng.
Lúc dừng lại nghỉ ngơi giữa chừng, Chu Vạn Đông ngẩng đầu nhìn vách núi, rồi nhổ nước bọt: "Mẹ kiếp, vòng vòng vèo vèo mãi, không phải là ngọn núi ngay kia sao? Đi biết bao chặng đường oan uổng mà!"
Giả Quế Chi lạnh lùng trả lời: "Đi theo bản đồ của ông tôi chắc ăn hơn."
Chu Vạn Đông thầm chửi tục trong lòng, tức giận đi ra xa châm điếu thuốc, chưa hút được hai hơi đã nghe thấy Giả Quế Chi đi đến khẽ nói: "Sau khi đến nơi, cậu nhìn theo ánh mắt tôi, đánh ngất hắn... hoặc đánh chết hắn cũng không sao."
Chu Vạn Đông căm tức cực độ: "Mẹ kiếp, muốn đánh chết sao chị không nói sớm, suốt quãng đường ông đây phải quản việc hắn ăn uống, tiểu tiện, rảnh quá hả?"
Nhưng câu trả lời của Giả Quế Chi khiến gã lạnh cả sống lưng.
"Đánh chết sẽ không còn tươi nữa."
Chuyện này có chút kỳ lạ, Chu Vạn Đông sờ con dao găm cắm sau lưng theo bản năng. Người mà dùng từ "tươi" để hình dung, lẽ nào định... mang ra ăn thịt sao?
***
Lên dốc, xuống dốc, rừng rậm, lối mòn, suối ngầm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cũng không còn thấy đường đèo nữa, xem ra đây là đáy vực rồi.
Đáy vực? Lòng Tần Phóng đột nhiên xuất hiện một tia nghi ngờ, anh bắt đầu chú tâm nhìn từng ngọn cây cọng cỏ, đường mòn, núi đá xung quanh. Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng xác định một điều. Con đường này anh đã đi qua rồi, hoặc có thể nói là ít nhất đã từng đi qua một đoạn cuối cùng. Có điều khi đó là đi theo phía ngược lại, anh dẫn theo Tư Đằng, tìm kiếm lòng vòng, từng bước từng bước từ đáy vực đi lên đỉnh núi. Còn hiện tại Giả Quế Chi và Chu Vạn Đông là từ hướng khác, dựa theo bản đồ đi vòng vào. Tuy đường sá xem ra đa phần là khác nhau nhưng từ đoạn đường cuối cùng là bắt đầu trùng lặp.
Lẽ nào điểm đến cuối cùng của tấm bản đồ trong tay Giả Quế Chi chính là đáy vực mà anh đã rơi xuống sao?
Phỏng đoán này gần như được xác minh gần tới từng chút một, ấn tượng của Tần Phóng cũng dần dần rõ ràng. Lúc đi qua khu rừng, tiếng bước chân nặng nề dọa đám chim đêm, tiếng vỗ cánh phành phạch của chúng truyền đi thật xa trong màn đêm yên tĩnh. Ngay phía trước là chiếc xe đã rơi xuống vách núi lúc trước, bị móp méo thành đống sắt vụn, bên cạnh còn có chiếc valy đã bị mở ra.
Đêm hôm đó Tư Đằng mở valy ra, tìm xem có quần áo mặc được không, vẻ mặt còn đầy thâm ý nói với anh: "Diễm phúc cũng không tệ nhỉ!" Tất cả ký ức về đáy vực sâu này bất chợt ào ạt kéo đến, anh đã từng cho rằng đây chỉ là cơn ác mộng mà thôi.
- Ầm một tiếng, xe rơi xuống vách đá...
- Cọc nhọn đâm xuyên tim anh, gió nơi đáy vực thổi lay hộp khăn giấy bên cạnh.
- Sau lưng anh, ngay dưới lòng đất còn có một tiếng tim đập khác...
- Trong đám bùn đất bên cạnh, Tư Đằng ngồi dậy từ đó...
- Cô nói: "Bắt đầu từ bây giờ cậu phải nghe tôi sai bảo, tôi tên là Tư Đằng."
...
Tiếng thét của Giả Quế Chi chợt kéo Tần Phóng hoàn hồn trở về thực tế, chị ta gần như điên cuồng ngã nhào xuống chiếc hố, hai tay nắm chặt lấy hai cọc nhọn, gào to: "Người đâu, người đâu rồi?"
Gào một hồi, rồi như bỗng ý thức được điều gì, chị ta cầm một chiếc cọc nhọn ra sức đào đất cát bên cạnh lên, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại:
- "Người đâu, người đâu rồi?"
- "Ông nói là chôn ở đây mà, vậy người đâu?"
- "Sao lại không có vậy, sao lại không có được cơ chứ?"
- "Không được, không thể nào, nếu không có thì lão Triệu nhà mình không sống lại được..."
Chu Vạn Đông ngơ ngác nhìn Giả Quế Chi rồi lại nhìn sang Tần Phóng, tự hỏi không phải lúc trước chị ta nói phải hành động theo 'ánh mắt' của chị ta sao? Chuyện này là thế nào? Lẽ nào đây chính là 'ánh mắt' đấy ư?
Lòng Tần Phóng từ từ chùng xuống, cuối cùng giống như chìm hẳn vào băng đá, cơn lạnh lẽo theo kinh mạch từ tay chân len khắp thân thể.
Giả Quế Chi tìm theo người bắt cóc anh, cách xa ngàn dặm đưa anh đến Nang Khiêm, cuối cùng người cô ta cần tìm lại là... Tư Đằng.
Tần Phóng cho rằng tất cả những chuyện anh trải qua hiện tại đều là ngoài ý muốn. Giống như là hiệu ứng bươm bướm, anh rơi xuống núi mà gặp phải Tư Đằng, rồi vì Tư Đằng mà liên tục bị cuốn vào những sự việc không tài nào giải thích nổi... Nhưng bây giờ anh lại phát hiện ra có thể mình đã nghĩ sai rồi. Có lẽ tất cả mọi chuyện vốn đang xảy ra theo tuần tự, mặc kệ là có sự việc ngoài ý muốn của anh hay không.
Xe buýt đến vùng nông thôn của Nang Khiêm chỉ chạy theo giờ cố định, muốn linh hoạt chỉ có cách là thuê xe. Sau khi trả giá năm lần bảy lượt, cuối cùng lúc ngồi lên xe rồi Nhan Phúc Thụy vẫn thấy tiếc đứt ruột, nhưng lại ngại nói toạc ra, nên giở trò khôn vặt cố ý móc ví tiền ra trước mặt Tư Đằng, vừa đếm xấp tiền giấy còn lại bên trong vừa than ngắn thở dài.
Tư Đằng biết rõ nhưng vẫn mặc kệ, Nhan Phúc Thụy đáng thương ngồi đếm vài lần mà không đạt được hiệu quả như mong muốn, lại khiến cậu tài xế ngồi phía trước cứ nhìn mình chăm chăm, nhất thời ông sinh lòng cảnh giác vội vàng bỏ tiền vào, tự an ủi: Tất cả đều vì sư phụ, tiền tài là vật ngoài thân, nếu may mắn có thể khiến tiểu thư Tư Đằng tan đi nỗi căm hận với sư phụ cũng đáng giá. Rồi ông lại nghĩ, tiểu thư Tư Đằng còn giúp Nhà Ngói trả thù, dựa theo giá thị trường tiền thù lao cũng rất cao rồi, nếu tính toán như vậy thì số tiền ông vừa tiêu có đáng là gì đâu.
Nghĩ như thế xong ông lại cảm thấy vô cùng áy náy vì hành vi của mình, thế là tiếp theo Nhan Phúc Thụy rất tận tụy, dựa theo căn dặn lúc trước của Tư Đằng, đến nhà nào có người cũng tích cực hỏi thăm: Hai ngày nay có thấy xe của tỉnh khác chạy qua không? Có thấy gã đàn ông để râu quai nón trông khá hung tợn nào không? Hay là có gã đàn ông nào mà trông hung ác không? Vì dù sao râu có thể cạo đi mà.
Cũng may là nơi này nằm chếch gần về phía vùng biên giới, đường đi không có ngã rẽ nào, xe tỉnh ngoài lại ít, đã nghe ngóng được rằng hai ngày nay đúng là có mấy xe chạy qua, một chiếc xe việt dã, một xe từ thiện, một chiếc xe bán tải và một chiếc xe tải lớn là loại thường thấy ở các công trường.
Nhan Phúc Thụy cảm thấy chiếc "xe tải công trường" kia rất đáng nghi, dọc đường cứ nhìn xung quanh tìm kiếm. Đường đất đi dằn xóc chòng chành, không ít dãy núi nhấp nhô, phía đằng trước nữa mới có đường bằng. Tư Đằng bảo tài xế dừng lại, xuống xe xem xét.
Núi non thung lũng đều tập trung ở phía lối vào, nếu còn tìm xa hơn nữa thì đã rời khỏi địa phận Nang Khiêm. Tư Đằng nghĩ ngợi rồi bảo tài xế quay đầu xe, nhưng dặn anh ta chạy chậm lại, gần đó nếu có đường lên đèo thì phải đi lên xem thử.
Lần này khá tốn thời gian, đến chạng vạng, Nhan Phúc Thụy đang cúi đầu gà gật thì bỗng nghe thấy Tư Đằng nói: "Dừng lại, chính là nơi này!"
Nhan Phúc Thụy giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện trời đã sắp tối. Đây là một căn nhà kiểu Tạng nằm giữa sườn núi, sân rộng rãi, bên cạnh còn có chuồng nuôi dê, cạnh chuồng có một chiếc xe mười sáu chỗ màu trắng đang đỗ. Dưới chân núi không xa có khói bếp bốc lên, đèn sáng lác đác, tổng cộng khu này có khoảng sáu bảy hộ.
Cho tài xế lái đi, Tư Đằng đứng trước sân quan sát. Nhà này cách xa chân núi, đứng đơn độc, đã lâu không có vết tích người ở. Lúc đi vào Nhan Phúc Thụy hỏi: "Tiểu thư Tư Đằng, sao cô lại cảm thấy chính là đây?"
Tư Đằng đáp lời: "Ông đoán xem?"
Đoán ư? Tiểu thư Tư Đằng bảo ông đoán tất nhiên không phải là thuận miệng nói chơi rồi, nhất định là muốn khảo nghiệm ông đây mà. Nhan Phúc Thụy nhất thời thấy khẩn trương, không đuổi theo cô đi vào trong, mà vòng quanh chiếc xe kia để nghiên cứu.
Lúc đến gần buồng lái, ông đưa tay định kéo thử thì vừa mới kéo, cửa xe đã mở ra. Chuyển qua phía thùng xe sau, cửa cũng chỉ được đóng hờ, mở ra xem thấy một đống sách giáo khoa nằm lộn xộn cạnh cửa, nhìn vào sâu hơn thấy một chiếc tủ lạnh vuông vức.
...
Nhan Phúc Thụy liền chạy xồng xộc vào nhà, vừa chạy vừa la hét: "Tiểu thư Tư Đằng, tôi đoán ra rồi! Tôi..."
Ông bỗng giật mình im bặt. Trời đã tối sầm nhưng tiểu thư Tư Đằng lại không buồn bật đèn. Nhìn từ bên ngoài, nhà này hoàn toàn là phong cách xây dựng của người Tạng, trên cửa vẽ hình Bát Bảo Phật Môn (1). Trong nhà gần như trống rỗng, chỉ có một chiếc ghế xếp. Tư Đằng ngồi trên ghế, trong tay là một cuộn tranh đã mở ra, bên cạnh còn có một chiếc rương màu đen dài đang mở nắp.
(1) Bát Bảo người Tạng hay còn được gọi là Bát Bảo Phật Môn, Phật giáo gọi là tám vật cát tường bao gồm: vỏ ốc trắng, bình báu, lọng báu, kết cát tường, bánh xe vàng, cá vàng, hoa sen, cây phướn thắng lợi.
Cô hỏi: "Ông đoán ra được gì?"
Giọng cô hơi lạ nhưng Nhan Phúc Thụy không nghĩ nhiều đến thế, vội vàng khoe khoang những điều mình đã điều tra được ở bên ngoài: "Tiểu thư Tư Đằng, chiếc xe kia đúng là có vấn đề. Đầu tiên, nó vốn là chiếc xe chở đồ từ thiện đem quyên tặng, toàn là sách vở, nhưng chỗ này lại hoàn toàn không có trường học. Tôi cũng vào buồng sau xe xem xét rồi, nhưng mấy thứ đồ quyên tặng kia bị vứt bừa bãi, còn có cả dấu chân giẫm lên, làm sao giống như là được đem đi quyên tặng chứ? Buồng sau còn có băng keo dài thượt, dây kẽm và dây thừng. Tôi xem trên tivi, đây là những thứ bọn bắt cóc hay dùng, tiểu thư Tư Đằng, ban đầu chắc chắn là Tần Phóng bị giấu trên chiếc xe này. Còn có một chiếc tủ lạnh nữa, nhưng không có điện nên cũng không giống là để vận chuyển nước đá. Tôi đoán là bọn bắt cóc sợ người ta điều tra, thỉnh thoảng sẽ nhốt Tần Phóng vào tủ lạnh..."
Nói đến đây, ông lại không dám chắc lắm. Tủ lạnh đóng lại không có không khí, nhốt Tần Phóng vào đó không phải cậu ấy sẽ bị ngộp chết hay sao? Mà ông nói nhiều như vậy, tiểu thư Tư Đằng thấy thế nào? Nhan Phúc Thụy lòng đầy hi vọng nhìn Tư Đằng, trông cô có vẻ thất thần nhưng hai bàn tay nắm lấy cuộn tranh thì càng lúc càng siết chặt...
Nhan Phúc Thụy nuốt nước bọt, thăm dò gọi: "Tiểu thư Tư Đằng? Tiểu thư Tư Đằng?"
Tư Đằng chợt hoàn hồn: "Chuyện gì?"
Chuyện gì á? Nhan Phúc Thụy thất vọng tột độ, ông hiếm khi suy nghĩ minh mẫn như vậy, tất cả những điều ông phân tích vừa rồi hóa ra cô lại không nghe thấy gì cả ư?
Nhan Phúc Thụy ủ rũ: "Tiểu thư Tư Đằng, không phải cô bảo tôi đoán sao? Sao cô vừa nhìn đã cảm thấy chiếc xe đó có vấn đề thế?"
Tư Đằng liếc nhìn ông: "Ông không nhìn biển số xe hả? Biển số Chiết Giang đấy!"
***
Trời đã tối đen, Giả Quế Chi cầm đèn pin đi phía trước, đi vài bước liền dừng lại nhìn thế núi, rồi lại vừa đi vừa nhìn vào bản đồ da trâu trong tay. Tần Phóng và Chu Vạn Đông khiêng băng ca đặt thi thể Triệu Giang Long, bước cao bước thấp theo sau.
Đã vào trong núi được một ngày, phần lớn thời gian đều là đi xuống dốc, Tần Phóng khiêng đầu trước của băng ca nên vô cùng lao lực. Chu Vạn Đông trói cổ tay anh bằng dây kẽm còn chưa thấy đủ, mắt cá chân anh cũng cột bằng dây thừng, khoảng cách dây chừng nửa mét. Nói cách khác, khoảng cách bước chân anh không thể nào quá nửa mét, thỉnh thoảnh phải bước đi vội vàng hoặc là sải dài, anh sẽ bị lảo đảo. Ban đầu mỗi lần anh bị vấp ngã đều bị Chu Vạn Đông mắng, sau đó chắc hẳn là mắng cũng đã mệt, gã nhặt theo khúc cây, chỉ cần thấy không bằng lòng là đánh anh tới tấp.
Có một lần gã đánh trúng vào ót Tần Phóng khiến trước mặt anh tối sầm, khuỵu ngã luôn trên mặt đất. Thi thể Triệu Giang Long được bao kín bằng chăn bông lăn xuống, Giả Quế Chi mới nổi giận mắng Chu Vạn Đông: "Lỡ đánh chết người thì mình cậu khiêng đấy nhé!"
Chu Vạn Đông phẫn nộ, nhưng không còn đánh anh nữa, chẳng qua là lại luôn miệng chửi mắng.
Lúc dừng lại nghỉ ngơi giữa chừng, Chu Vạn Đông ngẩng đầu nhìn vách núi, rồi nhổ nước bọt: "Mẹ kiếp, vòng vòng vèo vèo mãi, không phải là ngọn núi ngay kia sao? Đi biết bao chặng đường oan uổng mà!"
Giả Quế Chi lạnh lùng trả lời: "Đi theo bản đồ của ông tôi chắc ăn hơn."
Chu Vạn Đông thầm chửi tục trong lòng, tức giận đi ra xa châm điếu thuốc, chưa hút được hai hơi đã nghe thấy Giả Quế Chi đi đến khẽ nói: "Sau khi đến nơi, cậu nhìn theo ánh mắt tôi, đánh ngất hắn... hoặc đánh chết hắn cũng không sao."
Chu Vạn Đông căm tức cực độ: "Mẹ kiếp, muốn đánh chết sao chị không nói sớm, suốt quãng đường ông đây phải quản việc hắn ăn uống, tiểu tiện, rảnh quá hả?"
Nhưng câu trả lời của Giả Quế Chi khiến gã lạnh cả sống lưng.
"Đánh chết sẽ không còn tươi nữa."
Chuyện này có chút kỳ lạ, Chu Vạn Đông sờ con dao găm cắm sau lưng theo bản năng. Người mà dùng từ "tươi" để hình dung, lẽ nào định... mang ra ăn thịt sao?
***
Lên dốc, xuống dốc, rừng rậm, lối mòn, suối ngầm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cũng không còn thấy đường đèo nữa, xem ra đây là đáy vực rồi.
Đáy vực? Lòng Tần Phóng đột nhiên xuất hiện một tia nghi ngờ, anh bắt đầu chú tâm nhìn từng ngọn cây cọng cỏ, đường mòn, núi đá xung quanh. Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng xác định một điều. Con đường này anh đã đi qua rồi, hoặc có thể nói là ít nhất đã từng đi qua một đoạn cuối cùng. Có điều khi đó là đi theo phía ngược lại, anh dẫn theo Tư Đằng, tìm kiếm lòng vòng, từng bước từng bước từ đáy vực đi lên đỉnh núi. Còn hiện tại Giả Quế Chi và Chu Vạn Đông là từ hướng khác, dựa theo bản đồ đi vòng vào. Tuy đường sá xem ra đa phần là khác nhau nhưng từ đoạn đường cuối cùng là bắt đầu trùng lặp.
Lẽ nào điểm đến cuối cùng của tấm bản đồ trong tay Giả Quế Chi chính là đáy vực mà anh đã rơi xuống sao?
Phỏng đoán này gần như được xác minh gần tới từng chút một, ấn tượng của Tần Phóng cũng dần dần rõ ràng. Lúc đi qua khu rừng, tiếng bước chân nặng nề dọa đám chim đêm, tiếng vỗ cánh phành phạch của chúng truyền đi thật xa trong màn đêm yên tĩnh. Ngay phía trước là chiếc xe đã rơi xuống vách núi lúc trước, bị móp méo thành đống sắt vụn, bên cạnh còn có chiếc valy đã bị mở ra.
Đêm hôm đó Tư Đằng mở valy ra, tìm xem có quần áo mặc được không, vẻ mặt còn đầy thâm ý nói với anh: "Diễm phúc cũng không tệ nhỉ!" Tất cả ký ức về đáy vực sâu này bất chợt ào ạt kéo đến, anh đã từng cho rằng đây chỉ là cơn ác mộng mà thôi.
- Ầm một tiếng, xe rơi xuống vách đá...
- Cọc nhọn đâm xuyên tim anh, gió nơi đáy vực thổi lay hộp khăn giấy bên cạnh.
- Sau lưng anh, ngay dưới lòng đất còn có một tiếng tim đập khác...
- Trong đám bùn đất bên cạnh, Tư Đằng ngồi dậy từ đó...
- Cô nói: "Bắt đầu từ bây giờ cậu phải nghe tôi sai bảo, tôi tên là Tư Đằng."
...
Tiếng thét của Giả Quế Chi chợt kéo Tần Phóng hoàn hồn trở về thực tế, chị ta gần như điên cuồng ngã nhào xuống chiếc hố, hai tay nắm chặt lấy hai cọc nhọn, gào to: "Người đâu, người đâu rồi?"
Gào một hồi, rồi như bỗng ý thức được điều gì, chị ta cầm một chiếc cọc nhọn ra sức đào đất cát bên cạnh lên, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại:
- "Người đâu, người đâu rồi?"
- "Ông nói là chôn ở đây mà, vậy người đâu?"
- "Sao lại không có vậy, sao lại không có được cơ chứ?"
- "Không được, không thể nào, nếu không có thì lão Triệu nhà mình không sống lại được..."
Chu Vạn Đông ngơ ngác nhìn Giả Quế Chi rồi lại nhìn sang Tần Phóng, tự hỏi không phải lúc trước chị ta nói phải hành động theo 'ánh mắt' của chị ta sao? Chuyện này là thế nào? Lẽ nào đây chính là 'ánh mắt' đấy ư?
Lòng Tần Phóng từ từ chùng xuống, cuối cùng giống như chìm hẳn vào băng đá, cơn lạnh lẽo theo kinh mạch từ tay chân len khắp thân thể.
Giả Quế Chi tìm theo người bắt cóc anh, cách xa ngàn dặm đưa anh đến Nang Khiêm, cuối cùng người cô ta cần tìm lại là... Tư Đằng.
Tần Phóng cho rằng tất cả những chuyện anh trải qua hiện tại đều là ngoài ý muốn. Giống như là hiệu ứng bươm bướm, anh rơi xuống núi mà gặp phải Tư Đằng, rồi vì Tư Đằng mà liên tục bị cuốn vào những sự việc không tài nào giải thích nổi... Nhưng bây giờ anh lại phát hiện ra có thể mình đã nghĩ sai rồi. Có lẽ tất cả mọi chuyện vốn đang xảy ra theo tuần tự, mặc kệ là có sự việc ngoài ý muốn của anh hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook