Lăng Cẩm Luân xin đoàn phim cho nghỉ ba ngày, lúc Khúc Ninh hỏi thăm, mặt anh lộ vẻ vui mừng, chỉ bảo trong nhà có vài việc cần anh quay về xử lý.

Nam chính đi, đoàn phim liền điều chỉnh thời gian quay phim, quay trước phần diễn đối đầu của những người khác.

Cứ như vậy, phần diễn của Khúc Ninh và Từ Vĩnh Duệ liền được tập trung quay.

Khúc Ninh bình thường né Từ Vĩnh Duệ vài lần, tình cờ gặp cũng chỉ vài câu có lệ, nhiều lần, Từ Vĩnh Duệ cũng không quá để ý cậu nữa.

Hôm nay Khúc Ninh có phần không nhập diễn được, một cảnh quay NG nhiều lần, Từ Vĩnh Duệ có hơi không nhịn được, “Còn tiếp tục thế này, mọi người phải đợi tới tối mới được ăn cơm trưa.”

Khúc Ninh bị y nói mặt đỏ tới mang tai, ngược lại nữ chính Trịnh Dịch Di đến nói đỡ cho cậu.

Tiểu Triệu bình luận, “Từ Vĩnh Duệ đối với anh tốt vậy, coi bộ bây giờ là vì yêu sinh hận rồi.”

Khúc Ninh tức giận, “Cậu bớt nói bừa!”

Tiểu Triệu, “Anh nói tôi nghe coi rốt cuộc sao lại không để ý tới y, lúc mới đến đoàn phim anh không phải rất thích y à? Còn nói với tôi là y đẹp trai nữa.”

Khúc Ninh, “Tôi cũng chẳng biết tại sao có cảm giác không được tự nhiên, luôn luôn thấy y dường như không có ý tốt, nhưng lại cũng không nói ra được là không đúng chỗ nào.”

Tiểu Triệu tổng kết, “Trực giác động vật. Quên đi, tôi tin anh, dù sao cũng chẳng dính dáng gì tới tôi.”

Khúc Ninh có chút xúc động muốn xào chín cái tên trợ lý không có tự giác nghề nghiệp này.

Lăng Cẩm Luân một ngày nữa sẽ về, Khúc Ninh cảm giác mình y hệt như học sinh tiểu học lén giấu cha mẹ lên coi internet.

Khúc Ninh và Tiểu Triệu khí phách ngất trời một hơi gọi liền một trăm xiên que nướng, mười chai bia, ỷ vào buổi tối nhìn không rõ người, mất hình tượng ăn đến quên trời quên đất.

Ăn uống no đủ, Khúc Ninh đeo khẩu trang nón mũ đi về, đột nhiênTiểu Triệu kéo cậu, “Tiểu Ninh, anh xem người kia có phải Lăng Cẩm Luân không?” Khúc Ninh tự nhiên khoát tay, “Sao có thể, anh Lăng ngày mai mới…. Á đù, nhìn giống thật.”

Hai người vội vã chạy tới đỡ Lăng Cẩm Luân đang thất tha thất thểu, phát hiện cả người anh mùi rượu nồng nặc, bước đi còn không vững.

Khúc Ninh lấy kính râm khẩu trang của mình xuống mang vào cho anh, nếu Lăng Cẩm Luân say rượu trên phố mà bị chụp được, lúc đó là chuyện lớn rồi.

Hao hết sức lực cuối cùng cũng vác người về được khách sạn, lúc cà thẻ mở cửa, động tĩnh hơi lớn, Từ Vĩnh Duệ đối diện ló ra, “Lăng Cẩm Luân về rồi? Anh ta làm sao vậy?”

Khúc Ninh vội vàng che giấu, vừa nói chuyện đã đẩy người vào phòng, “Thân thể ảnh hơi khó chịu, về nghỉ một chút là được.”

“Cần tôi giúp không?”

” Không cần không cần. Chỉ có hơi cảm mạo nóng sốt mà thôi, không có gì đáng ngại, anh nghỉ ngơi đi.”

Từ Vĩnh Duệ không nói thêm chỉ gật đầu, Khúc Ninh vội vã nói tạm biệt, đóng cửa lại.

Khúc Ninh dù sao cũng cong, không dám động tay động chân với anh, nên nhờ Tiểu Triệu giúp anh thay quần áo, nhét vào trong chăn.

Tiểu Triệu ngồi với Khúc Ninh một hồi, thấy không có vấn đề gì, liền đi về trước.

Khúc Ninh lướt điện thoại giết thời gian, sắp đến mười hai giờ khuya, Lăng Cẩm Luân say rượu không xấu tính, không phát khùng, chỉ lẳng lặng ngủ.

Khúc Ninh hài lòngg giúp anh dém dém chăn, định rời đi, tiện tay rờ một cái, thấy cái trán thật sự hơi nóng.

Miệng quạ đen á á á.

Khúc Ninh tìm thuốc hạ sốt, rót một ly nước ấm, đặt trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng lay tỉnh Lăng Cẩm Luân.

“Anh Lăng, anh có hơi sốt rồi, uống thuốc trước đã, uống xong lại ngủ.”

Lăng Cẩm Luân mê man mở mắt, nhận thuốc trong tay cậu uống vào, nháy mắt mấy cái, đột nhiên khóc.

Anh khóc thật sự quá thương tâm, là tiếng ngẹn ngào đã nén quá sâu trong ***g ngực bây giờ phát tác, Khúc Ninh nghe thấy trong lòng thật chua xót.

Nhưng có nhiều chuyện không tiện hỏi, Khúc Ninh chỉ có thể vỗ vỗ vai anh an ủi.

Lăng Cẩm Luân ngẩng đầu, khuôn mặt vốn anh tuấn đã ướt đầy nước mắt, đầy tiều tụy thê thảm, “Tiểu Ninh, anh ly hôn.”

Khúc Ninh triệt để nghệch ra.

“Bọn anh từ hồi đại học đã quen, cô ấy không phải thuộc khoa diễn xuất, cuối cùng cũng không vào giới này, bọn anh, bọn anh luôn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, sau khi vào nghề, công ty không cho phép bọn anh công khai, cô ấy ngay cả một thân phận bạn gái cũng không có. Nhưng cô ấy vẫn gả cho anh rồi, anh lừa công ty đi lấy giấy đăng ký kết hôn, anh nói anh sẽ làm cô ấy hạnh phúc vui sướng, sẽ vẫn chăm sóc thật tốt cô ấy.”

“Nhưng mà sau khi kết hôn, anh lại vẫn rất ít cùng cô ấy, ngay cả hôm sinh nhật cô ấy bọn anh ra ngoài đi chơi cũng phải lén lút, căn bản không dám cho người ta biết đã kết hôn rồi.”

“Cô ấy mang thai… Cô ấy mang thai anh cũng không thể ở bên cô ấy chăm sóc, mười tháng, anh chỉ quay lại có năm lần, cô ấy không còn thích cười như trước đây nữa.”

“Tiểu Ninh, em biết không? Lần này anh về nhà, là vì con bọn anh ra đời.”

“Anh thật vui, nhưng mà, cô ấy nói với anh, cổ muốn ly hôn.”

“Tiểu Ninh, anh yêu cô ấy… Thế nhưng, anh thật có lỗi với cổ… Anh không biết tiếp theo, tiếp theo nên làm gì bây giờ…”

Trong lòng Khúc Ninh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đã không biết phải an ủi anh thế nào, cậu có thể nói, cậu cũng thấy được Lăng Cẩm Luân quá cặn bã sao?

Cũng may, Lăng Cẩm Luân chỉ là muốn bộc bạch hết, anh đứt quãng thổ lộ hết tất cả tâm sự ra, sau đó lại dần khép mắt, ngủ lại.

Khúc Ninh tiếp tục mơ màng thật lâu, cuối cùng cũng tựa vào mép giường ngủ.

Ngày hôm sau, Lăng Cẩm Luân tỉnh trước, anh hơi động đậy, Khúc Ninh cũng tỉnh.

Khúc Ninh vươn tay mò trán anh, thuốc không tồi, bớt nóng rồi.

Lăng Cẩm Luân ôn hòa nhìn cậu, Khúc Ninh giật mình, nháy mắt ngồi xuống, thắt lưng thẳng tắp, “Anh Lăng yên tâm! Em sẽ không nói ra! Tuyệt đối không!”

Lăng Cẩm Luân kéo kéo khóe miệng, “Anh biết. Nói ra, quả thực dễ chịu hơn chút.”

“Anh Lăng, vậy anh dự định làm sao đây?”

Vẻ mặt Lăng Cẩm Luân khổ sở, “Anh không biết.”

Khúc Ninh ngậm miệng, chọc vô chuyện thương tâm của người ta, mày lắm mồm quá.

Khúc Ninh thật ra rất xúc động, ai cũng nói giới giải trí phức tạp gian nan, bản thân mình vào đây ba năm, cũng may cậu bằng lòng với số mệnh, còn không ôm chí lớn chỉ mong được ngày nào hay ngày đó, hơn nữa có Địch Giang che chở, kỳ thực trải qua rất đơn giản dễ dàng.

Nếu nói mình lòng tham không đáy muốn có gì đó, chính là Địch Giang.

Này có tính là lòng tham không đáy nhất không.

Vẫn thường kêu gào muốn tiến công chiếm được kim chủ siêu cấp, song Khúc Ninh cũng rõ, Địch Giang không có khả năng thật sự trở thành của mình, hắn là Địch Giang, Địch nhị công tử, chưa nói đến hắn sớm muộn gì cũng kết hôn, thì cái dạng như mình, sao có thể xứng với hắn được.

Hắn là người chỉ có thể dùng để ngưỡng vọng. Từng cúi người nhìn thấy mình, nâng niu mình trong lòng bàn tay, đã là sự dịu dàng lớn nhất rồi.

Những điều này Khúc Ninh vẫn không dám nghĩ, không muốn nghĩ, nhưng bây giờ nháy mắt lại xông hết lên đầu.

Thời niên thiếu tỉnh tỉnh mê mê nhảy vào, nếu không có Địch Giang, thì trong cái giới giải trí này, thật sự cậu cũng chẳng còn ngây thơ gì.

Có đôi khi xem trang cá nhân của bạn bè, sẽ phát hiện bạn học trước kia và mình bây giờ là hai bên hai thế giới, cậu có chút kinh hoảng, rời đi Địch Giang, tính tình của mình thực sự không thích hợp sinh tồn trong này, nhưng nếu lui giới, cậu lại càng không biết làm gì.

Khúc Ninh cảm giác mình hai bàn tay trắng.

Cậu nghĩ tới cha mẹ, từ lúc công khai tính hướng, cậu còn chưa từng quay về nhà, thỉnh thoảng gọi điện về, thái độ cha mẹ cũng lạnh lùng cứng rắn, gần hai năm qua mới có hơi dịu đi, cậu định Tết năm nay về nhà một chuyến, ba mẹ có đánh có mắng, cậu cũng muốn cùng họ qua cái Tết này.

Hốc mắt Khúc Ninh có chút cay, thở một hơi thật dài, này đều là suy tính của cậu, lo lắng của cậu, nhưng bảo cậu rời xa Địch Giang, cậu lại vẫn không buông tay được.

Tỉnh lại đi Khúc Ninh, kim chủ bây giờ còn là của mày đó, cứ hưởng thụ hết từng khắc dịu dàng của hắn cũng là có lời rồi.

Địch Giang…

Cậu lục tìm trong điện thoại, vô thức bấm gọi cái số kia, đâm lao phải theo lao thôi, hơi thở Khúc Ninh có chút bất ổn, tâm tình cậu hiện tại lên lên xuống xuống, lại cũng không biết nên nói gì với Địch Giang.

Cắt đứt, Địch Giang không nghe máy.

Khúc Ninh có chút thất vọng, thế nhưng nghĩ đến hắn bình thường bề bộn nhiều việc, rõ ràng là mình bây giờ quá nhạy cảm.

Cậu gọi một cuộc về nhà, là cha Khúc nhận, còn chưa nói được hai câu, đã bị mẹ Khúc đoạt lấy, sau đó mắng xối xả một trận, “Khúc Ninh tiền đồ mày đâu! Bao lâu rồi mới gọi được về nhà một cuộc! Đã bảo mày đừng có đi ca đi diễn gì…”

Mũi Khúc Ninh xót xót, hít sâu, “Mẹ…”

Mẹ Khúc sửng sốt, thanh âm cũng mềm đi mấy phần, “Làm sao vậy? Bị người ta khi dễ? Người khác trò chuyện đều nói giới giải trí rất loạn, dọa mẹ sợ lắm, Tiểu Ninh, mẹ nói chứ, con đừng làm nữa, về nhà thanh thản ổn định tìm việc khác đi con.”

“Không có gì đâu, con chỉ là hơi nhớ nhà.”

Mẹ Khúc thở dài một hơi, “Tuần sau là sinh nhật con, lại lớn hơn một tuổi, sao mà còn chưa trưởng thành vậy.”

Khúc Ninh đóng phim sớm tối đi đi về về, mình cũng không nhớ rõ, nghe bà nói thế mới nhớ sinh nhật mình sắp tới.

Mẹ Khúc lại nhỏ nhẹ dặn dò, Khúc Ninh không ngại bà dài dòng, chỉ liên tiếp gật đầu.

Cuối cùng, mẹ Khúc muốn nói lại thôi hỏi, “Qua sinh nhật con cũng hai lăm rồi, có đối tượng chưa?”

Khúc Ninh kiên trì, “Mẹ, mẹ cũng không phải không biết, con là… Con thật không đổi được.”

Mẹ Khúc lại im lặng thật lâu, “Nam, nam cũng không phải không được, dù sao cũng phải có người chăm sóc con.”

“Có rồi.” Khúc Ninh bật ra hai tiếng này, có chút ngọt ngào lại thấp thỏm.

Khúc Ninh nghĩ mẹ Khúc ngày sau biết được chân tướng nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với mình luôn.

Mẹ Khúc lo lắng, lại hỏi liên tục, Khúc Ninh chỉ nói hắn lớn hơn mình, không phải diễn viên, là người công tác hậu trường, đối xử với mình rất tốt.

Ừ, bỏ tiền ra coi như là một loại công tác hậu trường đi.

Vừa cúp điện thoại, màn hình lại lóe lên.

Thanh âm Địch Giang có ý cười, “Vừa mới tắm, không nhận được điện thoại.”

“Tắm?”

Địch Giang biết cậu nghĩ sai, “Tôi đi công tác, nếu không tôi xuống lầu bảo Vương Tống chứng minh cho em?”

Khúc Ninh có chút thiếu hứng thú, nghĩ thầm kim chủ đây là chơi trò gì vậy, “Không cần.”

“Tôi gọi lại không được, em vừa gọi điện với ai vậy?”

Thanh âm Khúc Ninh trầm xuống, “Với mẹ em.”

Địch Giang biết cậu và gia đình có khúc mắc, liền vòng vo đổi trọng tâm câu chuyện, “Mấy hôm nay đóng phim thế nào? Có chuyện gì vui không?”

Khúc Ninh đi tới bên cửa sổ, nhìn ngọn đèn leo lắt ngoài kia, “Cũng được, không có gì đặc biệt.”

Cậu nhẹ nhàng vuốt lên phiến lá xanh biếc trên bồn hoa, “Chính là, rất nhớ anh…”

Rất nhớ anh rất nhớ anh.

Thanh âm của cậu rất yếu, còn có hơi nghẹn ngào khàn khàn, “Em muốn gặp anh…”

Địch Giang bất đắc dĩ, “Tôi cũng nhớ em, bảo bối. Nhịn một chút, đóng phim xong trở về tôi nhất định qua với em.”

Khúc Ninh bĩu môi, “Chủ nhật tuần sau là sinh nhật em.”

Đầu dây bên kia yên tĩnh ba giây đồng hồ, Địch Giang đấu tranh tâm lý kịch liệt xong, “Bảo bối, tôi sẽ giải quyết gấp hết công việc, cuối tuần qua gặp em.”

Khúc Ninh ngẩn ra, suýt nữa ngắt đứt luôn cái lá trong tay.

Thật ra cậu chỉ là muốn trưng ra một chút tội nghiệp để đòi dỗ ngon dỗ ngọt thôi.

Bản thân Khúc Ninh cũng phiền não, chuyện khốn nạn Địch Giang làm thật không ít, nhưng cho dù mỗi lần cậu đều tức giận qua đau lòng qua, thì sự dịu dàng đó đều khắc sâu trong ký ức. Cứ tiếp tục như vậy, thì đến khi thật sự phải rời xa hắn, nên làm cái gì bây giờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương