Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh
Chương 14: Gộp đủ một bàn mạt chược trong WC rồi

Anh là trái táo nhỏ của tôi.

Trái táo nhỏ của tôi.

Trái táo nhỏ.

Trái.



Thần khúc rung động tâm linh lặp đi lặp lại trong đầu Kim Trăn phút chốc, hắn cố gắng kiềm nén xúc động muốn nhét Kiều Mạt vô vòi nước.

*thần khúc: những bài hát cực hot có giai điệu dễ hát hoặc khó hát, phía trên là bài “Trái táo nhỏ (Little Apple)”, ở TQ trái táo tượng trưng cho tình yêu. Link nghe thử: https://youtu.be/wbzB-HeEAhY

Nhưng khiến hắn không ngờ chính là hết thảy vẫn chưa chấm dứt, trái táo nhỏ chi đó chỉ là khởi đầu, sự cố chấp của Kiều Mạt dành cho hắn quả thực chứng minh câu nói “Yêu anh bao nhiêu cũng không đủ…”

Chỉ thấy Kiều Mạt hít một hơi thiệt sâu, sắc mặt vẫn ửng đỏ, nhưng tư duy rõ ràng đã bình thường trở lại —— hoặc nói là “mát dây” trở lại.

Cậu hắng giọng, ngồi thẳng lên, đặt hai tay lên vai Kim Trăn một cách thâm tình chân thành mà vẫn nghiêm trang, ánh mắt thành kính mà quyết đoán, ngẩng đầu đọc đầy diễn cảm:

“Nụ hồng khoe sắc vào tháng chín, trong tim em chỉ có bóng hình anh, tha thiết muốn sánh bước bên anh, nguyện trao người con tim chân thật!” Trích đoạn 1

Hai mắt Kim Trăn dần biến sắc, đồng tử tựa hồ cũng thu nhỏ một vòng…

“Em đã hóa thành biển cả cuồng si, anh lại là ánh trăng lạnh lùng! Anh rõ ràng nằm trong tim em, thế mà vẫn cao chót vót, em không ngừng vươn tay nắm lấy, nhưng chỉ có âm vang trống rỗng đầy bi ai dội lại.” Trích đoạn 2

Ấn đường Kim Trăn từ từ hóa đen, gân xanh trên thái dương khẽ co giật…

“Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số. Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, thả trân tích triêu triêu mộ mộ.”

*gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau, bao lần gặp gỡ chốn đường trần nào sánh bằng, nếu hai mối tình đã thực sự bền lâu, hãy quý trọng phút bên nhau chiều chiều sớm sớm -> Trích thơ “Thước Kiều Tiên” của Tần Quan, nhưng “hựu khởi tại (cần chi bên nhau)” bị ẻm xào thành “thả trân tích”

Kim Trăn cảm thấy não cũng bắt đầu đau lâm râm…

Nhưng dù thế vẫn chưa kết thúc, chỉ thấy Kiều Mạt đột nhiên đổi phong cách, ngẩng đầu ưỡn ngực, cằm khẽ hất lên, trong mắt hiện lên ánh sáng kích động, giọng bỗng cao vút:

“Gió đang rít, ngựa đang kêu.

Lòng ta đang thét gào, lòng ta đang thét gào.

Hà Tây riêng mình người cao vạn trượng, Hà Đông Hà Bắc tương tư đậm sâu.

Lòng yêu người không hề ít giữa muôn ngàn dãy núi,

Anh hùng hiển lộ khí phách trong ruộng đồng biếc xanh.

Nhấc lên trường thương ngạnh thương,

Huy động đại đao trường mâu.

Bảo vệ quê hương, bảo vệ cây củ cải;

Bảo vệ ái tình, bảo vệ vợ ta!”







Âm thanh giòn vang của Kiều Mạt quanh quẩn trong nhà vệ sinh, ngôn ngữ cơ thể của Kim Trăn đã biến mất, hắn giữ nguyên tư thế cứng ngắc, nhìn chằm chằm người đối diện.

Giờ khắc này, tất thảy biểu cảm đều có vẻ yếu ớt và vô lực khôn xiết, mọi cảm thụ trong lòng Kim Trăn dung hợp thành bốn chữ to:

“Đệt… Con… Mẹ… Cậu!”

Đương lúc hai người囧 囧 bốn mắt nhìn nhau, trong căn buồng kế bên chợt vang lên tiếng “rầm”, ngay tiếp theo là âm thanh vật nặng rơi xuống.

Lúc này, hai người bên bồn rửa mới giật mình ý thức được, hóa ra trong WC không chỉ có mình họ.

Hiển nhiên cuộc đối thoại ban nãy cũng được người ta dự thính rồi.

Lại hiển nhiên, người nghe lén cũng bị lời nói hùng hồn của Kiều Mạt giật ngã lăn quay.

Kiều Mạt ngơ ngác nhìn dãy buồng bên trong, có chút luống cuống.

Kim Trăn lại đen mặt, cất giọng lạnh thấu xương: “Ra đây.”

Ánh mắt cả hai đồng thời chĩa về phía căn buồng, song chẳng ai nhúc nhích, Kim Trăn là bị kích thích đến xơ cứng cả cơ bắp, quên luôn cử động. Kiều Mạt lại cảm thấy chả có gì bất ổn, cậu không muốn buông tha cơ hội tiếp cận Kim Trăn sát rạt thế này. Hơn nữa, hai người cùng có một điểm giống nhau vi diệu: họ không phải loại người để ý ánh mắt người khác.

Cho nên, khi căn buồng ngoài cùng mở ra, cả Kiều Mạt lẫn Kim Trăn vẫn giữ nguyên tư thế mờ ám.

Nhác thấy người bước ra mặc áo sơmi xanh lá, Kiều Mạt không khỏi khẽ cau mày, sớm biết vậy thì hồi nãy ở cầu thang nên xuống tay tàn nhẫn hơn, biến hắn ta thành cóc nửa ngày luôn.

Hoa Dung vội vàng ra khỏi buồng, mặt mày lúng ta lúng túng, đít quần hơi thấm nước, màu thâm đi thấy rõ, kết hợp với tiếng động vừa rồi thì chắc là bất cẩn trượt xuống bồn cầu, ngồi bệt xuống sàn.

Vẻ mặt Hoa Dung khá phức tạp, ánh mắt nhìn Kiều Mạt mang theo vài phần ghen ghét và khinh thường, nhưng với Kim Trăn thì rõ ràng là sợ hãi và lấy lòng. Hắn lia ánh mắt kỳ quái giữa hai người chốc lát, sau đó nhìn Kiều Mạt, ngữ khí hơi lập lờ nước đôi, lạnh giọng bảo: “Ngại quá, quấy rầy hai người rồi.”

Nói xong, hắn tức tốc xoay người, vội vàng rời khỏi WC.

Kim Trăn quay mặt lại, mở miệng hỏi Kiều Mạt: “Đó là ai?”

Kiều Mạt chớp chớp mắt: “Hoa Dung.”

Kim Trăn nhớ tới cuộc trò chuyện trên cầu thang, lông mày khẽ nhướng: “Mối tình đầu của cậu à?”

Kiều Mạt lại trịnh trọng lắc đầu: “Tôi không thích hắn ta.”

Kim Trăn hừ lạnh một tiếng, không tỏ ý kiến, giọng điệu lộ rõ sự khinh thường.

“Thiệt mà.” Kiều Mạt ngẩng đầu nhìn Kim Trăn, nghiêm túc giải thích: “Hồi trước chắc tôi với hắn có chút quan hệ, nhưng không quan trọng nữa rồi, giờ ngay cả hắn là ai tôi cũng không nhớ, tôi chỉ thích…”

Kiều Mạt chưa nói xong, âm thanh trong buồng vệ sinh lại vang lên, lần này là tiếng xả bồn cầu.

Kim Trăn lần thứ hai chuyển mắt về phía căn buồng gần đó…

Dĩ nhiên, đối tượng nghe lén không chỉ mình Hoa Dung.

Cửa buồng bị đẩy ra, lần này người đi ra càng nằm ngoài dự liệu của họ, không ngờ là Mạc Vũ Sinh. Khác với điệu bộ chột dạ và chật vật của Hoa Dung, Mạc Vũ Sinh bước ra đầy tự nhiên phóng khoáng, không hề làm bộ làm tịch mà thong dong cất bước đến cạnh Kim Trăn.

Ngó lơ ánh mắt lạnh băng của Kim Trăn, Mạc Vũ Sinh đưa tay xuống dưới vòi nước, vừa rửa tay, vừa cười nhìn Kiều Mạt đang ngồi trên bồn rửa, trong mắt đong đầy dịu dàng:

“Khá lắm, tình cảm ban nãy quả là mãnh liệt, tí nữa tôi tìm cơ hội nói chuyện với đạo diễn Lục, tranh thủ thêm lời thoại cho nhân vật Thanh Vu, nhớ biểu hiện thật tốt.”

Kiều Mạt ngơ ngác dòm Mạc Vũ Sinh, đầu óc có vẻ vẫn chưa xoay chuyển được, chẳng lẽ hồi nãy lúc hôn môi với Kim Trăn, công lực của mình bất giác tiến bộ thần tốc? Vô hình trung luyện thành thuật đại triệu hoán cấp một của Tiên giới? Nếu không, vì sao mấy người mới nhắc tên ban nãy đều lần lượt bước ra vậy…

WC nam công cộng của nhân gian đúng là một nơi thần kỳ.

Mạc Vũ Sinh rửa tay xong, ngước mắt nhìn nhìn Kim Trăn, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt thấp thoáng thâm ý. Kế đó lại nhìn về phía Kiều Mạt, nói một câu không rõ nghĩa lắm: “Kiều Mạt, cố lên.”

Dứt lời liền xoay người đầy phóng khoáng, bước nhanh ra khỏi WC.

Trầm mặc phút chốc, đoạn Kim Trăn cúi đầu quan sát Kiều Mạt, hỏi: “Mạc Vũ Sinh là bồ hiện tại của cậu?”

Lúc này Kiều Mạt mắt điếc tai ngơ trước mọi lời của Kim Trăn, nghiêng người lên trước, mặt gần như dựa lên ngực Kim Trăn, hai mắt tràn ngập tò mò, nhìn đăm đăm căn buồng tuốt bên trong.

Trong đầu hoàng tử nhỏ chỉ có một suy nghĩ: Nếu đúng là thuật đại triệu hoán, vậy bên trong có khi nào còn Tống Tử Dương hông ta?

Kiều Mạt hưng phấn gọi to với bên trong: “Ở trỏng còn ai không?”

Kim Trăn: …

Nhà vệ sinh yên tĩnh một khắc, Kiều Mạt thở dài có chút thất vọng, đang tính quay lại thì nghe một giọng nói yếu ớt ỉu xỉu truyền đến:

“… Có.”

Kiều Mạt: …!!

Kim Trăn: ………

Quả nhiên là có! Vì thế, kỳ thực lúc hai người vào WC, cả ba căn buồng đều có người, chẳng qua hai người bên bồn rửa quá tập trung vào chuyên môn, một người tập trung ném lôi, một người tập trung quét mìn, thành thử hoàn toàn không chú ý có lắm người hóng hớt đến vậy.

Thiệt sự có thể cân nhắc mở một bàn mạt chược đó.

Buồng cuối cùng rốt cuộc bị đẩy ra, Kiều Mạt dòm chòng chọc cửa buồng bằng ánh mắt sáng rỡ, thầm niệm: Tống Tử Dương Tống Tử Dương Tống Tử Dương…

Ngặt nỗi, cuối cùng đành khiến cậu thất vọng rồi, người ra chẳng phải Tống Tử Dương, mà là Đỗ Thanh Học.

Thân mình Đỗ Thanh Học hơi nhũn ra, sắc mặt tái mét, hai chân khẽ run, tình trạng rõ ràng kém hơn hai vị hàng xóm ngồi cầu bước đi như bay trước đó.

Là người cuối cùng lộ mặt, tuy rằng giờ đây thể lực Đỗ Thanh Học có hạn, nhưng trí nhớ vẫn đủ xài. Đỗ Thanh Học vây xem toàn bộ quá trình, biết mình phải nói gì đó, bởi rất có khả năng anh ta còn phải gánh vác trọng trách giải thích giùm hai vị trước mắt. Cho nên, anh ta bước lên hai bước, đứng thẳng người bên cạnh tường, nhìn Kim Trăn và Kiều Mạt bằng vẻ mặt bất dắc dĩ.

Kiều Mạt thất vọng ra mặt, hỏi: “Anh Đỗ, sao lại là anh?”

Đỗ Thanh Học cười khổ: “Tôi cũng có muốn đâu, không phải cậu gọi tôi ra sao, tôi định trốn đến khi hai người đi rồi mới ra ấy chứ.”

“Anh Đỗ, sao anh có mặt trong nhà vệ sinh này?”

“Vì tôi bị rượt.”

“Cơ mà? Anh Đỗ, ở đây quá chừng nhà vệ sinh, sao cả ba người rủ nhau tới đây?”

“Vì chỗ này gần phòng đàm phán nhất, đoàn phim triệu tập diễn viên chủ chốt và người đại diện mở cuộc họp.”

“Nhưng? Anh Đỗ, sao cả ba người lại đi nhà cầu cùng lúc?”

“Vì trưa nay bọn tôi đều ăn cơm có hẹ với trứng gà…”

Thôi xong, ảo tưởng về thuật đại triệu hoán tan biến thiệt rồi. Dẫu hơi thất vọng, song hoàng tử nhỏ rốt cuộc gật đầu hài lòng, té ra là hẹ với trứng gà gây họa, sắc mặt Kim Trăn cũng khá hơn chút.

“Được rồi, anh Đỗ, một vấn đề cuối cùng, sao hai người họ trông có vẻ không sao hết, còn anh nghiêm trọng thế?”

Nghe vậy, vẻ mặt Đỗ Thanh Học tức khắc xấu đi: “Còn chẳng phải tại đạo diễn Lục sao, lúc tôi đến, anh ta bảo trong hội đồng nhận xét còn một người chưa ăn cơm nên dư ra một hộp, không muốn lãng phí nên kêu tôi ăn hết. Thiệt không biết ai thất đức dữ vậy, đưa cho hộp cơm bày đặt không ăn, hại ông đây rặn muốn trĩ luôn…”

Kiều Mạt ra chiều thương hại nhìn Đỗ Thanh Học, lòng càng sầu lo vấn đề an toàn thực phẩm của nhân gian.

Kim Trăn lại lạnh mặt nhìn Đỗ Thanh Học, phun ra hai chữ: “Là tôi.”

“Gì cơ?” Đầu óc Đỗ Thanh Học có chút lơ mơ, dựa người lên tường, ngẩng đầu dòm Kim Trăn.

“Người trong hội đồng chưa ăn cơm, là tôi.” Kim Trăn cất giọng bình tĩnh.



Lát sau, Đỗ Thanh Học vịn tường, từ từ lê lết ra ngoài.

Trong đầu liên tục lặp đi lặp lại một câu: Nể tình tôi thay ngài chịu cảnh tào tháo rượt, Kim nhị thiếu làm ơn đừng so đo câu chửi thất đức vừa rồi của tôi nha… nha… nha…

Nhìn người cuối cùng rời WC, Kiều Mạt và Kim Trăn rốt cuộc đối mặt với thế giới hai người chân chính, hoàng tử nhỏ cười dịu dàng, ngẩng đầu nhìn Kim Trăn:

“Anh cũng không thích ăn cọng hẹ xanh xanh kia đúng không? Tôi đã bảo hai ta xứng đôi lắm mà. Từ nay trở đi, chúng ta chính thức yêu đương đi, cứ quyết định dứt khoát vậy nghen.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương