Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ
-
Quyển 1 - Chương 10: Đấu võ mồm thắng lợi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Hoa Linh phát hiện mấy đặc điểm của Ngao Túc, đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng hứng thú, giống như phát hiện ra đại lục mới, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ngao Túc. Nhìn Ngao Túc đem một miếng bánh mì cắt gọt chỉnh tề, Hoa Linh trong lòng thấy rất thú vị, hai tay nâng cằm, ý cười dịu dàng nhìn Ngao Túc.
Ngao Túc ăn xong bánh mì, ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt rực lửa của Hoa Linh, cùng với… nụ cười có chút khoa trương. Ngao Túc trầm tư, tay nhấn xuống công tắc quét hình trên kính mắt, lần này không giống lần trước, hai tia laser hình vòng cung cũng không có quét hình toàn thân Hoa Linh, mà là chỉ quét từ gáy Hoa Linh trở lên.
Sau khi hoàn thành, Ngao Túc nhìn một chút kết quả dữ liệu, mở miệng nói: “Sóng điện não bình thường, thùy hải mã* không có bệnh, hệ thống thần kinh trung ương đột xúc truyền dẫn hoạt động bình thường. Không có chướng ngại, không có bệnh trạng phân liệt.”
*Hồi hải mã hay hồi cá ngựa (hippocampus) là một phần của não trước, là một cấu trúc nằm bên trong thuỳ thái dương. Nó tạo thành một phần của hệ thống Limbic và có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian. Con người và các loài động vật có vú khác có hai hồi hải mã, mỗi cái ở một bán cầu não.
Hoa Linh nghe vậy cũng không hề tức giận, trái lại cười híp mắt mở miệng nói: “Đại hoàng tử điện hạ, thời gian không còn sớm, chúng ta đến bờ biển đi.”
Ngao Túc nhìn đồng hồ, gật đầu, sau đó, hai người đứng dậy, cùng nhau đi đến lều hội nghị trên bãi cát. Hoa Linh đi sau Ngao Túc, bước theo bước chân của Ngao Túc, cùng tốc độ của hắn, vừa đi, vừa cúi đầu nhìn thời gian.
Quả nhiên giống như hắn suy đoán, thời điểm hai người đến lều hội nghị, thời gian vừa vặn, không kém một giây một phút. Hoa Linh lúc này mới hiểu buổi sáng Ngao Túc không phải đậy trễ, mà là biết tin hội nghị đã lùi lại, nên mới sắp xếp lại thời gian của mình.
Hoa Linh ổn định chỗ ngồi, nhìn thấy Ngao Tứ đối diện vừa ngồi xuống đã nhìn mình với ánh mắt bất thiện, lúc này Hoa Linh mới nhớ tới, Phi Liêm dặn mình phải tới sớm khống chế cục diện, nhìn sắc mặt của mọi người tiên phàm hai giới, Hoa Linh biết rõ bản thân mình hiển nhiên đã bỏ lỡ cái gì.
Đúng như dự đoán, Ngao Tứ nhìn Hoa Linh, mở miệng nói: “Linh Vương điện hạ, chắc chắn ngài cũng đã biết chuyện Dương Tiễn bị thương, không biết hành vi này của Ma tôn điện hạ là cớ gì? Vô cớ đả thương đại biểu Tiên giới chúng ta, là bắt nạt Tiên cung chúng ta không người sao?” Ngao Tứ ngữ khí có chút hùng hổ doạ người.
Hoa Linh nghe vậy, mỉm cười, mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, trong này bất quá là một chuyện hiểu lầm, Liêm vương sau khi biết được việc này, đã cùng Úc Lũy đồng thời đi đến xin lỗi Dương Tiễn, Thái tử điện hạ lo xa rồi.”
Ngao Tứ lạnh lùng nói: “Hiểu lầm? Ta muốn biết hiểu lầm thế nào có thể khiến cho Ma tôn đại nhân lại nặng tay với một Dương Tiễn tay không tấc sắt như vậy.”
Hoa Linh cười nói: “Ta đã nói rồi, trong này là có hiểu lầm, Ma tôn điện hạ cũng không có ác ý.”
Lúc này, một tên đại biểu Thế gian chen lời nói: “Linh Vương điện hạ có chỗ không biết, Ma tôn đại nhân đem Dương Tiễn thượng tiên đẩy ngã xuống đất thì là làm ẩu, đằng này Dương Tiễn thượng tiên thương tích khắp người. Nếu là hiểu lầm, há có thể như vậy?”
Hoa Linh xoay mặt nhìn người vừa lên tiếng, chính là Thế gian ngũ đại môn phái chi nhất phái Hoa sơn chưởng môn, Nụ cười trên mặt Hoa Linh lạnh đi mấy phần, nhìn chằm chằm Hoa Sơn chưởng môn, mở miệng nói: “Không biết chưởng môn đại nhân có hay không tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ đánh nhau?”
“Cái này… Không có.” Hoa Sơn chưởng môn đáp.
“Vậy Chưởng môn đại nhân có từng tự mình nghiệm thương cho Dương Tiễn?” Hoa Linh tiếp tục hỏi, giọng càng lạnh đi mấy phần.
“Cái này… Cũng không có.”
“Ồ?Vậy Chưởng môn đại nhân là dựa vào cái gì chắc chắn chuyện giữa hai người bọn họ không phải là hiểu lầm?” Hoa Linh ngữ khí trào phúng.”Lời truyền miệng? Ngươi cùng nghe?”
“Chuyện này…” Hoa Sơn chưởng môn sắc mặt hơi đỏ lên một, nói không nên lời.
Lúc này, Thiếu Lâm chủ trì phương trượng ở bên cạnh mở miệng nói: “A di đà phật, Linh Vương điện hạ không cần phải vênh váo hung hăng như vậy, tam giới phong hội vốn là vì giữ gìn hòa bình cộng đồng tam giới mà tổ chức, xảy ra chuyện này, chúng tôi bất quá cũng chỉ là muốn đòi một lời giải thích mà thôi. Theo lão nạp biết, Ma tôn đại nhân cùng Dương Tiễn thượng tiên xung đột trong phòng, mà Dương Tiễn thượng tiên từ đầu đến cuối đều không đánh trả, cho nên mọi người tự nhiên sẽ cho rằng là Ma tôn đại nhân có lỗi trước, hi vọng Ma giới có thể đưa ra một lời giải thích xác đáng, nếu như bởi vì chuyện này gây nên xung đột giữa tam giới sẽ không tốt.”
Hoa Linh nghe vậy, ý cười trên khóe mắt bất biến, chậm rãi mở miệng nói: “Theo như phương trượng nói, Úc Lũy đánh Dương Tiễn hai lần, liền cho rằng Ma giới chúng tôi muốn khiến tam giới phân tranh?”
Thiếu Lâm phương trượng mở miệng nói: “Lão nạp cũng không phải là ý này, thế nhưng nếu như Ma tôn đại nhân không có cách nào nói ra lý do hợp lý, thật không có cách nào khiến người khác không hoài nghi mục đích hắn làm như vậy.”
Hoa Linh trầm giọng nói: “Ta đã nói là hiểu lầm.”
Phương trượng tiếp tục nói: “A di đà phật, chỉ sợ là không phải một câu hiểu lầm liền có thể giải thích rõ ràng?”
Hoa Linh hơi mất kiên nhẫn, nheo mắt lại, nhìn mấy vị chưởng môn phương trượng trước mặt, mở miệng nói: “Được rồi, nếu là như thế, vậy ta cũng muốn hỏi Võ Đang và Thiếu Lâm hai Đại chưởng môn một vấn đề?”
Phương trượng mở miệng: “Linh Vương điện hạ mời nói.”
Hoa Linh duỗi ra một bàn tay nâng cằm của mình, mở miệng nói: “Tôi muốn hỏi hai vị chưởng môn, đêm hôm qua hai tên đệ tử môn phái của các người đánh lén ta, ở trên bờ biển đánh ta một trận, ta hoàn toàn không có phản kháng, ta muốn hỏi hai vị, hành vi của quý phái như vậy, ta có được hay không coi là là Thế gian các người đang khiêu khích Ma giới bọn ta?”
Hoa Linh lời vừa nói ra, tất cả mọi người tại chỗ đều ngây ngẩn cả người, Thiếu Lâm phương trượng cùng Võ Đang chưởng môn hai người càng kinh ngạc không thôi, hai tên đệ tử trẻ tuổi đứng sau bọn họ mở to hai mắt, sắc mặt đỏ bừng lên.
Võ Đang chưởng môn khẽ nhíu mày, mở miệng nói: “Linh Vương điện hạ, đệ tử môn phái Thế gian chúng tôi làm sao có năng lực làm ra chuyện như vậy, thỉnh Linh Vương điện hạ nói năng thận trọng, không nên ngậm máu phun người.”
“Ha ha…” Hoa Linh nghe vậy, không khỏi cười ra tiếng, hắn hếch cằm, hướng về tiểu đạo sĩ cùng tiểu hòa thượng đứng phía sau nói rằng: “Hai người các cậu… Gọi là Tịnh Không với Tô Cùng nhỉ? Đi ra nói một chút chuyện tối ngày hôm qua.”
Phương trượng cùng chưởng môn hai người cả kinh, quay người nhìn đệ tử của mình, tiểu hòa thượng đỏ cả mặt, cả da đầu cũng nhiễm một phần sắc, tiểu đạo sĩ bên cạnh càng hoảng hơn bộ dạng như muốn khóc.
“Sư… Sư phụ, không phải như vậy, đêm hôm qua hai chúng tôi cho là…” Tiểu hòa thượng mở miệng nói đến một nửa, Hoa Linh liền nói ngắt lời hắn: “Là hiểu lầm sao? Không cần nhiều lời, các cậu chỉ cần nói cho sư phụ của các cậu, hai người các cậu có phải là kéo ta ở trong nước tới ném xuống đất, sau đó còn đập mạnh vào ngực ta, sau đó lại đem ta ném trở về trong nước.”
“Tôi… Chúng tôi… Không có…” Tiểu hòa thượng gấp có chút nói không ra lời.
Hoa Linh ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm hai người, hoãn thanh mở miệng nói: “Người xuất gia không nên nói dối.”
Tiểu hòa thượng hít sâu, có chút oan ức mở miệng nói: “Là.”
Tiểu đạo sĩ bên cạnh cũng như tiểu gà mổ thóc gật gật đầu.
“Hai người các cậu…” Thế gian mọi người dồn dập ồ lên, Võ Đang chưởng môn cùng Thiếu Lâm phương trượng hai người vừa giận vừa sợ nhìn đệ tử của mình.
Lúc này, Hoa Sơn chưởng môn ở một bên trầm mặc nửa ngày lần nữa mở miệng nói: “Này hai chuyện không thể đánh đồng với nhau, tu vi của Ma tôn đại nhân cao hơn Dương Tiễn thượng tiên, Dương Tiễn thượng tiên bị thương không ít, mà Linh Vương điện hạ pháp lực cùng hai hậu bối đệ tử chênh lệch quá nhiều, cho dù xung đột là thật, dùng tu vi của Linh Vương điện hạ, là không thể bị thương.”
Hoa Linh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Hoa Sơn chưởng môn, mở miệng nói: “Ý của ông là, bởi vì ta tu vi cao, cho nên rất đáng đời lần lượt bị đánh cũng không có chuyện gì?”
Hoa Sơn chưởng môn mở miệng nói: “Cũng không phải ý này, chỉ là muốn cùng Linh Vương đại nhân giải thích rõ hai chuyện này hậu quả tạo thành không giống nhau.”
Hoa Linh nghe vậy, mở miệng nói: “Đáng tiếc ông sai rồi, kết quả là giống nhau, ta bị thương.”
Hoa Sơn chưởng môn nghe vậy, đang muốn mở miệng tiếp tục giải thích. Hoa Linh ưỡn ngực ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Ta có người làm chứng.”
Dứt lời, Hoa Linh đưa tay chỉ hướng Ngao Túc ngồi một bên, cất cao giọng nói: “Ta bị thương, Đại hoàng tử điện hạ tối hôm qua còn kêu người đưa thuốc tới cho ta, không tin các ông cứ hỏi hắn.” Dứt lời, Hoa Linh ngước mắt nhìn Ngao Túc.
Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Ngao Túc, Ngao Tứ ngồi một bên hắn cũng nghiêng mặt sang bên cạnh, nghi hoặc nhìn đại ca nhà mình.
Ngao Túc nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Hoa Linh một cái, trong mắt loé ra một tia tia sáng kỳ dị, hắn trầm mặc một lát, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, mở miệng nói với mọi người: “Linh Vương điện hạ nói không sai, đêm qua tôi đúng là có phái người đưa thuốc cho ngài ấy.”
Ngao Túc lời vừa nói ra, mọi người lần thứ hai ồ lên. Ngao Tứ nhướng mày, kinh ngạc nhìn Ngao Túc. Trên mặt của mọi người là đủ loại rực rỡ, vô cùng đặc sắc.
Hoa Linh thoả mãn nhìn bọn họ cùng nhau cấm khẩu, đắc ý không thôi.
Hừ, không phải là đấu võ mồm sao, ai không biết chứ…
Hoa Linh ở trong lòng lén lút mừng thầm, lại đột nhiên cảm giác trên cổ tựa hồ hơi hơi lạnh, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Ngao Túc dừng trên người mình, Ngao Túc vẫn là vẻ bình tĩnh như thường, thế nhưng lúc Hoa Linh đối diện ánh mắt của hắn, tâm lý lại cảm thấy hơi sai sai, hắn cảm thấy đằng sau gọng kính trắng kia của Ngao Túc chợt lóe lên ánh sáng kỳ quái, là ảo giác sao?
Hoa Linh điều chỉnh hô hấp, giả bộ trấn định, ngẩng đầu lên hào phóng cho Ngao Túc một cái mỉm cười.
Ngao Tứ ngồi một bên nhìn thấy hai người mắt qua mày lại, lông mày nhếch cao hơn…
Mấy phút sau, Phi Liêm cùng Tây Linh Vương mẫu hai người mang theo Úc Lũy cùng Dương Tiễn đi tới hội trường, nhìn thấy Phi Liêm cùng Vương mẫu hai người trò chuyện vui vẻ, nhiều người biết việc này cũng đã chính thức hạ màn kết thúc.
Dương Tiễn trên người cũng không có ngoại thương rõ ràng, chỉ là sắc mặt có chút âm trầm, hắn theo sau Tây Linh Vương mẫu, như thường ngày, duy trì rất tốt phong độ và tư thái, chỉ là hắn hai mắt mắt luôn nhìn phía trước, hoàn toàn không để ý tới những người khác, Úc Lũy đứng bên cạnh chẳng khác gì người trong suốt.
Mà Úc Lũy nhưng thì ngược lại, hắn đầu vẫn luôn hướng đến chỗ Dương Tiễn, hai mắt chăm chú nhìn gò má Dương Tiễn, trên mặt thần sắc rất là phức tạp, có nghi hoặc, có mê man, còn có mấy phần hiếu kỳ…
Mọi người ngồi xuống, các đại biểu đến đông đủ, hội nghị ngày thứ hai chính thức bắt đầu.
So với ngày thứ nhất buồn ngủ, Hoa Linh ngày hôm nay tinh thần tốt hơn nhiều, một là nhờ chén thuốc đêm qua của Ngao Túc, làm cho hắn ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái ; hai là mới vừa khẩu chiến với quần chúng hoàn toàn thắng lợi khiến cho hoocmon adrenaline* của hắn tăng cao ; ngoại trừ này hai cái này, quan trọng nhất vẫn là, Hoa Linh ngày hôm nay đã tìm cho mình được một việc rất thú vị, đó chính là quan sát Ngao Túc.
Adrenaline (European Pharmacopoeia và BAN) (IPA: [əˈdrɛnələn]), đôi khi gọi là “epinephrin” hay “adrenalin”, là một hormone. Nó là một catecholamine, một monoamine sympathomimetic thu được từ các amino acidphenylalanine và tyrosine. Gốc từ Latin ad-+renes và gốc từ tiếng Hy Lạp epi-+nephros cả hai đều có nghĩa là “trên/đến thận” (liên hệ đến tuyến thượng thận, tuyến nằm trên thận và tiết ra epinephrine). Epinephrine đôi khi được viết tắt thành epi hay EP trong biệt ngữ y khoa. ( Nguồn Wiki)
Đây là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Vì vậy, ngày hôm nay các đại biểu tham dự nếu tinh tế một chút đều phát hiện một hiện tượng kỳ quái, Ma giới một phương, Phi Liêm nghiêm túc cùng các đại biểu thảo luận các loại phương án cùng đề nghị, mà hai vị khác chia nhau ngồi hai bên hắn, một người thì không chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Tiễn, một người thì như mở cờ trong bụng nhìn Ngao Túc…
À, còn sót mất một, cách đó không xa trên bờ cát, một con đại hổ lông trắng vây quanh một con hắc cẩu ngồi như thạch điêu cạnh biển xoay vòng vòng…
# bàn luận làm sao đem hội nghị tam giới thành một hội nghị hòa bình hiệu quả #
Trải qua một buổi sáng quan sát đánh giá, Hoa Linh phát hiện được tỉ ti chuyện thú vị.
Ngao Túc có thói quen đặt chén trà cố định ở bên tay phải, phương hướng đặt tay cầm chén cũng luôn cố định.
Ngao Túc nhất định phải uống cạn nước trong ly mới để tiểu tiên đồng châm nước.
Ngao Túc dùng qua giấy ăn cũng sẽ gấp lại chỉnh tề mới có thể ném xuống.
Ipad trước mặt Ngao Túc luôn cách một khoảng xa.
…
Ngoài ra, Hoa Linh còn phát hiện Ngao Túc tựa hồ có bệnh cuồng đối xứng, đồ vật hắn dùng quần áo trên người …v…v…, toàn bộ đều là dùng trung tâm làm trục, trái phải tuyệt đối đối xứng. Ngay cả vạt áo khuy áo cũng là đặc biệt giống như đúc tính tình của hắn. Áo dài của hắn trái phải đều có một cái túi, bên trong có thể móc ra rất nhiều vật kỳ quái.
Nếu như nói khắp toàn thân duy nhất có thể tìm ra chỗ có vấn đề, chính là tóc của Ngao Túc, Ngao Túc tóc rất ngắn, ngoại trừ trên trán một chút mọc dài ra ngoài, những nơi khác đều là đứng thẳng tăm tắp. Gió biển thổi qua, tóc trên trán tung bay theo gió, đây chính là lúc duy nhất Ngao Túc một chỗ không đối xứng.
Hoa Linh trừng tóc Ngao Túc, Hoa Linh nhìn tóc Ngao Túc, đột nhiên não bổ ra hình ảnh mình để kiểu tóc đó, nhịn không được cười ra tiếng..
Sau khi Hoa Linh phát hiện mấy đặc điểm của Ngao Túc, đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng hứng thú, giống như phát hiện ra đại lục mới, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ngao Túc. Nhìn Ngao Túc đem một miếng bánh mì cắt gọt chỉnh tề, Hoa Linh trong lòng thấy rất thú vị, hai tay nâng cằm, ý cười dịu dàng nhìn Ngao Túc.
Ngao Túc ăn xong bánh mì, ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt rực lửa của Hoa Linh, cùng với… nụ cười có chút khoa trương. Ngao Túc trầm tư, tay nhấn xuống công tắc quét hình trên kính mắt, lần này không giống lần trước, hai tia laser hình vòng cung cũng không có quét hình toàn thân Hoa Linh, mà là chỉ quét từ gáy Hoa Linh trở lên.
Sau khi hoàn thành, Ngao Túc nhìn một chút kết quả dữ liệu, mở miệng nói: “Sóng điện não bình thường, thùy hải mã* không có bệnh, hệ thống thần kinh trung ương đột xúc truyền dẫn hoạt động bình thường. Không có chướng ngại, không có bệnh trạng phân liệt.”
*Hồi hải mã hay hồi cá ngựa (hippocampus) là một phần của não trước, là một cấu trúc nằm bên trong thuỳ thái dương. Nó tạo thành một phần của hệ thống Limbic và có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian. Con người và các loài động vật có vú khác có hai hồi hải mã, mỗi cái ở một bán cầu não.
Hoa Linh nghe vậy cũng không hề tức giận, trái lại cười híp mắt mở miệng nói: “Đại hoàng tử điện hạ, thời gian không còn sớm, chúng ta đến bờ biển đi.”
Ngao Túc nhìn đồng hồ, gật đầu, sau đó, hai người đứng dậy, cùng nhau đi đến lều hội nghị trên bãi cát. Hoa Linh đi sau Ngao Túc, bước theo bước chân của Ngao Túc, cùng tốc độ của hắn, vừa đi, vừa cúi đầu nhìn thời gian.
Quả nhiên giống như hắn suy đoán, thời điểm hai người đến lều hội nghị, thời gian vừa vặn, không kém một giây một phút. Hoa Linh lúc này mới hiểu buổi sáng Ngao Túc không phải đậy trễ, mà là biết tin hội nghị đã lùi lại, nên mới sắp xếp lại thời gian của mình.
Hoa Linh ổn định chỗ ngồi, nhìn thấy Ngao Tứ đối diện vừa ngồi xuống đã nhìn mình với ánh mắt bất thiện, lúc này Hoa Linh mới nhớ tới, Phi Liêm dặn mình phải tới sớm khống chế cục diện, nhìn sắc mặt của mọi người tiên phàm hai giới, Hoa Linh biết rõ bản thân mình hiển nhiên đã bỏ lỡ cái gì.
Đúng như dự đoán, Ngao Tứ nhìn Hoa Linh, mở miệng nói: “Linh Vương điện hạ, chắc chắn ngài cũng đã biết chuyện Dương Tiễn bị thương, không biết hành vi này của Ma tôn điện hạ là cớ gì? Vô cớ đả thương đại biểu Tiên giới chúng ta, là bắt nạt Tiên cung chúng ta không người sao?” Ngao Tứ ngữ khí có chút hùng hổ doạ người.
Hoa Linh nghe vậy, mỉm cười, mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, trong này bất quá là một chuyện hiểu lầm, Liêm vương sau khi biết được việc này, đã cùng Úc Lũy đồng thời đi đến xin lỗi Dương Tiễn, Thái tử điện hạ lo xa rồi.”
Ngao Tứ lạnh lùng nói: “Hiểu lầm? Ta muốn biết hiểu lầm thế nào có thể khiến cho Ma tôn đại nhân lại nặng tay với một Dương Tiễn tay không tấc sắt như vậy.”
Hoa Linh cười nói: “Ta đã nói rồi, trong này là có hiểu lầm, Ma tôn điện hạ cũng không có ác ý.”
Lúc này, một tên đại biểu Thế gian chen lời nói: “Linh Vương điện hạ có chỗ không biết, Ma tôn đại nhân đem Dương Tiễn thượng tiên đẩy ngã xuống đất thì là làm ẩu, đằng này Dương Tiễn thượng tiên thương tích khắp người. Nếu là hiểu lầm, há có thể như vậy?”
Hoa Linh xoay mặt nhìn người vừa lên tiếng, chính là Thế gian ngũ đại môn phái chi nhất phái Hoa sơn chưởng môn, Nụ cười trên mặt Hoa Linh lạnh đi mấy phần, nhìn chằm chằm Hoa Sơn chưởng môn, mở miệng nói: “Không biết chưởng môn đại nhân có hay không tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ đánh nhau?”
“Cái này… Không có.” Hoa Sơn chưởng môn đáp.
“Vậy Chưởng môn đại nhân có từng tự mình nghiệm thương cho Dương Tiễn?” Hoa Linh tiếp tục hỏi, giọng càng lạnh đi mấy phần.
“Cái này… Cũng không có.”
“Ồ?Vậy Chưởng môn đại nhân là dựa vào cái gì chắc chắn chuyện giữa hai người bọn họ không phải là hiểu lầm?” Hoa Linh ngữ khí trào phúng.”Lời truyền miệng? Ngươi cùng nghe?”
“Chuyện này…” Hoa Sơn chưởng môn sắc mặt hơi đỏ lên một, nói không nên lời.
Lúc này, Thiếu Lâm chủ trì phương trượng ở bên cạnh mở miệng nói: “A di đà phật, Linh Vương điện hạ không cần phải vênh váo hung hăng như vậy, tam giới phong hội vốn là vì giữ gìn hòa bình cộng đồng tam giới mà tổ chức, xảy ra chuyện này, chúng tôi bất quá cũng chỉ là muốn đòi một lời giải thích mà thôi. Theo lão nạp biết, Ma tôn đại nhân cùng Dương Tiễn thượng tiên xung đột trong phòng, mà Dương Tiễn thượng tiên từ đầu đến cuối đều không đánh trả, cho nên mọi người tự nhiên sẽ cho rằng là Ma tôn đại nhân có lỗi trước, hi vọng Ma giới có thể đưa ra một lời giải thích xác đáng, nếu như bởi vì chuyện này gây nên xung đột giữa tam giới sẽ không tốt.”
Hoa Linh nghe vậy, ý cười trên khóe mắt bất biến, chậm rãi mở miệng nói: “Theo như phương trượng nói, Úc Lũy đánh Dương Tiễn hai lần, liền cho rằng Ma giới chúng tôi muốn khiến tam giới phân tranh?”
Thiếu Lâm phương trượng mở miệng nói: “Lão nạp cũng không phải là ý này, thế nhưng nếu như Ma tôn đại nhân không có cách nào nói ra lý do hợp lý, thật không có cách nào khiến người khác không hoài nghi mục đích hắn làm như vậy.”
Hoa Linh trầm giọng nói: “Ta đã nói là hiểu lầm.”
Phương trượng tiếp tục nói: “A di đà phật, chỉ sợ là không phải một câu hiểu lầm liền có thể giải thích rõ ràng?”
Hoa Linh hơi mất kiên nhẫn, nheo mắt lại, nhìn mấy vị chưởng môn phương trượng trước mặt, mở miệng nói: “Được rồi, nếu là như thế, vậy ta cũng muốn hỏi Võ Đang và Thiếu Lâm hai Đại chưởng môn một vấn đề?”
Phương trượng mở miệng: “Linh Vương điện hạ mời nói.”
Hoa Linh duỗi ra một bàn tay nâng cằm của mình, mở miệng nói: “Tôi muốn hỏi hai vị chưởng môn, đêm hôm qua hai tên đệ tử môn phái của các người đánh lén ta, ở trên bờ biển đánh ta một trận, ta hoàn toàn không có phản kháng, ta muốn hỏi hai vị, hành vi của quý phái như vậy, ta có được hay không coi là là Thế gian các người đang khiêu khích Ma giới bọn ta?”
Hoa Linh lời vừa nói ra, tất cả mọi người tại chỗ đều ngây ngẩn cả người, Thiếu Lâm phương trượng cùng Võ Đang chưởng môn hai người càng kinh ngạc không thôi, hai tên đệ tử trẻ tuổi đứng sau bọn họ mở to hai mắt, sắc mặt đỏ bừng lên.
Võ Đang chưởng môn khẽ nhíu mày, mở miệng nói: “Linh Vương điện hạ, đệ tử môn phái Thế gian chúng tôi làm sao có năng lực làm ra chuyện như vậy, thỉnh Linh Vương điện hạ nói năng thận trọng, không nên ngậm máu phun người.”
“Ha ha…” Hoa Linh nghe vậy, không khỏi cười ra tiếng, hắn hếch cằm, hướng về tiểu đạo sĩ cùng tiểu hòa thượng đứng phía sau nói rằng: “Hai người các cậu… Gọi là Tịnh Không với Tô Cùng nhỉ? Đi ra nói một chút chuyện tối ngày hôm qua.”
Phương trượng cùng chưởng môn hai người cả kinh, quay người nhìn đệ tử của mình, tiểu hòa thượng đỏ cả mặt, cả da đầu cũng nhiễm một phần sắc, tiểu đạo sĩ bên cạnh càng hoảng hơn bộ dạng như muốn khóc.
“Sư… Sư phụ, không phải như vậy, đêm hôm qua hai chúng tôi cho là…” Tiểu hòa thượng mở miệng nói đến một nửa, Hoa Linh liền nói ngắt lời hắn: “Là hiểu lầm sao? Không cần nhiều lời, các cậu chỉ cần nói cho sư phụ của các cậu, hai người các cậu có phải là kéo ta ở trong nước tới ném xuống đất, sau đó còn đập mạnh vào ngực ta, sau đó lại đem ta ném trở về trong nước.”
“Tôi… Chúng tôi… Không có…” Tiểu hòa thượng gấp có chút nói không ra lời.
Hoa Linh ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm hai người, hoãn thanh mở miệng nói: “Người xuất gia không nên nói dối.”
Tiểu hòa thượng hít sâu, có chút oan ức mở miệng nói: “Là.”
Tiểu đạo sĩ bên cạnh cũng như tiểu gà mổ thóc gật gật đầu.
“Hai người các cậu…” Thế gian mọi người dồn dập ồ lên, Võ Đang chưởng môn cùng Thiếu Lâm phương trượng hai người vừa giận vừa sợ nhìn đệ tử của mình.
Lúc này, Hoa Sơn chưởng môn ở một bên trầm mặc nửa ngày lần nữa mở miệng nói: “Này hai chuyện không thể đánh đồng với nhau, tu vi của Ma tôn đại nhân cao hơn Dương Tiễn thượng tiên, Dương Tiễn thượng tiên bị thương không ít, mà Linh Vương điện hạ pháp lực cùng hai hậu bối đệ tử chênh lệch quá nhiều, cho dù xung đột là thật, dùng tu vi của Linh Vương điện hạ, là không thể bị thương.”
Hoa Linh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Hoa Sơn chưởng môn, mở miệng nói: “Ý của ông là, bởi vì ta tu vi cao, cho nên rất đáng đời lần lượt bị đánh cũng không có chuyện gì?”
Hoa Sơn chưởng môn mở miệng nói: “Cũng không phải ý này, chỉ là muốn cùng Linh Vương đại nhân giải thích rõ hai chuyện này hậu quả tạo thành không giống nhau.”
Hoa Linh nghe vậy, mở miệng nói: “Đáng tiếc ông sai rồi, kết quả là giống nhau, ta bị thương.”
Hoa Sơn chưởng môn nghe vậy, đang muốn mở miệng tiếp tục giải thích. Hoa Linh ưỡn ngực ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Ta có người làm chứng.”
Dứt lời, Hoa Linh đưa tay chỉ hướng Ngao Túc ngồi một bên, cất cao giọng nói: “Ta bị thương, Đại hoàng tử điện hạ tối hôm qua còn kêu người đưa thuốc tới cho ta, không tin các ông cứ hỏi hắn.” Dứt lời, Hoa Linh ngước mắt nhìn Ngao Túc.
Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Ngao Túc, Ngao Tứ ngồi một bên hắn cũng nghiêng mặt sang bên cạnh, nghi hoặc nhìn đại ca nhà mình.
Ngao Túc nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Hoa Linh một cái, trong mắt loé ra một tia tia sáng kỳ dị, hắn trầm mặc một lát, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, mở miệng nói với mọi người: “Linh Vương điện hạ nói không sai, đêm qua tôi đúng là có phái người đưa thuốc cho ngài ấy.”
Ngao Túc lời vừa nói ra, mọi người lần thứ hai ồ lên. Ngao Tứ nhướng mày, kinh ngạc nhìn Ngao Túc. Trên mặt của mọi người là đủ loại rực rỡ, vô cùng đặc sắc.
Hoa Linh thoả mãn nhìn bọn họ cùng nhau cấm khẩu, đắc ý không thôi.
Hừ, không phải là đấu võ mồm sao, ai không biết chứ…
Hoa Linh ở trong lòng lén lút mừng thầm, lại đột nhiên cảm giác trên cổ tựa hồ hơi hơi lạnh, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Ngao Túc dừng trên người mình, Ngao Túc vẫn là vẻ bình tĩnh như thường, thế nhưng lúc Hoa Linh đối diện ánh mắt của hắn, tâm lý lại cảm thấy hơi sai sai, hắn cảm thấy đằng sau gọng kính trắng kia của Ngao Túc chợt lóe lên ánh sáng kỳ quái, là ảo giác sao?
Hoa Linh điều chỉnh hô hấp, giả bộ trấn định, ngẩng đầu lên hào phóng cho Ngao Túc một cái mỉm cười.
Ngao Tứ ngồi một bên nhìn thấy hai người mắt qua mày lại, lông mày nhếch cao hơn…
Mấy phút sau, Phi Liêm cùng Tây Linh Vương mẫu hai người mang theo Úc Lũy cùng Dương Tiễn đi tới hội trường, nhìn thấy Phi Liêm cùng Vương mẫu hai người trò chuyện vui vẻ, nhiều người biết việc này cũng đã chính thức hạ màn kết thúc.
Dương Tiễn trên người cũng không có ngoại thương rõ ràng, chỉ là sắc mặt có chút âm trầm, hắn theo sau Tây Linh Vương mẫu, như thường ngày, duy trì rất tốt phong độ và tư thái, chỉ là hắn hai mắt mắt luôn nhìn phía trước, hoàn toàn không để ý tới những người khác, Úc Lũy đứng bên cạnh chẳng khác gì người trong suốt.
Mà Úc Lũy nhưng thì ngược lại, hắn đầu vẫn luôn hướng đến chỗ Dương Tiễn, hai mắt chăm chú nhìn gò má Dương Tiễn, trên mặt thần sắc rất là phức tạp, có nghi hoặc, có mê man, còn có mấy phần hiếu kỳ…
Mọi người ngồi xuống, các đại biểu đến đông đủ, hội nghị ngày thứ hai chính thức bắt đầu.
So với ngày thứ nhất buồn ngủ, Hoa Linh ngày hôm nay tinh thần tốt hơn nhiều, một là nhờ chén thuốc đêm qua của Ngao Túc, làm cho hắn ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái ; hai là mới vừa khẩu chiến với quần chúng hoàn toàn thắng lợi khiến cho hoocmon adrenaline* của hắn tăng cao ; ngoại trừ này hai cái này, quan trọng nhất vẫn là, Hoa Linh ngày hôm nay đã tìm cho mình được một việc rất thú vị, đó chính là quan sát Ngao Túc.
Adrenaline (European Pharmacopoeia và BAN) (IPA: [əˈdrɛnələn]), đôi khi gọi là “epinephrin” hay “adrenalin”, là một hormone. Nó là một catecholamine, một monoamine sympathomimetic thu được từ các amino acidphenylalanine và tyrosine. Gốc từ Latin ad-+renes và gốc từ tiếng Hy Lạp epi-+nephros cả hai đều có nghĩa là “trên/đến thận” (liên hệ đến tuyến thượng thận, tuyến nằm trên thận và tiết ra epinephrine). Epinephrine đôi khi được viết tắt thành epi hay EP trong biệt ngữ y khoa. ( Nguồn Wiki)
Đây là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Vì vậy, ngày hôm nay các đại biểu tham dự nếu tinh tế một chút đều phát hiện một hiện tượng kỳ quái, Ma giới một phương, Phi Liêm nghiêm túc cùng các đại biểu thảo luận các loại phương án cùng đề nghị, mà hai vị khác chia nhau ngồi hai bên hắn, một người thì không chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Tiễn, một người thì như mở cờ trong bụng nhìn Ngao Túc…
À, còn sót mất một, cách đó không xa trên bờ cát, một con đại hổ lông trắng vây quanh một con hắc cẩu ngồi như thạch điêu cạnh biển xoay vòng vòng…
# bàn luận làm sao đem hội nghị tam giới thành một hội nghị hòa bình hiệu quả #
Trải qua một buổi sáng quan sát đánh giá, Hoa Linh phát hiện được tỉ ti chuyện thú vị.
Ngao Túc có thói quen đặt chén trà cố định ở bên tay phải, phương hướng đặt tay cầm chén cũng luôn cố định.
Ngao Túc nhất định phải uống cạn nước trong ly mới để tiểu tiên đồng châm nước.
Ngao Túc dùng qua giấy ăn cũng sẽ gấp lại chỉnh tề mới có thể ném xuống.
Ipad trước mặt Ngao Túc luôn cách một khoảng xa.
…
Ngoài ra, Hoa Linh còn phát hiện Ngao Túc tựa hồ có bệnh cuồng đối xứng, đồ vật hắn dùng quần áo trên người …v…v…, toàn bộ đều là dùng trung tâm làm trục, trái phải tuyệt đối đối xứng. Ngay cả vạt áo khuy áo cũng là đặc biệt giống như đúc tính tình của hắn. Áo dài của hắn trái phải đều có một cái túi, bên trong có thể móc ra rất nhiều vật kỳ quái.
Nếu như nói khắp toàn thân duy nhất có thể tìm ra chỗ có vấn đề, chính là tóc của Ngao Túc, Ngao Túc tóc rất ngắn, ngoại trừ trên trán một chút mọc dài ra ngoài, những nơi khác đều là đứng thẳng tăm tắp. Gió biển thổi qua, tóc trên trán tung bay theo gió, đây chính là lúc duy nhất Ngao Túc một chỗ không đối xứng.
Hoa Linh trừng tóc Ngao Túc, Hoa Linh nhìn tóc Ngao Túc, đột nhiên não bổ ra hình ảnh mình để kiểu tóc đó, nhịn không được cười ra tiếng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook