Tại sao Sát Hồn lại gọi Mộ Dao Quang là “tiểu bạch hoa”?

Đây vốn là một vấn đề từ thuở xưa, bởi trong ký ức của Sát Hồn, có loài tiểu bạch hoa nào đó rất giống với Mộ Dao Quang, lại có độc.

Nhưng Diệp Tranh Lưu không thể nào nói thẳng với Mộ Dao Quang rằng: “Hắn gọi ngươi như thế vì thấy ngươi độc hại như loài tiểu bạch hoa, lại còn ăn mặc sặc sỡ.”

Thế nên, đối diện với câu hỏi của Mộ Dao Quang, nàng chỉ có thể miễn cưỡng giải vây cho đồng đội: “Khụ, hắn chưa giỏi tiếng người lắm.”

“Vậy sao?” Mộ Dao Quang cười khẽ, rõ ràng không tin lời giải thích này nhưng không tra xét thêm.

Sát Hồn không buồn để ý đến sự truy vấn của Mộ Dao Quang, hắn cảnh giác nhìn đối phương, lại lặp lại thắc mắc ban nãy: “Chúng ta không phải đang đào tẩu sao, tại sao y còn ở đây?”

Diệp Tranh Lưu: "..."

Đứa ngốc này, hai chữ “đào tẩu” không cần nói to thế chứ.

Mộ Dao Quang khẽ cười, vô cùng hiểu ý mà xoay người đi chỗ khác.

Thấy y cố tình làm như không nghe thấy, Diệp Tranh Lưu lập tức tranh thủ thời gian, đơn giản giải thích với Sát Hồn sự khác biệt giữa “vượt ngục” và “tại ngoại dưỡng thương.”

Sát Hồn trầm ngâm suy nghĩ, dần dần gật đầu.

Mắt Diệp Tranh Lưu sáng lên: “Ngươi hiểu rồi?”


“Ừ.” Sát Hồn đáp chắc nịch: “Nghĩa là đi theo y sao? Ta không làm đâu.”

Diệp Tranh Lưu: "..."

Tốt rồi, lại thất bại trong đàm phán.

Diệp Tranh Lưu hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ: Trẻ nhỏ không thể đánh, cần phải giáo dục, huống chi đánh cũng không lại nó.

Sau ba lần tự nhủ, nàng cuối cùng mới giữ cho nhịp tim ổn định lại, nở nụ cười ôn hòa để thuyết phục Sát Hồn.

“Nơi lao ngục tối tăm ẩm thấp thiếu thốn thuốc men, không có lợi cho việc dưỡng thương.

Ban nãy tên thủ lĩnh áo đen đã có ý sát hại chúng ta, thấy ngươi không vừa mắt, nếu ngươi ở lại chắc chắn sẽ gặp họa lây.”

Thế nhưng, Sát Hồn lại ngoan cố lắc đầu một lần nữa.

Kể từ khi Diệp Tranh Lưu quen biết Sát Hồn, đây là lần đầu tiên nàng thấy đồng đội của mình quyết đoán như vậy.

Ánh mắt hắn rắn chắc như thép, từng lời thốt ra đều vô cùng kiên quyết.

“Không thể theo y.” Sát Hồn cảnh giác nhìn Mộ Dao Quang, trong giọng nói tràn đầy sự đề phòng và căm ghét: “Y, không được.”

Diệp Tranh Lưu: "Chớ nói lời này trước mặt người ngoài.

Đừng tùy tiện đánh giá nam nhân có được hay không, hơn nữa… ngươi làm sao biết y có được hay không?”

Mộ Dao Quang đang lắng tai nghe liền “...”

Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y, khiến y bất ngờ nghẹn lời.

Nghe tiếng thở khẽ từ phía sau của Mộ Dao Quang, Diệp Tranh Lưu âm thầm thở dài trong lòng.

Mộ Dao Quang dĩ nhiên không phải là một chỗ dựa vững chắc.

Người như y ngay cả khi ngồi cạnh trên một chuyến hành trình dài, nàng còn chẳng yên tâm.

Nhưng tình thế trước mắt đã không còn lựa chọn nào khác.

Sát Hồn nói thế là gì chứ? Chẳng khác nào lời nói của trẻ con.

Cũng giống như khi trẻ con thương xót cha mẹ, nũng nịu mà rằng: “Cha mẹ làm việc cực khổ quá, chúng ta đổi công việc khác đi.” Cha mẹ tất nhiên chỉ có thể cười gượng mà phớt lờ.

Công việc chẳng phải cứ muốn đổi là đổi được, lãnh đạo chẳng phải cứ muốn đuổi là đuổi được, cuộc sống nào có thể nói không muốn là thôi?


Không đối mặt với Mộ Dao Quang để giải quyết vấn đề, chẳng lẽ thật sự muốn quay về đấu sở để bị Tòng Ảnh giết chết sao?

Tuy rằng Mộ Dao Quang có chút gian trá, dường như đang ngấm ngầm toan tính điều gì đó nhưng ít nhất y vẫn còn giữ mặt mũi hơn so với tên ác đồ Tòng Ảnh, kẻ không nói một lời đã ra tay giết người kia.

Còn về phần y có âm mưu gì hay không, thì đó là chuyện bước sau mới lo.

Dù Mộ Dao Quang chẳng rõ đang toan tính điều gì, nhưng Diệp Tranh Lưu cũng chẳng hề có thiện cảm với y.

Đừng nhìn vào việc Diệp Tranh Lưu hiện tại phải dựa vào mặt mũi của Mộ Dao Quang để rời khỏi đấu trường.

Chỉ cần có cơ hội, nàng đảm bảo chẳng chớp mắt mà sẽ bới sạch hang ổ của y.

Thế giới của Sát Hồn quá mức giản đơn, trong mắt hắn chỉ có sinh tử, thắng bại, một chọn lựa đối lập với một chọn lựa khác.

Hắn vẫn chưa nhận thức được rằng, giữa các lựa chọn ấy còn tồn tại những vùng xám mơ hồ, nơi người ta có thể giả dối, che giấu ý đồ.

Tầm nhìn của hắn trong sáng đến mức gần như đen trắng rõ ràng.

Vì vậy, hắn mới có thể kiên định mà lắc đầu: “Ta không đi.”

Diệp Tranh Lưu nghiến răng, cảm thấy cơn đau đớn kéo đến.

Nàng không thể nào nói trước mặt Mộ Dao Quang rằng: "Ngươi yên tâm, chúng ta chỉ mượn sức y chứ không thực lòng nương tựa đâu."

Khụ, không phải vậy, ý là chúng ta chỉ lợi dụng Mộ Dao Quang một chút mà thôi.

...!Nhưng lời này thật chẳng khác gì của một kẻ phụ tình nói ra.

Giữa lúc khó xử, Mộ Dao Quang rốt cuộc nhẹ nhàng cười khẽ, chầm chậm quay người lại.

“Ta đã sớm nhắc nhở Diệp cô nương rồi nhưng ngươi vẫn cứ nhất quyết đem hắn ra ngoài.” Mộ Dao Quang mỉm cười nói.


Tuy lời nói chứa đầy ý chế nhạo nhưng động tác của y lại rất dứt khoát.

Ngay giây tiếp theo, hai nam nhân cùng lúc rút ra binh khí mà không hề báo trước.

Kiếm quang đỏ thẫm và bóng quạt hồng nhạt đan xen nhau, tựa như ánh sao chổi xuyên qua một bầy bướm đậu.

Trong chớp mắt, Mộ Dao Quang và Sát Hồn vai chạm vai, luồng gió mạnh từ đó cuốn theo một lọn tóc của Diệp Tranh Lưu.

Sát Hồn và Mộ Dao Quang đứng quay lưng về nhau, chẳng ai ngoảnh đầu lại.

Chỉ sau một thoáng, một mảnh vải lụa vàng óng lả lướt như cánh bướm mới từ từ rơi xuống.

Đối lại với cảnh tượng ấy, Sát Hồn nhắm mắt, toàn thân ngã ngửa về phía sau vang lên tiếng động lớn như núi ngọc đổ sập.

Diệp Tranh Lưu vội bước tới một bước, nhưng lại thấy Mộ Dao Quang chuyển quạt sang tay trái, tay phải thò ra từ ống tay áo bị rách, nhanh nhẹn và chính xác nắm lấy cổ áo của Sát Hồn.

“Diệp cô nương thân thể mảnh mai, làm sao có thể gánh vác nổi tên sói nhỏ này?” Mộ Dao Quang không chút để ý, khẽ nghiêng người một chút, gọi người phía sau: “A Bắc, sao ngươi không có mắt nhìn gì hết vậy?”

Nam nhân mặc đồ võ im lặng cõng lấy Sát Hồn.

Ánh mắt Diệp Tranh Lưu vô thức dõi theo thân ảnh Sát Hồn, cho tới khi xác nhận ngực hắn vẫn phập phồng theo từng hơi thở, nàng mới yên lòng.

Khi quay đầu lại, nàng bắt gặp nụ cười như thấu suốt mọi điều của Mộ Dao Quang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương