Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ
Quyển 1 - Chương 22: Xử nam và hoa danh*

Hoa danh ở đây là danh hiệu đào hoa của Hoa Linh á

“Trúng tà?” Hoa Linh bên cạnh nghe vậy, lông mày nhíu lại, đặt cái muỗng trong tay xuống, ngước mắt nhìn Ngao Tứ, trên bàn Cá ngựa nhỏ thấy thế, lén lút nhảy đến bên cạnh bát của Hoa Linh, miệng luồn vào chén cháo, hút lấy hút để trộm uống cháo.

“Là trúng tà loại nào? Cậu ta quên mất cậu sao?” Hoa Linh mở miệng hỏi.

Ngao Tứ cùng Hoa Linh hai người luôn luôn không hợp, nhưng mà lúc này, hai người đều ý thức được tình huống có chút không ổn, trò chuyện hiếm thấy không có mùi thuốc súng, Ngao Tứ lắc đầu nói: “Không phải, em ấy vẫn nhận ra ta, cũng nhớ những chuyện trước đây của bọn ta, bao gồm cả một ít những chuyện bí mật, có thể xác định là tiểu Vũ không sai, thế nhưng tính tình em ấy không giống trước đây.”

Ngao Tứ do dự một chút, tiếp tục nói: Ánh mặt em ấy nhìn ta, khiến ta cảm thấy rất xa lạ.”

Ngao Túc mở miệng nói: “Em đã kiểm tra kinh mạch trong người cậu ấy chưa? Nếu có yêu vật vào trong cơ thể cậu ấy, Thiên nhãn đáng lẽ có thể nhìn ra.”

Ngao Tứ lắc đầu nói: “Không cần mở thiên nhãn, lúc em và em ấy lên giường, em có thể cảm giác được tinh huyết trong cơ thể em ấy, không có tạp chất khác, cho nên em mới cảm thấy rất kỳ lạ.”

Ngao Túc suy nghĩ một chút mở miệng nói: “E rằng cũng không phải yêu vật trên người, trong tam giới cũng không thiếu cách có thể khống chế tư tưởng của người khác, ví dụ như mị đồng thuật của Hồ tộc, còn có thuật thôi miên ở thế gian, nguyên lý cũng gần giống nhau.”

Ngao Túc nhìn Ngao Tứ, mở miệng hỏi: “Em đêm qua vẫn luôn cùng với cậu ấy?”

Ngao Tứ gật gật đầu: “Từ lần trước tại thôn Đông Bác vội vã đi, sau một ngày em liền về Long cung, đã lâu không gặp em ấy, tối hôm qua… Em rất kích động, em ấy cũng rất phối hợp, mà là làm mấy lần sau, em luôn cảm thấy có chỗ không đúng, tuy rằng em ấy vẫn tận lực che giấu, em có thể cảm giác được thái độ đối với em so với trước đây không giống nhau. Không nói những cái khác, loại thái độ tuyệt đối phối hợp mặc em dằn vặt, trước kia chưa từng có.”

Hoa Linh nghe vậy, hơi nhíu lông mày, mở miệng nói: “Tình cảm nhị Thái tử trước đây đều là bá vương cứng rắn cưỡng ép à?”

Ngao Tứ liếc Hoa Linh một cái, bộ mặt chân thật đáng tin mở miệng nói: “Bắt đầu đúng là không tình nguyện, bởi vì ta lớn, em ấy sẽ đau, nhưng mà làm nhiều dĩ nhiên là tốt lắm rồi. Thế nhưng tối hôm qua em ấy vừa mới bắt đầu đã rất phối hợp, ban đầu ta còn rất vui vẻ, thế nhưng càng về sau càng cảm thấy không đúng lắm.”

Hoa Linh nghĩ tới Úc Lũy và Dương Tiễn, tâm tình có chút hơi phức tạp, tại sao trái một đôi phải một đôi, đều nhất định phải làm đến thảm thiết như vậy, không thể đứng đắn nói chuyện yêu đương, thuận thuận lợi lợi lăn giường? Có lẽ là mình già mất rồi? Theo không kịp trào lưu? Chẳng trách đến bây giờ vẫn còn là xử nam… E rằng mình cũng cần phải tìm một tiểu bạch thỏ trực tiếp áp đảo…

Ngao Túc nghe Ngao Tứ nói xong, mở miệng nói: “Nếu như là yêu vật bám vào người, cậu ta tất nhiên không thể đến gần em, huống chi là hành phòng sự, cho nên tình huống có thể phức tạp hơn một chút.”

Ngao Tứ trên mặt lộ ra vẻ lo âu, cau mày.

Ngao Túc mở miệng nói: “Cậu ta hiện tại ở đâu, anh cùng đi với em xem cậu ta.”

Ngao Tứ nghe vậy, ánh mắt lộ ra một vẻ vui mừng, sau đó nói: “Đoàn phim bọn họ gần đây quay một bộ cổ trang, đang ở khu thắng cảnh nổi tiếng núi Bạc đầu vùng ngoại thành Nam Thị, ngày hôm nay ban ngày chắc là vào núi đi quay ngoại cảnh, chúng ta có thể đến khách sạn đoàn làm phim ở trong khu thắng cảnh, buổi trưa bọn họ sẽ trở về.”

Ngao Túc gật gật đầu, Ngao Tứ nhìn về phía Hoa Linh, mở miệng nói: “Linh Vương điện hạ, ngài có muốn đi cùng chúng ta hay không?”

Hoa Linh nghe vậy, giơ điện thoại di động trong tay quơ quơ, mở miệng nói: “Ta không đi, buổi sáng nhận được tin, ngày hôm nay có hẹn. Nói nữa, cái chuyện xem bệnh này, Đại hoàng tử là số một, ta đi cũng không có gì làm.”

“Hẹn hò?” Ngao Tứ hơi kinh ngạc, “Linh Vương điện hạ cũng có bạn ở Nam Thị?”

Hoa Linh mím môi cười cười: “Có a, tối hôm qua trong quán rượu vừa mới quen.”

Ngao Tứ đôi mắt hơi mở to, thần sắc quái lạ nhìn Hoa Linh, lại nhìn Ngao Túc bên cạnh, người sau một mặt hờ hững, giống như không nghe thấy câu nói này.

Ngao Tứ có chút mê man, trải qua mấy ngày nay ở thế gian, hắn phát hiện Ngao Túc so với trước đây nói nhiều hơn không ít, sau khi quan sát mới phát hiện, anh cả tựa hồ đối với Hoa Linh đặc biệt cảm thấy hứng thú, trong lời nói khắp nơi đều biểu hiện ra đối với hắn chăm sóc lẫn lưu tâm. Vốn Ngao Tứ còn tưởng rằng anh cả rốt cục cây già nở hoa đối Linh Vương điện hạ động Long tâm, cho nên mặc dù đối với Hoa Linh ấn tượng không tốt, về mặt thái độ cũng thu liễm hòa hoãn rất nhiều, dù sao, Hoa Linh có thể là người cứu vớt lão zai ế của Long cung, ơn trọng như núi, nhưng mà bây giờ nhìn thấy Hoa Linh trắng trợn không kiêng dè ở trước mặt Ngao Túc nói muốn đi tìm người 419, Ngao Túc lại không có một tia phản ứng, Ngao Tứ nghi hoặc khó hiểu, lẽ nào trước đây suy đoán sai lầm?

Giữa lúc Ngao Tứ đối với quan hệ của hai người tràn ngập nghi ngờ, bên tai đột nhiên vang lên Hoa Linh rít lên một tiếng, chỉ thấy Hoa Linh trợn mắt nhìn chén cháo trước mặt đã trống rỗng, vươn tay xách lên Cá ngựa nhỏ nằm nhoài miệng trên bát bụng no đến mức tròn xoe.

“Con… Con dám ăn vụng cháo của ta!” Hoa Linh nắm đuôi Cá ngựa nhỏ, lấy ngón tay đâm đâm đụng của nó, tức giận không thôi nói.

Cá ngựa nhỏ đã ăn chán chê, cười híp mắt hướng về Hoa Linh phun ra mấy cái bong bóng. Hoa Linh không được ăn no cả giận nói: “Điểm tâm của ta chỉ được có tí teo, con lại còn cướp, con tại sao không đi ăn của hắn.”

Hoa Linh đem Cá ngựa nhỏ đẩy lên trước mặt Ngao Túc, Cá ngựa nhỏ nhìn Ngao Túc, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, vẫy vẫy đuôi, nhảy trở về trước mặt Hoa Linh, dùng vây lưng cọ cọ mu bàn tay Hoa Linh, vẻ mặt vô tội nhìn Hoa Linh, mắt nhỏ ướt nhẹp, làm bộ tội nghiệp.

Hoa Linh:”…”

Này, rõ ràng người đáng thương không được ăn no là ta?

Hoa Linh trừng Cá ngựa nhỏ nửa ngày, rốt cục vẫn là không chống cự nổi ánh mắt đáng thương kia, thở dài: “Thôi, lần sau muốn ăn thì phải nói, cho con xơi riêng một bát.”

Cá ngựa nhỏ lập tức mắt cười cong cong, lắc lư thân mình cọ đầu ngón tay Hoa Linh.

Hoa Linh gõ nhẹ một cái trên đầu của nó, khóe miệng cong cong, đem con vật nhỏ thả lại trong túi. Sau đó, ngẩng đầu lên đáng thương trông mong nhìn Ngao Túc, mở miệng nói: “Đại hoàng tử, chén cháo này của tôi bị nó uống hết rồi, tôi có thể hay không lại múc một bát…”

Một bên Ngao Tứ:”…”

Dẫu gì cũng là Ma thần tung hoành ngang dọc tam giới nhiều năm như vậy, cùng một Cá ngựa nhỏ bằng bàn tay cướp cháo uống thì thôi đi, giời ạ lại còn học người ta bán manh… Uy bức đâu?Điểm mấu chốt đâu? ( đoạn này mình cũng không hiểu)

Ngao Túc ung dung thong thả ăn một miếng nhỏ bánh mì cuối cùng, giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, nói rằng: “Thời gian bữa sáng đã qua, không được.”

Hoa Linh nhất thời mặt như khổ qua, ủy khuất nói: “Nhưng mà… Tôi chưa ăn no.”

Ngao Túc sửa sang xong mâm thức ăn, lau miệng, gấp gọn lại giấy ăn, ném vào thùng rác, mở miệng nói: “Ngài lúc đi hẹn hò có thể ăn nhiều hơn một ít.”

Hoa Linh:”…”

Ngao Tứ:”…”

Ta chính thức thu hồi suy luận trước đây, Linh Vương điện hạ vẫn là người cứu vớt trai ế Long cung, hắn đã thành công thắp sáng lên kỹ năng ghen mới của Ngao đại.

Rời khỏi phòng ăn, Ngao Tứ đến phòng Dương Tiễn thăm hắn một chút, Dương Tiển đã không còn đáng ngại, chỉ là vẫn như cũ nằm ở trên giường nghỉ ngơi, khiến Ngao Tứ có chút không rõ chính là, tại sao trong phòng ngủ của Dương Tiển trên tường nhiều hơn một cái cổng tò vò hình chữ nhật. Nhìn Úc Lũy từ sát vách xuyên qua cổng tò vò đi vào, Ngao Tứ càng thêm kinh ngạc, Dương Tiễn thần sắc lạnh nhạt, cũng không thèm liếc nhìn Úc Lũy đến một cái, Ngao Tứ cũng biết quan hệ hai người bọn họ luôn luôn kiếm giương nỏ rút, cũng không quá chú ý, chỉ là chiếu cố Linh Vũ chăm sóc thật tốt Dương Tiễn.

Linh Vũ liếc mắt nhìn Úc Lũy bưng trà rót nước mua cơm cho Dương Tiễn, trong lòng âm thầm kêu khổ, từ hôm qua, vị Ma tôn đại nhân này liền bao thầu chăm sóc Dương Tiễn, nhưng mà Linh Vũ lại cũng không có nhàn rỗi, ngược lại là lượng công việc tăng gấp đôi, bởi vì Dương Tiển đem hết thảy đồ vật Úc Lũy chạm qua đều hất đổ trên đất.

Ngày hôm qua Hoa Linh gọi Úc Lũy đến sửa lại cái động trên tường, không nghĩ tới Úc Lũy không những không thèm sửa, ngược lại trực tiếp biến thành một cái cửa động. Linh Vũ thật muốn nói với Úc Lũy: Ma tôn điện hạ, ngài nghỉ ngơi là tốt rồi, càng giúp càng bận ngài còn không nhìn ra được sao?

Ngao Tứ cũng không biết chuyện khúc mắc trong này, chẳng qua là cảm thấy ánh mắt Úc Lũy nhìn mình càng ngày càng lạnh lẽo cùng bất thiện. Giờ khắc này hắn không rảnh bận tâm cái khác, kể cho Dương Tiễn đơn giản chuyện Mạc Vũ Sinh, liền rời khỏi phòng Dương Tiền, cùng Ngao Túc đồng thời đứng dậy đi đến khách sạn chỗ Mạc Vũ Sinh.

Hoa Linh sau khi trở về phòng, đem Cá ngựa nhỏ thả lại bên trong bồn tắm, Cá ngựa nhỏ lắc lư trừng Hoa Linh, tựa hồ đối với việc Hoa Linh muốn bỏ nó một mình trong khách sạn biểu thị bất mãn.

Hoa Linh cười sờ sờ đầu Cá ngựa nhỏ, mở miệng nói: “Không thể dẫn con đi nha, ở nhà chờ.”

Cá ngựa nhỏ lập tức bày ra một bộ dáng vẻ đáng thương.

Hoa Linh mỉm cười bên trong mang theo vài phần kiên quyết, nói rằng: “Bán manh cũng vô dụng, lần này thật không được, lần sau mang con ra ngoài chơi.”

Cá ngựa nhỏ nhìn thấy không có hi vọng, cúi đầu ủ rũ cụp đuôi trong bồn tắm.

Hoa Linh an ủi sờ sờ đầu của nó, sau đó đứng dậy đi về phòng ngủ, trên giường điện thoại di động đinh đông vang lên, Hoa Linh cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, là An An gửi tin nhắn tới: “Tôi vừa dậy, chúng ta gặp mặt ở đâu? Trực tiếp đi khách sạn hay là…”

Hoa Linh nhếch miệng lên một nụ cười, trả lời:

“Em muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, ta tùy ý.”

Sau một phút, tin nhắn trả lời:

“Đêm nay tôi nghỉ, không cần đi quán bar, bằng không chúng ta ban ngày đi ra ngoài chơi một chút được không?”

Hoa Linh tiếp tục trả lời: “Được, đi nơi nào?”

Mười mấy giây sau:

“Tôi ở cổng khu thắng cảnh núi Bạc đầu chờ ngài, ngày hôm nay khu thắng cảnh miễn phí mở cửa, chúng ta cùng đi xem được không?”

Hoa Linh sờ sờ cằm, trong mắt loé ra một tia thâm ý, trả lời vài chữ: “Được, lát nữa gặp.”

Cùng lúc đó, Ngao Tứ cùng Ngao Túc hai người cũng lên xe đi đến khách sạn ở khu thẳng cảnh núi Bạc đầu.

Ngao Tứ liêc nhìn Ngao Túc nghiêm chỉnh ngồi ghế phó lái, do dự nửa ngày, rốt cục không nhịn được mở miệng nói: “Anh cả, kỳ thực Linh Vương điện hạ hắn… Ngoại trừ phóng đãng một chút ra, cái khác cũng tốt.”

Ngao Túc nhìn sang Ngao Tứ, mở miệng nói: “Phóng đãng?”

Ngao Tứ gật đầu: “Anh cả, anh trước đây không để ý những chuyện này, Ma giới đại ma vương Hoa Linh từ thời hoàng gia gia chúng ta đã hoa danh có tiếng bên ngoài, nghe đâu hắn nhập mạc chi tân* có thể từ Nam thiên môn xếp tới Bàn đào Viên.”

*Nhập Mạc Chi Tân/ 入幕之 宾: những người có quan hệ thân cận/những người tham gia cơ mật.

Ngao Túc hờ hững mở miệng nói: “À, lời đồn mà thôi.”

Ngao Tứ cân nhắc dùng từ: “Bất quá chuyện như vậy, kỳ thực cũng không có gì ghê gớm, dù sao Linh Vương đã sống hơn vạn năm, người tình nhiều chút cũng là chuyện bình thường…”

Ngao Túc nhìn Ngao Tứ, trầm giọng nói: “Hắn chưa từng có tình nhân.”

Ngao Tứ kinh ngạc nhìn Ngao Túc, cẩn thận từng li từng tí một nói: “Làm sao có khả năng? Đại ca, anh tin tưởng Hoa Linh như thế sao? Hắn nói cái gì anh cũng?Anh không nên để hắn lừa gạt…”

Ngao Túc nghiêm túc nói: “Là anh chính mình xác nhận.”

Ngao Tứ kinh ngạc đến có chút bị hồ đồ rồi: “Xác nhận? Anh?”

Ngao Túc trong mắt lóe lên một chút ánh sáng, bình tĩnh mở miệng nói: “Thời điểm hắn ở Long cung trị liệu cánh tay, ta cũng đã xác nhận qua, hắn là xử nam.”

Ngao Tứ đột nhiên đạp lên phanh xe, lốp xe cùng mặt đất phát ra tiếng ma sát chói tai, Ngao Tứ đập xuống vô-lăng, dừng xe ở một bên, hắn cảm thấy được trạng thái của mình lúc này đã không thích hợp tiếp tục lái xe, lượng lớn thông tin như vậy, cần tiêu hóa một chút…

“Hắn? Hoa Linh? Xử nam? Làm sao có khả năng?” Ngao Tứ nắm chặt vô-lăng, khó mà tin nổi nhìn Ngao Túc.

Ngao Túc trong mắt lóe lên một tia không vui, mở miệng nói: “Không cần nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của anh.”

Ngao Tứ nhìn Ngao Túc run lên nửa ngày, nhìn Ngao Túc thần sắc kiên định bình thản, dựa vào tín nhiệm nhiều năm qua đối với Ngao Túc, Ngao Tứ rốt cục tin cái sự thật kinh khủng không có khả năng này.

Nghĩ đến đây, Long cung Thái tử điện hạ đột nhiên cảm thấy được cùng Hoa Linh so ra, chính mình mấy năm bị ủy khuất lưng đeo cái danh tra Long thật sự là như muối bỏ biển.

Không hổ là người Ngao đại xem trọng, có thể cứu vớt trai ế Long cung quả nhiên không bình thường, xử nam lưng đeo hoa danh vạn cổ……………………

Nỗi lòng tôn kính.

Mấy phút sau, Ngao Tứ cuối cùng từ trong khiếp sợ khôi phục lại, hắn nhíu nhíu mày, mở miệng nói: “Nhưng là, anh cũng nhìn thấy, hắn ngày hôm nay còn muốn hẹn bạn tình, đại ca anh không sợ bọn họ…”

Lúc này, Ngao Tứ đã xác định thái độ Ngao Túc đối với Hoa Linh không bình thường, bằng không cũng sẽ không lấy cái cớ chữa bệnh đi nghiên cứu người ta có phải xử nam không, thế nhưng dựa vào tính cách Ngao Túc, hắn tuyệt đối sẽ không cùng người khác chia sẻ con mồi mình chọn trúng, huống chi là người đã chọn trúng. Bệnh khiết phích cung Xử Nữ là để trang trí chắc …

Ngao Tứ nghi hoặc nhìn Ngao Túc, chỉ thấy sau thấu kính của Ngao Túc lóe lên một chút ánh sáng, hiếm thấy khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt mang theo mấy phần thâm ý, kiên định chầm chậm mở miệng nói: “Hắn sẽ không.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương