Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh
-
Chương 18: Bắt đầu xin trợ giúp từ bên ngoài rồi
Tương tự Kim Trăn, Đỗ Thanh Học cũng thức trắng nguyên đêm, nhưng khác với Kim Trăn là anh ta bị hai hộp rau hẹ trứng gà tra tấn cả đêm, nửa đêm có thức dậy chạy nhà xí vài lần nữa, cuối cùng cũng bài trừ gần hết dư độc trong cơ thể.
Hừng đông, toàn thân Đỗ Thanh Học như muốn hư thoát, bụng dạ rốt cuộc không vần vò nữa, anh ta im lặng phát thề: đời này không bao giờ động vô hẹ nữa. Sau đó mơ mơ màng màng thiếp đi.
Bảy giờ, TV treo trên tường đúng hẹn bật lên, bắt đầu phát.
Thân là người đại diện đủ tư cách, xem TV đúng giờ cũng là công việc chủ yếu của Đỗ Thanh Học. Bình thường vào giờ này, anh ta cũng vừa mới dậy, rồi vệ sinh cá nhân, ăn sáng kiêm nghe tin tức luôn, nhưng bữa nay thiệt tình chả còn sức đứng lên, chỉ đành nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nghe tiếng TV.
Hai phút sau, Đỗ Thanh Học sống dậy, lết thân thể yếu đuối đến trước TV, trợn mắt nhìn chòng chọc tấm ảnh ôm hôn nóng bỏng kia.
Tiếp theo, anh ta cấp tốc mặc quần áo, cầm chìa khóa xe, tông cửa xông ra. Khi tinh thần chịu kích thích quá mãnh liệt, hao tổn trên cơ thể chẳng còn gì đáng ngại nữa.
Lúc Đỗ Thanh Học gõ cửa nhà Kiều Mạt, hoàng tử nhỏ vẫn chìm đắm trong giấc mộng tươi đẹp, người ra mở cửa là Ô Mãn, vì thiệt sự chịu không thấu tiếng gõ như muốn phá cửa nên bất đắc dĩ phải ra khỏi bể cá.
Bị Kiều Mạt lôi kéo xem TV đến nửa đêm, Ô Mãn lúc này đang ngùn ngụt oán niệm, sau khi hóa thành hình người, mái tóc vẫn nhỏ nước tong tong, trên người khoác áo tắm và dòm chằm chằm Đỗ Thanh Học ngoài cửa.
Đỗ Thanh Học ngẩn ra chốc lát mới sực nhớ người đối diện là anh họ gì đó của Kiều Mạt. Nom mái tóc ướt sũng và ánh mắt u oán của Ô Mãn, Đỗ Thanh Học bỗng nảy sinh ảo giác không tốt lắm, đừng nói là mình phá rối chuyện gì nha?
Nhưng giờ anh ta mặc xác hết, trực tiếp vọt vào phòng Kiều Mạt, lôi cái tên đang ngủ mơ dậy.
Hiện tại, vài kênh giải trí khác cũng đang sôi nổi đưa tin về vụ kia. Sắc mặt Đỗ Thanh Học tái xanh, ngồi im lìm trên ghế salon. Mà Kiều Mạt lại trợn tròn mắt, dán mắt vào tấm ảnh trong bản tin.
Hồi lâu sau, Đỗ Thanh Học mới mở miệng: “Căn cứ vào góc chụp, đây nhất định là tác phẩm của Hoa Dung, nó dùng điện thoại chụp từ khe hở dưới cửa buồng vệ sinh, má thằng hèn.”
Đỗ Thanh Học nghiến răng nghiến lợi: “Tôi chỉ biết chuyện này sớm muộn gì cũng bị tuồn ra, nhưng không ngờ nó còn dám chụp ảnh, xem ra khó giải quyết rồi. Nếu những người tham gia casting hôm qua chịu khó để ý, thì nhất định có thể nhận ra người trong ảnh là cậu. Hồi nữa tôi về công ty một chuyến, xem xem có cách gì phong tỏa tin tức không.”
Kiều Mạt chớp mắt, chỉ vào tấm ảnh rồi nhìn Đỗ Thanh Học bằng ánh mắt khó hiểu: “Sao họ lại xóa mặt tôi?”
Đỗ Thanh Học hừ lạnh: “Xóa hay không xóa có gì khác nhau, chẳng qua nó vẫn muốn chừa đường lui cho mình thôi.”
Trong mắt Kiều Mạt hiện tia tiếc nuối, nói: “Không xóa thì hay quá, nếu ai cũng biết, thì chẳng phải sẽ thành gạo nấu thành cơm trong truyền thuyết rồi sao?”
Đỗ Thanh Học: …
Kiều Mạt nghiêm trang nói tiếp: “Chúng ta đều là người trong giới giải trí, phải biết cách lợi dụng hết thảy tài nguyên truyền thông xung quanh để đạt tới mục đích, đồng thời phải nghĩ mọi biện pháp nâng cao sự nổi tiếng của mình. Điều thứ nhất đã được chứng minh là có hiệu quả, anh Đỗ, đừng nói ngay cả thường thức nghề nghiệp cơ bản ấy anh cũng không hiểu nhe?”
Đỗ Thanh Học: …
Nhìn Kiều Mạt ra vẻ ông cụ non hướng dẫn mình từng bước, Đỗ Thanh Học chợt thấy đầu óc cũng bắt đầu mất nước rồi, bèn nói:
“Trước tiên tôi muốn hỏi một câu, tấm ảnh này không phải cậu sai Hoa Dung chụp đấy chứ?”
“Đương nhiên không.” Biểu cảm trên mặt Kiều Mạt nháy mắt sụp đổ, chuyển thành kinh ngạc và ghét bỏ.
Đỗ Thanh Học thở phào, sau đó quay đầu dòm Ô Mãn đang rúc trên ghế ngủ gà ngủ gật, hỏi:
“Tối qua cậu ta lại xem cái gì?”
Ô Mãn cố nâng mí mắt, đáp: “Bách gia giảng đàn.”
*Bách gia giảng đàn: một chương trình chuyên giảng về lịch sử
Đỗ Thanh Học: “Hồi trước nghe bảo toàn xem tình cảm thiên địa mà?”
Mặt Ô Mãn bỗng dâng trào bi phẫn: “Đổi tuyến đường rồi, muốn yêu đương từ độ cao triết học.”
Phút này lệ đang tuôn thành dòng trong lòng rùa nhỏ: Đậu mé, suốt bốn tiếng ngồi ngó bản mặt già khú đầy khe rãnh ngang dọc, thà cho tui xem mấy phim diễm tình não tàn còn hơn.
Đỗ Thanh Học cố ngăn cơ mặt giật giật, bảo: “Được rồi, thưa Kiều đại học giả, ngài làm ơn dùng phép biện chứng phân tích tình huống hiện tại cho bọn tôi nghe đi.”
Kiều Mạt nghe vậy, lập tức nhảy xuống ghế salon, khoanh chân ngồi trên thảm, hai lòng bàn tay ngửa lên đặt tại đầu gối, mắt nhìn mũi, mũi dòm tim, trầm giọng đáp: “Trong phúc có họa, trong họa có phúc. Tái Ông… Tái Ông… Tái Ông mất chó? Họa phúc khó lường.”
*đúng phải là “Tái Ông mất ngựa, họa phúc khó lường”: ông già mất ngựa ở vùng biên cương, không rõ là họa hay phúc -> đọc thêm ở đây
Đỗ Thanh Học phì cười thành tiếng, nói tiếp: “Tái Ông có mất chó hay không thì không biết, tôi chỉ biết cậu sắp mất vai diễn rồi.”
Nghe thế, Kiều Mạt tức khắc trợn mắt nhìn Đỗ Thanh Học, hỏi: “Gì… Khụ khụ, sao lại nói vậy?”
Đỗ Thanh Học: “Bò lên bằng quy tắc ngầm, hay là giao dịch đồng tính đây, đúng là dồi dào âm khí mà, <Hình Xăm> còn là bộ phim đầu tiên Xán Tinh đầu tư mạnh nữa chứ, chưa bấm máy đã lộ ra vụ bê bối ngút trời này, cậu nghĩ đoàn phim còn cần cậu chắc? Kim Trăn thuộc ban lãnh đạo Xán Tinh, hơn nữa nhà họ Kim có bối cảnh, chuyện này ảnh hưởng không lớn đến cậu ta. Nhưng cậu thì khác, nếu chuyện này bị làm lớn, thì để tránh hiềm nghi, đổi người là chuyện gần như chắc chắn. Cho nên, Kiều đại học giả của tôi ơi, bây giờ cậu vẫn có thể ngồi yên đó mà lấy ơn báo oán sao?”
Kiều Mạt siết chặt nắm tay, nghiến răng bảo: “Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tôi không thể đánh mất Kim Kim được. Không phục đến chiến!”
Đỗ Thanh Học rốt cuộc hết nhịn nổi, vỗ một phát lên gáy Kiều Mạt, quát:
“Nói tiếng người!”
Thân dưới của Kiều Mạt thoáng cái tê rần, bèn nhanh tay nhanh mắt bấu đùi Đỗ Thanh Học, ngẩng đầu cất giọng tội nghiệp:
“Anh Đỗ, tôi muốn diễn vai Thanh Vu, vậy mới có cơ hội yêu đương với Kim Kim.” Hoàng tử nhỏ tạm dừng, xong lại bồi thêm một câu: “Đứng từ độ cao triết học.”
Đỗ Thanh Học lườm Kiều Mạt một cái, đáp: “Lát tôi đến công ty một chuyến xem thử nên xử lý thế nào, muốn đối phó tình huống này thường có hai con đường, một là nhờ quan hệ phong tỏa tin tức của truyền thông thiệt lẹ, hai là trực tiếp đáp trả, chết không thừa nhận, khăng khăng bảo ảnh chụp là giả, sau đó tung mấy bằng chứng uy tín ra chứng minh, photoshop vài tấm ‘ảnh gốc’, rồi thuê thủy quân xào đi xào lại trên mạng. Hiện giờ tôi có khuynh hướng nghiêng về cách thứ nhất hơn. Vì cách thứ hai khá mạo hiểm, xào vài bữa thì dù cậu có trong sạch thật cũng rước lấy cả đống phốt thôi, hơn nữa trong tay Hoa Dung còn ảnh chưa làm mờ, nhỡ nó tung ra thì càng phiền toái. Giờ còn sớm, lúc mới đến tôi có xem rồi, báo chí truyền thông vẫn chưa đăng tin, chỉ có trên TV với internet thôi, nếu giải quyết nhanh thì ảnh hưởng chắc chẳng đến nỗi nào đâu. Nhưng nghe đồn hậu trường của tương đối cứng, nếu mặt mũi quan hệ không đủ lớn, có khi khó mà giải quyết êm xuôi. Vụ thiên hậu lái xe say rượu lần trước cũng do họ tiết lộ chứ đâu, thiên hậu đập vô hơn trăm vạn còn giữ không nổi thanh danh mà.”
*thiên hậu: ca sĩ/diễn viên nữ cực nổi tiếng
Đỗ Thanh Học thở dài: “Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được người có tiếng nói.”
Kiều Mạt nghe mà ù ù cạc cạc, ngồi đần mặt dưới sàn nhìn Đỗ Thanh Học.
Lúc này, Ô Mãn bên cạnh rốt cuộc tỉnh táo hơn, hắn dụi dụi mắt, bảo Kiều Mạt:
“Điện… Em giai này, anh… anh họ kia của cậu không chừng giúp được đó.”
Ô Mãn nói xong, Kiều Mạt lại ngơ ngác dòm hắn, Đỗ Thanh Học ngồi bên nghi hoặc hỏi:
“Ủa chứ anh họ cậu ta không phải cậu à?”
“Ắc, thì cũng giống vậy, là một ông anh khác, anh… anh họ hai.” Ô Mãn lắp bắp.
Đỗ Thanh Học hoài nghi nhìn Ô Mãn, đoạn quay sang hỏi Kiều Mạt:
“Sao hồi trước chưa nghe cậu nói bao giờ, rốt cuộc cậu có bao nhiêu ông anh họ hả?”
Kiều Mạt: “Tám.”
Ô Mãn: “Hai.”
Đỗ Thanh Học: …
Anh ta nhìn Kiều Mạt và Ô Mãn đối mắt với nhau, lại nhớ tới vẻ mặt nghi là dục cầu bất mãn của Ô Mãn lúc mở cửa, trong đầu chợt sáng lên, bật thốt:
“Chẳng lẽ hai người là…”
“Không phải.” Ô Mãn tái cả mặt, tức khắc cắt ngang suy đoán của Đỗ Thanh Học.
Đỗ Thanh Học nghĩ đến sự cố chấp của Kiều Mạt dành cho Kim Trăn, cũng hiểu khả năng cậu và Ô Mãn có gian tình không lớn lắm, song cách nói không đồng nhất của hai người thật khiến anh ta vô cùng nghi ngờ.
“Hai người ở Bắc Kinh, sáu người kia ở quê.” Ô Mãn thuận miệng bịa chuyện, cũng mặc kệ Đỗ Thanh Học có tin hay không, hỏa tốc lảng sang chuyển khác: “Kiều Mạt, anh họ hai của cậu cũng làm việc này mà, quên rồi hả? Không chừng anh ấy giúp được đấy?”
Kiều Mạt nghe vậy thì mắt sáng rỡ ngay tắp lự: “Ờ ha, có thể nhờ anh hai mà, ảnh nhất định có cách.”
Dứt lời, cậu cười tủm tỉm nhìn Đỗ Thanh Học: “Đến lúc cần trợ giúp từ bên ngoài rồi, tôi đi gọi điện cái đã.”
Nhìn Kiều Mạt nhảy tung tăng vô phòng tìm di động gọi điện, Đỗ Thanh Học không ôm hi vọng gì, nếu Kiều Mạt thực sự có hậu trường khủng thì đã chẳng đến mức rơi vào tình cảnh này. Anh ta đứng dậy chuẩn bị đi, vừa đi về phía cửa vừa thuận miệng hỏi:
“Anh họ hai của cậu ta là ai?”
Ô Mãn đáp: “Ngao Tứ.”
Thân mình Đỗ Thanh Học nhất thời hóa đá, nửa phút sau mới hoàn hồn, chậm rãi quay lại nhìn Ô Mãn, hỏi:
“Ngao Tứ? Ảnh đế Ngao Tứ?!”
Trong phòng, Kiều Mạt tìm được di động, hào hứng ấn mười tám số hai, sau một tràng “Nguyên Phương Nguyên Phương, em thấy sao…” đầy du dương, giọng Nhị hoàng tử cũng truyền đến, nghe có vẻ sức cùng lực kiệt:
“A lô? Ai vậy?”
Hoàng tử nhỏ cất giọng hào hứng: “Anh hai, em nè.”
“Tiểu Cửu?” Nhị hoàng tử thoáng ngừng lại, sau đó hăng hái hẳn lên, vui vẻ hỏi: “Em lên bờ mấy ngày rồi? Sao giờ mới gọi cho anh?”
“Anh hai, em tìm được đỉnh rồi.” Kiều Mạt báo tin vui trước, xong báo tin dữ: “Cơ mà giờ hơi rắc rối.”
“Ừ, đợi anh về giải quyết cho.” Nhị hoàng tử nói.
“Ơ? Giờ anh hai không ở Bắc Kinh hả? Vậy ở đâu?” Kiều Mạt hỏi.
“Nam Mỹ.” Nhị hoàng tử uể oải đáp.
“Anh tới đó làm chi?” Kiều Mạt khó hiểu.
Cảm xúc hiện tại của Nhị hoàng tử đã xuống thấp cực điểm, giọng nói cũng hàm chứa chút căm phẫn:
“Xem World Cup, vậy mà 7-1 rồi, móa, anh mày sắp bị ngược chết đến nơi…”
Hừng đông, toàn thân Đỗ Thanh Học như muốn hư thoát, bụng dạ rốt cuộc không vần vò nữa, anh ta im lặng phát thề: đời này không bao giờ động vô hẹ nữa. Sau đó mơ mơ màng màng thiếp đi.
Bảy giờ, TV treo trên tường đúng hẹn bật lên, bắt đầu phát.
Thân là người đại diện đủ tư cách, xem TV đúng giờ cũng là công việc chủ yếu của Đỗ Thanh Học. Bình thường vào giờ này, anh ta cũng vừa mới dậy, rồi vệ sinh cá nhân, ăn sáng kiêm nghe tin tức luôn, nhưng bữa nay thiệt tình chả còn sức đứng lên, chỉ đành nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nghe tiếng TV.
Hai phút sau, Đỗ Thanh Học sống dậy, lết thân thể yếu đuối đến trước TV, trợn mắt nhìn chòng chọc tấm ảnh ôm hôn nóng bỏng kia.
Tiếp theo, anh ta cấp tốc mặc quần áo, cầm chìa khóa xe, tông cửa xông ra. Khi tinh thần chịu kích thích quá mãnh liệt, hao tổn trên cơ thể chẳng còn gì đáng ngại nữa.
Lúc Đỗ Thanh Học gõ cửa nhà Kiều Mạt, hoàng tử nhỏ vẫn chìm đắm trong giấc mộng tươi đẹp, người ra mở cửa là Ô Mãn, vì thiệt sự chịu không thấu tiếng gõ như muốn phá cửa nên bất đắc dĩ phải ra khỏi bể cá.
Bị Kiều Mạt lôi kéo xem TV đến nửa đêm, Ô Mãn lúc này đang ngùn ngụt oán niệm, sau khi hóa thành hình người, mái tóc vẫn nhỏ nước tong tong, trên người khoác áo tắm và dòm chằm chằm Đỗ Thanh Học ngoài cửa.
Đỗ Thanh Học ngẩn ra chốc lát mới sực nhớ người đối diện là anh họ gì đó của Kiều Mạt. Nom mái tóc ướt sũng và ánh mắt u oán của Ô Mãn, Đỗ Thanh Học bỗng nảy sinh ảo giác không tốt lắm, đừng nói là mình phá rối chuyện gì nha?
Nhưng giờ anh ta mặc xác hết, trực tiếp vọt vào phòng Kiều Mạt, lôi cái tên đang ngủ mơ dậy.
Hiện tại, vài kênh giải trí khác cũng đang sôi nổi đưa tin về vụ kia. Sắc mặt Đỗ Thanh Học tái xanh, ngồi im lìm trên ghế salon. Mà Kiều Mạt lại trợn tròn mắt, dán mắt vào tấm ảnh trong bản tin.
Hồi lâu sau, Đỗ Thanh Học mới mở miệng: “Căn cứ vào góc chụp, đây nhất định là tác phẩm của Hoa Dung, nó dùng điện thoại chụp từ khe hở dưới cửa buồng vệ sinh, má thằng hèn.”
Đỗ Thanh Học nghiến răng nghiến lợi: “Tôi chỉ biết chuyện này sớm muộn gì cũng bị tuồn ra, nhưng không ngờ nó còn dám chụp ảnh, xem ra khó giải quyết rồi. Nếu những người tham gia casting hôm qua chịu khó để ý, thì nhất định có thể nhận ra người trong ảnh là cậu. Hồi nữa tôi về công ty một chuyến, xem xem có cách gì phong tỏa tin tức không.”
Kiều Mạt chớp mắt, chỉ vào tấm ảnh rồi nhìn Đỗ Thanh Học bằng ánh mắt khó hiểu: “Sao họ lại xóa mặt tôi?”
Đỗ Thanh Học hừ lạnh: “Xóa hay không xóa có gì khác nhau, chẳng qua nó vẫn muốn chừa đường lui cho mình thôi.”
Trong mắt Kiều Mạt hiện tia tiếc nuối, nói: “Không xóa thì hay quá, nếu ai cũng biết, thì chẳng phải sẽ thành gạo nấu thành cơm trong truyền thuyết rồi sao?”
Đỗ Thanh Học: …
Kiều Mạt nghiêm trang nói tiếp: “Chúng ta đều là người trong giới giải trí, phải biết cách lợi dụng hết thảy tài nguyên truyền thông xung quanh để đạt tới mục đích, đồng thời phải nghĩ mọi biện pháp nâng cao sự nổi tiếng của mình. Điều thứ nhất đã được chứng minh là có hiệu quả, anh Đỗ, đừng nói ngay cả thường thức nghề nghiệp cơ bản ấy anh cũng không hiểu nhe?”
Đỗ Thanh Học: …
Nhìn Kiều Mạt ra vẻ ông cụ non hướng dẫn mình từng bước, Đỗ Thanh Học chợt thấy đầu óc cũng bắt đầu mất nước rồi, bèn nói:
“Trước tiên tôi muốn hỏi một câu, tấm ảnh này không phải cậu sai Hoa Dung chụp đấy chứ?”
“Đương nhiên không.” Biểu cảm trên mặt Kiều Mạt nháy mắt sụp đổ, chuyển thành kinh ngạc và ghét bỏ.
Đỗ Thanh Học thở phào, sau đó quay đầu dòm Ô Mãn đang rúc trên ghế ngủ gà ngủ gật, hỏi:
“Tối qua cậu ta lại xem cái gì?”
Ô Mãn cố nâng mí mắt, đáp: “Bách gia giảng đàn.”
*Bách gia giảng đàn: một chương trình chuyên giảng về lịch sử
Đỗ Thanh Học: “Hồi trước nghe bảo toàn xem tình cảm thiên địa mà?”
Mặt Ô Mãn bỗng dâng trào bi phẫn: “Đổi tuyến đường rồi, muốn yêu đương từ độ cao triết học.”
Phút này lệ đang tuôn thành dòng trong lòng rùa nhỏ: Đậu mé, suốt bốn tiếng ngồi ngó bản mặt già khú đầy khe rãnh ngang dọc, thà cho tui xem mấy phim diễm tình não tàn còn hơn.
Đỗ Thanh Học cố ngăn cơ mặt giật giật, bảo: “Được rồi, thưa Kiều đại học giả, ngài làm ơn dùng phép biện chứng phân tích tình huống hiện tại cho bọn tôi nghe đi.”
Kiều Mạt nghe vậy, lập tức nhảy xuống ghế salon, khoanh chân ngồi trên thảm, hai lòng bàn tay ngửa lên đặt tại đầu gối, mắt nhìn mũi, mũi dòm tim, trầm giọng đáp: “Trong phúc có họa, trong họa có phúc. Tái Ông… Tái Ông… Tái Ông mất chó? Họa phúc khó lường.”
*đúng phải là “Tái Ông mất ngựa, họa phúc khó lường”: ông già mất ngựa ở vùng biên cương, không rõ là họa hay phúc -> đọc thêm ở đây
Đỗ Thanh Học phì cười thành tiếng, nói tiếp: “Tái Ông có mất chó hay không thì không biết, tôi chỉ biết cậu sắp mất vai diễn rồi.”
Nghe thế, Kiều Mạt tức khắc trợn mắt nhìn Đỗ Thanh Học, hỏi: “Gì… Khụ khụ, sao lại nói vậy?”
Đỗ Thanh Học: “Bò lên bằng quy tắc ngầm, hay là giao dịch đồng tính đây, đúng là dồi dào âm khí mà, <Hình Xăm> còn là bộ phim đầu tiên Xán Tinh đầu tư mạnh nữa chứ, chưa bấm máy đã lộ ra vụ bê bối ngút trời này, cậu nghĩ đoàn phim còn cần cậu chắc? Kim Trăn thuộc ban lãnh đạo Xán Tinh, hơn nữa nhà họ Kim có bối cảnh, chuyện này ảnh hưởng không lớn đến cậu ta. Nhưng cậu thì khác, nếu chuyện này bị làm lớn, thì để tránh hiềm nghi, đổi người là chuyện gần như chắc chắn. Cho nên, Kiều đại học giả của tôi ơi, bây giờ cậu vẫn có thể ngồi yên đó mà lấy ơn báo oán sao?”
Kiều Mạt siết chặt nắm tay, nghiến răng bảo: “Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tôi không thể đánh mất Kim Kim được. Không phục đến chiến!”
Đỗ Thanh Học rốt cuộc hết nhịn nổi, vỗ một phát lên gáy Kiều Mạt, quát:
“Nói tiếng người!”
Thân dưới của Kiều Mạt thoáng cái tê rần, bèn nhanh tay nhanh mắt bấu đùi Đỗ Thanh Học, ngẩng đầu cất giọng tội nghiệp:
“Anh Đỗ, tôi muốn diễn vai Thanh Vu, vậy mới có cơ hội yêu đương với Kim Kim.” Hoàng tử nhỏ tạm dừng, xong lại bồi thêm một câu: “Đứng từ độ cao triết học.”
Đỗ Thanh Học lườm Kiều Mạt một cái, đáp: “Lát tôi đến công ty một chuyến xem thử nên xử lý thế nào, muốn đối phó tình huống này thường có hai con đường, một là nhờ quan hệ phong tỏa tin tức của truyền thông thiệt lẹ, hai là trực tiếp đáp trả, chết không thừa nhận, khăng khăng bảo ảnh chụp là giả, sau đó tung mấy bằng chứng uy tín ra chứng minh, photoshop vài tấm ‘ảnh gốc’, rồi thuê thủy quân xào đi xào lại trên mạng. Hiện giờ tôi có khuynh hướng nghiêng về cách thứ nhất hơn. Vì cách thứ hai khá mạo hiểm, xào vài bữa thì dù cậu có trong sạch thật cũng rước lấy cả đống phốt thôi, hơn nữa trong tay Hoa Dung còn ảnh chưa làm mờ, nhỡ nó tung ra thì càng phiền toái. Giờ còn sớm, lúc mới đến tôi có xem rồi, báo chí truyền thông vẫn chưa đăng tin, chỉ có trên TV với internet thôi, nếu giải quyết nhanh thì ảnh hưởng chắc chẳng đến nỗi nào đâu. Nhưng nghe đồn hậu trường của tương đối cứng, nếu mặt mũi quan hệ không đủ lớn, có khi khó mà giải quyết êm xuôi. Vụ thiên hậu lái xe say rượu lần trước cũng do họ tiết lộ chứ đâu, thiên hậu đập vô hơn trăm vạn còn giữ không nổi thanh danh mà.”
*thiên hậu: ca sĩ/diễn viên nữ cực nổi tiếng
Đỗ Thanh Học thở dài: “Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được người có tiếng nói.”
Kiều Mạt nghe mà ù ù cạc cạc, ngồi đần mặt dưới sàn nhìn Đỗ Thanh Học.
Lúc này, Ô Mãn bên cạnh rốt cuộc tỉnh táo hơn, hắn dụi dụi mắt, bảo Kiều Mạt:
“Điện… Em giai này, anh… anh họ kia của cậu không chừng giúp được đó.”
Ô Mãn nói xong, Kiều Mạt lại ngơ ngác dòm hắn, Đỗ Thanh Học ngồi bên nghi hoặc hỏi:
“Ủa chứ anh họ cậu ta không phải cậu à?”
“Ắc, thì cũng giống vậy, là một ông anh khác, anh… anh họ hai.” Ô Mãn lắp bắp.
Đỗ Thanh Học hoài nghi nhìn Ô Mãn, đoạn quay sang hỏi Kiều Mạt:
“Sao hồi trước chưa nghe cậu nói bao giờ, rốt cuộc cậu có bao nhiêu ông anh họ hả?”
Kiều Mạt: “Tám.”
Ô Mãn: “Hai.”
Đỗ Thanh Học: …
Anh ta nhìn Kiều Mạt và Ô Mãn đối mắt với nhau, lại nhớ tới vẻ mặt nghi là dục cầu bất mãn của Ô Mãn lúc mở cửa, trong đầu chợt sáng lên, bật thốt:
“Chẳng lẽ hai người là…”
“Không phải.” Ô Mãn tái cả mặt, tức khắc cắt ngang suy đoán của Đỗ Thanh Học.
Đỗ Thanh Học nghĩ đến sự cố chấp của Kiều Mạt dành cho Kim Trăn, cũng hiểu khả năng cậu và Ô Mãn có gian tình không lớn lắm, song cách nói không đồng nhất của hai người thật khiến anh ta vô cùng nghi ngờ.
“Hai người ở Bắc Kinh, sáu người kia ở quê.” Ô Mãn thuận miệng bịa chuyện, cũng mặc kệ Đỗ Thanh Học có tin hay không, hỏa tốc lảng sang chuyển khác: “Kiều Mạt, anh họ hai của cậu cũng làm việc này mà, quên rồi hả? Không chừng anh ấy giúp được đấy?”
Kiều Mạt nghe vậy thì mắt sáng rỡ ngay tắp lự: “Ờ ha, có thể nhờ anh hai mà, ảnh nhất định có cách.”
Dứt lời, cậu cười tủm tỉm nhìn Đỗ Thanh Học: “Đến lúc cần trợ giúp từ bên ngoài rồi, tôi đi gọi điện cái đã.”
Nhìn Kiều Mạt nhảy tung tăng vô phòng tìm di động gọi điện, Đỗ Thanh Học không ôm hi vọng gì, nếu Kiều Mạt thực sự có hậu trường khủng thì đã chẳng đến mức rơi vào tình cảnh này. Anh ta đứng dậy chuẩn bị đi, vừa đi về phía cửa vừa thuận miệng hỏi:
“Anh họ hai của cậu ta là ai?”
Ô Mãn đáp: “Ngao Tứ.”
Thân mình Đỗ Thanh Học nhất thời hóa đá, nửa phút sau mới hoàn hồn, chậm rãi quay lại nhìn Ô Mãn, hỏi:
“Ngao Tứ? Ảnh đế Ngao Tứ?!”
Trong phòng, Kiều Mạt tìm được di động, hào hứng ấn mười tám số hai, sau một tràng “Nguyên Phương Nguyên Phương, em thấy sao…” đầy du dương, giọng Nhị hoàng tử cũng truyền đến, nghe có vẻ sức cùng lực kiệt:
“A lô? Ai vậy?”
Hoàng tử nhỏ cất giọng hào hứng: “Anh hai, em nè.”
“Tiểu Cửu?” Nhị hoàng tử thoáng ngừng lại, sau đó hăng hái hẳn lên, vui vẻ hỏi: “Em lên bờ mấy ngày rồi? Sao giờ mới gọi cho anh?”
“Anh hai, em tìm được đỉnh rồi.” Kiều Mạt báo tin vui trước, xong báo tin dữ: “Cơ mà giờ hơi rắc rối.”
“Ừ, đợi anh về giải quyết cho.” Nhị hoàng tử nói.
“Ơ? Giờ anh hai không ở Bắc Kinh hả? Vậy ở đâu?” Kiều Mạt hỏi.
“Nam Mỹ.” Nhị hoàng tử uể oải đáp.
“Anh tới đó làm chi?” Kiều Mạt khó hiểu.
Cảm xúc hiện tại của Nhị hoàng tử đã xuống thấp cực điểm, giọng nói cũng hàm chứa chút căm phẫn:
“Xem World Cup, vậy mà 7-1 rồi, móa, anh mày sắp bị ngược chết đến nơi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook