Sáng sớm, Khúc Ninh từ từ mở mắt, đưa tay sờ sờ mặt Địch Giang.
Tối hôm qua mơ màng cảm giác hắn trở về, còn tưởng mình nằm mơ chứ.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa sổ rọi vào, dát lên mặt sàn một tầng vàng óng.
Khúc Ninh thấy trong lòng thật ấm áp, “Anh sao lại về đây?”
Địch Giang ôm cậu, một đêm ngon giấc, lúc này tinh thần thật đủ, hứng thú lại tới, nhích đến gần cậu một chút, “Kinh ngạc vậy sao? Em sao lại nghĩ tối qua tôi nhất định không tới?”
Khúc Ninh ngậm miệng, đương nhiên không thể nói cho hắn là mình biết, nên cố ý phá hư chuyện tốt của hắn.
Địch Giang ám chỉ một hồi, nửa thật nửa giả thở dài, “Bảo bối gần đây không có ngoan.”
Khúc Ninh tiếp tục giả chết.
Địch Giang xuất thần một hồi, đột nhiên hỏi, “Bảo bối, em muốn đóng phim không?”
Khúc Ninh sửng sốt, “Hả?”
Địch Giang tiếp tục nói, “Bộ phim của Tôn đạo vẫn còn đang chuẩn bị, bất quá hắn vẫn muốn khăng khăng tự mình chọn nam chính, nói vậy, cho em lấy một vai nam thứ vẫn có thể, rồi để biên kịch thêm đất diễn là được.”
Khúc Ninh triệt để hết biết nói gì rồi.
Tôn đạo đó! Đây chính là Tôn đạo đó! Trong giới giải trí, đóng một vai qua đường trong phim của ổng cũng là chuyện có thể thổi phồng cả năm trời đó, tại sao Địch Giang có thể nói đến hời hợt như thế?
” Hiện tại thời gian hơi gấp, chờ hết bận, có thể tìm cho em một bộ điện ảnh, kịch bản sẽ lấy em làm trung tâm, không cần lo lắng vội vội vàng vàng như lần này…”
Trong đầu Khúc Ninh nhảy lung tung ngàn vạn chữ, Địch Giang sao tự nhiên muốn nói cái này?
Ban đầu, Khúc Ninh biết ơn Địch Giang kéo mình khỏi khốn cảnh, từ đó về sau công ty đổi hướng chuyển qua bồi dưỡng mình, ít nhiểu cũng nhờ Địch Giang bỏ công.
Thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây thôi, Khúc Ninh không yêu cầu cái khác, Địch Giang cũng không nói tới.
Nói cho cùng, đối với cuộc sống hiện tại Khúc Ninh rất hài lòng, không phải nổi như cồn, nhưng cũng có nổi tiếng một chút, dưới sự an bài của người đại diện, mỗi năm diễn hai bộ phim, thu nhập cũng không ít, một năm còn có phân nửa thời gian để nghỉ ngơi.
Tuy rằng có chỗ khó chịu là phải chờ Địch Giang lật thẻ bài của mình. (Mấy ông vua ngày xưa hay lật mấy thẻ bài ghi tên các phi tần của mình để chọn người thị tẩm đó mà, em nó tâng anh lên tới vua luôn rồi…)
Cho nên, hiện tại…
Khúc Ninh càng nghĩ càng bay xa, cái này có phải là Địch Giang chuẩn bị phí đền bù chia tay cho mình không thế?
Quả nhiên hôm qua không nên bị kích động, thật coi Địch Giang ngốc đến mức nhìn không ra ư.
Khúc Ninh càng nghĩ càng hoảng, “Em, em có thể không muốn được không…?”
Đổi thành Địch Giang sửng sốt, “Vì sao?”
Hắn cho rằng Khúc Ninh nhất định sẽ đáp ứng, trong giới giải trí thứ không thiếu nhất chính là người, còn thiếu nhất chính là cơ hội.
Trước đây bao nhiêu người cũng chỉ vì một lần cơ hội thôi.
Lúc đầu hắn cho Khúc Ninh ghi âm bài hát, chính là ý này, cậu theo tôi, vậy cũng nhất định đạt được thứ cậu muốn.
Cũng không biết tại sao, thời gian trôi qua, chính mình cư nhiên lại quên mất, dường như cảm thấy Khúc Ninh đương nhiên nên ở bên cạnh mình.
Vẫn là tối hôm qua Từ Vĩnh Duệ nhắc hắn nhớ.
Khúc Ninh kéo tay áo hắn, “Kim chủ siêu cấp… Em biết anh là vì không có làm đủ trách nhiệm của một kim chủ mà áy náy, thế nhưng em không có ý kiến! Thật không có!”
Khúc Ninh len lén ngước mắt nhìn hắn, “Anh nếu nhất định muốn bồi thường, ừm… Bồi thường việc khác đi!”
Địch Giang tò mò, “Thế em muốn gì?”
Lúc này ngược lại là Khúc Ninh nghẹn lời.
Em muốn chính là anh đó! Cơ mà lời này không thể nói ra.
Cậu suy tư một lát, “Em còn chưa nghĩ ra, sau này nghĩ ra thì nói cho anh sau ha.”
Địch Giang nở nụ cười, “Thông minh rồi ha bảo bối, thế là chộp được lời hứa của tôi rồi, đáp ứng em.”
Hắn tin là Khúc Ninh sẽ không yêu cầu chuyện gì quá đáng. (Cứ chờ đi anh, hối hận không kịp nga =]]])
Hắn lại suy nghĩ một chút, cơ mà trọng tâm câu chuyện làm cách nào ngoặt sang đây rồi?
Khúc Ninh ở nhà nghỉ ngơi một tuần, phim truyền hình lên sóng, trên mạng lại lần nữa sôi nổi vô cùng.
Khúc Ninh trừng mắt nhìn fan trên weibo của mình tăng thêm mấy vạn, bình luận khen mình cũng nhiều hơn, hài lòng vô cùng.
Sau đó nhận được thông báo, để tuyên truyền quảng cáo, đoàn phim đưa các diễn viên chính tham gia gameshow thực tế.
Gameshow này hiện nay cực kì hot trên toàn quốc, tập hợp được số lượng fan theo dõi thông đảo, có thể nói là một chương trình chủ bài, không chỉ có tác dụng cực lớn cho tuyên truyền phim, còn có nhiều chỗ tốt cho độ nổi tiếng của diễn viên tăng cao.
Khúc Ninh mở xem vài kì trước của chương trình này, hiểu biết một chút phong cách của tiết mục và các loại tình tiết có khả năng xuất hiện.
Mới đầu, cậu còn cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu, sau lại bị nội dung chương trình hấp dẫn, ôm ipad vừa xem vừa cười.
Bất quá nhức đầu nha, đây chẳng phải là muốn gặp lại Từ Vĩnh Duệ sao?
Quên đi, cho dù có Từ Vĩnh Duệ, nhưng vẫn còn Lăng Cẩm Luân.
Thế là vừa đến trường quay, Khúc Ninh lại dán qua.
Chương trình kì này lấy chủ đề là tìm kho báu, khách mời một kì và khách mời dài kì hợp thành mỗi bên một đội, đấu trí đấu dũng, trong quá trình đó sẽ nhận được nhiều loại manh mối, xâu chuỗi các manh mối với nhau, đến khi tìm được kho báu.
Hơn nữa để đồng thời có thể kết hợp với chủ đề của phim, hiện trường cũng được bày bố rất có phong cách võ hiệp, đồng thời dựa theo vài địa điểm phát sinh cốt truyện chia thành mấy loại bản đồ.
Khúc Ninh nhìn tiết mục trước mặt, dù sao manh mối hẳn sẽ không quá phức tạp tới mức cần IQ cao, quan trọng nhất là quá trình gom được manh mối, thông thường người chơi cần phải theo yêu cầu của người chỉ dẫn đi hoàn thành các loại nhiệm vụ mới có thể nhận được. Hơn nữa cậu hiểu, những nhiệm vụ này thường đều bày ra mấy loại không nằm trong phạm vi am hiểu của các minh tinh, chương trình giải trí thực tế ấy à, nói chung phải moi ra được vài phương diện khác của minh tinh, mới hấp dẫn khán giả được.
Ví dụ như bây giờ, trong manh mối bọn họ tìm được một nhân vật then chốt, trong tay người này giữ một mảnh bản đồ cuối cùng.
Mà hiện tại, cái NPC () này cực kì nhập diễn, còn đang khóc lóc nỉ non, nói là vợ mình bệnh nặng, muốn ăn một mâm cánh gà ướp coca.
(NPC – None player character: ai chơi game là biết, chính là mấy nhân vật thiết lập sẵn trong game, bấm vô là hiện ra nhiệm vụ cho người chơi đi làm đó)
Khúc Ninh: Excuse me? Cổ đại có trò này hả?
NPC: Chính là bởi vì không có, cho nên mới quý đó, nếu không thì tôi cần phải lấy bản đồ ra trao đổi sao?
Khúc Ninh: …Ồ. Nghe cũng rất có lý.
NPC tiếp tục nói, “Chỉ cần có thực đơn cánh gà coca các cậu cũng có thể qua cửa…”
Lăng Cẩm Luân cấp tốc nói, “Không cần, tôi làm được.”
Toàn đội đồng loạt nghiêng đầu qua nhìn anh, Khúc Ninh cảm giác sự sùng bái của mình đối với anh lại tăng nữa.
“Anh Lăng anh biết không cần đi tìm thực đơn sẽ tiết kiệm bao nhiêu thời gian không a a a a a! Anh quá tuyệt vời!”
Lăng Cẩm Luân là đội trưởng, nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ, nữ chính và nữ thứ thành một nhóm đi tìm coca, còn mình vào nhà của NPC tìm các nguyên liệu khác.
Khúc Ninh run lên, quả nhiên, phân công tiếp theo là mình và Từ Vĩnh Duệ cùng đi tìm cánh gà.
Móa! Xác suất một phần tư mà cũng dính được.
Bất quá cũng không kỳ quái, nữ chính không lâu trước đây mới có scandal tình ái, trên mạng còn đang bàn tán, có tin tức còn nới cô ta di tình biệt luyến cũng trong khoảng thời gian diễn bộ phim này.
Lăng Cẩm Luân cũng không biết chuyện về Từ Vĩnh Duệ, an bài như vậy đúng là suy tính rất chu đáo.
Khúc Ninh vùi đầu với Từ Vĩnh Duệ một đường không nói chuyện, hỏi qua từng nhà từng nhà, rốt cuộc ở nhà một bà lão bảo rằng ‘vừa vặn’ mình có rất nhiều cánh gà.
Thế nhưng điều kiện là phải giúp bà đào khoai tây.
Vì vậy hai người vén tay áo lên, loay hoay trong bùn đào đào nhặt nhặt.
Vẫn cứ không nói chuyện, rất là xấu hổ.
Rốt cuộc nhân viên công tác thấy không ổn, tạm ngừng lại, miễn cưỡng cười đề nghị bọn họ, “Hai người sao không nói chuyện thế, thế này thì hiệu quả chương trình phát ra không tốt lắm đâu.”
Đồng thời uyển chuyển nhắc nhở khán giả có thể sẽ nghĩ bọn họ bất hòa.
Khúc Ninh và Từ Vĩnh Duệ liếc nhau, sau đó cấp tốc dời mắt đi.
Vốn chính là vậy mà!
Nhân viên công tác lui về, lại bắt đầu quay phim.
Khúc Ninh nghẹn thật lâu, cuối cùng giơ lên một củ khoai đưa y xem, “Anh xem cái củ khoai tây này trông thật kỳ quái a ha ha…”
Khóe miệng Từ Vĩnh Duệ giật giật, mặc kệ cậu, đẩy rổ qua, ý bảo cậu bỏ vào.
Đối phương không phối hợp, mình cũng không còn cách nào đâu, Khúc Ninh ngậm miệng.
Trên đường ôm rổ về, Từ Vĩnh Duệ lại mở miệng nói chuyện, “Khúc Ninh, có một việc, tôi không biết có nên nói cho cậu biết hay không.”
Những lời này thật sự là quá không tưởng rồi, hơn nữa y còn trưng ra bộ dạng nghiêm túc, y có còn nhớ mình đang quay chương trình không thế?
Khúc Ninh quay đầu nhìn một chút, người quay phim cách bọn họ rất xa, đại khái là từ bỏ không nhắc nhở nữa, dự định quay từ xa cho đủ dung lượng.
Cũng không cần lo lắng nữa.
Không nên, trong lòng Khúc Ninh trả lời.
Không nên không nên không nên không nên không nên! Nhưng Khúc Ninh trong lòng vẫn trầm xuống, nói, “Anh nói đi.”
Khóe miệng Từ Vĩnh Duệ hiện lên một nụ cười hoài niệm.
“Tôi và Địch tổng thật ra sớm quen nhau.”
“Bảy năm trước, bọn tôi cùng một chỗ.”
Y thoạt nhìn có chút thất vọng mất mác, “Sau đó, vì anh trai của ảnh nhúng tay, tôi rời đi.”
“May mắn, hiện tại bọn tôi đã gặp lại.”
Nguyên liệu đã tìm đủ, Lăng Cẩm Luân cũng làm xong cánh gà coca, cho dù là nhiệm vụ, nhưng thời gian đã gần đến chạng vạng, khách mời cũng phải ăn, một nhà NPC làm một bàn thức ăn, hơn nữa món ăn Lăng Cẩm Luân làm còn đặt chính giữa, mọi người vây quanh một bàn, bắt đầu ăn chiều.
Khúc Ninh từ lúc nghe Từ Vĩnh Duệ nói xong đầu óc vẫn trống rỗng, lúc này còn chưa tỉnh hồn.
Ăn cũng liền lặng lẽ ăn, cũng mất đi hoạt bát vui vẻ ban ngày, thò đũa gắp đồ ăn rồi lại ngẩn người.
Bản đồ đã lấy được, tài nấu nướng của Lăng Cẩm Luân rất cao, mâm cánh gà coca ngon đến mức đem bán cũng được, mọi người đều tranh nhau gắp lấy gắp để.
Lăng Cẩm Luân nhìn cậu có chút không ổn, gắp một cái cánh gà đặt vào bát cậu, thấp giọng hỏi, “Sao thế, hồi chiều làm nhiệm vụ mệt rồi?”
Khúc Ninh miễn cưỡng cười cười với anh, “Không có chuyện gì, em nghỉ ngơi một chút là được.”
Khúc Ninh thực sự không biết nên làm gì bây giờ, trước kia nhiều lần như vậy, mình vẫn ôm ấp một chút dẻo dai, một chút lạc quan không biết lấy đâu ra và một chút tự tin không sao giải thích được, không đụng tường nam không quay đầu, cũng coi như có chút thu hoạch, thậm chí đối với Địch Giang mà nói cậu cũng coi như một sự đặc biệt nho nhỏ.
Nhưng khi so với Từ Vĩnh Duệ, lại chẳng tính là gì cả.
Từ Vĩnh Duệ quen hắn, đối với một Địch Giang mấy năm trước còn tương đối đơn thuần mà nói, nhất định là khắc cốt ghi tâm.
Phim truyền hình không phải đều như thế à.
Nhất là, vẫn bị gia trưởng bảo thủ chia rẽ, nhất định là càng nhớ mãi không quên.
Thế này thì, bọn họ quen thuộc nhau, tin nhắn của Địch Giang, nụ cười ngọt ngào của Từ Vĩnh Duệ, tất cả đều có lời giải thích rồi.
Cái từ kia là nói thế nào nhỉ?
Phải rồi, bạch nguyệt quang.
Mình làm sao mà hơn được bạch nguyệt quang của người ta chứ.
Tối hôm qua mơ màng cảm giác hắn trở về, còn tưởng mình nằm mơ chứ.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa sổ rọi vào, dát lên mặt sàn một tầng vàng óng.
Khúc Ninh thấy trong lòng thật ấm áp, “Anh sao lại về đây?”
Địch Giang ôm cậu, một đêm ngon giấc, lúc này tinh thần thật đủ, hứng thú lại tới, nhích đến gần cậu một chút, “Kinh ngạc vậy sao? Em sao lại nghĩ tối qua tôi nhất định không tới?”
Khúc Ninh ngậm miệng, đương nhiên không thể nói cho hắn là mình biết, nên cố ý phá hư chuyện tốt của hắn.
Địch Giang ám chỉ một hồi, nửa thật nửa giả thở dài, “Bảo bối gần đây không có ngoan.”
Khúc Ninh tiếp tục giả chết.
Địch Giang xuất thần một hồi, đột nhiên hỏi, “Bảo bối, em muốn đóng phim không?”
Khúc Ninh sửng sốt, “Hả?”
Địch Giang tiếp tục nói, “Bộ phim của Tôn đạo vẫn còn đang chuẩn bị, bất quá hắn vẫn muốn khăng khăng tự mình chọn nam chính, nói vậy, cho em lấy một vai nam thứ vẫn có thể, rồi để biên kịch thêm đất diễn là được.”
Khúc Ninh triệt để hết biết nói gì rồi.
Tôn đạo đó! Đây chính là Tôn đạo đó! Trong giới giải trí, đóng một vai qua đường trong phim của ổng cũng là chuyện có thể thổi phồng cả năm trời đó, tại sao Địch Giang có thể nói đến hời hợt như thế?
” Hiện tại thời gian hơi gấp, chờ hết bận, có thể tìm cho em một bộ điện ảnh, kịch bản sẽ lấy em làm trung tâm, không cần lo lắng vội vội vàng vàng như lần này…”
Trong đầu Khúc Ninh nhảy lung tung ngàn vạn chữ, Địch Giang sao tự nhiên muốn nói cái này?
Ban đầu, Khúc Ninh biết ơn Địch Giang kéo mình khỏi khốn cảnh, từ đó về sau công ty đổi hướng chuyển qua bồi dưỡng mình, ít nhiểu cũng nhờ Địch Giang bỏ công.
Thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây thôi, Khúc Ninh không yêu cầu cái khác, Địch Giang cũng không nói tới.
Nói cho cùng, đối với cuộc sống hiện tại Khúc Ninh rất hài lòng, không phải nổi như cồn, nhưng cũng có nổi tiếng một chút, dưới sự an bài của người đại diện, mỗi năm diễn hai bộ phim, thu nhập cũng không ít, một năm còn có phân nửa thời gian để nghỉ ngơi.
Tuy rằng có chỗ khó chịu là phải chờ Địch Giang lật thẻ bài của mình. (Mấy ông vua ngày xưa hay lật mấy thẻ bài ghi tên các phi tần của mình để chọn người thị tẩm đó mà, em nó tâng anh lên tới vua luôn rồi…)
Cho nên, hiện tại…
Khúc Ninh càng nghĩ càng bay xa, cái này có phải là Địch Giang chuẩn bị phí đền bù chia tay cho mình không thế?
Quả nhiên hôm qua không nên bị kích động, thật coi Địch Giang ngốc đến mức nhìn không ra ư.
Khúc Ninh càng nghĩ càng hoảng, “Em, em có thể không muốn được không…?”
Đổi thành Địch Giang sửng sốt, “Vì sao?”
Hắn cho rằng Khúc Ninh nhất định sẽ đáp ứng, trong giới giải trí thứ không thiếu nhất chính là người, còn thiếu nhất chính là cơ hội.
Trước đây bao nhiêu người cũng chỉ vì một lần cơ hội thôi.
Lúc đầu hắn cho Khúc Ninh ghi âm bài hát, chính là ý này, cậu theo tôi, vậy cũng nhất định đạt được thứ cậu muốn.
Cũng không biết tại sao, thời gian trôi qua, chính mình cư nhiên lại quên mất, dường như cảm thấy Khúc Ninh đương nhiên nên ở bên cạnh mình.
Vẫn là tối hôm qua Từ Vĩnh Duệ nhắc hắn nhớ.
Khúc Ninh kéo tay áo hắn, “Kim chủ siêu cấp… Em biết anh là vì không có làm đủ trách nhiệm của một kim chủ mà áy náy, thế nhưng em không có ý kiến! Thật không có!”
Khúc Ninh len lén ngước mắt nhìn hắn, “Anh nếu nhất định muốn bồi thường, ừm… Bồi thường việc khác đi!”
Địch Giang tò mò, “Thế em muốn gì?”
Lúc này ngược lại là Khúc Ninh nghẹn lời.
Em muốn chính là anh đó! Cơ mà lời này không thể nói ra.
Cậu suy tư một lát, “Em còn chưa nghĩ ra, sau này nghĩ ra thì nói cho anh sau ha.”
Địch Giang nở nụ cười, “Thông minh rồi ha bảo bối, thế là chộp được lời hứa của tôi rồi, đáp ứng em.”
Hắn tin là Khúc Ninh sẽ không yêu cầu chuyện gì quá đáng. (Cứ chờ đi anh, hối hận không kịp nga =]]])
Hắn lại suy nghĩ một chút, cơ mà trọng tâm câu chuyện làm cách nào ngoặt sang đây rồi?
Khúc Ninh ở nhà nghỉ ngơi một tuần, phim truyền hình lên sóng, trên mạng lại lần nữa sôi nổi vô cùng.
Khúc Ninh trừng mắt nhìn fan trên weibo của mình tăng thêm mấy vạn, bình luận khen mình cũng nhiều hơn, hài lòng vô cùng.
Sau đó nhận được thông báo, để tuyên truyền quảng cáo, đoàn phim đưa các diễn viên chính tham gia gameshow thực tế.
Gameshow này hiện nay cực kì hot trên toàn quốc, tập hợp được số lượng fan theo dõi thông đảo, có thể nói là một chương trình chủ bài, không chỉ có tác dụng cực lớn cho tuyên truyền phim, còn có nhiều chỗ tốt cho độ nổi tiếng của diễn viên tăng cao.
Khúc Ninh mở xem vài kì trước của chương trình này, hiểu biết một chút phong cách của tiết mục và các loại tình tiết có khả năng xuất hiện.
Mới đầu, cậu còn cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu, sau lại bị nội dung chương trình hấp dẫn, ôm ipad vừa xem vừa cười.
Bất quá nhức đầu nha, đây chẳng phải là muốn gặp lại Từ Vĩnh Duệ sao?
Quên đi, cho dù có Từ Vĩnh Duệ, nhưng vẫn còn Lăng Cẩm Luân.
Thế là vừa đến trường quay, Khúc Ninh lại dán qua.
Chương trình kì này lấy chủ đề là tìm kho báu, khách mời một kì và khách mời dài kì hợp thành mỗi bên một đội, đấu trí đấu dũng, trong quá trình đó sẽ nhận được nhiều loại manh mối, xâu chuỗi các manh mối với nhau, đến khi tìm được kho báu.
Hơn nữa để đồng thời có thể kết hợp với chủ đề của phim, hiện trường cũng được bày bố rất có phong cách võ hiệp, đồng thời dựa theo vài địa điểm phát sinh cốt truyện chia thành mấy loại bản đồ.
Khúc Ninh nhìn tiết mục trước mặt, dù sao manh mối hẳn sẽ không quá phức tạp tới mức cần IQ cao, quan trọng nhất là quá trình gom được manh mối, thông thường người chơi cần phải theo yêu cầu của người chỉ dẫn đi hoàn thành các loại nhiệm vụ mới có thể nhận được. Hơn nữa cậu hiểu, những nhiệm vụ này thường đều bày ra mấy loại không nằm trong phạm vi am hiểu của các minh tinh, chương trình giải trí thực tế ấy à, nói chung phải moi ra được vài phương diện khác của minh tinh, mới hấp dẫn khán giả được.
Ví dụ như bây giờ, trong manh mối bọn họ tìm được một nhân vật then chốt, trong tay người này giữ một mảnh bản đồ cuối cùng.
Mà hiện tại, cái NPC () này cực kì nhập diễn, còn đang khóc lóc nỉ non, nói là vợ mình bệnh nặng, muốn ăn một mâm cánh gà ướp coca.
(NPC – None player character: ai chơi game là biết, chính là mấy nhân vật thiết lập sẵn trong game, bấm vô là hiện ra nhiệm vụ cho người chơi đi làm đó)
Khúc Ninh: Excuse me? Cổ đại có trò này hả?
NPC: Chính là bởi vì không có, cho nên mới quý đó, nếu không thì tôi cần phải lấy bản đồ ra trao đổi sao?
Khúc Ninh: …Ồ. Nghe cũng rất có lý.
NPC tiếp tục nói, “Chỉ cần có thực đơn cánh gà coca các cậu cũng có thể qua cửa…”
Lăng Cẩm Luân cấp tốc nói, “Không cần, tôi làm được.”
Toàn đội đồng loạt nghiêng đầu qua nhìn anh, Khúc Ninh cảm giác sự sùng bái của mình đối với anh lại tăng nữa.
“Anh Lăng anh biết không cần đi tìm thực đơn sẽ tiết kiệm bao nhiêu thời gian không a a a a a! Anh quá tuyệt vời!”
Lăng Cẩm Luân là đội trưởng, nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ, nữ chính và nữ thứ thành một nhóm đi tìm coca, còn mình vào nhà của NPC tìm các nguyên liệu khác.
Khúc Ninh run lên, quả nhiên, phân công tiếp theo là mình và Từ Vĩnh Duệ cùng đi tìm cánh gà.
Móa! Xác suất một phần tư mà cũng dính được.
Bất quá cũng không kỳ quái, nữ chính không lâu trước đây mới có scandal tình ái, trên mạng còn đang bàn tán, có tin tức còn nới cô ta di tình biệt luyến cũng trong khoảng thời gian diễn bộ phim này.
Lăng Cẩm Luân cũng không biết chuyện về Từ Vĩnh Duệ, an bài như vậy đúng là suy tính rất chu đáo.
Khúc Ninh vùi đầu với Từ Vĩnh Duệ một đường không nói chuyện, hỏi qua từng nhà từng nhà, rốt cuộc ở nhà một bà lão bảo rằng ‘vừa vặn’ mình có rất nhiều cánh gà.
Thế nhưng điều kiện là phải giúp bà đào khoai tây.
Vì vậy hai người vén tay áo lên, loay hoay trong bùn đào đào nhặt nhặt.
Vẫn cứ không nói chuyện, rất là xấu hổ.
Rốt cuộc nhân viên công tác thấy không ổn, tạm ngừng lại, miễn cưỡng cười đề nghị bọn họ, “Hai người sao không nói chuyện thế, thế này thì hiệu quả chương trình phát ra không tốt lắm đâu.”
Đồng thời uyển chuyển nhắc nhở khán giả có thể sẽ nghĩ bọn họ bất hòa.
Khúc Ninh và Từ Vĩnh Duệ liếc nhau, sau đó cấp tốc dời mắt đi.
Vốn chính là vậy mà!
Nhân viên công tác lui về, lại bắt đầu quay phim.
Khúc Ninh nghẹn thật lâu, cuối cùng giơ lên một củ khoai đưa y xem, “Anh xem cái củ khoai tây này trông thật kỳ quái a ha ha…”
Khóe miệng Từ Vĩnh Duệ giật giật, mặc kệ cậu, đẩy rổ qua, ý bảo cậu bỏ vào.
Đối phương không phối hợp, mình cũng không còn cách nào đâu, Khúc Ninh ngậm miệng.
Trên đường ôm rổ về, Từ Vĩnh Duệ lại mở miệng nói chuyện, “Khúc Ninh, có một việc, tôi không biết có nên nói cho cậu biết hay không.”
Những lời này thật sự là quá không tưởng rồi, hơn nữa y còn trưng ra bộ dạng nghiêm túc, y có còn nhớ mình đang quay chương trình không thế?
Khúc Ninh quay đầu nhìn một chút, người quay phim cách bọn họ rất xa, đại khái là từ bỏ không nhắc nhở nữa, dự định quay từ xa cho đủ dung lượng.
Cũng không cần lo lắng nữa.
Không nên, trong lòng Khúc Ninh trả lời.
Không nên không nên không nên không nên không nên! Nhưng Khúc Ninh trong lòng vẫn trầm xuống, nói, “Anh nói đi.”
Khóe miệng Từ Vĩnh Duệ hiện lên một nụ cười hoài niệm.
“Tôi và Địch tổng thật ra sớm quen nhau.”
“Bảy năm trước, bọn tôi cùng một chỗ.”
Y thoạt nhìn có chút thất vọng mất mác, “Sau đó, vì anh trai của ảnh nhúng tay, tôi rời đi.”
“May mắn, hiện tại bọn tôi đã gặp lại.”
Nguyên liệu đã tìm đủ, Lăng Cẩm Luân cũng làm xong cánh gà coca, cho dù là nhiệm vụ, nhưng thời gian đã gần đến chạng vạng, khách mời cũng phải ăn, một nhà NPC làm một bàn thức ăn, hơn nữa món ăn Lăng Cẩm Luân làm còn đặt chính giữa, mọi người vây quanh một bàn, bắt đầu ăn chiều.
Khúc Ninh từ lúc nghe Từ Vĩnh Duệ nói xong đầu óc vẫn trống rỗng, lúc này còn chưa tỉnh hồn.
Ăn cũng liền lặng lẽ ăn, cũng mất đi hoạt bát vui vẻ ban ngày, thò đũa gắp đồ ăn rồi lại ngẩn người.
Bản đồ đã lấy được, tài nấu nướng của Lăng Cẩm Luân rất cao, mâm cánh gà coca ngon đến mức đem bán cũng được, mọi người đều tranh nhau gắp lấy gắp để.
Lăng Cẩm Luân nhìn cậu có chút không ổn, gắp một cái cánh gà đặt vào bát cậu, thấp giọng hỏi, “Sao thế, hồi chiều làm nhiệm vụ mệt rồi?”
Khúc Ninh miễn cưỡng cười cười với anh, “Không có chuyện gì, em nghỉ ngơi một chút là được.”
Khúc Ninh thực sự không biết nên làm gì bây giờ, trước kia nhiều lần như vậy, mình vẫn ôm ấp một chút dẻo dai, một chút lạc quan không biết lấy đâu ra và một chút tự tin không sao giải thích được, không đụng tường nam không quay đầu, cũng coi như có chút thu hoạch, thậm chí đối với Địch Giang mà nói cậu cũng coi như một sự đặc biệt nho nhỏ.
Nhưng khi so với Từ Vĩnh Duệ, lại chẳng tính là gì cả.
Từ Vĩnh Duệ quen hắn, đối với một Địch Giang mấy năm trước còn tương đối đơn thuần mà nói, nhất định là khắc cốt ghi tâm.
Phim truyền hình không phải đều như thế à.
Nhất là, vẫn bị gia trưởng bảo thủ chia rẽ, nhất định là càng nhớ mãi không quên.
Thế này thì, bọn họ quen thuộc nhau, tin nhắn của Địch Giang, nụ cười ngọt ngào của Từ Vĩnh Duệ, tất cả đều có lời giải thích rồi.
Cái từ kia là nói thế nào nhỉ?
Phải rồi, bạch nguyệt quang.
Mình làm sao mà hơn được bạch nguyệt quang của người ta chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook